15 fouth đã hồi phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fouth bất tỉnh hai ngày, trong suốt thời gian đó, Dunk và Phuwin không rời khỏi bệnh viện nửa bước. Họ thay phiên nhau túc trực bên giường, lo lắng đến nỗi không thể chợp mắt. Những lúc nhìn em nằm đó, yếu ớt và không có phản ứng, khiến cả hai anh em đều cảm thấy bất lực.

Vào buổi sáng của ngày thứ ba, khi ánh sáng mờ nhạt len qua cửa sổ phòng bệnh, Fouth khẽ cử động, đôi mắt dần mở ra. Cảm giác đầu tiên là sự mệt mỏi, rồi sau đó là cơn đau nhức lan khắp cơ thể. Phuwin, đang ngồi cạnh giường, lập tức nhận ra sự thay đổi này. Anh vội vàng gọi Dunk và cả hai nhanh chóng tiến lại gần.

Fouth! Em tỉnh rồi!

Dunk thốt lên, giọng anh lẫn trong sự vui mừng lẫn lo lắng.

Fouth nhìn quanh, mắt vẫn còn mờ mịt.

Anh… Phuwin… Em đang ở đâu?

Em đang ở bệnh viện. Bọn anh lo lắm, em biết không?

Phuwin đáp, giọng nghẹn ngào. Anh nắm chặt tay em, cảm giác như đang níu kéo chút hy vọng vừa trở lại sau cơn ác mộng dài.

Dunk đặt tay lên vai phuwin, nhẹ nhàng trấn an

Mọi chuyện ổn rồi,fouth không sao nữa. Chúng ta sẽ ở đây cùng em ấy, đừng lo lắng nữa

Fouth cũng khẽ gật đầu, nước mắt rơi xuống

Em xin lỗi… đã làm mọi người lo lắng. Em không biết phải làm sao nữa, mọi thứ cứ như đổ sập lên em

Phuwin vỗ về em, giọng trầm ấm

Em không cần phải xin lỗi. Bọn anh chỉ cần em hiểu rằng em không phải chịu đựng một mình. Có chuyện gì, hãy nói ra, đừng giữ mãi trong lòng như vậy

Dunk tiếp lời

Chúng ta là anh em, là gia đình. Em có thể yếu đuối, có thể khóc, nhưng đừng tự mình chống chọi nữa. Hãy để bọn anh cùng em vượt qua mọi khó khăn

Fouth không nói gì thêm, chỉ rơi nước mắt trong im lặng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, những lời nói của hai anh đã khơi dậy trong lòng em niềm hy vọng và sự an ủi. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, em biết rằng mình không còn cô đơn nữa, vì bên cạnh em luôn có những người anh trai sẵn sàng bảo vệ và yêu thương.

Sau khi Fouth dần hồi phục, không khí trong bệnh viện bắt đầu bớt căng thẳng. Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi và lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng Dunk và Phuwin. Họ biết rằng việc Fouth từng cố gắng kết thúc mọi thứ là một dấu hiệu cho thấy em đã trải qua quá nhiều áp lực mà không ai nhận ra. Cả hai quyết tâm sẽ không để em phải đối mặt với điều đó một lần nữa.

Vài ngày sau, khi sức khỏe của Fouth dần ổn định, bác sĩ cho phép cậu xuất viện. Dunk và Phuwin đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đưa em về nhà, mong rằng môi trường quen thuộc và tình cảm gia đình sẽ giúp Fouth hồi phục nhanh hơn.

Trở về nhà, Fouth vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, nhưng nhờ sự chăm sóc và quan tâm từ hai anh, cậu cảm thấy mình dần lấy lại được chút bình yên. Mỗi ngày, Dunk và Phuwin thay phiên nhau ở bên cạnh Fouth, vừa khích lệ, vừa tạo điều kiện để em chia sẻ mọi cảm xúc trong lòng.

Một buổi tối nọ, khi cả ba anh em cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Dunk bất ngờ lên tiếng:

Fouth, anh biết em đang trải qua giai đoạn khó khăn. Anh không thể tưởng tượng được mọi thứ đã nặng nề thế nào với em. Nhưng anh muốn em nhớ rằng, cho dù em cảm thấy yếu đuối hay mất phương hướng, em vẫn luôn có bọn anh ở đây

Phuwin ngồi cạnh, gật đầu đồng tình

Em không cần phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt bọn anh nữa. Em có thể nói ra những điều em đang cảm thấy. Nếu không nói được bằng lời, cứ để bọn anh hiểu em qua ánh mắt, cử chỉ của em

Fouth cúi đầu, ngón tay xoay xoay chiếc vòng tay mà Dunk tặng em trước đây. Một lúc sau, cậu nói nhỏ:

Em biết hai anh lo cho em, nhưng thật sự khó để em có thể buông bỏ mọi thứ đã đè nén lâu nay. Đôi lúc em cảm thấy như không còn đường lui, như em đang chìm dần mà không thể nắm lấy bất kỳ thứ gì để đứng dậy

Dunk khẽ đặt tay lên vai Fouth, nhẹ nhàng

Em không cần phải vội. Hãy đi từng bước một, chậm rãi thôi. Cứ để bọn anh đi cùng em, ngay cả khi em không muốn nói, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau

Phuwin siết chặt tay em

Bọn anh sẽ không rời xa em đâu. Chúng ta sẽ cùng vượt qua tất cả

Fouth không nói gì, chỉ im lặng để những lời động viên của hai anh thấm dần vào lòng. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được sự ấm áp, sự gắn kết và tình thương mà Dunk và Phuwin dành cho mình. Mặc dù con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, Fouth hiểu rằng mình không phải đi một mình nữa. Cậu có hai người anh luôn bên cạnh, sẵn sàng nâng đỡ khi cậu cần.

Dần dần, qua từng ngày, Fouth bắt đầu mở lòng hơn. Cậu chia sẻ những áp lực đã giấu kín bấy lâu, từ việc học hành cho đến những rắc rối trong cuộc sống. Dunk và Phuwin lắng nghe, không phán xét, không thúc ép. Họ chỉ đơn giản là những người anh yêu thương em mình, muốn giúp em tìm lại chính mình sau những tổn thương.

Thời gian trôi qua, với sự hỗ trợ và tình thương từ hai anh, Fouth dần tìm lại được nụ cười trên gương mặt mình. Những nỗi đau chưa hoàn toàn biến mất, nhưng với sự đồng hành của gia đình, Fouth cảm thấy mạnh mẽ hơn từng ngày, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước

........................


sắp tới tui đi học rồi , chắc sẽ không có thời gian ra chap nhiều đâu 🥲 nhưng tui sẽ cố gắn nên mong mọi người đừng bỏ tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro