Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, cậu đang giận tớ đây à ?

Kris hỏi trong khi loay hoay xếp đồ vào tủ trong phòng dành cho anh và Tao. Không đáp lại câu hỏi của anh, Tao nằm nhắm nghiền mắt trên cái giường trải ga màu xanh mát lạnh.

- Này, Tao !!!

Kris hét lên giận giữ. Anh ghét nhất là những lúc Tao không nói gì.

- Đừng có hét lên như thế. Tớ mệt. Tớ muốn ngủ.

Tao đáp, anh cuộn tròn vào trong cái chăn to xụ.

- Cậu không thấy nóng hả ? - Kris lại gần anh, hỏi với giọng quan tâm đặc biệt.

- Không phải chuyện của cậu.

- Okie, được, muốn làm gì tùy cậu. Nếu không thích thì ngay từ đầu đừng đi chứ, cậu có biết là cái bộ mặt như bánh đa thiu của cậu làm tôi tức điên lên không ???

Kris gằn giọng, hình như anh sắp nổ tung rồi.

Tao nhếch mép, nụ cười không phát ra tiếng.

- Xin lỗi đã làm phiền cậu. Cậu có thể coi như không có tôi ở đây. Nếu cậu muốn có thể đổi phòng khác. Tôi nghĩ là ở đây không thiếu phòng dành cho ông chủ tương lai của nó đâu.

Kris gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, anh quăng đống đồ đang xếp dở và với tay lấy cái khăn bông.

- Tớ đi bơi.

Anh dậm mạnh chân khi bước ra khỏi phòng.

Tao nhìn theo dáng đi hậm hực của anh.

- Haizzz.. mình vừa nói cái quái gì vậy ? Tại sao cứ nhìn thấy cậu ta là mình lại nói ra những điều điên rồ vậy nhỉ ???

Anh vùi khuôn mặt mình vào sâu trong chiếc gối trắng tinh.

- Thật là tức quá !!!

- Thật là tức quá !!!

Đó cũng là câu Kris nói khi sập mạnh cánh cửa phòng. Anh lẩm bẩm.

- Aisshhh... Cậu ta giận dỗi chuyện quái gì không biết nữa.

Anh nhìn thấy Kai và D.O đang hí hửng lôi lôi kéo kéo cái phao hình con cá, cả hai tên đều mặc độc chiếc quần bơi, khoác áo sơ mi phanh cúc làm lộ khuôn ngực trắng trẻo.

- Ah, Kris hyung, đi bơi với bọn em không ?

- Uh, hyung cũng định ra bể bơi đây. Những người khác đâu ?

D.O dòm lom lom vào Kris, ánh mắt nghi hoặc. Kris hiểu, cậu ta cũng đang thắc mắc « Tao đâu ? »

- Luhan hyung và Sehun hyung đang dọn đồ trong phòng, còn Chanyeol hyung và Baekhyun thì biến mất tăm rồi ạ.

Kai trả lời, mắt cũng mang một dấu hỏi to đùng vì không thấy Tao đi cùng Kris.

- Thôi, ba chúng ta đi vậy.

Kris khoát tay, mặc kệ ánh mắt tò mò của hai tên nhóc.

Trong khi đó, Tao vẫn đang lăn qua lăn lại trong chiếc giường màu xanh của mình. Mặc dù anh đã cố nhắm mắt mong một giấc ngủ.

Ngày mai, rồi chiều mai mọi người sẽ về, và mọi việc sẽ trở lại như cũ. Anh muốn mọi việc trở lại như cũ.

Anh không hiểu sao mình lại giận Kris, không, anh không giận Kris. Chỉ là anh thấy không thoải mái khi nghe tin Kris đi xem mặt ai đó, và mặc dù « ai đó » chỉ là cô bé con 10 tuổi ra sức chê bai Kris, thì anh vẫn thấy không thích thú gì khi Kris tỏ vẻ thân mật với gia đình này như vậy. Anh thực sự không hiểu nổi mình nữa.

Tao nhỏm dậy, anh thấy đám đồ lộn xộn mà Kris vất lại. Anh thu gọn và xếp vào tủ.

Chợt anh nghe chiếc điện thoại màu đen của Kris vang lên điệu nhạc vui nhộn.

Chen is calling...

- Chen à.- Tao nhấc máy, anh định nói Kris đã ra ngoài.

- Err.. Tao, là cậu à ?

- Uh, nhận ra giọng tớ sao ?

- Uhm, tất nhiên, Kris có đó không ?

- Không, cậu ta đi bơi rồi. Chúng tớ đang ở khu nghỉ dưỡng nhà cậu.

- Uh tớ biết rồi, ba mẹ tớ có nói. Nhưng tớ đang mắc bận chút nên nhờ Changmin và chú Suho đón các cậu đó.

- Uhm....

- Các cậu đã gặp Barbie chưa ? - Chen hỏi, giọng lộ rõ vẻ tò mò thích thú.

Tao nhíu mày, là chủ đề anh không thích nhất.

- Rồi, cô bé rất đáng yêu.

- Nó không làm gì lạ à ?

- Làm gì là làm gì ?

- Hơ.. như là... với Luhan đó.

Tao ngạc nhiên, làm thế nào mà Chen biết Luhan cũng tới đây, và làm thế nào mà cậu ta có thể đoán được thái độ của Barbie đối với Luhan ?

- Chen, cậu đang nói gì đó ?

- Ha ha, không có gì...

- Sao cậu biết Luhan ?

- Tình cờ gặp cậu ta ở siêu thị, thật là một cậu bé thú vị.

Tiếng cười của Chen làm Tao chột dạ, đối tượng của của cậu ta lần này là Luhan ư ?

Tao thân quen với Chen đủ để biết, anh ta là người có sở thích lấy người khác ra làm trò đùa. Anh không thể để thỏ hồng dễ thương nhà mình rơi vào tay Chen được.

- Chen, nghe đây, Luhan hyung không phải là người cậu có thể đem ra trêu đùa đâu.

- Tớ đâu có đùa cợt gì đâu. Ha ha, mà nhắc mới nhớ, cậu cũng phải gọi Chen này là hyung đấy nha. Thôi, bye, lát tớ về sẽ gặp các cậu sau.

Tao ném cái điện thoại lên giường mà không thèm đợi Chen tắt máy. Anh lao vội sang phòng Hunhan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro