Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan và Sehun- Sweet Pair- ở Siêu thị bình dân.

Luhan đang ăn cái kem thứ 5. Sehun liếc đồng hồ và bảo anh.

- Chúng ta về thôi.

- Uhm... - Luhan ngoan ngoãn đứng lên sau khi đã giải quyết xong thìa kem cuối cùng- Về thôi bé ... nai...

Anh đưa tay vào khoảng không... Không thấy... Anh khều tay qua lại... Vẫn không thấy...

- Bé.. nai... - Giọng anh như sắp khóc đến nơi.

Sehun đưa mắt sang cái ghế bên cạnh Luhan, nơi mà lúc trước Luhan cẩn thận đặt Bé nai của anh ngồi ngay ngắn ở đó. Sehun ngồi ở ghế đối diện, nên trong một vài giây anh lơ là, do mải lau vết kem rớt xuống áo Luhan, anh đã rời mắt khỏi nó. Có lẽ nó biến mất khoảng thời gian đó.

Sehun ngoái đầu nhìn xung quanh, nơi này khá là đông đúc, người qua người lại liên miên, từ lúc anh và Luhan ngồi đây có khoảng 4,5 cặp đến ngồi ở bàn bên cạnh rồi đi. Liệu có phải một trong số họ đã...

Không, nghe có vẻ không hợp lý... Bé nai của Luhan dễ thương thật nhưng chẳng có lý do gì để người ta đi đánh cắp một con nai bông khi mà cả 2 đang ngồi lù lù ở đây cả...

- Đó.. đó là... bé nai của tớ...

Luhan kêu lên. Sehun nhìn theo ánh mắt anh. Anh thấy một cô bé nhỏ đang cầm trên tay bé nai của Luhan thật.

Luhan nhảy tót xuống ghế, chạy lại bên cô bé:

- Đó... là.. bé nai...

- Của anh à?

Cô bé nghếch mặt lên nhìn Luhan. Một cô bé vô cùng dễ thương, khoảng 7, 8 tuổi, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng thật xinh xắn.

- Ah.. đúng vậy...

Luhan ngập ngừng... Chắc anh không biết phải nói thế nào để đòi lại bé nai.

Sehun đứng ngay sau anh, anh ngồi xuống đối diện với cô bé, nhẹ nhàng đưa tay giành lấy bé nai và nói :

- Em trả lại nó được rồi đấy.

- Không ! - Cô bé giật tay lại và giấu bé nai về phía sau. – Em nhặt được nó.

- Em đã lấy nó.

Sehun nhíu mày. Luhan đứng bên cạnh rất lúng túng khi thấy cô bé mím chặt môi.

- Không đúng !

- ...

Sehun im lặng nhìn cô bé với ánh mắt nghiêm nghị. Cô bé khẽ run lên, hai tay buông thõng xuống, nhưng vẫn nắm chặt bé nai.

Luhan mỉm cười, cố làm ra vẻ thân thiện.

- Đây là bé nai của anh, nếu em thích, anh sẽ mua cho em một chú nai khác.

- Nhưng...

Luhan chạy đi và lát sau anh quay lại với một chú nai bông xinh xắn và to gấp đôi bé nai của anh.

- Chúng ta trao đổi nhé.

Sehun khoanh tay đứng bên cạnh, hoàn toàn im lặng. Cô bé ngước mắt nhìn anh đầy vẻ lo lắng, rồi cô bất ngờ chạy vụt đi, mang theo bé nai.

Luhan và Sehun đều bất ngờ về hành động này. Luhan la lên hoảng hốt.

- Khoan đã... Bé nai...

Anh hớt hải chạy theo cô bé kỳ lại. Sehun ngập ngừng đôi chút và đuổi theo anh.

Siêu thị ngày càng đông đúc, mà cô bé lại nhỏ con và dễ dàng chen vào giữa dòng người qua lại. Luhan vất vả hơn một chút. Còn Sehun gần như phải gạt mọi người qua hai bên để chạy.

Được một lúc thì anh mất dấu Luhan.

Sehun lo lắng nhìn xung quanh... Một biển người tấp nập... Anh không nhìn thấy mái tóc hung vàng của Luhan đâu... Anh rút điện thoại và gọi Luhan. Cậu ấy không trả lời.

Sehun đứng thừ người ra một lúc... làm sao đây ??? Không lẽ lại thông báo tìm... trẻ lạc... Trẻ con... Cô bé đó không thể đi một mình, đúng không ?

Sehun chạy về phía phòng phát thanh của siêu thị. Khi nghe anh mô tả về cô bé váy hồng, nhân viên siêu thị trả lời anh thản nhiên.

- Cô bé đó không phải trẻ lạc đâu ạ.

Sehun nhướn mày ngạc nhiên... Nhân viên siêu thị này chắc là đã nhìn mặt cô bé đó ???

- Đó là thiên kim tiểu thư của chúng tôi đấy ạ. Con bé luôn gây chuyện rắc rối, ngày nào cũng có vài khách hàng đến than phiền về chuyện này.

- Tôi có thể tìm cô bé ở đâu ?

- Chắc lại chạy lên phía quầy bar trên tầng 5 rồi.

- Cảm ơn.

-------------------------------------------

Luhan chạy theo cô bé váy hồng. « Một cô bé thật lạ... » Anh nghĩ khi chạy theo cô bé lên tầng 5, lối cầu thang bộ... « ... và... khỏe thật »

Cô bé chạy nhanh và không có vẻ gì mệt mỏi, như thể là ngày nào cô cũng tập thể thao bằng cách chạy 5 tầng cầu thang bộ vậy.

Khi thấy cô bé rẽ vào hướng quầy bar... Luhan gần như không thể thở được nữa. Anh thả người cái bịch xuống cái bàn gần nhất, đưa mắt tìm bóng dáng bé nhỏ tinh quái.

Cô bé đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế cao gần quầy bar, vừa ôm bé nai của anh vừa kể chuyện gì đó với tay bartender. Anh ta không cao, hơi gầy một chút, nhưng dáng người cân đối, và cực cool trong bộ đồng phục áo gi-lê đen khoác ngoài sơ mi trắng.

Anh lắc lắc ly cocktail trong khi vẫn chăm chú lắng nghe cô bé kể chuyện và mỉm cười với cô.

Luhan lấy lại hơi thở bình thường, và anh bước lại gần quầy bar một cách nhẹ nhàng nhất có thể, anh sợ cô bé sẽ hoảng sợ mà chạy đi mất, lần này chắc anh không còn đủ sức chạy theo nữa.

Cô bé cười khúc khích khều tay anh chàng bartender khi Luhan tiến lại gần.

Anh trèo lên cái ghế gần cô bé, nói với bartender.

- Cho tôi một ly Pink Lady.

- Okie, rất hợp với cậu.

Anh chàng bartender cười thật tươi, và anh ta có nụ cười thật là đẹp.

Luhan nhìn sang cô bé khi bartender pha chế cocktail cho anh, cô bé nhìn lại anh thách thức.

Luhan hít một hơi sâu, rồi anh mỉm cười, nụ cười mà anh cho là "dễ thương" nhất- vũ khí đánh bật mọi đối thủ từ trước đến nay.

- Bé ah, chúng ta trao đổi nhé.

Luhan cầm trên tay con nai anh vừa mua, anh nhìn cô bé chờ đợi. Nhưng cô bé nhăn mặt nhìn anh, cái mũi hếch lên.

- Anh xấu quá đi, em không muốn trao đổi với anh.

Luhan giật mình, anh thực sự bị shock... "Anh xấu quá đi!" chưa có ai nói với anh như vậy bao giờ, người ta chỉ nói anh là "dễ thương", "đáng yêu"....

- Nhưng... bé nai...

Bartender đặt ly cocktail lên bàn trước mặt Luhan, anh ta mỉm cười nhìn cô bé.

- Barbie, lần này đối tượng trêu chọc của em là cậu bé này sao?

- Barbie không thèm chơi với anh ta, vì anh ta xấu xí.

Cô bé chun mũi nói, và uống cạn ly coke của mình. Trong lúc đó thì Luhan vẫn đang cứng đờ người, anh vẫn chưa thoát khỏi cú shock vừa rồi.

- Barbie chỉ trêu chọc người mà cô bé thích thôi.

Bartender nói với Luhan, nhưng có vẻ như là anh không nghe thấy ai nói gì lúc này cả. Cô bé khoái chí cười, nhận thêm một ly coke nữa từ bartender.

- Bây giờ Barbie sẽ cho Nai con uống coke nha...

Luhan giật mình như bị đánh thức giữa một cơn ác mộng, anh nhoài người sang phía cô bé quái đản, đưa tay giành lấy bé nai.

- Không.. bé nai chỉ thích ăn bánh...

Cô bé giơ cánh tay mũm mĩm của mình lên tránh bàn tay của Luhan đang đòi lại bé nai. Điều đó làm cho bé nai bắn lên cao, và nó... hạ cánh xuống sau quầy bar.

- Bé nai... của anh!!!

Luhan kêu lên tuyệt vọng... Cô bé nhìn theo cặp mắt long lanh đầy nước của anh...

- Không sao, vẫn an toàn.

Anh chàng Bartender giơ bé nai lên vẫy vẫy... Anh ta đã đón được bé nai kịp thời trước khi nó rơi xuống đất. Lần này thì Luhan không để lãng phí thêm thời gian nữa, anh nhoài người qua quầy bar để giành lấy bé nai...

Thật không may là...

Ly Pink Lady của anh trên bàn vẫn còn nguyên...

Và nó đổ ập xuống khi người anh chạm phải...

Nước lênh láng trên bàn...

Còn Luhan thì đang gần như đứng hẳn trên ghế, hai tay của anh nắm chặt tay người bartender.

Anh ta nhẹ nhàng đỡ Luhan đang ngỡ ngàng, ấn anh trở lại ghế.

Cô bé tên Barbie len lén nhìn sang.

- Tôi... xin lỗi...- Luhan ái ngại.

- Không sao, lau một chút là được mà. Cậu không bị ướt chứ ?

- Dạ không.

Luhan cúi đầu ôm bé nai của mình. Anh chuyển con nai bông kia cho Barbie.

- Của em này. Có thể em thích bé nai hơn, nhưng anh không thể cho bé nai đi được, nó rất quan trọng với anh.

Barbie im lặng ôm nai bông trong tay. Luhan trả tiền và đứng lên.

- Oppa..

Cô bé níu vạt áo thun của anh. Ngạc nhiên...

- Em ... xin lỗi...

- Barbie rất thích cậu đấy.

Bartender mỉm cười, anh nhanh chóng lau những vệt nước trên bàn và đặt một ly cocktail khác lên.

- Cậu vẫn chưa uống ly cocktail của mình mà.

Luhan ngạc nhiên nhìn Barbie, cô bé cúi gằm mặt vẻ biết lỗi.

- Mỗi khi Barbie thích ai đó, cô bé sẽ tìm cách trêu chọc để gây sự chú ý của người đó.

- Em... thích oppa?

Luhan mỉm cười, anh ghé đầu nhìn Barbie.

- Uhm...

Cô bé ngẩng lên, đôi má bầu bĩnh ửng hồng, và cái miệng chúm chím cười.

- Oppa không giận em chứ?

- Không, Barbie dễ thương lắm.

Luhan xoa đầu cô bé và đặt lên mái tóc xoăn một nụ hôn phớt. Cô bé ngạc nhiên nhìn anh rồi níu lấy cổ anh bằng đôi tay mũm mĩm.

- Ái chà... cậu là người có sức chịu đựng tốt nhất đấy.

Bartender lại mỉm cười nhìn Luhan, anh nhìn lại tỏ ý không hiểu gì.

Sehun đã tìm ra nai con của mình, vội chạy lại gần Luhan và cô bé kỳ lạ. Anh gỡ hai tay cô bé ra khỏi cổ Luhan.

- Chuyện gì vậy?

- Uhm... Hunnie, cô bé này tên Barbie. Cô bé trả lại bé nai rồi này.

Luhan cười hớn hở. Và mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, Sehun kéo anh xuống khỏi ghế và cầm tay anh dắt đi.

Barbie nhảy xuống chạy theo.

- Trả oppa lại cho Barbie!!!

Cô bé níu tay Sehun, anh nhíu mày hết nhìn cô lại nhìn Luhan. Luhan bối rối, anh rất quý Barbie nhưng anh muốn trở lại cùng các bạn của mình.

- Barbie, ngoan nào, cậu ấy sẽ quay lại chơi với em sau mà.

Bartender đã rời khỏi vị trí của anh và đến gần ba người. Quầy bar lúc này chẳng có ai ngoài bọn họ. Barbie ngập ngừng nhưng vẫn không chịu thả tay.

Luhan ngồi xuống bên cô bé, khẽ xoa mái tóc xoăn màu hạt dẻ.

- Barbie ngoan, oppa phải đi rồi, oppa quay lại với em sau nhé.

- Cho em số điện thoại đi.

Luhan ngạc nhiên đến điếng người... Cô bé này.. chưa đến 10 tuổi...

Trán Sehun lúc này đã nhăn tít, anh gỡ tay mình ra khỏi tay cô bé. Luhan lưỡng lự giây lát rồi anh rút ra một tấm card visit màu hồng đưa cho Barbie.

- Anh là Luhan.

- Còn em là Barbie Kim.

Cô bé cười tít mắt và nhẹ hôn lên má anh làm Luhan bật cười vui vẻ.

- Đi thôi. – Sehun giục.

- Bye, Barbie.

- Bye oppa, sau này em sẽ lấy oppa làm chồng !!!

Cô bé gọi với theo. Một lần nữa, Sehun không khỏi khó chịu. Luhan thì cười đến nỗi suýt ngã.

Khi họ vừa đi khỏi...

- Bước một, tiếp cận thành công.

Barbie ngước mắt nhìn anh chàng bartender cười khoái chí. Anh xoa đầu cô bé.

- Giỏi lắm, Barbie, quả không hổ danh là con gái nữ diễn viên đại tài.

- Vẫn không bằng Chen oppa...

Cô bé phồng má nũng nịu rồi ôm con nai chạy lại với ly coke của mình.

- Em muốn uống thêm một ly coke.

- Em uống quá nhiều rồi đó, không tốt đâu.

- Em đã làm theo lời oppa dặn rồi mà, thưởng cho em một ly nữa thôi, Chen Bartender đại tài...

Chen cười và đặt lên bàn cho cô bé một ly coke nữa. Anh khẽ nhếch mép khi đọc cái card hồng hồng của Luhan.

Luhan.

Võ quán nhà họ Lu.

Lớp 3-A. Học viện SM.

ĐT:....

Nai ngốc ơi là Nai ngốc...

- Hunnie, chúng ta bị lạc mọi người rồi.

Luhan đi sau Sehun trong dòng người tấp nập. Anh lo lắng khi không thấy bóng dáng quen thuộc của các bạn mình đâu. Sehun ném cho anh cái nhìn trách móc, anh hiểu, có nghĩa là "tại anh".

- Tớ xin lỗi... tại cô bé đột nhiên cầm bé nai chạy mất.

- Không sao. Lần sau đừng vậy nữa.

Sehun nói nhỏ, nhưng Luhan thì nghe rõ từng lời. Anh cười toe, níu tay Sehun lắc lắc.

- Uhm.. Hannie sẽ không lanh chanh chạy khỏi Hunnie nữa đâu.

Sehun nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình. Anh rút túi ra một cây kẹo mút đầy màu sắc.

- Tao nhắn là mọi người đã về nhà Baekhyun rồi.

Luhan toe toét đón cây kẹo, anh vừa ôm bé nai vừa liếm cây kẹo một cách sung sướng.

- Uhm... chúng ta cũng về thôi.

--------------------------------------

Giới thiệu nhân vật

Barbie Kim .

Tuổi thật : 8 tuổi

Cao 1m40.

Là thiên kim tiểu thư của Hệ thống siêu thị 247. Mẹ là nữ diễn viên nổi tiếng.

Sở thích: trêu chọc người khác, đặc biệt những người mà cô bé thích sẽ dễ dàng bị đưa vào "đối tượng cần trêu chọc"

Tính cách: trẻ con điển hình. Thích được nuông chiều, thích được chú ý.

Ước mơ: lấy Luhan oppa làm chồng.

Kim Jong Dae - thường gọi là Chen .

18 tuổi.

Cao 1m73.

Anh trai của Barbie, đại thiếu gia Hệ thống siêu thị 247.

Sở thích: chưa biết, trước hết là cocktail.

Tính cách: hơi gian xảo một chút, muốn cái gì thì nhất định sẽ giành được.

Mục tiêu trước mắt: Luhan


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro