5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đối với những việc vừa xảy ra, han wangho còn chẳng biết chính mình có nghe lầm hay không, hoặc chỉ là do ban nãy em vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới ảo tưởng ra mà thôi. em và người đó chỉ mới gặp nhau có hai lần qua nay chứ mấy, lỡ đâu chỉ là sự trùng hợp thôi thì sao, chắc gì người đó đã kiếm em. ừ nhỉ, lỡ đâu ổng kiếm lee minhyung thì sao, dù gì cả hai cũng là chú cháu mà.

đôi chân lúc đầu còn vội vội vàng vàng dậm bước đến phòng giáo viên, nhưng cũng bởi mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu cản bước nên em lại đành quay lưng rẽ sang hướng khác. han wangho lặng lẽ lủi về một góc thân thuộc của riêng em phía sau trường. nơi này vừa an tĩnh vì ít người qua lại, vừa mát mẻ bởi có tán cây che, em vẫn thường xuyên chọn nơi này lui tới để nghỉ ngơi, hoặc đơn giản là trốn tiết một chút vì lắm lúc phải trải qua mấy tiết học nhàm chán quá thể.

han wangho mệt mỏi ngồi xuống bên thảm cỏ, lưng tựa vào gốc cây thoải mái nhắm mắt hưởng thụ khí trời. dạo đây hoàn cảnh gia đình em không ổn lắm, bệnh của bà đột ngột trở nặng nên tiền viện phí lại tăng thêm một chút, còn có tiền nhà và tiền học phí cho trường cũng đã gần đến hạn nộp. han wangho dù đã rất cố gắng nai lưng ra làm hết việc này, bưng hết việc kia nhưng số tiền em nhận lại được vẫn quá là ít ỏi so với những thứ cần phải chi trả.

mệt thật đấy, đến bao giờ em mới có thể có được một ngày ngủ thật đã, ăn thật ngon đây. nhắc đến ăn, trong tay han wangho vẫn là hộp sữa và thanh kẹo socola cùng tờ giấy note khi nãy. nếu thật sự là người đó, chỉ mới nghĩ đến thôi mà trái tim em đã thổn thức liên hồi rồi này. em vẫn chưa có gì bỏ bụng từ đêm qua tới giờ, thôi thì ngồi nhâm nhi một chút vậy.

về phần lee sanghyeok, rõ ràng là hắn đã thấy bạn nhỏ đứng trước cửa phòng giáo viên rồi, vậy mà sao hắn chỉ mới quay đi có một chút thôi là em đã biến đi đâu mất. bộ khi nãy hắn ra tín hiệu còn chưa đủ với em à? có khi nào em lầm tưởng người đưa cho em những món đồ đó là kẻ khác không? thôi tiêu rồi. lee sanghyeok dỗi vô cùng, nhưng mà hắn phải đi tìm em trước đã.

tuy nhiên, có một thứ khó ở đây là em của hắn bé tí có một mẩu, mà cái trường này thì to tổ bố ra. mặc dù tuần nào, tháng nào hắn cũng đều được mời đến đây ít nhất hai lần trở lên vì thằng cháu ngỗ nghịch, nhưng mà nơi hắn lui tới chỉ có mỗi cái phòng giám thị ngồi ăn bánh uống trà thôi. còn mấy chỗ khác có qué mà hắn biết.

thôi không sao, việc gì khó thì cứ đè thằng cháu ra gánh giùm.

nghĩ là làm, lee sanghyeok ngay lập tức kết nối máy tới số danh bạ thằng cháu. lee minhyung bên này đang ôm ôm ấp ấp tạ lỗi với em người yêu ngọt xớt mà bị tiếng chuông điên thoại réo liên tục cũng bực dọc lắm chứ. gã còn tưởng đây hẳn là mấy cuốc quảng cáo nên định bụng bắt máy chửi cho té tát. ai ngờ đâu thấy tên danh bạ đề rõ ba chữ "ông chú già" cùng chất giọng ơn ớn người nên gã đành thôi.

mỗi lần thấy ổng là y như rằng có quỷ gõ cửa, lee minhyung thầm nghĩ sáng giờ mình có làm gì tội tình đâu mà nghe ổng gọi cả tên cúng cơm ra căng dữ.

"ê lee minhyung."

[dạ chú sanghyeok, chú tìm minhyung có việc gì vậy ạ? hôm nay minhyung ngoan quá trời mà chú, chú đừng có trừ tiền tiêu vặt của minhyung nha nha, năn nỉ.]

"khùng hả thằng này. chú mày chỉ gọi hỏi chuyện thôi."

[rồi rồi, chú hỏi đi. hỏi lẹ để cháu còn dỗ bồ nữa.]

"nhóc có biết mấy chỗ mà wangho thường lui tới không?"

[à, dễ ợt. sân sau trường ngay góc cây bự bự á. thằng đó hay trốn học ra ngoài đó nằm lắm nên chú ráng ngó xíu là thấy à.]

"được rồi, giỏi lắm. thì ra cậu cũng trốn học nên mới biết. trừ thêm tiền tiêu vặt một tháng."

[ôi đờ m-]

nắm bắt được thông tin xong xuôi, lee sanghyeok tức tốc tìm đến chỗ đó ngay. nhóc con vậy mà cũng biết trốn học đó chứ, may mắn là một lát nữa gã cũng chẳng có tiết nên thôi ngồi chơi với nhóc đáng yêu một chút vậy.

còn bây giờ, đến thì cũng đến rồi, cơ mà chỗ này có nguyên một cái rừng cây bự, bố ai mà tìm ra cho được cây nào bự bự mới đúng. thằng oắt con minhyung, không giúp được tích sự gì cả, kì này trừ cho âm tiền tiêu vặt.

lee sanghyeok loay hoay mãi tới một lúc sau thì bất chợt nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên sau bụi cây làm hắn mừng rớn lên đi được. hắn chậm rãi luồng lách người qua hàng cây để đi đến bên cái bụi cây biết nói, và quả thực là bạn nhỏ này đang đánh một giấc rất chi là ngon lành, trong khi hắn thì đi kiếm tìm em muốn hụt hết cả hơi.

oà, cảnh này chẳng phải trông rất giống "công chúa" ngủ trong rừng sao? bé xinh của hắn ngủ thôi mà cũng làm hắn xao xuyến nữa đây này. bây giờ mà theo đúng với kịch bản thì hắn phải hôn một phát để đánh thức người đẹp dậy đúng không? ơ thôi bình tĩnh, hiện tại đang trong hình tượng nhà giáo nhân dân, hắn không thể manh động được.

lee sanghyeok lẳng lặng ngồi sang một bên mà ngắm nhìn em nhỏ đang say giấc. bạn nhỏ này gục đầu ngủ trông khó khăn ghê, vậy nên với cương vị là một người thầy tốt, hắn nhẹ nhàng chỉnh cho đầu em ngả tựa vào vai mình để có chỗ nằm thoải mái hơn. mà theo đó thì hắn còn được gần gũi với em nhiều hơn nữa. úi giời, một công đôi việc.

han wangho đáng yêu thật, hắn thề có trời chứng giám luôn đấy. gương mặt non choẹt với hai cái má phúng phính này càng nhìn tới càng làm cho hắn muốn cưng nựng mấy phát để bỏ ghiền.

em cũng rất thơm. ở khoảng cách gần như thế này, mùi hoa nhài dịu nhẹ cứ như lơi theo làn gió quẩn quanh nơi đầu mũi hắn. ngọt ngào và thanh mát, giống y như chủ nhân của nó vậy. mà một khi đã kết hợp với mùi gỗ đàn hương của hắn rồi lại càng thêm tuyệt. kiểu này phải gọi là xứng đôi vừa lứa luôn chứ còn gì nữa.

ở bên người thương ra là yên bình đến thế, bao sao thằng nhóc minhyung nó cứ nheo nhéo bên tai hắn miết việc tình yêu đẹp ra sao. khỏi cần nhóc đó nhiều lời thêm nữa, bởi vì hắn giờ đây đã cảm nhận được tường tận mùi vị của nó đắm say đến nhường nào rồi. trời trong mây trắng, tiếng gió thổi rì rào qua từng kẽ lá mát rượi, lee sanghyeok vừa làm chỗ dựa cho em, vừa thoải mái hưởng thụ luôn cảm giác bình yên ngàn năm có một này.

xưa nay làm chủ tịch mệt bỏ bu ra, khoảng thời gian này coi như là đang đi nghỉ dưỡng một chút cũng không hẳn là quá tệ. vậy nên cứ tận hưởng trước cái đã rồi từ từ tính sau cũng chả sao.

-

cont.

-

hình như các iem đang đợi cái ni 🥰 nma nhỏ chủ sốp ngủ quơn nên xin lũi vì đã để các iem đợi lâu nhen moah moah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro