Chương 5: Cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tại đại học Chula.

Vẫn ba bóng người hai cao một thấp đó sánh vai cùng nhau tiến vào đại sảnh.

Ai biết ba cậu nhóc này thì chắc cũng đã quen với việc cả ba như hình với bóng. Đi đâu cũng có nhau kè kè.

Tới trước cửa nhà vệ sinh, Phuwin bảo muốn rửa tay nên để hai cậu bạn về lớp trước, bản thân sẽ theo sau.

-----------------------------------------------------------

Đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Phuwin bước vào.

Ngay tầm mắt cậu là một căn phòng đang đóng cửa, chắc là có người bên trong.

Chẳng để tâm, Phuwin tiến đến bồn rửa tay xả nước, ấn xà phòng và xoa xoa đều tay mình.

Cạch.

Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lúc nãy mở ra khiến Phuwin theo quán tính đưa mắt lên nhìn vào gương xem hình ảnh phản chiếu trong đấy.

Một gương mặt có vẻ hơi quen, hình như cậu gặp ở đâu rồi.

Người đó bước lại gần cậu, đưa tay chỉnh tóc lại vào nếp.

Ánh mắt Phuwin vẫn dừng ở mặt người này khiến hắn phải quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, cất giọng trầm trầm hỏi:

"Bạn có chuyện gì sao? Có cần nhìn mặt tôi kĩ hơn không?"

Từ khi Phuwin bước vào toilet, Pond đã nghe được mùi chanh nhè nhẹ trong không khí.

Hắn không chắc phải người hôm trước đưa hộp bút cho mình không, nhưng mùi hương này chắc chắn hắn đã nghe qua rồi.

Khứu giác hắn nhạy nên mùi hương nào ấn tượng đối với hắn thì hắn đều nhớ.

Và mùi chanh này, hắn có chút ưa thích.

Sau khi nghe câu hỏi, Phuwin giật mình, quay mặt đi mà không nói tiếng nào.

"Không phải vừa nãy còn nhìn chằm chằm tôi sao, giờ lại quay mặt đi như thế là sao?"

Pond thấy Phuwin không trả lời liền hỏi tiếp.

Phuwin vẫn im lặng, cậu đẩy nhanh tiến độ rửa tay, mong muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh ngay lập tức.

"Này, tôi hỏi bạn, sao bạn không trả lời?"

Phuwin nghe hắn lải nhải bên tai đến phát cáu. Cậu đã không muốn trả lời thì sao hắn cứ phải hỏi liên tù tì như thế làm gì nhỉ?

"Tôi thấy anh giống một người từng gặp, nên tôi nhìn anh thôi. Nhưng chắc tôi nhận nhầm rồi, người tôi gặp anh ấy lịch sự lắm, không hỏi liên tù tì những chuyện trên trời dưới đất giống như anh đâu." - Phuwin trả lời với thái độ bực dọc.

Khi trả lời hắn, cậu hơi giận dỗi nên đôi má cũng hơi phồng phồng.

Pond thấy cảnh tượng ấy thì liền nhếch mép cười.

Có chút dễ thương.

"Thế thì người lịch sự ấy ở khoa nào thế nhỉ?"

Phuwin càng thêm khó chịu.

"Anh có bị gì không? Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, không thân không thích sao cứ phải liên tục hỏi tôi những chủ đề không liên quan làm gì?"

Phuwin tức giận, pheromone của cậu càng toả ra nhiều hơn.

Mùi chanh thanh mát nhưng có phần lại chua ngoa.

Y như cậu vậy.

Pond thoải mái đứng gần cậu rồi tận hưởng mùi chanh cứ xộc vào mũi, hắn ta cùng là Alpha nên không chút kiêng dè mà cứ liên tục hít vào thở ra.

"Ừm, nước hoa cậu dùng thơm đấy, hãng nào vậy?"

Phuwin chau mày, sao cái tên điên này cứ liên tục đổi chủ đề thế nhỉ?

"Muốn biết hãng gì, chi bằng lại gần đây ngửi kĩ một chút xem nào."

Phuwin không muốn ở đây với "tên điên" này nữa, nên nhất quyết dùng cách trêu ghẹo này để kết thúc cuộc trò chuyện.

Vừa nói, cậu vừa tiến gần tới Pond.

Ngước cổ lên cao một chút, cậu càng phóng thích nhiều pheromone hơn nhằm mục đích trêu ngươi Pond.

Không chịu thua, Pond thả pheromone của mình ra, miệng cười mãn nguyện nhìn Phuwin.

Phuwin hít một hơi, là mùi rượu nho.

Khá thơm và cuốn hút cậu, nhưng chỉ một chút mà thôi.

Hai người cứ phóng thích pheromone điên cuồng hơn thua như thế trong nhà vệ sinh, ai cũng không muốn thua.

Cho tới khi Phuwin cảm thấy điều kì lạ, sau một thời gian ngắn đứng cùng Pond, bản thân cậu bắt đầu có chút phản ứng.

Tỉnh táo lại một chút, cậu phát hiện pheromone của hắn quá nồng, thậm chí lấn át luôn của cậu.

Điều này làm Phuwin dần thấy bồn chồn, hơi lo lắng.

Không được, bản thân cậu bắt đầu có chút kích thích.

Cổ họng hơi khô nóng, cơ thể dần không còn có thể tự chủ được nữa, cứ mềm oặt ra dựa vào thành bồn.

Chuyện này là sao? Cậu là Alpha trội thì sao có thể bị ảnh hưởng bởi con người trước mặt này?

Đầu óc Phuwin rối tung, cậu không tìm được đáp án thích hợp.

Cho tới khi Pond nhìn thẳng vào mắt cậu, từng bước từng bước ép sát thân hình cao 1m8 nhưng vẫn thua mình một chút này vào tường.

Đứng giữa tường và bồn rửa tay, Phuwin tựa như vô lực.

Phuwin chỉ có thể nép thật sát vào tường nhằm trốn tránh con người cùng với mùi pheromone rượu nho thơm nồng đang tiến tới trước mặt.

Mùi hương của hắn, ánh mắt của hắn dường như bám chặt lấy Phuwin khiến cậu không thoát ra được.

Cậu cứ giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, đôi mi cong lên khẽ chớp chớp.

Pond cúi đầu xuống một chút, ngay vị trí cổ cậu. Hắn tham lam hít một hơi thật sâu. Mùi chanh cứ thế xộc thẳng lên mũi, thoả mãn vô cùng.

Phuwin càng muốn tránh né, pheromone của cậu tiết ra càng nhiều. Và điều đó đương nhiên làm Pond rất vui.

Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Phuwin một cách thâm sâu đầy dụ hoặc.

Rồi môi hắn khẽ di chuyển lên tới đôi tai trắng nõn của cậu.

Hắn thì thầm:

"Tôi là người lịch sự mà cậu nói đây. Cảm ơn nhé"

Phuwin nhìn hắn một cách khó hiểu.

"Cảm ơn vì đã khen tôi, và vì hôm đấy đã đưa hộp bút cho tôi."

Đôi mắt Phuwin bỗng mở to hẳn ra, hắn ta là người hôm trước để quên hộp bút?

Nhìn kĩ lại, đúng là gương mặt này khá trùng khớp.

Vậy là hắn chỉ muốn cảm ơn?

Thế sao lại cảm ơn cái kiểu kì quặc thế này?

(Đúng là tên điên) - Phuwin thầm nghĩ.

Pond vẫn đứng đối diện cậu, ánh mắt cậu thay đổi liên tục theo tâm trạng khiến hắn đoán được cậu đang suy nghĩ gì.

Pond cười khẽ, rồi hắn bất ngờ thu lại hết pheromone trong nhà vệ sinh lại.

Không gian vừa nồng nặc mùi rượu nho đầy quyến rũ khi nãy bỗng chốc không còn nữa, chỉ còn nghe mỗi mùi chanh của Phuwin trong không khí.

Không bị khống chế bởi pheromone nữa, Phuwin nhanh chóng hoàn hồn, chỉnh lại áo, vác cặp rồi bỏ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Pond vẫn đứng đấy ngắm nhìn bóng lưng Phuwin.

Nhớ lại chuyện ban nãy, bỗng hắn lại bật cười khẽ.

Đây là lần thứ năm trong ngày hắn bật cười vì cậu, một người lạ từng gặp hai lần.

Đây cũng là lần đầu tiên việc này xảy ra, nhưng Pond hầu như cũng chả nhận ra điều khác lạ này.

Càng nghĩ về chuyện vừa xảy ra, hắn càng cảm thấy bản thân vui vẻ.

Rồi bỗng hắn chợt cau mày.

Thân dưới hắn vì vậy mà phản ứng rồi?

Mà còn vì pheromone của Alpha trội còn vương vấn lại nơi này?

Pond cau mày chặt hơn khi nhận ra sự kích thích phía bên dưới càng ngày càng nhiều.

Hắn khó chịu, mở nước táp lên mặt mình vài cái rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Khi đến lớp cũng là lúc bản thân hắn đã bình thường trở lại.

Như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng Pond và Phuwin đều đâu biết, cuộc đối chọi pheromone trong nhà vệ sinh hôm nay lại là chìa khoá mở ra cánh cổng đầu tiên dẫn hai người về chung một nhà.

-----------------------------------------------------------
Như cũ, truyện viết tuỳ theo cảm hứng nên đừng mong chờ gì nhiều quá nhé.

Hôm nay như vậy là đủ rồi, cảm ơn bạn trước màn hình vẫn đang gắn bó với tớ nhé.

Có gì góp ý thì nhẹ nhàng với tớ một chút nhé cậu ơi.

Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro