Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shalnark cố chạy nhanh nhất có thể, theo chỉ dẫn mà Anahita đã nói trước đó.

"Được rồi, bây giờ thì rẽ trái..." anh lơ đãng lẩm bẩm một mình, chạy vòng qua một tảng đá khổng lồ chắn ngang, giữ cho đường đi bằng phẳng nhất có thể để không đánh thức Kurapika. Kiểm tra đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay mình một lần nữa, có lẽ là lần thứ một trăm kể từ khi anh bắt đầu chạy, anh nhận ra rằng những việc này chắc chắn là đắt giá hơn những gì anh được nhận, nhưng thực sự, anh phải làm gì đây? Để Anahita đi và nói với làng về việc anh trốn thoát và tăng khả năng bị bắt hay để cô ấy làm theo cách của mình và đưa con trai cô ấy đi cùng? Giả dụ như, anh không có cảm giác gì ngoài tình yêu dành cho đứa trẻ, nhưng chắc chắn cô ấy có thể giải quyết chuyện đó theo một cách khác. Không Shalnark, mày biết cô ấy đã làm đúng. Nếu cô ấy không đe dọa sẽ tiết lộ cuộc chạy trốn của mày thì không đời nào mày “bắt” Kurapika,tâm trí của anh lên tiếng, khiến anh phải nguyền rủa chính mình.

Đó là khi anh nghe thấy tiếng hét nhỏ phát ra từ nơi mà anh chắc chắn đó là ngôi làng. Nó giống như một tiếng rống trước khi xung trận, và Shalnark thấy mình thực sự không muốn chiến đấu với bất kỳ ai chừng nào anh còn đang giữ con trai của Anahita. Chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy người mẹ tức giận thôi cũng đủ khiến anh tăng tốc độ. Anh rẽ thêm vài lần dọc theo bìa rừng trước khi nhìn thấy một cây sồi lớn với cành cây mang hình tia chớp kỳ lạ và những chiếc lá màu cam thay vì màu xanh lá cây và nhảy vào đó.

Sau khi rẽ, anh lập tức tìm thấy hang động mà Anahita đã đề cập trong chỉ dẫn của cô. Ngay khi bước vào trong và tiến gần đến đáy hang, anh có thể nghe thấy những giọng nói bắt đầu trở nên to hơn. Shalnark tự hỏi liệu gọi điện bây giờ có phải là một ý kiến hay hay không, nhưng sau đó anh chọn không gọi. Không hiểu biết gì về điện thoại trước đây, anh không chắc liệu nó có gây ra tiếng ồn hay không. Anh phải cẩn thận để không phải hối hận sau này*, đặc biệt là khi anh đã đi quá xa rồi.

Gốc là “He'd rather be safe than sorry” có thể hiểu là cẩn tắc vô áy náy.

Những giọng nói không trở nên to hơn nữa, và cuối cùng biến mất vào thinh không, đủ để Shalnark cảm thấy rằng cuối cùng anh cũng có thể thở bình thường trở lại. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Anahita, hy vọng rằng cô sẽ nhấc máy thay vì phải đợi cô. Sau hai hồi chuông cô mới bắt máy, giọng nói có chút hoảng hốt.

"Shalnark? Ôi tạ ơn chúa, cháu không sao! Cô đang tự hỏi liệu họ có bắt được cháu không!"

"Không ạ, bây giờ thì tất cả ổn rồi. Cháu nghĩ họ đã bỏ lỡ cháu lúc nãy, cháu chỉ không muốn mạo hiểm để họ tìm thấy cháu nếu điện thoại phát ra tiếng khi cô gọi lại."

"Oh cô hiểu, cô nghĩ cháu có thể làm như thế nhưng chồng cô lại bắt đầu lo lắng về điều đó, thật không may là nó hơi quá đà- "

"Anahita?" Shalnark gọi cô ấy, khiến cô ngừng nói. “Cô đã nói là cô sẽ chỉ đoạn đường còn lại cho cháu mà?”

"Oh đúng, tất nhiên rồi!"

Anh nghe thấy tiếng xáo trộn ở đầu dây bên kia, trước khi vang lên tiếng đập lớn và sau đó là giọng nói của một người khác.

"Xin chào? Cháu là Shalnark phải không?"

Giọng nói đó trầm hơn giọng của Anahita, nhưng không quá trầm. Anh định trả lời câu hỏi thì nghe thấy Anahita trách móc người đó rằng "Tất nhiên đó là Shalnark! Anh không tin vợ mình sao?" Người đàn ông trên đường dây cười khúc khích, chuyển lại sự chú ý vào cuộc nói chuyện điện thoại.

"Vậy Shalnark, hiện giờ cháu đang ở trong hang đúng không?"

"Vâng?"

"Được rồi. Cháu sẽ phải tin tưởng một người nữa để có thể ra khỏi đây. Đó là một người bạn cũ của chú; điều hành một điểm dừng chân nhỏ gần một bãi đá – giống như một mê cung. Cháu có biết nơi đó ở đâu không?"

Shalnark càu nhàu với bản thân về điều gì đó như 'chỉ đường mơ hồ' trong khi cố nhớ bất kỳ bãi đá nào mà anh từng thấy trong khu vực.

“Cái gần vách đá đổ về phía đông ạ?”

"Đó là một trong số chúng."

"Vâng, cháu biết chỗ đó."

"Được rồi, hãy đi đến đó càng nhanh càng tốt. Khi cháu đến đó, hãy gọi lại cho chúng tôi."

Đường dây bị ngắt, Shalnark cất điện thoại của mình đi, bế Kurapika và nhặt chiếc ba lô lên lần nữa trước khi tiếp tục đi tiếp, nhưng với tốc độ nhàn nhã hơn một chút. Ngay cả khi cả làng đang tìm kiếm anh, sẽ không có ai lại tìm kiếm một đứa trẻ thản nhiên đi lại như thể nó không quan tâm đến thế giới này. Chàng trai tóc vàng nghĩ về khả năng lừa dối của mình nhiều hơn một chút. Họ cũng sẽ không ngờ tới một nụ cười. Sau đó, anh cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, má anh hơi đau, nhưng dù sao thì anh cũng đã làm được.

Mất vài phút để Shalnark tìm thấy bãi đá mà chồng Anahita đã đề cập. Anh dừng lại, nhìn xung quanh để xem những kẻ truy đuổi anh có ở quanh đây không. Không có ai, vì vậy anh ấy tiến lên phía trước, đi giữa những tảng đá và nấp sau chúng nếu có thể, thính giác của anh nhạy bén với bất kỳ tiếng động trong khu vườn đá khổng lồ. Ở đằng xa, anh có thể nhìn thấy vách đá mà anh đã đến vài lần, nhưng chỉ nhìn xuống từ trên đó. Anh biết tương đối rõ đường đi xuyên qua tảng đá do đã nghiên cứu nó một khoảng thời gian dài, nhưng để tìm một ngôi nhà? Điều đó thật bất khả thi. Anh phải biết rõ điều đó chứ! Anh đã dành vô số thời gian để ngắm nhìn những vật thể màu xám bất động và lần theo những con đường cát giữa chúng để giải trí! Anh chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà nào, hay bất cứ thứ gì có màu khác màu xám. Chắc chắn thỉnh thoảng anh vẫn sẽ thấy một sinh vật nhỏ lướt qua giữa các con đường, nhưng không có gì khác!

Quyết định rằng mình đã đi đủ sâu vào trong bãi đá, anh rút điện thoại ra, dùng quay số nhanh và gọi vào điện thoại của Anahita lần nữa. Lần này hồi chuông vang lên lâu hơn, mẹ Kurapika lại trả lời.
"Xin lỗi, anh ấy hiện giờ đã ra ngoài. Làng đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp vì họ đã từ bỏ việc tìm kiếm cháu và con trai cô. Họ sẽ sớm cử ra hai nhóm nữa."

Shalnark cảm thấy muốn thở dài nhưng anh không làm như vậy, bước đi của anh tự tin hơn một chút khi anh biết không có ai đang tìm kiếm mình.

"Được rồi, chuyện này thật tốt. Có thể câu thêm chút thời gian nữa. Cô có biết nhà của người đó ở đâu không? Cháu không thể-"

Sau đó, anh va phải một tảng đá. Well, anh nghĩ đó là một tảng đá. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay anh khi va chạm, rơi xuống cát mềm, và Shalnark loạng choạng lùi về phía sau, suýt ngã nếu không nhờ Kurapika giúp giữ thăng bằng. Khi đã chắc chắn rằng mình đã ổn định trở lại, anh nhìn lên thứ mà mình đã va phải.

Đó là một phụ nữ lớn tuổi, lưng hơi còng, với mái tóc đỏ sẫm và khoác một chiếc áo choàng màu xám. Một người đá, là ý nghĩ ngu ngốc đầu tiên xuất hiện trong đầu Shalnark và anh cố nén cười khi đi nhặt lại điện thoại.

"Shalnark! Shalnark, cháu không sao chứ?" anh nghe thấy giọng Anahita hốt hoảng phát ra từ loa điện thoại, anh đưa điện thoại lên trước mặt để có thể trả lời.
"Vâng, Anahita, cháu ổn. Cháu đã va..."
Anh nhìn người phụ nữ và thấy rằng cô ta đang nhìn anh như thể anh vừa xúc phạm cô hết sức. Cô ấy di chuyển nhanh hơn anh nghĩ, người phụ nữ lớn tuổi đã giật lấy điện thoại từ tay anh và giờ đang nói qua điện thoại.

"Anahita? Ý cô là vợ của Eidos?" Người phụ nữ dừng nói, nhưng lại tiếp tục chỉ sau một giây. "Việc này nghĩa là sao? Tại sao cô lại gửi cho tôi một cậu bé gầy gò với một đứa trẻ? ...đứa bé là con cô?! Còn đứa kia thì sao? Không? Anahita, cái đé-"

Shalnark cố bỏ ngoài tai những câu sau, bị sốc bởi vốn từ vựng thô thiển của người phụ nữ lớn tuổi. Anh có thể chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ muốn nghe những từ màu mè như vậy trong khoảng thời gian rất lâu sau đó. Để đề phòng, anh cũng bịt tai Kurapika lại; đứa trẻ có thể không tỉnh táo nhưng Shalnark chắc chắn rằng cậu bé tội nghiệp vẫn nghe thấy.

Đột nhiên, thái độ của người phụ nữ thay đổi hoàn toàn, và giọng của cô ta cũng thay đổi, trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn rất nhiều.

"Eidos! Đã lâu không gặp! Anh có khỏe không?"

Shalnark cảm thấy như bị ai đó tát vào mặt. Rõ ràng người phụ nữ này đang thiên vị.

"Oh, tất nhiên, tôi không bận tâm! Không, anh biết tôi thích làm khó vợ anh như thế nào mà, bởi nó quá dễ!" Cô ta dừng nói rồi lại cười sau đó "Vâng, vâng, tôi biết, tôi xin lỗi. Thói xấu thì khó bỏ mà! ...Yup, nó vẫn ở trong tình trạng tốt nhất kể từ khi chúng ta tìm thấy nó khoảng thời gian trước! Không có vấn đề gì phát sinh khi chạy thử, nhưng như anh biết đấy, rất khó để thực sự lấy nó ra...vâng, chính xác. Được rồi, tôi sẽ làm được. Oke, tạm biệt."

Người phụ nữ cúp điện thoại và ném nó cho Shalnark, người đã phải bắt lấy nó bằng một bên mặt của mình, khiến chiếc khăn che tai Kurapika vô tình tuột ra.

"Đó là gì?" anh hỏi, để chiếc điện thoại trượt xuống người mình và rơi xuống người Kurapika đang ngủ."

"Oh, cuộc trò chuyện vừa rồi à? Cô sẽ giải thích trên đường, đi với cô." cô nói, vui vẻ hơn nhiều so với những gì anh nghĩ khi thấy vẻ ngoài của cô – có một vết sẹo lớn trên mặt.

Phải đi thêm một lúc nữa để đến nhà cô ấy. Trong thời gian đó, Shalnark được biết rằng cô là bạn cũ của cha Kurapika, Eidos. Tên cô ấy là Berry, hay đúng hơn, đó là biệt danh của cô ấy. Tên của cô ấy dài hơn nhưng Shalnark không thể phát âm nó, khiến cô ấy bật cười và đưa ra một cách khác để dễ đọc hơn.

Rõ ràng là người trong tộc không biết cô ấy, cô giữ công nghệ mà nhiều cấp cao đã nâng cấp và đảm bảo rằng họ có thể nhập hàng từ nhiều nơi khác. Cô đã vô tình đến đây cùng với cha mẹ mình, nhưng họ đã chết gần như ngay lập tức, để lại cô một mình. Sau đó cô được đưa vào làng và giao cho gia đình Eidos chăm sóc. Cô ấy coi Eidos như anh trai, và khi lần đầu tiên gặp Anahita, cô không thích cô ấy vì cô ấy đã phá vỡ sự hòa bình vốn có, nhưng cô không thể nói nhiều về điều đó vì hoàn cảnh của cô ấy như từ trên trời rơi xuống. (Shalnark đã thoáng băn khoăn liệu Berry có thể bay hay không trước khi gạt bỏ ý nghĩ đó. Con người không thể bay. )

Cuối cùng Berry đã quyết định trêu chọc "con nhỏ chết tiệt" đó, và đó là một thói quen mà cô sẽ không bao giờ buồn sửa vì sau khi hoàn thành chương trình học, cô ấy được gửi đến sống một mình để tránh khỏi "ảnh hưởng từ bên ngoài".
"Và đó là lý do tại sao cô là một kẻ tồi tệ đối với Anahita và như một “con nghiện” đối với Eidos. Có nhiều chuyện cô không thừa nhận, và cô thậm chí còn tồi tệ hơn thế nữa, phải không?" cô ấy nói, cười trước sự xúc phạm mà cô ấy dành cho chính mình.

"Đợi đã, vậy cô biết cô là một người như thế nào?" Shalnark hỏi, bước vào nhà Berry khi Kurapika lầm bầm trong giấc mơ về những con bướm.

"Tất nhiên rồi! Cô thật tệ hại! Thành thật mà nói, có lẽ đó là lý do thực sự mà họ gửi cô đi, nhưng cô không quan tâm. Cô có được sự bình yên và tĩnh lặng ở nơi đây." cô nói, đóng lại cánh cửa sau lưng hai đứa trẻ tóc vàng và quay về phía họ để đánh giá họ nhiều hơn.

Shalnark tránh giao tiếp bằng mắt với cô, nhìn quanh nhà thay vì trực tiếp nhìn vào người phụ nữ tóc đỏ trước mặt.
Khi đến nhà Berry, anh nhận ra tại sao anh chưa bao giờ nhìn thấy nhà cô. Nó ở trong tảng đá. Một phần rỗng của tảng đá - nơi từng là một hang động. Nó được mở rộng ra xung quanh và trở thành một ngôi nhà chỉ đơn giản bằng cách đặt một cánh cửa ở lối vào. Cô ấy không nhận được nhiều ánh sáng tự nhiên trong đây, nhưng có một vài lỗ trên trần nhà mà Shalnark kết luận rằng chúng được sử dụng để chiếu sáng, hứng nước mưa, thoát khí và khói từ nến và lò sưởi. Các loại vải phủ khắp các bức tường, một số có màu đỏ đậm và một số khác có màu xanh lam*, những sợi chỉ đã phai màu thành màu chàm và tím đậm với chút ánh đồng và bạc được viền trên chúng. Thật ấm áp, anh nhận thấy khi cô khoanh tay. Ấm áp, nhưng không quá mức. Có lẽ đây là đặc quyền của việc sống trong đá.

Cho bạn nào chưa biết thì tên tiếng anh của nó là royal blue, nó là tông màu xanh dương trung bình, đậm hơn so với xanh da trời nhưng nhạt hơn so với xanh nước biển.

"Hai đứa trông ổn đấy. Nhưng thằng bé... tên nó là gì?"

Shalnark hướng sự chú ý của mình trở lại Berry, người trông có vẻ dữ tợn dưới ánh nến mờ ảo.

"Kurapika."

"Phù hợp với nó đấy. Đứa trẻ giống như sẽ lớn lên như một bông hoa nhưng sẽ là người đầu tiên khơi mào một cuộc chiến và giành thắng lợi!" cô lại cười nhạo chính mình, xoay người bước tới một cái chậu đầy nước và tát một ít lên mặt. "Cô sẽ đưa cho cháu thêm một số thứ để mang theo cho chuyến đi của cháu. Nhiều thức ăn hơn, nhiều chăn hơn và một vé ra khỏi nơi này."

Cô quay người, trông như vừa đảo ngược tuổi của mình trở lại hai mươi. Cô lấy ra một cái túi từ bên dưới áo choàng, thể hiện rằng chiếc lưng còng của cô là giả. Và cô ấy bắt đầu mở nó ra, phớt lờ cái nhìn ngạc nhiên mà cô ấy nhận được từ Shalnark.

"Shalnark, cháu có thể đặt Kurapika ở đằng kia, trong những chiếc gối ở trong góc." cô ấy nói, bỏ một cánh tay ra khỏi cái túi trong một thời gian ngắn để chỉ vào cái góc gần lò sưởi, nơi một đống gối được xếp chồng lên nhau một cách bừa bãi.

Đứa trẻ tóc vàng đi đến chỗ đống gối, sắp xếp chúng thành một chiếc giường tạm bợ bằng một tay cho đến khi anh hài lòng, và đặt cậu bé lên đó.

Anh quay lại và thấy Berry đã nhanh chóng thay xong quần áo trong khi anh đang bận, giờ cô đang mặc bộ đồ da màu nâu và đi ủng bên ngoài áo sơ mi xám và quần trắng, với kính bảo hộ đã được buộc trên đầu. Cô ấy đang bận đóng lại chiếc túi với một đống đồ linh tinh ở trong của mình, Shalnark chỉ thoáng thấy cô ấy ném thứ gì đó trông giống như thịt khô vào trỏng.

Khi cô ấy thấy anh đã hoàn thành việc của mình, cô dắt tay anh đến, nói với anh bằng một giọng quan tâm.

"Con đã nghĩ con sẽ nói với nó những gì chưa?"

"Nói với ai ạ?"

"Kurapika. Tại sao thằng bé không còn ở với mẹ nữa và tại sao nó lại đến một nơi xa lạ."

Shalnark không có câu trả lời, nhưng anh mỉm cười, và anh nhận ra rằng đây là một thói quen khá khó bắt đầu nếu anh muốn dùng nó để lừa dối người khác, dù chỉ một chút.

"Không sao đâu ạ, cháu tự lo được."

Berry dừng lại một chút trước khi cô nhướn mày nhìn anh.

"Cháu cần cố gắng để có được nụ cười cậu bé. Sẽ không ai tin cháu nếu cháu nói việc đó với vẻ mặt đâu đớn đâu."
Anh định nói gì đó nhưng cô đã đưa tay ra trước mặt anh để ngăn anh lại.

"Cháu không cần phải trả lời ngay bây giờ, chỉ cần suy nghĩ về nó được chứ? Đứa trẻ tội nghiệp sẽ tan vỡ và rất bối rối nếu chúng ta nói cho nó biết sự thật. Khi đến lúc, việc nói với nó sẽ dễ dàng hơn, đúng, nhưng chúng ta sẽ phải nghĩ nên nói những gì để một đứa trẻ bốn tuổi sẽ chấp nhận mà không nghĩ rằng mẹ nó đã bỏ rơi nó."

Shalnark gật đầu, nhìn cô trở lại làm việc và sắp xếp xong hành lý.

"Được, cháu nên như thế." cô nói, vác chiếc túi lên lưng và quay sang anh với một nụ cười. “Bây giờ để cô chỉ cháu cách chúng ta đến đó.”

Shalnark phải thừa nhận, mọi hang động mà anh bước vào trước đây, và thậm chí là cả cuộc đời anh sau này, sẽ không bao giờ thú vị được như hang động này. Cái hang nằm trong vách đá dốc đứng mà anh vẫn thường ngồi, và tất nhiên là ở chỗ anh không thể nhìn thấy nó. Những người đá điển hình, anh nghĩ thầm.

Vách hang được bao phủ bởi đủ loại chăn và lụa nhưng ít hơn trong "nhà", thay vào đó là một số khoảng trống trên tường để treo những thiết bị trên bàn làm việc cùng với các giá đựng dụng cụ và các bộ phận kim loại đủ hình dạng và kích cỡ. Ở trung tâm của hang động là một số… cỗ máy mà Shalnark có thể nói là chúng được làm bằng kim loại. Nó có một "cơ thể", và một số đôi cánh kỳ lạ mọc ra từ đó.

"Berry, cái... cái đó là gì vậy?" Shalnark hỏi, nao núng một chút khi giọng nói của anh vang vọng lại lớn hơn một chút trong hang. Anh kiểm tra Kurapika, đứa trẻ đã trở lại trong vòng tay anh, ngoại trừ lần này có thêm hai chiếc chăn quấn quanh người. Cậu bé không tỉnh.

"Đó là... à, nó đã từng là một khinh khí cầu. Nhưng Eidos và cô đã biến nó thành... thứ không phải là khinh khí cầu..."

"...ít nhất cô đã đặt tên cho nó chứ?"

"Chờ tí, cô đang cố nhớ xem nó có thể được gọi là gì... Cô nghĩ nó có thể được gọi là ngũ cốc (grain) ? Không... thực vật (plant)... không, máy bay (plane)! Chính là nó! Yeah, thứ này được gọi là máy bay, mặc dù vào lần cuối cô nghe nó đã không còn phổ biến nữa." cô ấy nói, vỗ nhẹ vào cỗ máy kim loại với vẻ tự hào. "Và Eidos và cô chưa bao giờ đặt tên cho nó, nhưng nếu cháu muốn, cháu có thể thử."

Shalnark lắc đầu. Anh chỉ muốn rời khỏi đây.

"Được rồi, bây giờ cô sẽ để cháu ngồi ở chiếc ghế đầu tiên ở phía sau." cô ấy nói và tạm thời nhận lấy đứa trẻ từ tay anh. "Có một cái thang nhỏ ở mạn phải mà cháu có thể sử dụng, và khi cháu vào trong, cô sẽ giao lại Kurapika cho cháu, được chứ?"

"Vâng." anh nói, mỉm cười với cô.

Tất cả những gì cô ấy làm là cười khúc khích và nói "Hầu như*."

Gốc là "almost", bạn nào hiểu thì comment nha chứ tui chịu r

Shalnark lúng túng đi vòng quanh máy bay cho đến khi anh tìm thấy chiếc thang, nhìn thấy một vài chiếc giá nhô ra khỏi thân máy bay để tạo thành những bậc thang.

“Vậy mạn phải có nghĩa là bên phải của cỗ máy?” anh tự hỏi bản thân, trèo lên và ngồi vào chiếc ghế đầu tiên, cố gắng tìm hiểu xem chính xác là làm thế nào mà thứ này có thể… làm tốt việc này.

"Chỉ khoảng." giọng nói của Berry gần hơn anh đoán, khiến anh nhảy dựng lên trên ghế của mình. Cô trao Kurapika với một chiếc chăn nữa quấn quanh người anh và một cặp kính bảo hộ trên cơ thể căng cứng của anh.

"Cái đó là dành cho cháu. Cháu sẽ không muốn bị khô mắt đâu."

"Vâng."

Cô ném một cái chăn cho anh, tấm vải đáp xuống mặt anh. Anh gĩu nó ra và quấn mình trong đó, tự hỏi làm thế quái nào mà trời có thể lạnh đến thế khi ở đây đang là mùa hè.

Berry nhảy vào ghế trước của máy bay, kéo khóa chiếc áo khoác mà cô đang mặc và đặt chiếc túi giữa chỗ ngồi và chân của mình. Sau đó, cô ấy kéo đai an toàn qua ngang ngực và cơ thể, khiến nó kêu tách ở gần cuối ghế. Shalnark cũng tìm kiếm thứ gì đó tương tự và tìm thấy nó, lặp theo chuyển động của cô cho đến khi anh cũng nghe thấy tiếng tách..

"Được rồi Shalnark, đừng lo lắng về việc Kurapika sẽ bị đánh thức, chuyện này có thể ồn ào nhưng nếu Anahita là người khiến cậu bé ngủ, cậu nhóc sẽ ngủ một lúc." cô ấy nói, gật đầu khi Shalnark nhìn cô ấy với anh mắt xác nhận.

"Được rồi, hãy để bữa tiệc bắt đầu ngay bây giờ!"

Động cơ máy bay bắt đầu khởi động, và dù không cần thiết, anh vẫn kiểm tra xem Kurapika đã tỉnh hay chưa. Thật nhẹ nhõm, thằng bé chưa tỉnh. Sau đó, máy bay bắt đầu di chuyển, ra khỏi hang, băng qua "khu vườn" đầy đá và vào một cánh đồng. Nó bắt đầu tăng tốc, và khi Shalnark nhớ phải đeo kính bảo hộ vào. Anh vội vàng đeo nó, và ngay lúc anh ôm Kurapika lần nữa thì anh nhận ra rằng họ đã rời khỏi mặt đất và bay lên không trung, vẫn đang tiếp tục tăng độ cao.

Sau vài phút, rất nhanh anh đã nhận ra rằng mình rất biết ơn vì chiếc chăn quấn quanh người, và mặc dù muốn thức để nghĩ xem nên nói gì với Kurapika, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro