Đồng hành cùng ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị chương: Đồng hành cùng ánh trăng

Lộc Hàm khó được một ngày hoàn thành sớm công việc, vừa bước vào văn phòng cởi áo khoác trắng, trên hành lang đã vang lên những tiếng bước chân ồn ào, thanh âm y tá đẩy giường bệnh cùng những tiếng hô quát của một nam nhân.

Tầng lầu này từ trước đến nay vốn là nơi quan trọng nhất của bệnh viện, nên ở đây cũng đều là những bệnh nhân trọng yếu, bình thường sẽ không thể nào cho phép đến nhiều người như vậy. Lộc Hàm thoáng ngạc nhiên, nhưng Hàm đế vương lại chẳng mấy khi quan tâm đến những việc không trực tiếp liên quan đến mình, nên cậu cũng không để ý nhiều lắm, thản nhiên tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

"Cạch" - Cửa văn phòng bị mở ra.

"Ai?" - Lộc Hàm lạnh nhạt hỏi.

"Hắc, bác sĩ Hàm đừng nóng giận. Là ta đây, Lý Cường." - Một gã nam nhân lôi thôi lếch thếch nghiêng người dựa cửa cười xòa nói.

"Là ngươi." - Giờ thì Lộc Hàm đã biết chính xác tiếng bước chân ồn ào nặng trịch ban nãy là do ai gây nên. Viên cảnh sát đi giày da này là Lý Cường, Giám đốc sở Cảnh sát Hình sự Quốc tế. Người ngoài ít biết đến sự tình là, Lộc Hàm cũng có ít mối quan hệ, hồi còn học ở trường, trong quá trình nghiên cứu kinh phí toàn bộ đều đến từ một số tổ chức quốc tế, vì bồi dưỡng nhân tài cho nàng như vậy, cũng là để sau này bọn họ có thể sử dụng nàng. Bởi vậy, sở Cảnh sát Quốc tế đặc biệt trau dồi cho nàng rất nhiều khoản tiền để hỗ trợ Lộc Hàm trong công tác nghiên cứu y học, nên cậu cũng sẽ thỉnh thoảng vì bọn họ mà xử lí một ít vấn đề khó khăn, chẳng hạn như bây giờ đây.

"Bác sĩ Lộc, chúng ta có một nhân chứng bị tấn công nhiễm độc, ngươi cần phải giúp chúng ta."

Lộc Hàm thở dài, chấp nhận lời yêu cầu của hắn, một lần nữa lại thay đổi y phục, phân phó y tá chuẩn bị phòng giải phẫu. Cậu bước vào phòng, lại phát hiện các dụng cụ đều không mở, trợ lý của nàng, Tề Bộ cùng Trần Tĩnh chỉ ở một bên vây quanh, còn cái kẻ đáng ra không được xuất hiện ở đây - viên cảnh sát hình sự Lý Cường - thì lại ung dung đứng tựa vào cạnh bàn.

Nàng đi đến, cau mày tức giận trừng mắt nhìn Lý Cường: "Bệnh nhân đã chết, ngươi định để ta cứu cái gì nữa hả?".

Lý Cường cười hắc hắc: "Ta biết là hắn đã chết, tới thời điểm hắn không thể chống đỡ được, cơ thể hắn đã cạn sạch máu... hay nói cách khác, là đã bị hút sạch sẽ."

Lộc Hàm kiểm tra sơ qua, phát hiện trên cổ nạn nhân có hai dấu răng rất sâu, giống như dấu vết cắn lớn của động vật, đâm thẳng đến động mạch. Lý Cường cười, "Bác sĩ Hàm , ta tin tưởng vào năng lực của ngươi, ngươi liệu có thể gọi người chết nói cho chúng ta một số bí mật gì đó chăng?".

Cậu không thèm để ý đến hắn, thản nhiên cầm lấy con dao giải phẫu rồi nhẹ nhàng nói với hai trợ lý: "Tề Bộ, ngươi đưa hắn cố định lại. Trần Tĩnh, ngươi đem công cụ lại đây."

Lộc Hàm cùng trợ lý của mình phối hợp với nhau rất ăn ý, cộng thêm những kĩ năng tuyệt vời càng khiến cho người xem không khỏi phải trầm trồ ngưỡng mộ. Mới được một hồi, Lý Cường đã nhịn không được liền hỏi: "Thế nào?".

"Gã này hút ma túy." - Lộc Hàm chỉ cho Lý Cường xem, "Khu vực này được gọi là "trung tâm khoái cảm", hắn gầy rộc suy nhược hơn so với người bình thường, chứng tỏ hắn thường xuyên ỷ lại vào một loại chất đặc biệt từ nước ngoài để đạt được kích thích."

"Nguyên lai là bị thứ này khống chế, khó trách những kẻ này đều rất ngoan cố, rất khó bị thuyết phục." - Lý Cường gật gật đầu.

"Dùng các phương pháp kiểm nghiệm khác sẽ biết được nhiều hơn. Ta chỉ có thể cho ngươi biết được như thế thôi-- " - Lộc Hàm chuẩn bị dừng tay, lại đột nhiên phát hiện một điều đặc biệt: "A ~ Này rất không bình thường... Hắn là bị thôi miên!"

"Thôi miên?"

Câu nói ấy không những khiến một kẻ gà mờ như Lý Cường kinh ngạc, ngay cả hai người trợ lý Tề Bộ và Trần Tĩnh ở bên Lộc Hàm đã lâu cũng đều cảm thấy rất kì quái.

"Lộc , sao ngươi lại nghĩ như thế?" - Tề Bộ rung rung chòm râu dê nhưng bị ẩn trong khẩu trang nhìn không thấy.

"Ta mới chú ý đến cấu trúc não đặc biệt ở đây. Trán diệp não nơi này, có thể phản ánh nhận thức cùng cảm xúc. Tóm lại là rất phức tạp, các ngươi chỉ cần xem đây này..."Lộc Hàm dùng kẹp cầm máu chỉ ra - "Khu vực nơi này chợt thu nhỏ lại, nhưng lại chất đầy dịch thể, cũng từa tựa với bệnh phù ấy. Mà phải chịu một chấn động tinh thần của thời điểm bệnh nhân mất trí mới có thể xuất hiện., nhưng người này nơi khác không phát sinh tương ứng bệnh biến, chỉ có thể là, hắn trước khi chết đã bị thôi miên sâu."

Lộc Hàm là một chuyên gia, rất tự tin, phong thái nghiêm cẩn khiến người khác có cảm giác tin cậy, từ cậu cũng tản ra một loại phong cách quyến rũ tiềm ẩn của sự khôn ngoan và trí tuệ. Lý Cường đại hỉ: "Bác sĩ Hàm ! Ngươi thực sự là nhân tài a! Quá tốt, quá lợi hại! Những thứ này là tin tức trọng yếu, cảnh sát nắm được tin này nhất định sẽ được hỗ trợ rất nhiều."

Lộc Hàm chẳng thèm đếm xỉa xem cảnh sát nắm được cái gì, nghe Lý Cường ca ngợi mà ánh mắt vẫn không đổi, chỉ điềm đạm bước ra ngoài. Đại mỹ nam vừa rời khỏi phòng giải phẫu, trong lúc thay quần áo vẫn lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ai có khả năng thôi miên lợi hại như thế chứ... Dùng tinh thần mà nháy mắt đã ảnh hưởng não bộ phát sinh thay đổi... Quả thật rất khó tin. Có cơ hội nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút."

* * *

Lộc Hàm thật là một mỹ nam . Tề Bộ một bên động tác không ngừng, một bên vẫn âm thầm chăm chú nhìn Lộc Hàm . Dáng người thon dài, cử động tay đơn giản thanh nhã, tuy rằng trên mặt đeo khẩu trang nhìn không rõ tướng mạo , nhưng chỉ cần một đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, đôi lông mày cong cong cùng vầng trán phẳng, người ta đã có thể tưởng tượng được vẻ đẹp ẩn dưới lớp khẩu trang xinh đẹp đến nhường nào.

Hắn nhiều năm nay đã luôn muốn thoát khỏi sự quyến rũ của bác sĩ Lộc, cũng đã từng tỏ tình nhưng bị Lộc Hàm lạnh lùng nói một câu:
"Chết tiệt! Ông đây không phải con gái "
Vì vậy chỉ có thể đừng nhìn từ xa xem, không thể chinh phục được. Tề Bộ nhịn không được nữa bèn trêu chọc: "Uy, Lộc lão đại này, ngươi xem phải không nên từ chối một vài ca phẫu thuật rồi đùn cho người mới đi, ngươi cũng nên dành cho một ít thời gian riêng tư để bao nữ nhân bình thường khác mà đi hẹn hò a~."

Lộc Hàm không buồn ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Cái gì mà đi hẹn hò con gái ngày nay hoàn toàn không hợp khẩu vị của ta nga~ đúng không? Hả?"
{>_<¦¦¦ Lộc Hàm à khẩu vị cũng quá nặng đi~}

"Ta chỉ là đùa một chút ..." - Tề Bộ cười gượng hai tiếng, Lộc đế vương quả là không thể đùa cợt mà, "Ta chỉ nói, ngươi nên cho mình vài ngày về sớm một chút, sau đó có thể cùng nữ nhân nào đó tán gẫu, rồi một buổi tối lãng mạn..."

Lộc Hàm lắc đầu cười cười, cái này chắc là trò chơi tình yêu, cậu không phải là chưa nghĩ đến. Cậu năm hai mươi tuổi cũng có hứng thú tìm hiểu, nhưng một hai năm nay lại chẳng còn để tâm đến. Có lẽ đã trải qua nhiều kinh nghiệm, tư tưởng đã từ từ trưởng thành. Lộc Hàm, cậu muốn là, một người yêu , có thể cùng tâm tư tương thông lẫn nhau, chứ không phải là một cái không giao tâm, chỉ là để giải quyết nhất thời lòng người tịch mịch.

Cảm xúc là một loại cảm giác rất đặc biệt, tuy rằng chưa bao giờ thực sự cảm thụ mãnh liệt này của tình yêu nhưng vẫn rất kiên trì nguyên tắc của mình, không muốn thứ cảm xúc tốt đẹp này lại thành vô nghĩa. Một nam nhân trưởng thành, hẳn là hiểu được chính mình mong muốn điều gì, và đương nhiên cũng biết hành động ra sao để đạt được mục đích của mình.

Phòng giải phẫu mọi người đều bận rộn, còn Tề Bộ thì vẫn liên miên cằn nhằn. Lộc Hàm vẫn nhanh nhẹn khâu miệng vết thương thành một hình con bướm. Kéo chiếc khẩu trang xuống, nàng cười nói: "Giải phẫu thành công, ta đi về trước."

"Oa ~ Lộc , ngươi không đợi ta đưa ngươi về sao? Chậm lại chút." Lộc Hàm là đại bác sĩ, cư nhiên thành người quan trọng, Tề Bộ vừa chạy vừa oa oa kêu Lộc Hàm chờ hắn.

Lộc Hàm thản nhiên đáp: "Ta chờ ngươi? Hôm nay chẳng phải đã gần khuya tan tầm rồi sao, không phải ngươi muốn ta dành ít thời gian riêng cho mình để đi hẹn hò à? Bởi vậy, ta quyết định cho ngươi hôm nay lưu lại làm trách nhiệm bác sĩ, hảo hảo quan sát người bệnh đi, ân ~."

Mọi người mới nháy mắt mấy cái, đại mỹ nam đã lướt qua rời đi.

Toàn bộ người phòng giải phẫu đồng loạt đưa ánh mắt từ bi nhìn về phía Tề Bộ-- chậc chậc, Hàm đế vương là không được đắc tội, biết không?

Lộc Hàm đi trên hành lang, nhớ tới vừa rồi liền mắc cười quá. Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn lên ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, hôm nay như thế nào lại đột nhiên nghĩ tới chuyện tình yêu đây, quả nhiên thực sự là một tháng khiến người ta không dễ dàng tĩnh tâm mà ~.

* * *

Trong đêm tối, một quả cầu lông màu cam nhẹ nhàng nhảy xuống chân tường, bước êm lướt quá mấy dòng suối nhỏ nhân tạo, bàn chân đi trên bãi cỏ tiến vào một tòa nhà rộng lớn.

Tòa nhà được trang hoàng đặc biệt xa hoa tinh xảo, cũng không phải là được xây dựng nhiều tiền xa xỉ, mà là cách bài trí rất hài hòa, tinh tế. Sự tinh tế này, phảng phất tài hoa của một người cao quý, thậm chí là sự tích tụ tinh hoa của nhiều thế hệ mới có thể xây dựng được.

Bóng đèn mờ mờ chiếu lên bóng dang cao lớn, trầm tĩnh, toát lên vẻ thanh lãnh.

"Orange, ta đói ~." - Huyết tộc Huân răng nanh há to miệng kêu than, biểu tình não nề.

"Lão đại a~ Ngài tha cho ta đi được không" quản gia Orange bày ra vẻ mặt nịnh nọt "Ngày hôm nay là ngày trăng tròn ngài có thể ra ngoài xem....hơn nữa đã 3 lần rồi"

....10 phút trước
Quản gia Orange "Phi" một tiếng, phun ra một con chuột trong miệng, móng vuốt giữ chặt lấy đuôi con chuột xui xẻo rồi nói: "Đây, cho ngươi ăn cái này."

"Nó bẩn như vậy, ta không ăn." - Huyết tộc Huân khinh thường bĩu môi.

"Ta giúp ngươi rửa là được chứ gì." - Con mèo Orange dùng móng vuốt tóm lấy con chuột đang liều mạng giãy dụa vào phòng khách, nơi có một đài phun nước trang trí, dùng nước suối phun vào con chuột.đem rửa qua loa.

"...nhỏ như vậy, không ăn."

Mèo Orange quay lại rồi đột nhiên biến mất. Nửa giờ sau một quả cầu lông cam lại chạy di chuyển nhẹ nhàng trên tường, lại bước êm ái qua mấy dòng suối nhỏ nhân tạo, rồi lại lướt trên vạt cỏ tiến vào tòa nhà lớn.

Mèo Orange quăng "bốp" một con chuột đồng mập ú, Orange thập phần dũng mãnh phi thường, chân trước ghé lên ghế salon, móng vuốt sau đạp lên con chuột đồng: "Này, đủ lớn chưa? Cho ngươi ăn đó."

"Hửm? Ngươi, Orange, ngươi là mèo, thật sự đúng là mèo mà! Ngươi không thể kiếm cái gì khác à, chộp tới chộp tới đều là chuột, chuột thì con nào chả nhỏ như nhau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#toe#ăn