8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Her ♡

Beomgyu chăm chú dán mắt nhìn màn hình TV nhưng tâm trí lại hướng về một nơi khác, chẳng chút quan tâm gì đến bộ phim còn phát dở. Cậu đang không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra vào hai giờ trước. Soobin tự nhiên cắn vào môi cậu không vì điều gì khiến cậu như bị bóp nghẹt vào ngay lúc ấy.

Cái người đần độn kia bị làm sao vậy?

Beomgyu cắn chặt môi trước câu hỏi rồi lắc đầu. "À đúng rồi ... Soobin lúc nào mà chẳng thế." Cậu đảo mắt kết luận nhưng vẫn không khỏi bối rối. Đôi môi của Soobin vẫn còn mập mờ hiện lên trong tâm trí và cậu vẫn có thể cảm nhận được độ nóng ẩm hơi nhói đau trên môi mình, nơi người kia đã hôn lên trước đó. Không thể tin được chỉ với một điều nhỏ con cũng đủ để làm cậu thành ra như vậy.

Cả đời cậu chưa từng hẹn hò với ai bao giờ, liệu đó có phải là nguyên nhân tại sao cậu thấy mới mẻ với những thứ này? Có lẽ cậu nên... thử hẹn hò với một ai đó?

Một lúc sau mặt Beomgyu chợt tái đi khi nhớ lại hôm qua mình vừa làm xong lễ cưới Soobin, cậu thầm chửi rủa trong lòng, cảm thấy xấu hổ vì tự nghĩ ra mấy điều ngu ngốc.

"Bình tĩnh đi Gyu." Cậu tự nói với chính mình bằng một giọng phàn nàn, vẫn còn xấu hổ với những gì bản thân đã nghĩ. Và nó còn xấu hổ hơn khi ai đó hỏi cậu. Chẳng ai lại làm thế khi vừa mới kết hôn với người khác cả, mẹ sẽ giết cậu ngay nếu cậu lỡ để cho bà ấy biết. Beomgyu có thể hiểu hôn nhân thực sự là như thế nào nhưng mẹ cậu bảo rằng không được phép hẹn hò với người khác và đừng nhìn ai khác ngoại trừ người mà mình đã kết hôn. Cậu không biết tại sao điều đó nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng cậu chắc chắn không muốn thử thách thức chính mẹ của mình, nếu không cuộc đời cậu sẽ đặt dấu chấm hết tại đây.

Đúng lúc đó, Soobin gọi tên cậu từ phòng làm việc, lôi cậu trở về thực tại.

"Gì vậy?" Cậu trả lời với hy vọng giọng của mình đến được căn phòng của người lớn tuổi.

"Vào đây."

"Tại sao?"

Một khoảng lặng im kéo dài trước khi Soobin lên tiếng. "Có cần anh kéo em vào trong không?"

Beomgyu trong lòng thầm chửi rủa nhưng vẫn nhảy khỏi ghế, cậu đi qua sofa của họ trước khi đến một cánh cửa gỗ màu nâu có khắc tên của Soobin. Vô thức hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa. "Em vào được không?" Cậu hỏi.

"Không phải anh vừa kêu em vào đấy à?" Soobin trong phòng nói vọng ra, nghe rõ thấy sự khó chịu từ giọng điệu của anh. Và Beomgyu ghét nó.

Cậu trai gay gắt mở cửa bước vào phòng làm việc của Soobin trước khi đạp mạnh cánh cửa lại với vẻ mặt cau có. "Được rồi, có chuyện gì vậy?" Cậu vừa hỏi vừa nhìn Soobin đang cầm tờ giấy trên tay. Khuôn mặt anh ấy bình thản đến lạ.

Soobin ngả người xuống ghế sau đó ra hiệu cho Beomgyu lại gần, Beomgyu tất nhiên là khịt mũi với anh nhưng vẫn bắt buộc và đi thẳng cho đến khi cậu đến trước bàn của người kia.

"Em có muốn làm trợ lý của anh không?" Soobin ngay lập tức hỏi.

"Gì cơ nói lại đi?"

"Anh đã hỏi rằng là em có muốn trở thành trợ lý của anh không."

Beomgyu ném cho anh một cái nhìn bối rối. "Tại sao em lại phải làm việc cho anh?"

Soobin nhún vai. "Anh chỉ nghĩ vậy thôi. Nhưng vì em đã từ chối lời đề nghị của anh nên anh sẽ đi tìm người khác."

"Vậy là anh gọi em đến đây chỉ để hỏi em về điều đó sao?"

"Bộ em còn muốn cái gì nữa à? Anh cho em tiền chắc?"

"Chúa tôi!" Beomgyu quắc mắt nhìn anh. "Cất cái giọng mỉa mai đấy đi?!"

Soobin định phản bác lại nhưng chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên, anh nhanh chóng nhấc máy. "Ai vậy?" Anh bực bội hỏi. Beomgyu nhướng mày khi Soobin đột nhiên mỉm cười, hoàn toàn quên mất cuộc tranh cãi của họ.

"Ồ vậy hả?" Soobin hỏi "Chắc chắn rồi. Cho tôi hỏi là ai được không?" Soobin mím môi sau đó lấy một chiếc bút bên cạnh và bắt đầu ghi chú. "Ok, tuần sau thì sao? Có ổn không? Ok vậy, cảm ơn." Anh nói xong và kết thúc cuộc gọi trước khi quay lại nhìn Beomgyu.

"Ai thế?"

"Trợ lý của anh."

"Em tưởng anh đang cần tìm trợ lý?" Beomgyu đảo mắt.

"Cô ấy sẽ đến làm vào tuần sau." Soobin bình tĩnh trả lời. "Ừm thì, anh nghĩ chúng ta đã xong việc ở đây?"

Beomgyu bật cười không tin nổi. "Sao anh lại giống như muốn đuổi em đi càng nhanh càng tốt vậy?"

"Cho em thời gian để xem tiếp 'The notebook'."

"Em không cần thời gian để xem cái bộ phim dở tệ đó." Beomgyu nói dối và vội vàng quay người rời đi. "Nhân tiện, em có lớp học vào tuần sau nên em sẽ cần người đưa đón."

Soobin nghiêng đầu sang một bên "Ý em là sao?"

"Tất nhiên là anh phải đưa em đến trường."

"Không, anh có lịch trình riêng của mình rồi."

Beomgyu cau mày với anh ta. "Thôi nào, em ghét đi xe buýt lắm!" Cậu nói, gãi cổ.

Soobin cười khanh khách rồi sau đó lắc đầu. "Anh chỉ nói đùa thôi, ngốc quá."

"Sao cũng được." Beomgyu trả lời và ngay lập tức lao ra khỏi căn phòng khiến Soobin trừng mắt nhìn theo.

-

8:45 tối.

Beomgyu kết luận rằng ăn tối cùng Soobin thật sự rất kinh khủng. Anh ấy chỉ chú tâm ăn bữa ăn của mình mà không nói một lời hoặc thậm chí là làm một điều gì đấy. Bầu không khí cực kỳ khó xử và sự im lặng của anh chỉ làm cho nó thêm tồi tệ hơn. Beomgyu không quen với những tình huống như thế này và tất nhiên cậu sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để giải thoát khỏi nó.

Im lặng như vậy là đủ rồi, cậu hắng giọng. "Vậy-." Cậu bắt đầu. "Ai sẽ là trợ lý mới của anh?" Cậu ấy hỏi với hy vọng rằng chủ đề này sẽ làm tâm trạng nhẹ nhàng hơn.

Soobin cầm chiếc khăn ăn đặt bên cạnh và lau lên môi (vốn đã sạch) trước khi nói. "Nghe nói cô ấy là Tiffany." Anh trả lời đơn giản.

"Tiffany? Cô ấy không phải người Hàn Quốc sao?"

"Cô ấy là người Hàn, chỉ là cô ấy sinh ra ở nước khác và được đặt tên là 'Tiffany', ai mà biết được tại sao." Soobin giải thích trong khi nhấn mạnh tên cô ấy.

"Cô ấy bao nhiêu tuổi? Có khả năng àm trợ lý không?"

"Cô ấy 20 tuổi nhưng anh nghe nói đây là lần đầu tiên cô ấy làm việc này nên anh không biết cô ấy có đủ chuyên nghiệp hay đủ năng lực hay không. Với cả anh cũng không vội tìm trợ lý nên có thể sa thải cô ấy nếu cô ấy không có trách nhiệm với công việc."

Beomgyu cười khúc khích trước câu trả lời của anh. "Thế tại sao anh lại đề nghị em làm trợ lý cho anh? Trông em giống có trách nhiệm với anh lắm hay gì?" Cậu hỏi với vẻ hoài nghi.

"Một chút." Soobin nói, hoàn toàn khiến Beomgyu mất cảnh giác. "Em có thể cứng đầu và thiếu hiểu biết nhưng em có trách nhiệm trong việc kinh doanh, nghiêm túc."

"Haha." Beomgyu nhận xét. "Buồn cười thật sự ấy." Cậu nói với vẻ mặt thẳng thắn.

"Nhưng sự thật là em cứng đầu lắm."

"Cảm ơn, em biết điều đó."

"Lại chả thế."

"Ề sao câu trả lời của anh càng ngày càng ngắn vậy?"

Soobin nhìn chằm chằm vào cậu một lúc. "Không biết."

Beomgyu nhăn mặt trước khi chống cằm và ném cho Soobin một cái nhìn. "Em không hiểu sao anh lại lạnh lùng với em." Cậu nói khiến Soobin ngạc nhiên. "Anh khó chịu à?"

"Sao vậy?" Người lớn tuổi nhướng mày, rõ ràng là đang khó hiểu.

"Em chỉ là nhận ra anh hay dùng cái giọng mỉa mai hay lạnh lùng khi nói chuyện với em."

"Beomgyu a-." Soobin thở dài. "Anh đã như thế này từ khi anh còn nhỏ và anh xin lỗi nếu nó làm em hiểu sai về hành động của anh. Nhưng nghiêm túc này anh không thấy khó chịu đâu."

"Vậy em không gây phiền cho anh đúng không?"

Soobin đáp lại cậu một nụ cười. "Tất nhiên rồi." Anh bật cười khi Beomgyu bĩu môi. "Nhưng mà không hẳn đâu. Em kiểu... hay to tiếng."

"Bây giờ thì dọn đi, anh có một số thứ phải làm."

"Đúng là đồ khốn." Beomgyu đứng dậy khỏi ghế và cầm lấy đĩa của mình trước khi đi về phía bồn rửa. "Anh phải rửa sạch đĩa của anh chứ."

"Tùy em thích làm thế nào cũng được." Soobin cười khúc khích sau đó từ trên bàn nhìn chằm chằm vào Beomgyu, môi anh ấy cong lên khi thấy Beomgyu dọn các món ăn mà không hề phàn nàn lấy một lần. Anh cho rằng nhìn thấy mặt này của Beomgyu phần cũng khá thích, phần anh cũng rất ngạc nhiên.

Có thể, chỉ có thể thôi, Beomgyu sẽ quen với việc nhà và tự nguyện làm nó trong thời gian sắp tới, điều đó sẽ rất tốt cho cả hai. Hiện tại, Soobin phải đưa ra một số mệnh lệnh nhỏ để không khiến Beomgyu cảm thấy kiệt sức và phàn nàn ngay sau đó. Dù sao nhìn thấy cậu chịu bắt tay vào rửa một đĩa cũng là một khởi đầu khá tốt.

"Có muốn thay phiên nhau không?" Soobin hỏi và cầm đĩa về phía bồn rửa. "Ý anh là làm như vậy giống như đang giúp nhau ấy." Anh nói và đặt đĩa của mình xuống bồn rửa khi Beomgyu nhìn chằm chằm vào đó rồi trừng mắt nhìn anh.

"Đừng đặt nó ở đó, đồ ngốc."

"Anh sẽ rửa nó, đừng lo."

Môi Beomgyu nhếch lên thành tiếng 'ồ' trước khi quay lại làm việc của mình. "Thay phiên nhau hả... không phải ý kiến ​​tồi đâu." Cậu nhún vai.

Sau khi cả hai cậu con trai giải quyết xong việc riêng, họ đi ngủ, tất nhiên Beomgyu vẫn ngủ trên ghế và Soobin trên chiếc giường trắng êm ái. Mọi thứ thật yên bình và tĩnh lặng không giống như ngày hôm qua - mệt mỏi và không thoải mái chút nào. Nhưng điều khiến đêm nay khác với đêm hôm trước đó là khi Soobin thức dậy vào quá nửa đêm, đắp chăn ấm lên người Beomgyu, dành một phút để chiêm ngưỡng dáng ngủ của cậu rồi mới chọn quay trở về giường.




🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro