fAi? chi ank k la' 1 thien than'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao... sao lại im re vầy nè??? Thường thường xuống nghe bé Ngân nó hét ghê lắm mà???

- Con Popy cũng chẳng thấy đâu...

Ba người ngớ ngẫn đứng bên ngoài, thấy đống vỏ chai lổn ngổn...

- Cái này... là cái quái gì vậy??? - Yunie cầm vỏ chai lên

- Rượu đấy... à không hình như bia thì phải!!!!! - Chunie lè lưỡi

- Nhưng nó là cái gì??? - Junsu gắt

- À... thứ này uống vào sẽ bị... bị... bị gì nhỉ???? Hình như say thì phải!!! ủa? mà sao Bé Ngân lại uống thứ này????? trời ơi... nó muốn tự sát hả??

- AAAAAAAAA NGÂN... EM SAO VẦY NÈ???

Đó là tiếng hét với tần số vượt ngưỡng ủa Joongie, cả bọn lập tức nhào vô phòng Ngân... mắt mở to... không nói được câu nào...

- Sao... sao lại thế này????

- Ngân... sao... sao lại.... không thể...

Trước mặt các đại Thiên Thần của chúng ta là một thân người ủ rũ, bảo là nằm thì không phải nhưng cũng chẳng giống ngồi... Thân thể Ngân như cứng đờ, giống một pho tượng vậy... Joongie hốt hoảng đỡ Ngân nằm lại với tư thế dễ chịu nhất... rồi nhăn mặt quay sang ba lão còn lại đang kinh hoàng không kém...

- Con bé... bị trúng... phép thuật rồi...

- Sao... sao cơ????

- Mau... mau cứu nó... người đông cứng lại rồi kìa...

Rồi bốn luồng sáng trắng đỏ tím xanh phát ra từ 4 tên Thiên Thần hoà vào nhau... phủ lên người Ngân... thứ ánh sáng lấp lánh chói loá khiến cho người ta khó có thể nhìn rõ được...

Khi hạt ánh sáng cuối cùng biến rụi tắt... Ngân khẽ nheo mày... đôi tay dần cử động... bốn lão lập tức xốc cô dậy một cách không thương tiếc...

- Ngân... Ngân... dậy... dậy mau... nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra????

- ...

- Con bé này... cảm thấy thế nào rồi hả??? lục phủ ngũ tạng có mất miếng nào không????

- ...

- Rồi... không lẽ... dây thần kinh nói của nó đứt luôn rồi hả trời????

- ...tình hình là không biết buồn tình chuyện gì mà Mod nỡ lòng nào del hết một chap, Huyền post lại tiếp trang 81 nhá!!!!! trang 82 cũng chung ở đây luôn!! ai chưa đọc thì đọc lại!!! sr mọi người nhìu!!! (dù có phải lỗi tại mình đâu!!!!!)

Trước mặt Joongie giờ là một khối băng lớn, trong suốt như pha lê, và trong đó, là Minnie với đôi mắt nhắm nghiền, bình yên đến lạ.

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 640x480 và size là 99KB

sr!!! em hôk có ảnh Minnie nhắm mắt!! thui mở mắt nhìn êu hơn!

Phân vân.

Vừa nãy Joongie còn muốn đánh thức Minnie dậy, nhưng bây giờ... khi nhìn vào gương mặt nó trong kia, cậu thấy khó xử, không đành lòng làm tổn thương nó. với cậu, nó mãi là thằng bé con, không hơn không kém!

Nếu cậu phá vỡ khối băng dày xung quanh nó, nó sẽ tỉnh, đồng nghĩa với việc công sức tu luyện bấy lâu nay bay theo mây theo gió. Nhưng chuyện dưới trần lại gấp, nếu nó không ra khỏi đó, ai sẽ cứu 3 lão kia? Ai sẽ cứu vớt linh hồn của Ngân????

Dằn xé...

Không biết phải làm sao...

Rắc... rắc...

Tiếng băng nứt...

Khối băng khổng lồ như viên kim cương đang dần nứt ra...

Rắc...rắc...

Từng mảng băng nhỏ rơi xuống...

Ầm...

Tảng băng vỡ vụn... nát ra... những mảng băng li ti bay khắp động...

Một đôi mắt Thiên THần vừa được hé mở.

Dưới trần có một trận tuyết lớn.

- Minnie...

Joongie thì thào, gương mặt ngậc nhiên thấy rõ, Minnie thành công rồi sao?

Có một người vô tư, hồn nhiên ngây thơ đến nổi không biết gì đến tình trạng hiện giờ của một vài người khác. Hắn ta thoải mái đứng dậy vươn vai một cái cứ như là con gấu ngủ đông mới dậy. trên người phát ra một lớp hào quang lấp lánh, hoà với lớp băng tuyết li ti làm trung tâm Động sáng rực. bấy giờ tên đó mới chú ý đến sự hiện diện của một tên thiên thần với dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt lừ đừ.

- Joongie? *cười tươi* em thành công rồi!!!!!!!!

- Mau... mau xuống trần... *nói không ra hơi*

- Huh? Có chuyện gì vậy?????

- Yunnie, Chunnie, JunSu... Ngân, gặp chuyện rồi...

- ... *tái mét*

**

Ma Động...

- Các ngươi nhốt thằng nhóc này lại cho ta. Chờ đến khi nó hồi phục sức lực, tất cả sức mạnh của nó sẽ thuộc về ta... ha ha ha

- Chúc mừng Đại Vương!!!!

**

Dưới trần... một màu tang tóc

Bàng hoàng...

Ngột ngạt...

Nặng nề...

Tất cả như quay cuồng...

Tất cả như sụp đổ trước mặt Minnie...

Nhìn cái xác bé bỏng của Ngân, mọi thứ trong cậu như vỡ vụn.

- Sao... lại thế này????? chỉ một thời gian ngắn thôi... sao lại trở nên thế này????

Ừ, thì ngắn, thời gian rất ngắn, nhưng đủ để giết một người, đủ để bóp chết một trái tim.

Minnie đã không thể quên.

Cậu đã cố tống tình cảm của mình vào một góc trong tim, để chuyên tâm tu luyện. giờ thì tình cảm đó đang vỡ oà ra, xé toạt trái tim cậu mất rồi.

Đau.

Trống rỗng.

Hụt hẫng.

Ngân của cậu, đã chết.

- Minnie... em mau mau thử cứu con bé... để nó có thể được đầu thai. Hồn nó đang tan ra kìa... - Yunnie thì thào yếu ớt.

Minnie chậm rãi bước đến, vung tay về phía bốn Thiên Thần đang rũ rượi vì đã dùng chút phép thuật cuối cùng để... bảo quản xác Ngân. Một thứ ánh sáng vàng bao lấy bốn người họ rồi chuyển về các mà đặt trưng đỏ, xanh, tím, trắng.

Cậu ngồi cạnh cái xác ngày một xám dần, nắm lấy đôi tay ấy và nhắm mắt lại...

Thời gian trôi qua...

Mọi thứ bất động...

Không có sự thay đổi nào. Chỉ có Minnie là phát sáng.

- Sao lại không được????? sao lại không được????? không thể nào!!!!!!

Minnie bàng hoàng thốt lên, cố xốc Ngân dậy. cậu bất lực rồi!

Ngân đã trúng một chưởng của Ma Vương, và công lực của hắn, gần như khiến cho linh hồn cô tan rã, không thể cứu được nữa. nó đã phân tán khắp nơi trong trời đất.

Cậu mất Ngân thật rồi.

- Không thể nào... nhất định phải được... không thể như thế được.

Minnie gào lên trong tuyệt vọng, cậu cố đưa tay níu giữ lấy làm khói cuối cùng thoát ra từ Ngân... nó tan ra rồi.

Người ta thường bảo "túng quá làm liều" hay "bần cùng sinh đạo tặc". Minnie cũng gần như thế, cậu sắp loạn trí luôn rồi, cậu định đưa nguyên thần của mình vào người Ngân.

- Minnie... em làm gì vậy?????

Joongie hét lên, cản cậu lại.

- Nguyên thần... nguyên thần của em, có lẽ sẽ cứu được cô ấy.

- Em điên rồi!!!!! nếu mất nguyên thần thì em sẽ ra sao???? Em có biết mình sẽ ra sao không hả?????

- Em mặc kệ!!!!! không không muốn cô ấy vĩnh viễn không được siêu sinh, em không muốn!!!!!!!

- Vậy em nghĩ nguyên thần của em có thể cứu được con bé sao????? Em nghĩ cơ thể con bé có thể chấp nhận được sao??? Chúng ta không giống con bé, nó sẽ làm con bé nổ tung!!!!

- Em...

Giờ Minnie mới nhận ra mình sắp làm 1 điều kinh khủng. cậu sắp điên lên mất.

- Em... vô dụng rồi!!!!! Joongie... em vô dụng rồi!!! cái gì mà sứ mệnh cứu trời đất... cái gì mà Thiên Thần mạnh nhất... ngay cả người em yêu, em còn không cứu được... em vô dụng Joongie à!

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 640x959 và size là 89KB

cái này minh họa thui nhớ!!!!! không có Thiên Thần nào khóc lóc thê thảm vậy đâu!

Minnie khuỵ xuống bên xác Ngân. Thiên Thần mà cũng có lúc yếu đuối vậy sao???

- Em không được bỏ cuộc, Minnie! Mau tìm Thái Thượng Lão Quân, có lẽ lão ta sẽ có cách!

- Phải!! em mau tìm lão ta

- Thái Thượng Lão Quân???

Minnie nhanh chóng tạo một lớp băng dày, bao lấy Ngân rồi biến mất.

**

- Thái Thượng Lão Quân!!!!!

- Huh??? Minnie??? Ngươi luyện thành công rồi à???? chúc mừng, mà tìm ta có việc gì????? đừng bảo là muốn mượn linh thú của ta nhá!! Không...

- Ông nói ít thôi được không??? tôi muôn nhờ ông một chuyện!!!

- ??????

- $#%$^%

- Không được! làm người chết sống lại thì dễ, nhưng người bị trúng chưởng của Ma Vương, tan hồn rã vía thì rất khó.

- Nhưng ông làm được mà phải không?????

- Được thì được!!! nhưng ngươi nghĩ ta sẽ giúp tên tiểu quỷ ngươi sao????

- Bây giờ ông muốn tự nguyện hay tôi fá tan dinh thự rồi đạp chết linh thú của ông huh? *gằn từng tiếng*

- *tái xanh* thôi... được!!!! nhưng ta không giúp không ai bao giờ, vả lại ngươi lại là một tên chuyên gây rắc rối cho ta...

- Ông muốn gì?????

- *cười gian*

Cuối cùng thì Minnie cũng đưa được lão Thái Thượng Lão Quân xuống trần sau không biết bao nhiêu lần bị đem ra làm vật thí nghiệm. số là lão Thái Thượng Lão Quân điên loạn bào chế được một số tiên đơn... chưa qua kiểm nghiệm, và cũng chẳng ai dám thử thuốc của lão ta. Tính sơ sơ thì trong 100 tiên đồng thử thuốc của lão, đã có hơn 99 đứa fản ứng không tốt với thuốc. kèm theo triệu chứng suy giảm phép thuật, nguyên thần teo lại, thay đổi ngoại hình mà cụ thể là từ vốc dáng của Thiên Thần chuyển thành xinh đẹp như... ác quỷ! Hoạc cũng có thể bị điên loạn, biết đâu chừng!

Vậy là tiên đồng trong dinh thự của lão lần lượt rũ nhau trốn hết, thành ra hơn 200 loại Tiên đơn vừa bào chế không ai thử. tất nhiên mọi người đều biết ai sẽ là người hứng chịu số phận đau thương rồi đấy. cũng may là Minnie nhà ta là 1 nhân vật đặt biệt trên trời nên mấy cái tiên đơn quỷ quái đó cũng chỉ có tác dụng... sơ sơ, không đến nổi nào. Cậu chỉ hơi khó chịu một chút, buồn nôn một chút còn Nguyên thần thì tuyệt nhiên không hề bị gì cả!

Quay về thực tại.

Lão Thái Thượng Lão Quân lọm khọm tới bên cái xác bị đóng băng. Minnie sờ vào, tảng băng vỡ ra. Lão TTLQ vội nhét vào miệng Ngân một viên gì to to, tròn tròn, đen đen (không biết có tác dụng phụ gì không nữa _ _!!) rồi lão vung phất trần loạn xạ, miệng lẩm bẩm cầu trời khấn phật gì đấy. chợt lão mở mắt ra ngó cái xác 1 cái rồi nhắm mắt lại, lẩm bẩm tiếp. lát sao, lão hí mắt dòm lần nữa rồi lắc đầu

- Ta bó tay!!!!!ma chưởng mạnh quá. hồn con bé tan mất rồi, không hợp lại được!!!!

- Ashiiiiiiiii

- Đồ thần tiên vô dụng!!! vậy mà bảo chuyện gì cũng là được!!!

Tám cặp mắt đông loạt liếc xéo ão già đang cuối đầu xấu hổ. còn Minnie thì cuối đầu tuyệt vọng

- Chẳng lẽ... hết cách rồi sao???

- Uhm... ta có cách này... nhưng không biết được hông...

Cuối cùng thì lão râu dài đầu bạc cũng lên tiếng.

- Cách gì?????

- Có một nhân vật rất lợi hại... hắn ta không phải Thiên Thần, cũng chẳng phải quỷ, phép thuật chẳng cao cường cho lắm nhưng ngay cả Ngọc Đế cũng phải nể nữa đấy!!

- Có người như vậy sao??? Sao chúng ta không biết????

- Ít ai biết đến hắn vì hành tung hắn ta rất bí hiểm. có lẽ... hắn có thể cứu con bé!

Và theo lời TTLQ, Minnie tìm đến chỗ của tên quái nhân không phải thần mà cũng không phải quỷ!!!!

**

Minnie đang vi vu trên mây, nhớ lại lời dặn dò của lão Thái Thượng Lão Quân...

"Hắn ta tự xung là thánh nhân. Tên Bum Bum gì đó, rất là quái dị. hắn rõ cả mọi chuyện trên trời dưới đất hơn cả Ngọc Đế nữa đấy, và hắn có một năng lực đặt biệt là có thể phục chế những linh hồn dù đã tan rã mấy ngàn năm. Do phép thuật của hắn không được... cao cho lắm, nên ngươi đừng có sử dụng phép thuật trước mặt hắn, tốt nhất là vào Thánh địa, ngươi nên đi bộ thì hơn!

À mà còn chuyện này, tên quái nhân đó ghét quỷ, nhưng cũng chẳng ưa gì thần, vì vậy ta không chắc hắn sẽ giúp ngươi đâu đấy."

- Đây này, ngươi thử viên thuốc này đi, ta mới điều chế (và chưa qua kiểm nghiệm), nó có tác dụng tăng cường phép thuật đấy, cầm lấy.

Lão thảy cho Minnie một viên thuốc quái dị, nhìn viên tiên đơn mà Minie tức nổi đóm mắt

- ashiiiiiiii! Mơ đi! ta không thử cái thử quỷ quái này đâu!!! 200 viên là quá đủ!

Rồi cậu vung tay toan ném phức nó đi thì lão cản lại

- Ấy ấy...ngươi không được vứt đi, cứ giữ lại khi cần thì xài... công ta điều chế cả buổi!!! nếu ngươi sử dụng mà thấy có hiệut quả thì nhở giới thiệu cho đám thiên thần khác nhá!!!!!

Cậu liếc xéo lão già ham hố đó rồi miễn cưỡng nhét viên thuốc vào thắt lưng, sau đó dong tuốt!

**

- Cái tên này đúng là quái nhân mà!!

Minnie vừa đi vừa lẩm bẩm. cái "hòn đảo" trôi lơ lững trên trời này thật là kì lạ, chỉ to cỡ ngôi biệt thự, bao quanh là một lớp sương mù. Cái cơ ngơi di động này mới nhìn vào cứ ngỡ là một mảng thiên thạch xấu xí.... Nhưng bên trong là cả một thế giới... còn đáng sợ hơn!

Vừa đặt chân xuống, Minnie đã cảm thấy rợn người. xung quanh là những mảnh hồn đi lại dật dờ, kẻ khóc người cười như điên như dại.

Ừ thì cũng có cây cối, nhưng không xanh tươi mà nhuộm một màu đỏ thẫm, chen vào đó mà những gốc cây khô cháy đen sạm.

Minnie chợt giật mình vì tiếng hét.

- YAAAAAAA!!!!! MẤY CÁI LINH HỒN LÌ LỢM NÀY!!!! ĐÃ BẢO BAO NHIÊU LẦN RỒI HẢ??? KHÔNG ĐƯỢC VÀO VƯỜN CỦA TA!

minh hoạ!!! minh hoạ!!! (đừng có nói Bummie 35 nhá!! Mụ Dương cắn chết)

1 tên nhóc, à không, một tên con trai có cái mặt búng ra sữa với cái mỏ chu ra tức tối giãy đành đạch, giậm chân uỳnh uỵch lún cả đất, tên đó lao đến tóm cổ mấy linh hồn điên loạn kia tống vào trong một cái lọ nhỏ, vừa làm hắn vừa lẩm bẩm

- Mấy cái hồn chết tiệt!!!! định thu phục các ngươi về làm osin cho ta, ai ngờ phải quản lí các ngươi như bảo mẫu!!!!YAAAAA! lần sau phải lựa chọn kĩ trước khi...

Chưa nói hết câu thì hắn ngẩng đầu lên... hét to làm mấy linh hồn còn sót lại... bay tuốt

- AAAAAAAA!!!! NGƯƠI LÀ AI????? SAU DÁM VÀO NHÀ CỦA TAAAAAAAA

Minnie phải bịt chặt tay lại, không ngờ công lực phát ra từ cái miệng bé xíu của hắn khủng khiếp đến thế.

Nhưng mà tên đó có chịu thôi đâu, ỷ giọng khoẻ thánh thót là cứ hét lên mãi không dứt, Minnie bực quá, bay lại bịt chặt cái loa phóng thanh kia

- YAAA! Thằng nhóc này, mi làm gì mà la lớn vậy hả????? A sao cắn ta!!! Thằng tiểu quỷ!!!!

- Ai cho ngươi dám đụng vào ta???? Tên khốn kiếp!!!! đừng tưởng... dài hơn ta, to con hơn ta, khoẻ hơn ta, xấu hơn ta... là ta sợ nhá!!!!!

- Cái gì???? xấu hơn???? Thằng oắt con! Mi nhìn lại xem, ta đây đẹp trai phong độ hơn mi nhiều nhá!!!!

- Ashiiiiiiii! Thằng khốn!! dám kiu ta bằng oắt con huh??? Ta 10000 tuổi rồi nhá!

- Huh? 10000? Lừa con nít đấy huh???? Cái mặt hôi sữa của mi mà 10000 tuổi??? thôi ta không nói chuyện với mi, kiu sư phụ mi ra đây! bảo là có Minnie đại Thiên Thần cần gặp!

- Thiên Thần???? VẬY THÌ BIẾN!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ơ... ta muốn gặp sư phụ mi, mau mau gọi tên Bum Bum gì đó ra đây!

- Bum Bum??? Người ta là Bummie!!!!!!

- Ừ thì Bummie, gọi hắn ra đây!

- Ngươi tưởng Bummie đại Thánh nhân sẽ gặp tên Thiên Thần Điên khùng như ngươi sao???? CÚT MAU! *vừa hét vừa nhảy cho có sức*

- Hừ... thằng nhóc bé người lớn họng, ta không có thời gian nhá!!! Tránh ra! Hắn không ra thì ta vào! *hùng hổ xông vô*

- YAAAAAA TA BẢO LÀ NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC VÀO!!! TÊN THIÊN THẦN KHỐN KIẾP *kéo lại* KHÔNG ĐƯỢC LÀM Ô NHIỄM THÁNH ĐỊA CỦA TA!!!!!

*đứng lại*

- Gì mà của ngươi? Của sư phụ ngươi chứ!!!!

- Sư phụ gì chứ??? Đây là Thánh địa của ta!!!!!! Của đại Thánh nhân Bummie, thần không sợ quỷ không ưa này!!!!!!

- Huh?? *ngớ người* Bummie là ngươi à????

- Vậy ngươi nghĩ là ai??? *liếc xéo*

Bất ngờ!

Minnie cứ nghĩ quái nhân Bummie là một lão già khụ xấu tính, râu ria xồm xoàm, ai ngờ lại là một "thằng bé" xấu nết, nhưng gương mặt cực đáng yêu! Đẹp tựa thiên thần nhưng sao... tâm hồn giống ác quỷ thế không biết!!

Mà kể ra tính tình hắn bảo là quái dị cũng không phải, phải nói là tưng tửng mới đúng.

- Bây giờ ngươi có ra khỏi đây không hả????

Vẫn là chất giọng đáng sợ kèm theo ánh mắt... đáng sợ không kém

- Thì từ từ... ta đến nhờ ngươi một việc, ngươi giúp, ta sẽ đi!

- KHÔNG! TA KHÔNG BAO GIỜ GIÚP MỘT TÊN THIÊN THẦN NHƯ NGƯƠI!!!!!

- Vậy thì... ngươi chịu khó mà đi bắt mấy linh hồn này lại đi nhá!!

Nhanh như cắt, Minnie giật lấy chiếc hộp trên tay Bummie rồi bóp nát, mấy trăm linh hồn được giải thoát tha hồ bay nhảy trước ánh mắt giàn giụa của Bummie.

- AAAAA... hồn... hồn ơi... đừng đi... hồn...

Bummie vừa chạy vừa nhảy, cố gắn túm lấy mấy linh hồn đang... chu du tận cõi nào. Minnie ta ôm bụng cười sặc sụa

- Tên khốn kiếp!!!!!! dám thả linh hồn cả ta à????? ngươi có biết ta phải cực khổ lắm mới vớt được tụi nó không hả?????????

- Thì ta bảo rồi!! tại ngươi ngoan cố đó thôi!!!!

- NGƯƠI BIẾN KHỎI ĐÂY!!! CÓ CHẾT TA CŨNG KHÔNG GIÚP NGƯƠI ĐÂU!!!!!!

- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi... em làm ơn đừng nhìn anh như vậy chứ... Bé Ngân yêu quái... em nói gì đi...

- Các anh... sao thế????? *ngạc nhiên*

- Phù!!!!!!!!! Cuối cùng cũng mở miệng...

- Em không nhớ gì à????

- Chuyện gì????

- Hizzzzz tưởng em thành đá luôn rồi chứ... mà lần gần đây nhất em có gặp tên tiểu yêu nào không???

- Tiểu yêu????

- Uk... em vừa bị trúng yêu thuật...

- Ủa???????? mà thằng nhóc mắc dịch đó đâu???? - Joongie lên tiếng ngắt lời Yunnie

- HongKi??? Anh ta không có nhà sao???? Hôm qua... anh ta ép em uống... say quá... nên ngủ quên... anh ta đâu rồi nhỉ????

- Cái gì??????????? không lẽ... không lẽ...

- Mà khoan!!!!!!!!!!!! Các anh bảo... em bị trúng yêu thuật???????? không đùa chứ???????????

- Hừ... anh bảo không sai mà... tên đó... chắc chắn là yêu tinh...

- Sao... sao lại thế???? nhưng hắn ta tiếp cận Ngân làm gì???? - Junsu ngu ngơ hỏi

- Chuyện tấn công Tiên động trên trời... lí do bọn tiểu yêu biết Minnie đang luyện Thiên Tâm Thuật... không lẽ... - Yunnie ngơ ngác...

- Chắc chắn là tên đó... cũng may là Ngân không sao...

Ngân như rơi vào cõi khác vậy... cô hoàn toàn không hiểu nỗi bốn người bọn hò đang nói cái gì, đầu óc cô cố hoạt động hết công suất nhưng... vẫn chả ngộ ra được gì cả, không hiểu sao lại đau đầu không chịu được... cả thân thể nữa, cứ như là vừa bị ai đó quăng vào ngăn đá tủ lạnh rồi đóng băng luôn vậy!

- Các anh... làm ơn nói rõ cho em hiểu được không????? gì mà trúng tà thuật... gì mà... yêu tinh... các anh nói... HongKi?

- Thằng oắt đó... nó bắt em uống rượu phải không?

- Uk... tại sinh nhật em nên...

- Rồi em có nhớ là đã nói gì với nó không????

- Em... không nhớ nữa...

Joongie nhìn thẳng vào mắt Ngân... anh khẽ nhíu mày... nhăn mặt rồi lắc đầu...

- Em say quá... nên lỡ nói rồi...

- Huh?

- Có lẽ em không nhớ đâu... thôi bỏ qua đi... cũng may là em không tiếc lộ về vụ nước chanh đấy.

- Em... em xin lỗi... em không biết... em...

- Không sao đâu... chuyện qua rồi mà - Yunnie cười hiền - vả lại Minnie cũng không sao!!

- Minnie?

- Bọn chúng biết Minnie đang luyện Thiên Tâm Thuật nên đã...

- Anh ấy có sao không?????????????

- Không, thằng bé vẫn ổn... mà em đừng có làm loạn lên thế chứ... giật cả mình đây này... - Chunnie ôm ngực

- Là tại em... tất cả tại em... nếu... em không...

- Không sao mà, con bé này!!!! lại mắc bệnh lảm nhảm nữa rồi à?????

- Nhưng... tại sao... HongKi lại là yêu tinh chứ... tại sao... anh ta lại đối xử với em như vậy...

- Là tại bọn anh sơ ý... nhưng sao trên người hắn không hề có yêu thuật... hắn rất kì lạ... - Joongie ngây người ra, tỏ ý khó chịu

- Em không tin... anh ta lại là yêu tinh...

- Ngốc quát!!! hắn ta hại em suýt chết thế mà còn chưa mở mắt ra sao??????? - Yunnie hậm hực

- Em...

- Nhưng... sao nó không giết bé Ngân mà lại... chỉ giữa cho con bé chết tạm thời?????? - JunSu gật gù vẻ khó hiểu

- Chết... chết tạm thời???? ý anh là em đã chết sao??? - Ngân kinh hoàn mở to mắt.

Cô có lẽ... vừa nghe cái miệng Thiên Thần ấy bảo là cô đã chết... à không, là vừa mới chết, cũng không phải, là chết tạm thời và vừa được cứu sống lại... là HongKi sao??? Sao có thể???? sao hắn ta lại đối xử với cô như vậy????? cô đã có lòng tốt cho hắn ở nhờ, còn giúp hắn đi học... lại nuôi cơm hắn nữa, sao lại như thế? hừ... ngốc thật, là lợi dụng đó nhóc à, sao mà ngốc thế không biết... từ đầu, hắn ta đang lợi dụng cô thôi... để khai thác từ cô những điểm yếu của Thiên Thần... để hại họ... và rồi... định giết cả cô... nhưng tại sao... hắn không giết cô luôn đi? còn duy truỳ thực thể sống làm gì???? hay hắn muốn cô phải chứng kiến cảnh các Thiên Thần quỵ ngã dưới chân bọn ác quỷ, có cả Minnie của cô, để cô cảm thấy bức rức, tội lỗi, đau xót vì những gì mình đã làm mà đau khổ đến chết, đến không được siêu sinh? Hắn là người như thế sao? Vậy mà cô cứ xem hắn là bạn cơ đấy... giờ thì hiểu ra vẫn đề rồi... nhưng đã muộn, xém chút nữa thì Minnie bị quấy rối... rồi nếu lỡ Nguyên Thần của anh không may bị bọn ác quỷ đó xâu xé, vỡ tan tành thì sao??? Chắc cô có chết mấy mươi kiếp cũng không chuộc được tội lỗi.Tất cả đều do cô, do cô cả. nếu không quá dễ tin người thì ổn rồi.

- Xem ra con bé vẫn chưa hồi phục đâu... mình nói nãy giờ mà nó chả tiếp thu được gì cả... - Chunnie nhìn Ngân lắc đầu

- YAAAAAA Chunnie!!!!!!!! Các anh cứ nói chuyện theo cái kiểu đầu óc Thiên Thần thì chỉ những người có cái đầu óc Thiên Thần mới hiểu được thôi! Sao em hiểu được chứ??????

- Đấy đấy... sư tử nổi cơn rồi... vậy là bình thường trở lại rồi đấy...

- Joongie!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1

- Hehe!!!! Thôi thôi... em đừng hát khúc khải hoàn sư tử rống... để tụi anh kể cho nghe.... Phim hành động... cuộc chiến của các Thiên Thần... hay lắm...

- Huh? Phim?

- Uk... nhân vật chính là năm anh em siêu nhân... AAAAAAA Joongie!!! Sao uýnh em?????

- Cái thằng JunSu ngốc này... đã bảo bớt coi ba cái phim thiếu nhi lại mà không chịu... cậu cứ suốt ngày "siêu nhân Gao... siêu nhân DK" tôi điên lên thật đấy! - Joongie lườm

- Em.bực.rồi.đấy.nhá *gằn từng tiếng một* anh đang nói cái quái gì mà hết phim hành động đến phim thiếu nhi rồi siêu nhân tùm lum vậy hả???????

- Her her... nó nói nhảm đấy... thực ra thì tụi anh cũng vừa chiến đấu ác liệt trên trời xong mới xuống đây đây...

- Huh? Là với... bọn yêu quái?????

- Uk... nhưng... không thấy tên HongKi... không biết hắn ta là người hay quỷ nữa...

Ngân tự nhiên chợt thấy buồn... cô cảm nhận được... HongKi không đáng sợ như những gì... hắn ta đã làm... có lẽ...là di cô quá nhạy cảm chăng??????

Sau một hồi diễn thuyết hùng hồn về trận đánh oai hùng đáng tầm lịch sử, bốn lão lại lục đục kéo nhau về trời không quên kiểm tra chiếc lắc chân của Ngân (theo lời dặn của Minnie lúc trước). chỉ cần một tên tiểu yêu nào đó đến gần cô trong bán kính 20 m thì những ngôi sao trên chiếc lắc sẽ tự phát sáng... và tất nhiên là năm siêu nhân... à không, năm... mà cũng không (dạo này hay đỡ lưỡi) bốn Thiên Thần sẽ xuất hiện trong 0.00000003 giây.

Ngân ngồi bên khung cửa sổ... sao lúc này... cô lại cảm thấy sợ thế chứ? Cô sợ cô đơn, sợ phải một mình... nhưng mà nếu sống cũng một tên yêu tinh như lúc trước thì cô thà chọn cô đơn. Thật sự cô đã shock khi biết HonhKi là người của ác quỷ... một mặt khác trong tận sâu tình bạn, cô mong điều đó không là sự thật... có lẽ chỉ do trùng hợp thôi... có lẽ chỉ là sau khi cô uống say... Hongki bỗng nhớ ra những kí ức của mình và trở về nhà... sau đó một tên yêu tinh nào đó "vô tình" đến nhà cô và... giết cô không chủ định... nhưng do mà lực yếu quá nên... hắn ta không giết nổi đành để cô... lớp ngớp giữ lại cái mạng cho đến khi bốn lão Thiên THần dỡ hơi đó xuống... ừ, có lẽ thế, hi vọng đi ngốc à! nhưng đừng đặt quá niềm tin vào đó... có thể sẽ thất vọng đấy!!!!

Tự nhiên... thấy nhớ Minnie quá... tên ác quỷ của Thiên Đàng giờ lại chịu ngồi một chỗ mà... tu! Hừ... chuyện lạ chứ nhỉ? Nghĩ xem, cái tên ngang ngược chả sợ trời chả sợ đất, ngay cả Ngọc Đế cha mình mà cũng coi chẳng ra gì, suốt ngày chỉ ham chơi, ham ăn, lại hơi... tưng tửng, vậy mà giờ đây tu tâm dưỡng tánh chăm ngoan tập luyện, ở lù trong động mà không hề bước ra ngoài... khó chịu không Minnie? Ngột ngạt lắm không?????? có muốn đi chơi không? muốn ra ngoài không???? có muốn... gặp con Sư tử điên loạn đó không? muốn lắm chứ gì??? nhưng giờ là thời khắc quan trọng nhất của Thiên Tâm Thuật nên... MƠ ĐI NHÉ, KHÔNG RA NGOÀI ĐƯỢC ĐÂU!!! (cái này Huyền dùng thần giao cách cảm bay lên trời với Minnie đấy ạ!! vừa bị mụ Vương Mẫu già đá xuống đây!!!!)

Và thời gian cứ chậm chậm trôi đi một cách biếng nhác... cứ lững lờ cho người ta cái cảm giác sống một ngày mà như đã trải qua hàng thế kỉ...

Ngân lặng nhìn bầu trời đêm đen kịt... hôm nay không sao... ngay cả năm ngôi sao sáng nhất cũng không thấy đâu. cứ tối thế này thì sợ thật... nhân khi đôi bàn tay thon thả của Ngân chợt lướt tên những ngôi sao dưới chân, lòng cô cảm thấy yên bình đến lạ. ừ, thì các anh đã ở đây rồi, ngay trong lòng bàn tay cô, có gì phải sợ? những ngôi sao ấy... trơn nhẵn... mát lạnh... giúp dịu đi sự hụt hẫng trong lòng Ngân... cho đến giờ này, cô vẫn không tin được, HongKi là... yêu tinh.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

ở một nơi u tối, lạnh lẽo bao trùm tất cả... nơi chỉ tồn tại những ác quỷ và linh hồn xấu xa độ ác... yêu khí vởn vơ trên những nhánh cây khô cháy đen vì sấm sét... những áng mây đen vắt vẻo trên vách núi lởm chởm... dưới kia là một vực sâu không đáy mà chỉ cần sơ suất vài bước chân (hú hồn... xém chết)... sẽ không toàn mạng trở về... sau vách núi dựng ngược là một cái cửa động... và bên trong đó...

- Hoan hô... Đại Vương đã luyện thành Ma Thuật... chào mừng Đại Vương tái Xuất Ma Giáo...

Một đám đông yêu tinh lố nhố... chúng cứ thấp tha thấp thởm lóng ngóng về phía cuối động. tất cả như đang chờ đợi một cái gì đó... duy chỉ có một tên... gương mặt tựa thiên thần, ánh mắt mang nỗi buồn man mác... ngồi thảnh thơi một góc mà không thèm để ý gì đến...

chuyện đại sự

Vách đá bỗng rung rinh...

Rắc... Rắc...

Tiếng những mảng đá đen kịch gãy ra rơi xuống... rồi những vết nức sâu hơn...

Rầm... ầm...m...m...

Tiếng vổ vang kèm theo những tảng đá lớn bay tứ phía... bụi bay đầy trời... chấn động dữ dội...

Sau màn bụi... một bóng đen chầm chậm bước ra... hắn đã phá nát bức tường đá dày để ra ngoài sau bao ngày tu luyện... hắn nhìn tất cả bằng con mắt ngạo nghễ... và nở một nụ cười "dã man" nhất.

- Ha ha ha... ta đã luyện thành công Ma Thuật... từ nay... chúng ta sẽ là bá chủ... Thần Tiên Trên trời sẽ phải quy phục dưới chân ta!!!!

- Đại Vương... chào mừng người đã trở về... chúng tiểu yêu lâu nay mong chờ ngày này đã lâu lắm rồi ạ...

- Hừ... bọn tiểu quỷ kia đâu???? sao lại thưa thế này???

- .....

- Nói xem? Hơn phân nữa số tiểu yêu đâu?

Tên ma Vương với công lực tràn trề vừa tu luyện xong đã lên cơn cuồng loạn... lũ quỷ khép nép run sợ... trừ một người.

- Dạ... chúng nó... chết hết rồi ạ...

- CÁI GÌ????????? chuyện là thế nào???????

- Dạ... là... #$#%#$%$^$%^

Sau khi nghe tên tiểu quỷ kể lại sự việc náo loạn Thiên Đàng... tên Ma Vương lồng lộn lên, chưởng một phát làm cái tên đã dám dẫn lũ tiểu quỷ lên trời mà không hỏi ý hắn (hixx làm sao hỏi được chứ?) tan xác, không kịp kêu lên tiếng nào...

Hắn đang thật sự rất tức giận. vì cái ý nghĩ ngông cuồng của tên yêu tinh đó mà phân nữa số tiểu yêu hắn đã cất công triệu tập... xuống đầu quân Diêm Vương hết, à mà không, phải nói là tan hồn lạc phách hết.

Tuy là mất mác số quân quá lớn, nhưng hắn ta vẫn ngạo nghễ như thường, có gì đâu, hắn đã luyện thành công Ma Thuật rồi còn gì... chỉ hơi... ớn ớn Thiên Tâm Thuật thôi!

- Ngươi!

Hắn chỉ thẳng vào tên đang ngồi lù lù một góc, mắt hướng về vô định

- Ngài gọi tôi?

- Phải... ngươi đã làm rất tốt... nhưng tên khốn đó đã phá huỷ kế hoạch của ta... giờ ta sẽ thăng chức cho người, ngươi sẽ làm Ma Vương Giáo chủ, sẽ cùng ta tiêu diệt bọn Thiên Thần...

- ...cám ơn Ma Vương Đại Giáo chủ!

- Ha ha ha... từ nay ngươi sẽ là cánh tay đắt lực cho ta!!!!!! Nào tiểu yêu, hãy mở tiệc ăn mừng... ta đã trở lại và chúng ta sẽ tung hoành ngang dọc, điều khiển cả đất trời!!!!

Tiếng tù và nổi lên rôm rả... tiếng rú, tiếng gào rống... tiếng cái tiểu yêu chí choé nhau... tất cả đều háo hức, tất cả đều vui vẻ... trừ một người

Tên Ma Vương ngoạ nghễ ngồi trên chiếc ghế Da Khủng Long (?!!), tay chao qua chao lại bát rượu đã đổ hơn phân nữa, chợt hắn liếc qua cái tên duy nhất không vui mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

- Ngươi... còn biết được thêm những gì ngoài Thiên Tâm Thuật không???

- ...

Một phút lặng người... nếu... HongKi nói rằng... khi Minnie lo lắng sẽ không sử dùng được phép thuật... thì sẽ ra sao??????

- ... có lẽ... có, nhưng không quan trọng với ngài...

Tên Ma Vương có vẻ nhíu mày khó hiểu nhưng khi thấy được nét mặt không-hề-có-ý-muốn-nói của HongKi, hắn cũng chả thèm quan tâm, có lẽ là không quan trọng thật!

- Thế... con bé đó, ngươi đã làm gì rồi? thoe lời ta chứ?????

- ...... phải...

- Ha ha ha... vậy thì được... loại trừ hậu hoạn sau này... ngươi là tốt lắm... cạn ly!!!!!!!

Một tên tiểu yêu khẽ liếc nhìn Hongki rồi bạo dạn lên tiếng, xem ra tên này đác ý lắm

- Thưa Đại Vương... con bé vẫn chưa chết đâu ạ!

- Huh?

Ma Vương quay ngoắt lại tên vừa nói... tỏ ý không hiểu lắm... tên đó liền dạ thưa rõ ràng hơn

- Tiểu yêu vừa đi vòng quanh thám thính tình hình... và phát hiện ra con bé chưa chết... có lẽ... *liếc mắt qua Hongki*... có lẽ..

- Huh? Chưa chết? *liếc qua HongKi* chuyện này là sao????

- Tôi không biết... có lẽ lũ Thiên Thần đã cứu... họ có thuốc cãi tử hoàn sinh mà???

- Hừ... ta đã muốn ai chết thì người đó không được sống... nếu là bọn Thiên Thần cứu thì ta càng cần phải giết...

Nói rồi Ma Vương tan biến chỉ để lại một làn khói đen đạm mùi tử khí... HongKi nheo mày... lo lắng thấy rõ...

Cậu đã cố ý tha cho Ngân... đã dùng phép thuật để làm Ngân có thể "trông như chết" và cậu biết khi năm lão Thiên Thần hạ giới, cô sẽ được cứu... vậy mà lại bị lộ... giờ cô đang trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc... và... cậu biến mất...

Ngân đang ngồi vuốt ve con Popy... dạo này con cún ú hẳn ra, bộ lông cũng mềm hẳn ra... nhờ Hongki đấy, cậu chăm sóc nó chu đáo lắm, cậu rất thích cún mà... chợt Ngân thấy bực dọc, nghĩ tới tên đó là trong lòng cảm thấy bức bách không yên. Tại sao lại có thể như vậy chứ????

Không gian yên ắng... chợt chú cún vụt khỏi tay Ngân... cúp đuôi chạy thẳng vào trong nhà... rên ẳng ẳng, Ngân ngồi ngoài thềm chợt ngớ người, không biết chuyện gì đã xảy ra với con cún... thì chợt một hơi lạnh rợn người làm cô cứng đờ... không khí xung quanh bốc lên mùi chết chốc...

Chiếc lắc sáng loá lên năm màu rực rỡ... Ngân biết nguy hiểm đang liền kề... mong sao các anh ấy mau xuống cứu cô... nhưng... giờ trước mặt cô... là một tên ác quỷ...

Tên ác quỷ đó với nụ cười nửa miệng gớm giếc... đôi mắt ánh lên sự man rợ đáng sợ... một lư tiểu yêu xuất hiện phía sau... những đôi mắt đỏ rực một màu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện... Ngân hoảng hốt tột cùng... không thể thốt lên được gì... một luồng ánh sáng đen xoáy mạnh vào người cô... chợt vụt tắt.

Giờ đứng chắn trước cô là... bốn vị Thiên Thần...

- Ashiiiiiiiiiiiiiii Kim Vương... mi dám giết người vô tội sao??? Bọn ta sẽ bắt ngươi về... qui án! - Yunnie hầm hè

- Ha ha ha... dựa vào các ngươi sao???? Để xem các ngươi có đỡ nổi Ma Công Thần chưởng của ta không.

- Hắn ta... yêu khí rất mạnh... có lẽ... hắn đã luyện Ma Thuật rồi... - Joongie thầm thì

- Chúng ta phải liều thôi - Chunnie nói nhỏ

Bốn vị Thiên Thần với tiên khí đầy người sáng rực cả góc trời... còn bên kia... một rừng đốm đỏ loi nhoi lúc nhúc... còn tên cầm đầu thì dáng vóc đáng tởm, pát kinh, nhưng Ma Thuật thì vượt nhiều lần so với đám người ở đây...

- Hừ... biết vậy anh đã không trả lại Phép thuật cho tiên đế... - Joongie lo lắng.

- Sao? Sợ rồi à??? yên tâm... ta sẽ cho các ngươi chết một cánh đau đớn... mà không, phài là hồn xiêu phách tán... khong bao giờ được siêu sinh... hahaha... nhưng trước tiên... người chết sẽ là con bé này... vì các ngươi đã cứu nó... nên ta sẽ giết nó.

- Ngân... lùi sau lưng bọn anh!!! - JunSu hét lớn

Cuộc chiến bắt đầu... tình hình căng thẳng... liệu giữa thiện và ác, cái thiện có luôn chiến thắng????? rồi sẽ ra sao khi tên ác quỷ xuất chiêu cực đỉnh của mình??? Các Thiên Thần của chúng ta phép thuật cao cường nhưng... xét về phương diện công lực thì thua xa tên Ma Vương đó... nên... hi vọng thắng trong trận chiến này... rất mong manh.

"các anh sẽ đấu lại hắn chứ???? Phải không???? làm ơn đừng có chuyện gì... làm ơn... những Thiên Thần của con sẽ không sao, phải không ông trời?????"

Sau một giây căng thẳng... tên Ma Vương nhấc một tay lên... xoè rộng bàn tay... một khối khí màu đen được hình thành, cuộc tròn thoe lòng bàn tay với các móng nhọn... cơn lốc mini đó ngày một lớn dẫn... đám khí xung quanh vỡ vụn nghe răng rắc... gió nổi ào ào... những đám lá vàng vụn ra như cám... không khí xung quanh cọ xác vào nhau tạo nên một âm thanh hỗn độn... đây là Ma Thuật cao nhất sao???

Lập tức bốn lão Thiên Thần nhắm mắt lại... những luồng khí với sắc mày rực rỡ toả ra ngày một nhiều, lấp lánh... rồi cuộn vào nhau. Họ hiểu rằng nếu đấu riêng lẽ thì không bao giờ có cơ hội chiến thắng... còn nếu hợp sức với nhau... thì may ra...

Viên bóng đen đang rít từng hồi trên tay tên ác quỷ... hắn cũng gầm lên rồi tung nó ra... bất chợt, cái thứ đen tròn cuộn xoáy đó vỡ tung, hoá thành một bóng đen gớm giếc như một con quái vật có cái sừng như tia sét... phòng đến chỗ cả năm người đang đứng (có cả Ngân)... và bốn Thiên thần của chúng ta, nhanh như cắt, chỉa tay vào con quái vật hung hăng đang lao tới... hai thứ ánh sáng chạm nhau... một của Thiên Thần... một của ác quỷ... tạo ra một tiếng nổ chói tai... chỗ hai dòng sáng đụng nhau... cây cỏ nát bấy, đất văng tứ tung, tạo nên một hố to...

Bốn lão lùi lại... có lẽ lực đẩy quá mạnh... nhưng nhìn tên ác quỷ kìa... hắn không bị làm sao cả... còn cười nhếch mép...

- Ha ha ha... chỉ có thế thôi sao???? Ta cứ tưởng Thiên Thần các ngươi có trò hay hơn chứ???? Ta chỉ mới dùng ba phần công lực thôi... tầm thường!

Quả thật không thể nào xem thường Ma thuật của hắn... nó đã lên tới đỉnh điểm... giờ hắn mạnh hơn lúc trước rất nhiều...

- Giờ thì chết đi!!!

Hắn vung cả hai tay lên... không khí xung quanh lại cuộn thành một khối tròn, rất lớn... khối tròn ấy bắn thằng đến bốn lão... tức thì các lão lại lấy phép thuật đỡ... dòng ánh sáng lấp lánh vừa tung ra... đã bị cái bóng đen không rõ hình thù nuốt trọn... và... nó lao thẳng vào... bốn lão bị hất ra xa...

Ngân kinh hoàng... bốn anh ấy... mỗi người một nơi... bằm lăn lộn dưới đất... cô muốn chạy lại đỡ từng người... cô muốn lau đi cái thứ sáng lấp lánh chảy ra từ miệng các anh ấy... nhưng không thể... người cô cứng lại rồi... không còn cảm giác... nước mắt chợt trào ra bất lực khi biết các anh ấy đang trong tình thế như thế nào...

- Giờ tới lượt ngươi... cô bé ạ...

Một luồn đen phóng thẳng tới Ngân như một ngọn đao... có lẽ...khi ngọn lao đen nhẻm ấy đến cái đích của nó... cũng là khi... cô không còn bao giờ nhìn thấy Minnie nữa... cô nhắm mắt... chờ đợi...

Keng.... Rầm...

Lại là ai đó đứng chắn trước mặt Ngân... là ai??? Ai lại có thể cứu cô vào lúc này???

- Hong... HongKi....????

Phải, kẻ đứng trước mặt cô là HongKi... nhưng hắn... sao hắn lại cứu cô? để xoá đi một phần tội lỗi chăng????/

- Ngươi làm gì vậy???????

Tên ác quỷ gằn mạnh... xem ra hắn ta đang rất bức bối... và cũng có chút ngạc nhiên

- Không nên giết cô ấy...

- Tránh ra!

- Ngài...

Không nói không rằng, Ma Vương xem sự cản trở của HongKi như một sự thách thức... hắn ta một lần nữa nổi trận lôi đình... xuất chiêu hiểm...

Một luồn đen xoáy đến như tên... HongKi cũng phát một thứ ánh sáng... màu xanh lá... không phải màu đen... là màu xanh lá... màu của sự sống...

Trông cậu giờ không khác gì mấy so với bốn lão kia... một thiên thần đang tồn tại trước mặt Ngân... không phải là ác quỷ, có phải không?????????

Ánh sáng màu xanh loé lên... cản cái luồn màu đen ghê tỏm đó lại... tạo nên một đường thẳng với một nửa là màu đen... một nửa là màu xanh... đang cố đẩy nhau ra khỏi ranh giới của sự sống... ánh sáng xanh lùi về dần... một cách yếu ớt... HongKi khẽ nhăn mặt... rồi cậu bặm môi... hất mạnh tay về phía trước...

Cả hai lùi lại mấy bước... rõ ràng Ma Vương rất ngạc nhiên... sao tên tiểu yêu này... lại mạnh đến thế??????????

- Ngươi... sao ngươi có thể??????

- Tôi sẽ không để ngài giết cô ấy đâu...

- Ha ha... ngươi tưởng chừng ấy phép thuật có thể ngăn được ta sao???? Chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một lần nữa cái thứ chết người lại bay thẳng tới... với công lực mạnh hơn rất nhiều... cây cối xung quanh cuộn theo nó... đất đá bay ào ào... cả lũ yêu tinh cũng phải cố lắm với đứng vững được... Ngân cố bám víu vào bậc thềm... còn bốn người kia... thì vẫn nằm lăn lóc ở đấy...

HongKi đứng đó... ánh sáng vẫn bao quanh người... gió thốc tóc cậu bay bay che cả khuôn mặt đáng yêu... mắt cậu ánh lên một cái gì đó... không nhận diện được... rồi hai luồn ánh sáng một lần nữa chạm vào nhau... nhưng lần này rõ rằng là uy lực màu đen vượt hơn hẳn... HongKi ngã ra phía sau... môi cậu ứa máu... là máu đỏ... cậu... rốt cuộc là gì??????

- Ngươi cũng khá đấy nhóc...nhưng dựa vào sức ngươi mà muốn chống lại ta à???? giờ... thì tới lượt ngươi

Hắn quay ngoắt qua Ngân... đôi vai cô run rấy trước ánh mắt bất lực của Hongki và bốn lão... mắt cô mờ dần đi... thân thể như vỡ tan ra... đau đớn như bị xé ra từng mảnh... trước mắt tối hù... chỉ thấy gió... và màn đêm đen kịt...

- NGÂN!!!!!!!!!!!!!!

Cả bọn hét um trời... nhưng... chỉ có tiếng cười ngạo nghễ của tên Ma Vương bạo chúa... bất lực nhìn Ngân trúng chưởng là lòng đau như xé...

- Đấy chỉ mới là lấy đi 9 phần hồn thôi... ta sẽ cho phần còn lại... lang thang không được siêu sinh!

Và bàn tay gớm giếc ấy... với các móng sắc nhọn... vung lên... Hongki nhìn một cách bất lực đau đớn...

- Cô ấy chết rồi... ngươi hãy buôn tha...

- Ha ha ha... tha? Ta chưa bao giờ giết hụt một đứa nào... dù gì thì đã trúng chưởng của ta... nó cũng không bao giờ sống được... thôi thì... ta tiễn hồn nó phiêu diêu vậy...

- Ngươi... ta cho cô ấy... đổi lấy... sức mạnh của ta...

Những lời cuối cùng nghẹn đắng lại trong cổ HongKi... anh không thể để hồn phách Ngân bị phân tán... không được đầu thai... cũng do anh đã bị thù hận làm mờ lý trí, kéo cô vào cuộc chiến thảm khốc này... thì đây... anh đổi lấy sức mạnh của mình để hồn cô được nguyên vẹn...

Sức mạnh của HongKi... Ma Vương cũng rất cần... sức mạnh đó... vốn đã mạnh rồi nhưng do lòng thù hận nên công lực càng gia tăng hơn nữa... mà tại sao HongKi lại có sức mạnh thần sầu đến như thế???? ngang với Minnie chứ chẳng kém...

Tên Ma Vương biến mất... cả cái lũ kia cũng về động... kéo theo cả HongKi... anh đau đớn nhìn gương mặt cô lần cuối... rồi nhắm mắt lại...

"xem như... tôi trả em món nợ...nếu có kiếp sau... tôi sẽ... tìm em..."

Bốn cái thân thể đang quản quại giờ cũng gắn gượng đứng lên... lê lếch lại đến bên Ngân...

- Con bé... chết rồi...

- Mau... mau cứu nó...

- Chúng ta... bị thương trầm trọng thế này... làm sao có thể... mau... mau gọi Minnie...

Bốn cái thân thể đang quằn quại giờ cũng gắn gượng đứng lên... lê lếch lại đến bên Ngân...

- Con bé... chết rồi...

- Mau... mau cứu nó...

- Chúng ta... bị thương trầm trọng thế này... làm sao có thể... mau... mau gọi Minnie...

Các lão nhìn nhau... rồi nhìn cái thân thể mảnh mai ngày một xanh xao... lạnh lẽo, ừ, Ngân chết rồi, trúng phải một chưởng của tên đó mà chưa tan xác, hồn xiêu phách lạc cũng là may lắm rồi. cũng phải cám ơn HongKi, hắn đã đổi lấy sức mạnh của mình để giữ lại cho Ngân... vẹn hồn vẹn xác, có nghĩa là chết rồi... nhưng vẫn có thể được đầu thai....

Hizzzzzzzzzzzzzz không nói lan man dài dòng nữa, nói túm lại là giờ bốn lão đang... bất lực...

Bị thương hơi nghiêm trọng và phép thuật thì chưa hồi phục, giờ có muốn về trời cũng là việc khó đối với mấy lão, mà giờ tình thế thì cấp bách, ba hồn bảy vía của cô chỉ lảng vảng quanh đây được một lúc sẽ tan ra... bay theo mấy theo gió, tới đó thì có trời mới cứu được...

- Nếu... cứ như thế này thì con bé... sẽ mãi mãi không được siêu sinh...- Joongie nhìn Ngân buồn bã

- Chúng ta... vô dụng rồi sao???? - Yunnie cũng chẳng hơn gì...

- Chúng ta... có thể không????? - chunnie nhướng mày khi vừa nghĩ ra điều gì đó

- Chuyện gì????? em nghĩ được gì rồi????

Joongie vồn vã hỏi... trông cậu có vẻ lo lắng lắm...

- Chúng ta chỉ còn chút sức tàn lực kiệt... giờ mà về trời là chuyện không thể... nhưng nếu...

- Nếu thế nào???????? - cả ba đồng thanh

- Nếu chúng ta truyền chút sức lực còn lại vào cho một người... người đó có thể về trên ấy... cô gắng thức tỉnh Minnie...

- Uk.... Chỉ còn có cách đó thôi... nhưng ai sẽ là người lên đó????

Joongie nhìn ba người còn lại dò xét... nhưng đáp lại anh là ba cặp mắt đầy hi vọng, tin tưởng theo kiểu: "em phó thách tính mệnh cho anh đấy"

- anh là người thích hợp nhất đấy... Joongie... - *mỉm cười, vỗ vai*

- không được!!!!! như vậy mọi người ở đây sẽ rất nguy hiểm!!!!!

- bọn em sẽ không sau đâu... chỉ cần anh về được tới trển... và... gọi được Minie...

- ....

- Đánh thức Minnie sẽ không dễ đâu... và có thể gây nguy hiểm cho cậu ấy... liệu chúng ta có nên...

- Chỉ có nó mới cứu được Ngân... nếu Ngân hồn xiêu phách lạc... thì người đau khổ nhất chính là nó...

- Phải đấy... Joongie... bọn em tin anh...

Joongie buồn bã gật đầu... trong lòng rối như tơ vò... nếu... sau khi truyền hết phép thuật cho anh... mọi người sẽ rất nguy hiểm. trong tình trạng đó chỉ cần một tiểu yêu cũng có thể giết họ... nhưng... đây là cách duy nhất!

Ba luồng sáng trắng tím xanh xuyên thẳng vào người Joongie... khắp người cậu toả ra một vầng hào quang nhỏ... rồi chói loá lên... anh đã biến mất

Ba con người ngã ra... nằm vật trên đất... mệt mỏi...

- Tụi em trông chờ vào anh... nếu... anh và Minnie đến muộn... thì...

^^^^^^^^^^^^

Vừa cảm nhận được không khí Thiên Đàng bao quanh mình... Joongie vội vã lao hết sức đến chỗ Minnie... vừa đến cửa động thì bị Hộ Pháp cản lại...

- Đại Thiên Thần Joongie... sao ngài lại như thế này... ngài có sao không????

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 640x516 và size là 77KB

- Không... không sao... tôi ổn... cho tôi vào trong...

- Xin lỗi... nhưng lệnh của Ngọc Đế... không ai được đến gần cửa động, và cấm tuyệt đối không cho bất cứ ai vào trong... ngài cũng không ngoại trừ!

- Ta có chuyện gấp... tránh ra!!!!!!!!

- Xin lỗi... tôi không thể... ngài nên biết luật trời đã ban, không thể chống lại!

Joongie gần như tức điên lên... nếu bình thường, cậu sẽ cho tên này biết thế nào là lễ độ. Nhưng bây giờ... cậu không còn sức nữa... ngay cả việc bay cũng khó khăn... thì nói gì là đánh lại tên Hộ Pháp....

- Ta không nói nhiều... tránh ra!!! *túng quá làm bừa*

- Joongie! Con làm gì thế?????

- Ngọc Đế... con phải gặp Minnie...

- Chuyện gì????

- ... ba người kia bị thương rồi... Ngân cũng đã chết... hồn cô ấy sắp tan ra rồi... con phải gặp Minnie...

- Con nghĩ mình sẽ gọi được nó sao???? Con thừa biết là khi nó đang tập trung, có đánh chết nó cũng không lay dậy được mà!!!!!

- Nhưng... con phải thử... không còn kịp nữa rồi...

- Con nghĩ thế nào nếu Minnie thức tỉnh mà chưa luyện xong Thiên Tâm Thuật???? nó sẽ lại thất bại... như ta mấy ngàn năm về trước...

- Nhưng sau khi luyện xong, Minnie biết được hồn phách Ngân không còn thì phải làm sao???? Cậu có biết là nó sẽ đau lắm không???

- Ta... *kí ức tràn về*...

Joongie không nhìn Ngọc Đế... cậu xông thẳng vào trong... như tên Hộ Pháp liền cản lại...

- Để nó vào đi... có lẽ... sẽ không tác dụng gì đâu!

Ngọc Đế buồn bã hạ lệnh rồi dời bước... tên Hộ Pháp cũng lẳng lặng bước sang một bên nhường đường cho Joongie một cách kính cẩn, cậu cố gắn bước nhanh vào...

hô hô!!! mới vừa học về!!!!! đọc cm của mọi người xong, hứng lên viết được một ít!!! nhưng chút xíu hà!!! hehe!

Và theo lời TTLQ, Minnie tìm đến chỗ của tên quái nhân không phải thần mà cũng không phải quỷ!!!!

**

Minnie đang vi vu trên mây, nhớ lại lời dặn dò của lão Thái Thượng Lão Quân...

"Hắn ta tự xung là thánh nhân. Tên Bum Bum gì đó, rất là quái dị. hắn rõ cả mọi chuyện trên trời dưới đất hơn cả Ngọc Đế nữa đấy, và hắn có một năng lực đặt biệt là có thể phục chế những linh hồn dù đã tan rã mấy ngàn năm. Do phép thuật của hắn không được... cao cho lắm, nên ngươi đừng có sử dụng phép thuật trước mătk hắn, tốt nhất là vào Thánh địa, ngươi nên đi bộ thì hơn!

À mà còn chuyện này, tên quái nhân đó ghét quỷ, nhưng cũng chẳng ưa gì thần, vì vậy ta không chắc hắn sẽ giúp ngươi đâu đấy."

- Đây này, ngươi thử viên thuốc này đi, ta mới điều chế (và chưa qua kiểm nghiệm), nó có tác dụng tăng cường phép thuật đấy, cầm lấy.

Lão thảy cho Minnie một viên thuốc quái dị, nhìn viên tiên đơn mà Minie tức nổi đóm mắt

- ashiiiiiiii! Mơ đi! ta không thử cái thử quỷ quái này đâu!!! 200 viên là quá đủ!

Rồi cậu vung tay toan ném phức nó đi thì lão cản lại

- Ấy ấy...ngươi không được vứt đi, cứ giữ lại khi cần thì xài... công ta điều chế cả buổi!!! nếu ngươi sử dụng mà thấy có hiệ quả thì nhở giới thiệu cho đám thiên thần khác nhá!!!!!

Cậu liếc xéo lão già ham hố đó rồi miễn cưỡng nhét viên thuốc vào thắt lưng, sau đó dong tuốt!

**

- Cái tên này đúng là quái nhân mà!!

Minnie vừa đi vừa lẩm bẩm. cái "hòn đảo" trôi lơ lững trên trời này thật là kì lạ, chỉ to cỡ ngôi biệt thự, bao quanh là một lớp sương mù. Cái cơ ngơi di động này mới nhìn vào cứ ngỡ là một mảng thiên thạch xấu xí.... Nhưng bên trong là cả một thế giới... còn đáng sợ hơn!

Vừa đặt chân xuống, Minnie đã cảm thấy rợn người. xung quanh là những mảnh hồn đi lại dật dờ, kẻ khóc người cười như điên như dại.

Ừ thì cũng có cây cối, nhưng không xanh tươi mà nhuộm một màu đỏ thẫm, chen vào đó mà những gốc cây khô cháy đen sạm.

Minnie chợt giật mình vì tiếng hét.

- YAAAAAAA!!!!! MẤY CÁI LINH HỒN LÌ LỢM NÀY!!!! ĐÃ BẢO BAO NHIÊU LẦN RỒI HẢ??? KHÔNG ĐƯỢC VÀO VƯỜN CỦA TA!

không có ảnh nào hợp cảnh hết!!! hức hức!!

1 tên nhóc, à không, một tên con trai có cái mặt búng ra sữa với cái mỏ chu ra tức tối giãy đành đạch, giậm chân uỳnh uỵch lún cả đất, tên đó lao đến tóm cổ mấy linh hồn điên loạn kia tống vào trong một cái lọ nhỏ, vừa làm hắn vừa lẩm bẩm

- Mấy cái hồn chết tiệt!!!! định thu phục các ngươi về làm osin cho ta, ai ngờ phải quản lí các ngươi như bảo mẫu!!!!YAAAAA! lần sau phải lựa chọn kĩ trước khi...

Chưa nói hết câu thì hắn ngẩng đầu lên... hét to làm mấy linh hồn còn sót lại... bay tuốt

- AAAAAAAA!!!! NGƯƠI LÀ AI????? SAU DÁM VÀO NHÀ CỦA TAAAAAAAA

Minnie phải bịt chặt tay lại, không ngờ công lực phát ra từ cái miệng bé xíu của hắn khủng khiếp đến thế.

Nhưng mà tên đo có chịu thôi đâu, ý giọng khoẻ thánh thót là cứ hét lên mãi không dứt, Minnie bực quá, bay lại bịt chặt cái loa phóng thanh kia

- YAAA! Thằng nhóc này, mi làm gì mà la lớn vậy hả????? A sao căn ta!!! Thằng tiểu quỷ!!!!

- Ai cho ngươi dám đụng vào ta???? Tên khốn kiếp!!!! đừng tưởng... dài hơn ta, to con hơn ta, khoẻ hơn ta, xấu hơn ta... là ta sợ nhá!!!!!

- Cái gì???? xấu hơn???? Thằng oắt con! Mi nhìn lại xem, ta đây đẹp trai phong độ hơn mi nhiều nhá!!!!

- Ashiiiiiiii! Thằng khốn!! dám kiu ta bằng oắt con huh??? Ta 10000 tuổi rồi nhá!

- Huh? 10000? Lừa con nít đấy huh???? Cái mặt hôi sữa của mi mà 10000 tuổi??? thôi ta không nói chuyện với mi, kiu sư phụ mi ra đây! bảo là có Minnie đại Thiên Thần cần gặp!

- Thiên Thần???? VẬY THÌ BIẾN!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ơ... ta muốn gặp sư phụ mi, mau mau gọi tên Bum Bum gì đó ra đây!

- Bum Bum??? Người ta là Bummie!!!!!!

- Ừ thì Bummie, gọi hắn ra đây!

- Ngươi tưởng Bummie đại Thánh nhân sẽ gặp tên Thiên Thần Điên khùng như ngươi sao???? CÚT MAU! *vừa hét vừa nhảy cho có sức*

- Hừ... thằng nhóc bé người lớn họng, ta không có thời gian nhá!!! Tránh ra! Hắn không ra thì ta vào! *hùng hổ xông vô*

- YAAAAAA TA BẢO LÀ NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC VÀO!!! TÊN THIÊN THẦN KHỐN KIẾP *kéo lại* KHÔNG ĐƯỢC LÀM Ô NHIỄM THÁNH ĐỊA CỦA TA!!!!!

*đứng lại*

- Gì mà của ngươi? Của sư phụ ngươi chứ!!!!

- Sư phụ gì chứ??? Đây là Thánh địa của ta!!!!!! Của đại Thánh nhân Bummie, thần không sợ quỷ không ưa này!!!!!!

- Huh?? *ngớ người* Bummie là ngươi à????

- Vậy ngươi nghĩ là ai??? *liếc xéo*

Bất ngờ!

Minnie cứ nghĩ quái nhân Bummie là một lão già khụ xấu tính, râu ria xồm xoàm, ai ngờ lại là một "thằng bé" xấu nết, nhưng gương mặt cực đáng yêu! Đẹp tựa thiên thần nhưng sao... tâm hồn giống ác quỷ thế không biết!!

Mà kể ra tính tình hắn bảo là quái dị cũng không phải, phải nói là tưng tửng mới đúng.

- Bây giờ ngươi có ra khỏi đây không hả????

Vẫn là chất giọng đáng sợ kèm theo ánh mắt... đáng sợ không kém

- Thì từ từ... ta đến nhờ ngươi một việc, ngươi giúp, ta sẽ đi!

- KHÔNG! TA KHÔNG BAO GIỜ GIÚP MỘT TÊN THIÊN THẦN NHƯ NGƯƠI!!!!!

- Vậy thì... ngươi chịu khó mà đi bắt mấy linh hồn này lại đi nhá!!

Nhanh như cắt, Minnie giật lấy chiếc hộp trên tay Bummie rồi bóp nát, mấy trăm linh hồn được giải thoát tha hồ bay nhảy trước ánh mắt giàn giụa của Bummie.

- AAAAA... hồn... hồn ơi... đừng đi... hồn...

Bummie vừa chạy vừa nhảy, cố gắn túm lấy mấy linh hồn đang... chu du tận cõi nào. Minnie ta ôm bụng cười sặc sụa

- Tên khốn kiếp!!!!!! dám thả linh hồn cả ta à????? ngươi có biết ta phải cực khổ lắm mới vớt được tụi nó không hả?????????

- Thì ta bảo rồi!! tại ngươi ngoan cố đó thôi!!!!

- NGƯƠI BIẾN KHỎI ĐÂY!!! CÓ CHẾT TA CŨNG KHÔNG GIÚP NGƯƠI ĐÂU!!!!!!

giúp không nhỉ???? gây sự vs người ta như thế thì ai mà giúp!!!!

Tình hình coi bộ căng thẳng khi một tên thiên thần đứng đơ ra đó còn tên không phải thần, không phải quỷ thì nhảy dựng lên, la lối, giãy nảy thảm thiết, hắn đang cực kì bức xúc, tới nổi gương mặt trắng nõn như sữa đang ngày một tím lại, đôi mắt dỗi dõi hờn căm phẫn nhìn mấy linh hồn đang... nhởn nhơ bay nhảy trước mặt mình.

- Hỏi lần nữa, có giúp không?????

- Giúp????? Ta nói lần cuối, dỏng tai lên mà nghe cho rõ nhá. KHÔNG BAO GIỜ! ĐỒ MẮC DỊCH!

- Thôi... ta xin lỗi... nhưng ta nghiêm túc đấy... không thể chậm trễ được...

- Vậy ngươi tưởng ta đùa với ngươi à???? thằng oắt con không biết trên dưới là gì, ngươi đừng tưởng con Ngọc Đế là ta đây sợ nhá!

- ... ta thành khẩn đấy *tha thiết*

- ... ta mặc kệ!!!!! *ngó lơ* "thằng oắt này nó làm gì vậy trời???? nhìn mặt nó nai thấy sợ, cảnh giác mới được!!!!!"

- Xin ngươi đấy *mắt long lanh* ta có thể làm bất cứ việc gì cho ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta!!!!!!!

- Ta không nghe rõ ngươi nói gì cả!!! nói lại xem nào!!! *giả nai*

- Ta bảo là ta sẽ làm bất cứ việc gì có thể, chỉ cần ngươi giúp!!!!

- Huh????? Nói nhỏ thế??? không nghe gì cả

" Á à, muốn làm khó ta đây mà! thôi được..."

- *ngoắc ngoắc* lại gần đây, ta nói rõ ràng lại cho nghe!!!

- *chồm người, đưa tai tới* nói rõ ràng đó nhá!!!! *cười gian*

- Ta nói rằng *cố hết sức hét lên* TA SẼ LÀM BẤT CỨ VIỆC GÌ CÓ THỂ!!!! *nghe rõ không???? *nhếch mép*

Nói về âm vực phát ra từ cổ họng thì tất cả Thiên Thần phải gọi Minnie bằng sư phụ, nên khi cậu hét hết lốc, tần số phát ra không đỡ nổi, độ cộng hưởng ca ngất ngưỡng, cây cối bay vèo vèo, mấy linh hồn chạy biến còn nhanh hơn khi Bummie hét nữa

- Cái đồ vô liêm sỉ, tai ta điếc rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!*ngoáy ngoáy* đồ khốn!!!!!!!!!!

- *nói nhỏ* điếc càng tốt!!!!! giờ ngươi nghe rõ rồi đấy, giúp ta chứ????

- Xem lại cái đã *vẫn ngoáy ngoáy tai* ngươi có gì đáng giá nhỉ????

- *xuống sắc* trên người ta gì cũng đáng giá cả!!!!!!!!!

- *ngắm ngía* xì.... Sao chả có thứ nào ưng ý ta cả... a! ha ha!!! Ta muốn lấy một thứ, nếu ngươi tặng nó cho ta, ta sẽ giúp!

- Ashiiiiiiiii! Nói nhanh đi!

- Nguyên Thần của ngươi!

Trời đất một lần nữa chao đảo!

- Cái... gì???? Nguyên Thần của ta????

- Phải, là Nguyên Thần của Đại Thiên THần mạnh nhất, Con của Ngọc Đế. Ha ha ta đang mở bộ sưu tập Nguyên Thần... xem nào...

Bummie lấy ra một cuốn sách "xinh đẹp" rách từ bìa tới ruột, tơi tả như tàu lá sau cơn bão

- Đây rồi... ta lấy được nguyên thần của Tiffany yêu quái rồi nà, Sunny hồ ly tinh rồi nà, Tên thần giữa cửa Thiên Nam Môn nà, #$$#$% nà... toàn là... mấy tên vô danh tiểu tốt *lắc đầu* nhưng mà *mắt sáng lên một cách đáng sợ* nếu có Nguyên Thần của Ngươi, bộ sưu tập của ta sẽ có giá trị gấp mấy chục lần.

- Ngươi... có thể lấy thứ khác không?????

- Không! quyết định đi! việc gì cũng có cái giá của nó hết!

"Nguyên thần??? hay cô ấy????? cái nào đây???? mất cái nào cũng không được... Mất nguyên thần thì... coi như xong, mình chẳng còn là gì, còn nếu hồn cô ấy tan ra, vĩnh viễn không được đầu thai thì..."

- Ta đồng ý!!!!!

- Huh??? Thật chứ????

- Thật?

- Thật sao??? Cho ta nguyên thần của ngươi???????

- TA NÓI LÀ NGUYÊN THẦN CỦA TA SẼ THUỘC VỀ NGƯƠI NẾU NGƯƠI LÀM ĐƯỢC VIỆC NÀY!

- Herr herr... ta bắt đầu lo đây... việc gì mà khiến đại Thiên Thần Minnie ngươi có thể giao cả Nguyên Thần của mình cho ta... chắc hẳn là không đơn giản rồi...

- Tái sinh linh hồn!

- Her her... đây là sở trường của ta!!!!

- Nhưng linh hồn đó đã chị trúng Ma chưởng, tan thành nhiều mảnh....

- E hèm.... Hơi khó đấy... nhưng không sao, ta làm được, chỉ cần ngươi giữ lời.

- Ta sẽ giữ lời... ngươi mau thực hiện đi.

- Sao ta tin ngươi được??? ngươi mạnh hơn ta, phép thuật cao hơn ta, lỡ ngươi trở mặt thì sao????

- Ta là Thiên Thần, không nuốt lời bao giờ! Thôi được, ta giao luôn cho ngươi vậy.

"vì em... tôi đang phản bội lại cả đất trời... chỉ cần em không sao... tôi sẽ chấp nhận tất cả!"

Khi cái vật tròn tròn trong suốt sáng lung linh sắp thoát khỏi người Minnie, có một ai đó đã đánh cậu thật mạnh.

- A!... Joongie? Anh làm gì ở đây??????

- Em đang làm cái quái gì vậy hả??????

- Em....

Bummie vô cùng bực tức vì... ước mơ hoài bão lớn lao của mình sắp đạt được thì tự nhiên bị phá đám, gương mặt cậu đanh lại đáng sợ hơn bao giờ hết!

- Joongie!!!! Có ai phong cho ngươi chứ Đại Thiên Thần vô duyên nhất Thiên Đàng không hả???

- Thế ngươi có biết tội dám cướp Nguyên thần của Minnie sẽ xử thế nào không hả????

- Ta có cướp đâu??? hắn tự nguyện dâng cho ta đấy chứ! *cười tinh quái

- Ngươi ép nó như thế mà bỏ là tự nguyện à???? *quay ngoắc ra sau* còn em, làm gì thế hả????? em muốn cả đất trời này tàn lụi hết à????

Joongie đang rất tức giận, tuy vẫn giữ giọng ấm áp đều đều nhưng nhìn vào mắt anh, Minnie biết anh đang căm phẫn.

- Em...

- Em thật là hồ đồ, Minnie, dám lấy cả nguyên thần của mình cho người khác, em có biết nó quan trọng thế nào không????

- ... *cuối đầu lặng lẽ*

- Ê ê... bực rồi nhá, anh em các ngươi có gì về nhà mà đóng cửa dạy nhau, đây là chỗ của ta, quyết định lẹ đi, ta không rảnh đâu nha!

- Joongie... em không thể để cô ấy như thế được...*lí nhí*

- Vậy là quyết định đổi nguyên thần cảu em à???

- *gật gật*

- *quắc mắt lên* còn ngươi thì cần nguyên thần cả nó lắm à????

- *gật gật*

- Hừ... ta sẽ đổi!

- Huh? - bốn con mắt ngơ ngác

- Lấy nguyên thần của ta đi... ta là anh họ nó... là cháu ruột Ngọc Đế... nguyên thần của ta cũng không khác gì của nó đâu!

- Anh/ngươi đùa đấy hả????????????

- TA KHÔNG ĐÙA! MAU MAU THỰC HIỆN ĐI!

- Joongie...

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 603x392 và size là 29KB

- Ta không ngờ...*cảm động sướt mướt* lại có Thiên Thần ngu đến thế...

- CÁI GÌ HẢ?????????????? - Bốn con mắt long sòng sọc

- À... ý ta là không ngờ lại có Thiên Thần trọng tình nghĩ đến thế.

- Vậy bây giờ ngươi có làm không???? - Joongie đã hết kiên nhẫn

- Uk... thôi thì ta giúp... nhưng không cần nguyên thần của các ngươi nữa...

- VẬY NGƯƠI CẦN GÌ??? KHÔNG PHẢI CẦN CÁI MẠNG CỦA BỌN TA CHỨ??? *Hai gương mặt méo xẹo*

- *phụng phịu* xem thường ta vừa thôi chứ!!!! Ta sẽ không lấy gì cả... chỉ là... *lấm lét*

- Chỉ là????? *lo sợ*

- Ta chưa tái sinh linh hồn bị dính ma chưởng bao giờ!!!!

- Trời!

- Nhưng ta sẽ thử, coi như đây là thử nghiệm đầu tiên

Có một gương mặt hớn hở và hai gương mặt xuống sắc bất ngờ... vậy là hi vọng cuối cùng cung tan theo mây theo khói

- Làm gì mà xụ mặt hết vậy????? ta sẽ làm được, chắc chắn đấy!!!!!

- Hừ... ta không biết nên buồn hay nên sợ nữa...

- Ashiiiiii!!!! Ta bảo là ta sẽ làm được!!!! hôm trước ta thấy một mảnh hồn kì quái bay qua, chắc là nó rồi... giờ phải đuổi theo tóm nó lại... rồi phải tìm cho ra mấy mảnh kia trước khi nó rã ra thành ngàn mảnh nhỏ. Các ngươi phải giúp ta di chuyển căn cứ thân iu nhá!!!! Đi càng nhanh, cứu con bé càng dễ... nào, bắt tay vào việc!!!!!

"Joongie... sao hắn biết người chúng ta nhờ hắn cứu là con gái????"

"em không nghe Thái Thượng Lão Quân nói à??? hắn là quái nhân, chuyện gì chả biết!!!"

"Uk, đúng là quái nhân, nhưng là quái nhân điên khùng!!!!!"

Vậy là một thử thách mới được mở ra... giờ hai Thiên Thần Joongie, Minnie và tên quái nhân Bummie phải đi khắp nơi để tìm các mảnh hồn đã ta ra của Ngân và phải cố làm nhanh để chúng không tiếp tục tan ra nữa...

Tình yêu của Minnie liệu có cho một phép màu????

Tại một nơi tối tăm trong trời đất, nơi chứa đựng tất cả những gì xấu xa đáng sợ nhất, cất lên một thứ âm thanh hỗn độn đến rợn người

- Đồ khốn, ngươi làm thế thì sao hắn chịu ăn?????? Không ăn thì hắn sẽ khôg mau chóng hồi phục sức mạnh, Đại Vương sẽ cho ngươi chết không toàn thây đấy!

- Tại nó không chịu ăn thôi! Hừ, khốn thật, không có cách nào bắt nó mở miệng.

- Vậy thì tìm cách nhét thức ăn vào miệng hắn! hứ! ta đi đây, ngươi tự lo đi!

Và cách đó một bức tường đá dày, một đám lố nhố đang cười nhăn nhít với nhau, bên trên là một tên to cao băm trợn với gương mặt không thể đáng sợ hơn

- Sao rồi???? nó có chịu ăn không???? đã hồi phục chưa????

- Dạ... vẫn chưa... *sợ sệt*

- Một lũ vô dụng!!!!! ba ngày nữa à nó không hồi phục được sức mạnh, ta sẽ lấy mạng các ngươi!

- Dạ... Đại Vương! Chúng con sẽ cố gắn!!!!

Tên tiểu quỷ đó mếu máu lui ra, cuộc sống của hắn đang dần trở nên tăm tối, bắt đầu từ ngày mai.

Hắn nhìn chăm chăm vào vách tường gần đó... nơi có một con người đang bị trói đứng bởi những sợ xích sắt. HongKi - với tư thế không thể thanh thản hơn - hai mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống. có lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì kiệt sức, vì đau, hay vì...

"em đã ổn chưa???? Họ đã cứu được em chưa???? Xin lỗi, tôi vô dụng, chỉ có thể giúp em giữ lại mảng hồn cuối cùng không bị tan rã... hãy bình an nhé... nếu có kiếp sau... vẫn hãy là một con người đáng yêu như vậy..."

Mỗi khi cậu cử động, những sợi xích to đùng được luyện từ 999 linh hồn trăn tinh ấy lại siết chặc. nó là sợi xích ma thuật, quanh nó toả ra một luồn khí hắc ám để giam giữ những tên có phép thuật mạnh, và HongKi, người con trai không rõ là Thần, Quỷ, người, hay một cái gì khác đang chịu sự khống chế của nó.

**

Trở lại thánh địa của quái nhân Bummie, nơi có hai Thiên Thần đang dùng hết sức duy chuyển toàn bộ "tảng thiên thạch xấu xí" với vận tốc chóng mặt. Còn một tên mặt trắng bóc cứ hết lóng ngóng, lại kêu la, hối thúc

- Ế... nhanh lên, ta không hiểu hai ngươi là Đại Thiên Thần cái quái gì nữa, chậm như rùa á!

- Joongie!!! Em đang cố kiềm chế lắm rồi, anh có biết không????

- Anh cũng thế... nếu thất bại, anh lấy danh dự Thiên Thần ra mà thề, anh sẽ cho tên nhóc này chết không nhắm mắt. anh sẽ lột da, chặt khúc, kho khô cho con linh thú của lão thái thượng xơi!

- Hừ... chả hiểu nó làm cái giống gì mà cứ bắt mình bay vòng vòng thế không biết...

- Suỵt... im lặng...

Bumie đặt tay trên miệng, hai mắt ngó về một phía... cứ chăm chăm khiến cho hai tên Thiên Thần kia dâng lên một niềm hi vọng...

- Lấy cho ta cái Thiết Linh Nhãn. *chìa tay ra*

- Huh? Thiết Linh Nhãn là cái quái gì????

- Thì cái vật dài dài, xám xám, tròn tròn, lớn lớn, nhỏ nhỏ đó!!!! *mắt không rời vị trí đó*

- Trời!

Quả thật với lời miêu tả không thể... chi tiết hơn của Bummie, Joongie và Minnie phải lục tung cả thùng đồ nghề của hắn ra mà không biết phải lấy cái nào.

- Ashi! Đúng là vô dụng mà!!!!!

Bummie hầm hầm đi tới, giật lấy cái vật trên tay Minnie khi cậu định vứt sang một bên để... lục tiếp.

- Trời ơi, thì ngươi có nói là cái ống nhòm đi, còn bày đặt Thiết Linh Nhãn!!!!! - Minnie gắt lên, trong khi Joongie chán nản ngồi phịch xuống

- Ngươi thì biết cái gì???? đây không phải là cái ống nhòm bình thường, nó được làm bằng thiếc được luyện hai ngàn năm, lắp thêm một mảnh kính đặc biệt.

- Đặc biệt gì????? bình thường!!!!!

- Hừ, mảnh kính này là con ngươi của một con quái thú chuyên đi săn hồn của con người, năm đó, ta đi ngang thì bị nó chặn lại, định xơi thử hồn của ta, nhưng nó đâu biết ta không có hồn!!!!! vậy là ta đành lấy một con mắt của nó để trả thù việc dám chặn đường ta!

- Huh? xạo vừa thôi!!!!!! - cả hai trề môi, phúng má - phép thuật thì không bằng ai, chỉ giỏi cái khoát lát!!!!!

Mặt Bummie đỏ gay lên, đây là vấn đề cậu tức anh ách mấy ngàn năm qua, không hiểu sao một người như cậu, thông minh, nhanh nhẹn, hoạt bát năng động dễ thương thế mà học mãi vẫn không thuộc được mấy câu thần chú cơ bản, chỉ thuộc được cuốn bí kíp chiêu hồn mà cậu nhặt được trên cái hòn đảo này, mấy ngàn năm về trước, có bất công không chứ???

- Ai bảo các ngươi là phép thuật ta rất kém hả????? hứ, mà Thánh Nhân như ta, không cần dùng phép thuật cũng tiêu diệt được nó!!!! *vênh mặt lên*

- Bằng cách nào???? *ngạc nhiên*

- Nó ăn linh hồn, vậy có nghĩ là linh hồn là thức ăn của nó??? - Bummie nhướng mắt

- Tất nhiên, hỏi vô duyên quá!!!

- Vậy thì bỏ thuốc vào thức ăn của nó là xong!!!!!! Ta có cả khối "thức ăn" cho nó đấy! ha ha

- Thuốc gì????

- Xổ!!

- Trời!!!!

- Khi nó vừa trúng thuốc, lập tức xổ ra không biết bao nhiêu linh hồn mà nói!! Ta phải cực khổ lắm mới làm chúng sạch sẽ thế này đấy. sau đó nó mệt quá, gục xuống, vậy là ta xin con mắt của nó!!!!

- Bó tay!

- AAAAA kìa... kìa... mảnh hồn nhỏ xíu... không nguyên vẹn... màu sắc kì lạ... là nó rồi...

Bummie đứa ống nhòm quan sát rồi la toáng lên, tức tốc, Minnie và Joongie đưa hòn đảo bay nhanh về phía đó...

- Nó đây rồi... phù... may mà còn vớt được... mau, đưa cái bình đó cho ta.

Sau khi tống một mảng hồn của Ngân vào bình, cuộc hành trình lại tiếp tục, trời đất rộng lớn thế này tìm đến bao giờ cho xong?????

- Kìa... mau, nó kìa!!!!

Lại thêm một mảnh...

- A!! bên kia!!!! Bên kia!!! Nhanh lên!!!!

Vậy là cứ mỗi lần Bummie nhảy dựng lên, niềm vui cũng như hi vọng cứu được Ngân của Minnie và Joongie cũng tăng lên gấp bội. mảnh hồn cuối cùng cũng đã được đưa vào bình, đây là công đoạn khó khăn nhất... ghép hồn!!!!!!

- Phù... thế là đủ... chỉ còn ghép chúng lại thôi!!!!

- Được không????

- Ta không biết, hi vọng là được!!!!

Bummie bước vào một căn phòng rộng lớn, Minnie và Joongie cũng bước theo. Căn phòng này có cái gì đó rất kì quái, giống như chủ của nó vậy.

Giữa phòng là một khối thuỷ tinh rỗng hình chữ nhật, trong suốt. Bummie tiến tới, mở nắp bình, những mảnh hồn bay ngay vào trong đó.

- Các ngươi không được nhìn, quay đi hoặc ra ngoài, nếu không ta phân tâm, không biết con bé sẽ ra sao đâu!!! lỡ ghép nhầm thì chết!!!!!!

Trong lòng Minnie lo lắng không yên, nhưng cũng miễn cưỡng bước ra ngoài, không quên ném lại câu nói

- Trông cậy hết vào ngươi...

Liệu với thực lực của Bummie, Ngân có được cứu không??

- Minnie à.. nhất định Bummie sẽ làm được mà... em đừng lo lắng...

- Nếu không thành công thì sao????

- Bậy! hồn phách con bé sẽ được ghép lại nguyên vẹn... rồi nó sẽ được đi đầu thai... rồi sang kiếp sau, em sẽ lại được gặp nó! chỉ khoảng 60 năm chứu mấy!

- Kiếp sau?????? Em không muốn!!!! sang kiếp sau, con người sẽ quên tất cả những gì ở kiếp trước. cô ấy sẽ quên em, quên đi tất cả!!!! em không muốn thế đâu, Joongie à...

Minnie cười buồn, cậu không thể tưởng tượng nổi, sang kiếp sau, Ngân sẽ thế nào???? Có hồn nhiên dữ dằn nhưng đôi lúc lại trầm lặng, dễ vỡ thế không...nhưng anh chắc rằng, qua kiếp sau, cô sẽ quên anh, quên luôn 4 lão. Con người mà, khi đầu thai, đồng nghĩ với việc bỏ lại kí ức của kiếp trước.

- Thành công rồi!!!! hố hố!!! ta thành công rồi!!! ôi cha mẹ ơi!! Không ngờ ta lại tài giỏi đến thế!!!! ha ha ha

Ngay lập tức, cả hai chạy bổ nhào vào phòng, nơi đang có một tên đứng ngữa mặt lên trời mà cười điên dại, không ngớt lời ca ngợi, tân bốc về mình.

- Ngân... hồn cô ấy... được cứu rồi!!!!!!

Bên trong khối thuỷ tinh đó... một cái bóng trắng xám đang mờ ảo hiện ra... là gương mặt đó, đôi môi đó... nhưng sao ánh mắt vô hồn, không biểu hiện chút cảm xúc.

Minnie chạm nhẹ vào khối thuỷ tinh, như muốn chạm vào cái linh hồn của người anh yêu thương nhất, cô ấy ở đây, ngay trước mặt anh mà sao mong manh, dễ vỡ đến thế???? chỉ cần chạm vào là lập tức tan ra... biết bao cảm xúc, biết bao điều anh muốn nói, nó dâng lên nhưng nghẹn ứ ở cổ... đắng chát ở cuống họng...

- Minnie... yên tâm đi, chỉ cần con bé đi đầu thai nữa là ổn rồi... chỉ cần chờ 60 năm dưới trần nữa thôi, à mà cũng chỉ 60 ngày trên trời chứ mấy!!!!

- Không, em không muốn chờ nữa... cô ấy sẽ không phải đầu thai gì hết!!!!

- Minnie???????

Ngay lập tức, Minnie biến mất, để lại hai tên đứng như trời trồng mặt đơ như cây cơ chả hiểu mô tê gì hết.

**

Diêm Vương Phủ

- Lão đâu rồi????? Diêm Vương????? Lão đâu rồi hả????? ra đây ngay không???? hay chờ ta đốt trụi cái động này lão mới chường mặt ra hả?????

Bấy giờ nơi địa phủ xôn xao, lão Diêm Vương lập tức xuất hiện để làm an lòng đám quỷ nhỏ

- Đứa nào??? Đứa nào láo vậy???? hả???? lôi cổ nó ra đây cho ta!!!!!

- Ta đây, khỏi cần phải "lôi cổ" đâu!!!!!!!!

- Ơ???? A... ha... ha... her... hix... hix... hu... hu... Minnie đại Thiên Thần...

Lão Diêm Vương vừa phô trương uy lực dũng mảnh của mình, nhưng khi thấy được bộ mặt hùng hổ của Minnie thì lập tức từ giận dữ, bức bối, đến sượng sượng rồi sợ sợ... sau đó... vô cùng hoảng sợ đến mức chỉ biết khóc thôi, ha ha!

- Sao???? Không giỏi thì quát tháo la lối nữa đi???? hứ!

- Hehe! Lão thần đâu dám... chả hay có việc chi mà đích thân Đại Thiên Thần lại hạ giá đến đây ạ????

- Đưa cho ta cuốn sổ sinh tử!

- Huh?

- Ta bảo đưa cho ta cuốn sổ sinh tử!!!!

- Đó là sổ trời... không thể tự tiện xem được ạ... ngài tha lỗi cho hạ thần...

"Hừ, cái lão gì này, lắm lời thế không biết!!!"

Nhìn thấy gương mặt nịnh nọt cười đểu, Minnie chỉ muốn đá cho lão một phát bay về cõi phật cho rồi, nhưng như vậy là phúc cho lão ta quá, nên đành thôi vậy.

- Giờ ta hỏi có đưa không??????

- Thần... người đừng làm khó hạ thần mà...

- Ashiiiiiiiiiiiii có Diêm Vương nào lắm lời như ngươi không???? ta bảo mau đưa đây???

"hixx thằng oắt con này... nó muốn mình chết đây mà... hừ... nếu mi không phải là thiên thần mạnh nhất, nếu ngươi không phải con Ngọc đế... nếu ta đánh lại ngươi, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây, thằng oắt con!!!!! Giờ sao đây??? hức hức!! không đưa chắc Diêm Vương Phủ toi quá, con nếu đưa cho hắn... mình còn gì là danh dự của Diêm Vương nữa?????"

Lão quay lại... định tìm lời xin xỏ nịnh nọt hay... hối lộ như mọi lần, nhưng vừa quay qua, lão đã hoảng hốt thấy Minnie đang chúi mũi vào cuốn sổ to đùng, đen đúa, rách nát lại còn... bốc mùi nữa!!!!

- Ha... đây rồi... Trần Hoàng Yến Ngân... tên gì mà xấu hoắc!!!! hừ... chết vào ngày... huh???? chưa tới số mà?????

- À... vâng... con bé chưa tới số... nhưng do bị gì đấy không biết... nên phải chết trước số ạ... - tên phán quan khép nép lên tiếng

- Ashiiiiiiiiiii đồ vô trách nhiệm, làm ăn kiểu gì vậy hả????? người ta chưa tới số mà bắt chết là sao?????

- Tại hồn cô ấy tan rồi... chứ thần có muốn đâu... không có hồn thì làm sao nhập vào xác????? - Diêm Vương cũng cuối gầm mặt run rẩy.

- Chuyện đó không cần ngươi lo... nói cho ngươi biết, con bé đó không được chết, ngươi hiểu không???? ít nhất thì 2 hay 3 trăm năm nữa ngươi mới được gạt tên cô ta.

Rồi Minnie bỏ ra cửa tam quan, để lại lão Diêm Vương một mình lẩm bẩm.

- Huh???? hai ba trăm năm???? Điên chắc, nếu nó sống đc tới đó thì ngươi dám bên nó chắc???? nó sẽ rụng tóc, trọc lóc như đầu gối ta đây này *chỉ chỉ*, da nhăn nữa, nhăn hơn cả ta luôn, tướng sẽ lọm khọm như lão phán quan này này, rồi...

- Diêm vương! Đại Thiên Thần đi rồi...

- THÌ ĐI RỒI TA MỚI DÁM NÓI!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thật là mất mặt quá, lần nào cũng thế, tên oắt con Minie mà "hạ đáo" xuống nơi Âm ti này là y như rằng sắp có đại nạn tới nơi, từ chủ cho tới tớ, từ Diêm Vương cho đến phán quan rồi Hắc Bạch Vô Thường hay lũ đầu trâu mặt ngựa đều xanh mặt, tái mét lo sợ cho sự yên bình của âm giới. mà kể ra cũng lạ, Minnie Đại Thiên Thần chơi đâu không chơi, quậy đâu không quậy, chỉ chọn mỗi Diêm Vương phủ làm nơi tiêu khiển, không hiểu cậu hướng thú gì nơi này mà mỗi lần bực bội bức bối hay khó chịu, lại xuống tìm Diêm Vương với đám quỷ nơi đây mà trút hết, bất kể nỗi "khổ đau" biểu hiện trên những khuôn mặt "cực kì xinh đẹp" kia.

- Hừ... thù này nhất định ta sẽ trả!!!!!

*** ***

- Minnie??? Em định làm gì???? - hai con người trơ mắt ếch ra dòm

- Nhập hồn vào xác!!!! *tỉnh bơ*

- Huh????

- Hehe... đừng nhìn ta thế chứ???? Joongie, về thôi, cho con nhóc đáng chết này sống lại cái đã.

Hừ, ghét ghê chưa, muốn người ta sống lại mà lại bảo là "con nhóc đáng chết". đúng là nói một đằng làm một nẻo.

- E hèm... đi dễ vậy sao??? Một tiếng cám ơn cũng không có à????

- Her her... là ngươi tự nguyện giúp mà, ta có ép đâu, Joongie, đi thôi!!!

- Ế! Ngươi làm vậy mà coi được à???? không cảm ơn thì đừng hồng đem hồn con bé đi à?????

- ...

- Minnie... em biết điều chút đi!!!!!!

- Hứ! cám ơn~~~~~~~~~~~~~~~~

Phải nói là cường điệu nhão nhẹt do Minnie phát ra cũng đồng nghĩa với việc da gà da vịt, da cóc da nhái của Bummie nổi hết cả lên.

- Hizzz em thật là... *quay qua Bummie* Bummie, cám ơn ngươi!!!

- Ok, chỉ có ngươi là biết điều, còn thằng oắt con không biết trên dưới là gì... BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TA!!!!!!!!!!

- Her her... cám ơn ngươi à! ta cũng chẳng muốn ở lại cái nơi quái dị này chút nào đâu!!!!

Tức thì Minnie bước ra, một tay kéo theo Joongie, một tay giựt phắt lấy cái bình mà cậu chắc rằng trong đó, là linh hồn nguyên vẹn không chút "trầy xước" của Ngân.

"về nhà thôi con nhóc... vài phút nữa, cô lại có thể bay nhảy, à không, la lối như bình thường..."

Nghĩ tới đây, Minnie nhẹ nhỏm hẳn ra, niềm vui len qua từng thớ thịt. chốc lát nữa thì con bé dữ như sư tử Hà Đông la hét ầm ĩ sẽ lại đứng trước mặt anh, tha hồ mà gây gỗ.

** **

- Em làm được không Minnie???? Hay để Joongie làm đi...

- Ashiiiii các người im lặng có được không??? để ta tập trung với chứ!!!!!

- Nhưng... em hậu đậu thế coi chừng...

- Bậy nà, JunSu, em muốn nó dần em một trận à???

- Nhưng mà...

- Chunnie~~~ anh muốn nói gì???

Minnie nũng nịu mà nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn hay tên gây rối như muốn ăn tươi nuốt sống. không khí lập tức chùng lại, căng thẳng thấy rõ.

*** ***

- Ư...uhm...

Ngân khẽ thở nhẹ sau không biết bao nhiêu giờ ngừng thở, đôi môi khẽ mấp mái gì đó nghe không rõ, hai mắt từ từ hé mở trước ánh mắt chờ đợi của không biết bao nhiêu người.

- Rồi kìa... nó sống rồi kìa...

- Ế... mở mắt ra rồi kìa...

- Sư tử cuối cùng cũng thức dậy sau kì ngủ đông...

- Hizzzz là phúc hay là hoạ đây...

- MẤY NGƯỜI CÓ IM LẶNG CHÚT KHÔNG THÌ BẢO???? ỒN ÀO QUÁ ĐI!!!!!!

Minnie nhảy dựng lên khi bốn lão kia cứ hăm hở nhìn cái người vừa trở về từ cõi chết mà không ngừng than vắng thở dài. Mà cũng ngộ, cái tên Thiên Thần siêu quậy luôn la hét ồn ào mà hôm nay lại phản đối sự ồn ào của kẻ khác, có bất thường chăng???

- Ê, sao rồi??? ngồi dậy coi!!!!! Làm gì nằm ì ra đó hoài zạ hả?????

- Huh????

Ngân nghe tiếng ai đó nheo nhéo bên tai, không thể nhìn rõ là ai cả... nhưng nghe tiếng là cũng biết ai rồi, chỉ thắc mắc một điều là... sao hắn lại ở đây??? không phải hắn đang luyện cái gì gì đó sao??? Và... sao cô lại ở trong trạng thái kì quặc như thế này???? cứ lơ lửng, bồng bềnh như trên mây á. Lại còn thêm việc cảm thấy mình bị lôi kéo, giật ngược giật xuôi, rồi có cảm giác gì lạ lắm, không diễn tả được. nếu cô biết mình đã chết mấy hôm rồi thì sao nhỉ????

- Ê... con kia, đừng nói là chết lâu quá, xương cốt rệu rã không ngồi dậy nổi nha!!!!!

Minnie đưa mặt lại gần quan sát khi thấy Ngân sau khi mở mắt mà vẫn còn trong trạng thái đơ toàn tập. cậu cứ đưa mặt lại sát mặt Ngân mà ngó xuôi ngó ngược.

- AAAAAA ĐỒ BIẾN THÁI!!!!!!!! TRÁNH RA CHO TAAAAAAAA

Có lẽ sau một thời gian... câm lặng, không thể nói được tiếng nào, giờ âm thanh thoát ra từ cái miệng bé bé xinh xinh ấy... trở nên thánh thót hơn, tần số cũng tăng tỷ lệ thuận với sức công phá màng nhĩ của những người xung quanh.

- Hế hế... vậy là không bắt lộn hồn rồi! ha ha cái âm thanh này sao mà quen thuộc quá!!!!!! - JunSu vỗ đùi cười nắc nẻ

- Hizzz khổ rồi, khổ rồi, đại hoạ!!!!! - Yunnie lắc đầu nguầy nguậy.

- Suỵt... cho nó bình tĩnh lại cái đã, chết mấy ngày rồi còn gì!!!!!

- Hớ!!!! nhìn cái mặt ngơ ngác như con nai của nó kìa ha ha!!!

- Ashiiiiiii em nhớ là ghép đúng hồn của nó mà ta... đâu phải hồn của Hưu nai hay sư tử gì đâu!!!!!!

- YAAAAAAA mấy người nói đủ chưa vậy hả???? làm gì sỉ nhục ta dữ vậy hả?????? vừa vừa thôi chứ!!!!!!! Quá đáng!!!!

Ngân ngồi bật dậy, chỉ thẳng vào năm cái bản mặt đểu cáng (theo suy nghĩ của cô) mà rủa xã mắng nhiếc. gì chứ người ta vừa mới tỉnh dậy mà chỉ nghe toàn lời lẽ khó nghe, hỏi không bực sao được????

- Hí hí... cho tụi anh xin lỗi mà. hehe mừng em sống lại!!!!! - Chunnie hí hửng.

- Sống???? là sao????

- Thôi, nói em không hiểu đâu, chỉ cần biết là vì mạng sống của em Minnie nó đã phải khổ sở, "đi mây về gió" khắp nơi tìm kiếm từng chút "sự sống" của em đó!!!!!

- Huh??? thôi, mệt, nói nhiều, rảnh hơi quá!!! về trển coi việc trên đó ra sao rồi!!!!

Minnie cố quay đi che giấu biết bao nhiêu cảm xúc, cậu có nhiều điều muốn nói lắm chứ đâu phải chỉ toàn lời khó nghe, nhưng không hiểu sao, cậu lại không nói được, có gì đó cứ nghèn nghẹn lại, danh dự của một Thiên Thần chăng????

- Mấy người đi trước đi!!!! ta ở lại chút xíu lên sau.

Joongie cười tươi rói khi nhận được ánh mắt không an tâm của Minnie, anh muốn gì đây chứ????

- hứ, không đi mà ở đây chịu trần con sư tử này thì mặc kệ anh!!!!! có gì đừng kêu em cứu á nha!!!

- Cái tên vô duyên kia, nói vậy là ý gì hả???? biến đi cho khuất mắt tuiiiii

- Hừ... con nhỏ đáng ghét

Minnie liếc xéo Ngân một cái rồi biến mất, ba lão YunChunSu cũng biến theo, để lại Joongie ngồi ôm bụng trước nét mặt tức tối của Ngân.

Joongie cứ ngồi đó, quan sát nét mặt đang ngày một đỏ của Ngân, ánh mắt có chút gì đó kì quái

"làm gì mà nhìn dữ vậy trời???? mặt mình có dính gì sao??? Joongie... đừng nhìn em thế chứ... ashiiiiiiiiii"

- Joongie!!!!

- Hả??? ơ?? Gì????

- Làm gì nhìn em dữ vậy????

- À, không có gì *cười tươi* chỉ là anh xem em có thay đổi gì không ấy mà

- Có chuyện gì vậy?? lúc này Chunnie bảo cái gì chết chết sống sống, em chả hiểu gì cả!!!

Joongie mỉm cười hiền hậu, nụ cười ấy có thể khiến biết bao nhiêu người không thể rời mắt, cũng may là thấy hoài nên Ngân gần như miễn dịch, chỉ gần như thôi, chứ tâm trí cô cũng còn lâng lâng lắm!

- Em chết cũng khá lâu rồi đấy!

- Huh? chết? *ngẫm nghĩ* CÁI GÌ???? CHẾT SAO?????????

- Uk, ha ha! em thôi cái mặt đơ ra đó đi, tức cười chết được!!!!!

- Nhưng.... Em chết thật sao??? Bao lâu rồi??? sao em không biết gì cả!!!

- Em không nhớ gì thật sao???

Ngân cố nặn lại trí óc đã một thời gian dài không sử dụng của mình, nhiều hành ảnh đồng loạt hiện về... lúc được lúc mất, không theo trật tự gì cả.

Cô nhớ cô bị ai đó tấn công, là bọn ác quỷ. Cô nhớ bốn lão Thiên Thần dần dần ngã xuống trước mặt cô, cô nhớ lúc cô sắp chết tới nơi thì có người cứu cô, không phải Minnie, mà là Hongki. Rồi cô nhớ cả Hongki cũng bị thương, và cô bị Ma vương cho ăn một chưởng, rồi... Hongki đã đổi lấy sức mạnh của mình để cứu lấy phần hồn còn vương lại trong cô... chỉ nhận thức được nhiêu đó. À, còn nữa, cô nhớ ảnh ảnh cuối cùng đập vào mắt mình là luc sHongki bị kéo lê đi, ngày một xa dần rồi biến mất, khoan đã... Hongki?

- Hongki?

- Hả???

- Hongki??? Anh ta đang gặp nguy hiểm!!!!

- ừ há, anh quên, nó tình nguyện cứu em mà... mà không biết nó là thần hay quỷ nữa, sức mạnh của nó cũng không vừa.

- mau mau cứu anh ta, không thì chết mất!!!!!!

- ok, anh sẽ gọi lũ chúng nó, hi vọng sẽ kịp trước khi quá trễ!!!

***

- Ta không đợi được nữa rồi, mau lôi nó ra đây cho ta!!!!!

Tên ma vương cất giọng ồm ồm đáng sợ hét vào mặt lũ yêu tinh đang chết khiếp vì sợ. chúng lôi xệch một người trong tình trạng bị trói chặt bởi một sợi xích sắt. người đó, bị lôi ra, ánh mắt bất cần nhìn lũ kia khinh khỉnh.

- Xem ra số ngươi tận rồi, nhưng trước khi ta tiễn mi về cõi cực lạc, ta muốn biét ngươi có sức mạnh này từ đâu?

- Ha ha ha... ngươi không cần biết, ta cảnh báo ngươi rằng, nếu ngươi lấy hết sức mạnh của ta, mi sẽ khó lòng là hoà hợp lại được hai luồng sức mạnh của ta và ngươi!

Tên Ma Vương đại gian ác nhìn cậu khó hiểu, sao lại không được chứ????

Cậu nhìn hắn một cách thú vị, ánh mắt như thách thức, vừa như đe doạ.

- Tại sao? Ha ha ha? ngươi tưởng ta sẽ bị ngươi lừa sao??? Thằng nhóc con?

- Ngươi biết sao ta lại có sức mạnh thế không??? ta không phải một tiểu yêu tu luyện nhiều năm như ngươi, ta cũng chẳng phải loại yêu tinh ăn cắp phép thuật của người khác. Trong người ta không phải là Ma thuật như của bọn mi.

- Cái gì???? chả lẽ ngươi là Thiên Thần???

Gương mặt cậu cau lại khó chịu, cậu không ghét thiên thần, cậu hận bọn thiên thần, mặt dù phân nữa dòng máu trong cậu là của...

- TA KHÔNG PHẢI THIÊN THẦN, TA KHÔNG PHẢI THIÊN THẦN!!!!!

- Ha ha.... xem ra ngươi thù Thiên Thần lắm nhỉ??? Vậy thì không phải rồi??? rốt cuộc mi là ai????

- ...

- Hừ, ta không cần biết nữa, bây giờ, ngươi chịu chết đi!!!!!

Hắn tiến đến, hướng cái nhìn man dại vào kẻ đối diện, ánh mắt như xoáy sâu vào, như muốn hút toàn bộ sức lực trong người cậu, cậu cảm thấy khó thở, mệt lã... đôi mắt mở to nhưng chỉ còn một màu đen tối

Hắn tiến đến, hướng cái nhìn man dại vào kẻ đối diện, ánh mắt như xoáy sâu vào, như muốn hút toàn bộ sức lực trong người cậu, cậu cảm thấy khó thở, mệt lã... đôi mắt mở to nhưng chỉ còn một màu đen tối.

Tên ác quỷ Ma Vương bổng sựng lại, chỉ mới hút có 1/10 sức mạnh của HongKi mà hắn đã cảm thấy luồng sức mạnh của chính mình đang chống lại nó. người hắn nóng ran, rõ ràng sức mạnh trong người Hongki không phải âm khí... chẳng lẽ...???

- Khoan!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!! tránh ra!!!!!!!!!!

Cả hang động nhốn nháo vì tiếng hét mà người vừa phát ra vừa xuất hiện đã khiến mấy tên tiểu yêu trong động nhốn nháo tìm chỗ trốn. Minnie bước vào, oai nghiêm, hùng dũng, nhưng... ốm quá!~~!! Chưa đủ sức đe doạ, vậy là cái động càng thêm hỗn loạn thêm khi từ ngoài cửa, thứ ánh sáng rực rỡ khác chiếu vào, ánh sáng của bốn vị Thiên Thần còn lại.

Minnie nhìn chăm chăm vào lão Ma Vương, còn HongKi thì nhìn chăm chăm lại cậu. con người này, hắn có nên hận hay không???

- Các ngươi to gan thật, dám tới tận đây à???

Lão Ma Vương nhìn bốn người mà mắt không khỏi mở to, cố gắn gằn giọng đe doạ cho lũ quỷ đang sợ hãi kia được yên lòng

- Hờ hờ, chỗ nào mà đại Thiên Thần ta không tới được??? giỡn à???

- Bọn ta tới để "xin phép" mi dẫn tên nhóc này về!!!

- Huh???? đùa với ta đây à??? các mi nghĩ có thể dẫn nó đi dễ dàng thế sao???

- Vậy thì cướp!!!

Minnie vừa nói là cả bọn xông vào dần nhau xáp lá cà, mấy thứ ánh sáng xang đỏ tím tráng vàng đen bắn nhau loạn, xạ, thật không biết bên ta bên địch đâu cả. mà không hiểu sao Minnie nhà ta xung máu hẳn ra, có lẽ do Thiên Tâm Thuật chăng??? Khí thế của cậu hơn hẳn tên Ma Vương già nua xấu xí kia.

Tình hình là chỉ có lão Ma Vương với vài tên yêu tinh có "tinh thần hi sinh vì nghĩa lớn" là tham chiến, lũ còn lại chỉ biết khép nép sợ hãi, tìm chỗ mà trốn chui trốn nhũi.

Joongie hạ mấy tên tép riêu đó dễ dàng rồi tiến tới, đưa tay định giật phăng sợi xích, nhưng không được, anh chợt hiểu ra nó là cái thứ quái gì, một tay anh giữ chặt không cho nó siết vào người HongKi, một tay anh lần mò tới đầu sợi xích, niệm chú niệm bác gì đó, cọng xích to đùng thích chặt lại rồi vỡ ra, vô số những bóng trắng dài ngoằn thoát ra từ đó.

- Xong chưa Joongie??? - Minnie vừa đùa với mấy tên yêu quái vừa nghểnh cổ lại hỏi.

- Ok!!!! Em muốn đùa nữa hay về????

Cậu sút văng một tên vào vách rồi phủi tay

- Thôi, hôm nay em chưa muốn sát sinh, hẹn hôm nào tái chiến vậy, Ma Vương!!!

Rồi cả bọn biến mất, mang theo cả HongKi khiến cho tên Ma Vương tức điên lên, nhưng không thể làm gì được. Minnie đã thực sự rất mạnh, mạnh hơn cả hắn.

- Đã thế thì tới lượt mi ra tay rồi, không ngồi không hưởng lợi mãi được đâu. Bọn Thiên Thần nhãi nhép kia, rồi các ngươi sẽ bất ngờ đến không thể tưởng tượng được với nhân vật bí mật của ta! Ha ha ha

Trước cửa nhà Ngân, có năm lão thiên thần đứng lóng ngóng với cái thân thể mềm oặt nằm sóng soài xuống đất. HongKi sau một thời gian bị trói, không đủ sức để đứng lên hay thực hiện bất cứ hành động nào khác ngoài giương mắt nhìn những kẻ đã cứu mình, thứ mà cậu ghét nhất - Thiên Thần

- Sao lại cứu tôi????

Tiếng thều thào nho nhỏ vang lên một cách mệt mỏi, JunSu thở dài

- Hizzzz bọn ta cũng chả muốn cứu ngươi đâu, tại con bé Ngân nó bắt đấy chứ!!

Khẽ nhìn vào trong nhà, HongKi chợt thấy tim mình thắt lại, đối diện với cô như thế nào đây?????

- Em xong việc rồi, đi đây!!!!

Minnie buông một câu lạnh tanh, vừa định biến thì bị Chunnie chụp lại

- Ế!!! Em đi thì ai ở lại canh chừng con bé???? Bọn anh phải về trên đó gấp, Ngọc Đế vừa triệu!!!!

- Liên quan gì đến em???? Sao em phải coi chừng cô ta chứ??? Hừ!!

- Thế lỡ tên ác ma này có làm gì con bé thì bọn anh cũng không chịu tránh nhiệm đâu!!! - Yunnie cũng hí hửng chen vào

Minnie khẽ nhíu mày nhìn Hongki, rồi cậu bình thản, cho tay vào túi quần, bước thẳng ra cửa

- Người như cô ta ai dám làm gì em mới sợ!!! mặc kệ!!!!

Và... biến mất

Joongie lắc đầu thở dài rồi lôi HongKi voà trong, miệng oang oang không ngớt

- Ngân đâu???? sư tử đâu rồi???? anh đem thằng oắt con này về cho em đây!!! giao lại cho em đấy!!!!!

- Gì mà la lối không cho người ta... ơ??? HongKi?

Kẻ ngồi trên ghế salong với dáng vẻ mệt mỏi kia đã làm đứt ngang câu nói của Ngân, cô nhìn hắn không chớp mắt.

HongKi cũng nhìn lại, nhưng không nói gì.... biết nói gì đây????

- Này, Ngọc Đế triệu bọn anh có việc gấp, anh lên lát xuống liền, em ở lại cẩn thận nhá!!!

Joongie vừa tiến đến đứng vào hàng ngũ cùng bốn lão kia, tay khoanh trước ngực như thoả mãn vì vừa làm được một điều gì vui lắm ấy.

- Ơ... các anh bỏ anh ta lại đây rồi đi như vậy à????

- Chứ em muốn sao??? Chính em bảo cứu nó mà??? hay bọn anh đem nó trở lại cho tên Ma Vương xé xác ra!!!!

- Anh dám?

- Hê hê!! Thôi bibi bé con, bọn anh đi!! tên oắt kia, mi liệu hồn đấy nhá!!!

Joongie cười khoái trá rồi khoát vai mấy lão kia biến thẳng, để lại hai cái xác trời trồng nhìn nhau mà chẳng biết nói câu nào.

Có lẽ có vài người sẽ hỏi tại sao Joongie lại cả gan kéo mấy lão kia về trời mà để lại Ngân một thân một mình với tên được xem là ác quỷ đó. Là vì anh tin cậu ta. Kẻ đã từng hi sinh sức mạnh, thậm chí cả tính mạng để cứu cô thì chắc chắn sẽ không thể làm hại cô được. chỉ có điều là... phải chăng hắn sẽ trở thành... tình địch của Minnie??? Nếu thế thì có phim hay để xem rồi.

- Anh... không sao chứ???

Thấy không thể kéo dài mãi sự im lặng thế này, như vậy phí quá, Ngân đành lên tiếng

- Không. cô cũng vậy?

- Tôi cũng vừa mới "sống lại" đây thôi. Cũng không tệ lắm.

- Ừ!

Ngân không nhìn hắn nữa, giờ cô đang cố nghĩ xem phải nói gì với hắn đây, có nhiều điều cô rất muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

- Cám ơn anh.

- Về chuyện gì???

- Cám ơn vì đã cứu tôi, không thì chắc giờ này tôi đang tiêu diêu miền cực lạc rồi

- Hờ... không có gì, chỉ là...

Cô bỗng nhìn thẳng vào mắt HongKi, đôi mắt to như muốn xoáy vào tim hắn.

- Anh... thật sự là ai????

- Ý cô là sao?

- Anh là Thiên Thần hay ác quỷ???

- Cô nghĩ sao???

Cô khẽ ngồi xuống đối diện hắn, tay mân mê tách trà, miệng nói đều đều nho nhỏ chỉ đủ cô, và hắn nghe thấy

- Tôi không mong anh la Thiên Thần, nhưng không hề muốn anh là ác quỷ, chỉ như thế, chúng ta mới có thể là bạn của nhau. Nhưng... *ngước nhìn* anh thật sự là gì????

- Tôi không phải Thiên Thần, nhưng cũng không là ác quỷ, vậy chắc là đủ tiêu chuẩn làm bạn cô rồi chứ gì???

Hắn mỉm cười, một nụ cười thật sự, thể hiện bản chất thật của hắn - ngây thơ và rất đáng yêu

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 640x358 và size là 29KB

- Vậy...

- Cô muốn hỏi sức mạnh của tôi à???

- Uk

Khẽ thở dài, HongKi ngã xuống ghế, có lẽ đây sẽ là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng anh tiết lộ bí mật về cuộc đời mình... nhưng tại sao anh lại làm thế???? tại sao lại kể cô nghe??? Thật là khó hiểu

- Anh... là con của vị thần nào à????

Thấy HongKi chân chừ, Ngân đánh bạo hỏi đoán.

- Uk

- Vậy... anh là Thiên Thần rồi!!!!

- Một nữa thôi!

- Hả???? một nửa???

- Mẹ tôi, là con người!!!

Ngân gật gù, dù sao cô cũng hài lòng với câu trả lời mình vừa tìm được.

- Vậy cha anh là Thần gì??? tôi đã có lần lên trời rồi, không biết từng gặp chưa nhỉ???

- ...

Thoáng thấy vẻ khó chịu trên gương mặt HongKi, Ngân liền bát-xê qua mẹ hắn

- Mẹ anh đâu???? bà ấy còn sống chứ????

- Chết rồi!

Ngân lặng người, chợt nhớ tới cha cô, yêu Thiên Thần thì kết cục sẽ không tốt

- Có phải bà ấy bị đày xuống 18 tầng địa ngục không??? cha tôi cũng từng bị như thế.... ông đac yêu Thiên Thần

- Hừ... thế thì nhẹ rồi, mẹ tôi... bị nguyền rủa... mãi mãi không được siêu thoát

HongKi siết chặt đôi tay, mắt ánh lên tia nhìn giận dữ, và trong đôi mắt đó, có thể thấy hai đóm lửa hận rừng rực chực thiêu rụi mọi thứ trong tầm nhìn...

- Xin lỗi... tôi không cố ý...

- Không sao đâu *mỉm cười* chuyện đó cũng mấy ngàn năm rồi còn gì... mà cô muốn biết ai đã nguyền rủa bà ấy không???

- ...

- Vương.mẫu.nương.nương.

- Là... là... Vương Mẫu???

HongKi gằn mạnh cái tên nghe lạnh cả xương sống. đúng là lúc trên trời, ban đầu Ngân có ấn tượng rất tốt về người mẫu nghi thiê nhạ này. bà ta rất đẹp, vẻ đẹp rất hiền, nhưng sao đó, qua cách nói chuyện thì Ngân biết mình đã lầm

- Tại sao bà ta lại làm vậy????

- Vì... người mẹ tôi yêu... là Ngọc - Đế!

- ...

Đôi mắt Ngân mở lớn hết cỡ, tưởng chừng nó có thể rơi ra luôn ấy chứ... nói vậy HongKi là con Ngọc Đế sao??? Là em của Minnie sao????? Là sự thật sao???

Rồi mọi chuyện sẽ ra sao khi nhân vật đáng sợ nhất xuất hiện??? là ai???? Quen hay lạ?????

Mấy ngàn năm về trước, lúc đó Ngọc Đế đang chán ngán việc Thiên Đàng nên quyết định xuống trần du hí. Cũng may là Vương Mẫu Nương Nương đang lo chăm sóc đứa con trai bé bỏng của bà nên không bận tâm gì đến việc "đi mây về gió" của ngài cho lắm. Thế là, ngài xuống trần để thử cái cảm giác trần tục của con người và kiếm tìm một cái gì đó mà ngài ấy cũng không rõ là gì

Nơi ngài đáp xuống là một vùng đất trống đầy cỏ dại, xa xa là con suối nhỏ uốn mình qua các gò đất, chảy róc rách hoà với tiếng hát của ai đó ngân lên trong veo, thánh thót. giọng hát ấy ngọt ngào mềm mại đến mức làm ngài Ngọc Đế - lúc này đang trong lớp một chàng thiếu hiệp - ngây người, và sau cái giây phút đắm chìm trong hư ảo, ngài quyết tìm cho ra người có giọng hát tuyệt vời đó.

"Chàng trai" ấy tiếng tới một lùm cây, nơi mà giọng hát nghe ngày một lớn hơn. Khẽ cuối người để không bị phát hiện, chàng lén đưa mắt tiềm kiếm... và...

Trước mặt ngài là một cái hồ nhỏ, nước trông vắt, lơ đãng vài hoa sen thơm ngào ngạt điểm xuyết thêm cho vẻ đẹp của hồ. những bông hoa ấy bị lay động bởi bàn tay trắng nõn của một cô gái, cô gái đang ở dưới nước. cô-ấy-đang-tắm!

Là một vị thần cai trị việc trên trời dưới đất, chàng trai ấy không thể làm một việc không đáng mặt trượng phu - nhìn con gái tắm - như thế, vậy là vừa định cất bước quay đi, giọng hát ấy lại cất lên, kéo bước chân người ở lại.

Đấy là tình cảnh bắt buộc đấy nhá, chứ Ngọc Đế đâu muốn. tư thế vừa đứng vừa quỳ, thân người thì muốn quay đi nhưng không nỡ. hai mắt đã bảo không được nhìn người ta mà cứ nhìn. Nếu... cả Thiên Đình biết được chuyện này thì xấu hổ chết mất.

Thời gian cứ thế lặng trôi. Một người thoải mái vừa... tắm vừa hát, một người thì cũng thoái mái không kém, vừa... ngó, vừa nghe. Và khi bàn tay cô gái ấy vừa định chạm vào bông hoa ở gần bờ hồ thì... kẻ rình trộm đã bị phát hiện.

Không thét lên như những cô gái khác, cũng không **** bới mắng mỏ, không làm bất cứ hành động nào mang tính chất đanh đá. Cô gái khẽ ngước nhìn con người đã rình mình suốt buổi tắm, và trầm mình xuống hồ, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Người đứng trên hồi hơ hoảng hốt, phần vì cô gái ấy quả thật rất xinh đẹp, đẹp không thể tả, phần vì hành động bất ngờ của cô gái.

Một canh giờ trôi qua, người con trai vẫn đứng trên bờ hồ chờ cô gái để nói lời xin lỗi, để lương tâm bớt dằn vặt bởi sự phàm tục chưa thể rủ bỏ của mình. Thật là mất mặt!

Hai canh giờ...

Mọi vật vẫn không có gì thay đổi

Người con trai vẫn đứng đấy... hoà vào cảnh vật tuyệt mĩ xung quanh, tạo thành một bức tranh hoàn hảo.

Từng đường nét thanh tú trên gương mặt người đó nổi bất giữa cảnh sắc cây cối đất trời khiến cho ai nhìn thấy cũng phải lặng người mà ngắm nhìn...

Ba canh giờ...

Con người có thể ở dưới nước lâu đến thế sao????

Hay cô ấy là mĩ nhân ngư???

Quá nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu vị thần hùng mạnh của đất trời, nhưng chẳng có câu nào là trả lời được, chàng quyết định tự mình tìm lấy lời đáp...

Lao thẳng xuống hồ

Thật ra thì Ngọc đế có thể đi lại dưới nước và chẳng phải chịu áp suất hay thứ gì khác nhưng chắc là sợ kinh động tới mấy con cá, mà ngài phải bơi với tư thế của một con người...

Mặt hồ phẳng lặng...

Đáy hồ dậy sóng...

Những luồng nước trong veo ùa vào mặt, có cảm giác như đang ve vuốt vị thánh của đất trời, nhưng ngài mặt kệ, phải tìm cho ra cô gái ấy cái đã.

Và... tận sâu dưới đáy hồ, có một cô gái đang ôm chặt gốc của đám sen, ôm chặt tới nổi gốc sen dường như dị giập nát. Cô ấy đã chết.

Khi biết mình đã bị nhìn thấy trong cái tình cảnh không có lấy mảnh vải che thân, một nổi u uất bỗng nghẹn ứ nơi cổ, khiến cô không thể nào thở nổi, cô... bị ô nhục rồi sao???? Là thân con gái, bị trông thấy như thế kia thì còn ra thể thống gì????

Và cô đã ôm mối nhục vùi mình xuống tận đáy hồ mà chết. chết, để hoá kiếp mà quên đi sự nhục nhã của mình.

Và chàng trai, đã cứu sống cô gái đó, xoá luôn mớ kí ức tuổi nhục trong đầu cô.

Cô chỉ nhớ rằng, mình đã gặp chàng trai tuấn tú đó trên thảo nguyên xanh ngát, và vẻ đẹp cũng như sự uy nghi hùng dũng của chàng đã làm tim cô lỡ mất vài ba nhịp.

Cô yêu con người ấy!

Và người ấy cũng yêu cô...

Tình yêu sét đánh.

Ngọc Đế sống dưới trần vài ngày thì trên trời cũng chỉ vài phút, vì vậy việc vắng mặt của ngài không được mấy ai chú ý lắm, nên ngài cứ ở lì dưới trần với cô gái, tận hưởng hạnh phúc trong tình yêu thật sự của mình, một tình yêu xuất phát từu trái tim, chứ không phải lòng thương hại hay mưu toan, tính toán.

Còn cô gái ấy, yêu ngài thiết tha dù chẳng biết ngài là ai

Cô chỉ biết rằng hắn ngài một tay kiếm hiệp chán đời nên đi ngao du thiên hạ

Tình cờ nghe giọng hát của cô, và thế là yêu!!!

Cuộc sống êm đềm tưởng chừng không có ngài tận thế, nhưng tiếng ngân hạnh phúc quá lớn, dây đàn căng quá giới hạn, sớm muộn gì cũng sẽ đứt thôi.

Vào một ngày tối trời, mây đen vây lấy tất cả, chàng trai nhận được tin đứa con trai bé bỏng của ngài trên Thiên Đàng vừa gặp chuyện, ngài đã tức tốc trở về mà không một lời từ biệt với người yêu. Cô gái ấy... chỉ biết trông chờ vào một phép lạ đưa người ấy trở lại với mình, vì cô biết, trong người cô vừa hình thành một sinh linh mới...

"chàng đi đâu???? bỏ tôi thật sao???? Đi đâu sao chẳng thấy quay về???? hãy về mà nhận mặt con của chúng ta..."

Cô đã sinh được một đứa con xinh xắn chẳng khác nào cha mẹ nó. nhưng lạ ở chỗ là, đứa bé sinh ra, không hề khóc, chỉ giương đôi mắt đen láy nhìn người mẹ phúc hậu của mình, xung quanh nó được bao bọc bởi một luồng sáng bạc, thứ ánh sáng huyền diệu khiến bà đỡ đã phải hét lên khi đứa bé mới lọt lòng...

Và từ đó cô biết, người cô yêu không phải người bình thường

"rốt cuộc anh là ai????"

Ngày ngày cô ẵm đứa bé ngồi ở cửa, mong ngài sẽ trở về với mẹ con cô

Và đột nhiên phép lạ xuất hiện trước mặt cô thật!

Một ánh sáng cam xẹt xuống từ bầu trời đầy giông tố đó, trước mặt cô, là một người... với ánh mắt đanh sắc, như muốn thiêu rụi mọi thứ.

Không gian như ngưng hẳn lại, mắt cô tối dần, không còn nhìn rõ được mặt của kẻ đó, nhưng thằng bé hai tháng tuổi thì có, nó không những nhìn, mà còn nhìn trân trân, cái nhìn của đôi mắt non nớt ánh lên sự lo lắng lẫn oán hờn...

Cô ngã xuống... đau nhói khắp người, cố nhìn mặt đứa con trai nhỏ bé của mình lần cuối... nhưng không thể. người cô tan ra, tan ra mãi... đến khi không còn chút hồn nào được nguyên vẹn...

Cô sẽ mãi không được đầu thai...

Cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ được sống một lần nữa...

Thằng bé thật mai mắn, nó được bao bọc trong một màn sáng bạc, nó được bảo vệ, còn mẹ nó... mẹ đó xa nó thật rồi...

Và đứa nhỏ nửa người nửa thiên thần ấy, lần đầu tiên trong đời khóc thét lên, một tia sét rạch ngang trời, xé toạt mọi thứ trong tầm với.

Người phụ nữ với ánh nhìn đáng sợ biến mất với giọng cười hả hê, như vừa trút được mối thù ghê gớm lắm

Và trong căn nhà đó

Nó lớn lên tùng ngày mà không cần người nuôi dưỡng

Những gì chứng kiến ngày hôm đó, nó đều khắc sâu vào tâm khảm.

Nó biết mình cần phải sống để là gì

Nó hận Thiên Thần.

**** ****

- Thật... thật là đáng sợ...

Đôi môi Ngân mấp mái run run, cô không ngờ Vương Mẫu có thể tàn nhẫn đến thế, nhưng cũng may là HongKi từ nhỏ đã có thể tự bảo vệ mình, nếu không thì chắc cũng không toàn vẹn hồn xác dưới tay bà ta rồi

- Tôi phải đi đây!!!

- Đi? đi đâu?????

HongKi bước ra khỏi ghế, trông cậu đã khoẻ hơn nhiều.

- Về nơi thuộc về tôi!!

- Không... không phải chứ???? Anh không định về động của...

- Đó không phải nơi thuộc về tôi - cậu cười - tôi cũng đâu phải là Ma quỷ gì mà về đó!!!!

- Ờ... vậy thì tôi yên tâm... vậy chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ???

Anh mỉm cười, xoay hẳn về phía cô

- Tất nhiên. Nhưng tôi không chắc là quan hệ của chúng ta sẽ vẫn tốt đẹp như bây giờ????

- ...

Anh bước đến, ôm cô một cái thật nhanh, rồi biến mất.

Ngân đứng bất động, đờ người đi, cái cảm giác đó... khiến cô khẽ rùng mình.

- Ya!!!! Sao lại tuỳ tiện ôm người ta vậy chứ??? Cái tên này...

Và cô khẽ thở dài lắc đầu...

Vương Mẫu... có thật là bà ác độc đến vậy không????

Lúc này trên trời, có một Thiên Thần đang trưng bộ mặt chán ngán của mình ra cho... thiên hạ dòm. Cũng chẳng phải xấu xí gì, nhưng cứ để người ta nhìn thấy cái mặt đó, thì đến ốm lên mất.

- Ghen rồi!! *cười đểu*

- Ghen sắp phát điên rồi!!! *nụ cười lừa tình*

- Hớ hớ mặt ghen nhìn ngộ quá!!! *cười ngây thơ*

- Ghen thiệt rồi, Minnie nhà ta đang ghen kìa!! Khà khà *nụ cười hâm vô đối*

Không biết bốn lão từ đâu hiện ra trêu ghẹo làm khuôn mặt của kẻ khốn khổ kia còn méo hơn gấp bội, và kẻ đó tức thì nhảy tửng lên, chối hây hẩy...

- YAAAAA mấy người này, ghen con khỉ á!!!! Ai ghen hả???? làm gì phải ghen??? Con nhóc đó là cái thá gì chứ??? Her her tức cười, làm gì phải ghen chứ!! Hứ!

- Không ghen thật sao??? - Chunnie cười đểu

- Không!!!

- Không thật à??? - Tới lược Junsu chường cái mặt ngây thơ lại hỏi

- Đã bảo là không mà!!!

- Nhưng mà anh ghen đấy, anh ghen đến mức điên lên rồi đây, ghen tới mức trút giận lên cái cây đào tiên bé nhỏ này rồi đây này!!!

Yunnie vờ cười cười chỉ vào cái cây non bé nhỏ đã bị ai đó vô tình hoặc hữu ý bứt trụi lá, lặt trụi rễ... có thánh cũng không cứu nổi cái cây tội nghiệp!!

- Mệt mấy người quá!!!! ở đó mà ca cẩm đi, em đi bắt mấy con tiểu yêu đang trốn dưới trần đây!!

Minnie biến mất, để lại mấy gương mặt sáng láng đẹp ơi là đẹp mà đểu ơi là đểu. không biết mấy lão học đâu ra cái cách cười đáng sợ thế chứ?

- Ghen thật rồi, hớ hớ, Minnie lớn rồi nhỉ????

--- - ---

- Đại Vương, đại vương, lũ tiểu yêu bên hang phía đông bị bắt hết rồi!!!!

- Khốn thật!!

Tên Ma Vương đập nát tảng đá trước mặt, ra vẻ lo lắng lắm, cứ cái đã này lũ tiểu yêu của hắn sẽ bị bắt hết cho mà coi

- Đại vương đại vương, đám quỷ trấn giữ Âm môn nơi địa phủ cũng bị bắt hết rồi!!

- Cái gì????

Một tên yêu tinh nữa hớt hải chạy vào, bò càng dưới chân hắn.

- Đại Vương...

- Chuyện gì????

- Lũ...lũ quỷ chúng ta vừa huấn luyện bên hang tây... cũng bị bắt luôn rồi!!

Giờ thì tình thế nguy lắm rồi, không thể nào để thế này được.

Minnie, là do mi ép ta, là mi ép ta đó!

- Hỡi đấng tối cao của bóng tối, kẻ vô dụng này đã bất lực rồi, giờ tới lượt người ra tay... hãy thiêu rụi bọn chúng bằng ngọn lửa bóng tối của ngài... chúng tôi nguyện phò trợ ngài thống trị cả vũ trụ!!!

Và trước cửa hang, một luồng sáng xuất hiện, thứ ánh sáng lấp lánh ngày một tối dần thành một thứ ánh sáng đen sậm, tràn đầy âm khí

- Chào mừng chủ nhân đã trở lại!!!!

Tất cả quỷ trong động kể cả Ma Vương, đều quỳ xuống trước mặt một người khoác áo choàng đen, gương mặt đẹp ngày một hằn lên nét căm phẫn đáng sợ

- Ngọc Đế... bao nhiêu năm qua... ta nhịn ông đủ rồi!

*** ***

Ngân ngồi ngẩn ngơ ngắm bức tranh tuyệt mĩ của thiên nhiên. Cánh đồng cỏ nhà cô, giờ đây đã trở thành một tuyệt tác mà không một hoạ nhân nào có thể tạo ra được. từ giữa những chiếc lá cỏ xanh bé xíu, lúng phúng những bông hoa tim tím, be bé nằm e ấp, nửa như muốn nhô ra khỏi lá, nửa lại muốn mãi được ấp ủ trong hơi ấm của ban mai...

Một cánh đông hoa dại tím biếc lay động theo gió và lung linh dưới ánh nắng vàng...

Đẹp!

Mơ hồ

Lung linh trong nắng

Đáng để người ta thả hồn mà chìm đắm vào nó. tâm hồn cũng bình yên đến lạ, tuy có chút âu lo, phiền não.

- Làm gì mà ngồi như con ngốc vậy hả???

Giật mình nhìn lên, Ngân không khỏi phóng cho tên đáng chết ấy tia mắt căm phẫn, tự nhiên phá đám khung cảnh thơ mộng của người ta!!!

- Anh xuống đây làm gì??? trên đó không phải nhiều việc lắm sao???

Minnie nhếch mép, chưa bao giờ cô thấy cậu có kiểu cười kì lại như vậy, nên có đôi chút ngạc nhiên.

- Thích thì xuống không được à???

Lại là cái giọng trêu ngươi chọc cho người ta điên lên được mà!! sao cứ mỗi lần gặp nhau là hai người này đều gây chiến thế cơ chứ??? Không bình yên được cho thiên hạ nhờ sao???

- Đồ rổi hơi... hừ...

- Ê!

- Gì? tôi có tên có họ đàng hoàng, anh thử một lần gọi tên tôi coi có chết ông tây nào không????

Cậu liếc cô một cái thật sắc, rồi chu mỏ

- Xì... Ngân!

- Gì?

- Tôi yêu cô!

- Hả?

- Anh yêu em!!!

- Huh?

- Wo ai ni

- Gì... gì vậy???

- Ai...Lớp...du!

- ???

- Saranghaeyo~~~~

- Gì... gì vậy hả???? anh bị điên à????

Ngân thật sự hốt hoảng khi Minnie đột nhiên xổ ra một tràn... những lời nghe mà nổi cả tóc gáy, từ tiếng việt, tiếng anh, tiếng trung quốc qua tới tiếng hàn... không hiểu nổi, cậu hôm nay uống lộn thuốc hay là bị bốn lão điên kia đập cho khùng luôn chăng?

- Rốt cuộc nãy giờ nghe có hiểu được gì không vậy??? nói tới mấy thứ tiếng luôn đó, hiểu không???

- Hôm... hôm nay Thái Thượng Lão Quân lại bắt anh thử thuốc nữa hả???...

Cậu chán nản, thở hắt ra, lắc lắc đầu

- Xem ra cách này cũng không được, thôi tạm biệt!!!

Và... Minnie biến mất, để lại một đứa với cái mặt ngu không thể tả.

"anh ta có điên không vậy trời... tự nhiên... tự nhiên cái... hizzz không, không phải, anh ta là thiên thần, là thiên thần đó Ngân à, quên cái ý nghĩ đó đi!!!!!"

*** ***

- Joongie... làm gì mà hớt hải vậy hả????

Joongie không biết vừa gặp phải chuyện gì, mà mặt mày nhăn nhó, hốt hoảng, cứ như là lũ quỷ kia sắp đánh vào đây vậy??? bắt gần hết bọn chúng rồi mà????

- Minnie... em... em xuống gặp Ngân lần cuối đi... con bé...

- Cái... cái gì mà lần cuối... anh nói gì vậy hả???

- Con bé... nó... nó...

- Cô ta thế nào???? Cô ta thế nào hả??? lúc nãy em còn thấy cô ta ngồi cười ngu giữa cánh đồng mà???

- À... à thì nó vừa trăn trối với anh là... mà em cho anh mượn Định thể đi, anh nói cho nghe.

Minnie đang sốt cháy ruột mà Joongie vẫn cứ kì kèo mãi không chịu nói, nôn nóng gần chết rồi đây này, rốt cuộc cô ta bị làm sao hả??? xì, nếu Yunnie không mượn Thiên Nhãn của cậu thì cậu đã biết được con bé ấy ra sao rồi!!!!

- Nè!! Nói đi, con bé ấy làm sao??? Nó nói gì???

Sao khi nhận được Định Thể, một hình nộm tượng trưng của Đại Thiên Thần Minnie, Joongie hí hửng cất vào và tiện thể biến luôn Minnie thành mình. Không có Định Thể thì dù phép thuật có cao cường đến đâu cũng không thể trở lại hình dạng của chính mình được...

Cậu ngớ người nhìn anh, không hiểu gì thì anh tiện chân đạp cậu một phát lọt xuống trần mà không quên chúc may mắn

- Xuống nhanh đi, con bé chờ em ở dưới đó!!!

Và... dù cho mang hình dạng của Đại Thiên Thần xinh đẹp nhưng điên loạn mang tên Joongie, cậu vẫn mặc kệ, xem con nhỏ đó ra sao cái đã.

Cậu hớt hãi chạy ra cánh đồng, nơi có một con nhỏ vẫn đang ngồi mỉm cười điên dại vì mấy câu nói với đủ thứ tiếng nhưng cùng một nghĩa ban nãy do tên nào đó nói với cô.

"ashiiiiiiiiii bị lão Joongie dụ rồi, cô ta có sao đâu chứ???? Đáng chết!"

- Này!!! điên hay sao mà ngồi cười hoài vậy hả????

- Joongie???

Ngân giật mình đợt hai, hết Minnie rồi tới Joongie, thật là không yên ổn được mà. nhưng sao hôm nay anh lại ăn nói cộc lốc thế chứ??? Có khi nào anh nói năng kiểu đó với cô đâu???? cho dù có lúc... anh cũng hơi hâm một chút.

- Tôi... à... anh hỏi sao...em ngồi cười điên dại như con tâm thần vậy????

- Đâu có!!!! Em có cười gì đâu???

- Còn chối nữa hả???

Tự nhiên nhìn vào mắt Joongie, Ngân thấy lúng túng. Ánh mắt anh hôm nay lạ quá, cả cách ăn nói cũng lạ nữa... nhưng thú thật thì từ ngày gặp anh, anh đã trở thành người bạn thân nhất của cô, có thể nghe mọi tâm sự và chia sẽ với cô bất cứ chuyện gì, từ lớn tới nhỏ, chỉ có mỗi mình anh là biết lắng nghe cô, còn tên hách dịch kia thì...

- Ừ thì cũng có, Joongie à... Minnie vừa mới đến đây...

- Hả?????? CÁI GÌ??? KHÔNG THỂ NÀO???

Cô vội bịt tai lại để khỏi phải thủng màn nhỉ về tần số phát ra từ cái miệng xinh xắn của Joongie, mà đâu biết rằng bên trong cái hình thể tuyệt đẹp đó chính là Minnie đại thiên thần ta đây!!!

- Anh làm gì mà hét lên dữ vậy??? em nói thật mà!!! anh ta vừa xuống đây, lại còn nói nhảm nữa!!!

"Joongie... anh được lắm... dám mạo danh em hả???? anh nói gì với cô ta vậy chứ??????"

- Nói??? Nói gì????

Mặt Ngân bất giác đỏ lên, tay cô thì cứ nhằm mấy bụi cỏ mà bứt tới

- Tên đó... à không, Minnie nói gì???? nói đi chứ!!!

- Anh ta lạ lắm... tự nhiên bay từ trển xuống đây nói một tràn... mấy thứ tiếng... đáng ghét, giống thằng dở hơi á!!!

Joongie nhăn mặt, mà đúng hơn là Minnie nhăn mặt, Joongie - thật - đã nói gì mà cô cứ ấp úng mãi vậy chứ??? Làm người ta nóng ruột gần chết nè.

- Anh ta bảo... anh ta... yêu em!

Câu nói của Ngân có cái gì đó đượm buồn, khiến không khí đột nhiên chùng lại.

Nếu... Minnie - hay là Joongie - đã cố ý nói với cô như vậy, nếu cô tin là Minnie đã nói như vậy, tại sao cô lại buồn??? cô buồn vì cớ gì chứ????

Có lẽ cô đã không còn yêu cậu nữa, có lẽ cô đã không còn cảm giác với cậu nữa... tự nhiên lòng cậu nhói lên, cậu vừa đánh mất thứ gì chăng??

- Điều đó làm... em buồn đến thế à???

- ... em không biết... thật sự thì... khi nghe câu ấy, em vui lắm... nhưng Joongie à... Minnie là Thiên Thần, còn em... chỉ là con người bình thường, không thể được đâu... vả lại... cuộc chiến với bọn ác quỷ còn dài... em không muốn vì mình mà làm tổn thương anh ấy nữa... Joongie à... em sẽ không để anh ấy phải một lần nữa đau khổ...

Ngân cúi xuống, khẽ thì thào cái thứ tiếng mà không nghe kĩ, sẽ không biết cô nói gì đâu.

- Em... yêu anh ấy thật rồi...

Bất giác tay chân cậu không thể nghe theo lí trí của cậu nữa, mà nó hành động theo trái tim, trái tim của một Thiên Thần luôn khao khát yêu vào được yêu, khao khát một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi bình thường như bao con người khác, mặc dù biết trước là sẽ không bao giờ có được.

Đôi tay cậu, ôm chặt lấy bờ vai run run của cô.

Cô đang khóc, ừ thì đang khóc, sư tử mà cũng có lúc thế này sao???? Mất hình tượng quá.

Trong vòng tay Joongie, cô tha hồ khóc. Anh như một người anh luôn che chở cô trước mọi đau khổ của cuộc đời, và giờ đây, trong vòng tay ấm áp ấy, cô sẽ trút hết mọi phiền muộn của mình, khóc cho đã đời, khóc cho hết nước mắt, để cố nén cái tình yêu còn đắng hơn cả thuốc xuống tận đáy lòng, vì nó không hợp lẽ trời, vì nó là trái cấm!

Cô đâu biết rằng, cái vòng tay đang ôm lấy cô hiện giờ, là vòng tay của chính người mà cô yêu thương, chứ không phải là người anh mà cô luôn tôn trọng.

Cậu cứ thế, siết thật chặt lấy cô...

Với cậu, khoảng khắc này ngưng đọng lại mãi. Ôm cô trong tay thế này, yên bình thật, ấm áp thật, nếu được, cậu sẽ bay lên nắm đầu lão thần thời gian lại mà bắt lão cho ngừng ngay lại giây phút này, một trăm năm cũng được!!!!

Nhưng có thật sự trọn vẹn chưa khi cậu hiện diện bên cô với vai trò là người khác???

Đã thế thì nên đối diện thẳng với nhau cho rồi!!!

- Hãy thử một lần đối diện với tình cảm của mình, có được không????

Ngân ngẩng lên, lấy tay lau mặt, giọng trầm hẳn

- Không được, mỗi lần gặp mặt là anh ta chọc cho em điên lên thôi, mà có nói được câu nào đàng hoàng đâu???...đối diện với cái con người đáng ghét đó là tim em muốn rớt ra ngoài rồi, phải ráng gân cổ lên cãi cho có tinh thần, nếu không run chết mất!!!

Há há!! Nghe được tận miệng Ngân nói câu này làm cậu không khỏi phì cười, thì ra cô cãi nhau với cậu chỉ là để... củng cố tin thần!!! có ai ngốc vậy không hả???

Nãy giờ trên trời, có một đám thiên thần điên khùng đang cười khùng khục vì cái tên em trai dở người, cái tên siêu quậy của Thiên Đàng lại có hành động... dịu dàng ôm một cô gái, phải rồi, tình yêu của người ta mà, không dịu dàng sao được???

Hai người dưới kia chắc sẽ chết tức tưởi khi biết rằng bốn lão kia đang nhìn trộm mình, đã thế còn "bình loạn" đủ thứ nữa chứ!!! Nào là ôm như thế chưa giống trông phim lắm, Minnie diễn tệ quá, không giống Joongie chút nào!!! Nào là gần kết thúc phim thì phải cho hai nhân vật chính... tận mặt nhau đi chứ.

Vậy là với nụ cười đểu cáng trên môi, Joongie thả cho cái Định thể của Minnie rơi tự do xuống trần...

Rồi cả bọn tha hồ mà tưởng tượng nét mặt của con sư tử khi biết người nãy giờ bên cạnh cô là Minnie.

- Hố hố hố!! sắp có phim hay để coi rồi!!!!

Từ trên cao, cái hình nộm rơi xuống đúng ngay thân thể chủ nhân nó, và cũng từ đó, trước mặt Ngân, một Joongie với khuôn mặt thanh tú khả ái biến mất, thay vào đó là cái dáng cao ơi là cao, gầy ơi là gầy của... Minnie!! Người mà cô không hề muốn thấy trong lúc này!!!

Cô mở to mắt, nhìn khuôn mặt đang dần hiện ra sau làn sáng lấp lánh mà không khỏi đơ người, lắp bắp...

- M... Min...Minnie??

Cậu mỉm cười, nới lỏng vòng tay khi thấy hơi thở đứt quãng của cô

Shock!!

Cô thật sự rất shock!!! Hoá ra người mà cô kể lể hết tâm sự nãy giờ lại là...

Trời ơi, xấu hổ chết mất thôi, có lẽ cô phải lên sao hoả định cư luôn quá!!!

- Người đến với danh nghĩ Minnie lúc đầu... là Joongie đấy!

- Cái...cái gì??? là Joongie??? Hixx

Ngân không biết phải trốn đâu cho hết xấu hổ, hoá ra... người nói lời yêu thương nhăn nhở với cô lại là Joongie... Yaaaa!!! Joongie, anh muốn giết người đây mà... đồ độc ác!!!!

- Coi... coi như nãy giờ anh chưa nghe gì hết nhá!!! Tôi... tôi vào nhà đây!!!

Cô lúng túng quay đi với cái mặt đỏ như quả cà chua, cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng phải biết, không biết vừa học được của ai!!!

- Ngân à!

Và một vòng tay khẽ ôm lấy trước khi cô kịp bước đi... mắt cô tự nhiên rưng rưng... một cảm giác ấm áp ngập tràn bao lấy con người bé nhỏ. Tim cô đập nhanh hơn, nhưng... hình như cô thở cũng ít hơn... đôi mắt bàng hoàng không dám nhìn thẳng mặt cậu, nhưng cô biết, cậu đang nhìn cô, đôi mắt đẹp đến kì lạ.

- Anh yêu em!

Một cơn gió nhẹ thoảng qua tai Ngân, cô bất giác sững người khi vòng tay quanh mình chặt hơn, cậu vùi đầu vào tóc cô, thì thầm thật khẽ...

- Điều đó là mãi mãi...

Và một người hoá đá từ giây phút ấy

Còn trên kia, có bốn lão đang cảm động sướt mướt với màn tỏ tình lãng... nhách của thằng em trời đánh thánh vật!!! Junsu thì bảo Minnie phải nói thêm vài câu đại loại như "anh yêu em rất nhiều, yêu hơn của cuộc sống mấy ngàn năm qua, anh yêu em như cá yên nước như cây yêu rừng... #%$%$"

Còn Chunnie thì chỉ chỉ phát một câu

- Sao bọn nó chưa hôn nhau nhỉ????

Chắc là do nhiễm ba cái phim tình cảm lâm li bi đát của nhân thế, nên Thiên Thần Chunnie ngây thơ... vô tội vạ của chúng ta bắt đầu có những ý nghĩ hơi... đen đen

Tức thì Joongie ngớ người, hạ màn... đi ngủ!!!

- Dẹp, đoạn sau không được coi nữa, không bọn bây lại nhiễm thì khổ!!!! Thi hành nhiệm vụ tiếp thôi!!!

Vậy là cả bọn tiếc hùi hụi khi không biết là lát nữa đây hai đứa nó sẽ làm gì...

Nhiều chuyện quá, thiên thần của tôi ơi!!!

- Ngân này!

- Huh?

- Nếu vì yêu anh, mà em phải phản bội cả thế giới này, em có dám không?

- Anh dám không???

- Tất nhiên!!! Minnie này không sợ trời không sợ đất, thì sợ gì mà không dám!!!

Cô cười, cậu lại là cậu rồi, kiêu căng hết biết.

- Em không dám đâu!!!

- Hứ, biết ngay mà!!!! đồ nhát gan!!!

- Hứ!!! anh là cả thế giới này, anh muốn em phản bội lại anh lắm hả???

- Ừ há, hì hì.

Giờ thì không gian hạnh phúc ngập chìm nơi đây... một con người và một thiên thần đang ngồi cạnh nhau trên thân cây to bắt qua con suối nhỏ, chân đong đưa xuống làn nước dịu mát... và tay trong tay, khẽ tận hưởng những gì tốt đẹp nhất, không lãng tránh, không giấu diếm, không có sự phân biệt, và không hề có một khoảng cách vô hình nào!!!

- Ngân

- Huh??

- Anh...

- Gì???

- Anh muốn thử cái này...

- Cái gì??? đói rồi à???

- Không phải, là...

Thấy Minnie ấp úng mãi mà cô cũng đâm ra lo, cậu muốn cái gì thì nói đại ra cho rồi, cứ lắp bắp mãi thì bố ai mà hiểu cho nổi

Cô xoay qua, đối diện thẳng với cậu, hai mắt mở to khó hiểu

- Rồi cuộc là anh muốn gì????

Lấy hết can đảm, Minnie thở ra một cái thật mạnh...

- Anh...muốn...

Cậu cuối xuống sát gương mặt cô... và nhắm mắt lại...

Thề có chúa là lúc ấy, Ngân hoảng đến tột độ, với đôi mắt mở to hết cỡ, cô cứng người khi nhận thấy hơi thở của ai kia phả vào mặt mình... mặt cô tê rân rân... và không biết phản ứng thế nào...

Cậu cứ thế, ngày càng gần mặt cô...

Và cái khoảng khắc ấy tới nhanh chóng, giây phút... môi cậu chạm vào Ngân, cô đã chết lâm sàng, vẫn với đôi mắt mở to, người cô nóng ran, và dù... tạm thời biết mình đã chết, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng mình đang hạnh phúc biết chừng nào.

- Ngốc!!!!

Minnie cốc đầu cô một cái, rồi kéo cô vào lòng.

Ngân à!! tỉnh lại đi, đang ở đâu vậy hả?????

- ...

- Phì..phì...

- Cười... cười gì chứ???

Ngân, với cái mặt vẫn còn đỏ rân, tự nhiên thấy bực bởi cái mặt của cậu bây giờ. Tự nhiên nhìn cô rồi cười phì phì như là phải cố nhịn lắm ấy!!! mặt cô đáng cười lắm à???

- Không, chỉ là nhìn em tức cười quá... người gì đâu ngốc quá trời... người ta hôn mà mở mắt to thế này này... rồi còn đơ ra, nhìn đần không đỡ nổi!!!

Tức thì lửa ngùn ngụt bốc trên đầu ai đó, núi lửa sắp trào thì phải

- Anh còn dám nói nữa hả??? Minnie chết bầm... dám... dám hôn... mấy lão kia mà biết thì... anh mà bép xép tào lao là coi chừng đó!!

- Đâu cần anh nói, cái lũ nhiều chuyện đó nãy giờ ngắm chúng ta như xem phim đó chứ?

Cậu nói rồi ngước nhìn lên mấy đám mây bay vẩn vơ trên trời.

- Hả????

Cô hoảng hốt, ngó thẳng lên chín tầng mây, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang căm phẫn tột độ.

- Ầy!! sao nó biết mình rình nhỉ????

Joongie hoảng hốt lao ra khỏi tầm ngắm của Minnie. Có phải anh cố ý nhìn trộm đâu, định không xem đoạn sau rồi đó chứ... nhưng mà cái lũ kia cứ năn nỉ ỷ oi, cộng thêm tính tò mò sẵn có, vậy là... hizzz coi để rút kinh nghiệm!!!

Anh quay sang thì thấy ba lão YunChunSu cũng đang đưa khuôn mặt... đáng yêu về phía mình...

- Joongie~~~~

- Gì...gì... hả????

- Tớ/em cũng muốn hôn~~~~

Và...

Bốp

Bốp

Bốp

Ba chiếc dép phi thẳng vào mấy cái mỏ đang chu ra, Joongie liếc xéo ba lão đang ôm mặt một cái, rồi bỏ đi, không quên mắng một câu

- Hừ, đồ thiên thần bệnh hoạn!

Rồi anh tự nghĩ

"xem ra mình đẹp quá giới hạn rồi!!!! làm sao cho xấu bớt ta????"

Và một ngày hạnh phúc trôi qua, mỗi người có một ý nghĩ riêng, một cảm xúc riêng, nhưng vài giờ bình yên đó, là bắt đầu cho giông tố của thế gian, lòng hận thù, mưu toan độc chiếm, thế lực và sức mạnh

Một khung cảnh xô bồ sắp diễn ra, cả trên trời dưới đất, dù là Thiên Thần hay con người, đều có những âm mưu và dã tâm không lường trước được.

Ai bảo tất cả Thiên Thần đều tốt????

Ai bảo chỉ có con người mới có những mưu toan???

Phân biệt người tốt kẻ xấu đã khó

Phân biệt được Thiên Thần với Thiên Thần mang tâm hồn ác quỷ còn khó hơn!!!

Vạn vật sinh linh trên thế gian này luôn có sự đấu tranh của hai mặt tốt - xấu

Nhưng cuộc đấu tranh đó sẽ đáng sợ hơn, đau đớn hơn, và quyết liệt hơn, khi kẻ tham chiến là những Thiên Thần!!!!

Và sự rắc rối do bọn ác quỷ kia đem đến, chẳng là gì so với những điều sắp tới.

Tình bạn

Tình yêu

Tình mẹ con

Nghĩa vợ chồng

Giả dối????

Nếu có một điều ước

Em sẽ ước rằng mình chưa từng yêu anh

Biết là không thể nào làm được điều đó

Nên em ước rằng... anh không là một thiên thần!

Mọi chuyện trên Thiên Đàng ngày càng trở nên rắc rối hơn, khi xuất hiện một nhân vật bí ẩn, đi gió về mưa, phá hoại mọi thứ mà không ai biết được kẻ đó là ai.

Ngọc Đế cũng đau đầu và ngày càng trở nên kì lạ hơn, các Thiên Thần thường bắt gặp nét mặt lo âu và phiền não - điều này, chưa bao giờ thấy ở ngài, kể từ mấy ngàn năm về trước

Vương mẫu thì trở nên khó đoán hơn, bà ta lúc nào cũng ở bên cạnh, chăm sóc Ngọc Đế tận tình, và bà ta cũng thường lẫn tránh ánh nhìn của Minnie.

Đối với cậu, bà đã không còn là người mẹ hiền ngày nào nữa rồi, cậu đã biết hết những gì bà đã làm với mẹ HongKi, cậu đã kinh sợ biết chừng nào người Mẫu nghi thiên hạ này, cậu không biết mình có thể làm gì để quên cái sự thật đáng ghê tởm ấy từ bà. Cậu sợ!

Minnie đang lùng sục mọi ngõ ngách trên trời dưới đất để tìm cho kì được HongKi, người em cùng cha khác mẹ của mình, tên mang nửa dòng máu thiên thần, nửa là con người. Cậu phải tìm cho ra hắn, để ngăn không cho hắn làm bất cứ điều dại dột nào, vì cậu biết, mối hận thù trong hắn giờ đây cao như núi. Cậu chắc mẩm rằng hắn đang ở một nơi nào đó, tính toán kế hoạch phục thù, mà người hắn muốn phanh thây xé xác, không ai khác ngoài Vương mẫu nương nương - mẹ cậu. dù gì thì Hongki cũng không phải là đối thủ của bà, do đó, hắn mà có làm bất cứ việc gì cũng đều bất lợi cho hắn.

Cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra

Cậu sẽ không thể đứng nhìn đứa em mình và mẹ mình tàn sát lẫn nhau.

HongKi đã chịu nhiều tổn thương, cậu không thể để hắn tổn thương nhiều hơn nữa

Còn Vương Mẫu, dù gì bà ta cũng là mẹ cậu, cậu tin là tình cảm từ trước tới nay bà đối với cậu là thật, mẹ nào mà chẳng thương con???

Vì thế cho nên, cậu sẽ không thể để thêm bất cứ ai tổn thương nữa, cậu sẽ cố hết sức giải quyết việc này

Ai bảo làm Thiên Thần là sướng???? Thiên Thần cũng có những nổi khổ của Thiên Thần.

Dù rã rõ lòng nhau mười mươi, nhưng dạo này, Minnie và Ngân ít khi nào gặp nhau. Một phần là do Minnie phải vùi đầu vào tìm kiếm HongKi, một phần là do muốn tốt cho cô. nếu cả hai thường xuyên bên nhau, ắt sẽ xảy ra nhiều rắc rối, mà đầu tiên phải kể đến Vương Mẫu, người đã cật lực phản đối chuyện giữa người và Thần.

Dù sao đi nữa, cậu vẫn yêu cô, và tin một ngày nào đó tình yêu này sẽ được chấp nhận

Mười năm? Hai mươi năm??? Hay cả đời???

Cuộc đời vốn không ai biết trước được điều gì!

- Minnie, vẫn chưa tìm ra sao????

Cậu lắc đầu buồn bã, đã một khoảng thời gian khá dài tìm kiếm, mà không bắt được một dấu vết nào của HongKi, hắn bốc hơi thật rồi

- Không sao đâu, rồi sẽ tìm ra mà, đừng nản!!!! - cô cố gắng động viên.

- Hizzzz anh nản thật rồi đây!!!! Minnie nó không nản!! nhưng anh nản rồi đây này!!!

Joongie ngáp dài ngáp ngắn hiện ra sau làn sáng đỏ lấp lánh, có lẽ việc đồng ý giúp Minnie tìm HongKi là quyết định điên rồ nhất của anh!

- Bọn anh cũng ngán tới cổ rồi đây này!!!! hix thằng oắt đó chết đâu mất không biết!!!! nó mà để ta tìm thấy, ta nhất định lột da nó!!!

Vâng, bốn lão kia cũng xuống từ lúc nào, nằm thẳng cẳng giữa nhà Ngân mà than thở cho số kiếp bọt bèo, tìm HongKi như mò kim đáy biển ấy!

- Ráng tìm đi, lúc này mấy người mắc bệnh nặng lắm rồi á!!! Bệnh làm biếng á!!! Làm như là cực khổ lắm không bằng!!! chỉ có việc bay tới bay lui trên mây, sướng gần chết!!!!

- Em nói thì hay lắm!!! em dù gì thì cũng là con Ngọc Đế, sức mạnh thì hơn tụi anh, phép thuật cũng cao hơn tụi anh!!!! có ngon... đổi sức mạnh đêy!!!

Chunnie giãy nãy cãi lại Minnie, bay tới bay lui trên mây cũng mệt lắm chứ bộ!!!

- Ngu sao đổi???? hứ!!! hôm trước em thấy Chunnie ham hố tạt vào một quán phở dưới trần xử một hơi mười mấy tô phở nè, có không???

- Ơ... em thấy hả??? tại thấy ngon nên...

- Còn Yunnie!!! Anh dám trốn nhiệm vụ mà vào vũ trường bay nhảy trong đó, có không???

- Minnie~~~ tại anh thấy chỗ đó lạ nên...

Ngân tròn mắt, trời ơi không ngờ Thiên Thần mà cũng ăn chơi dữ nha!!

- Yunnie!!! Hư lắm nha!!! Chỗ đó không chơi được đâu!!! anh đúng là...

- Thôi nhóc!! Anh vô một lần tởn tới già!!! Mấy con nhỏ trong đó... ý ẹ, làm anh sợ gần chết!!!

- Há há!!!

- Im coi!!! Cười vô duyên!!! Con gái gì mà...

Minnie phản bác, làm Ngân quê quá, im luôn. Cô quay đi làm mặt giận, không thèm nói chuyện với cậu nữa.

"tự nhiên mắng người ta vô duyên!!! Duyên hả??? đây có thừa nhá!!!!!"

- Chà chà!!!! Kiểu này ta phải lôi mấy thằng hư đốn này về dại dỗ lại thôi!! Không được rồi!!!!

Joongie lắc đầu, coi bộ... lũ Thiên Thần này bệnh ngày càng nặng nhỉ???

- Còn nói nữa hả?? Joongie!!! anh cũng có nên thân nên nết gì đâu!!! chui vô đâu không chui, lại chui vô cửa hàng bán gương lược của mấy cô mấy chị, lần đó em mà không lôi anh ra thì bị người ta cười cho thúi mũi!!!

- ... thì... thì...

- ...khụ...khụ...

- Khì...khì...

- Hớ...ớ...

- Hí...hí...

Cái công cuộc... mê làm đẹp của Joongie đúng là... không thể sửa được, anh có thể làm đẹp mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm. mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không như thế thì làm gì có một Thiên Thần hoàn mĩ như thế này???

Ba tên thiên thần còn lại bụm miệng cười, Ngân thì bặm chặt môi, thấy gương mặt đỏ bừng của Joongie, cô không dám cười thành tiếng

- Junsu!!!! Cười gì hả????? anh cũng không đẹp đẽ gì đâu!!! thân là thiên thần, mà vô viện hải dương học chơi với cá heo là thế nào??? Lại còn bơi lội dưới đó 2 tiếng đồng hồ nữa chứ!!! biết vậy hồi đó em bảo phụ hoàng cho anh đầu thai làm osin của Long Vương luôn cho rồi!!!

- Hix thì anh cũng định xem HongKi nó có hoá cá trốn tụi mình không đó chứ@!@!!

Đúng là mấy lão này... không khi nào bình thường cho dân chúng nó nhờ!!! Lúc nào cũng làm người khác liêu xiêu, tức đến chết mất!!

- CHỈ GIỎI NGUỴ BIỆN!! HỨ!!! MẤY NGƯỜI LIỆU HỒN ĐÓ!!! KIẾM KHÔNG RA NGƯỜI MÀ CÒN HAM CHƠI THÌ KHÔNG XONG VỚI TUI ĐÂU!!! TUI MÀ PHÁT HIỆN BẤT CỨ NGƯỜI NÀO LÀM BẤT CỨ VIỆC GÌ NGOÀI TÌM KIẾM HONGKI THÌ LO MÀ CHUẨN BỊ TINH THẦN ĐI GIỮ NGỰA ĐI!!!

Minnie dù hết công suất đe doạ xong đám bốn thằng anh "khốn khổ" của mình rồi biến mất, mà xem ra bốn lão thiên thần ấy xem lời cậu nói chả ra ki lô gam nào cả!!

- Minnie dám quát tháo chúng ta kìa!!!

- Thằng nhóc này ngày càng láo!! Phải dạy dỗ nó lại mới được!!!

- Thôi thôi!! Dạy dỗ hay mềm mình với nó!!! đi nhanh kẻo không nó lại cho giữa ngựa thì khổ!!!

- Ầy, Minnie xem ra lớn rồi nhỉ???? Cứ cái đà này chúng ta không ăn hiếp nó được nữa rồi, há há!!!

Sao màn bình loạn sôi nổi, bốn tên cũng chịu lũ lượt kéo nhau đi...

Ngân lắc đầu thở dài, chợt có ai đó chạy xồng xộc vào nhà

- Ê!!! Nhớ tôi không?????Ngân mở to mắt nhìn kĩ người đang cười tươi rói trước mặt mình, cô có quen anh ta sao???

"trời... con trai hay con gái vậy ta??? Cái mặt trắng bóc búng ra sữa, miệng thì nhỏ xíu, con mắt cười không thấy tổ quốc luôn, hix ai vậy cà??? Hình như quen quen... mà sao mình không nhớ..."

- Không nhớ huh????

Người đó tiến sát cái mặt đang ngớ ra của Ngân, chớp chớp mắt mấy cái.

- Tôi quen anh sao???

- YAAA sao mà vô tình quá vậy hả???? không có tôi thì cô còn đứng đây ngớ ngẩn như bây giờ à??? tức chết được, đúng là người của thằng cà chớn Minnie không ra hồn ra vía gì hết!!

- Nè! Tên kia!!! Người của Minnie gì hả???? mà ai cà chớn??? anh mới là thằng cà chớn á!!!! Hứ!!! thực ra anh là ai??? ở đâu???? đến đây làm gì???? không nói thì biến khỏi đây!!! đồ ba trợn!!! vào nhà người ta còn mắng mỏ xỉa xói vậy hả??? hả??? hả???

- Thôi mà!!! đừng giận... cô giận quá ba hồn chín vía bay mất thì thằng Minnie lại đến làm phiền tôi nữa... hizzz cô không nhớ thì tôi nhắc cho cô nhớ, tôi chính là vị đại thánh nhân tốt bụng nhất trần đời, đại thánh nhân tài giỏi có một không hai, đại thánh...

- Anh-có-tin-tôi-đá-anh-ra-khỏi-cửa-ngay-bây-giờ-không-hả???? LÀ AI THÌ NÓI TOẸT RA ĐI, NỔ BANH NHÀ LỒNG QUÁ!!!!!

Tên đó cười giả lả, gãi gãi đầu, giờ cô mới để ý là hắn mang kỉnh kỉnh theo không biết bao nhiêu đồ mà nói, toàn thứ linh tinh như hồ lô, ống tre, còn nhiều thứ nữa mà cô không biết là thứ gì

Mà hắn đi đâu đây??? di cư chắc???

Hả???? di cư???? Không... phải chứ???

- Hà hà, thôi tôi giới thiệu ngắn gọn, tôi là đại thánh nhân xuất quỷ nhập thần tài giỏi nhất trên trời dưới đất không ai bằng, có khả năng hoàn hồn nhập xác$^%^ mà ai cũng phải sợ mà gọi là đại thánh nhân Bummie!

"trời... ngắn gọn thấy sợ!!!!"

- Vậy ra anh là Thiên Thần luôn hả???

- Không!!! tôi đã nói tôi là Thánh nhân mà!!

- Ở đâu ra lắm Thần với Thánh thế không biết!! hừ... mà tôi quen anh khi nào???

- Ầy... cô làm tôi buồn thật đấy... chính tôi đã khâu vá linh hồn sắp tan ra thành ngàn mảnh của cô, không thì cô làm gì còn đứng đây mà gân cổ cãi với tôi hả???

- À... thì ra là anh đã cứu tôi... cám ơn nhá!!! Giờ thì nói hết rồi phải không??? tôi đang bận lắm!!! tiễn khách!!!

- Ế ế!!! Chờ, chờ đã!!! Tôi chưa nói xong, hôm nay tôi đến đây là để...

- Để??? Làm gì???

Hắn cười, lại cười!! tuy nụ cười của hắn ta có sức sát thương đáng kể, nhưng ở với năm lão Thiên Thần sáng ngời ngờ kia, cô chai rồi, kháng sinh luôn với mấy nụ cười kiểu đó

- À thì... thì...Tôi muốn ở nhờ nhà cô vài bữa ấy mà!! hờ hờ, xem như cô đền ơn tôi đi há!!!

- Gì... gì hả??? ở?? ở nhà tôi á??

- Uk!

- MINNIE!!! JOONGIE!!! CHUNNIE!!! YUNNIE!!! JUNSU!!! MẤY NGƯỜI XUỐNG ĐÂY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau tiếng hét với sức không phá của Ngân, mấy lão dù muốn dù không cũng từ chín tầng mây rớt xuống với ngón tay ngoái ngoái cái lỗ tai đang lùng bùng cả lên.

- YA YA YA!!! Em làm cái quái gì mà hét lên dữ vậy hả???

Minnie càu nhàu vẫn đang mắt nhắm mắt mở ngoái lấy ngoái để cái tai đáng thương của mình. Cũng tại anh cả thôi, ai bảo nối tâm giao với cô làm gì, đã thế còn bắt bốn lão phải làm thế luôn nữa chứ!!!! làm giờ đây chỉ cần cô hét lên một tiếng là mười cái tai lãnh đủ!!!

- Ngân!!! Em làm ơn, khi nào muốn nói gì thì cứ lắc lắc chiếc lắc chân của em là được rồi!!!! đừng có hét lên như vậy, anh sắp trở thành Thiên Thần không màn nhĩ rồi đây này!!!!

- ... quá đáng lắm con nhóc kia, rõ biết là tụi anh nối dây tâm giao với mày, vậy mà còn hét lớn như vậy, muốn chết không???

Lập tức năm cái miệng bắt đầu rủa xả mắng nhiếc con người đáng thương mà quên luôn cái cục lù lù kế bên mình. Hắn ta vẫn đứng có trố mắt nhìn năm nạn nhân lẫn thủ phạm đang xỉa xói nhau

- Thôi đi, đừng mắng nhiếc cô ấy nữa!!! - cuối cùng cũng có người suốt ruột rồi - mà có chuyện gì vậy hả???

- Mấy-người-xỉa-xói-đủ-chưa???

*gật gật*

- XONG RỒI THÌ GIẢI QUYẾT CÁI CỦA NỢ NÀY CHO TÔI!!!!!

Ngân chỉ tay vào cái kẻ đang cười nắc nẻ nãy giờ, lập tức năm lão quay qua hướng của ngón tay cô, năm cái quai hàm gần như rớt ra khi thấy người đó

- Là ngươi sao?? Sao lại đến đây???

Tên đó cười tươi như hoa, bất chợt sáu cái thây tại đó rùng mình...

- CÁI GÌ???????? Ở LẠI ĐÂY Á????

Người đầu tiên phản đối là Minnie, mà đúng rồi, tự nhiên đòi ở nhà của cô, làm sao anh chịu chứ??? lỡ...

- Minnie, từ từ, đừng bức xúc...

- Làm gì mà la ghê vậy??? ta ở đây chứ có ăn thịt ăn cá gì con nhỏ này đâu??? - cười gian - hay là mi sợ không đẹp trai, cuốn hút bằng ta nên...

- Im cái mồm ngươi ngay không thì ta luộc mi trong lò bát quái đấy!!!

- Hớ hớ... sao??? Định trả ơn ân nhân bằng cách này đây hả??? đúng là Thiên Thần chả có đứa nào tốt!!!!

Bummie nhếch mép cười khảy, xem năm tên này làm sao!

- Thôi được rồi, Minnie, em cứ cho Bummie ở đây đi!!!!

- SAO ĐƯỢC!! EM KHÔNG ĐỒNG Ý!!! CÁC ANH MUỐN THÌ XÂY CÁI NHÀ KHÁC CHO HẮN!!!!

- ờ há!!!!

Lập tức bốn cái đầu gật gù đồng ý, sao những Thiên Thần sáng láng đẹp xinh lại có lúc ngu ngốc thế không biết.

- Hizzz vấn đề là ở chỗ, ta không thể ở những ngôi nhà bình thường được!!! tại chỗ này có các ngươi trấn thủ, nên ta mới đến ở nhờ!

- Có chỗ ở đã may rồi, còn kén chọn nữa. mà sao ngươi không ở trên cái Thánh Địa quỷ quái đầy âm hồn của mi đi???

Bummie lắc đầu đau khổ, bao kí ức đáng sợ hiện về... ôi, còn đâu Thánh Địa "xinh đẹp, dễ thương" với những vong hồn đáng yêu...hix

- Nhắc tới là ta không kiềm lòng được... Thánh Địa của ta... hức hức... TẠI NGƯƠI CẢ ĐẤY!!!

Bummie chỉ thẳng vào mặt Minnie, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía cậu, rốt cuộc là chuyện gì??? cậu có biết gì đâu????Bummie nhìn chằm chằm vào mặt Minnie, khiến cậu chả hiểu gì hết, chuyện gì đã xảy ra??? Tại sao Đại Thánh nhân lại làm vẻ nguyên trọng và đáng sợ đến thế

- Rốt cuộc là chuyện gì??? ngươi nói tại ta??? Ta làm gì hả???

- Không phải tại ngươi, mà là mẹ của ngươi, mà mẹ của ngươi gây tội thì ngươi cũng có liên quan!!

Bummie hùng hổ trợn mắt mắng Minnie, mọi người trố mắt nhìn

- Mẹ ta??? Bà ấy làm gì??

Bummie bỗng ngước lên trời, thở hắt ra, con người tưng tửng biến đâu mất

- Mẹ ngươi phá nát Thánh địa của ta rồi! ta không ngờ, bà ta lại...

- Là sao??? Ngươi nói rõ ràng đi!

- Mẹ ngươi... đã trút bỏ lớp Thiên Thần, trở về với lớp ác quỷ của mình!!!

- CÁI GÌ????

Lần này không phải Minnie, mà cả bọn đồng loạt la lên, cái gì mà "trút bỏ lớp thiên thần, trở về với ác quỷ???"

Tất cả ngỡ ngàng, mọi chuyện cứ rối tung lên, Minnie lặng người, ngồi bệch xuống ghế, ánh mắt hướng vè phía Bummie như cầu xin một lời giải thích

- Mấy hôm trước, Vương Mẫu đến chỗ ta, ta cứ ngỡ bà ta lạc đường dạo chơi hay gì gì đấy, ai ngờ, bà ta hùng hổ tiến vào, nuốt sạch mấy vong hồn ta vừa vớt được, rồi ra sức phá nát Thánh địa của ta, cũng may mà ta nhanh trí thoát kịp, tất cả công sức của ta mấy ngàn năm coi như xong rồi!!! không ngờ bà ta lại trở nên tàn ác đến mức đó, Minnie à, ngươi nên chuẩn bị đi!!!!

Mọi thứ dường như trở nên bất đông, mấy cái miệng há hốc, quai hàm như rớt cả xuống sàn

- Vậy còn việc... Ác quỷ... là sao??? Mẹ ta?? Ác quỷ??

- Ầy... đây là điều cấm kị không được phép nói ra... nhưng ta chả phải Thiên Thần, thôi thì ta nói cho mi biết vậy...

- Nói mau!

Minnie dường như trở nên vô hồn, trong cậu có cái gì đó vỡ nát. Một nổi bất an dấy lên, có lẽ điều kinh khủng nhất sắp đến...

Đau!!!

Mẹ câu, Vương mẫu, tại sao lại trở nên như thế???

Còn bao nhiêu điều về bà mà cậu không biết????

- Mấy mươi ngàn năm về trước... Vương mẫu không phải là Thiên Thần như bây giờ, bà ta là...

- Ác quỷ????

Cậu đáp trong vô thức, đột nhiên sợ hãi trước những sự thật xé lòng thế này...

- Cùng không hẵn... bà ta là con của một Ma Vương hùng mạnh, dạo ấy trời đấy còn mới sơ khai, Ngọc đế đã phải đánh nhau với Ma Vương mấy ngàn năm mà vẫn không thu phục được, rồi cũng lúc đó, người phải lòng con gái của Ma Vương... hai người họ hợp sức với nhau, nhốt tên yêu quái đó xuống Lưu Linh vực...

- Vậy ra... ta mang một nữa dòng máu của ác quỷ à???

Mọi thứ như sụp đổ, cậu không biết mình còn trụ được bao lâu nữa, cậu mệt mỏi quá. Thiên Thần như cậu mà phải gặp những hoàn cảnh trớ trêu thế này ư???

- Minnie à... không phải đâu, em đừng nghĩ lung tung!!!

Joongie cố gắn kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp, anh biết giờ cậu đang bối rối lắm

- Đúng, mi là một Thiên Thần "chính hiệu", vì sau khi cùng Ngọc Đế kiềm *** sự hung tàn của cha mình, Vương mẫu đã chính thức trở thành Thiên Thần, và làm vợ Ngọc Đế!! Nhưng ta không hiểu sao bà ta lại...AAAAAA!!

Một luồng sáng sậm đen xoáy sâu xuống từ nền trời xanh thẳm, hất văng Bummie ra, Cả bọn lập tức đứng dậy, dường như ai cũng hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra

- Khốn thật... biết vậy ta đã không nói rồi...

Bummie cằn nhằn trong khi được Joongie và Yunnie đỡ đứng lên, phép thuật đó tuy không nguy hiểm gì lắm nhưng cũng đau chứ bộ!!!

- Mi nói hơi nhiều rồi, Đại Thánh Nhân Bummie!!!!

Vương mẫu xuất hiện sau luồng sáng mịt mù đó, Minnie đứng yên nhìn bà... mẹ của cậu, sao mà xa lạ quá.

Đây là người đã sinh ra cậu hay sao???

Đây là người cậu đã từng làm nũng hay sao???

Đây là Mẹ cậu??

Không phải!! bà ta không phải!!! trông bà ta giống một ác ma hơn, toàn bộ phép thuật biến thành thứ ma thuật đáng gờm...

Cậu phải làm sao đây??? liệu cậu có chịu nổi sự thật này?? liệu cậu có can đảm mà chấp nhận nó không??

- Vương Mẫu... người....

Bốn Thiên Thần há hốc mồm nhìn người phụ nữ trước mặt, vị Vương Mẫu thường che chở cho những trò quậy phá của họ, nay biến đâu mất. chỉ còn một nữ ma vương với sát khí ngất trời, âm khí bao trùm tất cả

- Mẫu Hậu... tại sao??? Tại sao mẹ lại trở nên thế này

Minnie giương mắt nhìn bà, đôi mắt của một đứa con tràn trề thất vọng về người mình yêu thương nhất. niềm tin của cậu, điểm tựa lớn nhất của cậu, mất hết rồi

- Con trai!! Những gì cần nói có lẽ Bummie đã nói hết rồi, giờ con chọn đi, ta, hay ông ấy??????????

Bậc bậc cười, tiếng cười gằn đau đớn. chọn sao??? Tại sao cậu phải chọn giữa mẹ và cha mình??? Tại sao cậu lại không có cả hai??? Tại sao chứ?

- Tại sao phải chọn?? con không chọn lựa gì hết!!! tại sao mẹ lại làm vậy?? tại sao mẹ lại trở nên thế này??? mẹ của con, sao lại trở nên như thế????

Ánh mắt bà có chút nguội lại, đôi mắt đã không còn thành thiện dịu hiền như xưa, nó chứa đầy căm thù lẫn hụt hẫng

Thiên Thần và ác quỷ, chỉ cách nhau một ranh giới mong manh

- Con hãy hỏi lão Ngọc Đế ấy!!! mấy ngàn năm qua, ta nhịn lão đủ rồi, giờ đã đến lúc ta lấy lại tất cả!!!! con hãy theo ta, chúng ta sẽ thống trị vạn vật trên đời!!!

- Con không cần gì cả... chỉ cần mẹ trở lại như xưa thôi!!!!

Khẽ nhếch mép, bà siết chặt đôi tay với những móng nhọn và dài

- Không bao giờ trở lại được cả, con trai à!!! nếu con đã không nghe ta, thì đừng trách ta không nhớ tình mẫu tử!--------------------------------------------------------------------------------

Mọi thứ dường như chao đảo, giờ cậu biết phải làm sao????

- Minnie...

Joongie lo lắng gọi khi thấy cậu đứng sững lại, gương mặt vô hồn nhìn thẳng vào mẹ mình, còn gì đau hơn khi tình mẫu tử rạn vỡ.

- Các người giao Bummie ra đây!!! ta sẽ chăm sóc hắn

Bà nhếch mép, hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía đại thánh nhân vẫn còn đang nhăn nhó vì vết thương, đôi mắt ánh, một chút yêu thương cũng không con

- Ế, các ngươi mà giao ta ra... ta hận các ngươi suốt đời!!!!

Bummie lùi lại, lẫn vào đám đông lố nhố, sinh mạng của Đại Thánh nhân quý giá, làm sao có thể giao cho bà ta dễ dàng thế chứ

- Vương mẫu... người...

Yunnie giờ là vật cản giữa vương mẫu và con mồi - Đại thánh nhân - của bà ta.

- Tránh ra, Yunnie, ta không muốn mạnh tay với ngươi đâu!! GIAO BUMMIE RA ĐÂY!

Bà ta vừa nói vừa lao đến, nhanh như cắt bốn thiên thần chặn phía trước Ngân và Bummie, nhưng cánh tay đầy sức mạnh với các móng nhọn bị chụp lại.

Bàn tay Minnie siết chặt lấy tay bà, đôi mắt bà hơi ngỡ ngàng, rồi giật mạnh ra, luồng yêu khí cũng từ từ tan biến khỏi lòng tàn tay trắng nõn

- Nhất định phải thế này sao??

Cậu khẽ thì thào, cổ họng nghẹn lại, kẻ đối đầu với Thiên giới bây giờ, là mẹ cậu. chính là mẹ của cậu!

- Ta đã nói rồi, đừng nhiều lời, ra tay đi!!!!!!

Một lần nữa luồng yêu khí nâu sẫm hội tụ xung quanh, bà xoay lòng bàn tay thành một luồng khí lớn, đôi mắt man rợ đầy hận thù nhìn xoáy vào hai con người lẫn đằng sau bốn vị Thiên Thần.

Ngân thật sự hốt hoảng khi thấy ánh mắt đó, nó như lần đầu bà ta gặp cô vậy

Bummie thì đầy đủ kinh nghiệm trong hơn mấy ngàn năm tồn tại, hắn ta chỉ lầm bầm "chết rồi... chết rồi... số mình tới đây tận rồi sao??? Chậc!! mình vẫn chưa có vợ mà... khổ thân"

Bốn vị thần nhìn nhau, rồi nhìn Minnie, họ biết, cuộc chiến này không thể tránh khỏi!

Luồng sáng đầy chết chóc lao đi, xoáy thằng về phía trước, mọi thứ chói loà một màu nhạt nhoà không thể nhìn rõ

- Xin đắc tội!!!

Dứt cậu, Joongie, Yunnie, Chunnie, Junsu nhanh chóng tạo thành một bức tường sáng lấp lánh bao quanh, ngăn bước tiến của thứ khủng khiếp phát ra từ tay Vương Mẫu

Nhưng có lẽ họ không trụ được bao lâu, phần vì họ vẫn phân vân, đó là Vương Mẫu Nương Nương, người đã từng cứu họ những "bàn thua trong thấy"

Phần vì ác tính trong người Vương Mẫu đã trở dậy, kết hợp với sức mạnh vốn có và lòng hận thù ghê gớm, đã tạo nên một yêu khí vô cùng nặng nề, uy lực rất lớn.

Minnie sau mấy phút đắng đo, cuối cùng cũng rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, nuốt chừng cơn đau vào tim, cậu gằn lên rất nhỏ

- Con xin lỗi...

Thứ ánh sáng vàng lấp lánh xung quanh cậu sáng lên rực rỡ rồi hoà vào bức tường sáng của bốn thiên thần còn lại, tào nên 5 thứ màu sắc không ngừng xoáy vào nhau, rồi bừng ra những tia lấp lánh đẩy lui dòng sáng nâu sẫm đó, Vương Mẫu hơi lùi lại, rồi bà dùng cả hai tay, những hạt sáng nâu duy chuyển một cách hỗn độn và với vận tốc kình hồn.

Nhưng đã có ai đó chặng nó lại, không để các Thiên Thần lại phải ra tay

- Vương Mẫu!!! mau dừng lại!!!!

Ánh sáng lam xoáy thẳng vào luồng sáng đang xé gió lao tới, cuộn xoắn lấy nó rồi cả hai đều mờ nhạt trong không gia, gió xạc xào, lá bay tứ tán

- Đừng có xen vào nếu muốn toàn mạng!!

Bà ta lạnh lùng lên tiếng trong khi không hề quay lại, ông anh kết nghĩa của bà đúng là lắm chuyện mà.

- Đại Thiên Thần Bất Khả Chiến Bại

- Minnie... con không sao chứ

Cậu nhìn cậu của mình, ánh mắt đã nói lên tất cả. nếu không bị đả kích lớn thì cũng là bàng hoàng tột độ.

- Vương mẫu!! tại sao lại...

- Anh kết nghĩa thân mến!!! muốn gì thì đấu một trận đi, đừng có nhiều lời, sẵn đông đủ ở đây, ta đỡ phải mắc công tiêu diệt từng người. ta sẽ cho lão Ngọc Đế thấy ta làm được những gì, ta sẽ cho lão ta đau khổ đến chết vì những việc mà lão đã gây ra

- Cô điên rồi!!!! đấy là chồng cô đấy!!! còn đây là con cô đấy!!! những đứa kia là những đứa trẻ mà cô cưng nhất đấy!!! vậy mà cô lại

- Im đi!!! - bà ta quắc mắt lên - cũng bởi ta nể tình tụi nó, nên còn nhẹ tay lắm, giờ thì cầu nguyện được siêu thoát đi!

Xẹt....

ầm...

Sấm nổ ầm ầm, những tia sét nhá lên xé tan lớp không khí căng thẳng xung quanh, mây kéo đến đen mịt, giờ chỉ có thể nhìn lờ mờ thấy bóng người thanh mảnh khoác áo choàng đen đang đứng cười man rợ

Phụt...

- Chủ nhân, con đến muộn!!!

Một bóng dáng khác lại hiện lên, cung kính khuỵ gối trước Vương mẫu

Là Jessie

- Thì ra cô ta cũng bán linh hồn cho ác quỷ

Chunnie khẽ thì thầm, mà nếu như vậy, Jessie đã trở về đúng bản chất của mình, một nữ ác ma hám trai không hơn không kém

- Giết Bummie và con nhỏ phàm trần đó cho ta!!!

Tiếng bà ta vang lên, sắc lạnh, nặng nề

Và tất cả lao vào cuộc chiến, trừ hai người vẫn đứng đấy dưới sự che chở của vòng sáng phát ra từ đôi chân Ngân

Chiếc lắc!!!

Những thứ ánh sáng đầy mày sắc bắn ra liên hồi, cố triệt tiêu thứ ánh sáng nâu sẫm và hồng đậm, gió thốc ào ào bẻ gãy những tán cây, cuốn theo lá, hoa và những cành khô khốc kèm theo tiếng gãy răng rắc

Trên trời sấm chớp vẫn không yên, vẫn ánh điện loé lên rồi phụt tắt giữa bầu trời tốt tăm để lại những tiếng nổ nhức óc đinh tai

Phe Vương mẫu chỉ có hai người, nhưng sức mạnh không phải là tầm thường.

Vương mẫu thì không kể đến, còn Jessie, thật không ngờ cô ta lại mạnh đến thế!

- Cuối cùng thì ta đã tìm thấy bà!

Tiếng nói vang lên, làm gián đoạn đừng đi của những luồng sáng, gió thổi áo choàng của người mới đến bay phần phật, tóc tung mái tóc bạch kim loà xoà trước trán, xung quanh hắn phát ra ánh sánh xanh mát dịu...

Tiếng nói vang lên, làm gián đoạn đường đi của những luồng sáng, gió thổi áo choàng của người mới đến bay phần phật, thổi tung mái tóc bạch kim loà xoà trước trán, xung quanh hắn phát ra ánh sánh xanh mát dịu...

- Hongki???

Cả đám đồng thanh khi thấy luồng sáng phát ra từ người của hắn. bây giờ không cần kiếm tìm cho nhọc xác thì hắn cũng chường mặt ra rồi.

Ánh mắt hắn xoáy sâu và dáng người thanh mảnh trước mặt, luồng bụi xanh lấp lánh xung quanh như sậm màu và di chuyển nhanh hơn. Người hắn toả ra một luồng khí như muồn nuốt trọn Vương Mẫu nương nương để rồi xé bà ta ra hàng trăm mảnh.

Trước sát khí của hắn, bà ta chỉ nhếch mép cười

- Thì ra ngươi vẫn còn sống à?? xem ra lũ thiên tướng quả là vô dụng!

- Chúng là một lũ ngu xuẩn, nhất là khi nghe theo lời bà!

- Nếu biết vậy, ta đã cho ngươi và mẹ ngươi cùng nhau phiêu diêu rồi, ha ha. con đàn bà đáng chết! ngay cả chồng ta mà ả cũng dám quyến rũ

- Bà câm ngay! - hắn gầm lên - hôm nay giải quyết luôn một thể đi! một là tôi chết, hai là tôi phải cho bà tan xác!

Nói rồi Hongki xông và với thanh Lục Kiếm lấp lánh trên tay. Đấu phép với Vương Mẫu chỉ tổn hao nguyên khí, mà sức sát thương cũng chẳng cao gì. hắn chọn cách này, vừa nhanh vừa gọn, một là hắn, hai là bà ta phải chết!

Thanh Lục kiếm trong tay Hongki sáng lấp lánh, xung quanh nó là thứ bụi phát ra những tia sáng dìu dịu, nhưng sát khí bên trong lại đáng sợ vô cùng.

Vương mẫu nghiêng người né nhát chém xanh sậm, rồi nhanh như cắt, tay mụ ra xuất hiện một thanh kiếm màu nâu đỏ, sáng loá. Lưỡi kiếm xoắn lại, như muốn xoáy sâu vào nội tạng đối phương, ánh sáng của nó, nhuộm một màu đỏ máu.

Ngay khi HongKi lao vào đấu với Vương mẫu, Jessie đã nhanh chóng hô gọi lũ ma vương đến, bọn chúng chỉ còn lại số nhỏ, nhưng tên cầm đầu vẫn còn đó, không thể khinh xuất.

Lập tức, bốn Thiên thần và Cậu của Minnie, lao vào xử gọn Jess và lũ tiểu yêu.

Lão Ma vương lập tức lao vào Minnie, hắn nhất quyết phải báo thù, rửa sạch mối hận thua cuộc lần trước.

Dĩ nhiên tên Ma Vương kia dù có tài phép tới đâu đi nữa, cũng không thể thắng nổi Minnie. Chỉ vài ba chưởng, hắn có phần yếu thế.

Còn Jess thì phải khốn đốn lắm mới đỡ được vài chiêu của bốn vị thiên thần, trong khi lũ tiểu yêu xung quanh chết hơn phân nữa.

Kịch liệt nhất vẫn là trận chiến giữa HongKi và Vương mẫu

Hắn ra đòn mạnh bạo, chiêu thức đanh gọn, luồng sát khí kinh hoàng, cố gắn xé nát Vương mẫu bằng Lục kiếm của mình. Nhưng Vương mẫu có vẻ chưa cố hết sức, bà ta chỉ đơn giản né đòn, thủ thế rồi chờ sơ hở để mà hạ sát HongKi một cách dễ dàng.

Chiến đấu với tràn ngập hân jthù thì rất dễ để lộ sơ hở, và đó là điểm chết người duy nhất của HongKi

Hắn chém vào không trung nhát chém với sức lực kinh hồn, từ nhát chém, một luồng khí thanh mảnh xanh sẫm màu xé toạt không khí xung quanh, lao về phía Vương mẫu. bà ta vung kiếm, tạo thành một lực chắn xung quanh, rồi thừa lúc HongKi ra chiêu tiếp theo mà chưa thủ thế, lia kiếm một nhát thẳng vào tim kẻ đối diện, luồng khí nâu sẫm cũng theo đó mà lướt đi với vẫn tốc đáng sợ

Chỉ tích tắc nữa, sinh mạng Hongki sẽ như một làn khói

Xoạt...

ầm...

thanh Hoàng Kiếm của Minnie lao tới, cắt ngang cuộn khí đang lao thẳng như tên, hai luồng khí nâu, vàng va vào nhau, bắn tứ tung những hạt bụi sóng sánh, làm lớp khí xung quanh rung chuyển dữ dội.

Hongki nhanh chóng phóng ra khỏi vùng nguy hiểm, chém toạt một đường thẳng vào Vương Mẫu

Ánh mắt bà ta hằn nên sự căm phẫn, tức tối rồi biến mất, để lại tiếng lẹt xẹt của những hạt bụi vô tình chạm vào nhau

Jessie cũng nhanh chóng thoát khỏi sự tấn công của Đại Thiên Thần, lũ tiểu yêu và Ma Vương - bị thương nặng cũng cố sức biến mất.

Không khí tĩnh lặng đến rợn người. Minnie đứng yên không nhúc nhích, mắt dán chặt vào khoảng không mà vừa nãy nơi ấy, Mẹ cậu biến mất

Vậy là cậu vừa ra tay với mẹ mình, cậu đã đối đầu với người mình kính trọng nhất

Những thanh kiếm tan ra thành những hạt sáng nhỏ, bay theo gió lấp lánh

HonhKi lướt ngang qua phía cậu, thì thầm rất nhỏ

- Cám ơn!

Bummie bấy giờ mới thở phào, mở hé chiếc bình hồ lô đeo bên mình, xem các linh hồn còn lại có hoảng sợ quá mà... tan biến luôn không, may quá, vẫn còn đầy đủ.

- Minnie! Mọi chuyện qua rồi...

- Cậu à... con vừa đánh nhau với mẹ...

- Không sao cả, qua rồi con à!! cô đã chọn con đường đó, không thể trách chúng ta được!

Bốn Thiên Thần cũng tiến lại vỗ vai Minnie, họ biết phải cho cậu thêm chút thời gian, rồi câu jcũng sẽ chấp nhận sự thật này.

Ngân đứng yên nhìn cậu, tự nhiên cô cảm thấy mình vô dụng quá. Phải chi cô làm được gì đó cho Minnie, an ủi chẳng hạn. nhưng phải nói làm sao đây khi mẹ con cậu đang đối đầu với nhau??

Còn Ngọc đế, giờ này ngài ấy đang làm gì??? có biết việc này không chứ??

- Bốn đứa theo ta về Thiên Đàng, ta cần nói chuyện rõ ràng với Ngọc đế, không thể để tình trạng này kéo dài mãi được!! phải làm gì đó chứ! còn cô bé này, chăm sóc Minnie giúp ta, giờ nó đang buồn lắm, phiền con vậy!

Rồi năm người biến mất, để lại một Minnie bất động, một con bé chẳng biết phải làm gì, và còn một kẻ nữa, đang khẽ nhìn hai người kia bằng đôi mắt kì lạ.

- Minnie!

- Anh cần yên tĩnh, em vào nhà đi!

- ...

Ngân lặng lẽ bước vào nhà, đôi mắt buồn vời vợi. chợt khuôn mặt chói sáng trong khuôn bếp đập vào mắt cô

- Hongki?? Tôi tưởng anh đi rồi...

- Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi, tôi cần phải giết chết bà ta, và...

Ánh mắt hắn nhìn Ngân một cách thích thú, ánh lên một niềm vui nào đó, lấn áp cảm giác bực tức vì không giết được Vương Mẫu

- Và cần xác định rõ một số chuyện!

- ...

- Để tôi đi nói chuyện với người đó!

Hắn bước ra ngoài, để lại một con cừu với vẻ mặt chẳng-hiểu-gì-cả!

- Tại sao lúc nãy lại cứu tôi?

Hắn tiến tới, đừng bên cạnh Minnie, cho tay vào túi quần

- Vì cậu không đáng phải chết!

- Vậy thì bà ta đáng chết, đúng không???

Hongki nhướng mắt nhìn cậu, nhưng cậu vẫn không nhìn lại, mắt vẫn dõi theo một hướng xa xăm nào đó

- Tôi biết, anh tạm thời vẫn chưa thể tin mẹ mình là người như vậy, dù sao thì... chuyện này là quá sức đối với một đứa con!

Cậu ngồi bệch xuống thảm cỏ, chuyển ánh nhìn xuống mặt đất xanh rờn mướt một màu cỏ non, cánh đồng vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều trở lại như cũ

- Giờ thì tôi biết, khi mẹ cậu chết, cậu đã đau thế nào!

- Tôi nghĩ vẫn không bằng anh đâu!! thà nhìn mẹ mình chết, còn hơn nhìn bà ta giết chết người khác!

- Cậu hận tôi không?

- Tại sao?

- Mẹ tôi giết mẹ cậu, còn tôi thì cướp hết tất cả của cậu, đáng lí ra, những thứ của tôi có thể là của cậu!

- Tức cười! tôi không cần những thứ đó! Thứ duy nhất trong cuộc đời tôi là trả thù!

Nhìn qua gương mặt lạnh tanh nhưng có chút bỡn cợt của HongKi, Minnie khẽ thở dài

- Hận cha không?

- Cha?

- Uk, cha!

- Ông ta không phải cha tôi! tôi chỉ có mẹ thôi!

- Trẻ con thật!

- Này!

- Tôi nói cậu trẻ con đấy!! cậu nghĩ chối bỏ được mối ràng buộc giữa mình và Ngọc Đế sao??? Cậu biết mà, trong cậu là một nữa dòng máu thiên thần!

- Không cần! tôi không cần những thứ đó!!! Tôi không cần cha!!

Có vẻ nhưng sự bĩnh tĩnh của Hongki đã tới gới hạn, hắn ta xem chừng như đang muốn chối bỏ tất cả về mình, "thiên thần", hai từ đó đã ám ảnh hắn từ nhỏ tới giờ! Và mong muốn duy nhất của hắn bây giờ là bóp chết được nó

- Không cần? cũng tốt thôi, nhưng nếu không có những thứ đó, cậu trả thù bằng gì??

- ...

- Có thể cậu không hề muốn, cậu cũng không hề cần, nhưng lúc nào cậu cũng được chào đón, em trai ạ!!

- ...

Minnie nằm nhoài xuống đám cỏ, nhắm mắt xua đi những mệt mỏi thoáng qua, trong đầu cậu rối tung, mọi chuyện cư loạn cả lên. Cậu cần nghỉ ngơi, phải chi cậu có thể ngủ như con người, cậu mệt quá! nhưng chẳng thể nào ngủ được!

- Có thể tôi không cần cha... nhưng có thêm một người anh trai cũng chẳng sao!

Sau một hồi im lặng nhìn, Hongki cũng thì thầm rồi nằm xuốngg cạnh bên, gối tay lên đầu. không biết Minnie có nghe gì không, chỉ biết là sự mệt mỏi trong cậu dường như tiêu tan hết một nửa.

- Nhưng... dù có là ai đi nữa, tôi cũng không nhường những thứ tôi thích đâu!

Hắn nhắm mắt, có lẽ sẽ chìm vào một giấc mơ nào đó. Hôm nay là một ngày dài!

- Tuỳ cô ấy thôi!

Cậu đáp, mắt vẫn nhắm hờ, nhưng sao vẫn không thể ngủ được?

Thiên Đàng

- Ngọc đế!!

- Là ngươi à?? Minnie đâu?

- Người còn biết đến nó sao??? Xem lại mình đi, nhếch nhác! Đường đường là người đứng đầu trời đất, mà lại thế này sao??

Vị Đại lão Thiên Thần trên trời gần như không thể kiềm nén tức giận trước bậc Đế Vương thiên hạ trước mặt mình. Ngọc đế giờ đây mất hẳn phong thái của người đứng đầu vạn vật, gương mặt hốc hắc, long y xộc xệch, đến nổi chỉ một cái phất tay cho thần thái trở lại bình thường ngài cũng chẳng làm, cứ để bộ dạng lếch thếch mất cả sức sống như thế

- Đứng đầu trời đất thì sao?? Người có quyền lực nhất trời đất thì sao?? Cũng không thể bảo vệ được người mình yêu, cũng không thể mang hạnh phúc cho vợ con mình, rồi đẩy cô ấy vào vòng tà đạo, rồi để con mình phải gánh vác tất cả! ha ha... ta là Ngọc Đế, nhưng ta làm được gì đây?? ta chẳng làm được gì cả...

Men rượu như đã ngấm sâu, Ngọc đế cứ thế gật gà bên chiếc bình ngọc.

Ai bảo chỉ có những tên phàm trần mới say? Thiên thần cũng đang say đấy!

- Người biết nói như vậy, mà vẫn thế này à?? ta thật thất vọng, kẻ gây chuyện thì ngồi đây nhâm rượu chán sự đời, để con Minnie nó gánh chịu tất cả! rồi trời đất này ra sao??? Dân chúng sẽ ra sao??? Vương mẫu thì trở về con đường yêu đạo, tiên giới thì kháo nhau đứng về phe Vương mẫu, cả trời đất này điêu tàn cũng do một tay ngươi đấy! hãy tự nghĩ lại những gì mình làm, đừng để hai đứa con của người phải gảnh chịu tất cả!

Không biết là tại Ngọc đế say rượu hay sau mà cứ nghe tiếng lão anh kết nghĩa khàn khàn bên tai, nào là vương mẫu, nào là chúng tiên, rồi hai đứa con nữa... mà hai đứa con sao??? Ngài làm gì có hai đứa??

À, mà có chứ, con của ngài và người mà ngài yêu thương nhất, nhưng nghe nói nó chết rồi, còn hồn xiêu phách tán như mẹ nó nữa. mẹ con nó vì ngài mà vĩnh viễn không được siêu sinh, vậy mà ngài chẳng làm gì được.

Không phải ngài vô tâm, nhưng nếu làm lớn chuyện, ngài sợ Vương mẫu sẽ nông cạn mà trở về con đường tà đạo, như thế sẽ khổ cho Minnie, rồi cả trời đất này cũng chẳng được thái bình, dân chúng lầm than.

Nhưng giờ thì sao??? Im lặng thì sao??? Mọi chuyện vẫn không thoát khỏi vòng luân hồi.

Nhưng nếu anh kết nghĩa của ngài đã nói vậy, có nghĩa là đứa con xấu số của ngài còn sống? đúng không?? nó còn sống?

Như chợt tỉnh cơn mê, Ngọc đế chồm dậy níu lấy dáng người oai nghiêm trước mặt

- Ngươi nói gì? hai đứa??? hai đứa con?

- Phải! Minnie và Hongki! Cả hai đứa nó!!! Hongki đấy, người còn nhớ không?? nó còn sống!

- Hongki? Hongki?

Phải rồi, ngày xưa, Ngọc đế đã từng nói với người ấy, nếu có con, ngài sẽ đặt tên là Hongki, vậy là người đó đã nhớ, đã đặt tên con như thế? phải rồi, Hongki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro