Chap 15: Thuốc lạc quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại hoàng tử sau khi uống vào bỗng dưng nở nụ cười đến tận mang tai.
Không phải hắn muốn đâu, tại là từ khi uống thứ nước kia, cơ mặt của hắn tự động co lại, nên hắn cứ cười mãi, lúc này hắn hận không thể bóp cổ cái tên đang đứng ba hoa về sản phẩm của hắn kia:

-Thưa các quý ông và quý bà, đây là thuốc lạc quan, vì trong năm qua tôi thấy anh hai tôi, đại hoàng tử của vương quốc này mặt mũi lúc nào cũng hằm hằm, khó ưa, nên đã chế ra thuốc này. Mọi người đã thấy công dụng của nó rồi đấy, bất cứ ai có người thân, người quen, hoặc chính mình mắc chứng bệnh như đại hoàng tử, cứ nói với tôi, nhị hoàng tử.

Mọi người ở dưới nhìn nụ cười "kinh dị" của đại hoàng tử thì không khỏi cảm thán, tại sao lại có thứ thuốc độc nguy hiểm như vậy? Có đánh chết họ cũng không lấy thứ thuốc ấy!

Đại hoàng tử hận tên em trai của mình! Nếu bây giờ có lỗ, hắn sẽ không ngần ngại mà nhảy xuống! Ôi thanh danh của hắn, sĩ diện của hắn, tự trọng của hắn,... Tất cả đều bị hủy hoại dưới tên chó má kia!

Đại hoàng tử trong lòng không ngừng chửi rủa Kai. Chính hắn cũng không thể làm gì được. Cơ tay cơ chân hắn cũng đang co lại, đứng lên chắc chắn sẽ rất kì dị, nên chỉ có thể ngồi cười như 1 tên điên. Rốt cuộc 1 lúc sau thuốc hết tác dụng, hắn tưởng có thể dạy dỗ tên kia 1 trận thì 1 cơn đau bụng kéo đến dữ dội. Đại hoàng tử vứt bỏ luôn thể diện của mình, ôm bụng chạy vào cung điện.

Krystal ở ngoài không cười không ngậm được mồm, chính cô là người bỏ thuốc xổ vào mà!

Nữ hoàng chỉ có thở dài, lắc đầu than thở. Mới có 10 giờ tối mà yến tiệc đã phải ngừng lại, khách khứa cũng dần về hết.

Kai vẫn đứng đơ mặt ra, tại sao hắn làm vậy mà anh trai không vui? Krystal tiến tới, nói:

-Kai, cậu mà không chạy ngay bây giờ là ông anh trai quý hóa của cậu sẽ làm gỏi cậu ngay bây giờ đấy.

-Tại sao phải làm thế? -Kai ngây thơ hỏi.

Krystal không thèm giải thích, kéo hắn đi vào hành lang luôn, bây giờ chỉ có chạy thôi.

Về phần Tiffany, sau khi yến tiệc kết thúc liền chạy ngay vào phòng ngủ, mặc mấy chị người hầu cứ hỏi han mãi. Cô úp mặt vào gối, chỉ muốn sáng mai tỉnh dậy là quên đi tên yêu nghiệt kia.

Về phần Jessica và Yoona... 2 nàng méo mó, mỗi người theo "đức lang quân" tương lai về nhà. Bỗng dưng Jessica lóe lên 1 ý tưởng, chạy đến chỗ "mẹ chồng"

-Mẹ ơi, có thể cho con và Yoona đến chỗ mẹ ở được không?

Lần này đến lượt 2 tên kia dao động, lập tức cả 2 dùng ánh mắt sát khí hướng về phía Jessica.

Jessica coi họ như không khí, nháy mắt với Yoona, cô như hiểu ngầm ý, phụ họa theo:

-Mẹ,  chúng con muốn dành thời gian với mẹ, bọn con còn nhiều thứ muốn học lắm, với lại ở 1 mình cũng chán, về ở với nhau cho vui, Sehun nhỉ?

Sehun sắc mặt ngày càng trầm xuống, nếu bây giờ hắn từ chối, không phải là mình tự phá hủy kế hoạch của mình sao? Hắn không nói gì cả, tên còn lại nhất thời cứng họng.

-Không nói tức là đồng ý nhé!

Jessica vui vẻ nói, đôi mắt nâu ánh lên vẻ thách thức, muốn chơi sao? Vậy thì phải chơi tới cùng.

Vậy là hôm đó, có 2 đứa ngậm ngùi đi về nhà, thật sự đến là cha chúng nó cũng không phản đối, mẹ ruột thì hoàn toàn đẩy chúng nó sang 1 bên, nói chuyện rất vui vẻ với 2 đứa "con dâu"

----------------------------------------------

Taeyeon nhìn lên, Jungyeon đang đứng đó, khóe môi nhếch lên.

-Jungyeon, tại sao đẩy tôi xuống?

Taeyeon đã bị trật chân, dù vách núi này không cao lắm nhưng rất dốc, hơn nữa với cái chân như này cô cũng không leo được.

Nụ cười của Jungyeon càng ngày càng quỷ dị.

-Là tại chị, chị biết đấy, tôi thích Baekhuyn. Tôi xinh đẹp, tôi lại còn hữu dụng đối với anh ấy nữa. Còn chị thì sao? Chị không có tư cách đứng cạnh anh ấy.

Nói rồi Jungyeon xoay người bước đi, Taeyeon không với gọi lại. Bởi vì cô biết, Jungyeon là ghen. Lòng ghen tuông của con gái rất lớn, chính em ấy cũng không thể khống chế được. Cho nên nhất thời hồ đồ. Đối với tình yêu, chuyện này là không thể trách.

Taeyeon ngồi bệt xuống đất, tìm cách gì đó với cái chân bị trật này. Nhưng ở vách núi thì có gì chứ? Có đất với đá, thậm chí còn không có 1 chút lá cây để vô băng bó... Lá cây? Lá ư? À đúng rồi! Cô có lá trà kia mà. Cô với lấy cái giỏ, lấy 1 chút lá đắp vào chân. Quả thực cơn đau dịu đi rất nhiều, cô mò mẫm trong giỏ của mình, thấy vài quả dâu tây. Lúc nãy trong lúc hái trà cô đã nhìn thấy 1 bụi dâu tây, tiện tay hái luôn. Cô không biết có phải dâu độc không, nhưng hiện tại trời đã sập tối, từ lúc rớt xuống tới giờ cô chưa lót bụng 1 chút nào. Cô ăn để sống mà, nghĩ thế cô liền nuốt vào 1 quả dâu tây.
...

-Baekhuyn!

Baekhuyn nghe thấy tiếng Jungyeon, bất giác quay ra nhìn, nhưng cậu lại không thấy Taeyeon đâu, chỉ thấy em gái cậu đang nhào vào người cậu.

-Jungyeon, Taeyeon đâu? -Baekhuyn lạnh giọng.

Jungyeon thấy Baekhuyn bỗng dưng lạnh giọng thì không khỏi rùng mình, sau đó rất nhanh chóng khôi phục thần sắc, nói dối không chớp mắt:

-Chị ấy bỏ đi rồi.

Baekhuyn hơi ngạc nhiên, nàng ta không phải là rất sợ khu rừng này sao? Tại sao còn rời đi? Chẳng lẽ lúc nãy cô ta diễn kịch sao?

Không! Thực không giống. Hắn đã đi nửa cái thiên hạ này, bao nhiêu loại người đã gặp hết rồi. Ai nói dối, ai nói thật hắn đều biết. Lúc nãy trong ánh mắt Jungyeon có 1 tia sợ hãi cùng với tức giận khi hắn hỏi về Taeyeon. Và ánh mắt của em ấy không chân thực.

Baekhuyn biết có chuyện chẳng lành xảy ra với Taeyeon, liền lập tức đi tìm.

-Anh, tối rồi vào rừng rất nguy hiểm. -Jungyeon nói, cô ta lo sợ Baekhuyn sẽ tìm được Taeyeon. Và có lẽ cô ta đã đúng, đáp lại cô chỉ là sự trầm mặc của anh, anh vẫn tiếp tục đi vào rừng.

Jungyeon ngã xuống, tình cảm 5 năm của em đối với anh không bằng người anh mới gặp ư? 1 giọt lệ khẽ rơi ra, cô mong Baekhuyn sẽ trở lại, nhưng không, anh đi rồi.
...

Baekhuyn cứ chạy mãi, chẳng hiểu sao việc cô biến mất lại khiến anh khó chịu.
Cậu đi theo dấu chân của 2 người, tuy hơi mờ nhưng cậu đoán được họ đã đi đâu, cậu đi về phía khóm là trà hoa cúc, không thấy cô đâu, nhưng có tiếng khóc rất nhỏ vọng từ dưới lên.

Baekhuyn ngó xuống dưới, thấy Taeyeon trong tay cầm mấy quả dâu dại, mặt úp vào đầu gối, khẽ run lên.
Cậu vội vàng trượt xuống, chỗ này không cao lắm, tại sao không thể tự trèo lên?

-Taeyeon, cô có sao không? Sao không leo lên? Ở dưới này làm gì? -Baekhuyn ân cần hỏi han, Taeyeon ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt phờ phạc, khó khăn nói:

-Chân... Đau quá...

Baekhuyn lúc này mới ngộ ra, nhìn xuống phía cổ chân Taeyeon, ra là trật chân nên không thể leo lên được. Cậu không chần chừ, bế thốc cô lên lưng mình. Taeyeon đỏ mặt, Taeyeon đỏ mặt, cô hơi bất ngờ, ngoại trừ bố ra thì chưa người con trai nào khác cõng cô cả, cô ấp úng:

-Anh...làm gì vậy...?

-Tất nhiên là cõng cô rồi, cô nghĩ cô có thể leo lên với cái chân tàn tật đó à?

Baekhuyn rất nhanh nhẹn, cõng cô trên lưng mà vẫn có thể nhẹ nhàng leo lên như không. Taeyeon không phản kháng, vì giờ đây cô mà nói gì không phải, có khi hắn sẽ vứt cô lại giữa khu rừng âm u này mất! Chân lại có vấn đề. Tóm lại, bây giờ im lặng là vàng.

-Cả quãng đường không ai nói gì cả. 1 quãng đường thật dài.

-Tại sao cô lại rơi xuống đó?

Taeyeon không thể đoán được tâm trạng của hắn thế nào. Hắn quay lưng lại phía cô, giọng nói đều đều, không biểu lộ điều gì cả.

-Tôi chẳng may bị trượt chân, ngã xuống.

-Thật?

-Thật.

-Vậy tại sao không gọi Jungyeon?

-Em ấy đã đi trước từ lâu rồi, gọi cũng như không.

Baekhuyn lại lâm vào trầm mặc. Mọi chuyện đúng như thế chứ? Hắn không nhìn được ánh mắt cô, không biết cô đang nói thật hay nói dối, giọng nói lại đều đều, bình thản đến kì lạ.

Taeyeon không muốn nói rằng Jungyeon đã đẩy cô xuống. Cô làm thế khác nào phá hoại tình cảm anh em nhà người ta, với lại nhỡ đâu hắn lại không tin lại bảo cô vu khống, ăn nói hàm hồ rồi tuyệt giao với cô lúc này là cô hết đường sống. Thôi thì lợi đôi đường, chọn phương án nói dối.

----------------------------------------------

-Nè, XiuMin, bao giờ mới tới vậy?

Seohyun vừa đi vừa kéo áo XiuMin. XiuMin lúc này sắc mặt không thể khó coi hơn, cô ta vừa gọi anh là gì?

-Tôi đã bảo đừng gọi tôi như thế!

Seohyun xụ mặt:

-Có cần phải gào to như thế không? Không phải lúc đầu anh biến thành con cừu dễ thương sau đó dụ tôi đi ư?

-Tôi đã nói bao nhiêu lần, đó là vật nuôi của tôi, không phải tôi!

-Đâu khác nhau là mấy -Seohyun lẩm bẩm.

-Cô vừa mới nói gì? -XiuMin mặt đen như đít nồi, hằm hằm sát khí hỏi lại.

-Tôi đâu có nói gì đâu. -Seohyun cười trừ, đánh trông lảng. -Sắp đến nơi chưa vậy?

-Sắp rồi. Đi thẳng là tới, chắc giờ cậu ta đang sửa soạn cho bữa tiệc.

Khi Seohyun và XiuMin rẽ lùm cây bước về phía tiệc trà. Thấy mái tóc đỏ chói cùng mái tóc đen dài và 1 tóc vàng. Tóc đỏ đang đắp thuốc cho bàn chân tóc đen, tóc vàng lặng lẽ ngồi 1 góc pha trà. Tóc đen thấy Seohyun, đồng tử mở to lên, hét lên đầy vui mừng và kinh ngạc, mặc kệ cái chân đau chạy đến nhào vào người Seohyun. Seohyun bất ngờ không kém, sau đó khuôn mặt rạng rỡ tươi cười:

-Taeyeon!

------------End chap 15--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro