Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ăn trưa

Lại nói về sự hoành tráng của Học viện SM, thì cái canteen chính là một minh chứng rõ nét. Canteen chiếm trọn tầng hai của toàn nhà phía Đông, được trang hoàng theo phong cách phương Tây với những cửa kính lấp lánh và những cột trụ khổng lồ. Bàn ghế đủ màu sắc được sắp xếp gọn gàng, và những gian hàng bán đồ ăn đầy ụ và thơm ngon. Baekhyun nhìn bảng giá mà méo mặt, không phải thứ dành cho cậu. Ba có cho một chút tiền ăn, nhưng, không phải cho chỗ này, Baekhyun tự nhủ, mai cậu sẽ làm cơm ở nhà và mang đi, hôm nay hồi hộp quá nên đã quên mất.

Baekhyun lang thang kiếm một chỗ yên tĩnh, cậu định đánh một giấc qua trưa cho đỡ đói, nhưng cái bụng réo ầm ĩ làm cậu không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cậu đành lấy một quyển sách dầy cộp, chân bước vu vơ trên những bậc cầu thang cuốn.

Bỗng Baekhyun nghe thấy tiếng đàn du dương vang vọng đâu đó, cậu rời mắt khỏi cuốn sách và thấy mình đang ở một nơi lạ hoắc. Tiếng đàn êm ái nhưng nhỏ dần sau cánh cửa. Baekhyun ngẩng lên nhìn biển tên. Phòng nhạc số 3.

Cậu tò mò khẽ hé cánh cửa ra nhìn. Rồi cậu thấy, ở giữa phòng, một người con trai mặc bộ đồ vest trắng đang say sưa bên cây đàn piano cũng màu trắng. Ánh điện le lói như ánh trăng làm cho khung cảnh có phần gì đó rất... huyền bí và lãng mạn. Nhất là cùng với tiếng đàn ấy, và con người ấy.

Kẹt............

Tiếng cửa kẽo kẹt làm Baekhyun giật mình, trong lúc vô thức không kìm được cậu đã đẩy cửa mở to hơn, rồi cậu thấy mình đã hoàn toàn ở trong phòng. Người mặc áo trắng dừng chơi đàn, ngẩng lên nhìn Baekhyun đầy ngạc nhiên. Anh ta không cao, nhưng nhìn rất cân đối, mái tóc đen dài lãng tử ôm lấy khuôn mặt nhỏ, và chiếc hoa tai hình chữ thập đeo lủng lẳng một bên làm anh ta có vẻ vừa nghệ sỹ vừa cuốn hút.

Baekhyun lắp bắp.

- Xin lỗi.. tôi nghe ... có tiếng đàn...

- Khách đầu tiên của chúng ta lại là... con trai sao??? Thôi thì cũng được vậy... Phư phư phư...

Lại một tiếng cười kinh dị sát bên tai Baekhyun làm cậu giật lùi về phía sau.

May làm sao, do đã làm quen lần trước nên cậu không bị ngã.

Nhưng, lại không may làm sao, cậu va phải cái gì đó...

CHOANGGGG....

Hình như một cái gì đó bằng sứ...

Điện được bật sáng choang, và Baekhyun có thể nhìn thấy, nó là một cái bình bằng sứ. Và bởi vì cậu vừa va phải nó, nên giờ nó vỡ tan tành, những mảnh vụ nằm la liệt trên sàn nhà lát đá cẩm thạch.

- Cậu làm vỡ mất chiếc bình gia bảo nhà Kris rồi !!!

Anh chàng có khuôn mặt thiên thần và nụ cười của quỷ nhìn cậu thích thú. Baekhyun lúng túng :

- Tôi...em.. xin lỗi...

- Xin lỗi thôi không đủ đâu.

Lại thêm một giọng nói nữa, giọng trầm trầm và cương nghị. Baekhyun từ từ quay đầu sang phía đó và phát hiện... tất cả đang ở đó, 6 người, nếu kể cả người chơi piano. Baekhyun nhận ra nai con đang ôm con nai của anh ta, với Hunnie đứng bên cạnh, cậu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy D.O và Kai, cạnh họ là một chàng trai mà Baekhyun không biết, anh ta cao lớn và là chủ nhân của giọng nói trầm trầm vừa « kết tội » Baekhyun.

- Là... sao .. .ạ ?

- Đây là chiếc bình gia bảo của gia đình tôi, cậu làm vỡ nên cậu phải đền...

- Đền ạ ? Nó ... nó... đáng giá bao nhiêu... - Baekhyun hỏi, mặc dù cậu không tin là mình có thể trả số tiền đó, cậu chẳng có đến một xu !

- Khoảng $$%#@&^*%#@

-....

Baekhyun choáng váng, cậu không thể xác định được chính xác số tiền mà anh ta nói, chỉ biết là nó rất lớn, lớn hơn bất cứ con số nào mà trước đây cậu từng nghe đến, hay nghĩ đến.

- Xin lỗi.. nhưng em... em không ... có tiền.

- Không có ?

Chàng trai nhướn mày tỏ vẻ phật ý. Cậu ta đưa mắt sang mấy người bên cạnh. Bây giờ Baekhyun mới để ý, tất cả bọn họ đều đang mặc vest màu trắng, trông ai cũng đẹp một cách kỳ lạ.

- Cậu ta thuộc tầng lớp bình dân.

D.O vô tư nói, cứa vào lòng Baekhyun một vết dao, tự nhiên Baekhyun giảm số thiện cảm dành cho cậu ta đi một nửa.

- Nhưng cậu ấy dễ thương lắm !

Nai con lên tiếng bênh vực. Baekhyun suýt nữa thì chạy đến ôm chầm lấy anh ta.

- Đúng vậy... Phư phư phư...

Chết thật, Baekhyun lại gần như quên béng cái tiếng cười ma quái ấy. Cậu lấy hết sức bình sinh chỉ vào anh ta và nói :

- Là.. là tại anh ta làm em giật mình...

Thiên thần kiêm ác quỷ nhìn cậu như xuyên thấu, rồi lại nở nụ cười làm lộ rõ hai lúm đồng tiền đầy sức hút.

- Okie, một phần lỗi là của tôi. Vậy không bắt cậu trả nợ nữa...thay vào đó...

- Cảm ơn, sunbae, em xin phép về.

Baekhyun nắm tay anh ta lắc rối rít, không để cho anh ta nói thêm câu nào, rồi nhanh chóng rảo bước ra phía cửa.

- Khoan !!!

Anh chàng to con lại lên tiếng, anh ta liếc nhìn thiên thần rồi nói tiếp.

- Cậu không phải trả tiền, nhưng cậu phải ở lại đây làm công trả nợ.

- Là sao ?

- Là làm các việc vặt như lau chùi, quét dọn ấy...

- Nhưng...

- Quyết định thế nhé...- Thiên thần cầm tay cậu- Từ giờ cậu là người hầu của Host Club. Thôi, bây giờ về lớp đi, hết giờ ăn trưa rồi đấy.

- Không.. em ...

- Hay là cậu muốn trả tiền ??? Phư phư phư...

Baekhyun gục mặt xuống thất vọng, rồi cậu lủi thủi ôm quyển sách đi ra. Ngày quái quỷ gì đây ? Ngày đầu đến trường của cậu phải tươi đẹp hơn chứ ???

- Liệu cậu ta có trở lại không ?

Chanyeol cất tiếng hỏi, anh quay trở lại bên cây đàn piano của mình.

- Chắc chắn. – Tao mỉm cười đáp.

- Cậu ấy rất dễ thương. – Luhan khẳng định.

- Và dễ bị sai khiến. – Kris thêm vào.

- Có trò hay rồi. – Kai và D.O đập tay nhau khoái chí.

-...

Sehun không nói gì, anh đang cầm con nai cho Luhan rảnh tay ăn nốt cái bánh kem.

---------------------------

Giới thiệu nhân vật SM Host Club

Luhan - còn gọi là nai con.

18 tuổi - Cao : 1m78

Trưởng nam võ quán Nhà họ Lu.

Học sinh năm thứ ba – Lớp 3-A

Sở thích : bánh kem, nai bông, các thứ dễ thương

Sở trường : võ thuật, côn, kiếm

Vật bất ly thân : nai bông, (bánh kem).

Tính cách : là đàn anh lớn tuổi nhất Host Club, nhưng anh ta lại có tính cách trẻ con nhất, biểu tượng của sự dễ thương vô đối ! Anh ta có thói quen gọi mọi người một cách hết sức thân mật – Hunnie, Yeolie, Baekie, Innie (aka Kai), Kyungie (aka D.O)... và tự xưng mình là Hannie.

Oh Se Hun .

18 tuổi - Cao : 1m81

Trưởng nam nhà họ Oh- người bảo vệ cho cậu chủ nhà họ Lu

Học sinh năm thứ 3- Lớp 3-A

Sở thích : ko biết, chắc là Luhan.

Sở trường : tất cả các loại võ thuật.

Tính cách : Cùng với Luhan, là đàn anh lớn tuổi nhất Host Club, ít nói, và lạnh lùng, anh ta chỉ quan tâm một điều, là bảo vệ Luhan. Nhân vật này có thể hơi ít lời thoại một chút, nhưng nói chung anh ta có vai trò khá quan trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro