" Anh em " Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu giống như một món được nếm thử có nhiều tư vị khác nhau ngọt mặn...

Chua chua chát chát, biết trước nhưng vẫn không kìm được, muốn nếm thêm lần nữa.

Trong tình yêu lần đầu nếm trải nhìn thấy nụ cười mê hồn, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, ngang trái trong em lặng lẽ nảy mầm.

Tôi tên Gulf Kanawut.

Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ sợ khó lòng kể hết . Tôi sẽ kể trọng tâm thôi nhé !

Humm nói sao nhỉ "cuộc đời tôi" thật ra cũng chẳng phải là dài , nếu tính kỹ thì nó chỉ mới 16 năm 47 ngày 3 phút 15 giây .

Đầu tiên, cũng giống như Bao người, tôi cũng có bố mẹ họ rất tốt , còn có một người anh trai vô cùng xuất sắc, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ.

Còn tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của các giáo viên trong trường nhìn chung đều quanh đi quẩn lại những từ như: phá phách , nóng tính , còn hay đánh nhau , thích quản chuyện người khác, vân vân và mây mây...

Tôi hận nhất là năm lớp 7, thầy giáo chủ nhiệm còn ghi tôi vào sổ liên lạc như : Gulf Kanawut gây trật tự trong lớp , ức hiếp đánh nhau với các bạn khiến họ xém phải nhập viện , cúp tiết trèo hàng rào để đi chơi.

Sau ngày hôm đó Mẹ tôi biết chuyện bà đã phạt tôi quỳ cả một đêm.

Còn muốn tôi ngày mai xin lỗi Thầy chủ nhiệm , thôi thì cùng lắm chỉ là một câu xin lỗi viết bản kiểm điểm bày tỏ sự ăn năn, hối hận với tôi lại càng là chuyện nhỏ, đảm bảo sẽ rất chân thành đặc sắc gần Bằng cái bài bất đẳng thức mà tôi ghét.

nhưng... điều tôi không thể chấp nhận được là mẹ lại không cho phép tôi ăn tối, đã thế còn cố ý nấu món thịt heo chiên giòn cái quái gì đang diễn ra với tôi vậy sao bà ấy lại có thể làm thế với tôi.

Đây đúng là hình phạt vô nhân đạo nhất trên đời này!

Có điều, tôi vẫn may mắn , có một người anh trai luôn bảo vệ mình bất cứ lúc nào.

Hồi nhỏ, nhiều lần bị phạt, tôi thường uất ức hỏi mẹ: "Mae , con không phải do người sinh ra đúng không?"

"trời ạ giờ con mới biết à con trai ! Mày được móc từ bãi rác lên đem về nuôi đó còn ." Mèn ơi ! Sao mae có thể trả lời dứt khoát như vậy?

Lại còn làm vẻ mặt "Cả đời ta lần đầu tiên thấy con hỏi được một câu thông minh khiến ta hài lòng nhất '

Trái ngược với tôi, anh trai là một người có tài có đức , rất đáng ngưỡng mộ. Mà quả thật tôi cũng sùng bái anh ấy vô cùng.

Ngay từ khi còn Nhỏ, tôi đã biết anh trai là người vô cùng quan trọng. Anh vừa là thần hộ mệnh còn là nơi tránh nạn của tôi, mỗi lần xảy ra chuyện , người đầu tiên chạy đến bên tôi bao giờ cũng là anh mỗi khi gây họa, tôi cũng tìm đến anh trước .

Từ rất lâu , tôi đã nhận thức được một chuyện mình có thể mất đi tất cả nhưng không thể mất Anh trai.

Có một lần, cực kỳ buồn chán không có việc gì làm, tôi đã hỏi bâng quơ với anh ấy một câu.

- " p'Mew sau này lớn anh có muốn gả cho Gulf không ? "

- " Không được..."

- " Vậy sau này Gulf sẽ gả cho anh được không..."

Lời vừa thốt ra tôi thấy sắc mặt của anh ấy có vẻ rất kinh ngạc ngây ra sau đó lại lập tức bình tĩnh lại trả lời.

- " không được..."

Tôi có chút không vui vặn ngược lại anh.

- " Tại sao?"

Anh khẽ cười, xoa xoa đầu tôi: "Bởi vì chúng ta là anh em."

- " anh em thì không thể yêu nhau hơn nữa cả hai chúng ta đều là con trai ở cái đất nước này hiện tại càng không thể chấp nhận được tình yêu nam nam sau này không cho phép em hỏi vấn đề này nữa...''

- " em biết rồi p'Mew "

Tôi nhìn anh ấy thật lâu suy nghĩ bởi câu nói chúng ta là anh em của anh trai.

Mặc dù biết được câu trả lời rất thất vọng nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trong lòng lại có chút khó chịu.

Năm đó, tôi 5 tuổi , lần đầu tiên ghét hai chữ "Anh em".

Một hôm, nửa đêm tỉnh giấc, không thấy anh trai đâu, tôi hốt hoảng đi tìm. Lần theo ánh đèn , tôi nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng bố mẹ, vẻ mặt đờ đẫn, sững sờ.

"Anh..."

"Suỵt!" Anh trai đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho tôi yên lặng.

Tôi gật đầu nghe lời bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng , đi về phía anh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bố mẹ đang cãi nhau trong phòng.

Năm đó Bangkok trời trở lạnh, p'Mew thấy tôi không mang dép liền bế tôi lên, đưa về phòng.

Tôi Nhìn anh nói : "P'Mew anh nghe trộm..."

- "Anh không nghe trộm. Anh dậy uống nước, chỉ vô tình nghe được thôi."

Anh đặt tôi lên giường, quỳ xuống phủi bụi trên chân tôi. Đôi chân không an phận, cứ đung đưa.

"Gulf, đừng động đậy!" Anh bắt lấy cái chân không an phận của tôi lấy vớ mang vào.

- " p'Mew..." Tôi nũng nịu nhào tới ôm cổ, hôn lên mặt anh, để lại một vệt nước bọt dinh dính miệng vẫn ngây thơ cười.

Từ trước đến nay anh không bao giờ chê bẩn, chỉ cười cười ấn tôi vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh.

"Gulf, việc tối nay không được phép nói cho ai biết rõ chưa !"

"Chuyện p'Mew nghe trộm ạ?"

"Anh không nghe trộm, mà là vô tình nghe được."

"Không nghe trộm... mà là vô tình?"

"Ừ , cho nên Gulf đừng nói."

Tôi nhoẻn miệng cười, ra chiều đã hiểu, gật đầu lia lịa.

"Không được nói P'Mew nghe trộm... p'Mew không nghe trộm!"

"Vô tình?"

"Đúng, vô tình."

"Vô tình nghe trộm."

"..." Anh thở dài.

- "N'Gulf, em nhất định đến chết cũng phải giữ chữ "nghe trộm" sao?"

Tôi không nói với anh, thật ra tôi cũng nghe thấy rồi.

Giống như p'Mew vô tình nghe trộm.

Không biết vì sao tôi lại ghi nhớ những câu họ nói , tôi thậm chí còn chẳng hiểu bố mẹ đang nói cái gì.

Nó cứ chạy quanh trong đầu, ngày ngày quấy rầy tôi.

Thế là tôi liền hỏi Anh : "Cô nhi là gì hả p'Mew?".

Anh đang tắm cho tôi liền dừng lại, ngẩn người hỏi: "Em nghe được từ đâu ?"

"Tối hôm đó. anh nghe trộm..."

"Chẳng phải anh đã bảo em không được nhắc đến chuyện đấy nữa rồi cơ mà?"

"Vậy cô nhi là gì?"

"Cô nhi là..." Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn từ ngữ.

- "Những đứa không có ba mẹ cũng không có người thân..."

"Mae nói em là cô nhi, em không có người thân hả p'Mew ?"

Cho nên gia đình hiện tại tôi đang có đều không thuộc về tôi.

Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.

Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòng.

Dần dần hiểu chuyện, rốt cuộc tôi đã biết cô nhi thực chất là thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm của anh ngày đó.

tôi cũng chẳng có phản ứng gì nhiều, vì chưa kịp buồn thì trong lòng tôi lại nảy sinh một thứ cảm giác không nên có...

Anh trai, thật sự không chỉ là anh trai.

Vậy thì là cái gì? Tôi vẫn chưa có đáp án, nhưng trước ngày hôm đó, tôi đã vô thức giấu hết số thư tình mà những người ngưỡng mộ nhờ tôi gửi cho p'Mew đi.

Năm lớp 8 , Tôi có quen một cô bạn cùng bàn nói thiệt là cậu ấy khá dễ thương nhưng mà trong một lần p'Mew đi ngang qua lớp tôi cậu ấy đã nói rất thích Anh trai tôi muốn tôi giúp cô theo đuổi ... không hiểu sao sau ngày hôm đó tôi chính thức chuyển chỗ còn tuyệt giao luôn với cô ấy.

Cũng Năm lớp 8 , hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh , tôi liền không cho phép anh xuống lớp tôi lần nào nữa còn cố tình xé lá thư mà cô ấy đưa cho tôi gửi p'Mew".

Đùa chứ! Sao tôi có thể để Anh trai của mình hằng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt nhìn anh như con mồi được?

p'Mew là của tôi, của riêng mình tôi thôi!

Ham muốn chiếm hữu anh trai của tôi khá cao, điều này tôi chưa từng phủ nhận.

Dần dần tôi bắt đầu hiểu ra, đằng sau ham muốn chiếm hữu mãnh liệt này là gì. Đó chính là tình cảm nam nam mà ngày đó anh đã cấm tôi không được nhắc năm tôi 5 tuổi đã từng hỏi anh cũng chính là tình cảm không nên có của một cậu bé 14 tuổi hiện tại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro