Số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngày hôm nay đứng trên sân khấu này, khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, nhường chỗ cho hàng vạn cây lightstick ở biển người phía dưới sáng lên, bất giác không tự chủ được hoài niệm về anh.

Người em yêu thương, anh có biết không, hình ảnh này đã tồn tại trong tâm trí em lâu đến mức em cũng không còn nhớ được điểm bắt đầu của nó nữa. Sau này, chúng ta sẽ cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ màu trắng, ẩn sau hàng cây phong lá đỏ rậm rì. Mỗi sáng anh sẽ thức dậy sớm hơn em, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, làm bữa sáng cho em. Ánh nắng chiếu xuyên qua những chấn song cửa sổ lên mái tóc nâu của anh lung linh lung linh, đẹp đến nỗi em cứ ngỡ là mơ, phải ôm lấy anh vào lòng vì sợ rằng anh sẽ tan đi mất. Đối với cái ôm ấy của em, anh chỉ sủng nịch cong cong khóe mắt, dịu dàng vỗ nhẹ lên tay em, khe khẽ thì thầm vào tai em. Cuộc sống của chúng ta mỗi ngày đều trôi qua êm ái như vậy, ngọt ngào như vậy, thanh âm của anh, mùi hương của anh, tất cả đều giống như không khí đối với em, chính là dẫu luôn kề bên nhưng lúc nào cũng khiến em cảm thấy rằng mình trân trọng chưa đủ.

Tâm can của em, bảo bối của em, trong lòng em anh chính là xinh đẹp như thế, quý giá như thế đó.

Khung cảnh ấy, giấc mộng ấy, dẫu nhiều năm nữa qua đi, khi chúng ta đã già rồi, đều trở thành những ông lão tám mươi tuổi, đầu bạc, chân chậm, cũng vẫn thủy chung rực rỡ lắm, cũng vẫn có thể khiến em mỉm cười.

Ngày hôm nay, bởi vì phía trước vẫn còn mọi người che chắn cho em, dưới khán đài kia vẫn là một biển lightstick lấp lánh như những ánh sao, tựa như một dải ngân hà vô cùng vô tận, nên hãy để em rũ mi mắt xuống lâu hơn một chút nữa, một chút nữa thôi, để em mơ nốt, trọn vẹn giấc mơ đã quá đỗi quen thuộc này.

Anh có biết vì sao em không gọi tên anh không, người yêu dấu của em?

Sân khấu này, quá nhiều kỷ niệm. Hồi ức này, quá đỗi chân thật.

Gọi tên anh, làm em đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro