12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡Beomdirella♡

13 tiếng.

Đã 13 tiếng dài trôi qua kể từ khi Beomgyu thức dậy và không thể nhắm mắt để cho bản thân một lần nghỉ ngơi, cậu vừa nằm xuống chiếc ghế dài vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên như thể chờ đợi thế giới kết thúc.

Mặc dù mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cậu không thể tự mình ngủ được. Sự việc đêm qua đã mang đến cho cậu quá nhiều tổn thương và những kỷ niệm đáng xấu hổ có lẽ sẽ tồn tại mãi mãi.

Không chỉ xấu hổ khi đối mặt với Soobin mà mẹ cậu còn hiểu lầm về cả hai và có lẽ sẽ đem nó nói với ba và Yeonjun, chỉ cần tưởng tượng phản ứng họ, Beomgyu đã cảm thấy bản thân như bốc hơi trong không khí loãng.

Liệu ba cậu có bị sốc khi biết rằng con trai mình ứ ừ với một chàng trai khác? Hay Yeonjun liệu có cười vào mặt cậu hay không? Cả hai câu hỏi đều khiến Beomgyu kinh hãi và cậu không muốn cả hai điều đó xảy ra, cậu chỉ thầm cầu nguyện cho mẹ giữ nó cho riêng mình.

Beomgyu càu nhàu khi cậu giơ tay lên để kiểm tra thời gian qua chiếc đồng hồ đeo tay, đã 7 giờ sáng, cậu lại đến lớp muộn. Từ từ ngồi dậy vò đầu bứt tóc làm chúng rối bù rồi uể oải đứng lên. Đôi chân trần chạm vào lớp gạch lạnh giá ập đến, cậu không thể thay đồng phục nếu không đi lấy nó từ phòng của họ. Miệng cậu khô lại, như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, mặt cậu đến tái đi.

Chắc ông trời ghét cậu rồi.

Beomgyu đổ ụp trở lại chiếc ghế dài và che mặt bằng tay. "Không thể tin được mình lại nói như vậy." Cậu rên rỉ một lần nữa.

Sau một vài giây phút tự trách mình, Beomgyu đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không đến trường ngày hôm nay và giấu mình trong căn hộ của Yeonjun suốt những phần còn lại của ngày? Soobin rất có thể sẽ nghĩ cậu vẫn đến trường sẵn đó để tránh mặt anh, và vì Soobin cũng sẽ đón cậu sau giờ học nên cậu có thể về nhà trước khi Soobin rời đi.

Beomgyu nhìn xuống quần áo, cậu chỉ đang mặc đồ ngủ nhưng cậu nghĩ nó không thành vấn đề vì cậu thà trông giống như một kẻ ngốc còn hơn là đối mặt với Soobin ngay bây giờ.

Không muốn lãng phí bất kỳ một giây nào, Beomgyu với lấy điện thoại của mình, túi và ví của cậu. Sau đó thì nhanh chóng ra khỏi nhà, khóa cửa trước và đảm bảo không tạo ra âm thanh đánh thức Soobin. Quay lưng khỏi ngôi nhà của họ, Beomgyu thấy một chiếc taxi đang đi theo hướng của mình và cậu thực sự biết ơn khi sự trốn thoát của mình đang diễn ra khá suôn sẻ. Cậu vẫy tay cho tài xế taxi và người lái xe nhanh chóng dừng lại, Beomgyu nhìn lên cửa sổ căn phòng của họ và thấy rèm cửa vẫn còn đóng. Cuối cùng cậu gom hết tất cả sự can đảm, chạy về phía taxi, mở cửa đi vào.

"Xin chào, quý khách muốn đi đâu?" Người lái xe taxi hỏi trong khi nhìn vào Beomgyu từ gương.

Beomgyu thở ra trước khi trả lời. "Hanman the Hills." Cậu nói, vẫn còn thở hổn hển. "Mất bao lâu thì tới đó vậy?"

"Chỉ mười phút thôi." Người lái xe taxi trả lời mặc dù anh vẫn đang bối rối rằng tại sao Beomgyu lại mặc đồ ngủ, cầm một cái túi và trông khó thở đến vậy. Anh gần như nghĩ rằng Beomgyu là một tên trộm.

"Nó không có xa sao?"

Người lái xe taxi lắc đầu và cuối cùng bắt đầu khởi động chiếc xe trước khi trả lời. "Không thưa quý khách, may mắn là cậu không sống ở Seoul nếu không chúng ta phải mất một giờ để đến đó."

Beomgyu gật đầu, vẫn nhìn ra ngoài. "Tôi cứ tưởng nó xa lắm."

Tài xế taxi nhìn quanh trước rồi hỏi. "Cậu sống ở đó à?" Anh ấy hỏi một cách lịch sự.

"Không. Là anh tôi mặc dù anh ấy hiếm khi đến đó, tôi chỉ muốn qua xem thử một chút."

"Oh, tôi biết rồi."

Khi cả hai tạm dừng cuộc nói chuyện, Beomgyu đã tìm ra điện thoại của mình từ túi và bắt đầu nhắn tin cho Yeonjun để hỏi mượn căn hộ của anh trong một ngày. Sau vài giây, Yeonjun trả lời với hai chữ 'lý do' ngắn gọn và Beomgyu cau mày, cậu thoát khỏi messages để tìm kiếm tên của Yeonjun trong danh bạ, nhấn gọi sau một hồi tìm kiếm.

"Này hyung, em biết điều này có vẻ kỳ lạ nhưng em có thể ở lại căn hộ của anh không? Em hứa em chỉ ở đó trong một ngày thôi?" Beomgyu nói, tay gõ đùi, nôn nóng và hồi hộp.

Yeonjun im lặng một lúc trước khi trả lời. "Để Chi?"

"Nhưng có được không? Em không muốn giải thích với anh tại sao nhưng làm ơn cho em ở đó chút thôi." Beomgyu nói với một chút tuyệt vọng. "Em không biết mật khẩu vào căn hộ của anh, nên... "

Yeonjun thở dài. "Thôi được rồi." Anh nói. "Dù sao anh cũng có hẹn." Anh nói thêm khiến Beomgyu cười toe toét và thầm cảm ơn người Yeonjun sắp gặp. "Thế mật khẩu là gì?" Beomgyu nhiệt tình hỏi.

"91399."

"Sinh nhật của anh à hyung?"

"Anh không có thời gian cho việc này đâu, tạm biệt." Yeonjun nói và vội vã kết thúc cuộc gọi bằng tiếng bíp.

Beomgyu tiếp tục cười và nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên cạnh, họ đã đến gần khu chung cư và bằng cách nào đó Beomgyu đang cảm thấy lo lắng. Nếu Soobin tìm ra thì sao? Anh ấy sẽ không mắng cậu... phải không?

"Quý khách?"

Beomgyu nao núng bởi sự ngạc nhiên và do dự nhìn người lái xe qua gương. "Vâng?" Cậu trả lời.

"Cậu ổn chứ? Trông cậu hơi phờ phạo."

"T-tôi ổn... chỉ là... hơi lo lắng một chút."

Người lái xe taxi nhìn cậu một cái nhìn bối rối và thở dài. "Tôi hy vọng tôi không thô lỗ với cậu nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không trốn tránh vấn đề của mình." Anh ta nói và tiếp tục. "Từ cái nhìn của cậu, cậu chắc hẳn đã làm một điều gì đó khiến bản thân hối hận và đang muốn trốn chạy."

Beomgyu im lặng nhìn xuống chân mình, cảm thấy xấu hổ quay lại nhìn người lái xe. Hành động đó đủ để người người kia xác nhận rằng anh ta đã đúng. "Chạy đi cũng được." Anh nói. "Mọi người cũng thường làm vậy nên không cần phải xấu hổ, tôi nói thật đấy. Tôi cũng hay làm thế sau khi gây ra một điều gì đó khủng khiếp."

"Liệu tôi có giống một kẻ hèn nhát không?" Beomgyu thầm hỏi.

Người tài xế taxi cười khúc khích "Không." Anh ta lắc đầu. "Cậu chỉ sợ chứ không phải đồ hèn." Anh ta nói khiến Beomgyu phải ngước nhìn anh ta.

"Anh nghĩ vậy?"

"Hãy tin tôi."

Môi của Beomgyu cong lên thành một nụ cười nhỏ sau đó thì bật ra một nụ cười ngượng nghịu. "Ầy... xấu hổ thật." Câu nói, vẫn cười khúc khích.

"Đừng lo lắng, nó- chờ đã tôi có nói quá nhiều rồi không thưa quý khách?"

"Không không." Beomgyu lắc đầu "Anh đang làm rất tốt, tôi chỉ hy vọng anh sẽ không cảm thấy khó chịu với tôi. Tôi có thể biết tên anh không?"

Người lái xe taxi ậm ừ trước khi trả lời. "Hyunjin, Hwang Hyunjin."

"Nó... ngầu thật đấy."

"Vậy còn cậu?"

"Beomgyu, Choi Beomgyu."

Hyunjin gật đầu trước khi anh dừng lại. "Tôi đoán tôi sẽ gặp lại cậu sau, thưa quý khách." Anh ấy nói, Beomgyu nhìn ra ngoài cửa sổ để biết rằng mình đã đến nơi. Yeonjun từng nói rằng Hannam The Hills rất lớn, anh ấy đã không nói dối. Nó có vẻ ngoài đẹp tuyệt như tranh vẽ, không hổ danh là khu chung cư đắt đỏ nhất Hàn Quốc.

Beomgyu há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, cậu hoàn toàn quên mất tất cả mọi thứ, kể cả lý do tại sao mình lại ở đây.

Hyunjin nhận thấy tâm trí của Beomgyu đang trôi dạt đến nơi nào nên hắng giọng. "Thưa quý khách." Anh ấy gọi. "Cậu ổn chứ?"

Beomgyu chớp mắt một lúc trước khi quay đầu về phía Hyunjin. "À, không sao, tôi xin lỗi." Cậu ngượng nghịu cười trước khi móc ví ra và đưa cho Hyunjin số tiền chính xác mà cậu cần trả. Khi Hyunjin nhận được tiền, Beomgyu ngay lập tức xuống taxi cùng với chiếc ba lô to ụ, vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Cậu trai định đi về căn hộ nhưng đột nhiên dừng lại và quay lưng, cậu mỉm cười với Hyunjin và Hyunjjn vui vẻ đáp lại nó với một nụ cười tươi hơn. "Tôi hy vọng cậu sẽ tìm ra được lối thoát cho vấn đề của mình thôi, Choi Beomgyu"

"Tôi cũng hy vọng.” Beomgyu nói, gần như cố thuyết phục bản thân. “Hẹn gặp lại.” là điều cuối cùng cậu nói với Hyunjin trước khi bước thẳng lên tòa nhà cao với những sải chân chậm rãi và ngập ngừng, hy vọng cậu sẽ không làm mọi thứ rối tung lên. Lần nữa.











Một ngày chậm rãi trôi qua đối với Beomgyu, cậu đã ở trong căn hộ của Yeonjun và chỉ ngồi trong phòng khách kể từ lần đầu tiên đặt chân vào đây. Cậu không thèm gọi điện cho bạn bè cũng như không xem TV vì bản thân đang cảm thấy tội lỗi và lo lắng, Beomgyu không biết tại sao nhưng cậu đột nhiên có ý muốn quay về nhà nếu không sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra. Và bản năng của cậu thì luôn đúng.

Cậu không nhận được cuộc gọi từ Soobin hay từ giáo viên của mình hỏi rằng cậu đang ở đâu và điều đó càng khiến cậu lo lắng hơn. Soobin có phát hiện cậu đã đi đến đây không?

Beomgyu rên rỉ và xoa bụng, cậu đói mà còn mệt nữa.

Yeonjun hyung có đồ ăn trong tủ lạnh không nhỉ? Cậu tự hỏi mình và nhìn lại vào nhà bếp, chằm chằm chiếc tủ lạnh rồi thở dài.

Kiểm tra một chút cũng không chết ai đâu, đúng không?

Beomgyu đứng dậy và chậm rãi lê chân về phía nhà bếp. Cậu đã mong đợi khi mở cửa tủ ra sẽ thấy hàng đống thức ăn bên trong nhưng đôi mắt của cậu ngay lập tức sụp xuống khi trong đó hoàn toàn trống rỗng. Thế giới xung quanh như tạm ngưng lại.

Yeonjun thậm chí còn không đến thăm nơi này luôn đấy à?

Vì bực bội, Beomgyu rên rỉ và đóng cửa tủ lạnh, gần như sắp làm gãy tay cầm. "Mẹ nó!" Cậu gãi đầu, lại lấy điện thoại ra và bấm số của Yeonjun, lúc đầu Yeonjun không trả lời nhưng sau một hồi thử cuối cùng anh ấy cũng bắt máy.

"Có chuyện gì hả?" Yeonjun hỏi, không để ý đến Beomgyu đang thất thần.

"Sao anh không nói với em trong tủ lạnh chẳng có cái gì cả?!"

Yeonjun cười ở đầu dây bên kia "Em đâu có hỏi anh." Anh ấy nói "Nên đó rõ ràng không phải lỗi của anh." Anh ấy nói thêm và Beomgyu chắc chắn rằng Yeonjun đang nhếch mép.

Beomgyu bực bội cáu kỉnh. "Ít nhất thì anh cũng phải nhắc em tí chứ!"

"Bình tĩnh nào gyu, đừng lo lắng."

"Anh đang đùa đấy à?! Đừng lo lắng á?! "Beomgyu thốt lên đầy hoài nghi.

"Em đang đói đến sắp chết và một mình cô đơn ở đây, anh không còn chút tình người luôn?"

"Em biết anh quan tâm đến người em của anh như thế nào mà. Tất nhiên anh sẽ không để em chết đói."

Beomgyu không biết Yeonjun đang ở đâu và điều đó càng khiến cậu khó chịu, cậu thực sự ghét thái độ thảnh thơi của Yeonjun, đặc biệt là vào những lúc như thế này. "Rồi sao? Em chuẩn bị nhân được cái gì à?" Cậu chế giễu. "12 giờ rồi đó hyung."

"Không..." Yeonjun ngập ngừng. "Anh đang ở Hannam. Và yeah, anh đến cùng bữa trưa dành cho em."

Cơ thể cứng ngắc của Beomgyu cuối cùng cũng được thả lỏng ra. Cậu chỉ biết cảm ơn Chúa vì đã có Yeonjun là anh trai của mình. Và thầm nguyền rủa Yeonjun vì cái tính thích trêu chọc. "Bây giờ anh đang ở đâu? Ngoài đường sao?" Cậu ngay lập tức hỏi, một chút háo hức.

"Không, anh đang ở dưới sảnh cùng một người."

"Anh với người khác?"

"Ừ, cô ấy đang nói chuyện với nhân viên thông tin, cô ấy là người mà anh đã nói với em, người anh sẽ gặp."

Beomgyu gật đầu. "Em có biết cô ấy không?" Cậu hỏi khi mang dép và ra khỏi phòng trước khi đóng cửa đi về phía thang máy.

Yeonjun ậm ừ từ đầu dây bên kia. "Anh đoán là em biết đấy, em sẽ biết ngay sau khi gặp người đó ở đây. Anh khá chắc hai người biết nhau." Anh cười khúc khích.

"Em phải làm gì?"

"Không gì cả." Beomgyu nhíu mày, Yeonjun nói nghe đầy vẻ hơi nghi ngờ và điều đó mang đến cho Beomgyu một dự cảm chẳng lành. Anh ấy có ở với mẹ không? Hay là anh ấy với Taehyun?

À không, Taehyun không phải là con gái, nhưng tại sao Yeonjun lại có vẻ bí ẩn đến vậy? Sắp có tiệc bất ngờ à? Nhưng để làm gì?

Beomgyu cau mày khi bước vào thang máy và nhấn nút số 1, khi thang máy bắt đầu đi xuống Beomgyu không khỏi lo lắng hơn, con số giảm dần theo từng giây. Mẹ cậu biết về việc cậu trốn học nên đó là lý do tại sao Yeonjun trở nên kì lạ?

Không thể nào, Yeonjun sẽ không nói cho bà ấy biết đâu... nhỉ?

Mải trầm ngâm suy nghĩ đến nỗi cậu không nhận ra thang máy cuối cùng đã dừng lại, tiếng 'ding' kéo tâm trí cậu trở về. Beomgyu lắc đầu nguầy nguậy như gạt bỏ hết lo lắng nhìn cánh cửa từ từ mở ra, khi mắt cậu thích nghi được với ánh sáng, cậu thấy Yeonjun đang nói chuyện với một người phụ nữ có mái tóc vàng, mặc dù cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy nhưng cậu đã ngờ ngợ đoán ra được chút ít bằng cách nhìn vào trang phục của cô ấy. Cô ấy đang mặc một bộ đồ trông giống như đồ của nhân viên văn phòng...?  Beomgyu vẫn chưa gặp ai như vậy, tại sao Yeonjun lại nói rằng họ có thể biết nhau?

Yeonjun để ý ai đó đang nhìn theo hướng của họ nên anh quay về phía trước và thấy Beomgyu đang nheo mắt nhìn.

Anh ấy ngay lập tức mỉm cười và vẫy tay với Beomgyu. "Này gyu!" Anh ấy gọi, vẫn cười như một kẻ ngốc, Beomgyu phải mất một giây trước khi trở lại với chính mình một lần nữa.

Cô ấy chắc chỉ là một người bình thường nào đấy thôi.

Beomgyu cười toe toét với Yeonjun và chạy đến gần anh trước khi ôm anh vào lòng, Yeonjun ôm lại và vỗ nhẹ vào lưng Beomgyu như họ vẫn thường làm, giữ yên ở tư thế đó trong vài giây. Beomgyu là người kéo ra trước và đấm nhẹ vào vai anh, cười khúc khích khi nghe Yeonjun mắng mình.

"Đây là cách em chào đón anh đấy à?"

Beomgyu cười. "Ít nhất thì em còn chào anh đấy, anh già."

Cảm thấy như bị xúc phạm, Yeonjun định đưa tay lên búng trán Beomgyu nhưng người phụ nữ đằng sau họ đột ngột hắng giọng, Beomgyu ngừng cười và cuối cùng chuyển sự chú ý sang người đang mỉm cười phía sau, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn đầy ngưỡng mộ với cả hai anh em.

"Xin chào." Cô ấy nói. "Tôi đoán cậu là Choi Beomgyu đúng không?" Cô ấy hỏi trong khi nhìn vào Beomgyu.

Beomgyu liếc nhìn Yeonjun rồi quay lại với cô ấy. "Sao cô biết?" Cậu hỏi.

Nụ cười của người phụ nữ ngày càng tươi khi cô đưa bàn tay mình ra trước Beomgyu. "Rất vui được gặp cậu, tôi là Tiffany Kim nhưng cậu cũng có thể gọi tôi là Tiffany." Cô ấy giới thiệu khiến Beomgyu ngạc nhiên.

Đôi mắt của Beomgyu ngay lập tức mở to khi cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy và nhận ra cô ấy xinh đẹp đến nhường nào. Đôi mắt màu hạt dẻ đẹp nhất mà cậu từng thấy, mái tóc vàng tôn làn da bánh mật khiến cô trông nổi bật hơn. Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, còn rất giống như một nữ thần...

Vậy đây là thư ký của Soobin?

Beomgyu khẽ cắn môi và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Rất vui khi được gặp cô..." Cậu khẽ nói. "Cô là -... trợ lý của Soobin phải không?"  Cậu nhìn chằm chằm vào con ngươi xinh đẹp của người phụ nữ, hỏi.

Tiffany ngập ngừng gật đầu. "A-ah vâng, là tôi." Cô ấy mỉm cười nhưng không che được chút ửng hồng trên má, Beomgyu nhận ra điều này.

Người phụ nữ trước mặt cậu phải lòng Soobin và điều đó hiển nhiên là rất quái quỷ.

Cậu trai cười vì khó chịu và quay lại nhìn Yeonjun. "Em tưởng anh nói anh mang cơm trưa cho em?"

Yeonjun nhướng mày một cách khó hiểu và sau một lúc anh búng tay như thể nhớ lại lời mình nói, anh hắng giọng và mỉm cười với Beomgyu. "Anh không mang bữa trưa cho em, nhưng mà!" Anh ấy nói, đưa lòng bàn tay của mình với Beomgyu như một dấu hiệu cho cậu dừng lại. "Tiffany đã mời chúng ta đi ăn trưa." Anh ấy giải thích khi chỉ tay về phía người phụ nữ vẫn đang bắt tay Beomgyu.

Tiffany cười khúc khích và cuối cùng buông tay Beomgyu ra khi cô lấy thẻ tín dụng của mình và chìa nó cho cả hai chàng trai. "Tôi sẽ trả tiền, đừng lo lắng." Cô ấy nói với một cái nháy mắt.

"Tại sao?" Beomgyu hỏi nhỏ.

"Ý cậu là gì?"

"Ý tôi là-." Beomgyu gãi đầu và cắn chặt môi một lần nữa. "Tôi gần như không có biết cô nhưng tại sao lại đột nhiên mời tôi? Cô có thể ăn trưa cùng với Yeonjun vì tôi đang bận... "

Yeonjun quàng tay qua cổ Beomgyu và cười khúc khích. "Gyu, Tiffany thực sự muốn thân thiết với em hơn, đó là lý do tại sao cô ấy đề nghị anh lên kế hoạch ăn trưa cho chúng ta. Chỉ ba người chúng ta thôi." Anh cười "Cho cô ấy cơ hội đi, thôi nào." Anh bĩu môi làm cho Beomgyu co rúm người lại.

"Em không hỏi anh." Beomgyu càu nhàu và gỡ vòng tay của Yeonjun ra trước khi chuyển sự chú ý sang Tiffany, cậu nhìn cô ấy một cái nhìn hối lỗi và nói. "Tôi hy vọng tôi sẽ không xúc phạm cô, cô Kim nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại muốn như vậy."

Tại sao lại phải lợi dụng cậu? Cô ấy chỉ khiến cậu cảm thấy bản thân như một chiếc xe thứ ba, và Beomgyu thấy điều đó thật khó chịu.

Tiffany không nhận ra Beomgyu đang âm thầm đánh giá cô ấy, cô ấy chỉ nghĩ Beomgyu có vẻ hơi thận trọng với người lạ, đó là lý do tại sao cậu hỏi cô rất nhiều câu hỏi. Vì vậy, cô ấy trả lời. "Tôi chỉ muốn gặp em trai của bạn tôi thôi, Yeonjun luôn nói về cậu đó là lý do tại sao tôi muốn gặp cậu trực tiếp. Cậu trông đẹp trai như Yeonjun vậy, thật sự rất dễ thương khi nhìn thấy cả hai người trong một khung hình." Cô ấy cười khúc khích, lộ ra má lúm đồng tiền hoàn hảo, rồi... một vết ửng hồng nhạt nhòa trên má cô ấy lại xuất hiện, Beomgyu nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của người kia.

Cậu cau mày. Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Đúng hơn là cô ấy đang nghĩ đến ai?

"Cô có chắc tôi là người cô muốn gặp không?” Beomgyu buột miệng, cậu ngạc nhiên với hành động của mình nhưng vẫn không muốn làm rõ mọi chuyện mà chỉ ngây người nhìn Tiffany.

Tiffany lúng túng cười và gật đầu. "V-vâng, mặc dù tôi chỉ muốn xem liệu cậu và Yeonjun có thực sự giống nhau hay không." Cô ấy nói.

Cái lý do này... khập khiễng thật đấy...

Beomgyu yên lặng. Cô đang khiến cậu lo lắng và thứ gì đó bên trong cậu đang bắt đầu tích tụ lại, đó là sự thù hận. Cậu biết cô muốn dùng cậu làm cầu nối để đến gần Soobin hơn nhưng tại sao cô ấy lại phải tỏ ra thật lòng và tử tế chỉ để lừa cậu chứ?! Nếu muốn gần Soobin thì làm ơn tự làm chứ đừng lôi cậu vào. Beomgyu ghét bị lợi dụng và bị lừa. Đặc biệt là bởi một người như cô ấy. Cô ấy nghĩ cô ấy là ai?

Beomgyu không thể nhẫn nhịn được sự giả tạo của cô ấy nữa và tự tin trừng mắt nhìn. "Cô có biết tôi là ai không?" Cậu hỏi, xoáy sâu vào mắt Tiffany. "Tôi không quan tâm ý định thực sự của cô là gì nhưng tôi không muốn liên quan đến cô, tôi không phải một kẻ ngốc." Cậu rít lên.

Tiffany thoáng cảm thấy hơi sợ hãi trước cái nhìn của Beomgyu về phía mình. "Cậu Choi, tôi không hiểu." Cô ấy nói trong khi nắm chặt thẻ tín dụng của mình. "Tôi-tôi chỉ muốn mời cậu-."

"Tôi nghe thấy rồi, cảm ơn vì đã lặp lại."

Yeonjun ngạc nhiên trước sự bộc phát của Beomgyu nên đã nhanh chóng tiến đến ôm cậu.

"Không! Anh không hiểu đâu!" Beomgyu đáp trả và trừng mắt nhìn Tiffany một lần nữa. "Em không tin được anh lại để em gặp một người như cô ấy, hyung!" Cậu nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiffany.

Tiffany nhìn vào giữa Beomgyu và Yeonjun nhưng cô ấy dường như không thể nói gì cho mình, cô ấy chỉ biết đứng đó trong bất lực chờ Yeonjun đến giúp. Yeonjun hiểu cái nhìn của Tiffany và càng tức giận hơn với Beomgyu, anh xoa bóp thái dương vì bực tức trước khi nói. "Gyu đừng nhìn cô ấy nữa." Anh nói. "Em bị sao thế này? Em đang nói chuyện tử tế với cô ấy nhưng đột nhiên lại hét vào mặt người ta như vậy? Chuyện gì đã xảy ra với em hả?" Anh phàn nàn, Beomgyu chế giễu và quay mặt đi khỏi Yeonjun và Tiffany.

Cậu bắt đầu cáu gắt với cả anh trai và Tiffany vì họ làm đầu cậu muôn nổ tung, chỉ vì một người phụ nữ nói rằng cô ấy muốn gặp em trai của anh, điều đó có nghĩa là cô ấy thực sự muốn gặp em của anh, đó là thứ lý do thảm hại gì vậy?

"Em thà giữ nó cho riêng mình còn hơn, hyung."

"Gyu, anh muốn biết. Dạo này anh thấy em rất kỳ lạ và điều đó khiến anh lo lắng cho sức khỏe của em, em có thấy ổn không? Em có bị đau đầu không?”

Tiffany chính là cơn đau đầu.

"Hyung, em ổn. Thật sự đấy."

Yeonjun thở dài và nhìn sang Tiffany. "Cô có thể đợi bên ngoài được không? Tôi còn rất nhiều chuyện phải bàn với em trai." Anh nói lời xin lỗi.

Tiffany nhìn xuống chân mình và gật đầu. "V-vâng... xin lỗi." Cô ấy nói và liếc nhìn Beomgyu lần cuối trước khi bước đi với đôi giày cao gót vang vọng khắp hành lang.

Cuối cùng khi cô ấy khuất dạng, Beomgyu thoát ra khỏi vòng tay của Yeonjun và giận dữ nhìn chằm chằm vào người anh trai đang bối rối của mình. "Sao anh lại đưa cô ấy đến đây, hyung? Tại sao?" Cậu hỏi với một giọng điệu trầm nhưng bất ổn mà cậu đã từng sử dụng trong đời.

Yeonjun vẫn còn bối rối nên đã hỏi. "Chuyện gì vậy?"

"Anh mù quán đến thế sao?!"

"Trả lời đúng trọng tâm!" Yeonjun hét lên và khiến những người gần đó phải kinh ngạc.

Nghe Yeonjun nói vậy, Beomgyu biết mình không còn lối thoát nên từ tốn mở miệng: "Cô ấy phải lòng Soobin. Và em biết cô ấy muốn được gần em để lợi dụng tiếp cận Soobin." Cậu nhấn vào phần cuối. "Bộ anh không thấy bị xúc phạm sao?"

"Lợi dụng em?!" Yeonjun hỏi với vẻ hoài nghi. "Em mới là người bị mù ấy."

"Cái quái gì vậy?! Anh bị chuốc thuốc hay gì-."

Yeonjun nắm lấy cổ áo của Beomgyu và bực bội. "Em là người mà cô ấy thích gyu! Cô ấy đề nghị anh ăn trưa với em để cô ấy có thể gần gũi với em hơn nhưng em đã làm gì vậy hả?! Em đã làm tan nát trái tim của một cô gái ngây thơ đấy!" Anh ấy giải thích và Beomgyu ngay lập tức tái mặt đi. "Nếu em nghĩ rằng anh đang nói dối thì cứ việc như vậy! Nhưng anh sẽ không tha thứ cho em nếu em không xin lỗi cô ấy đàng hoàng." Anh ấy nói và cuối cùng buông cổ áo Beomgyu ra trước khi xoa bóp cổ tay mình lần nữa.

Beomgyu nhìn xuống và im lặng một lúc, cậu không thể tin được. Làm gì có chuyện Tiffany thích cậu, cậu thậm chí còn không biết cô ấy. Nhưng nhìn thấy Yeonjun gắt gỏng với mình như vậy khiến cậu không khỏi suy nghĩ.

Nếu cô ấy thực sự thích cậu thì sao? Điều đó sẽ không trở lên kỳ lạ, phải không?

"Làm sao em có thể tin được anh?"

Yeonjun nhìn chằm chằm vào Beomgyu và thở dài. "Anh xin lỗi vì đã kéo em nhưng gyu này... đừng trở nên bối rối như vậy."

"Em đã hỏi anh một câu hỏi, hyung làm ơn hãy trả lời em."

Yeonjun cắn môi và cau mày. "Em sẽ giận anh sao?" Anh nhìn chằm chằm vào người em trai nhỏ của mình, hỏi.

Beomgyu từ từ lắc đầu và Yeonjun coi đó là dấu hiệu bảo anh tiếp tục.

"Cô ấy và anh là bạn cùng lớp hồi trước." Anh ấy bắt đầu. "Bọn anh là những người bạn tốt của nhau và tất nhiên anh đã kể cho cô ấy nghe về em, cô ấy thực sự thích nghe mọi thứ về em và hỏi rất nhiều chỉ để biết tất cả những gì em thích và không thích. Anh nghĩ cô ấy chỉ ngưỡng mộ em vì em là em trai của anh nhưng tuần trước cô ấy đã bày tỏ với anh rằng cô ấy thích em nhiều như thế nào, theo một cách lãng mạn."

"Vậy anh đã lên kế hoạch này cho cô ấy?" Beomgyu liếc nhìn anh trai và Yeonjun gật đầu với cậu.

"Anh chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy... vì... em đã kết hôn với người khác nhưng anh nghĩ tại sao không để cô ấy gặp em một lần?"

Beomgyu đỏ mặt đáp lại và nhìn Yeonjun, không thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy vì sự xấu hổ mà cậu đã mắc phải. Nói thẳng ra, cậu tự kết luận rằng... cậu đã làm tan nát trái tim người khác... và vô thức đẩy cô ấy ra một cách thô lỗ. Cậu chỉ chợt nhớ ra vẻ mặt kinh hãi và bối rối của cô ấy trước đó và điều đó khiến cậu cảm thấy rất tệ.

Vậy kể từ bây giờ cậu đã trở thành một con người thật tồi...

Beomgyu thở ra một hơi nặng nhọc. "Nói với cô ấy rằng em xin lỗi vì đã bốc đồng... Em không muốn gặp cô ấy ngay bây giờ... Em xin lỗi." Cậu nói và chạy khỏi Yeonjun.

Yeonjun cau mày. "Này em đi đâu vậy!?" Anh cố hắng giọng.

Beomgyu ngập ngừng dừng lại trước khi quay lưng nhìn Yeonjun. "Em sẽ quay về." Cậu nói, sự hối hận và bối rối hiện rõ trong giọng nói nhỏ của mình.

"Căn hộ?"

"Không."

"Thế em đi đâu?!"

"N-nhà." Beomgyu lầm bầm và cuối cùng bỏ đi với quá nhiều cảm xúc trong lòng, cậu dám cá rằng Soobin sẽ giận một khi biết cậu vừa làm cho thư ký của anh xấu hổ trước mặt rất nhiều người. Nhưng sâu bên trong cậu cảm thấy thà bị mắng còn hơn để hành động của mình còn vương vấn như vậy mãi.

Cậu chỉ hy vọng Soobin sẽ không ghét cậu sau chuyện này mà thôi.

🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro