Chap 9: Hoàng Ân Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hộc hộc...

Mình cũng đã chạy thoát khỏi tên đó rồi.

Tiffany cứ cắm đầu cắm cổ chạy khỏi Chanyeol. 1 lúc sau mới dừng lại, cô dựa vào tường, thở dốc.

Cái tên hoàng tử đó có bị sao không nhỉ?
Ánh mắt hắn nhìn mình...

Từng hình ảnh về Chanyeol như 1 thước phim tua đi tua lại trong đầu cô. Ánh mắt dâm tà (...) hắn nhìn cô như hằn sâu vào trong não.

Tiffany lắc lắc đầu, lấy tay vỗ vào mặt mình, tự nhủ:

-Không! Không được! Đừng suy nghĩ về con sói đó nữa! Nhiệm vụ của mình bây giờ là cố gắng định cư ở đây thu thập thông tin về mấy người kia.

Rồi Tiffany bước ra sảnh, bắt đầu làm quen với cuộc sống người hầu.

1 tuần sau...

Chanyeol...

Chanyeol lúc này đã ra khỏi phòng.
Mặt hầm hầm đi ra ngoài, ánh mắt sắc lẹm liếc bất cứ người nào đi qua cậu.
Cậu đi tới chỗ quản gia, với bộ mặt đầy sát khí, trầm giọng hỏi:

-Quản gia! Ở đây có cô hầu nào tóc vàng, mắt xanh không??

-Hoàng... Hoàng tử chờ tôi chút, tôi đi kiểm tra ngay!

-Nhanh lên, tôi ghét phải chờ đợi.

Quản gia mắt chữ O mồm chữ A, chân luống cuống chạy đi tìm danh sách người hầu. Lạ thật, đại hoàng tử -Người hầu ngư không bao giờ ra khỏi phòng, đến tên của Nữ Hoàng còn không thèm nhớ, nay mất công đi tìm thông tin về 1 người hầu ư?

Khoảng chừng 5 p sau, ông quản gia quay lại, cầm danh sách người hầu đưa cho Chanyeol:

-Thưa hoàng tử. Không có cô hầu nào như vậy trong lâu đài cả.

-Đâu? Đưa ta xem! -Nói rồi Chanyeol giật lấy tờ danh sách trên tay ông quản gia.

Cậu nhìn dọc, nhìn xuôi, nhìn ngược, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng có cô hầu nào có đặc điểm giống cô hầu lúc nãy cả. Cô ta liệu có phải người trong hoàng cung này?

Hay cô ta là người mới, chưa được chốt vào danh sách chăng?

-Thời gian gần nhất tuyển người hầu mới vào đây là bao giờ?

-Dạ... Thưa hoàng tử... Là cách đây 2 năm 1 tháng 3 ngày ạ! -Ông quản gia khẽ đẩy gọng kính.

Vậy là rõ rồi!

Chắc chắn cô ta là gián điệp.

Nhưng có gián điệp nào mà hậu đậu, bất cẩn, như vậy không? Rốt cuộc cô ta là ai?
Chanyeol vò đầu bứt tai, khiến cho mái tóc vốn bù xù của cậu ta nay còn bù xù hơn.

-Cậu chủ?~~ -Bà cô mặt phấn lúc nãy chạy đến gọi.

Chanyeol không trả lời.
Bà cô đó cúi đầu, nói ngọt:

-Cậu chủ. Tối nay là sinh nhật lần thứ 17 của cậu. Tôi đã cho người mang quần áo đến rồi. Nữ hoàng bảo cậu hãy đi chuẩn bị từ bây giờ.

Chanyeol nhếch mép cười lạnh.
Sinh nhật ư? Cái cớ để bà già bắt mối cho mình thì có!

Ơ... Vậy thì... He he...

-Ngươi lui đi.

----------------------------------------------

-Kai! Cậu lại trốn đi chơi nữa hả??!

Krystal ngơ ngác, không hiểu gì. Cậu ta là hoàng tử cơ mà? Tại sao lại phải sợ tái xanh mặt, sợ người con gái này đến vậy? Đã thế... Cô ta trông giống hệt người hầu!

-Ấy! Ân Ân bình tĩnh... Tớ...tớ...đi làm quà sinh nhật cho anh trai mà!

-Quà sinh nhật của cậu chỉ toàn thứ vớ vẩn! Cậu có biết là Nữ hoàng đã tức giận đến thế nào khi mấy cái phát minh điên rồ của cậu hại chết con phượng hoàng yêu quý của bà ấy không hả!!? Ơ... Mà ai đây?

Ân Ân tay chỉ vào Krystal, tay còn lại nắm cổ áo Kai, trông cậu ta như chết ngạc tới nơi.

À... Ân Ân... Đó là Krystal... Cô ấy tạm thời là vật thí nghiệm của tớ...

-HẢ???! CÁI GÌ?? Kai! Cậu nhắc lại xem! Cậu bắt 1 cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, yếu đuối như vậy làm vậy thí nghiệm cho cậu á??!

-À à! Ko phải đâu Ân Ân. Bọn mình đã thỏa thuận trước rồi. Vì mình bị lạc các bạn mà lại không có chỗ trú, ăn, ở... Vậy nên Kai sẽ lo việc đó, và cũng sẽ đi tìm các bạn cùng mình... Mình chỉ "cùng" chơi với mấy cái thuốc điên rồ đó với Kai thôi.

Krystal cười xòa, gỡ tay Ân Ân ra khỏi cổ áo Kai.

-Cảm ơn... Krystal... Hộc...hộc...giờ mới có chút khi để thở...

-Ồ, ra là vậy -Ân Ân chìa tay ra với Krystal -Chào Krystal, tớ là Hoàng Ân Ân, 1 người hầu chăm sóc Kai từ bé, rất vui được làm quen.

Ân Ân nở 1 nụ cười làm say đắm lòng người. Cô gái đứng trước Krystal thực sự rất đẹp, mái tóc tím buộc cao. Mắt cà phê sâu thẳm...

Cô ấy thật lộng lẫy dù có đang mặc váy người hầu đi chăng nữa...

Còn Krystal, thực sự không dám nghĩ tới...

-Krystal rất vinh dự được làm quen -Cô bắt tay với Ân Ân.

-À nếu Kai bắt bạt cậu thì gọi tớ nhé! -Hoàng Ân cười ranh ma.

---------------------------------------------

-Ê Kai, tôi đói.

-Kai, tôi chán.

-Kai, đi tìm người với tôi đi...

-Ồn quá, Krystal, sao cô nói nhiều vậy, tập trung gói quà sinh nhật cho anh tôi đi. Tối nay là lễ tặng quà diễn ra rồi!

-Tôi biết rồi... Nhưng tặng cái đấy có quá lắm không?

-Không sao. Mặt anh tôi lúc nào cũng hằm hằm như lãp già ý... Kiểu này thì già sớm, nhan sắc xuống dóc ko phanh thì chết. Thế nên cái này sẽ giúp anh tôi cải lão hoàn đồng, luôn luôn vui tươi còn gì...

-Tôi nghĩ cái này giống như 1 trò đùa hơn đấy...

-Là trò đùa thì anh tôi sẽ vui chứ sao...

-Là 1 trò chơi đểu...

------------End chap 9------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro