Tk dmv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu ký Đỗ Minh Vy

Sau khi Đỗ Minh Vy và Từ Khiên chia tay, mọi người đều tiếc mãi không thôi. Tình cảm 10 năm, vậy mà nói tan là tan.

Qua Tết, Đỗ Minh Vy nộp đơn xin từ chức, nhưng lãnh đạo của nhà đài không đồng ý mà cho cô nghỉ phép dài ngày. Đỗ Minh Vy dùng thời gian ấy đi du lịch hết trong nước đến ngoài nước, cứ đi rồi lại ngừng.

Ngày nào Từ Khiên cũng thấy cô cập nhận trạng thái mới trên weixin, cô càng đến nhiều nơi, anh càng thấy cô cách mình xa vời vợi, lòng càng thêm khủng hoảng. Có nhiều khi, anh không biết mình nên vui mừng hay đau khổ, sau khi hai người chia tay, may mà Đỗ Minh Vy không kéo anh vào danh sách đen, cũng không chặn anh.

Tựa như hai người nắm tay nhau chạy suốt 10 năm, cuối cùng cũng phải buông tay nhau ra. Cái gọi là chia tay trong hòa bình, có lẽ chỉ mình cô lòng lặng như nước, còn Từ Khiên mất ngủ suốt nửa tháng, rốt cuộc không kìm được nhắn tin hỏi cô sắp đi đến đâu.

Rất lâu sau Đỗ Minh Vy mới trả lời: "Chưa biết, đi đâu cũng là đột nhiên nghĩ ra thôi."

Cô biết Từ Khiên muốn làm gì, nhưng cô không cho anh cơ hội.

Ba tháng sau, Đỗ Minh Vy trở về Giang Châu, cô ngủ nguyên một buổi chiều vì lệch múi giờ, lúc tỉnh lại thì thấy trong weixin có một tin nhắn.

Từ Khiên: "Cùng nhau ăn cơm nhé, anh đang ở dưới nhà."

Lúc này là 7h tối, tin nhắn được gửi đến vào nửa tiếng trước. Đỗ Minh Vy gãi đầu nghĩ, trả lời "được".

7 rưỡi, cô xuống dưới nhà, Từ Khiên đứng dưới ánh đèn chập choạng, lẳng lặng nhìn cô bước lại gần. Anh mỉm cười hỏi: "Sao lại đen đi vậy?"

Đỗ Minh Vy cũng cười bảo: "Em đi học lướt sóng, phơi nắng suốt nửa tháng."

Cô không kể chuyện này trên mạng, vậy nên Từ Khiên không biết. Đáy mắt anh ảm đạm, không nói gì nữa. Sau khi hai người lên xe, Từ Khiên lái xe đến nhà hàng trước kia cô thích nhất, lại chủ động chọn món cô thích ăn. Hai người ở bên nhau đã lâu, quen thuộc lẫn nhau, biết rõ từng sở thích của đối phương.

Đỗ Minh Vy chỉ cười nhạt, thi thoảng nhắc đến vài chuyện thú vị trong chuyến đi, giống như ngồi với một người bạn cũ. Cô nói: "Trước kia em lập ra rất nhiều kế hoạch du lịch, nhưng bận quá nên chẳng thực hiện được mấy, lần nay chơi cho thỏa, có thể hoàn toàn hồi tâm rồi."

Từ Khiên nhìn cô đăm đăm, trong tim như có cơn gió lạnh quất qua, lòng rét căm căm. Anh nuốt nỗi cay đắng nơi cuống họng, nặng nề nói: "Xin lỗi em."

Ngày xưa khi hai người ở bên nhau, Đỗ Minh Vy luôn là người tích cực lên kế hoạch đi du lịch. Ban đầu là yêu xa, sau này Từ Khiên lại bận lập nghiệp, dù cô đã về nước làm thì cả hai cũng không dễ dàng nghỉ chung một thời gian, kế hoạch thường bị đổ bể. Khi ấy cô luôn an ủi anh, nói không sao, tương lai còn rất dài, nhất định rồi sẽ có cơ hội. Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, Từ Khiên biết anh và cô có lẽ đã không còn tương lai gì được nữa.

Đỗ Minh Vy ngẩn ra, mỉm cười: "Em không trách anh."

Cô đã yêu anh rất nhiều năm, từ niên thiếu đến trưởng thành, quãng thời gian gần mười năm, thanh xuân của cô dường như toàn là anh. Ban đầu bố mẹ cô cực lực phản đối hai người bên nhau, nhưng hai người vẫn cố gắng chống đỡ, khoảng thời gian đau khổ khó khăn nhất, trái tim anh dần rời xa cô. Có lẽ khi ấy anh vẫn yêu cô, nhưng tình yêu ấy đã mất đi sự đơn thuần trước những hao mòn của hiện thực. Thời niên thiếu quá đỗi tinh khôi, vậy nên sau này dù chỉ dính một hạt cát cũng không thể phủi đi, vĩnh viễn hiện rõ trước mắt.

Thật ra sau này cô đã xem video cầu hôn của anh, cô biết anh từng hoài nghi chính mình, trong lúc hoang mang tột độ đã lựa chọn buông tay và từ bỏ cô. Anh từng chọn cách trốn tránh, từng chọn hơi ấm và an ủi từ một người phụ nữ khác. Dù anh chỉ có tư tưởng thay lòng trong một thời gian rất ngắn, nhưng điều đó cũng đủ để phá hủy tất cả niềm kiêu ngạo và sự tin tưởng của cô.

Cô quả thật từng oán, từng hận, nhưng khi bình tĩnh lại, những cảm xúc quá khích ấy đã thoảng như mây khói.

Anh là Từ Khiên, là chàng thiếu niên từng dõng dạc nói muốn xứng với cô.

Cô không hận nổi anh.

10 giờ tối, Từ Khiên đưa cô về dưới nhà. Đỗ Minh Vy xuống khỏi xe, cười bảo: "Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta đi ăn riêng với nhau, sau này cứ như trước kia, mọi người có tụ tập thì hãy gặp gỡ."

Từ Khiên lặng thinh nhìn cô, đáy mắt cuộn trào những cảm xúc phức tạp. Thấy cô quay đi, bóng hình dần khuất trong đêm tối, anh không kịp nghĩ ngợi gì đã xông tới nắm chặt lấy tay cô.

Đỗ Minh Vy giật mình ngẩng đầu lên, anh đã vòng đến trước mặt cô, nhìn cô đăm đăm: "Vy Vy..."

Đỗ Minh Vy mím môi, khẽ ừm đáp tiếng.

Từ Khiên thấp giọng khẩn cầu cô: "Chúng ta bắt đầu lại được không? Anh..."

Đỗ Minh Vy ngắt lời anh: "Từ Khiên, em đã nghĩ kĩ rồi, nếu trước kia em còn do dự và khó chịu, thì ba tháng vừa rồi em đã thả lỏng chưa từng có. Hiện tại em rất ổn, anh cũng rất ưu tú, đẹp trai, thành công, sau này sẽ vẫn đầy tốt đẹp."

Từ Khiên đau đớn tột cùng, anh đỏ bừng mắt nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì.

Đỗ Minh Vy nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, dịu dàng mỉm cười, rồi quay người bước đi.

Cô dùng thời gian ba tháng để từ biệt anh, từ biệt mười năm thanh xuân của cô.

Từ sau ngày ấy, có một khoảng thời gian rất dài Đỗ Minh Vy không gặp lại Từ Khiên, nhưng họ có vô số bạn chung, vậy nên vẫn luôn nghe thấy tin tức của đối phương từ những người khác. Mẹ cô cứ than mãi: "Thật sự không hiểu nổi con, ngày xưa thì sống chết đòi ở bên nhau, bây giờ khó khăn lắm mới được như ước ao, cái gì cũng có, con lại nhất quyết chia tay. Thằng nhóc Từ Khiên kia cũng ưu tú lắm mà." Mỗi lần như vậy Đỗ Minh Vy đều bịt tai lại.

Tháng 7, Đỗ Minh Vy nhận một chương trình thực tế ngoài trời của đài, chương trình này khá mạo hiểm, cô thường xuyên phải chạy ra ngoài, gần như tìm được một nguồn sức sống mới.

Ngày 5 tháng 10, Lục Thời Miễn và Đinh Mật tổ chức hôn lễ. Tối hôm ấy, Đỗ Minh Vy nhận được hoa cưới do Từ Khiên cướp về cho cô.

Hôn lễ kết thúc trong ồn ào vui vẻ. Đỗ Minh Vy về phòng khách sạn, đặt hoa cưới lên bàn rồi vào phòng tắm tẩy trang. Tắm xong, thay một bộ đồ thoải mái, cô vùi cả người vào sofa, xoa đôi chân nhức mỏi.

Cô nhìn bó hoa nọ mà ngẩn ngơ. Lớp của bọn họ có ba đôi, Thẩm Giai và Trương Luân đã kết hôn, có một bé trai rất đáng yêu; Đinh Mật và Lục Thời Miễn chia tay gần sáu năm, Lục Thời Miễn chỉ coi như Đinh Mật bị lạc đường, đợi cô trở về ngày này qua năm khác, cuối cùng cũng đợi được hôn lễ ngày hôm nay.

Chỉ có kết cục của cô và Từ Khiên là khiến mọi người than tiếc. Người ta nói tình cảm tuổi thanh xuân là thứ tình cảm tinh khiết nhất, đáng quý nhất, có cầu cũng không được. Khi Từ Khiên nhét bó hoa cưới vào lòng cô, cô đột nhiên hiểu được lòng anh.

Tiếc nuối ư? Đúng vậy, trong một thoáng ấy, lòng cô đột nhiên thấy tiếc nuối và khó chịu vô cùng.

Cốc cốc.

Từ Khiên đứng ngoài cửa: "Vy Vy, em có thể mở cửa ra không?"

Đỗ Minh Vy tỉnh táo lại, ngồi im trên sofa. Cô biết Từ Khiên uống nhiều, bây giờ nếu để anh vào, hai người chắc chắn dây dưa khó dứt. Nhưng Từ Khiên vẫn tiếp tục gõ cửa và gọi tên cô không ngừng. Tầng này hầu hết là bạn học cũ, anh cố tình gọi như vậy để mọi người kéo nhau đến xem à? Anh không cần mặt mũi nhưng cô vẫn cần đấy.

Đỗ Minh Vy tức giận ra mở cửa.

Từ Khiên người đầy mùi rượu đổ ập vào, anh đè cô lên cửa, không cho cô thời gian phản ứng, lập tức hôn cô long trời lở đất. Anh hôn quá dữ dội, Đỗ Minh Vy nhất thời cảm thấy bản thân như sắp đứt hơi, cô ú ớ giãy giụa, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao thắng nổi đàn ông?

Rất lâu sau, Từ Khiên vùi đầu vào hõm vai cô, dòng lệ nóng hổi đốt cháy cần cổ sáng bóng của cô. Anh cúi đầu khẩn cầu: "Vy Vy, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Ngoài em ra, anh không biết mình còn có thể yêu ai khác." Anh đoạn ngừng, giọng khàn đặc, nghẹn ngào nói, "Chúng ta..."

Đỗ Minh Vy chợt đẩy mạnh anh ra.

Chát!

Đỗ Minh Vy đỏ bừng mắt tát anh một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi đầu ngón tay cô tê buốt.

Câu "Chúng ta kết hôn đi" của Từ Khiên bị cô đánh tan, cái tát ấy đã rút hết toàn bộ sức lực của Đỗ Minh Vy, cô đỏ mắt hỏi: "Anh tỉnh rồi chứ?"

Từ Khiên bị tát lệch mặt sang một bên, anh chậm chạp quay đầu lại, mắt đỏ bừng, giọng đứt quãng: "Không có em, tỉnh hay say đối với anh cũng thế cả thôi. Vy Vy, thật sự không thể nào ư? Anh cầu xin em..."

Tay Đỗ Minh Vy vẫn đang run rẩy, cô chưa từng nghĩ mình sẽ ra tay với Từ Khiên, nhìn gương mặt hằn rõ dấu tay của anh, cô đột nhiên không kìm được bật khóc: "Chúng ta đã chia tay rồi, em cầu xin anh, đừng tiếp tục dây dưa nữa..."

Nước mắt của cô làm trái tim anh quặn thắt, Từ Khiên nghẹn ngào nói: "Anh xin lỗi..."

Anh nhếch nhác đẩy cửa bỏ đi.

Đỗ Minh Vy ngồi sụp xuống cạnh cửa, hai tay ôm mặt, lòng khó chịu tột cùng.

Cô nhận ra mình không hề thoải mái như tưởng tượng, người đàn ông cô đã đem lòng yêu nhiều năm như thế, cho dù từng thương tổn, từng cãi vã, thậm chí từng oán hận, nhưng thứ cuối cùng đọng lại trong tim... thật ra vẫn là yêu.

Nhìn xem, cô tát anh một cái, anh đau cô cũng đau.

~~~

Thu qua đông tới, một đêm nọ vào đầu tháng 11, Từ Khiên tăng ca xong trở về với căn nhà trống rỗng, anh ngồi trên sofa mở những gì Đỗ Minh Vy đã chia sẻ trên weixin ra xem. Gần đây cô đăng nội dung rất phong phú, có rừng, có núi, có hồ,... Cô đang theo tổ sản xuất và đạo diễn đi khảo sát địa điểm, có vẻ rất nguy hiểm. Từ Khiên nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Vy trong khung ảnh. Cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, ngày xưa yết ớt biết bao, bây giờ lại dám đến những nơi đó để quay chụp.

Đỗ Minh Vy theo tổ chương trình đóng quân gần một thác nước trong núi, hôm nay quay phim ngay gần đó. Chiều đến, lúc cô với đạo diễn đang bàn kế hoạch quay phim ở gần thác nước thì sau lưng đột nhiên có người vui vẻ kêu to: "Vy Vy, có anh chàng đẹp trai tìm cô này!"

Dưới bóng cây, Từ Khiên mặc áo khoác đen, cách cô hơn mười mét, đứng ngay sau lưng cô.

Anh nhìn cô nở nụ cười.

Đỗ Minh Vy sững sờ, cô cụp mắt, quay người đi về phía anh. Cô đứng trước mặt anh, khẽ hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Từ Khiên cúi đầu nhìn cô, đáp: "Đến theo đuổi em! Sau này em đi đâu anh sẽ đuổi theo đó."

Đỗ Minh Vy ngước mặt lên, cô nhìn thấy sự khăng khăng cố chấp trong đáy mắt anh, đó là sự cố chấp cuồng nhiệt anh dành riêng cho cô.

Anh muốn theo đuổi cô, anh muốn cô thuộc về anh một lần nữa.

Anh muốn cô chỉ thuộc về một mình anh.

~~~

Vì ở trong núi nên điều kiện quay phim rất vất vả, mọi người đều phải ngủ trong lều vải. Từ Khiên dựng lều ngay cạnh lều của Đỗ Minh Vy, ở lại đây ba ngày. Đến ngày thứ tư thì anh phải đi, Từ Khiên thu dọn đồ xong bèn đi tìm Đỗ Minh Vy, lúc đến gần thác bỗng nghe thấy tiếng ùm.

Từ Khiên nghe thấy Đỗ Minh Vy kêu lên, anh sửng sốt, tiếng người nhốn nháo "Vy Vy rơi xuống rồi", "Mau! Cứu cô ấy lên"... làm anh biến sắc. Từ Khiên lao vọt tới, nhìn thấy Đỗ Minh Vy đang ngoi lên ngụp xuống trong dòng thác chảy xiết, lưng cô còn đeo một chiếc máy ảnh nặng trịch, cơ thể chẳng mấy chốc đã trôi dạt ra xa.

Ùm!

Từ Khiên lập tức nhảy thẳng vào con thác.

Từ Khiên xuôi theo dòng nước ra sức bơi về phía cô, lúc Đỗ Minh Vy đang vùng vẫy tìm điểm tựa thì bỗng được anh nắm chặt tay kéo vào trong lòng, hai người đều bị dòng nước đẩy về phía trước. Mắt thấy sắp đâm vào một tảng đá lớn, Từ Khiên lập tức ôm chặt Đỗ Minh Vy xoay người, đập lưng vào đá, anh nghẹn ra một tiếng, hai người cùng dừng lại trên tảng đá.

Đỗ Minh Vy lạnh run cầm cập, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Khiên kề trán mình vào trán cô, giọng nói gần như bị tiếng nước nhấn chìm, anh nói: "Em dọa anh sợ gần chết."

Chẳng mấy chốc, hai người được mọi người kéo lên, trở về lều của mình thay đồ.

Đỗ Minh Vy cuộn tròn bên bếp lửa, sưởi ấm rất lâu mới dần ổn định lại. Từ Khiên thay quần áo xong thì đi đến bên cạnh cô. Cô ngước mặt lên, nhỏ giọng hỏi: "Vết thương trên lưng anh thật sự không sao chứ?"

Lúc này trời đã sẩm tối, anh ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng nói: "Không sao."

Đỗ Minh Vy khẽ thở phào, rũ mắt nhìn ngọn lửa bập bùng, sau đó nói: "Mai anh về à?"

Từ Khiên ừm một tiếng, nhíu chặt mày: "Em ở đây quá nguy hiểm, chương trình này... không thích hợp với em."

Đỗ Minh Vy khựng lại, nhớ đến dáng vẻ anh ôm chặt cô dưới nước, cúi đầu giải thích: "Trước đó là chuyện ngoài ý muốn. Em muốn thử xem hình ảnh thế nào, không ngờ máy ảnh lại nặng như vậy, trượt chân nên mới bị ngã xuống. Bọn em có biện pháp an toàn và nhân viên cứu hộ, lúc ghi hình chính thức sẽ cẩn thận hơn nữa."

Từ Khiên rất muốn mang cô về, nhưng anh không thể, vì anh không có lập trường gì.

~~~

Nửa đêm, Đỗ Minh Vy cởi áo khoác ra, mặc một chiếc áo lông thoải mái đang định đi ngủ.

Từ Khiên cầm thuốc đi vào, nhìn cô bảo: "Bôi thuốc giúp anh."

Gió đêm ù ù, trong túp lều kín mít chỉ có ánh sáng lờ mờ. Từ Khiên để trần thân trên ngồi xuống, Đỗ Minh Vy nhìn thấy bên vai phải của anh tím bầm một mảng lớn, cô đổ thuốc ra tay, khẽ khàng thoa lên.

Hai người lặng im không lên tiếng, Đỗ Minh Vy đóng nắp bình thuốc lại, nói nhỏ: "Xong rồi, anh về đi, sau này đừng đến đây nữa."

Thoáng cái, trong lều bỗng tối sầm.

Từ Khiên ném áo trùm lên ngọn đèn nhỏ, quay người đè cô dưới thân, ra sức lấp kín môi cô, thậm chí còn bắt đầu gặm cắn. Anh tựa như đang phát tiết, mang theo khát vọng mãnh liệt chứa đựng sự khẩn thiết và bất cam.

Đỗ Minh Vy liều mạng vùng vẫy, dốc sức cào cấu lưng anh, nhưng vẫn bị anh đè nghiến. Cô cũng không dám kêu vì sợ người khác nghe thấy. Từ Khiên vươn tay mò vào trong quần áo cô, trực tiếp chạm lên thân thể mềm mại của cô. Đã gần một năm, anh thật sự nhớ cô muốn chết.

Áo của Đỗ Minh Vy bị đẩy lên đến ngực, mấy tia sáng nhỏ lọt qua đỉnh lều, chiếu xuống cơ thể trắng nõn với nước da trơn bóng mềm mại của cô. Từ Khiên gắt gao đè đôi tay đang vùng vẫy của cô lại rồi ấn chúng lên đỉnh đầu, Đỗ Minh Vy thở hổn hển nhấc chân đá anh, nhất định không chịu khuất phục.

Từ Khiên đỏ bừng mắt, chen người vào giữa hai chân cô, anh kéo chiếc quần vướng víu xuống đến bắp chân, ngay cả dạo đầu cũng bỏ, lập tức xông thẳng vào trong.

"Anh..." Đỗ Minh Vy nghẹn giọng nức nở, cô đau đến nỗi co gập người lại.

Từ Khiên trút hơi thở nặng nề, cúi đầu hôn cô, động tác cực kỳ dịu dàng: "Vy Vy, anh yêu em." Xa nhau gần một năm, anh càng ngày càng không tưởng tượng nổi, nếu tương lai không có cô, quãng đời còn lại dài như thế, anh phải sống thế nào.

Để cô hận anh cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần cô không rời khỏi anh.

Từ Khiên tựa như đã mất đi lý trí, anh liều lĩnh xông về phía trước, không ngừng nói lời yêu cô. Đỗ Minh Vy cắn môi, cào loạn sau lưng anh, run giọng mắng anh khốn nạn, nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Động tác của Từ Khiên càng dịu dàng hơn nữa, anh cúi đầu hôn cô trong đêm tối, giọng nói ngập tràn lời khẩn cầu hèn mọn.

"Vy Vy, tha thứ cho anh được không?"

"Cả cuộc đời này, ngoài em ra, anh thật sự không biết mình còn có thể yêu ai khác."

"Em có thể trừng phạt anh, cả đời này em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng xin em đừng rời khỏi anh..."

Đỗ Minh Vy co người lại, vươn tay dán lên tấm lưng căng cứng của người đàn ông, sau đó ôm chặt cổ anh, lặng lẽ thở dài.

Nếu họ đã định trước phải quấn quýt không rời, vậy thì cứ thử lại một lần nữa xem sao.

Có lẽ, tình yêu của hai người, không chỉ là mười năm.

—–

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro