CHƯƠNG VIII : TRẢ NỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Bạch Hiền bị lão cha Lee SoMan bắt chuyển vào học chung lớp với Lộc Hàm. Cậu ngồi phía sau cứ luôn miệng nhắc về buổi văn nghệ gây quỹ khuyến học có Bạch Hiền trở về. Ngô Diệc Phàm thì ngồi nơm nớp lo sợ cậu mắc nghẹn vì Bạch Hiền vừa nói miệng lại đang nhồi nhét miếng pizza hải sản, cố gắng nuốt xuống một cách khổ sở. Diệc Phàm vội vàng nhắc : 
- Từ từ thôi tiểu bảo bối. Em mà có chuyện gì về nhà lão đại sẽ lột da anh mất. 
Bạch Hiền bỉu môi nhìn Diệc Phàm đầy ai oán : 
- Còn không phải là thành quả của anh sao? em ghét nhất là pizza hải sản nha. Vậy mà lại bắt em nuốt hết đống này. Đúng là cực hình đó. 
Ngô Diệc Phàm cùng Lộc Hàm mỉm cười nhìn Bạch Hiền. Ở cậu có sự hồn nhiên mà ai gặp cũng sinh lòng yêu quý. Bạch Hiền định nói gì đó với Lộc Hàm nhưng bỗng cậu im bặt khi thấy Xán Liệt bước chân vào lớp. Anh lên tiếng : 
- Xin lỗi. Mình tìm Bạch Hiềnmột chút. 
Lộc Hàm cùng Diệc Phàm nhìn sang Bạch Hiền nhận được cái gật đầu từ cậu mới lo lắng rời đi. Ngô Diệc Phàm hung hăng ném cho Xán Liệt ánh mắt cảnh cáo khiến anh dở khóc dở cười. Sau khi lớp học không còn ai Bạch Hiền vào thẳng vấn đề : 
- Tìm tôi có chuyện gì ? 
Xán Liệt ngồi xuống đối diện với cậu hỏi : 
- Em vẫn khỏe chứ ? 
Bạch Hiền cười nhạt : 
- Cám ơn. Tôi cảm thấy rất tốt là khác. 
Xán Liệt nhìn gương mặt thanh tú động lòng người nhưng không còn sự nhiệt tình lúc xưa nữa thì cảm thấy đau tận tâm can. Anh lắc đầu ảo nảo nhận xét: 
- Em thay đổi nhiều quá. Nhiều đến nỗi dường như đã biến thành một người khác. 
Bạch Hiền cười nhẹ nhưng trong lòng lại nồng đậm vị chua xót. Cậu cố ngăn nỗi nghẹn ngào trả lời 1 cách thản nhiên nhất có thể : 
- Vậy anh vẫn nghĩ tôi sẽ lẽo đẽo theo anh từ nhỏ đến lớn như lúc trước hay bốc đồng đả thương vợ của anh hoặc đứng yên cho anh đánh tôi một bạt tai. _ nói đến đây Bạch Hiền bật cười chua xót _ Xin lỗi nếu anh đến đây để tìm Bạch Hiền 3 năm trước thì đành phải thất vọng ra về rồi. Tạm biệt. 
Nhìn thấy Bạch Hiền bước đi Xán Liệt vội vàng chạy thao hét : 
- Hiền nhi, em đứng lại xem. Tại sao lại như vậy hả? Sao không thể tha thứ cho anh một lần chứ? 
Bạch Hiền đứng sững lại bật cười giọng như gió thoảng : 
- Vì tôi không xứng để nhận sự thương hại của anh. Chuyện hối hận nhất trên đời này là tôi đã yêu anh. Lúc xưa đả thương vợ anh là tôi sai. Chừng nào nghĩ ra được cách trả thù thì cứ đến lớp tìm nhé. 
Xán Liệt nắm tay Bạch Hiền kéo lại giọng đầy khổ sở : 
- Anh phải làm gì mới khiến em nguôi giận đây. 
Bạch Hiền gằn giọng : 
- Buông tay ra. 
- Không. Anh sẽ không buông. 
Bạch Hiền nhắm mắt lại sau đó mở bừng ra nhanh như cắt rút thanh chủy thủ trong người đâm thẳng vào bụng mình.Môi nở nụ cười quỷ dị lẩm bẩm: 
-Một dao này tôi trả cho anh cùng Uyển Nghi. Sau này không ai nợ ai. Từ nay về sau giữa chúng ta không có bất cứ quan ...hệ...gì nữa...kể...cả.. 
Nói đến đó Bạch Hiềngục ngã trên sàn. Ngô Diệc Phàm cùng Lộc Hàm nhanh như cắt xuất hiện trong phòng. Ngay lúc đó người của CEO-LEADER có trong Hoàng Gia cũng đi đến. Họ nhanh chóng đưa Bạch Hiền vào bệnh viện. Lộc Hàm lo lắng chạy theo nhưng bỗng nghe tiếng hét chói tai của các học viên khác. Cậu quay đầu lại thì thấy Ngô Thé Huân đang đánh Phác Xán Liệt. Qua kinh nghiệm Lộc Hàm biết Bạch Hiền không nguy hiểm đến tính mạng nên tiến đến cản Thế Huân. Đòn nào anh đánh Tuấn Miên cũng đều muốn lấy mạng. Lộc Hàm nhanh như cắt lao ra chặn bàn tay của Thế Huân lại. Anh tức giận rít lên: 
- Tránh ra. 
Lộc Hàm nhìn anh như thách thức "Nếu anh không dừng tay, tôi sẽ động thủ cùng anh". Bất đắc dĩ Ngô Thế Huân đành phải vòng tay trước ngực, mặt ẩn đầy sát khí khiến người khác không rét mà run. Lộc Hàm quay lại nhìn Xán Liệt đang bị chảy máu môi cười lạnh: 
- Hôm nay mọi chuyện coi như chấm dứt. Sau này Bạch Hiền không còn nợ anh cái gì hết. Hãy nhớ rõ điều này. 
Phác Xán Liệt giống như người vừa tỉnh giấc sau cơn mê dài vội vàng chạy lại nắm cánh tay Lộc Hàm cuốn quýt như sắp khóc : 
- Nói cho tôi biết. Hiền nhi...cậu..ấy có...chết không ?
Lộc Hàm gỡ tay anh ta ra rồi bước đi không quên trả lời : 
- Không liên quan đến anh. 
Lời nói đó như rút đi toàn bộ sức lực của Xán Liệt. Anh ngã ngồi xuống sàn bất lực. Lộc Hàm đưa mắt nhìn sau đó dứt khoát quay người kéo Thế Huân vào bệnh viện. Xán Liệt có ngày hôm nay là do anh ta tự chuốc lấy. Nhìn thấy Thế Huân đã đi xa. Lập tức các cô gái ào xuống lo lắng nhìn vết thương của Xán Liệt . 
- Anh không sao chứ? 
- Ôi , chảy máu rồi. Có đau không. Đứng lên em băng bó cho. 
- Xán Liệt, sao lại ra nông nỗi như vậy. Thật quá đáng. Sao đánh anh như vậy chứ. Thật là... 
Xán Liệt hét lên : 
- Biến. Tất cả biến hết cho tôi. 
Mọi người ai cũng bị dáng vẻ hung hăng của Xán Liệt dọa bỏ chạy hết. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra chảy dài trên khuôn mặt hoàn mỹ của Xán Liệt. Nước mắt chảy vào miệng mặn đắng không thể tả. Xán Liệt nghẹn ngào lẩm bẩm : 
- 3 Năm rồi. 3 năm...mà ..em vẫn không thể...tha thứ cho anh. Thật sự ..chúng ta..chẳng còn quan hệ gì sao? Hiền nhi à, anh thật sự... 
Phác Xán Liệt  xuống để nước mắt chảy dài rơi tí tách trên sàn nhà. Ánh mặt trời yếu ớt ngày đông chiếu qua khung cửa sổ phản chiếu lên mái tóc vàng của Xán Liệt. Không rực rỡ, không chói lóa chỉ còn lại vẻ thê lương, ảm đạm và đau buồn khiến người ta không khỏi cảm thấy chua xót. 
Ngô Thế Huân lấy chiếc 8C SPIDER màu bạc của mình chở Lộc Hàm đến bệnh viện. Anh vẫn chưa kiềm nén được nỗi tức giận của mình nên buồn bực quay sang hỏi Lộc Hàm: 
- Tại sao lại ngăn cản ? 
Lộc Hàm lầm bầm : 
- Xa xỉ, phung phí. Đồ đại công tử có tiền không biết tiết kiệm. Tôi cầu trời cho anh mai mốt phá sản phải ra đường ăn xin. 
Ngô Thế Huân cười khổ, cơn giận tiêu tan không còn một mảnh : 
- Em lẩm bẩm chuyện gì? 
Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh trả lời : 
- Tôi nói anh xa xỉ. Đi học có cần phải lái 8C SPIDER không hả? Đúng là đồ khoe khoang. 
Thế Huân nhếch môi trêu chọc : 
- Biết vậy anh hôm nay sẽ mang xe đạp đi học. Lúc chở học đệ đảm bảo sẽ cực kỳ lãng mạn luôn. Chỉ sợ lúc đó Học viện Hoàng Gia tất cả sẽ chuyển sang đi xe đạp hết. 
Lộc Hàm bĩu môi : 
- Vậy thì đỡ ô nhiễm môi trường chứ sao ? 
Nghĩ đến bộ đáng một đại soái ca cao hơn 1m8 ngồi trên chiếc xe đạp lùn tè Lộc Hàm không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong vô thức môi cậu nở ra một nụ cười vô cùng tự nhiên khiến Thế Huân nhìn đến ngẩn người. Anh sực tỉnh nhận ra cảm xúc khó hiểu của mình liền đổi chủ đề: 
- Tại sao lúc đó lại ngăn cản anh ? 
Lộc Hàm nhắm mắt mệt mỏi trả lời : 
- Muốn tốt cho Bạch Hiền. Nếu anh đánh anh ta tàn phế hoặc mất mạng vậy thì Bạch Hiền sẽ nợ anh ta suốt đời. Tôi không muốn cậu ấy có bất cứ quan hệ gì với con người bạc tình đó. Hãy để mọi chuyện trôi qua 1 cách yên bình nhất có thể. 
Thế Huân lắc đầu : 
- Bạch Hiền yêu Xán Liệt Yêu một cách sâu sắc. 
Lộc Hàm ngắt lời anh gắt : 
- Tình Yêu chẳng là cái gì cả , có chăng nữa cũng chỉ là niềm đau và nước mắt. Vậy thì cứ để nó sang một bên và sống tốt quãng đời còn lại. Tôi tin Bạch Hiền không cần có Xán Liệt vẫn vui vẻ như bình thường.
Ngô Thế Huân cười bỡn cợt : 
- Học đệ hình như chưa yêu thì phải ? 
Lộc Hàm bực bội : 
- Anh thì sao? à quên, tên heo đực giống như anh có cả mấy ngàn mỹ nhân quay quanh mình mà không hiểu tình yêu là gì mới lạ

Thế Huân gật đầu xác nhận: 
- Đúng vậy. Anh yêu cậu ấy từ năm 12 tuổi... 
Lộc Hàm ngắt ngang gắt : 
- Từ lúc nào anh trở nên nhiều chuyện như vậy nhỉ? Tới bệnh viện rồi kìa. 
Không hiểu vì sao khi nghe anh nói có người yêu từ lúc 12 tuổi khiến Lộc Hàm cảm thấy khó chịu vô cùng. Cố ngăn cảm xúc khó hiểu kia, cậu bước nhanh vào phòng cấp cứu. Mọi người đã ngồi đó khoảng 30 phút. Ai cũng đang trong trạng thái lo lắng cực độ. Mân Thạc mắt đỏ hoe vì khóc. Diệc Phàm và Chung Đại đứng ngồi không yên riêng Tuấn Miên như phát điên lên , anh đứng bật dậy hét : 
- Xán Liệt chết tiệt. Tôi sẽ giết cậu ta. 
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đồng thanh ra lệnh : 
- Ngồi xuống. 
Nhận thấy điểm bất thường Lộc Hàm ho khan che đậy sự bối rối lên tiếng : 
- Lúc nãy tôi có xem qua vết thương của Bạch Hiền. Hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người yên tâm đi. 
Kim Chung Đại nhăn mặt hỏi :
- Có cần gọi cho Lão bản không ? 
Ngô Thế Huân lắc đầu. Lộc Hàm cũng đồng ý với ý kiến của anh. Sức khỏe của sư phụ đang suy yếu, nếu nói Bạch Hiền bị thương có lẽ ông không chịu nổi. 
2 tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Mọi người lao đến vây quanh vị bác sĩ. Thế Huân vòng tay trước ngực dựa người vào tường hỏi trước : 
- Cậu ấy sao rồi ? 
Vị bác sĩ nhìn Thế Huân không hiểu sao lại thấy toát mồ hôi. Ở anh toát lên khí thế cao quý bức người khiến người ta phải run sợ. Ông lấy khăn lau mồ hôi trả lời : 
- Không nguy hiểm đến tính mạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro