01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wang Ho quay trở về căn hộ, khi vừa mở cửa, thiết bị đầu cuối (*) vang lên cuộc gọi từ giám sát viên Go Dong Bin. Cậu thở dài, đè nén cảm giác buồn chán trong lòng rồi trả lời điện thoại.

"Wang Ho, nhiệm vụ vất vả rồi, mới về đến nhà hả." Giọng nói của Go Dong Bin nghe có vẻ mệt mỏi, chắc hẳn tối qua lại đi xã giao tiếp rượu. "Đừng quên cuộc họp khu vực ngày mai. Sau khi Jae Hyuk rời đi, chúng ta thực sự không tìm được thêm người."

"Em biết rồi hyung, anh cũng vất vả rồi, mau nghỉ ngơi chút đi." Han Wang Ho cúp điện thoại, cởi bỏ trang phục tác chiến ném vào máy giặt, cơ thể trần trụi đi vào phòng tắm. Dòng nước đổ xuống hoà tan vệt máu trên người cậu. Cậu nắm chặt tay, đánh giá mức độ tổn thương của cyberware (*) trên tay phải. Nhiệm vụ vừa kết thúc, là một phi vụ buôn bán trái phép cyberware, cậu đã theo dõi suốt ba ngày đột nhiên kế hoạch thay đổi, không muốn uổng phí công sức của bản thân, trước khi 2 đội tiếp viện đến kịp, cậu bí quá hoá liều, tự mình xử luôn thủ lĩnh hai bên. Thu hoạch là lớn nhưng cái giá phải trả cũng đắt. Chấn thương cổ, cyberware bị hư hỏng, thậm chí bị hack dẫn đến rối loạn điện sinh học. Nhờ bộ phận cứu hộ tiêm cho thuốc can thiệp khẩn cấp, mới có thể lết về ký túc xá.

"Trước khi thuốc hết tác dụng phải qua chỗ Kyung Ho hyung." Cậu nghĩ đến khuôn mặt tối sầm của ông anh kết nghĩa Song Kyung Ho, người trở thành ripperdoc (*) ở quận Watson sau khi giải nghệ, cùng với mấy lời cằn nhằn có thể đoán trước được của ảnh, thế là bắt đầu cảm thấy nhức nhức đầu. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với cuộc họp quận ngày mai. Báo cáo kết quả hàng quý, tiếp nhận feedback từ bộ phận giám sát , ứng phó đủ loại vấn đề đặt ra trong cuộc họp, chỉ nghĩ đến quá trình đó thôi cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trước đây, Han Wang Ho không cần làm đại diện cho hạt (subdistrict) trong các cuộc họp. Khi còn ở ROX, cậu làm em út tự do tự tại. Sau khi ROX giải tán và Han Wang Ho ra ra vàovào giữa các subdistrict, cũng đều có người đảm đương trách nhiệm người đại diện. Nhưng kể từ khi người tiền nhiệm Park Jae Hyuk của GENG chuyển đến nơi khác vào năm ngoái, người nhiều kinh nghiệm là cậu được phân cho trọng trách này. Thật sự rất vất vả, cái chuyện phải chịu trách nhiệm về những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình ấy. Han Wang Ho đứng trong làn nước nóng thở dài: "Đúng là đã rủi rồi còn xui nữa (*)." Cậu than thở năm nay mình luôn gặp xui xẻo, sau đó lại nghĩ đến cái người kia: "Làm thế nào Sang Hyuk hyung có thể kiên trì lâu như vậy?"

.

Quận Watson dân cư phức tạp, ẩn chứa nhiều điều dơ bẩn hay tội ác. Là thành viên của NCPD (*), được coi là người thực thi pháp luật của Night City (NC) (*), Han Wang Ho từ lâu đã học được cách làm kẻ mù có chọn lọc ngoài giờ làm việc. Công lý bao đồng chỉ là lý tưởng của kẻ ngu thôi, công lý ở NC dựa trên sự cân bằng lợi ích của tất cả các bên. Ở thành phố này đâu đâu cũng đều là trao đổi tự nguyện, không thể chỉ trích.

Han Wang Ho chen qua dòng người, gật đầu với đám gangster đã nhận ra cậu. Sau khi quẹo trái rẽ phải mấy lượt, cậu đi vào một tầng hầm bên trên có bảng hiệu sáng đèn, chính là cửa hàng cyberware của Song Kyung Ho. Từng nắm quyền tại NCPD và là át chủ bài của ROX, Song Kyung Ho trong thời gian đó tích lũy đủ loại quan hệ ngoại giao, sau này bị thương mà nghỉ hưu thì cũng thuận lợi tìm kế sinh nhai thứ hai. Hoạt động kinh doanh chính của cửa tiệm là cài đặt cyberware, cũng như cung cấp dịch vụ ký gửi cyberware.

Han Wang Ho cũng được lợi từ việc này, làm nhiệm vụ bị thương, cậu có nguồn cung y tế còn đáng tin cậy hơn nhiều so với cơ quan chính thức, mặc dù mỗi lần cậu đến đây đều phải nhận ánh mắt trách cứ của ông anh. Nhưng cho dù lo lắng, Song Kyung Ho cũng chưa từng hỏi đến lựa chọn của Han Wang Ho. Chỉ khi nào mọi chuyện đi quá xa, anh mới âm thầm gửi kết quả chẩn đoán và điều trị cho người bạn cũ Lee Sang Hyuk, quản lý hạt T1. Cách làm này thường sẽ hiệu quả 100%, trong vòng ít nhất một tháng sau khi gửi tin đi, Han Wang Ho sẽ không để bản thân thương tổn chồng chất khi đi làm nhiệm vụ, đã thế còn cứng miệng không chịu trả tiền.

"Sao lại như thế này!" Han Wang Ho vừa mới dùng cánh tay phải gần như vô dụng của mình vén rèm lên đã nghe thấy giọng nói đè nén sự tức giận của Song Kyung Ho: "Anh mắng mày chưa đủ hay sao? Lớn như thế rồi, vẫn luôn để người ta phải lo lắng."

"Ầy, hyung, em thật sự hết cách, quân tiếp viện đến quá chậm, em mai phục ba ngày, không muốn hết thảy công sức bị bỏ phí." Han Wang Ho rất quen mồm tìm lý do chống chế, cởi áo ra, nằm lên ghế khám bệnh. Nhìn Song Kyung Ho không còn cách nào đành phải đeo optics (*) bắt đầu kiểm tra cơ thể mình, cậu mới thả lỏng toàn thân - đây là một trong số ít nơi cậu có thể hoàn toàn thư giãn. Trong lúc trò chuyện về tình hình nhiệm vụ, cảm giác đau đớn và mệt mỏi tràn khắp cơ thể, cùng với tiếng rì rì của dòng điện từ thiết bị chữa trị, Han Wang Ho chìm vào giấc ngủ.

.

Han Wang Ho bị giọng nói của sửng sốt Song Kyung Ho đánh thức. Khi mở mắt ra, cậu cảm giác không thể khống chế cơ thể mình. Song Kyung Ho vỗ vỗ mặt cậu, gọi tên cậu, nhưng cái chạm ấy có cảm giác thật xa xăm và mơ hồ. "Xem ra lần này đi quá xa rồi." Han Wang Ho mơ màng nghĩ. Trong tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt Song Kyung Ho lúc ẩn lúc hiện. Tiếng kim tiêm trên tay phải vang lên trước khi cảm giác truyền đến, tầm nhìn của Han Wang Ho dần trở nên rõ ràng, cơn đau trên cơ thể cũng dâng lên.

Song Kyung Ho sắc mặt tối sầm, gửi báo cáo chẩn đoán và điều trị vào thiết bị đầu cuối của cậu: "Thương thế bên ngoài đã được xử lý, cyberware có thể sửa chữa đã được sửa chữa, những phần không thể sửa chữa được đã được thay thế. Nhưng rối loạn điện sinh học rất khó giải quyết, vẫn cần tìm hacker tới xử lý." Han Wang Ho lướt qua báo cáo, phát hiện rối loạn điện sinh học thật sự mang đến gánh nặng phi thường cho cơ thể cậu. Nghĩ đến đây mới cảm thấy có chút áy náy, lần này quả thực có chút liều lĩnh. Nhìn vẻ mặt của Song Kyung Ho, cậu cảm thấy hôm nay mình có lẽ đã trốn không thoát: "Nếu không có hyung, chắc em không sống được tới hôm nay mất." Cậu bắt đầu thuần thục tuôn ra những từ ngữ khiến Song Kyung Ho hài lòng nhất. "Kỹ thuật của hyung trong quận Watson là vô địch!"

"Cho nên?" Song Kyung Ho mở thiết bị liên lạc, không biết là đang bận làm cái gì. "Ca ngợi anh trai bây như vậy là muốn cái gì?" Han Wang Ho thấy tình hình xoay chuyển, vội vàng nói ra mục đích: "Cho nên đừng nói với Sang Hyeok hyung mà, lần này em nhất định sẽ trả tiền chữa trị mà! Lần sau em sẽ mang tới mấy cái cyberware em thu được!"

"Bây nói muộn rồi." Song Kyung Ho cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng nõn, cho Han Wang Ho xem giao diện tin nhắn đã gửi đi. Khung chat đề tên Faker (Lee Sang Hyuk), báo cáo kiểm tra thể chất của Han Wang Ho nằm lặng lẽ bên trong. Đã gửi đi hơn 30 giây, hẳn là đối phương đã đọc. Một tin nhắn mới hiện lên trước mặt Han Wang Ho, "Kyung Ho hyung, cảm ơn anh. Phiền anh giữ Wang Ho lại đó, em sẽ tới đón em ấy. Hôm nay district mới thu được một lô hàng Kiroshi (*) nhập lậu, sẽ mang tới cho anh sau."

Song Kyung Ho hết sức hài lòng với tin nhắn từ Lee Sang Hyuk, anh chọc tức Han Wang Ho đang nằm trên ghế bệnh nhân, vừa rồi đọc được tin nhắn xong thì tình trạng càng thêm ngắc ngoải, "Sang Hyuk thằng nhóc này làm việc ngày càng chu đáo, bây không có ý định cho nó một cái danh phận à?"

"Cái gì mà danh phận chứ? Hyung đừng nói lung tung." Han Wang Ho cố gắng giả ngu, nhưng cơ thể yếu ớt của hiện tại và tình huống phức tạp cậu sắp phải đối mặt cuối cùng tại cái nơi mà cậu có thể an tâm này, đánh vỡ hết tâm lý phòng bị được dựng lên từ sau khi cậu trưởng thành. Han Wang Ho cố nhịn xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói ra: "Hơn nữa, chuyện này hỏi em cũng vô ích, anh phải hỏi anh Sang Hyuk kìa."

"Cái gì?" Song Kyung Ho ngạc nhiên, "Chẳng lẽ là nó không nhận bây hả?" Anh vừa mới xắn tay áo lên, định bày tỏ sự tức giận của người nhà ngoại, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó sai sai: "Nhưng mà người bị thương mà không chịu nói, trong hội nghị các quận giả bộ không quen không phải là bây hả?"

"Aishhhh" Han Wang Ho muốn xoay người lại, quay lưng về phía ông anh trai, kết quả là đau đớn không thể cử động được, đành nhắm mắt lại, cố gắng trốn khỏi những chuyện sắp xảy ra sau đây, trút hết bực bội lo lắng trong lòng lên đầu ông anh trai thân thiết: "Hyung không hiểu đâu".

Song Kyung Ho không hiểu sao mình lại bị ghét bỏ, nhìn đứa em trai lộ ra vẻ trẻ con lâu ngày không gặp, nương theo đoạn tình cảm rắc rối phức tạp của cậu, anh nhớ lại thời điểm vài năm trước, khi ROX bị giải tán, Han Wang Ho được phân bổ về T1.

Han Wang Ho, người nổi bật từ tầng đáy và tỏa sáng ở ROX, đã nhận lời mời của SKT, đội phụ trách khu vực rắc rối nhất ở NC vào thời điểm đó, và trở thành thành viên tại đó sau khi ROX giải thể. Hướng tới đội ngũ mạnh nhất là khao khát thường tình, nhưng sự lựa chọn SKT của Han Wang Ho cũng không thể tách rời sự liên quan với Lee Sang Hyuk.

Song Kyung Ho không thích lấy lòng người khác, nhưng anh phải thừa nhận rằng dù ở góc độ nào thì Lee Sang Hyuk quả thực là một huyền thoại ở NCPD. Trong bảng thành tích của Lee Sang Hyuk, thành tích chói sáng ở trường quân sự và lý lịch công việc của anh cũng không phải là thứ nằm ngoài tầm với. Điều khiến anh không thể thay thế là Lee Sang Hyuk, với tư cách là một trong số ít hacker thiên tài ở NC, có thể cạnh tranh với những vũ khí tin học được chế tạo với chi phí đầu tư khủng từ hai công ty độc quyền Arasaka và Militech (*). Vì vậy, Lee Sang Hyuk trở thành một trong những đối trọng quan trọng nhất cho NCPD dựa vào trên bàn đàm phán. Bản thân sự tồn tại của anh ta đã bí mật xoa dịu nhiều rắc rối cho NCPD. Không có gì lạ khi hàng năm, rất nhiều người trẻ lớn lên dưới sự bảo hộ của NCPD hoặc vẫn còn chút lửa công lý trong lòng đã bị danh tiếng của Lee Sang Hyuk thu hút, tham gia ngành này. Han Wang Ho chính là một trong số đó. Ngay từ khi bước chân vào ngành, cậu đã không giấu diếm sự ngưỡng mộ của mình đối với Lee Sang Hyuk.

Vào thời điểm đó, ROX đã tan rã, Song Kyung Ho nhìn Han Wang Ho gia nhập SKT, dù trong lòng không nỡ, nhưng cảm thấy cậu đã đạt được điều mình mong muốn. Gia nhập đội ngũ cường mạnh bằng thực lực của bản thân, sát cánh cùng người mà mình ngưỡng mộ. Phải may mắn tới mức nào mới có được trải nghiệm như vậy. Huống hồ là tại NC, mạng người như cỏ rác, ăn bữa nay lo bữa mai.

Trong thời gian đó, Song Kyung Ho và Han Wang Ho vẫn duy trì liên hệ thân thiết. Anh chưa từng lo lắng về việc liệu Han Wang Ho có thể hòa nhập với SKT hay không. Em trai anh năng lực mạnh mẽ, lại đẹp trai, thông minh, có thể đọc hiểu lòng người, cũng biết cách khiến người khác đối xử tốt với mình. Điều duy nhất đáng lo ngại là liệu SKT, vốn luôn quen với việc sử dụng nhân sự tốt nghiệp học viện quân sự chính quy, có thể chấp nhận người trưởng thành từ đáy xã hội, tiếp thu ma quỷ mà lớn lên như Han Wang Ho hay không.

Đầu năm đó tràn ngập tin vui, Song Kyung Ho chứng kiến ​​mối quan hệ giữa Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk ngày càng tốt đẹp hơn. Han Wang Ho giỏi ám sát và ẩn nấp kết hợp với kỹ thuật xâm nhập mạng siêu hạng của Lee Sang Hyuk đã trở thành một thanh kiếm sắc bén của SKT. Song Kyung Ho thỉnh thoảng dùng quyền hạn của mình kiểm tra báo cáo nhiệm vụ phối hợp của hai người trong hệ thống nhiệm vụ của NCPD. Từ lúc đầu có chút bất đồng cho đến sau này như cá gặp nước, hầu hết mọi người đều cảm thấy Han Wang Ho đã quyết định đúng đắn.

Nhưng hiểm hoạ tiềm tàng không biến mất khi họ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Han Wang Ho mang trong mình dòng máu từ tầng đáy, quyết đoán, không sợ hãi, khi đối mặt với những tình huống phức tạp sẽ tin vào bản năng của mình hơn là kinh nghiệm. Cách làm này đã từng đạt được kết quả cực kỳ tốt trong quá khứ nhưng ở SKT lại gây tranh cãi. Thời gian trôi qua, mâu thuẫn càng ngày càng rõ ràng. Cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ bị chỉ trích, cảm giác nguy cơ bị thay thế bất cứ lúc nào cũng ám ảnh Han Wang Ho trong năm ấy.

Đến lúc không chịu được nữa, Han Wang Ho sẽ hẹn Song Kyung Ho đi làm một ly. Trong quán bar nhỏ trên phố Nhật, dưới ánh đèn huyền ảo đầy màu sắc, nhìn đứa em trai bất lực và đau đớn, Song Kyung Ho sẽ thay cậu cảm thấy không đáng, đôi khi sẽ muốn hỏi: "Lựa chọn đến SKT, có hối hận không? Nếu thực sự không chịu nổi thì đến chỗ của anh cũng được." Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Tuổi tác tăng lên, Song Kyung Ho dần hiểu ra rằng, trong rất nhiều thời điểm của cuộc đời này, không có giải pháp nào là tối ưu. Sau khi đã quyết định chọn lựa, hết thảy định mệnh theo sau, tất cả những gì con người có thể làm là im lặng chịu đựng, không lời oán thán.

Mà mối quan hệ kỳ diệu giữa Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk, phát sinh trong tình cảnh như thế, dường như đã được định sẵn từ ban đầu rằng đây sẽ chẳng phải đoạn tình cảm thuận buồm xuôi gió.

Nhưng cũng không thể ngờ có thể bất lợi đến như vậy, dây dưa với nhau đã gần bảy năm rồi! Thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, Song Kyung Ho nhìn em trai mình đang run lên vì nhịn đau, liền xịt giảm đau lên người cậu: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi chút đi, khi nào thằng nhóc Sang Hyuk đến đón sẽ gọi bây dậy. Anh không phải là cố tình muốn nói với cậu ấy, nhưng mà xử lý điện sinh học rối loạn trong người bây vẫn phải giao cho bên của cậu ấy giải quyết. Lần sau tuyệt đối không được làm liều như vậy nữa, Wang Ho có mạnh hơn nữa, anh cũng sẽ lo lắng."

"Cảm ơn Kyung Ho hyung." Han Wang Ho bị cơn buồn ngủ tập kích, thì thầm cảm ơn, "Không có Kyung Ho hyung thật sự là không được."

"Đừng có nói nhảm."

Han Wang Ho tỉnh dậy lần nữa, là đang nằm thẳng trên ghế phụ lái, đắp trên người đồng phục của cơ quan quản lý NCPD-T1. Khung cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua rất nhanh, xuyên qua những dãy nhà chọc trời liên tiếp, dần hướng về vùng ngoại ô của NC. Cậu biết đích đến của hành trình này là nhà riêng của Lee Sang Hyuk, nơi có hệ thống che chắn tín hiệu hoàn hảo, bất kỳ hệ thống định vị nào cũng không thể tìm thấy.

Han Wang Ho khó nhọc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của anh đội trưởng khu vực hàng xóm. Vẻ mặt của Lee Sang Hyuk vẫn như thường lệ, anh đang chăm chú nghiêm túc quan sát con đường phía trước, không khác gì thường. Nhưng là người mập mờ với anh đã mấy năm, Han Wang Ho vẫn từ khoé môi mím chặt kia có thể nhìn ra trong lòng anh nổi sóng. Lần này xem ra không phải là tức giận bình thường đâu. Han Wang Ho trong lòng cười khổ, muốn cử động khớp cổ rồi thuận thế lên tiếng giải thích, nhưng cơ thể lại không nghe lời, muốn động cái cổ lại thành tay phải đập cái rầm lên cửa xe.

Động thái này đã thu hút sự chú ý của vị ngồi kế bên. Lee Sang Hyuk không hề lên tiếng, im lặng duỗi tay phải ra, đường kết nối từ cổ tay anh bật ra, kết nối với giao diện đầu cuối ở một bên cổ Han Wang Ho, gọi dữ liệu cơ thể của Han Wang Ho. Ánh sáng xanh của luồng dữ liệu lơ lửng trước mắt Lee Sang Hyuk, khóe miệng anh càng mím chặt.

Không lâu sau, Han Wang Ho cảm nhận kết nối đã được Lee Sang Hyuk chuyển sang chế độ cộng não, giác quan tương thông, cho phép hai người giao tiếp với nhau thông qua sóng não mà không cần đến ngôn ngữ. Đây là chế độ kết nối được tích hợp sẵn trong terminal NCPD phục vụ cho việc thực hiện nhiệm vụ. Kể từ khi Han Wang Ho rời T1, hai người không còn hợp tác, cũng không sử dụng loại kết nối này rất lâu rồi. Việc kích hoạt lại này có lẽ là do Lee Sang Hyuk muốn chăm sóc hệ thần kinh đang hỗn loạn của cậu.

Thực sự là một cảm giác đã lâu không gặp, cũng không phải là lần đầu tiên nhớ lại những chuyện cũ năm xưa. Hôm nay là ngày đẹp để hoài niệm quá khứ à? Han Wang Ho âm thầm trào phúng. Progress bar nhắc nhở hệ thống sắp kết nối thành công, Han Wang Ho nhanh chóng thu dọn tâm tư, không dám suy nghĩ lung tung nữa.

"Cho dù là đến mức này rồi, Wang Ho cũng không nghĩ đến sẽ nói cho anh biết à?" Thông qua biến đổi điện lưu, âm thanh từ Lee Sang Hyuk trở nên không còn cảm xúc, nhưng Han Wang Ho vẫn cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh.

"Hyung, sao anh lại nghĩ như vậy?" Han Wang Ho khéo léo an ủi anh, "Không phải là em không nói cho anh biết, em muốn đợi có kết quả chẩn đoán và điều trị rồi mới nói cho anh biết. Nhưng vừa nằm xuống ở chỗ Kyung Ho hyung thì đã ngất đi..."

"Wang Ho." Giọng nói hiện tại vô cảm, nhưng Han Wang Ho tựa hồ nghe được tiếng thở dài. Lee Sang Hyuk đưa tay phải ra, chạm vào đầu Han Wang Ho, luồn tay qua mái tóc bồng bềnh: "Đây không phải là lần đầu tiên."

Han Wang Ho không trả lời, chuyện này đúng là cậu đuối lý. Năm nay hạt mất đi cựu binh, lại còn có người mới tới. Nhiệm vụ huấn luyện tân binh và điều phối tổng thể rất nặng nề đối với Han Wang Ho, cậu lại là người làm gì cũng đều tận lực. Trong vài tháng qua, đã sụt cân không ít. Khi cả hai gặp nhau trong kỳ nghỉ, Lee Sang Hyuk luôn dùng tay đo vòng eo của cậu, muốn nói lại thôi. Chỉ là lúc chơi cậu lại càng dùng sức như thể trút giận. Đôi khi Han Wang Ho bị làm mạnh bạo, mới muộn màng cảm thấy bất thường. Vừa để lại vài dấu vết trên lưng đối phương, cậu vừa ngắt quãng hỏi, sao hôm nay anh lại như vậy. Lee Sang Hyuk sẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu và nói: "Trừng phạt Wang Ho vì không chăm sóc bản thân." Ngoài ra, sẽ không còn lời nào khác.

Theo một nghĩa nào đó, Han Wang Ho cảm ơn sự im lặng của Lee Sang Hyuk. Han Wang Ho có thể kể lể khó khăn với rất nhiều người, ca thán về vận rủi suốt thời gian qua. Nhưng chỉ khi đối mặt với Lee Sang Hyuk, cậu lại không muốn nói. Nói đến vất vả và áp lực, không ai có thể đứng trước mặt Lee Sang Hyuk nhiều lời, đừng nói là Han Wang Ho. Người may mắn được anh ấy yêu, cũng phải có trách nhiệm ít mang phiền não tới cho anh ấy.

Chỉ là công việc áp lực cao khiến cậu khi thực hiện nhiệm vụ cá nhân trở nên liều lĩnh hơn rất nhiều. Cảm nhận lưỡi dao cắt qua da thịt, máu tươi trào ra, mỗi khoảnh khắc đánh cược được ăn cả ngã về không, luôn kích động hết thảy máu thịt trong cơ thể cậu, nhắc nhở cậu về lý do gia nhập NCPD từ ngày đầu. Thậm chí, có đôi khi, nỗi đau thể xác lại trở thành liều thuốc hữu hiệu để cậu giải tỏa căng thẳng. Hậu quả là tần suất và mức độ chấn thương trong năm nay cao hơn nhiều so với những năm trước. Ở một khía cạnh nào đó, đây là triệu chứng của sự tự chủ yếu kém. Mỗi lần Han Wang Ho đối mặt với Lee Sang Hyuk, người biết được về thương thế của mình từ người khác, cậu không thể không tự kiểm điểm. Nhưng khi nhiệm vụ tiếp theo xuất hiện, mọi chuyện vẫn cứ xảy ra như vậy.

"Anh ơi, tha thứ cho em đi mà. Nhất định không có lần sau." Han Wang Ho trong cộng não cầu xin sự khoan hồng, chính Lee Sang Hyuk cũng không có biện pháp trước sự hiếu thắng của cậu. Đối diện với sự lo lắng hàm chứa nỗi tức giận ẩn tàng của Lee Sang Hyuk, Han Wang Ho cũng không thể cứ tiếp tục làm bừa, "Lát nữa tới nhà em muốn xem phim." Ngôi nhà ẩn dưới lòng đất ở vùng ngoại ô của Lee Sang Hyuk rộng như một lâu đài và đầy đủ công năng, trong số các phòng chức năng ở đây, nơi mà Han Wang Ho thường lui tới nhất là rạp chiếu phim cổ điển được xây ở tầng dưới cùng - vào năm 2077, vốn đã rất ít người dành thời gian nghỉ ngơi để làm vậy. So với những bộ phim 2D, công nghệ Braindance (BD) (*) cho phép trải nghiệm từ góc nhìn thứ nhất, càng được mọi người yêu thích hơn. Nhưng về khía cạnh này, Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk đều theo phong cách cổ điển, dù là công nghệ giải trí tiên tiến hay việc sử dụng cyberware, cả hai đều nhất trí theo phe thủ cựu.

"Em muốn xem gì?" Như Han Wang Ho mong muốn, chủ đề chuyển sang phần nhẹ nhàng hơn. Những bí mật và sự liều lĩnh, cứ như vậy bị bỏ qua nhẹ bẫng, nhưng Han Wang Ho lại cảm thấy bất mãn kỳ lạ. Chính cậu là người tránh nói về chuyện đó, và cũng chính cậu là người mong muốn Lee Sang Hyuk tiếp tục truy hỏi, thậm chí là phạt mình. Vào những khoảnh khắc đặc biệt như thế này, cậu sẽ lại cảm nhận được tình yêu thầm kín trong lòng, giống như bò sát sống trong lòng đất, hiếm khi nhìn thấy được ánh sáng mặt trời. Hầu hết thời gian lý trí nắm quyền, Han Wang Ho là sát thủ hàng đầu của NCPD, thông minh cơ trí. Nhưng khi đối mặt với Lee Sang Hyuk, Han Wang Ho chỉ muốn từ bỏ công việc, ký sinh trong tòa thành khổng lồ dưới lòng đất ấy; hoặc để người kia chỉ thuộc về mình, không cần phải giằng co giãy dụa, thậm chí nếm trải đau lòng.

Han Wang Ho chợt nhận ra rằng mình đang suy nghĩ vẩn vơ mãi trong trạng thái đồng não, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu trong số đó đã bị Lee Sang Hyuk phát hiện. Trong im lặng, Lee Sang Hyuk lại lên tiếng: "Tới nhà tiến hành trị liệu trước đã. Sau đó, Wang Ho có thể tự mình lựa chọn. Cuộc họp quận ngày mai, Wang Ho có muốn anh xin nghỉ phép cho không?"

"Em vẫn phải đi thôi! Nếu để anh giúp em xin nghỉ, người trong đội sẽ nghĩ thế nào về em chứ..." Han Wang Ho giật mình, "Hyung cần làm, để ngày mai mọi thứ diễn ra như bình thường thôi."

"Nếu Wang Ho nhất định phải đi, anh sẽ cố gắng hết sức. Nhưng Wang Ho định trả lễ cho anh như thế nào đây?"

Han Wang Ho nhớ tới khoảng thời gian này bận rộn tối tăm mặt mũi, hai người đã gần hai tuần không gặp nhau. Dục vọng bị đè nén dần dần cháy bùng lên theo lời nói của Lee Sang Hyuk.

"Hyung muốn làm gì cũng được hết."

===

Chú thích:

Thiết bị đầu cuối (*): hay Terminal, là tiến trình giả lập hỗ trợ command prompt, hiểu nôm na thì trong AU! cyberpunk này, terminal giống kiểu tích hợp điện thoại, máy tính gắn trên cơ thể

Cyberware (*): những thiết bị phần cứng được cấy ghép trên cơ thể người (tay, chân, mắt...), liên kết với hệ thần kinh của con người, thường cường hoá năng lực ở bộ phận cấy ghép (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Cyberpunk_2077_Cyberware)

Ripperdoc (*): là người thực hành y tế liên quan tới cyberware, ripperdoc trong 2077 được mô tả như một sự kết hợp giữa bác sĩ phẫu thuật - kỹ sư IT - thợ xăm (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Ripperdoc)

Hạt (subdistrict) (*): map lớn của 2077 là Thành phố Đêm (Night city - NC), NC chia thành các đơn vị quận (district), dưới quận là các hạt (subdistrict) (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Category:Cyberpunk_2077_Sub-districts)

"Đúng là đã rủi rồi còn xui nữa (*).": nguyên gốc 流年不利, năm này qua năm khác mọi sự đều không thuận lợi

NCPD (*): hay Night City Police Department: cục cảnh sát Thành phố Đêm, cơ quan thực thi pháp luật chính thức của NC (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Night_City_Police_Department)

Night City (NC) (*): Thành phố Đêm, toàn map của 2077, mọi cốt truyện của 2077 đều xảy ra trong NC (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Night_City)

Optics (*): cyberware gắn trên mắt

Kiroshi (*): Công ty hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu chế tạo và sản xuất optics implants và scanners tại NC (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Kiroshi)

Arasaka và Militech (*):

Tập đoàn Arasaka là một tập đoàn lớn trên toàn thế giới kinh doanh về an ninh doanh nghiệp, ngân hàng và sản xuất. Đây là một trong những tập đoàn lớn có ảnh hưởng nhất trên thế giới . Công ty cũng là nhà phân phối lớn nhất các mặt hàng sản xuất tại Nhật Bản trên khắp thị trường Mỹ, Châu Âu và Châu Á. Vũ khí và xe quân sự mang nhãn hiệu Arasaka là một trong những loại được cảnh sát và các công ty an ninh săn đón nhiều nhất. Trong những năm qua, nó đã phát triển danh tiếng đen tối như một tập đoàn đáng sợ và là tập đoàn che đậy dấu vết bằng cách sử dụng sát thủ, đội quân luật sư, cũng như bị cáo buộc có mối liên hệ với Yakuza. (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Arasaka)

Militech International Armaments là một tập đoàn lớn chuyên sản xuất vũ khí và ký hợp đồng quân sự tư nhân. Militech là một trong những nhà sản xuất vũ khí và phương tiện quân sự lớn nhất thế giới, có cơ sở ở mọi châu lục. Militech cung cấp thiết bị cho nhiều quốc gia cũng như các tổ chức chính phủ và tư nhân, đặc biệt là lực lượng cảnh sát và quân đội NUSA. Thiết bị này bao gồm nhưng không giới hạn ở súng cá nhân, máy bay không người lái, xe tăng, máy bay, tàu và Áo giáp cá nhân hỗ trợ chiến đấu. Một chi nhánh thay thế của tập đoàn cung cấp lực lượng quân sự tư nhân bề ngoài cho các mục đích quốc phòng, gìn giữ hòa bình và xây dựng quốc gia, tuy nhiên các lực lượng này đã được sử dụng để hỗ trợ các tổ chức khủng bố và các cuộc đảo chính quân sự trong quá khứ. (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Militech)

Braindance (BD) (*): công nghệ cho phép ghi lại và chiếu lại trải nghiệm của người khác. Có thể tưởng tượng nó như là thực tế ảo ở tầm cao hơn. (Ref: https://cyberpunk.fandom.com/wiki/Braindance)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro