Expresso Đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 “Bạn biết không? Ngày Valentine tuyệt vời nhất là khi được ngồi lặng lẽ, uống một cốc cà phê ấm và nhìn thật sâu vào mắt người mình yêu. Mân mê cốc cà phê trên tay và để cho hơi ấm phảng phất mùi hương dịu nhẹ phả lên mũi, đôi mắt em nhìn tôi như đang cười. Tôi cũng cười, nhưng dường như đôi mắt tôi không giỏi che giấu cảm xúc thật trong lòng.

“Sao anh cười mà trông buồn vậy?” – Em bỗng đặt cốc cà phê xuống bàn và áp hai bàn tay ấm lên má tôi – “Nhìn mắt anh như sắp khóc.”

Nhiều khi tôi ước gì em không nhạy bén đến mức ấy. Chỉ qua ánh mắt mà em luôn hiểu rõ cảm xúc của tôi. Tôi vui tôi buồn, em đều hiểu, đều rất quan tâm và hỏi han đến tôi. Chỉ có điều dù em có hỏi mấy tôi cũng chẳng bao giờ nói thật lí do của mình. Bởi tôi sợ nếu nói thật, đôi mắt biết cười của em tôi sẽ chẳng bao giờ thấy lại được nữa. Tôi sợ em sẽ nhìn thấu con người tôi, sợ em phát hiện ra sự thật mà tôi đã cố che giấu em bao lâu nay. Và tôi xin nói lại, ngày Valentine chỉ tuyệt vời nhất nếu bạn được ngồi lặng lẽ, uống một cốc cà phê ấm và nhìn thật sâu vào mắt người mình yêu, nếu như bạn đang thành thật với chính mình và cả người đối diện.”

.

 “Anh! Tuần sau là Valentine rồi đấy. Anh tính làm gì nào?” – Linh một tay tung tẩy chiếc túi xách, tay kia còn bận đan vào tay tôi, hỏi một cách đầy hào hứng.

“Đồ ngốc này... Sao không lo học đi? Lớp 12 rồi mà cứ dụ anh dẫn đi chơi hoài như thế không sợ mẹ mắng hả?”

Bĩu môi. Người ta bảo con gái mà bĩu môi thường rất đáng yêu. Nhưng Linh mà bĩu môi thì thấy ghét. Mặc dù vậy nhưng tôi chỉ muốn mình tôi được nhìn và thấy ghét. Bởi vì càng ghét tôi lại càng yêu.

“Là Valentine đấy đồ hâm!” – Em giật bàn tay nhỏ xíu ra khỏi tôi. – “Đây là Valentine đầu tiên em được ở gần anh. Vậy mà anh nỡ để em đắp chăn nằm nhà một mình cô đơn lạnh lẽo vậy hả?”

Tôi bật cười. Cái con nhỏ ngốc nghếch này. Nhiều khi em không phân biệt được đâu là thật đâu là đùa. Linh còn trẻ con, khù khờ nhưng rất tình cảm. Em rất dễ dàng để bộc lộ những khía cạnh này ra cho tôi thấy. Ít có lúc nào tôi thấy em dễ thương hơn thế này.

“Đúng là ngốc!” – Tôi kéo em gần lại và đan hai bàn tay vào nhau. – “Anh đã có kế hoạch hết rồi nhóc ạ. Hãy ngồi yên trong lớp và học đi, đừng có nghĩ lung tung và đoán già đoán non xem anh sẽ làm gì ngày  hôm đó nhé.”

Ngồi sau xe tôi, Linh cứ cố gặng hỏi tôi Valentine sẽ đưa em đi đâu. Tôi chỉ cười trừ và ra vẻ bí mật. Tôi đâu có ngu gì mà nói trước. Sẽ mất hết cả ý nghĩa và sự bất ngờ. Tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng cho ngày này, cả lên dây cót tâm lý cho chính mình nữa. Linh vòng tay lên ôm tôi thật chặt và kêu lạnh. Bất giác tôi lại thấy sợ sệt.

“Đến trường rồi. Vào lớp đi ngố! Chiều anh hẹn đứa bạn đi uống nước nên chưa chắc đến đón em kịp đâu. Nhớ nhắn cho mẹ đến đón về nhé!”

            “Gái hay trai?”

            “Gì cơ?”

            “Anh đi uống nước với bạn là gái hay trai?”

            Linh nhìn tôi chòng chọc đầy nghi ngờ. Con nhỏ này nhiều khi chỉ muốn đánh cho một cái.

            “Con gái, đồ ngốc ạ!” – Và tôi đánh thật, nhưng đánh yêu thôi, tôi chẳng bao giờ muốn làm em bị đau. – “Đừng có ghen bậy nhé. Bạn cũ thôi. Nếu em không bận học thì anh đã dẫn em đi cùng rồi. Nó cũng muốn gặp em.”

            Linh lè lưỡi tôi một cái, đánh lại tôi hai cái, cười với tôi ba cái, thơm lên má tôi mấy cái, rồi chạy vào phía trong cổng trường, trước khi vào hẳn không quên quay lại vẫy tay. Tôi cười nhìn theo bóng em đi khuất rồi mới quay xe và đi về trên con đường của riêng mình.

~.~.~

Tôi đang yêu, và người yêu tôi chính là cô nhóc dễ thương tên Linh ấy. Chúng tôi quen nhau qua mạng, một forum âm nhạc nho nhỏ nhưng rất vui nhộn và đoàn kết. Hồi ấy tôi còn đang du học bên Úc, còn Linh mới vào cấp 3. Tuy chưa gặp mặt nhưng hai đứa tự dưng yêu lúc nào không hay. Tuy là yêu đấy nhưng so với những mối tình trước đây, tôi nghĩ sẽ chẳng được bao lâu. Tất cả bọn họ sau cùng đều bỏ tôi sau tầm hai ba tháng biết rõ sự thật. Rằng tôi là Trans Guy. Có người thì nói “yêu nhau mình không có tương lai”, có người thì chỉ đưa ra lí do “không còn tình cảm nữa”, có người biết tôi như vậy ngay từ đầu thì nói thẳng rằng “yêu anh chả mất gì, cứ yêu thử cho vui”. Dần dần tôi mất lòng tin vào những cô gái ấy, những Straight Girl vô tình chỉ coi tôi như một tình yêu qua đường. Với Linh cũng thế, tôi chưa bao giờ tin tưởng rằng sẽ yêu em lâu quá vài tháng. Hơn nữa, lại là tình yêu online, xa mặt cách lòng, chả có lí do gì để tôi bám víu và hy vọng. Tôi đã nghĩ chỉ yêu cho đỡ cô đơn tầm một hai tháng thôi, thế mà chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, năm ngoái về Hà Nội ăn tết tôi hẹn em đi chơi một hôm. Từ lần gặp đầu tiên đó đến giờ chắc cũng hơn một năm rồi...

“Ngồi thừ mặt ra thế mày? Bạn bè lâu ngày không gặp mà cứ để mình tao hỏi!”

Giọng thằng Giang vang lên bên tai tôi làm tôi nhận ra mình không ở một mình để mà chìm đắm trong suy nghĩ. Giang là bạn tôi từ hồi cấp 2. Lên đại học nó cũng đi du học nhưng vì chểnh mảng mà phải học lại hai năm nên giờ vẫn còn trụ bên đó. Nó cũng giống tôi. Là Trans Guy. Chỉ có điều là thằng này luôn khiến tôi ghen tị. Tôi cũng chỉ ước mình có cái tên unisex như của nó. Tôi tên Thảo Vy, một cái tên không thể nào gái tính hơn nữa.

“Tao đang khó nghĩ quá Giang ạ. Linh... Linh không biết tao là Trans Guy.”

...

....

.....

Thằng Giang thộn ra một lúc lâu. Tôi có thể hiểu được. Nhìn bản mặt nó mà tôi muốn dở khóc dở cười. Phải rồi, thể nào nó cũng chửi tôi ngu ngốc, chửi tôi thiếu suy nghĩ, bảo tôi nghĩ cái quái gì mà giấu người yêu về giới tính của mình trong hai năm trời?

“Mày có bị ngu không hả Vy? Mày nghĩ cái quái gì mà giấu nó chuyện đấy tận hai năm giời? Nếu nó phát hiện ra thì sao?” – Thằng Giang như muốn quát lên nhưng hình như nó chợt nhớ ra bọn tôi đang ở nơi công cộng nên lại hạ thấp giọng xuống. – “Mà làm thế nào mày giấu nó được đến tận bây giờ? Nó nghĩ mày là Straight Boy à? Hay gì? Nhìn cái bản mặt gái tính của mày mà nó không nghi ngờ gì hết chắc? Hai năm mà chúng mày chưa làm gì nhau hay sao?”

Một cơn gió lạnh run người thổi qua làm tôi lẩy bẩy. Trời còn mưa lun phun như rắc thêm muối vào lòng tôi. Phải. Đó chính là vấn đề của tôi. Tôi, một thằng lừa đảo, dối trá, tệ bạc nhất trên đời này. Tôi đã lừa dối em. Hai năm trời.

“Tao rất sợ Giang ạ...” – Tôi cất tiếng nhưng cảm giác cổ họng mình đắng nghét. – “Tao sợ nếu biết sự thật Linh sẽ không còn bên cạnh tao nữa. Rồi cũng sẽ như những người khác rời bỏ tao sau khi biết sự thật về tao. Hai năm trời đủ để tao hiểu tình cảm của bọn tao nhiều đến mức nào. Đã nhiều lần tao cố gắng để cho Linh có thể tự biết, nhưng Linh quá tin tưởng tao, và ngốc nghếch. Linh vẫn nghĩ tao là một thằng con trai bình thường và bỏ ngoài tai mọi lời nhận xét của người khác về bề ngoài của tao. Linh chỉ nghĩ tao là một Straight Boy hơi có nét nữ tính. Vậy thôi!”

Thằng bạn tôi im lặng. Nó dường như đang cố thấu hiểu tình trạng của tôi lúc này. Tôi đã gần như bế tắc trong một thời gian dài. Chưa bao giờ tôi tin tưởng vào tình yêu hay đúng hơn là không bao giờ tôi có thể tin rằng tình yêu tồn tại mãi mãi. Cái thứ tình cảm khiến con người ta mềm yếu đi và bất lực trước những thử thách trớ trêu của nó. Tôi yêu Linh, nhưng tôi biết bản thân tôi như thế nào, tôi biết những rào cản tôi phải vượt qua nếu yêu em, tôi biết em sẽ mất những gì nếu yêu tôi… Tôi biết. Nhưng em thì không. Tôi khổ sở, tôi tự lừa dối bản thân rằng tôi chỉ yêu em thêm một thời gian nữa thôi, chỉ một thời gian nữa là tôi sẽ có thể đường hoàng chia tay em và rũ bỏ mọi kỷ niệm, dù rằng con người tôi vẫn lấp trong sự dối trá và không thật. Tôi đã cố đẩy em ra thật xa tôi, thế nhưng rồi tôi lại kéo em lại gần mình hơn nữa. Tôi đã từng ước muốn một ngày thức dậy tôi sẽ không còn biết em là ai và em cũng không bao giờ nhớ ra rằng đang yêu một người là tôi. Tôi chạy trốn sự thật, chẳng phải vì tôi sợ nó mà là sợ em không đủ can đảm và tình yêu dành cho tôi để đón nhận nó. Tôi sợ em sẽ bị tổn thương vì con người thật của tôi. Tôi cũng sợ bản thân mình sẽ bị tổn thương trước quyết định của em trong mối quan hệ này...

 “Đồ uống của hai bạn đây!” – Chị phục vụ bưng ra hai ly cà phê và đặt xuống bàn cho chúng tôi. – “Một Latte nhiều đường và một Expresso.”

“Từ khi nào mày uống Expresso thế hả?” – Giang cầm cốc Latte của nó lên và lắc cái thìa cho tan đường. – “Trước đây mày không bao giờ uống. Mày kêu đắng nghét kia mà?”

“Cũng mới thôi... Từ khi tao quen Linh.”

Nơi hai đứa tôi đang ngồi cũng ở nơi lần đầu tiên tôi và Linh gặp nhau. Quán café ngoài trời này chứa đựng thật nhiều kỉ niệm của hai đứa. Tôi còn nhớ như in buổi chiều lạnh ngắt người ấy, cũng như hôm nay, cũng tại chỗ này, một cô bé với chiếc mũ len to che gần kín khuôn mặt ngồi thổi phù phù một cốc cà phê Expresso đắng nghét trong khi chờ tôi tới. Em không trông thấy tôi lại gần, vẫn thản nhiên xoa xoa hai bàn tay bên ly cà phê rồi tự áp lên má. Hôm đó tôi có hỏi em tại sao lạnh thế mà lại muốn gặp nhau ở café ngoài trời. Câu trả lời của em khiến tôi không thể quên, và cũng từ đó, chỉ có ở nơi này tôi mới uống Expresso. “Bởi vì trời lạnh nên em mới muốn gặp anh ở đây. Anh có bao giờ thử uống một cốc Expresso đắng thật nóng chưa? Chỉ khi trời càng lạnh và đầy gió, em mới cảm thấy hơi ấm của cà phê lan toả trong miệng mình. Lúc đó, không còn cảm thấy vị đắng nữa. Và hơn nữa, hôm nay có anh ở đây. Chỉ khi bên ngoài thật lạnh em mới cảm thấy có anh ở gần thật ấm áp và dễ chịu.

~.~.~.~.~

 “Tao... Valentine này... tao sẽ nói cho Linh biết sự thật.”

“Mày chắc chưa? Mày không lo sợ về phản ứng của nó à?”

“Tao sợ chứ. Tao cũng không dám hy vọng Linh tiếp tục yêu tao... Nhưng... tao không thể giấu Linh thêm nữa. Tao không đủ can đảm để yêu và lừa dối như thế thêm nữa. Nếu Linh có thể chấp nhận tao, thì bọn tao sẽ yêu nhau thật là lâu. Không thì tao đành chấp nhận chấm hết...”

“Ừm... Tao nghĩ mày cũng nên làm thế... Thôi, dù gì tao cũng sẽ ở lại cho đến hết tháng 2. Nếu có chuyện gì cứ gọi tao. Tao sẽ an ủi mày.”

“Ờ thằng bạn tốt. Mày nói như rủa tao ấy. Thật là tốt quá!”

“Bạn mày mà. Thôi ủ rũ làm gì? Uống nốt rồi đi đá PES với tao. Ở ngoài này rét chết đi được.”

Vy cầm ly cà phê lên uống thêm ngụm. Vị cà phê vẫn ấm nóng nhưng sao lần này đắng nghét trong miệng nó. Mỉm một nụ cười buồn, nó đặt ly xuống rồi kéo ghế đứng dậy.

“Thôi anh em mình đi. Tao uống chả thấy ngon.”

Giang vỗ vào lưng thằng bạn một cái như thông cảm, trả tiền nước rồi chạy đi lấy xe.

.

Không có em thì mãi mãi anh chỉ cảm thấy vị đắng nghét của Expresso thôi...

.

Vy quay lưng và đi thẳng. Hai thằng bạn chí cốt bá vai nhau rồi cùng trèo lên xe phóng đi khuất khỏi tán cây của quán café ngoài trời, nơi hai người vừa ngồi cách đó không lâu.

.......

Một bóng dáng lảo đảo như sắp ngã bước ra từ đằng sau tán cây khi Vy và Giang đã đi khỏi. Khuôn mặt cô bé sững sờ nhoà nước mắt, chiếc mũ len to xụ như sụp hẳn xuống mặt. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm tóc cô bé phấp phới bay và hoà vào dòng nước mắt mặn chát không ngừng rơi trên gò má.

~.~.~.~

Trời tối. Giữa đông Hà Nội mà phải đi một mình thì thật đáng sợ. Lạnh như cắt da cắt thịt. Vy phóng nhanh về nhà, đi qua con đường ven hồ mà thiếu vòng tay ôm chặt thường ngày làm nó vừa lạnh vừa thấy cô đơn. Nhà thằng quỷ Giang lại rõ xa. Làm nó mãi mới về được đến nhà.

TÍT...tít...tít... Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...

“Làm gì mà không nghe máy thế không biết.” – Vy thở dài, ném phịch cả di động lẫn thân mình xuống giường. – “Em đang làm gì vậy hả Ngốc? Chắc điện thoại lại hết pin rồi. Con gái gì đâu mà đoảng quá...”

Nằm nghĩ miên man một lúc, Vy ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ nó thấy Linh đang nắm tay mình đi trên con đường đến trường thường ngày của cô bé, tuy vẫn nở nụ cười tươi, nhưng hình như có cái gì đó khác. Đôi mắt của cô bé thấu hiểu, yêu thương và tràn đầy sự cảm thông.

Phải rồi, em đã chấp nhận anh. Chấp nhận con người anh... Chúng mình sẽ yêu nhau thật lâu... Anh sẽ không phải giấu diếm gì nữa. Anh sẽ được sống thật với bản thân mình, và cả em...!

Chìm trong giấc mơ hạnh phúc ấy đến phát mộng mị, Vy bừng tỉnh và thấy trước mắt tối đen như mực. Mò mẫm trên giường lấy cái phone, ánh sáng màn hình điện thoại làm nó chói mắt. Đã gần 12 giờ đêm. Nó đã ngủ 5 tiếng đồng hồ quên cả dậy ăn cơm. Ở một mình là thế đấy, không ăn không uống cũng chả ai biết. Lại văng cái phone sang một bên, nó định bụng ngủ sẽ tiếp đến sáng.

Nhưng... có gì đó không ổn. Bây giờ là 12 giờ đêm. 12 giờ đêm rồi... Chợt nhớ ra, nhanh như cắt Vy lại túm ngay lấy điện thoại.

Tít... tít... tít... Số thuê bao quý khách vừa gọi...

Hốt hoảng, Vy bấm nút quay lại cuộc gọi không biết đến bao nhiêu lần. Linh tắt máy. Từ 6 giờ chiều đến tận 12 giờ đêm sao? Không thể nào.

“Bật máy đi nào... Có chuyện gì với em vậy?” – Vy hoảng hốt thật sự. – “Đừng làm anh sợ chứ... Nhỡ có chuyện gì xảy ra với em... Trời ạ! Biết thế anh đã không để em tự về nhà.”

SENT BOX

To V.Ngốc: Sao em lại tắt máy? Anh gọi hoài cho em không được. Đừng làm anh sợ chứ. Hay em bị mất điện thoại rồi? Nếu thế sao không gọi máy bàn qua cho anh? Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho anh ngay nhé.

To V.Ngốc: Em đừng làm anh lo nữa được không? Chưa bao giờ em thế này cả. Nếu có giận anh chuyện gì cũng phải nói chứ tại sao lại tắt máy? Chả giống em gì hết. Bật máy thì phải gọi lại cho anh ngay đấy nghe không?

To V.Ngốc: Em không có chuyện gì đấy chứ? Nếu em bị sao là do anh hết. Anh lo lắm Linh ạ. Gọi lại cho anh đi anh xin em đấy!

Message sent!

Message sent!

Message sent!

Messag....

 

4 giờ sáng.

New message arrived.

From V.Ngốc: Em xin lỗi. Điện thoại em tự dưng hồi chiều sạc không vào pin. Em ngủ quên mất tự dưng giờ mới tỉnh dậy. Anh đừng lo nữa nhé. Em không sao cả. Ngủ tiếp đi anh. Em cũng ngủ tiếp đây mai em sẽ gọi anh dậy nhé. Anh không cần nhắn lại cho em đâu. Kiss!

“TRỜI ƠI CÁI ĐỒ NGỐC NÀY!” – Vy la lên, vừa bực bội vừa nhẹ nhõm. – “Rốt cuộc thì em không sao cả... Làm tôi thức đến giờ này mà chỉ nhắn lại một tin như thế đấy...”

Nó vứt cái phone lên đầu giường một cách dứt khoát và ngả người lên gối. Ít ra bây giờ thì nó có thể yên tâm mà ngủ.

Giá như anh có thể đường đường chính chính bảo vệ em, giá như anh có thể là một thằng con trai thực sự mà nhìn vào mắt em, giá như... giá như...

Cảm thấy mí mắt nặng trĩu, Vy lại dần dần chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị mà nó tự tạo ra cho mình.

~.~.~.~

Một tuần sau.

Hôm nay là Valentine.

“Mày ổn không đấy Vy?” – Thằng Giang nhìn tôi như động viên. – “Sẽ không sao đâu. Nếu con bé yêu mày thật sự, nó sẽ hiểu và chấp nhận mày.”

Tôi thở dài. Hiện giờ tôi chẳng muốn nói gì thêm. Chuẩn bị tâm lý cả một tuần đã là quá nhiều. Vậy mà sao giờ tôi vẫn thấy bất lực cứ như vừa ra quyết định ngày hôm qua.

“5giờ rồi đấy. Mày đi đón nó là vừa rồi. Đi đi và nếu phải kết thúc sớm thì qua tao. Chúng mình đi nhậu.”

Nếu mà quả thật như thế thì tôi thà chết đi cho xong. Hơi đâu mà nhậu nhẹt với nó.

“Tao đi đây.” – Tôi nói – “Nằm trên giường nhớ phù hộ cho tao nhé!”

“Mày rủa tao chết sớm à thằng khùng? Mày nói cứ như sắp sửa đi vào cõi chết. Đi đi, tao chờ tin mày!”

Tôi cười chào thằng Giang lần cuối. Phải, tôi đang đi vào cõi chết đây.

Lái xe mà tôi cảm giác như mình đang cân đẩu vân. Tôi đã chuẩn bị rất kĩ cho ngày hôm nay. Từ quà cáp, đầu tóc, quần áo, đến cả địa điểm nơi chốn và... lời thoại. Nói ra thì thật ngu xuẩn. Nhưng thực ra tôi không đến nỗi xấu. Cũng trắng trẻo và xinh trai lắm. Thế nên hôm nay tôi càng phải chăm chút cho vẻ ngoài nhiều hơn nữa. Ít ra biết đâu nhờ những điều ấy, Linh có thể sẽ quyết định chấp nhận và ở lại bên cạnh tôi? Đỗ xe lại trước cổng trường cấp 3, tôi ngó nghiêng xung quanh đề tìm Linh. Em kia rồi, đang lững thững bước đi cùng mấy cô bạn. Dạo này nhìn em xanh xao quá, hình như bị sút cân. Thế mà tôi hỏi thì em bảo không phải, chắc không muốn tôi lo. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp em đứng một mình trước cổng trường, trông buồn xa xăm và mệt mỏi. Có lẽ vì áp lực kì thi đại học sắp tới. Bố mẹ em khó lắm. Giá mà tôi cũng học và thi hộ em được...

“Lên xe đi vợ!” – Tôi giục sau khi quay ra cười chào đám bạn của em. – “Em có muốn về nhà thay quần áo không hay đi luôn?”

“Thôi đi luôn. Anh có sợ bị nói là dụ dỗ em nhỏ không? Nếu sợ thì em sẽ về thay đồng phục ra.”

“Nhóc con! Đánh thì may ra chừa...” – Tôi nguýt một cái nhưng khựng lại ngay. Một thói quen hết sức đàn bà mà tôi đã cố tránh tự dưng lại bật ra một cách hết sức đáng trách.

Linh phì cười. May mà em không để ý đến hành động gái tính đó của tôi. Tôi cũng cười theo. Em vẫn đang hạnh phúc, ít nhất thì cho đến khi tôi nói cho em sự thật.

            “Anh đưa em đi đâu thế?” – Linh xuýt xoa hai bàn tay rồi vòng lên ôm tôi như mọi khi. – “Lạnh quá... Giời này chỉ muốn chui vào chăn!”

            “Đúng ý anh đấy cưng!” – Tôi nói lớn để át tiếng gió thổi vun vút bên tai. – “Chúng mình về nhà!”

            Linh không nói gì. Em chỉ ôm tôi chặt hơn. Cất xe xong, tôi dắt em vào trong. Nhà của tôi không to, chỉ vừa đủ cho một cặp vợ chồng. Bình thường nó khá bừa bộn, nhưng hôm nay tôi đã cố trang hoàng thật đẹp.

            “Anh tự làm hết đống này đấy à?” – Mắt em sáng rực lên khi bước vào căn phòng tình yêu mà tôi đã mất bao công design. – “Em rất ngạc nhiên đấy. Thích nữa. Dễ thương quá!”

            Tôi không nói gì cả. Căn phòng đã được tôi lấp đầy toàn những hoa, bóng bay, ruy băng và nhiều thứ sặc sỡ khác. Lần đầu tiên, và cũng có thể là lần cuối cùng. Giữa phòng là một chiếc bàn lùn bằng gỗ trắng và hai cái nệm. Linh ngồi ngay đó, nhìn khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc tôi chỉ muốn dừng ngay chủ đích của mình lại. Ngồi xuống cạnh em, tôi vòng tay ôm lấy vai em và trùm tấm chăn mỏng qua chân hai đứa.

            “Của em này. Quà Valentine.” – Tôi rút ra từ ngăn bàn một hộp quà nhỏ rồi đưa cho em.

            Linh cầm lấy hộp quà nhỏ và từ từ bóc ra. Tôi tặng em một tách cà phê, tách cà phê mà tôi mong em sẽ dùng để uống Expresso trong những ngày trời rét. Nhỏ nhỏ xinh xinh thôi, nhưng ít ra em sẽ nhớ đến tôi mỗi khi dùng nó.

            “Cảm ơn anh! Em rất thích. Nhưng sao anh không mua một cặp? Em không muốn uống cà phê một mình đâu. Đắng lắm!”

            “Anh... anh có chuyện cần nói với em. Em phải bình tĩnh nghe anh nói nhé.”

            “Chuyện gì thế?”

            Tôi nhìn Linh. Khuôn mặt em biểu lộ sự ưu tư. Tôi không đoán nổi em đang nghĩ gì. Chưa bao giờ tôi đoán được.

            “Mình... mình...”

            “Anh nói đi chứ. Có gì mà phải ấp úng?”

            “Mình... chia tay nhau đi!”

 

            Anh không phải là người như em nghĩ đâu. Những gì anh từng nói với em, mọi thứ về anh, hầu như đều không thật. Anh không xứng với em. Nếu yêu anh, em sẽ phải khổ đấy. Không, anh vẫn yêu em, yêu em nhiều lắm. Anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Nhưng... làm bạn anh vẫn có thể bên cạnh em được đúng không? Chỉ cần em không phải khổ. Em còn đi học, còn gặp nhiều người tốt hơn anh. Khi nào em cần anh sẽ ở cạnh em, rồi một ngày em sẽ yêu người khác. Sẽ không mất nhiều thời gian để quên đâu. Mình chia tay đi em. Như vậy sẽ tốt cho em hơn. Anh muốn em sống hạnh phúc, mà em không thể hạnh phúc khi ở bên cạnh anh. Em à, anh không tốt như em nghĩ đâu. Anh đã nói dối em rất nhiều đấy. Tất cả mọi thứ. Không. Tình cảm của anh thì là thật. Nhưng... nhưng... làm sao anh có thể giải thích cho em đây? Đừng hỏi. Chỉ cần chấp nhận thôi em. Gật đầu đi. Em nhé. Mình chia tay nhau thôi.

 

            Những lời này không có trong kịch bản dựng sẵn của tôi. Nó chỉ tuôn ra trên đầu lưỡi. Chỉ trong phút chốc tôi đã phá hỏng mọi thứ, đã tự biến mình mãi mãi là kẻ giấu mặt, dối trá. Ngẩng lên nhìn em. Tôi biết. Khuôn mặt em nhoà nước. Nhưng sao trông em thật bình thản, mặc dù nước mắt vẫn rơi. Ánh mắt này, tôi đã nhìn thấy ở đâu đó, quen lắm. Sự cảm thông, thấu hiểu, ánh mắt buồn nhưng đầy hạnh phúc... Tôi đã thấy một lúc nào đó, một nơi nào đó, trong giấc mơ hạnh phúc hôm nào của mình...

            Anh à... Đừng bao giờ đòi buông tay em ra nữa anh nhé.

            Hãy để em lấp đầy những khoảng trống trong anh bấy lâu nay. Tại sao anh phải chịu đựng lâu như vậy? Tại sao anh lại đấu tranh với chính bản thân mình lâu đến như thế? Sao anh không để em cùng anh chia sẻ? Sao anh lại định giấu em đến cùng?

            Em muốn cùng anh vượt qua. Cùng anh chịu đựng.

Chỉ cần có anh, em sẽ không sợ gì cả.

           

            Linh ôm lấy tôi. Ôm thật chặt như sợ tôi sẽ chạy đi mất khỏi vòng tay của em.

            “Anh muốn một ly Expresso không? Làm ấm người trong lúc lắng nghe lí do vì sao em lại biết nhé?”

            Tôi cũng ôm lấy em thật chặt. Phải. Giờ tôi sẽ không bao giờ tìm cách đẩy em ra xa tôi nữa. Không bao giờ nữa.

            Ừ. Vợ ngốc của anh. Hãy pha thật ngon cho anh nhé.

Nếu là em pha, Expresso sẽ không còn đắng nữa mà luôn luôn ngọt ngào...

End. 

Linh Raven          

           

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro