fabregas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó ngồi bất động trên chiếc giường nhỏ xíu quen thuộc, mắt hết đăm chiêu nhìn lên trần nhà lại quay sang nhìn lá thư trên bàn, thở dài một tiếng. Đầu óc nó rối tơi bời hệt như mái đầu bù xù của nó vậy. Tình cảnh lúc này không có từ ngữ nào diễn tả chính xác bằng câu "tiến thoái lưỡng nan". Một quyết định, một tương lai. Hoặc nó sẽ có rất nhiều thứ, hoặc nó sẽ không có gì cả, vẫn chỉ là một ******* bé đầu xù kháu khỉnh và... vô danh.

Trước khi rơi vào trạng thái vật vờ khổ ải như thế này, thì buổi chiều của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Một buổi tập như thường lệ ở Mini Estadi cùng những đồng đội ở tuyển Barcelona B. Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng những gì nó thể hiện gần đây vẫn đảm bảo cho nó chắc một suất ngồi cạnh y tế viên. Nó không hiểu. Nó đã tập luyện hơn người khác, nó cũng đã vất vả hơn những người khác, nhưng cho đến lúc này những gì nó làm được là hơn 30 bàn thắng cho tuyển trẻ Barcelona, và chưa một lần được lên đội 1, chưa một lần được hưởng cái thú gõ giầy lên mặt sân Camp Nou. Bao nhiêu đó không đủ thỏa mãn trái tim khát khao được chơi bóng đá đỉnh cao đến cháy ruột cháy gan mà từ khi còn cởi truồng tắm mưa nó đã cảm nhận được. Giữa lúc đỉnh cao của sự tuyệt vọng đã gần kề, thì nó nhận được lá thư này.

Arsenal như thế nào? Arsene Wenger là HLV ra sao? Giải Ngoại hạng Anh liệu có phù hợp với nó? Nó sẽ sống ở đâu? Còn Carla, nó và Carla sẽ thế nào? Nó đâu thể bỏ cô vào túi và mang theo được? Và quan trọng hơn hết, mất cả tháng cho chuyến đi này, liệu nó đem lại kết quả nào khả quan hơn hiện tại hay không, hay là nó được khuyến mãi thêm một tờ giấy trục xuất từ học viện bóng đá của Barcelona vì nghỉ tập 1 tháng? Những câu hỏi cứ bám lấy đầu nó, khiến nó không tài nào chợp mắt được.

Họ cần nó, họ quan tâm đến nó. Thực sự là vậy. Ở đây nó lạc lõng giữa một rừng các tài năng trẻ, nó cảm thấy không thể ngoi lên được. Nó nhìn lên tường, nơi có treo poster Guardiola, thần tượng thuở niên thiếu của nó, người đã trải qua hơn 11 năm thăng trầm cùng Barcelona và cùng tên tuổi của anh ấy, lòng lại càng thêm phân vân. Nó ở lại và sẽ có thể trở thành một Guardiola thứ hai, hay là nó sẽ trở thành không-ai-cả nếu rời bỏ cuộc sống hiện tại? Hoặc nó có thể đứng chung hàng ngũ với những Zidane, Vierra, những tiền vệ bậc nhất thế giới? Một canh bạc quá lớn mà nó không thể quyết định nổi.

Điên tiết, nó vứt lá thư vào ngăn tủ, lăn ra giường cố vỗ về giấc ngủ. Arsenal, Arsene Wenger, Thierry Henry, Dennis Bergkamp, Vieira những cái tên này xoáy sâu vào óc nó, đánh dạt mọi suy nghĩ lởn vởn chung quanh. Nó chợt nhận ra nơi nó sắp đến chẳng phải là một chỗ tầm thường. Nơi đó có một HLV được xem như bậc siêu cao thủ trong việc phát hiện và đào tạo các tài năng trẻ, có một tiền đạo siêu hạng với những bước chạy thần thánh mà cả thế giới phải ngưỡng mộ, nơi có một tiền vệ trung tâm được xếp vào loại bậc nhất thế giới, và còn rất nhiều cái tên nữa mà nó tạm thời chưa nhớ ra. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để nó biết mình phải làm gì. Chộp lấy điện thoại, trong đầu nó thoáng hiện hình ảnh thân thương của Carla...

************************************************** *********

chuyến bay số hiệu L35 đi luân đôn sắp sữa cất cánh.xin mời quý khách làm thủ tục bay,chậm trễ ở lại ráng chịu................

********************

Để quên chiếc phong bì đựng lá thư là một tín hiệu chẳng mấy tốt lành gì cho chuyến hành trình này.

Không hiểu tại sao nó lại lơ đãng đến thế, tất cả mọi thứ đi kèm với lá thư đều được nó cất giữ an toàn trong tủ và vẫn ở trong đó khi nó lên máy bay, gồm cả số điện thoại của người sẽ đón nó ở sân bay, chỉ mang theo độc có cái vé. Thế là vừa đặt chân xuống đất London, nó lôi xềnh xệch chiếc vali, phóng ánh mắt tuyệt vọng vào đám người lố nhố đang đứng ngay cổng chờ với hy vọng sẽ tìm được một cô nàng xinh xắn nào đấy đang cầm biển có tên nó nhưng nhanh chóng tiu nghỉu cụp xuống. Cũng phải thôi, nó không gọi điện trước, làm sao người ta biết nó đến lúc nào mà đón. Ruột gan lộn tùng phèo vì lo lắng, thân thể mỏi nhừ sau hàng mấy giờ bay liên tục, nó ngồi bệt xuống nền gạch bóng lưỡng, mắt quét qua khối kiến trúc khổng lồ mà nó vừa bước ra. Heathrow là một trong số những sân bay đông đúc và nhộn nhịp nhất thế giới, nhìn từ xa trông như thể một chiếc bánh sandwich khổng lồ sáu tầng được phủ lên bởi thứ ánh sáng màu vàng rất đẹp. Hàng ngàn người đang chen chúc cố gắng sải bước thật nhanh cho kịp việc, còn một số khác thì lơ ngơ y như nó lúc này vậy.

50 xu đầu tiên nó phải tiêu ở cái đất này để có một chỗ ngồi trên xe buýt, nếu không muốn cuốc bộ hàng chục cây số. Chẳng còn cách nào khác, nó phải tự mò đến chỗ duy nhất mà nó biết là có liên quan đến đội bóng Arsenal - sân Highbury. Khung cảnh hai bên đường rất đẹp, nhưng nó chẳng còn bụng dạ nào để ngắm, nó chỉ muốn ăn một bữa thật no và chợp mắt một lát.

- Đã đến đường Gillespie rồi này nhóc.

- Ơ... vâng.

Giật mình sau cái vỗ vai của người bên cạnh, nó vội vã xách chiếc túi da tót xuống xe buýt. Lê đôi mông và đôi chân tê nhừ vì ngồi bất động hàng giờ liền, nó nhún nhảy một cách thích thú để đôi chân lấy lại cảm giác trước khi người tài xế hét với theo nó khi chiếc xe từ từ chuyển bánh.

- Chịu khó đi bộ một chút theo hướng này sẽ đến được sân Highbury.

- Cám ơn anh.

Cuối cũng cũng đã đặt chân đến được nơi cần đến, an toàn và lành lặn. Vươn vai thật rộng, nó khoan khoái tận hưởng cảm giác được đứng trên đôi chân của mình, rồi thì bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Đây là Luân Đôn, là xứ sở xa hoa đắt đỏ, là xứ xở của bóng đá, là trái tim của nước Anh. Là nơi nó đã trằn trọc suy nghĩ liệu có nên rời Catalan quen thuộc để mò đến đây hay không; liệu nó có đúng khi rời bỏ Barcelona, nơi được ví như trường học dành cho những nghệ sĩ bóng đá? Liệu nó có đúng khi vứt bỏ một tương lai có-thể-tốt-đẹp để chọn một tương lai chưa-biết-đâu-vào-đâu? Liệu nó có sống sót được ở cái nơi mà giá mua một cái hăm-bơ-gơ còn mắc hơn mua một bữa ăn cho cả nhà nó khi còn ở Tây Ban Nha? Những toà nhà cao vút, những con đường đặc cứng người và xe, tiếng Anh xì xà xì xồ chung quanh, nó như Nemo lần đầu tiên trốn bố quẫy đuôi bơi ra biển lớn. Mọi thứ hoàn toàn mới mẻ và xa lạ với nó, có lẽ chỉ có duy nhất quả bóng ở London thì giống quả bóng ở Catalan mà thôi. Thoáng nghĩ đến đó, nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, những âu lo về cuộc sống tương lai tạm thời lui vào góc khuất, nhường chỗ cho khát khao rạo rực được xỏ giầy đạp lên sân cỏ mượt và chạm châm vào quả bóng. Đã mấy ngày đi đường liên tục, chân nó có vẻ nhớ cái quả cầu cao su ghê gớm.

- Mua bản đồ đi anh ơi, mới đến đây mà không có bản đồ là lạc đường như chơi đấy! - Một ******* nhóc chừng 10 tuổi đang giật giật áo khoác của nó.

- À... ơ... xin lỗi... tiền không có tôi, à, tôi không có tiền.

Cái thứ ngôn ngữ mà nó đang còn cặm cụi tự học này quả thực làm nó khổ sở rất nhiều. So với tiếng Tây Ban Nha thì tiếng Anh khó học hơn gấp vạn lần, dù rằng nó luôn tự hào về trí thông minh của mình trong mọi lĩnh vực. Nó chỉ ước mong làm sao đừng cắn phải lưỡi khi nói chuyện, thế đã là tốt lắm rồi.

- Chỉ có 45 xu thôi mà, 45 xu là anh có cả Luân Đôn trong lòng bàn tay, quá rẻ còn gì.

- Ờ... cho tôi một cái.

Nó móc tiền trong túi đưa cho ******* nhóc rồi nhận lấy tấm bản đồ. ******* bé lủi đi nhanh như sóc. Dù gì thì ông bà xưa nói vẫn không sai, đường đi nằm trong miệng của mình, vừa nhìn bản đồ vừa đi vừa hỏi sợ gì không đến được đích. Nghĩ vậy, nó vác balô lên vai rồi mở tấm bản đồ ra xem. Nó thấy Arsenal Tube Station ở cách đây chừng vài dãy nhà, còn sân Highbury thì ở phía Tây Nam nơi nó đang đứng khá xa. Định bụng sẽ ghé mắt xem thử xem sân ga duy nhất mang tên một CLB bóng đá tròn dẹt ra sao, nhưng trời thì cũng bắt đầu nhá nhem, nên nó nghĩ tốt nhất là nên nhanh chân trước khi phải qua đêm đầu tiên ở London trên một cái vỉa hè nào đó, nằm co ro như xác chết cháy.

Nó nhìn cột đèn chờ tín hiệu sang đường, rồi bất chợt nó thấy một... tấm bản đồ khổng lồ y chang tấm nó đang cầm trong tay, được bọc trong tấm kính cũng khổng lồ nốt, đặt ngay bên kia đường. Thế đấy, 45 xu tiếp theo nó tiêu ở cái đất này đã theo chân ******* oắt lừa đảo lúc nãy lẩn vào cái xó nào rồi.

Chương III - Arsene Wenger

- Đứng lại! Đi đâu đó?

- Tôi đến gặp ông Arsene Wenger...

- Và cậu là?

- Francesc Fabregas, từ Catalan, Tây Ban Nha. Ông Wenger có hẹn cháu đến đây.

- Ờ, còn tôi là G.Bush, đến từ Nhà Trắng.

Nói rồi lão bảo vệ béo ục ịch rú lên một tràng cười kệch cỡm. Đôi mắt tí hin của lão nhìn nó dò xét từ đầu đến chân rồi gầm gừ:

- Này nhóc, khôn hồn thì biến, đừng ở đây giở trò. Ta chưa hề nghe cái tên Fabregas bao giờ, cũng chưa nhận được lệnh của ai rằng hôm nay ngài Wenger có hẹn cả.

- Dạ vâng, tại cháu đến không báo tr....

- Suỵt suỵt, lắm lời quá. (nãy giờ nó mới nói 3 câu cụt lủn). Ta nói rồi, không ai được phép vào mà ta không biết cả. Chú **** cứ đứng ở đó, biết đâu một lát ngài Wenger sẽ đích thân ra mời chú **** vào cũng nên. Khục khục... Này, nếu thế thật thì chú **** nên cho ta xin một chữ kí vào áo đây, kẻo sau này nổi tiếng quá ta xin không nổi. Ha ha ha...

Lão béo lại rú lên cười khoái trá, trong khi nó chẳng thấy có gì đáng cười. Làm sao để người ta cho nó vào bây giờ? Tất cả cũng chỉ tại cái tính ẩu đoảng. Giờ thì viễn cảnh ngủ trên vỉa hè hiện ra rõ mồn một. Nó nguyền rủa cái đêm nó quyết định ra đi. Phải chi...

- Cậu là Fabregas phải không? Sao cậu lại đến một mình? Cậu không đi cùng Katherine sao?

Một giọng nói từ tốn, trầm ấm vang lên sau lưng lão bảo vệ. Một người đàn ông dỏng cao, tóc muối tiêu, thân hình gầy gò xuất hiện. Khuôn mặt phảng phất nét gì đó rất giống cái nam tài tử Pháp mà nó hay xem trên vô tuyến. Khuôn mặt nhăn nheo nhưng có cái nhìn rất thân thiện. Khuôn mặt này nó biết. Arsene Wenger. Ông đang mặc một chiếc áo màu đỏ thẫm, trên cổ đeo chiếc đồng hồ bấm giờ.

- Ơ... à vâng, là tôi. Katherine là... ơ...

- Là người tôi cử ra đón cậu.

Để cho Wenger biết rằng nó làm mất số điện thoại của Katherine lúc này là điều mà nó không cho phép mình tự thú nhận. Thà phải mặc váy đến đây còn đỡ xấu hổ hơn việc tự quảng cáo về tính đãng trí và ẩu đoảng của mình.

- À... vâng. Tôi muốn đi loanh quanh thành phố một lát nên không muốn làm phiền đến mọi người.

- Tôi hơi bất ngờ vì cậu đến sớm hơn tôi dự kiến. Mệt rồi phải không? Theo tôi.

Arsene Wenger đích thân ra đón nó? Vị HLV tài ba bậc nhất thế giới ra tận cổng đón nó vào? Nếu mồm nó há hình quả bóng bàn, thì khi ngó sang lão bảo vệ béo ú, nó thấy mồm lão há theo hình quả bóng quần vợt. Khi đi ngang qua lão, nó cười nhẹ và thì thầm:

- Lát nữa cháu sẽ ra kí tặng bác mấy chữ.

Rồi nó sải bước theo Arsene Wenger, bỏ lại một khuôn mặt đang há hốc mồm vì ngạc nhiên và đang chuyển sang tím đỏ vì tức giận

********************************

Kiến trúc sân Highbury không to lớn như ở Catalan, nhưng vẫn có một nét gì đó rất lạ. Từ chỗ nó đang đứng, nó thấy một khối bê tông khổng lồ màu trắng có dòng chữ Arsenal Stadium đỏ rực ở tít trên cao. Nội thất bên trong ngay lập tức làm nó bị choáng ngợp bởi một màu đỏ phủ kín mọi thứ, từ thảm sàn, màu lan can, thang máy cho đến những thứ nhỏ nhặt như thùng rác, máy báo cháy... Mọi thứ đều có một ít màu đỏ. Đang mải mê nhìn ngắm, nó giật mình khi Wenger cất tiếng:

- Cậu đến rất đúng lúc. Mọi người đều ở đây cả. Có thể cậu sẽ bắt đầu làm quen với mọi người ngay từ hôm nay được rồi.

"Mọi người" mà Wenger đang nói đến ở đây làm nó nghĩ ngay đến hai trường hợp: một là các chuyên gia sát hạch đang chờ để đánh rớt nó, một là đội trẻ Arsenal. Dù tự tin, nhưng tận sâu trong đáy lòng nó vẫn mong muốn trường hợp thứ hai xảy ra hơn.

Wenger và nó đã đến đường hầm dẫn ra sân, và điều nó mong đợi đã không đến.

Rõ ràng là nó đang nhìn thấy cái hộp sọ dài ngoằng của một khuôn mặt nó đã thấy rất nhiều trên vô tuyến, thấy một người cao lớn đen nhẻm đang tâng bóng cũng rất quen thuộc, và thấy nhiều người nữa đang nhìn về phía nó. Đây chính là những cầu thủ lừng danh của đội 1 Arsenal. Không thể nhầm được. Lẽ nào Wenger lại giới thiệu nó với họ? "Không có chuyện như vậy đâu", nó thầm nghĩ.

- Các chàng trai, lại đây nào! - Wenger hét lớn và vẫy tay ra hiệu mọi người.

Nó cảm thấy bối rối và ngượng ngùng khó tả. Nó không muốn trở thành tâm điểm chú ý ở đây. Nó chỉ là một ******* nhóc 15 tuổi đến để thử việc chứ không phải ngôi sao giá 20 triệu bảng mà Arsenal vừa mua về. Rồi thì đứng trước mặt nó giờ đây là những Thierry Henry, Vieira, Ljungberg, Campell bằng xương bằng thịt, mồ hôi ướt đẫm và đang thở phì phò như voi. Tất cả họ đều đang chăm chú nhìn nó, nó nghe Henry lầm bầm gì đó với Vieira bằng tiếng Pháp rồi cả 2 cùng phá lên cười. Ước chi mặt đất nó thể nứt ra để nó chui tọt xuống dưới cho đỡ phải đứng như trời trồng thế này.

- Đây là Francesc Fabregas đến từ Barcelona. Cậu ấy sẽ ở với chúng ta vài ngày. Lịch sự nhé. Patrick, đừng bẻ chân cậu nhỏ. Còn Kolo, đừng tụt quần cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy vừa khóc vừa chạy về Catalan đâu.

Các cầu thủ Arsenal ồ lên cười, nó cũng cười theo phụ họa, nhưng mặt nó nóng bừng bừng vì bị đem ra làm trò cười.

- Tạm thời cậu sẽ ở với Senderos. - Wenger vừa nói vừa chỉ một chàng trai trẻ đầu trọc lóc, nước da trắng hồng rồi nói tiếp - Cậu ấy sẽ giúp cậu trong những ngày này. Giờ thì tôi có việc phải làm. Hẹn gặp lại cậu sau. Mọi người giải tán.

Họ giải tán thật, chẳng ai thèm đoái hoài đến nó hay hỏi han nó một câu nào, làm nó quê hết sức. Wenger cũng nhanh chóng bước ra khỏi sân tập, chỉ còn cậu Senderos tiến gần lại nó tươi cười hỏi han bằng tiếng Anh rất chuẩn:

- Chào cậu, tớ là Phillipe Senderos. Gọi là Sendy cũng được.

- Ờ, tớ là Francesc, mọi người vẫn gọi là Cesc.

- Đi nào, tớ sẽ dẫn cậu về nhà tớ. Có rất nhiều thứ tớ muốn hỏi cậu về Tây Ban Nha, và cậu cũng sẽ có rất nhiều thứ để học ở đây. Chào mừng đến Arsenal.

Sự nhiệt tình và tốt bụng của cậu bạn mới làm nó dễ thở một chút. Ít ra thì tối nay nó cũng có chỗ ngả lưng và được ăn một bữa ra hồn. Từ sau khi bị ******* oắt con bán bản đồ lừa một vố, nó chẳng dám mua thứ gì nữa, kể cả một cái hotdog.

- À này Cesc, tớ thắc mắc quá!

- Gì thế?

- Cậu có gì đặc biệt mà thầy Wenger bỏ cả kì nghỉ hè để bay sang Tây Ban Nha xem cậu thi đấu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro