021 (h)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó Sanghyeok trở về tâm trạng rất tốt, người phỏng vấn khá là ấn tượng với hắn, đáng nhẽ phần thi bằng tiếng Anh yếu nhất cũng nhờ trúng tủ câu hỏi mà thuận lợi ngoài ý muốn.

Hắn không thể chờ nổi muốn chia sẻ tin tức này cho Wangho, thế nhưng các ứng cử viên cùng đợt đều rất ưu tú, vả lại còn chưa đưa ra thông báo chính xác, nên cuối cùng hắn vẫn kiềm chế xúc động mạnh mẽ rối bời trong lòng ngực.

Ba giờ bốn mươi xe đến trạm, ra khỏi trạm ngồi tàu điện ngầm rồi lại bắt xe buýt thêm lần nữa, hơn năm giờ trở lại trường học, trong phòng ngủ chỉ có một mình Wangho. Nam sinh đeo tai nghe nằm thẳng cẳng trên giường, bịt mắt rộng lớn che kín nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại nửa khuôn mặt đường nét gầy gò, môi mỏng nhạt màu khép hờ, xoang mũi hít thở đều đều.

Sanghyeok cúi xuống hôn lên môi người kia, một lát sau bị người kia từ chối đẩy ra theo bản năng, nam sinh giơ tay phải kéo bịt mắt xuống, con ngươi híp lại tạm thời vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, mơ màng long lanh di chuyển, mất cả buổi để xác định khuôn mặt Sanghyeok.

"Cậu về rồi sao?" Wangho lí nhí hỏi, tiếng nói khàn khàn vẫn chưa kịp tỉnh táo cùng lúc với đại não, mang giọng mũi dày đặc, giống hệt sương mù chưa tan vào sáng sớm.

Sanghyeok đè tay Wangho lại, tiếp tục hôn môi đối phương một chút, ghé vào bên tai người hỏi: "Nhớ tớ không?"

Trên thân người này còn mang theo mùi gió bụi mệt mỏi, đôi má Wangho bị sợi tóc hơi dài cọ xát, nhịp tim có chút dồn dập, nét mặt lại lạnh nhạt như xưa: "Ước gì cậu đi luôn."

"Đồ vô lương tâm." Sanghyeok lui người vừa cười vừa xoa nhẹ nắm tóc có chút rối tung trên đỉnh đầu Wangho, nhân tiện ngồi trên giường cậu: "Thay quần áo đi, tớ mời cậu ăn cơm."

 

"Vì sao?" Wangho ngồi dậy dính mông trên giường thật lâu mới chịu làm động tác kế tiếp, âm thanh trong veo hơn nhiều, "Cậu đậu phỏng vấn rồi hả?"

"Chưa đậu cũng phải ăn cơm." Sanghyeok lôi cánh tay kéo người đứng dậy từ trên giường, vén vạt áo kiểu gì cũng bị cởi ra, "Cậu xem đã mấy giờ rồi hả?" Wangho giãy mạnh ra yêu cầu để mình tự thay.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hai người ngồi ở nhà hàng Nhật Bản bị bỏ lỡ dịp trước. Trên thực đơn là vô số món ăn sang trọng, Wangho quên béng chính mình đã từng ý chí hào hùng muốn ăn chết đại thiếu như thế nào, lật qua các loại cà ri sashimi sushi tempura, cuối cùng chỉ chọn một phần ramen xương lợn, bị Sanghyeok hỏi này nọ mới chịu gọi thêm dĩa salad nữa.


Quá trình chờ món ăn rất nhàm chán, bình thường đều tán gẫu với người khác hoặc chơi điện thoại, nhưng cậu không muốn nhắc tới chuyện phỏng vấn, cũng chẳng có đề tài gì để hàn huyên cùng Sanghyeok, chơi điện thoại thì càng không thể. Vừa rồi Sanghyeok lấy cớ mượn thực đơn mà ngồi vào bên cạnh cậu, gọi món xong cũng không có ý định trở về chút nào, lợi dụng cái bàn che chắn mà khẽ nắm tay cậu xoa xoa. Sanghyeok nắm rất chặt, Wangho rút mấy lần cũng không giải cứu tay mình nổi, lại sợ gây ra tiếng động quá lớn, nên đành phải thôi.

Nguyên cái bàn mà hai người đều ngồi chung một chỗ thì quả thật có chút kỳ quặc, luôn luôn có ánh mắt nhìn trộm đánh giá lướt qua từ bên cạnh. Sanghyeok lấy di động đặt lên bàn, mở bừa một cái video, chia phân nửa tai nghe cho Wangho. Dây tai nghe không quá dài, hai người chỉ có thể chụm đầu lại xem, âm lượng video giảm xuống cực nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể nghe rõ hô hấp của người bên cạnh. Từ khoảng cách giữa chân hai người, Sanghyeok dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve xung quanh làn da trên mu bàn tay Wangho, vừa quay đầu đã thấy tai Wangho đỏ ửng.

Sanghyeok khó nhẫn nại nhất chính là dáng vẻ thẹn thùng này của Wangho, thuần khiết đến mức khiến hắn muốn phạm tội. "Cậu thật sự không nhớ tớ chút nào sao? Nhưng tớ cực kì nhớ cậu đó." Sanghyeok kéo tai nghe Wangho xuống, tiến tới bên tai người hạ thấp tông giọng cười, "Làm sao bây giờ? Cứ mỗi đêm tớ nằm một mình trên giường, lại bắt đầu suy nghĩ về việc sau khi trở về phải làm thế nào để chịch cậu khóc."

Thân thể Wangho run rẩy, mặt nóng đến sắp chín luôn rồi, cậu hoàn toàn cứu hết nổi, chỉ mới nghe Sanghyeok nói nhớ cậu, trái tim đã có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng cậu vẫn còn muốn vớt vát chút ít tôn nghiêm cho mình, chờ mãi mới không cam lòng đáp: "Do cậu độc ác quá tớ mới khóc." Sau đó Wangho phát hiện Sanghyeok cứng ngắc.

Bữa cơm này hai người đều ăn rất trầm mặc, Sanghyeok hung hăng niệm thanh tâm chú ở trong lòng, cơ bản chả thưởng thức nổi mùi vị gì, vừa ra khỏi nhà hàng đã lừa người đến khách sạn.

Còn lòng dạ nào mà chạy cho xa, hai người bèn vào nhà trọ cạnh trường, giống hệt như nằm mơ, Wangho thoắt cái tỉnh táo trở lại, chợt phát hiện Sanghyeok đang khỏa thân đứng dưới vòi sen nhà trọ hôn cậu, môi trên bị ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại liếm qua khe hở giữa môi, bọt xà phòng trên người cả hai bị dòng nước dội sạch hơn phân nửa. Wangho vươn tay vòng ra sau cổ Sanghyeok, hé môi đón nhận đối phương, cậu rụt rè hôn đáp trả Sanghyeok, đổi lấy nước bọt trao nhau ngày càng kịch liệt hơn.

Nụ hôn nồng cháy trong lồng ngực, nâng bút nhẹ, dịu dàng triền miên, đặt bút mạnh, tựa như dấu ấn. Da dẻ hai bên vốn trơn trượt bị hô hấp nóng rực phả lên bao phủ một tầng hơi nước. Tình dục trở thành bản chất, lưu chuyển bên trong sóng mắt, bốn phía bổ sung ngón tay làm loạn, lướt trên vải vẽ trắng loáng không tì vết, nhuộm lên từng vệt sắc son.

Ngón tay thon dài đút vào huyệt đạo chặt chẽ, gel bôi trơn được thoa lên đều đều, mở rộng hung hăng một cách tốc hành, vách ruột khô khốc nhanh chóng ẩm ướt mềm mại. Đầu ngón tay Sanghyeok quét vào nếp nhăn bên trong, mỗi lần đâm rút đều sượt qua một tuyến thể nho nhỏ, giống như gãi ngứa, từ đầu đến cuối không cho người ta khuây khỏa toàn bộ, nhiều lần thân mật đã giúp hắn có thể khống chế tốt thân thể này, dễ như trở bàn tay mà khiến đối phương trở nên hưng phấn.

Wangho nằm sấp trên bồn rửa tay khẽ rên, nửa người dưới ngóc đầu thật cao, mông eo không ngừng truy đuổi khoái cảm, động tác ngón tay sau lưng nhẹ nhàng đong đưa. Hai núm vú nhỏ mềm nhũn bị chơi đến cứng rắn phồng to, vẫn còn nhô ra, lắc lư ở trước ngực. Huyệt nhỏ ấm áp khát khao mút lấy đốt ngón tay đang đút vào khuếch trương, miệng huyệt tràn ánh nước, trong lúc co rút khép mở có thể loáng thoáng trông thấy màu đỏ đẹp đẽ của vách ruột bên trong, giống như một đóa hoa nở rộ đầy mê hoặc.

Hôm nay người dưới thân hết sức nhiệt tình, cái mông càng vểnh càng cao, giọng mũi dính nị cũng đã dần dần đổi tông, Sanghyeok thu cánh tay đáng nhẽ đang nắn bóp trước ngực người này về, tát cái "Bốp" lên bờ mông lắc lư của Wangho: "Sao hôm nay lại phóng túng như vậy?"

Cả người Wangho run lên, gặp kích thích lại càng buông thả kịch liệt hơn, tự sờ phía trước của mình thì bị Sanghyeok hất tay ra, khoái cảm nơi hậu huyệt chồng chất, khát vọng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng trước sau vẫn chưa chiếm được thỏa mãn. Cậu trở tay bóp phía dưới của Sanghyeok, gậy th*t mang nhiệt độ kinh người vừa tuốt vài lần đã cương cứng nhỏ nước, ngặt nỗi người ấy lại không có ý định cắm vào.

"Sanghyeok... hức..." Wangho khó chịu sắp khóc, cậu gọi tên đối phương, thắt lưng uống thành một đường cong xinh đẹp, ngoái đầu vươn tay với lấy cái cổ Sanghyeok, sáp môi đến muốn tìm kiếm môi đối phương.

Sanghyeok có ý xấu nghiêng đầu né cậu, kìm chặt eo người này: "Muốn, hả?"

"Ưm... Ha..." Wangho cảm giác đại não cũng sắp bốc cháy, âm cuối trầm thấp chất chứa ý cười vang lên bên tai, trái tim của cậu tê tê dại dại, chỉ có thể dán bờ môi lên gò má Sanghyeok mà cọ xát lung tung, giống hệt cún con mà liếm láp cái cằm Sanghyeok, cả buổi sau mới thấy chưa đủ. Khóe mắt kề sát làn da Sanghyeok đảo nhanh, chảy xuống một vệt nước nhàn nhạt. Sanghyeok nâng gây thịt mài trước miệng huyệt Wangho, khẽ chen vào một chút bèn lui ra ngoài, Wangho bức bách mở miệng cầu xin hắn: "Muốn... Muốn cậu... Ư... Cậu vào đi mà..."

"A ưm... Á..." Sanghyeok bóp cằm Wangho hôn xuống, thân dưới nặng nề thúc vào huyệt nhỏ đang co rút kịch liệt, vách ruột nóng ướt sớm bị tình dục hun đến mềm nhũn, Sanghyeok đâm lút cán dễ như trở bàn tay, túi tinh hoàn va đập vào mông phát ra âm thanh trong vắt, đan xen tiếng nước bừa bãi của nụ hôn thiết tha nồng nàn, vang dội không ngớt trong chốn khép khín vắng vẻ này.

Khoái cảm chồng chất vừa nãy quá dữ dội, sau khi đâm rút kịch liệt mấy chục cái, Wangho đã bị làm đến bắn, từng luồng từng luồng trắng đục đậm đặc phun lên bồn rửa tay, có mấy giọt bị bắn quá xa, lấp đầy chỗ trống của sương mù dần dần tiêu tan trên mặt gương. Sanghyeok tiện thể đem gậy th*t ma sát mạnh mẽ tuyến tiền liệt người trước mặt, Wangho bị ma sát đến nỗi đầu gối run rẩy, hai tay chống trên bồn rửa tay suýt nữa không thở nổi.

Sanghyeok dùng bàn tay xóa sạch hơi nước bám vào trên gương, ôm người vào trong ngực, hai tay nâng cặp chân Wangho, bế người lên bồn rửa tay. Mặt Wangho hướng về phía gương, tách hai chân ra đặt một bên lên bồn rửa tay, sau lưng kề sát da thịt nóng bỏng nơi lồng ngực Sanghyeok.

 

"Ngẩng đầu nhìn thử đi." Sanghyeok ghé vào lỗ tai cậu đầu độc, "Ngẩng đầu nhìn thử miệng nhỏ phía sau cậu xinh đẹp biết nhường nào."

Trong lòng Wangho hổ thẹn chống cự, ánh mắt lại vô tình nhìn vào trong gương. dương v*t dữ tợn hiện rõ từng mạch máu sợi gân, lối vào co rút phập phồng do vừa mới cao trào, giống như cảm nhận được nguồn nhiệt đến gần, huyệt nhỏ khép mở hết sức nhiệt tình, mị thịt mềm đỏ hé ra đóng vào, nhanh chóng tiếp nhận đỉnh đầu bộ phận dạng dù, tiếp theo gốc dương v*t còn sót lại bên ngoài bỗng dùng sức, vùi mình vào thật sâu trong đường ruột. Sanghyeok bắt đầu tăng tốc, gậy th*t to dài lao nhanh thoăn thoắt trong tầm mắt, khoái cảm mỏi nhừ tiếp tục tràn lên từ hậu huyệt, khiến bộ phận vừa mềm xuống của Wangho tiếp tục chào cờ thêm lần nữa.

Mặt gương phản chiếu hình ảnh quá mức dâm loạn kích thích, khiến hai người đều hưng phấn dữ dội, điểm mẫn cảm yếu ớt bị đè nghiến nhiều lần, vách ruột của Wangho co rút cực kì mãnh liệt.

"Thật tham ăn." Sanghyeok khẽ cười cắn vành tai Wangho, hai tay vòng qua dưới nách người kia sờ soạng trước ngực, vẽ vòng vòng xung quanh núm vú ứ máu đỏ thẫm.

"Đừng... Ưm..." Hậu huyệt của Wangho càng nhiệt tình hơn, cậu kẹp chặt chẽ nơi đem lại vô số khoái cảm cho mình, không ngừng ma sát vách ruột trơn nhẵn, vì tần suất đâm rút cực nhanh nên gel bôi trơn ngoài miệng huyện thoáng hiện lên chút bọt màu trắng.

Wangho cảm thấy mình bập bềnh không ổn định, chẳng tìm được điểm tựa, sức nặng toàn thân đều dựa hết vào người Sanghyeok đứng ở sau lưng, cậu ngước mắt nhìn lên, Sanghyeok gắt gao theo dõi cậu trong mặt gương, giọng nói nhuộm tình dục áp vào tai cậu than thở: "Bảo bối, cậu có biết mình siết chặt đến mức nào không?"

Động tác thắt lưng mạnh mẽ đanh thép, thậm chí Wangho có thể cảm nhận được đường cong từng khối cơ bắp gồ lên ở phần bụng, dưới thân tấn công liên tục giống như một màn tra tấn đầy ngọt ngào.

Cậu ngẩng đầu nhìn chính mình, người xa lạ trong gương khiến cậu sợ hãi. Đôi mắt mờ mịt che phủ rặng mây đỏ, da thịt toàn thân trở nên sáng long lanh, khiến màu đỏ chảy xuôi theo mạch máu ngấm vào làn da, hiện lên màu hồng phấn phóng đãng hơn bao giờ hết. Đôi môi hé mở, vô tình bật ra tiếng nỉ non cao vút trong lúc bị khoái cảm quật mạnh, còn lẳng lơ hơn cả diễn viên trong phim heo nữa.

Thân thể Wangho run bần bật nhắm tịt mắt lại, chẳng chịu nổi gánh nặng mà rơi lệ.

Quá khó xử, bản thân như vậy quá đỗi khó xử. Chính mình hoàn toàn chẳng biết tự chủ thế này, toàn bộ linh hồn thể xác đều bị Sanghyeok khống chế, có thể nào sống nổi cuộc đời bình thường nữa không? Wangho chẳng biết muôn màu muôn vẻ sau này, nhưng trong hàng trăm khả năng xuất hiện bên trong, chẳng một cái nào là có Sanghyeok.

Khoái cảm dày đặc giống hệt dung nham phun trào, Wangho mở mắt nhìn trước gương bị tinh dịch bắn tung tóe chắp vá loang lổ ra hình ảnh vụn vỡ của mình. Thế giới không thuộc về cậu, kết thúc như vậy đi.

Wangho đẩy cánh tay Sanghyeok định bế cậu xuống, loạng chà loạng choạng tựa vào mặt bồn đứng yên: "Cậu có nhớ trước lúc cậu đi đã bảo sẽ mang quà về cho tớ không?"

"Lát nữa đưa cho cậu." Sanghyeok mở vòi sen rửa sạch thân thể của mình.

"Cậu bảo sau khi phỏng vấn xong sẽ cám ơn tớ, cậu định cảm ơn tớ kiểu gì?" Thật lâu sau đó Wangho bỗng mở miệng.

Sanghyeok giúp Wangho xả nước vào bồn tắm, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn cậu: "Cậu muốn tớ cảm ơn kiểu gì?"

"Có thể đáp ứng với tớ một chuyện không?" Giọng điệu Wangho mang theo chút thăm dò và lưỡng lự.

"Chỉ cần tớ có thể làm được thì chắc chắn không thành vấn đề." Nét mặt của Sanghyeok vẫn còn hiện ra vẻ lười biếng sau khi làm tình, dùng ánh mắt ôn tồn nhìn cậu mỉm cười.

"Cậu có thể làm được." Wangho cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ thể hiện toàn bộ sự kiên định "Tớ muốn kết thúc giao ước của chúng ta."

"Cái gì?" Sanghyeok tưởng mình nghe lầm, nghi ngờ hỏi lại.

"Tớ không muốn tiếp tục chuyện này." Wangho ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một, "Tớ không muốn thực hiện giao ước nữa."

Nụ cười trên môi Sanghyeok rốt cuộc cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro