Hết...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái đêm em rời Seoul, em thực sự đã hy vọng rằng tuyết sẽ tiếp tục rơi, tốt nhất là nó sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại và thậm chí cả cuộc sống của mọi người. Cho dù sớm muộn gì cũng phải rời đi, ít nhất nếu máy bay bị hoãn, em vẫn có thể ở lại đây thêm một đêm nữa và ở lại Seoul thêm vài giây nữa, coi như có thể rời xa Lee Sanghyeok sau vậy.

Nhưng vừa đến sân bay, en thấy tuyết đã ngừng rơi.

Tài xế đỡ vali em xuống, thấy em quá thất vọng nên an ủi và nói rằng mẹ em cũng đang nghĩ đến việc học của em.

Wangho dường như không nghe thấy gì nhưng vẫn lễ phép cảm ơn.

Người đến người đi như thủy triều, nhưng Wangho vẫn cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức em ngay cả hít một hơi thật sâu cũng không dám, bởi vì chỉ cần hít một hơi nặng nề và chỉ kéo dài một giây, Nước mắt em sẽ không thể kiềm chế được. Ngôi nhà đã bị đập nát.

Em lên máy bay như một thây ma và làm theo sự hướng dẫn của cô tiếp viên để ngồi vào chỗ của mình. Mãi cho đến khi em nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã tan xuống đất và mọi thứ vẫn như bình thường, như thể cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, hiểu rồi. Trận tuyết đầu tiên ở Seoul đã ngừng rơi.

Nhưng tuyết trong lòng em vẫn cứ rơi.

Nhưng vào lúc này, tất cả những điều này đột nhiên mất đi ý nghĩa đối với Han Wangho.

Vậy nếu có một cái kết thì sao? Lỡ như em bị mắc kẹt ở đây một mình thì sao? Lee Sanghyeok nói rằng anh ấy không ổn nên dù một trong số họ có phải chịu sự ăn mòn đau đớn thì em cũng phải để anh thoát ra khỏi vực thẳm này, đến con đường rộng lớn của riêng mình.

Em không thể chịu nổi khi thấy Lee Sanghyeok buồn.

Han Wangho nuốt xuống suy nghĩ nghẹn ngào, tàn nhẫn nói.

"Bằng cách đó em sẽ có một cuộc sống bình thường, anh à. Giống như hầu hết mọi người trên thế giới này, em sẽ có một gia đình mới và những đứa con thuộc về em... Còn anh, anh sẽ ở bên một người khác ở trong đám cưới, hãy vỗ tay.", tặng anh một phong bao lì xì lớn màu đỏ làm quà, rất chân thành."

Lúc này, giọng nói của Han Wangho đã có chút khàn khàn.

"Thật ra đã đến lúc quay lại tình trạng ban đầu rồi phải không?"

"Sanghyeok ah~ kỳ thực em đã từ bỏ."

"Sau này đừng gặp lại nữa nhé, được không anh?"

Thời gian sẽ không chữa lành được nỗi đau mà sẽ biến nó thành những vết sẹo rõ ràng, kéo dài ngang qua và vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Lee Sanghyeok nghe Han Wangho lẩm bẩm ngắt quãng, nhìn em cuộn tròn trên chiếc ghế hẹp trong nhà hàng, như một con chim non bất an, dùng tư thế em bé ngủ trong bụng mẹ để tự vệ.

Cổ họng em đau rát, em không bao giờ nghĩ rằng kết cục sẽ như thế này - người anh mà em vô cùng yêu quý và trân quý lại phải sống trong sự tiếc nuối như vậy.

Vốn dĩ hắn hy vọng có thể bay đi, hoàn toàn quên đi anh, cho dù không có tình yêu và dục vọng, cho dù đời này có thể không bao giờ gặp lại anh, cho dù em có thể hận chính mình, em thực sự vui mừng từ tận đáy lòng vì hạnh phúc của nhau và của người khác trong tương lai.

Bởi vì họ đã vượt qua ranh giới đó từ lâu rồi.

Bởi vì họ không thể quay lại quá khứ lâu rồi.

Anh bước về phía trước.

“Anh không thể quay lại Wangho ah~" Lee Sanghyeok vuốt ve đôi má nóng bừng của Han Wangho, dùng ngón tay nhẹ nhàng che đi mí mắt sưng tấy đỏ bừng của em, mặc dù lúc này Han Wangho rất xấu hổ, nước mắt khô trên má, em cũng muốn hôn anh.

Nhưng Lee Sanghyeok cuối cùng chỉ thở dài: “Đã lâu rồi anh không thể quay lại được".

Tiếng tuyết rơi xuống đất rất nặng, gần như chạm đất, cùng với đó là quá khứ cũ kỹ bẩn thỉu cũng bị bắn tung tóe và lộ ra, giống như thời gian đảo ngược và quá khứ đang chảy ngược, dù là cố ý hay bị ép buộc. Một sự tồn tại bướng bỉnh và bướng bỉnh.

Có vẻ như nhiều năm đã trôi qua.

"Anh thực sự nhớ rõ. Wangho, ngày mà em rời đi lần đầu tiên ở Seoul có tuyết. Đêm đó, tuyết lại rơi dày đặc."

.
.
.
.
.
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro