10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Back to Zero ♡

Beomgyu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những hàng cây đang đi qua. Đã một tuần kể từ khi cậu và Soobin sống chung dưới một mái và thật ngạc nhiên khi không ai trong số họ có ý định tiêu diệt người kia, thay vào đó, họ gần gũi với nhau hơn, giúp nhau khi gặp vấn bất kì đề nào đấy. Nhưng vì Soobin vẫn còn hay nói mỉa và Beomgyu vẫn nóng nảy như thường nên họ không thể không cãi nhau, tất nhiên không phải theo chiều hướng xấu.

Hiện giờ Soobin đang lái xe chở Beomgyu đến trường của cậu như anh đã hứa và rất may là mọi chuyện đã không còn lúng túng như trước. Beomgyu chỉ chăm chú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài còn Soobin thì dán chặt mắt vào phía đường đi, giữ xe ở tốc độ vừa phải. Tiếng nhạc êm dịu tràn ngập khắp chiếc xe làm tăng thêm sự thoải mái và bình yên trong tâm trí của cả hai, khoảnh khắc yên bình nhất mà họ thực sự có được.

"Này Gyu."

"Hmm?"

"Giáo sư của em sẽ không giết em vì đã vắng mặt cả tuần đấy chứ?"

"Nah. Em có thể theo kịp mọi thứ bất cứ lúc nào mà."

Soobin liếc tới Beomgyu "Nhưng em thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học lắm rồi đấy." Anh nói tiếp. "Một đống việc sẽ chờ em xử lí."

Beomgyu đưa mắt về phía Soobin và thở dài. "Em đâu có chỉ ở trong nhà và làm mấy trò ngu ngốc đâu. Tất nhiên là em đã yêu cầu một tệp pdf về tất cả các bài được học trong khi em vắng." Cậu đảo mắt nói. "Em không thể tin rằng anh đang nghi ngờ em."

"Anh chưa từng thấy em ngồi học?"

"Bởi vì anh có quan tâm đến nỗi kiểm tra xem em có đang học hay là không đâu."

"Cũng hợp lí."

"Còn anh thì không."

Soobin cười khúc khích nhưng ngay lập tức im bặt khi nhìn thấy dãy nhà của trường. "Thì ra đây là trường của em hả." Anh thủ thỉ rồi cho xe dừng lại trước chiếc cổng lớn. "Hẹn gặp lại." Anh nói và nhìn chằm chằm vào Beomgyu bên cạnh. Người đang nhìn vào trường với vẻ khó chịu hoàn toàn trên khuôn mặt.

Đoán là cậu ghét trường học. Soobin lắc đầu cười khúc khích một lần nữa.

"Em có định ở lại đây không?"

"Khoan đã." Beomgyu kêu lên và chỉnh lại cà vạt, sau đó là tóc. "Trông em có ổn không?" Cậu nhìn Soobin hỏi.

"Rất ổn."

"Anh chắc chứ?"

"Nhanh lên đi không trễ học bây giờ."

Beomgyu nhảy xuống xe Soobin trước khi đóng sầm cửa lại. "Đón em trước 5 giờ." Cậu ấy nói, rất may cửa sổ vẫn mở nên Soobin vẫn nghe thấy. "Và đừng đến muộn." Cậu nhấn mạnh ở đoạn cuối.

"Ừ, chắc chắn rồi, hãy đợi anh ở ngoài và đừng đi lung tung ra chỗ khác nếu không anh sẽ bỏ rơi em."

"Anh đang doạ em đấy à?"

"Chỉ là một chút cảnh báo thôi." Soobin mỉm cười.

"Đồ dở hơi." Beomgyu đảo mắt, định đi về phía cổng nhưng dừng lại khi Soobin gọi tên mình, cậu quay đầu và nhướng mày hỏi tại sao.

"Nếu anh đến muộn thì đi xe bus nha."

"Gì chứ ý anh là-"

Beomgyu chưa kịp nói hết câu thì Soobin đã lái xe, bỏ lại Beomgyu phía sau với vẻ mặt khó hiểu. "Soobin!!" Cậu ấy gọi nhưng chắc chắn không có tác dụng gì vì Soobin đã lái xe biến đi rồi.

"Cái kiểu đéo gì thế?" Cậu vò đầu và tiếp tục đi bộ vào trường của mình.

Đã khoảng 8 giờ sáng và cậu không mấy ngạc nhiên khi không nhìn thấy bất kì một sinh viên nào bên ngoài sân trường. Nhún vai, cậu bắt đầu sải những bước dài và dễ dàng đi ngang qua bảo vệ, tủ đựng đồ của cậu, hội trường, và cuối cùng đến được cánh cửa gỗ thông với lớp học. Beomgyu nhìn trộm vào cửa sổ và thấy giáo sư của mình đã vào từ lâu, điều đó có nghĩa cậu đã đến muộn trong tiết học đầu tiên của mình, mặc dù vậy cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên. Do dự một hồi quyết định vặn tay nắm cửa và bước vào lớp.

Cửa vừa được mở ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều quay lại phía sau, giáo sư phải dừng bài giảng của mình chỉ nhìn để xem đó là ai.

"Vui lòng cho tôi biết lý do tại sao cậu lại đến muộn, cậu Choi?"

"Em có vướng bận một chút việc."

"Việc gì?"

"Cá nhân thôi ạ." Beomgyu trả lời một nụ cười hối lỗi. "Em xin lỗi thưa giáo sư."

Ông Min gật đầu và chỉ vào chiếc ghế trống ở phía sau. "Mời cậu ngồi xuống." Ông ấy nói. "Và tôi mong cậu đã đọc hết file tôi gửi cho cậu."

"Vâng em đã đọc xong nó hết rồi."

"Được." Ông Min đan hai tay vào nhau để thu hút sự chú ý của học sinh trở lại với mình. "Bây giờ trở lại bài học của chúng ta." Ông nói và bắt đầu thảo luận.

Beomgyu cúi đầu và đi về phía chỗ ngồi của mình, đảm bảo rằng bản thân cảm thấy thoải mái trước khi bắt đầu lắng nghe và cố gắng lờ đi những ánh mắt nhìn chằm chằm mà cậu vẫn đang nhận được. Chủ yếu là vì họ vẫn bối rối không hiểu tại sao Beomgyu lại vắng mặt cả tuần mà thôi.

Không phải ai cũng biết rằng cậu đã kết hôn vì gia đình cậu muốn giấu kín chuyện này với công chúng và chỉ một số ít người thật sự biết về nó, bao gồm cả gia đình Beomgyu và Soobin, thêm cả những người bạn thân nhất của họ. Mặc dù vậy, nhiều người vẫn đặt câu hỏi về sự vắng mặt của Beomgyu nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa hề có câu trả lời chính xác. Gia đình của Beomgyu chỉ gửi một lá thư cho tất cả các giáo viên phụ trách các lớp học của cậu để cho cậu nghỉ ngơi một tuần mà không có bất kỳ lý do cụ thể nào khác, các giáo viên không thắc mắc điều này và chấp thuận yêu cầu vì gia đình Beomgyu là một trong những gia đình đóng góp, ủng hộ nhiều thứ cho trường từ trước đến nay, sự từ chối sẽ là sai lầm lớn nhất của họ.






"Nhớ học bắt đầu từ bài một đến bài mười, được chứ? Và tôi sẽ không đánh trượt một ai."

"Vâng thưa giáo sư." Mọi người đồng thanh nói.

"Tốt lắm."

Đúng lúc đó tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên khi Beomgyu dang tay ra với một cái ngáp nhỏ rời khỏi môi, mọi người đã cất đồ đạc vào túi của mình, một số đã rời đi mà chẳng buồn thu dọn.

Cậu kiểm tra điện thoại và thấy tin nhắn của tiền bối nói rằng anh ấy đang đợi bên ngoài lớp học để họ có thể đi cùng với nhau đến căng tin, cậu mỉm cười với điện thoại của mình và trả lời rằng cậu đang trên đường đến. Sau khi trả lời xong và đặt điện thoại vào túi, Beomgyu đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời đi.

Nói lời tạm biệt lịch sự với người giáo sư của mình, Beomgyu bước ra khỏi phòng và ngay lập tức bắt gặp những sinh viên đang qua lại và trò chuyện rôm rả với bạn bè của họ, nói tóm lại là rất đông đúc cùng hỗn loạn. Khi nhìn thấy một đám đông như thế này, cậu ấy thường đợi cho đến khi họ giải tán nhưng lần này thì lại quyết lấn tới giữa đám đông và lầm bầm vài câu chửi rủa. Nó khiến cậu vô cùng tức giận khi rõ ràng rằng họ đã học đại học nhưng hầu hết họ vẫn chẳng khác gì những học sinh năm nhất trung học cần phải được kỷ luật và dạy cách cư xử đúng mực.

Không có thời gian để phàn nàn, cậu nhìn về phía trước và tìm đường thoát ra, đẩy thân mình đi xa hơn như thể có một ngày tận thế thây ma nào đó sắp sửa xảy ra. Và ngay khi cậu chuẩn bị ra ngoài, một bóng dáng cao lớn bỗng đến trước mặt với một nụ cười vô cùng táo tợn.

"Ồ lâu rồi không gặp." Anh chàng nói và duỗi tay ra để Beomgyu giữ lại, Beomgyu đảo mắt và nắm lấy tay anh, để mình bị lôi ra khỏi đám đông.

"Được rồi, hyung."

"Không cảm ơn à?"

Beomgyu lườm anh ta trước khi lắc đầu. "Tại sao em lại phải nói điều đó với anh." Cậu nói và sửa lại mái tóc của mình

Taehyung chỉ cười khúc khích. "Anh lớn tuổi hơn em đấy nhé, sao vậy hả."

Beomgyu lên tiếng bằng giọng nói lạnh như băng. "Em xin lỗi." Trước khi tiếp tục nói. "Em cứ nghĩ là anh chờ em ở ngoài phòng học.

"Ừ thì anh đã làm vậy nhưng anh không ngờ là em sẽ chọn chen chúc trong đám đông, điều gì đã xảy ra vào tuần trước thế? Em bị người ta đánh thuốc mê đấy à?"

"Ý anh là sao?"

"Anh chẳng biết..." Người lớn tuổi nhìn dõi theo vào người trẻ hơn. "Em dường như đã lạnh nhạt hơn và cũng... thay đổi."

"Thay đổi?" Beomgyu cười khúc khích và bắt đầu đi lên trước, Taehyung đi sau cậu như một chú cún con bị lạc. "Em không thay đổi hyung, chắc là anh quên mất em rồi.

"Em có bạn gái hay không ý nhỉ?"

Beomgyu dừng lại và ném cho anh ta một cái nhìn. "Điều gì khiến anh nghĩ như vậy?"

"Ồ anh á?" Taehyung chỉ tay vào bản thân. "Chỉ là ngửi thấy mùi gì đấy hơi lạ từ người của em."

"Anh kì dị thật."

"Bộ em không thế chắc?"

"Thỉnh thoảng cũng có nhưng mà anh kì dị hơn."

Taehyung cười toe toét và vòng tay qua cổ Beomgyu trước khi thì thầm. "Anh biết em đã có bạn gái nên đừng ích kỷ và hãy chia sẻ về cô ấy với anh nhé." Anh nhíu mày khi Beomgyu chạm mắt với anh.

"Anh bị ốm đến điên rồi hay sao."

"Ít ra thì anh không có ích kỷ như em."

"Em đã nói với anh bao nhiêu lần là em không có rồi?"

"Anh sẽ hỏi cho đến khi em nói ra sự thật."

Beomgyu khó chịu rên rỉ và gỡ vòng tay qua cổ Taehyung. "Chuyển chủ đề đi. Em không thích cái này"

"Thế đi đến căng tin để ăn trước khi nói chuyện vớ vẩn thì thế nào?"

"Cũng được."

Và thế là họ bắt đầu đi về phía căng tin với những ánh mắt tò mò dõi theo. Taehyung để mắt tới một số cô gái trên hành lang và đảm bảo dành cho mỗi người sự chú ý mà họ cần, mặt khác Beomgyu lại không thích sự chú ý của họ. Cậu sẽ trừng mắt nhìn một số người cố gắng đến gần cậu như là một lời cảnh báo. Cậu là một người hướng nội. Nhưng hơn cả hướng nội cơ.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng họ cũng đến được căng tin đông đúc và Beomgyu thậm chí còn không quan tâm đến việc che giấu vẻ cau có trên khuôn mặt khi nhìn sinh viên đang ồn ào và lộn xộn. Cảnh tượng thực sự khó chịu đối với cậu. Mọi người nói chuyện trong khi ăn, các cô gái trang điểm trước đồ ăn của họ, các chàng trai làm nũng với bạn gái và điều tồi tệ hơn là tiếng ồn của họ quá nhiều khiến tai cậu không thể xử lý được.

Có lẽ cậu tốt nhất vẫn nên ở nhà, xem một số bộ phim trong khi ăn ngô nướng thật bình yên. Được như thế đã tốt.

"Đi thôi." Taehyung nhẹ nhàng đẩy vai.

"Nơi này như địa ngục ấy." Beomgyu phàn nàn nhưng vẫn đi đến quầy và đối mặt với một người phụ nữ lớn tuổi mà theo như cậu nhớ lại là người tên Hyohwa.

Người phụ nữ lớn tuổi chào cậu với một nụ cười lịch sự và Beomgyu ngay lập tức đáp lại. "Xin chào, cho cháu một cốc sữa chuối và..." Cậu dừng lại nhìn xuống đống đồ ăn. "Chỉ một cái bánh mỳ thôi ạ." Cậu nói, vẫn mỉm cười.

Taehyung nhíu mày lại và nhìn chằm chằm vào Beomgyu với vẻ bối rối thuần túy trên khuôn mặt. Cậu không ăn những món như thế này, cậu thường ăn những món ngon và những thứ cũng phải thật đắt, vậy tại sao cậu lại gọi một cốc sữa rẻ tiền và một chiếc bánh mì?

"Cho cháu mấy món cháu thường gọi nha dì." Anh nói với giọng trầm.

Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu và lấy những gì họ gọi, đặt thức ăn của Taehyung vào một chiếc đĩa sạch, đưa cho Beomgyu sữa và bánh mì của cậu ấy. Sau khi nhận được những thứ cần thiết, họ đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, đó chính thức là chỗ ngồi của chính họ. Taehyung nới lỏng cà vạt trước khi chống cằm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Beomgyu với vẻ khó hiểu vẫn còn trên mặt.

"Bây giờ em thích ăn bánh mì à?"

"Sao anh lại hỏi như vậy?"

"Em thật sự đã mua một cái bánh mì. Một cái bánh mì đó. Em có nghe thấy anh nói không?"

Beomgyu cũng mang vẻ mặt khó hiểu. "Bộ có chuyện gì sao?" Cậu hỏi, thực sự bối rối.

"Em biết nó bất ổn ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Em đang ăn bánh mì. Một cái bánh mì rẻ tiền. Em có hiểu anh đang nói cái gì không đấy?"

"Thì sao chứ? Anh ăn cái bánh kì quặc của anh nhưng em có hỏi anh câu nào không?"

Taehyung bật cười hoài nghi. "Không có chuyện gì đâu mà hôm nay tính cách thật của em có vẻ đi chơi rồi. Thật sự ấy và nó cho anh cảm giác rằng em không phải là đứa nhóc hư hỏng mà anh đã gặp trước đây."

"Em-" Beomgyu dừng lại trước khi chế giễu. "Vậy anh thấy em bây giờ như thế nào? Giống một bản sao?"

"Người ngoài hành tinh."

"Ờ cũng tuyệt đó." Beomgyu cười, một nụ cười giả trân. "Em đang ngồi ăn với học sinh lớp một."

"Im đi, nhìn lại bản hân em ấy."

"Em lúc nào mà chẳng nhìn lại."

Cả hai người bỏ đồ ăn ra cùng một lúc và im lặng. Beomgyu bóc lớp bọc của bánh mì ra và cắn một miếng nhỏ trước khi ăn lại với miếng lớn hơn. Cậu thích hương vị của nó và hối hận vì chỉ mua mỗi một cái cho mình, có lẽ sau khi tan học cậu sẽ mua nhiều hơn và mang chúng về nhà. Cậu đang tận hưởng nó, và cậu thích thú đến mức không nhận ra mình đang bị Taehyung theo dõi.

'Anh sẽ tìm ra bí mật của em.' Taehyung nghĩ với một nụ cười tinh quái.





Thời gian trôi qua thật nhanh, đúng như những gì Soobin dặn Beomgyu, cậu nhóc đứng đợi anh bên ngoài dãy nhà của trường trong khi ôm cặp vào ngực, đã 4h30 mà Soobin vẫn chưa đến. Cậu đã nói đón cậu trước 5h nên cố tình không gọi cho Soobin nhưng vẫn thầm chửi mặc dù chưa đến 5h, và nếu anh ấy không đến thì có lẽ cậu sẽ gọi cho quân đội và ném bom vào thẳng căn phòng của Soobin. Đùa thôi, cậu đoán vậy.

"Em đang chờ ai thế?"

Beomgyu hơi nao núng trước khi nhìn sang bên cạnh và thấy Taehyung đang đi tới.

"Uh..." Beomgyu gần như hoảng loạn nhưng rất may cậu nhớ giữ được bình tĩnh nên đã trả lời. "Ba em."

"Anh không biết là ông ấy sẽ tới đón em đấy."

"Bọn em đang tổ chức lễ kỷ niệm gia đình tại nhà nên tất nhiên ông ấy sẽ đón em." Cậu gật đầu với chính mình.

"Tiệc sinh nhật á?!" Taehyung kêu lên, gần như hét.

"Không! Hyung, anh luôn nghĩ đến tiệc tùng và phụ nữ thôi, anh không nghĩ ra được thứ gì tử tế à? "

"Thì sao?"

Beomgyu thở dài thườn thượt. "Chỉ là một buổi họp mặt gia đình thôi."

"Nhàm chán vậy."

"Em biết."

"Em không muốn hỏi tại sao anh lại ở đây hả?"

"Sao em lại phải làm thế?"

Người lớn hơn nhún vai. "Anh chỉ muốn nói với em một vài điều, nếu em không bận." Anh ấy trả lời.

Beomgyu nghĩ một lúc. Nếu cậu nói với anh ấy rằng cậu đang bận thì anh ấy sẽ rời đi nhưng Taehyung là bạn và cũng là tiền bối của cậu nữa, điều đó sẽ là bất lịch sự. Nhưng nếu nói với anh ấy rằng cậu không bận thì Taehyung sẽ không ngừng nói, điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy có thể có cơ hội gặp Soobin. Đó sẽ là một thảm họa vì Taehyung là một con mèo tò mò và sẵn sàng làm mọi thứ cho đến khi nhận được câu trả lời.

Gãi đầu, Beomgyu quay lại nhìn Taehyung. "Ừm, điều gì vậy anh?" Cậu nói và tiếp tục. "Và đừng cố làm cho bài phát biểu của anh dài hơn vì em sẽ không nghe đâu."

"Rồi anh hứa."

"Vậy, anh muốn nói điều gì?"

"Em thấy đấy" Taehyung gãi đầu. "Chị gái anh có một người bạn rất thích e-."

"Đừng." Beomgyu trừng mắt. "Anh đừng nói về câu đấy nữa."

"Nghe anh đi." Taehyung bĩu môi khi cho Beomgyu nhìn vào đôi mắt cún con của người kia, anh biết Beomgyu sẽ không thể cưỡng lại được điều đó.

"Anh làm ơn vào thẳng vấn đề chính." Beomgyu cau có.

"Được rồi." Taehyung cười khúc khích. "Thì chuyện là bạn của chị gái anh - Seonbi, cô ấy thực sự thích em rất nhiều và em biết cô ấy đúng chuẩn là một badgirl như thế nào mà. Chị anh hỏi anh rằng em có muốn đồng ý gặp bạn của chị ấy hay không. Nếu điều đó ổn với em."

"Không." Beomgyu trả lời ngay lập tức. "Em không có hứng thú."

"Nhưng cô ấy đẹp và nóng bỏng đó, cơ hội tốt mà."

"Hyung, một cô gái đẹp không có nghĩa là mọi người đều thích cô ấy."

"Nhưng tiếc quá." Taehyung bĩu môi.

"Em chỉ nói những gì em muốn nói thôi hyung, nói với chị ấy là em từ chối và xin lỗi."

"Anh sẽ phải đối mặt với chị của anh sao đây, chị ấy sẽ giết anh mất."

Beomgyu rên rỉ một lần nữa và quyết định trở nên tử tế một lần. "Nói với chị ấy rằng em không quan tâm nhưng em sẽ gọi cho chị ấy nếu em cảm thấy thích."

"Thật chứ?!"

Beomgyu nhìn xung quanh và thấy những học sinh đang đi ngang qua nhìn chằm chằm vào họ, làm cho Beomgyu cảm thấy xấu hổ.

"Oppppss." Taehyung che miệng và nở một nụ cười tự mãn sau đó. "Xin lỗi." Anh tiếp tục. "Ngày mai anh sẽ nói chuyện với em."

"Rồi anh đi đi."

Taehyung không cần phải nói thêm gì nữa, anh ấy lao vào ôm chặt Beomgyu một cái ôm tạm biệt và nghịch ngợm làm rối tóc Beomgyu. "Em thực sự là gyu yêu thích của anh!" Anh ta bỏ đi với một nụ cười toe toét và chạy về phía bạn gái đang kiên nhẫn chờ đợi ở bên trong xe.

Đánh giá đồng phục của cô gái, cô ấy chắc hẳn đến từ một trường khác, có nghĩa là... Taehyung sẽ lừa dối sau lưng cô ấy. Lần nữa.

"Đó hẳn đã là bạn gái thứ 12 của anh ấy rồi." Beomgyu thở dài và quay mặt về phía trước. Và sau khi cậu làm vậy, mặt cậu lập tức tái đi. Cái nhìn lạnh lùng và biểu cảm khó hiểu của người trước mặt.

Cậu biết mình chỉ giỏi làm mọi thứ rối tung lên mà thôi.


🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro