Chương 79 : Liệu Có Phải Là Kết Thúc...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng là nơi nghỉ ngơi của Jessica và SeoHyun , Min Ah đang ở đó, cùng với cô chị gái kia. SeoHyun đã đi ra ngoài, cô đủ tử tế để để họ một mình với câu chuyện của họ. Cốt lõi, SeoHyun không phải người nhiều chuyện, mà dù sao họ cũng đã tách nhau ra để đưa Yuri đến bệnh viện.

Ngồi trong căn phòng khách sạn, Min Ah ngồi trên giường, hai bàn tay nắm chặt mép váy, đôi mắt cụp xuống thỉnh thoảng lại ngước nhìn Jessica đang đứng cạnh cửa sổ kia.

- Chuyện đó, là thật?

Bàn tay nắm lấy tấm rèm cửa của Jessica khựng lại, cô không quay ra sau nhìn cô em gái, một phần có lẽ do không biết phải đối diện thế nào. Jessica gật đầu.

- Thật ra, chuyện này chị chỉ vừa mới biết, gần đây, khi vô tình tìm thấy thư của mẹ và giấy xét nghiệm của hai chúng ta.

- Đúng là chúng ta rất giống nhau, quá giống so với hai chị em khác mẹ, nhưng chuyện này... em thật sự chưa từng dám nghĩ đến.

Jessica im lặng một lúc. Cô thực không biết có nên nói ra sự thật hay không, cái sự thật mà cô luôn cố che giấu như mẹ cô từng dặn dò dù bất kì chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Bàn tay Jessica siết chặt lấy tấm rèm cửa.

- Mẹ của em, tức mẹ kế của chị, trước đây là bạn rất thân của mẹ chúng ta, và cả hai người họ, cùng yêu ba. Người đầu tiên ba yêu mà mẹ kế, nhưng sau một vụ tai nạn, bà ấy mất đứa trẻ trong bụng và cả quyền được làm mẹ.

- Và ba đã yêu mẹ lớn?

Min Ah hỏi một cách nghi hoặc, hơi nghiêng đầu với đôi mắt có chút khổ sở. Jessicagật đầu.

- Họ yêu nhau, rồi tiến đến hôn nhân. Riêng mẹ kế vẫn ôm mãi mối tình sâu đậm của mình trong đau khổ. Mẹ sau đó đã mang thai một cặp song sinh.

- Đó là... chúng ta...?

Lúc này, Min Ah mới quay lại nhìn cô em, cô có chút ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt kinh ngạc khổ sở của Min Ah. Cố tránh đôi mắt giống hệt kia, cô gật đầu, nói tiếp.

- Nhưng mặc cảm tội lỗi rằng mình cướp đi người mà bạn thân yêu nhất của mẹ đã không thể nguôi ngoai. Ngay khi chúng ta vừa được sinh ra, một trong chúng ta, mẹ đã chuyển giao cho mẹ kế, như một cách bù đắp nỗi mất mác.

Đôi mắt Min Ah mở to một cách kinh hãi. Đứa trẻ được mang đi đó, chính là cô sao? Và người mẹ hiện tại, người mà cô luôn yêu thương hết mực lại không phải người sinh ra cô. Chẳng hiểu sao, trong lòng Min Ah dâng lên sự giận dữ. Hai bàn tay nắm chặt lại, cô vừa lắc đầu vừa nói bằng giọng gắt gỏng.

- Nói dối!! Sao điều đó có thể là thật chứ?! Không phải như vậy!!

Jessica nheo đôi mắt của mình lại đầy khổ sở. Cô rời khỏi nơi đang đứng nãy giờ, đi tới bên cạnh Min Ah.

Ngồi xuống cạnh cô em, Jessica đưa tay nắm lấy bàn tay của Min Ah.

- Nếu không tìm được bức thư mẹ để lại, chị sẽ không bao giờ biết được sự thật, sẽ mãi căm ghét em, thù hận hai người!

Min Ah nhìn xuống bàn tay đang được nắm chặt. Cảm giác thật ấm áp! Đôi mắt cô chợt trở nên đỏ hoe, Min Ah cắn chặt môi cố không khóc.

- Giả sử em không nghe thấy, chị sẽ không bao giờ nói cho em sự thật sao? Nhưng, mẹ vẫn yêu em, đúng chứ? Bà không hề, vứt bỏ em?

Đôi mắt đầy khẩn khoải của Min Ah nhìn chằm chằm vào cô chị gái như đang chờ đợi một câu trả lời. Jessica chợt chồm đến, ôm chầm lấy Min Ah.

- Chị xin lỗi, là chị ích kỉ, không nghĩ đến em! Nhưng điều chị chắc chắn, là cả hai mẹ, đều yêu em, vì em là con gái họ.

Nước mắt Min Ah bắt đầu rơi lã chã. Cô đã từng, thậm chí là chỉ mới vài giờ trước thôi, cô căm ghét và ganh tỵ với Jessica biết bao nhiêu, luôn luôn là vậy.Jessica giỏi giang hơn cô, chững chạc hơn cô, thông minh hơn cô, và có cả hạnh phúc mà cô chẳng bao giờ có được. Cô luôn tìm cách hãm hại người chị gái này chỉ để thoả mã bản thân. Lòng ghen ghét đó đã khiến Min Ah không hề nhận ra, Jessica đã lo lắng cho cô một cách âm thầm. Cô luôn khao khát tình thương, nhưng dù nó ở cạnh, Min Ah lại khiến nó bị sự ích kỉ của bản thân làm lu mờ, và cô hoàn toàn chưa bao giờ biết nắm bắt nó.

- Em... xin lỗi, vì luôn chỉ biết, ganh tỵ với chị...! Em rất vui, vì Jessica là chị gái em, và em có một gia đình yêu thương mình...!!

Jessica chưa từng nhận ra, những gì cô làm lại khiến người em gái này phải chịu nhường ấy đau khổ. Có lẽ, chuyện đến nước này, phần nào cũng là lỗi do cô cả.
Chợt, điện thoại của Jessica reng lên. Bỏ tay khỏi Min Ah , cô thò tay vào túi, lấy điện thoại mà áp vào bên tai.

- Tớ nghe đây Kris. Cậu nói gì chứ?!! Tớ đến ngay!!!

Min Ah đưa tay quệt vội mấy giọt nước mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn chị bằng đôi mắt khó hiểu. Khuôn mặt Jessica, trở nên nghiêm trọng đến căng thẳng.

- BaekHyun và TaeYeon...Dù sao, chúng ta cần phải đến bệnh viện ngay!!

oOo

Jessica và Min Ah tức tốc đến bệnh viện, cũng là nơi ban nãy nhóm SeoHyun đưa Yuri vào. Rẽ ở chỗ cuối hành lang, hai chị em họ nhìn thấy tụi nó, đang ngồi trước căn phòng cấp cứu đang sáng đèn.

- Có chuyện gì vậy?! Nè!!

Trước bộ dạng thểu não kia, sự lo lắng của Jessica càng dâng cao hơn. Lúc này, khi nhìn một lượt, cô phát hiện ra, nhóm đi tìm TaeYeon và Yuri, quần áo của họ dính đầy máu. Một cảm giác bất an tột cùng dâng trong Jessica, cô vội chạy đến chỗ Kris.

- Kris !! Nói tớ nghe, có chuyện gì?! BaekHyun và Yuri đâu rồi?! Là ai đang ở trong đó???

- Chị à!

Tiffang ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn Min Ah rồi Jessica. Chuyện của họ có vẻ đã giải quyết xong, mà cô cũng chẳng còn ác cảm với cô gái kia nữa. Dù sao lúc này, tâm trí Tiffany đâu còn nghĩ đến chuyện đó nữa. Đến cả việc chẳng thấy Kai và Krystal đâu, tụi nó cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa.

Kris để mặc cho Jessica lay mình thế nào, cậu vẫn im bặt. Mỗi lần nghe cô gọi mình, cậu càng hụt hẫng hơn, viễn cảnh lúc đó lại hiện lên, như một nỗi ám ảnh mà cậu không muốn nghĩ đến. Đôi mắt sáng suốt ngày nào trở nên đục ngầu.

- Kris!!!

- Cậu để yên cho Kris đi!! Cậu ấy đã áp lực lắm rồi!

Jessic lúc này nhìn sang người vừa phát ngôn, bộ quần áo kia cũng dính đầy máu tươi. Cô vùng vằng đi lại, hai tay đặt trên vai Sehun.

- Vậy thì cậu nói đi!!

Đôi mắt Sehun lia đi chỗ khác. Cậu nhìn sang Yoona đang cúi gầm mặt, cố che đi khuôn mặt sầu não và đôi mắt đỏ hoe.

- Lúc bọn tớ chạy đến, chỉ nhìn thấy mỗi Kris và ChanYeol... cùng với BaekHyun... nằm bất động dưới đất với vũng máu của chính mình...

- Cái... gì...?

Jessica dường như không tin vào tai mình. BaekHyun bất tỉnh, nằm trên vũng máu, bảo cô tin thế nào?! Cả Min Ah đứng đằng sau cũng vậy. Chỉ mới vài giờ trước, cậu ta còn cười nói cơ mà. Đến lúc này, cô không còn nghĩ đến tại sao, mình lại lo lắng cho tụi nó nữa rồi.

Min Ah cắn chặt môi dưới, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, cô hỏi mà giọng lạc đi.

- Còn... TaeYeon thì sao...?

Một không khí im lặng bao trùm. Sehun và LuHan nhìn nhau. Dù hai cậu nằm trong nhóm tìm kiếm họ, thì lúc đến nơi, hai người đã không thấy TaeYeon đâu rồi. Dù cho có hỏi Kris và ChanYeol bao nhiêu lần, hai cậu vẫn chỉ im lặng với khuôn mặt tuyệt vọng.

Tụi nó cũng im lặng. Điều duy nhất mà tụi nó biết, là bên trong căn phòng cấp cứu lạnh lẽo kia, BaekHyun đang trong tình trạng rất nguy kịch.

ChanYeol đứng dựa vào tường, cả cậu và Kris đều không có ý định trả lời. Nãy đến giờ, họ chưa mở miệng dù chỉ một lần. Hai cậu vẫn còn nhớ như in, khoảnh khắc bi kịch lúc đó. Dù cho ép bản thân nghĩ rằng đó chỉ là tưởng tượng, thì đó vẫn là một cơn ác mộng hiện thực mà không một ai có thể chấp nhận.

...

Vượt qua khỏi cánh rừng, điều đầu tiên Kris và ChanYeol nhìn thấy là một cảnh tượng màu máu đau thương.

Nằm dưới đất là BaekHyun, trên người khắp các vết thương nặng nhẹ, nằm trên vũng máu của chính mình.

Còn bên ngoài vực thẳm,là TaeYeon đang rơi xuống.

- TaeYeon!!!

ChanYeol vội vàng chạy tới. Cậu nằm hẳn dưới đất, vươn tay ra mà cố chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn kia. Cậu dùng toàn bộ sức lực mà giữ lấy.

- Bám chắcvào!!
Tớ sẽ kéo cậu lên!!!

TaeYeon có thể cảm thấy, bàn tay mình đang được nắm lấy, và cả giọng nói kia. Dù vậy, con mắt phải của cô vẫn đục ngầu một cách vô cảm, không hề có ý định nắm lấy bàn tay ChanYeol. Nếu cứ như vậy, cậu sẽ không thể kéo cô lên được. Mà Kris, lại đang bị đám người kia cản trở.

- TaeYeon!! Cậu có nghe tớ nói không?? TaeYeon!!

Đến lúc này, TaeYeon mới ngẩng đầu lên nhìn ChanYeol. Khuôn mặt cậu đỏ ửng lên vì dùng sức quá nhiều, thở hồng hộc. Con mắt cô vẫn vô cảm, nhưng đan xen sợ hãi. Nếu cứ như vầy, ChanYeol cũng sẽ rơi xuống mất. Cô không muốn, có thêm bất kì người nào phải hi sinh vì cô nữa. Quá đủ rồi!! TaeYeon chợt mỉm cười.

- Làm ơn hãy buông ra, ChanYeol! Và hãy cứu Baekie! Tớ xin cậu!!

Đôi mắt màu khói mở to. TaeYeon, đã nhớ lại từ lúc nào?

Nhân lúc ChanYeol bị lơ đễnh, TaeYeon thò tay còn lại vô túi, lấy ra cây viết. Dùng hết sức, mặc cho nước mắt rơi một cáchđau đớn, cô đâm phập đầu viết vào bàn tay của ChanYeol , đồng thời buông tay cậu ra.

- TaeYeon !! Không!!!!

...

ChanYeol nhìn vết thương mà mu bàn tay phải đã được băng bó, đôi mắt màu khói trở nên vô cảm. Trước mắt cậu lúc đó, TaeYeon đã rơi xuống, rơi xuống bên dưới đó. Và chính bàn tay này, đã buông tay cô ra. Hiện bây giờ, một màng khói dày đặc mù mịt che phủ đôi mắt tinh anh kia.

Kris cũng không ngừng trách bản thân. Nếu cậu và ChanYeol đến sớm hơn, sẽ chẳng có chuyện gì cả. Hoặc ít nhất, nếu cậu đủ mạnh để giải quyết bọn người đó nhanh hơn, cậu đã có thể giúp ChanYeol kéo TaeYeon lên.

- Hai cậu là người duy nhất biết được chuyện gì đã xảy ra! Làm ơn đừng im lặng nữa mà!!!

SeoHyun gần như hét lên. Đây là lần đầu tiên, cô lớn tiếng. Dù vậy, trái tim SeoHyun đau như bị xát muối vậy! Cô muốn biết chuyện gì xảy ra, cô muốn biết, vì họ là những người bạn quan trọng nhất với cô!! SeoHyun không còn kiềm được những giọt nước mắt của mình nữa rồi. Cô khóc oà như một đứa trẻ và sà vào lòng LuHan.

Dù vậy, ChanYeol và Kris vẫn im lặng không nói tiếng nào.

JongHyun nãy giờ đã rất kiềm chế. Lòng cậu lo lắng không thôi, cảm giác bất an cứ ập đến liên tục. Cho đến lúc này, JongHyun chẳng thể giữ mình bình tĩnh được nữa. Cậu chợt đi lại, nắm đấm tay phải giơ lên, đấm thẳng vào mặt ChanYeol.

- Nói mau!! Chuyện gì đã xảy ra với em gái tao?!

Tụi nó hoàn toàn bất ngờ, nhưng không một ai dám chạy lại can ngăn. Đây là lần đầu tiên, tụi nó nhìn thấy JongHyun giận dữ thế này. Cậu chưa từng lớn tiếng như vậy dù chuyện gì xảy ra trước đây. Và bây giờ, đôi mắt JongHyun thậm chí hằn rõ từng tia máu.

ChanYeol ngồi dưới đất, vẫn vẻ mặt đờ đẫn đó, cậu đưa tay quệt vết máu nơi khoé miệng một cách bất cần. Bàn tay vuốt ngược tóc ra sau đầu, ChanYeol hoàn toàn không màng đến việc ngẩng đầu lên, huống chi là đứng dậy.

- TaeYeon... chết rồi...

Trừ Kris ra, còn lại đều ngạc nhiên tột độ. Đôi mắt tụi nó mở to như không thể tin, những lời ChanYeol vừa nói tụi nó nghe chẳng lọt chữ nào cả. Tiffany đứng bật dậy.

- Cậu đang nói cái gì vậy hả, ChanYeol?! Không vui đâu!!

ChanYeol vẫn như vậy, không có chút phản ứng nào. Cậu ngồi đó, mắt vô cảm nhìn vào bàn tay phải đã băng bó.

- Chính bàn tay này... đã buông TaeYeon ra... Là do tôi, cậu ấy mới rơi xuống vực!!

Lời nói tuyệt vọng của ChanYeol khiến tụi nó cứ như hoá đá, chẳng thể di chuyển gì nữa. Tiffany đang đứng ngồi phịch xuống ghế, cả cơ thể hệt như chẳng còn sức lực gì nữa, đôi mắt đen láy đờ đẫn.

- Không thể nào...!!

Jessica hít một hơi sâu, nhìn tụi nó, lại nhìn ChanYeol. Điều đó không thể là thật, không thể!! Cô vội quay sang Kris, vô thức nắm lấy cổ áo cậu.

- Kris!! Cậu ở đó mà phải không?? Làm ơn nói không phải đi!!

Kris đưa đôi mắt thẫn thờ của mình nhìn lên Jessica. Đôi mắt đỏ hoe từ bao giờ của cô khiến cậu thoáng ngạc nhiên, rồi lại bị sự thất vọng chiếm hữu. Kris để mặc, cậu dựa hẳn người ra bức tường phía sau.

- Nếu tớ đủ mạnh để giải quyết gọn bọn chúng, bọn tớ đã có thể cùng kéo TaeYeon lên... Lúc đó trời lại mưa, và bọn tớ...

Jessica chậm rãi lắc lắc đầu tỏ vẻ khó tin. Người đứng trước mặt cô lúc này, có phải cậu bạn trai nghiêm nghị của cô không? Không còn là sự chững chạc bình tĩnh trong mọi trường hợp, Kris giờ đây trước mặt Jessica hệt như một cái xác không hồn. Những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống hai gò má, cô bất ngờ nhào tới, ôm chầm lấy Kris.

Đôi mắt đằng sau cái kính vỡ nửa của Kris mở to.

- Không phải lỗi của ChanYeol, càng không phải do cậu. Làm ơn, đừng tự trách bản thân nữa...!! Cậu như vậy, tớ đau lắm!!! Làm ơn đi, Kris!!

Bất chợt, một thứ gì đó âm ấm chảy xuống từ khoé mắt Kris. Cậu hệt như một đứa trẻ con, oà khóc. Từ khi biết nhận thức, chịu sự hà khắc của gia đình, lúc nhỏ cậu đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng, lần đầu tiên trong đời, cậu khóc không phải vì chính bản thân mình.

Tụi nó nhìn Kris và Jessica mà mắt đỏ hoe từ lúc nào không hay. Yoona nheo hai mắt lại một cách khổ sở, cô gần như hét lên.

- Yuri thì bị thương, BaekHyun thì đang vật lộn với tử thần trong kia, còn TaeYeon thì mất tích không rõ sống chết!! Tại sao những chuyện này lại xảy ra?! Rõ ràng chúng ta chỉ đang đi dã ngoại thôi mà!! Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này cơ chứ!??

Nói rồi, Yoona bật khóc. Đó không còn là cô nhóc vui tươi toả nắng mọi ngày nữa. Thay vào đó, chỉ còn những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng chảy trên gương mặt Yoona.

Sehun cảm thấy mắt mình cay cay. Cậu nắm lấy bàn tay Yoona, tay còn lại choàng qua vai, kéo đầu cô dựa vào mình. Sehun thật không biết nói gì lúc này, khi chính cậu cũng đang đau đớn không thôi. Nhưng ít nhất, cậu muốn trở thành chỗ dựa cho người con gái cậu yêu.

JongHyunđưa đôi mắt lạnh lùng nhìn ChanYeol. Cậu chợt quay lưng bỏ đi mà không nói tiếng nào. Nhưng tụi nó cảm nhận được, sự tuyệt vọng và đau khổ của JongHyun.

Min Ah đứng đó, để JongHyun đi ngang qua mình. Cô muốn chạy theo cậu. Chẳng hiểu sao, Min Ah cảm thấy hơn ai hết lúc này, cô hiểu được Jong Hyun đang đau khổ thế nào. Cảm giác mất đi người quan trọng với mình, mất đi người thân là gia đình quan trọng nhất, nó đau đớn lắm!!

Bàn tay đặt trước ngực nắm lại, Min Ah bất giác cắn chặt môi. Dù cho cậu cự tuyệt xua đuổi thế nào cũng được, cô muốn ở cạnh Jong Hyun. Nghĩ vậy, Min Ah cũng vội chạy đi, đuổi theo những bước chân nặng nề của cậu.

Tiffany nhìn tụi nó, rồi lại nhìn sang người con trai vẫn còn đang ngồi bệt dưới sàn kia, đôi mắt cụp xuống. Cô đứng dậy, từng bước chầm chậm đi về phía cậu.

ChanYeol nhận thấy có bóng người che trước mặt, che đi gần hết ánh sáng. Dù vậy, cậu hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu lên.

Chợt, Tiffany ngồi xuống trước mặt ChanYeol. Trước khi cậu kịp nhận ra, cô đã nhỏm người, choàng tay ôm lấy cậu, áp đầu ChanYeol vào ngực mình.

- Khóc, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn đấy!

Hệt như một quả bóng bay bị chọc thủng, bao nhiêu cảm xúc của ChanYeol nãy giờ cứ xông đến, đến mức sự kiềm hãm của cậu nãy giờ biến đâu mất cả. Tiffany cảm thấy, ngực áo mình ươn ướt.

- Tớ... là một... thằng vô dụng... Chỉ mỗi việc nắm lấy bàn tay ấy thôi... tớ cũng không... làm được... Đúng là mãi mãi... tớ không bao giờ... có thể được như... BaekHyun cả...!! Tớ... vô dụng... bỏ đi...!!

Vòng tay Tiffany siết chặt hơn. An ủi cậu, nhưng chính cô cũng đã khóc từ lúc nào không hay. Dù vậy, cô muốn phần nào, giảm đi nỗi đau mà người con trai này đang phải chịu.

- Đừng như vậy! Hãy nhớ, lúc đó TaeYeon, đã nói gì với cậu...!

...

Với khuôn mặt đẫm nước, vẫn đang rơi xuống, Taeyeon đưa con mắt màu xanh thẫm của mình nhìn Chanyeol, môi khẽ mấp máy gì đó, cô mỉm cười.

"Cảmơncậu, Park Chanyeol...!!"

...

- Tớ... Tiffany tớ... liệu có xứng đáng không...?

- Tớ hứa, tớ sẽ luôn ở bên cậu, dù chuyện gì xảy ra đi nữa.

Trong trái tim lạnh băng với cảm giác tội lỗi, dần được sự ấm áp bao phủ. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống khỏi khoé mắt.

oOo

Không một ai nhận ra đứng ở góc hành lang gần đó, là Kai và Krystal. Cô lén nhìn sang cậu, nhưng trước khi Krystal kịp nhìn thấy bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt ấy, Kai đã quay người bỏ đi. Krystal nhìn lại tụi nó, nhìn người anh trai lúc này đã ngồi sụp dưới sàn mà khóc oà như một đứa trẻ. Cuối cùng, cô vẫn chọn chạy theo Kim Kai.

oOo

Dù cho chạy để đuổi theo những bước chân chậm chạp nặng nề của JongHyun, mãi một lúc, MinAh mới có thể tìm thấy cậu sau khi mất dấu. Những bước chân chậm lại rồi dừng hẳn, đôi mắt MinAh nhìn bên ngoài phần sân bệnh viện. Nơi đó, người con trai ấy đang đứng, một mình, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời xám xịt trên kia bằng đôi mắt xanh thẫm vô hồn. Chẳng biết từ khi nào, trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước mưa, rơi xuống khuôn mặt kia.

MinAh đi ra khỏi cánh cửa mở tự động của bệnh viện, từ trong hiên nhìn ra chỗ JongHyun đang đứng. Cậu cứ đứng đó, không thèm rời đi dù trời đã mưa, một cách vô hồn ngẩng mặt, mặc cho nước mưa rơi xuống. Mà có lẽ, nhờ những giọt nước mưa, chẳng ai biết, Nam có khóc hay không.

Họ cứ đứng đó, đứng yên một chỗ, mặc cho những người qua lại ra vào nhìn với ánh mắt hiếu kì. MinAh thật muốn chạy ra. Bộ dạng kia không khiến cô cảm thấy thoải mái chút nào, cô không thích, JongHyun mang bộ dạng hờ hững ấy. Người mà cô ghét nhất, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt cao ngạo tự mãn.

- Tôi... nên làm gì đây...?

Giọng nói trầm thấp tuyệt vọng vang lên thì thào nhưng MinAh lại nghe thấy rất rõ. Cô ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình. JongHyun lại quay đi, lần này, cậu nhìn vào sợi dây chuyền hỉnh mặt trời trong tay.

- Sợi dây đó...

JongHyun dường như không để ý đến lời nói của MinAh, cậu cười nhạt.

- Dù cho mẹ bảo chúng tôi phải bảo vệ cho TaeYeon, tôi lại chẳng làm được gì ngoài bất lực và vô dụng...

MinAh muốn nói, rằng đó không phải lỗi của JongHyun, rằng cậu đã cố hết sức rồi, nhưng lại chẳng thể nào nói ra được, nó cứ nghẹn lại ở cổ. JongHyun cảm thấy mình không có đủ tư cách để lên tiếng, cô càng không biết mình chạy theo cậu là vì lí do gì. Điều đó khiến đôi chân MinAh như bị chôn xuống nền đất, chỉ biết đứng yên một chỗ.

- Tại sao, cậu có thể yêu thương TaeYeon đến vậy, dù cho hai người chỉ là cùng cha khác mẹ...?

Chính MinAh cũng chẳng biết tại sao lại hỏi vậy, chỉ là cô muốn biết, vậy thôi.

Ngược lại với ý nghĩ của MinAh, JongHyun lại mỉm cười mà trả lời, một nụ cười vô cảm và đầy buồn bã, như thể đang kiềm nén sự đau đớn để không bật khóc.

- Vì em ấy, là người đã cứu rỗi tôi.... là gia đình duy nhất... của chúng tôi.

Chợt, MinAh vô thức bước ra. Mặc cho những giọt nước mưa bắt đầu thấm ướt bộ quần áo mà cô thích nhất, mặc cho cả người dần trở nên ướt sũng, cô đi đến, choàng tay ôm chầm lấy JongHyun từ phía sau. Áp mặt vào lưng cậu, cô nói bằng giọng thều thào.

- Vì đó là gia đình, cậu mới đau khổ, vậy thì tại sao phải cố giấu đi điều đó làm gì?

Cảm xúc của cậu, tôi trân trọng nó...

Đôi mắt JongHyun chợt mở to, rồi lại trở nên vô cảm. Dù vậy đâu đó, lại hiện hữu sự ấm áp kì lạ. Những giọt nước mưa, chẳng hiểu sao lại có vị mặn.

oOo

MinHo rời khỏi đó, đi đến phòng bệnh của Yuri. Mắt cậu vô thức nhìn ra ngoài. Cơn mưa kia, vừa dứt rồi. Vậy mà tại sao, trong lòng cậu vẫn nặng trĩu.

Những lời nói đầy tuyệt vọng ấy vẫn còn hằn sâu trong tiềm thức MinHo. Cậu thực không thể tin, không thể nào có thể tin! Những chuyện này, những tai hoạ đó, sao lại ập lên đầu lớp cậu?!

MinHo không chắc mình có nên đến phòng bệnh của Yuri hay không. Chuyện giữa cô và cậu, vẫn chưa giải quyết xong, và điều này, khiến MinHo cảm thấy khó xử. Dù vậy, cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy Yuri bất tỉnh lúc đó, sợ mất cô, cậu vẫn còn nhớ như in. Qua mọi chuyện, tình yêu mà cậu dành cho Yuri, đã lớn đến mức nào rồi. Chính cậu cũng không biết.

Thu hết can đảm, MinHo đưa tay, vặn tay nắm rồi đẩy cửa vào. Đôi mắt màu lam mở to kinh ngạc, khi căn phòng hoàn toàn trống trơn.
Yuri chỉ vừa mới được đưa vào đây chưa lâu, cô có thể đi đâu chứ?! Chẳng hiểu sao, đôi chân MinHo lại chạy lên sân thượng bệnh viện.

Chỉ vừa mở cánh cửa ra, gió lạnh của mùa đông đã thổi vào MinHo, khiến cậu chỉ đứng thôi cũng đã khó. Cố mở mắt, cảnh tượng cô gái đứng bên ngoài lan can đập vào mắt cậu.

- Kwon Yuri!! Dừng lại ngay!!

Bước chân đưa ra bên ngoài không trung của Yuri khựng lại, khiến cô mất thăng bằng.

- Cẩn thận!!

Yuri quay đầu ra sau. Đúng như cô nghĩ, giọng nói quen thuộc ấy, cô không bao giờ sai được.

Sự lạnh lùng biến đâu mất, thay vào đó là sự tức giận, MinHo hét lên.

- Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì đấy?! Vào đây ngay!! Có biết ngoài đó nguy hiểm lắm không??

Bàn tay đặt trên lan can của Yuri run run, cố giữ bản thân không được khóc. Cô mím chặt môi. Dù vậy, những giọt nước mắt vẫn chảy khỏi khoé mắt Yuri.

- Là do tớ cả!! Do tớ ích kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân, do tớ chỉ biết ganh tỵ hơn thua, do tớ chỉ toàn biết so bì với người khác, do tớ đố kị. Là do tớ, mà những chuyện này mới xảy ra!!!

MinHo không dám bước tới. Cậu sợ cô sẽ nhảy xuống, sợ sẽ mất cô. Sự bình tĩnh thường ngày của MinHo biến đâu mất.

- Dù chuyện gì thì hãy vào đây đã!! Ngoài đó nguy hiểm lắm!!!

- Không!!! Đứa con gái như tớ không đáng sống, tớ phải chết, tớ phải chuộc tội với TaeYeon!!!

- Nếu cậu nghĩ TaeYeon muốn vậy thì cậu nhầm to rồi!!!

Đôi mắt đẫm nước của Yuri ngước lên nhìn MinHo đầy nghi hoặc. Cậu lắc đầu, đôi mắt bắt đầu cảm thấy cay cay.

- TaeYeon là người sẽ bắt cậu chết để đền tội với cậu ấy sao?! Cậu ấy ích kỉ đến thế ư?! Trả lời đi, Kwon Yuri!!!

Yuri khựng lại, đôi mắt mở to trân trân nhìn người con trai ấy. Hình ảnh cô gái với đôi mắt màu xanh thẫm nổi bật lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ và dường như không quan tâm đến mọi thứ ấy, thực chất lại dịu dàng và ấm áp bao nhiêu, hệt như mặt trời vậy. Dù cho mục đích ban đầu của Yuri khi tiếp cận và làm bạn của TaeYeon là hãm hại cô, như những gì Hae Mi bảo cô làm đi chăng nữa, thì Yuri đã không hề nhận ra, từ lâu, ý định đó biến mất như chưa từng tồn tại. Được ở bên cạnh tụi nó, được yêu MinHo, đó là điều hạnh phúc nhất cuộc đời Yuri trước giờ. TaeYeon không hề hoàn hảo, không hề hạnh phúc như cô đã nghĩ. Và ngay giây phút cô quyết định từ bỏ mối thù vô nghĩa này, cũng là lúc mọi chuyện bị khơi lên. Đến lúc Yuri nhận ra, cô đã chẳng còn đường lui nữa.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ người của Hae Mi, Yuri như bị rơi vào hố đen tuyệt vọng. Có đánh chết cô cũng không tin được, rằng BaekHyun và TaeYeon... Chỉ mấy giờ trước thôi, hai người họ vẫn còn ở cạnh cô và tụi nó, vẫn còn vui vẻ thảo luận cho địa điểm đi chơi vào ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa. Vậy mà chỉ vì sự nóng giận điên rồ của chính mình, chính cô là kẻ đã xuống tay với TaeYeon, là kẻ trung gian tiếp tay cho kế hoạch trả thù độc ác của Hae Mi. Là do cô cả! Nếu không do sự hận thù do chính Yuri tạo ra cho riêng mình, cô đã không khiến BaekHyun vì đỡ đạn cho TaeYeon mà bị bắn, rồi khiến cho chính TaeYeon rơi xuống vực. Vết thương ở bụng này, hoàn toàn không đủ để bù đắp tội lỗi mà Yuri gây ra!!

Bàn tay Yuri nắm chặt lấy cái lan can, run rẩy không ngừng. Đôi mắt run run như cố ngăn những giọt nước mắt không chảy ra, Yuri hét to một cách đầy tuyệt vọng, tay còn lại đấm mạnh vào ngực.

- Vậy cậu bảo tớ phải làm gì??!! Chính tớ là kẻ đã gây ra cái chết cho cả BaekHyun và TaeYeon!!!

- Hai cậu ấy chưa chết!!

- Làm sao cậu biết được!!! TaeYeon đã cố cứu rỗi tớ, một đứa con gái chỉ biết đố kị hận thù như tớ, và trả lại, tớ đã làm gì?? Cậu sẽ không bao giờ hiểu được, MinHo à!!!!

Đợt gió lạnh thổi qua khiến MinHo thoáng rùng mình. Hình như gió thổi cả vào mắt cậu, nó cay xè và khiến cậu muốn khóc. Trước mặt cậu, Yuri hét lên tuyệt vọng, những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống hai bên má, chảy xuống nền đất lạnh lẽo kia. Khuôn mặt cô bị lấm lem bởi nước là nước. Yuri cứ nấc lên, mỗi cái nấc ấy, cô lại càng khóc nhiều hơn.

- Cậu nói đúng, tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của cậu, nó đau đớn và khổ sở thế nào!

Yuri giương mắt nhìn MinHi, đôi mắt chứa đầy sự chờ đợi. Nhìn vào đôi mắt ấy, MinHo mím chặt môi, nói tiếp.

- Dù vậy, trái tim tớ lúc này đau đớn lắm! Chưa từng bao giờ, tớ cảm nhận nỗi đau ấy!! Bởi vì, tớ chỉ là một thằng vô dụng, không hiểu được cậu, không thể ngăn những giọt nước mắt của người con gái mà tớ yêu!! Điều đó khiến tớ đau!! Tớ cũng muốn, khóc lắm chứ!!!
Yuri trân trân nhìn người con trai trước mặt mình. Đâu đó trong cô, dâng lên cảm xúc ấm áp dịu dàng, cảm giác ấy, cô đã cố chối bỏ. Ấy vậy mà, cậu vẫn yêu cô, yêu đứa con gái độc ác ngu ngốc như cô.

MinHo bắt đầu bước đến, từng bước, từng bước chầm chậm tiến lại gần Yuri. Cậu đưa tay, nắm lấy bàn tay Yuri mà kéo lại, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy kia. Mặc cho cô vùng vẫy trong bất lực, vòng tay MinHo lại càng siết chặt hơn.

Những nấm đấm của Yuri chậm rãi rồi dứt hẳn. Cô nắm lấy áo cậu, ụp mặt vào ngực cậu mà khóc nấc lên.

- Tớ... không muốn...!! Tớ muốn... lương thiện...!! Tớ muốn... là người tốt...!! Tớ muốn... xin lỗi BaekHyun... xin lỗi TaeYeon... xin lỗi mọi người...!! Dù cho... tội lỗi tớ gây ra... là không thể bù đắp được đi chăng nữa... dù cho, các cậu ấy hận tớ đi chăng nữa...

- Vậy hãy cùng nhau, cùng nhau xin lỗi họ nhé! Chúng ta là bạn, họ sẽ tha thứ cho cậu thôi, nhất định.

Đôi mắt Yuri nheo lại, như cố ép cho nước mắt chảy ra. Cô nói bằng giọng nghẹn ngào, tay vòng qua ôm lấy MinHo, một cách ngập ngừng.

- Ừm... Ừm...!

oOo

Tụi nó ngồi trước căn phòng cấp cứu. Nãy giờ đã hơn gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, và vẫn chưa có bất kì động tĩnh nào. Tụi con gái không còn khóc nữa, hay đúng hơn, chẳng còn nước mắt để mà khóc, mắt cũng sưng bụp cả lên. Tụi con trai cũng chẳng khá hơn, khi tên nào cũng mang vẻ mặt thểu não. Lòng tụi nó lúc này, nặng trĩu như bị thứ gì đó đè nặng.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Tụi nó vội chạy đến, vây kín lấy vị bác sĩ vừa mới đi ra. Vẻ mặt lo lắng sốt sắng kia khiến vị bác sĩ có chút bất ngờ.

- Bác sĩ, bạn bọn cháu sao rồi?! Cậu ấy ổn chứ ạ?? Không sao cả đúng không ạ??? Nói bọn cháu nghe đi, bác sĩ!!

- SeoHyun cậu bình tĩnh lại một chút!!

Dù được LuHan ôm chầm lấy, SeoHyun lại bắt đầu khóc. Cô hận mình mít ướt, mình yếu đuối, nhưng bản thân lại chẳng thể nào mạnh mẽ được. LuHan siết chặt vòng tay ôm lấy cô bạn gái, đôi mắt hơi cụp xuống.
Nhìn tụi nó, lòng vị bác sĩ trùng xuống.

- Chúng tôi đã lấy những viên đạn ra khỏi người bệnh nhân. Tuy nhiên, có vài viên đạn bắn thủng những nơi quan trọng, nên tạm thời vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Chưa kể, ý chí của bệnh nhân hình như, không được tốt cho lắm... Dù sao---

- Bác sĩ không hay rồi!! Tình trạng của cậu bé lại nguy kịch rồi!!! Mạch rất yếu!!!

Tiếng của một cô y tá vang lên từ bên trong. Vị bác sĩ vội vàng chạy vào. Cánh cửa lại đóng lại.

Tụi nó trân trân nhìn cái đèn phòng cấp cứu lại sáng lần nữa. Yoona khuỵu hẳn xuống, bao nhiêu hi vọng nãy giờ của cô trôi đâu mất, những giọt nước mắt lại trào ra, Yoona oà khóc.

- T-Tại sao chứ?! BaekHyun không thể nào lại muốn bỏ cuộc được!!! Tớ không tin!!!
Tụi nó cứ đứng đó, ngây người như những bức tượng. Những chuyện này.. những bi kịch này... bao giờ mới chấm dứt đây...!! Tụi nó đã mất TaeYeon rồi, chẳng lẽ... tử thần còn muốn mang đi cả BaekHyun sao...?!! Làm ơn... làm ơn... đừng mà...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro