🌑Khi bóng tối kết thúc🌕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Thử nghe nhạc nha mọi người, tác giả để link đề cử á, fic cũng lấy cảm hứng từ nhạc•

Author: Rei__1213
Edit: Pepwwppi
___
Summary:
Nói lời tạm biệt là chết đi một chút.

Notes:
Truyện lấy bối cảnh, được viết sau khi Han Wanghao nghỉ hưu và trước khi cậu được T1 ký hợp đồng với tư cách là người dẫn chương trình sau khi trở về Hàn Quốc.

Background music : Crisp 黑暗的盡頭 ( https://www.youtube.com/watch?v=k20rL10W6Nk)

(Xem phần ghi chú cuối fic để biết thêm về ghi chú)


Chapter 1
___

1.
Đã hai tuần kể từ khi Han Wanghao nghỉ hưu. Cậu ấy không làm gì ngoài việc tận hưởng cảm giác rảnh rỗi không có gì để làm, thoát khỏi lo lắng sau khi kết thúc sự nghiệp game thủ chuyên nghiệp của mình.

Cho mèo ăn hàng ngày, thỉnh thoảng đến quán cơm để phụ giúp mẹ, gặp gỡ những người hâm mộ đến đây sau khi nghe tin cậu giải nghệ, uống rượu cùng đồng đội cũ để hoài niệm.

Sang Hyuk-hyung sau khi nghỉ hưu thì được chuyển sang làm huấn luyện viên vẫn đang bận rộn và cả hai người họ vẫn chưa có cơ hội gặp nhau.

Tốt thôi.

Vào năm đầu tiên khi thi đấu ở LPL, khi cậu bị ngược đãi bởi áp lực bất thường ở Giải vô địch thế giới, bên kia đã gửi một câu: 『 Em có khỏe không? 』

Hình ảnh đối phương cân nhắc nghĩ đi nghĩ lại xem nên đánh như thế nào hiện lên trong đầu trống rỗng vì hồi hộp, cậu khẽ thở dài một hơi nghẹn ngào trong cổ họng. Như người lính đứng gác bên lửa trại trong đêm, với tấm kén dày đung đưa di ảnh người thân xa vắng, cậu trút bỏ hết dũng cảm nhỏ bé ôm ấp bấy lâu.

Cậu để mình nhớ người kia cách xa 886 cây số trong ba giây.

Nhưng tất nhiên không sao khi được hỏi theo cách này. Han Wanghao, người đã tập trung lại vào hộp thoại, nhanh chóng gửi lại một miếng dán hình trái tim chim cánh cụt và cười hai lần với màn hình di động.

Ngay khi cậu ấy chuẩn bị tắt Kakaotalk, một câu nói khác vang lên từ âm thanh thông báo tin nhắn bên kia.

『 Trở về là được. 』

Han Wanghao sửng sốt một chút, cảm giác được trong bụng dâng lên một cỗ chua xót.

Về đâu?

Như thể anh vẫn nghĩ rằng vẫn còn có vị trí của em bên cạnh anh vậy.

Nhìn chằm chằm vào hộp thoại, cậu giật mình trước lời buộc tội sắc bén vô tình và thiếu thận trọng này. Những đốt ngón tay trắng bệch cầm điện thoại rất lâu, chưa kịp đóng cửa sổ chat, cậu đã vội vã trốn đi trong mệt mỏi.

Như một lẽ tất nhiên, cậu ấy đã mơ về người đi đường giữa và người đi rừng vào năm 2017. Khi đó, cậu đã cầu xin đối phương đi cùng mình đến cửa hàng tình yêu cách đó 20 phút, sau khi cùng nhau ăn *súp tuyết, cậu hài lòng đi về. Kế bệnh cậu làm tay trái của Sang Hyuk, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể qua hai lớp đồng phục. Khi đó Han Wanghao vẫn chưa rời khỏi Hàn Quốc hay SKT T1, hai người sóng vai nhau về trụ sở khi trên người đã đầy mùi rượu và đồ ăn.
(*súp tuyết: súp nấm tuyết)

Gió đêm tháng mười ở Thượng Hải hơi lành lạnh, hơi thở của mùa thu từng đợt từng đợt phả vào tai cậu đang bị chắn che nửa người. Lạnh lùng hất đi khẩu trang cùng những giọt nước mắt không ngừng lăn dài.

Điều mà Han Wanghao không thể nói ra khi cậu ấy 22 tuổi là em rất ghen tị với những tuyển thủ chiếm giữ vị trí ở bên cạnh anh và càng ghen tị với anh khi vẫn còn sung sức ở tuổi 24.

Trưởng thành nhưng trẻ trung, luôn nhẹ nhàng và kiên định với mục tiêu của chính mình.

Nhìn Lee Sang Hyuk như vậy, người đi rừng năm ấy luôn cảm thấy bản thân mình, cậu ấy đã già lắm rồi, quá già để chống đỡ cho vòng eo vốn đã gầy này của anh mà tiến lên phía trước.

2.
Sau khi Bae "Bang" Jun-sik nghỉ hưu, anh ấy đã làm rất tốt việc phát sóng trực tiếp. Sau khi nghe tin Han Wanghao cũng có kế hoạch trở thành phát thanh viên trực tiếp như mình, anh ấy đã yêu cầu cậu gặp mặt để cùng trò chuyện về quá khứ của cả hai.

"Này, em có muốn đi hát không?"

"ĐI ĐI ĐI thôi ạ"

Sau khi xác nhận rằng số phòng giống với số mà Joon-sik hyung đưa ra, cậu ấy mở cửa. Lee "Wolf" Jae-wan, Heo "Huni" Seung-hoon, Bae "Bengi" Seong-woong , Park "Teddy" Jin-seong, Bae "Bang" Joon-sik ngồi trên ghế sofa. Cậu nhìn xung quanh, đội hình T1 cũ đã nghỉ hưu tụ tập cùng nhau và trong số họ không hề có người mà cậu muốn gặp. Bởi do anh ấy chẳng xuất hiện ở đây.

Sau một hồi thở dài nhẹ nhõm, cậu ngồi xuống và ngẫu nhiên đặt hàng các bài hát cho mình, sau đó bắt Bae "Bengi" Seong-woong hát cùng mình, cố gắng che đậy cảm giác mất mát và xấu hổ.

Sau khi lăn lộn hàng giờ, một số người bắt đầu hét lên rằng họ đói và muốn ăn xúc xích nướng, Bae "Bengi" Seong-woong và Han Wanghao rất hòa hợp. Và một nhóm người đi về phía nhà hàng gần đó với hơi thở trắng xóa và sức mạnh to lớn.

"Wanghao, em đã quyết định sẽ ký hợp đồng với công ty nào chưa?" Lee "Wolf" Jae-wan khoác vai người em hậu vệ phải thản nhiên hỏi.

"Em còn chưa bắt đầu xem, anh nói tiếp đi, hiện tại không vội lắm đâu." Han Wanghao tránh ánh mắt quan tâm của các đồng đội , ngắm nhìn những cây bạch quả tươi tốt lộng lẫy trên đường, thu đầu vào trong khăn quàng cổ sâu hơn một chút nữa.

"Nếu em muốn phát trực tiếp, tốt hơn là tìm một công ty để ký hợp đồng đi." Bae "Bang" Joon-sik đưa ra lời khuyên chậm rãi như tốc độ của anh ấy.

"Được, cám ơn hyung." Han Wanghao biết người anh này muốn nói gì, liền cười khéo léo kết thúc đề tài kia.

Và Bae "Bang" Joon-sik , người muốn nói thêm điều gì đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói về một người em trai như vậy. Vì vậy anh ấy đã chuyển cuộc trò chuyện sang chủ đề:

"Ồ, anh đói quá, hãy ăn cùng nhau với xúc xích nướng, ba chỉ heo, súp miso, kim chi và cơm rang", vừa bước chân vào quán, họ đã quen đường dìu dắt nhau vào gọi một bàn các món ăn.

Trong bữa ăn, Bae "Bengi" Seong-woong nhếch mép nhìn điện thoại di động trong khi vung đũa. Vẻ mặt vui mừng đến mức không biết thứ mình đang ăn không phải là đồ ăn, không cần nhìn cũng biết là đang gửi tin nhắn cho Sang Hyuk. Điều đó khiến Park "Teddy" Jin-seong muốn nghĩ về việc thay đổi món ăn trước mặt anh bằng hạt tiêu Cheongyang.

"Vì sao Sang Hyuk-hyung không có tới ạ?" Han Wanghao tò mò hỏi. Sang Hyuk mặc dù vẫn là một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng anh ấy đã bước ra ngoài mùa giải và nên được tự do.

"Ồ, hôm nay cậu ấy có phát sóng trực tiếp, đúng lúc anh cũng chuẩn bị tải xuống thì cho anh biết." Bae "Bengi" Seong-woong vẻ mặt vui vẻ, không dễ dàng gì mà nhắc đến đối phương với vẻ mặt ngốc nghếch sau 5 năm hẹn hò.

"Mày nhấp nháy cái gì đấy, tên khốn thối tha này." Sau khi bị đánh cùi chỏ, Bae "Bengi" Seong-woong trêu chọc anh ta. Còn Han Wanghao, người đã bắt đầu chán nản, nhặt soju trên bàn và đổ nó xuống, khiến mọi người kêu lên.

"Ai là người gọi rượu là người quyền quyết định thôi."

"Em không biết, em sẽ gọi món gì đó cho mình!"

"Em ấy không thể uống quá nhiều và mặc dù em ấy thích uống rượu."

"Anh sẽ yêu cầu 'Quỷ vương' ra ngoài và thu thập xác chết."

"Không, bây giờ cậu mà gọi cho cậu ấy thì chắc chắn là tất cả chúng ta sẽ chết."

"Sau khi về đến nhà sao không được gọi điện thoại cho cậu ấy chứ, Sang Hyuk nhà tôi cần chăm sóc cho em ấy."

"Wanghao không cần cậu giúp đỡ đâu."

"Mười lăm phút trước mình đã gửi cho cậu ấy một tin nhắn. Vốn dĩ mình rủ cậu ấy cùng đi ăn cơm. Không ngờ Wanghao lại say nhanh như vậy — cậu ấy chắc sẽ đến sớm thôi. Xin tất cả hãy chạy thật nhanh đi càng sớm càng tốt." Lee "Wolf" Jae-wan tàn nhẫn đè bẹp mọi người với cách nói chuyện như người tốt bụng của mình.

Trong tâm bão, hai gò má của Han Wanghao nóng bừng. Cậu đứng dậy lớn tiếng tuyên bố với thế giới ngày càng dày đặc dân số rằng cậu ấy không say, sau đó lại ngã xuống, trên chiếc ghế và im lặng. Chỉ cónf lại là lớp vải ghế mềm mại và giọng nói trầm đục mà cậu nghe thấy từ phía sau đầu của mình.

"Wanghao——" Là Lee Sang Hyuk, với mái tóc rối bù, rõ ràng là do vội vã và bị bay rối khi đang trên đường đến, bất lực gọi, giọng anh ấy nhỏ đến mức có thể vắt ra nước. Và trong một khoảnh khắc, Han Wanghao đã có ảo giác rằng cuộc chia tay khó xử giữa hai người họ chỉ là ảo ảnh. Rồi đối phương rời khỏi bàn nhậu bỏ sau lưng mà thậm chí còn không thèm tìm ra ai là người đã gọi rượu.

Người đi rừng mới về hưu dựa vào tấm lưng của nhà vô địch mà cậu ấy đã khao khát và sợ hãi e dè chạm vào. Dưới ánh đèn đường, nhưng cậu trai lại bộc lộ tất cả sự ghen tị và tình yêu của mình. Khiến những người bạn trong và ngoài ranh giới, có thể nói cười khúc khích khúc khích sau khi thổ lộ hết những điều không thể nói ra, sung sướng như một đứa trẻ chơi khăm thành công.

Cậu chỉ cho rằng đó chỉ là một giấc mơ khác, dù sao ở đời thực, cậu làm sao dám ôm chặt cổ Lee Sang Hyuk như vậy. Mong muốn kết nối được với trái tim đối phương, chưa nói đến việc khoác tay anh ấy vì anh ấy không rộng lượng như cậu. Để bày tỏ cảm xúc của mình, cậu ấy vẫn có thể cười hạnh phúc như vậy dù chủ vài chuyện nhỏ nhặt.

Lee Sang Hyuk là một tia sáng đối với cậu, dù cậu đang ngủ hay thức, nhìn thấy giấc mơ của mình sẽ trở thành sự thật... cũng đủ hạng phúc.

3.
Han Wanghao thức dậy vào ngày hôm sau, ngoại trừ cơn đau đầu nôn nao và không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào thì không có gì quá khác biệt.

Cho đến khi cậu nhìn thấy hai lon thuốc giải rượu trên bàn và tin nhắn của "Quỷ vương" trên điện thoại.

Nhớ uống thuốc giải rượu đi, anh về trước.

Tại sao hôm qua cậu mới về nhà, cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lên đỉnh đầu. Cậu lập tức ném điện thoại vào một góc và quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra.

Đingđđđđđđđđđđ. Hết người này đến người khác gửi tin nhắn khiến cậu vừa mới thả lỏng đã lập tức bật dậy, giống như một con mèo xù lông thấp thỏm.

Sau khi vật lộn vài giây, người đi rừng nhỏ nhặt chiếc điện thoại di động ở góc giường với thông số kỹ thuật của một chiếc bom hẹn giờ sắp nổ.

Từ xa liếc mắt trái thấy có nhắc nhở tham gia nhóm rồi thảo luận trong nhóm với tiêu đề: 『 Trái vụ đi đâu chơi đây? 』

Các thành viên bên trong đại khái giống như ngày hôm qua, ngoại trừ việc Bae "Bengi" Seong-woong được thay thế bằng Sky. Và nội dung của những tin nhắn dài bất tận không gì khác hơn là thảo luận xem lần này sẽ đi đâu trong hai ngày một đêm.

Kể từ mùa giải năm 2020, Lee Sang Hyuk sẽ đi du lịch cùng các đồng đội cũ của mình hàng năm trong mùa giải. Và anh ấy đã không cắt đứt thói quen này ngay cả khi đã trở thành một huấn luyện viên.

Nhìn chằm chằm vào từng tin nhắn trong nhóm, đôi mắt của Han Wanghao dừng lại ở tin nhắn mà Lee Sang Hyuk đã tag cậu vào.

T1 Faker: @Wanghohan Wang Hao sẽ đi cùng nhau chứ?

T1 Bang: Tất nhiên rồi, Gogogo

T1 Bengi: Lần trước tôi đã phàn nàn rằng chúng tôi không thể kéo em ấy theo, không thể kéo em ấy theo, tôi dừng lại không được

Sky: Có ổn không nếu chúng ta ép buộc mọi người mà không quyết định trước sẽ đi đâu?

T1 Wolf: Annnnn, Wanghao hiện đang thất nghiệp và siêu tự do luôn ấy chứ

Mọi người xông lên phía trước rồi nhanh chóng quay lại, bàn tay đang định gõ chữ từ chối của cậu dừng lại trên không một lúc rồi chuyển sang biển sticker. Chọn sticker con chim cánh cụt có chữ ok trên đó rồi gửi đi. Tắt máy và xoa xoa bên tai đang bỏng rát của mình, cậu hạ quyết tâm phải mạnh mẽ quên đi chuyến du lịch trong hai tuần nữa.

4.
Nhóm người cuối cùng quyết định đến thành phố Dương Châu trong hai ngày một đêm theo đề xuất của Sky.

Sau khi Wanghao trả lời muốn đi, trong nhóm cũng không nói gì, cuối cùng quyết định địa điểm. Sợ cậu bỏ sót tin nhắn trong nhóm nên đặt biệt nhắn tin riêng cho cậu về nội dung cuộc họp thời gian và địa điểm, đồng thời nhận được phản hồi kèm theo nhãn dán okok.

Ngay cả sau khi giải nghệ và chuyển sang làm huấn luyện viên, tháng đầu tiên của mùa giải của Lee Sang Hyuk vẫn đầy ắp các cuộc thảo luận dữ liệu với các nhà phân tích, báo cáo tình trạng cầu thủ, tóm tắt sau trận đấu, chương trình truyền hình và quảng cáo trên báo chí.

Người đi đường giữa đã quen với cuộc sống gò bó của tuyển thủ thể thao điện tử, lúc rảnh rỗi luôn sắp xếp nhịp sống này. Đến tận hôm nay anh vẫn cố tình tận hưởng nhịp sống bận rộn này, như thể đang phơi nắng cuộc sống của mình cho mọi người xem.

Thái độ thoải mái và không sợ hãi giúp giảm thiểu đáng kể những điểm yếu và sai sót của anh ấy trước mặt người hâm mộ. Nhưng trong buổi bình minh nửa tỉnh nửa mơ, khi anh ấy nhắm mắt đi làm tóc trước khi phát sóng hoặc khi anh ấy thua một trò chơi, sự tinh tế của anh ấy và nỗi sợ hãi sẽ lại xuất hiện, đột ngột phóng to đến mức anh phải đối mặt với nó.

Sự nghiệp của một game thủ chuyên nghiệp tất nhiên là đầy rẫy những chia tay, gặp gỡ, và không khó để anh ấy giữ liên lạc với những người đồng đội và đồng nghiệp đến và đi của mình. Nhưng hình ảnh khi Wanghao rời khỏi ký túc xá luôn là kiểu hình ảnh trăn trở. Kiểu hình ảnh có thể nắm bắt cơ hội trong mọi thời kỳ suy thoái và đập từng cú lên trên đỉnh của trái tim anh ấy.

Khi đó anh nhắm mắt lại mới cảm nhận được đối phương xấu hổ cùng yếu ớt, đằng sau cái kia rõ ràng vỏ bọc bên trong là một trái tim sưng lên nước mắt. Anh nghĩ rằng anh có thể dễ dàng nhảy qua bộ giáp nặng nề và tóm lấy chàng trai trẻ nhợt nhạt trước mặt như thể anh đang làm chủ trò chơi này.

Nhưng anh không có, anh không cách nào đột phá trong không khí vi diệu trầm ngâm này. Anh nghĩ không ra biện pháp đột phá lực lượng vũ trang mà không làm mất mặt tất cả, càng không thể đối mặt khi mình biết quá rõ về tình cảm của cả hai. Đội mà đối thủ nói rằng họ muốn giành chiến thắng trong trò chơi và anh sẽ là sư tử con đang bị lừa nhưng vẫn bị cào ra khỏi tâm hồn bồn chồn của mình.

Thế là đối phương chạy càng lúc càng xa, hai người nói chuyện cũng vì khoảng xách tuổi tác mà trở nên xa cách và sự khách sáo gượng gạo.

Những ký ức mơ hồ và xa xôi đã bị đốt cháy bởi lời tỏ tình nóng bỏng và thuần khiết đêm đó.

Lee Sang Hyuk vô thức sờ gáy cười nhạt, anh không nghe thấy *Sang Ho và *Zhou Xuan ở bên dẫn đầu lũ trẻ mắng huấn luyện viên, các người cười ghê quá.
( *Sang Ho và *Zhou Xuan: help help, không biết thật ạ, tớ sẽ bổ sung sau)

5.
Dù những chuyến đi nhỏ của Lee Sang Hyuk không còn được ghi lại trên kênh chính thức sau khi anh giải nghệ. Cả nhóm vẫn hẹn nhau tập trung trước trụ sở T1. Han Wanghao đến sớm hơn dự kiến ​​1 tiếng, bước vào một quán cà phê gần đó để giết thời gian.

Có trời mới biết, ngày hôm qua cậu căn bản không ngủ, trong lòng tràn đầy hoài nghi không biết hyung có nghe cậu ấy nói hay không. Cậu ấy ngày hôm đó thật sự đã nói hết tất cả, tránh mặt cũng đã nhồi nhét nghi vấn trong nhiều ngày.

Rốt cuộc, đối phương sau đó cũng không nói gì, hỏi lại càng cắn rứt lương tâm, bề ngoài như vậy mà sống yên ổn thì tốt hơn.
Chà, Han Wanghao sững sờ trước sự khéo léo của chính mình, cậu uống cạn cốc Americano đá thứ ba trong ngày và đến địa điểm hẹn như đã hẹn để chờ mọi người đến.

Sau khi giữ khoảng cách để tránh tầm nhìn của nhau, họ lên đường. Những chàng trai ở độ tuổi hai mươi và ba mươi đang trò chuyện rôm rả trong xe, Bae "Bang" Joon-sik lái xe, Lee Sang-hyuk ngồi ở phụ lái, và những người khác ngồi ở ghế sau. Lùi hai hàng ghế của chiếc SUV. Chiếc xe phi nước đại trên đường cao tốc giống như một con tàu con thoi giữa các vì sao. Nó khiến mọi cảm xúc tiêu cực trở nên nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức dường như có thể vô tư vứt bỏ mọi phiền muộn. Và Han Wanghao đã ngủ thiếp đi giữa Lee "Wolf" Jae-wan và Bae "Bengi" Seong-woong. Vì vậy cậu không thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Lee Sang Hyuk đang bí mật ghi lại khuôn mặt đang ngủ của cậu từ gương chiếu hậu.

Chỗ ở họ chọn là một biệt thự biệt lập dành cho một gia đình có ba tầng. Tầng một là nhà bếp, phòng khách và bể bơi, tầng hai có hai phòng ngủ lớn, tầng ba là một phòng áp mái lớn.

Vừa lên tầng hai, Sky bắt đầu phân phòng, nhóm ngủ ngáy của Lee "Wolf" Jae-wan Bae "Bengi" Seong-woong ngủ phòng này với nhau. Còn anh ấy ngủ phòng này với Bae "Bang" Joon-sik . Chao ôi, tầng hai chật kín rồi. Anh ta bối rối khiến Sang Hyuk phải lên tiếng: "Không cần xin lỗi, anh cứ đi ngủ đi."

Chu đáo đến mức Lee Sang Hyuk vừa lo lắng vừa xấu hổ, đành phải đứng nhìn Han Wanghao ba giây, sau đó khoa tay múa chân đi lên lầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Pfft, hyung, đợi em với." Anh biết đấy, khi người khác có chút buồn cười, cậu sẽ không căng thẳng như vậy. Han Wanghao cười đi theo, quyết định gạt bỏ những nghi ngờ, đắn đo sang một bên, thoải mái tận hưởng chuyến đi, dù sao khi có Lee Sang Hyuk bên cạnh, cảm thấy thời gian trôi qua không bao giờ là vô nghĩa hay khó khăn.

Sau khi cất hành lý, Wanghao đẩy Sang Hyuk xuống lầu và đánh chiêng đánh trống tuyên bố đã đến giờ ăn trưa, giục mọi người lên xe và đi đến nhà hàng mì cắt lát được cho là siêu ngon.

Han Wanghao nhìn thấy anh cũng giống như tất cả mọi người. Dì trong nhà hàng thấy cậu ấy dễ thương ngọt ngào, ăn rất vui vẻ, cô ấy còn gửi thêm hai đĩa bánh kếp hải sản và một loạt đồ ăn kèm, đồ uống khiến mọi người no bụng. Ăn no đầy đủ và miễn cưỡng để họ kiểm tra và rời đi.

Sau khi ăn xong, Sky nói rằng anh ấy sẽ đến công viên Nali để thưởng hoa và đi dạo, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ ăn năm chiếc ghế khoai tây khi trở về biệt thự trong trạng thái này.

Ở LPL, người đi rừng đã giải nghệ nhiều năm được gọi là Tiểu Hoa Trư đã nhảy dựng lên ngồi xuống khi nghe thấy tiếng lợn, đồng ý với chuyến đi này và không quên mắng tài xế Bae "Bang" Joon-sik.
Nếu cậu phản đối, cậu có thể không nói lời cảm ơn, cho dù biến thành heo, cũng đừng để việc phụ trách lái xe cho chúng ta.

Trên đường tiếng cười không ngớt, khi đi ngang qua đại lộ, khuôn mặt của người đàn ông đi đường giữa dựa vào cửa sổ xe bị ánh đèn và bóng cây thấp thoáng giữa những tán cây, nụ cười rạng rỡ khiến người đi rừng nhỏ quên cả thở.

6.
Oa, Sky, sao cậu biết chỗ này nhỉ, lãng mạn quá——một đám con trai nhạt nhẽo đồng thanh khen ngợi khi xuống xe trước biển hoa các loại, suýt nữa thì bật ra: 'Đừng xếp hàng để vỗ tay, cậu ấy hơi xấu hổ khi khen ngợi cậu ấy' và gãi đầu trong khi giải thích. Đây là một điểm tham quan không thể bỏ qua ở Dương Châu, đặc biệt là Luanzicao rất nổi tiếng vào mùa này, vì vậy anh ấy đã đưa cả nhóm đến trung tâm biển.

Nhìn khung cảnh như một biển kẹo bông, mọi người quên cả tiến về phía trước, trong khi Lee Sang Hyuk vô thức tìm kiếm người để chia sẻ sự ngạc nhiên của mình vào lúc này. Nhưng sự xuất hiện mà anh nhìn thấy khi nhìn lại khiến anh nín thở nhiều hơn hơn là đám cỏ hỗn độn khắp núi.

Han Wanghao đứng trong tấm thảm hồng nhung, mái tóc tung bay trong gió, đôi mắt đen long lanh phấn khích, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh chiều tà, ánh tà dương màu cam phản chiếu sau lưng vẽ nên khung hình màu vàng cam cho thân hình cậu thiếu niên.

Khu rừng của anh ấy giống như một ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt, âm thầm đốt cháy trong trái tim anh ấy lúc sáng lúc tối. Lee Sang Hyuk vốn tưởng rằng ngọn lửa do tuổi trẻ thắp lên đã tắt từ lâu... nhưng lúc này anh mới biết ngọn lửa này chỉ là đã yếu hơn trước đó và nó chưa bao giờ bị thổi bay hoàn toàn.

Anh không phát ra âm thanh, chỉ ngây người nhìn một màn, Han Wanghao tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn từ xa. Sau khi chạm mắt, liền ngượng ngùng cười cười, trong sáng ngây thơ.

Người trước mắt vẫn là thiếu niên mười chín tuổi gặp nhau lần đầu tiên trải qua bi thương, chia tay, thăng trầm cùng trầm luân ngày trước...

Một cảm xúc cay đắng và nóng bỏng dâng lên từ tận đáy lòng, để tránh cảm xúc sắp tới, anh gãi đầu và chạy về phía Wanghao, trong khi bên kia nhìn thấy biểu hiện chuẩn bị chơi khăm của anh. Cậu ấy hét lên và tiến về phía Lee "Wolf" Jae-wan trốn đằng sau. Nhìn thấy cảnh này, Lee "Wolf" Jae-wan đã hét lên:

"Đừng bắt nạt Wanghao của tụi tui!!!"

Và kêu gọi mọi người cùng tham gia trận chiến. Một đám người tranh nhau cười không ngừng, sau đó kiệt sức nằm ở trong đồng cỏ hoa, cảm thấy mình là một đám người ngây thơ nhất, hạnh phúc nhất thế gian này.

Lee Sang Hyuk si mê Han Wanghao như kẻ ngốc, mắt híp thành hai vầng trăng khuyết, cười đến đỏ cả mặt, nằm bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngay cả "Quỷ vương" tài giỏi và thông minh hơn vạn người cũng không sánh được với những suy nghĩ mà anh đã trốn tránh bao nhiêu năm. Anh không thể không tự cười mình.

Rốt cuộc thì, "Quỷ vương" suy cho cùng cũng chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.

7.
Han Wanghao có chút mất mát.

Ban đầu, cậu muốn "buôn lậu" một ít bia trong khi mua nguyên liệu cho món thịt nướng. Và say khướt trong giờ ăn tối, bỏ qua sự thật rằng cậu ấy và Lee Sang Hyuk cần phải qua đêm trong cùng một phòng. Cậu không biết rằng phía bên kia đã vẫy lệnh cấm và ngay cả Sky và Lee "Wolf" Jae-wan hyung, những người luôn bảo vệ cậu. Các anh ấy đã vẫy tay để cho thấy rằng lời kêu gọi đó là vô ích và phản đối là vô hiệu cho ngày hôm nay.

Thái độ kiên quyết của mọi người khiến cậu ấy lo lắng, cậu ấy tự hỏi liệu bữa tiệc ngày hôm cuối cùng cậu có thực sự xảy ra điều gì không... nhưng cậu ấy không dám hỏi, cậu luôn cảm thấy bất an cả đêm và không có một bữa tối ngon miệng. Vì vậy cậu phải mở IG để chọn vài thứ, không có ảnh nào có thể up trong thời gian có hạn để giả vờ rằng cậu đang có một cuộc sống tốt đẹp, để lừa dối bản thân và mọi người.

"Ồ, hôm nay tôi lại chẳng chụp ảnh với mọi người."

Trượt và trượt, ngay khi cậu đang bực bội, hình ảnh Lee Sang Hyuk trên sân cỏ hỗn loạn của Fendai hôm nào đó xuất hiện trên màn hình. Đó là một bức ảnh chân thực được chụp vài giây trước khi anh quay lại, với tấm lưng mờ ảo dưới ánh đèn. Cậu cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Dựa vào phản ứng tinh tế của mọi người hôm nay không đưa rượu cho cậu, nhất định là lần trước đã xảy ra chuyện gì, càng nghĩ lại càng cảm thấy giấc mơ tỏ tình bừa bãi hẳn là đã xảy ra.

Thật là xấu hổ, cậu định trốn trên ghế sofa trong phòng khách và giả vờ ngủ trong khi Sang Hyuk-hyung đang tắm.

Đi tới đi lui với chiếc điện thoại di động trong túi, một suy nghĩ khác lướt qua đầu người đi rừng mệt mỏi và bồn chồn và trái tim cậu ngày càng chùng xuống: Nếu không phải là một giấc mơ, Sang Hyuk-hyung nhất định đã nghe thấy tất cả. Nhưng tại sao anh không nói gì?
Tôi có nên xuất trình lại thẻ của mình không?

Dù nghĩ thế nào, cậu cũng cảm thấy đây là điềm xấu, không khống chế được suy nghĩ của mình mà đi đến chỗ tồi tệ nhất. Trong đầu chơi một vòng bác bỏ mạo hiểm, chỉ cảm thấy hai mắt mờ mịt và hơi nước hòa thành hai hốc mắt trong mắt cậu ấy. Wanghao, người thậm chí còn không nhận thấy cái bóng lớn do Lee Sang Hyuk tạo ra trước mặt mình, suýt chút nữa đã va phải người đi đường giữa vừa bước ra khỏi phòng tắm và cả người nóng bừng.

"Wanghao?" Lee Sang Hyuk rơm rớm nước mắt nhìn Han Wanghao, khuôn mặt anh đầy đau khổ và lo lắng. Trong khi người đi rừng nhỏ không kìm được lời trong lòng, cậu đánh cược lớn và đưa bài cho người trước mặt mình.

"...Hyung à, em đã nói gì trên đường anh đưa em về ngày hôm đó không vậy?"

"......có."

"Em đã nói gì?"

Đôi lông mày cong như lưỡi liềm và đôi mắt của Lee Sang Hyuk đang mỉm cười: "Em nói em thích—"

"Em thích hyung, em thích anh tám năm rồi." Vừa dứt lời, Han Wanghao đã cắt ngang câu trả lời của anh, trong giọng nói mang theo chút tức giận chật vật.

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh đã nghe thấy, tại sao không nói gì? Cho dù anh từ chối, cũng tốt hơn tình trạng không lên không xuống giống như hiện tại—"

"...Anh cũng vậy." Người đi đường giữa trước mặt cậu nhìn chằm chằm vào người trước mặt, như thể anh ấy cũng đã phải thu hết can đảm trước khi trả lời một cách thận trọng.

"?" Bị cắt ngang Han Wanghao vừa mới ngừng khóc, ngơ ngác quay đầu lại.

"Ý anh là, thời hạn 8 năm kia. Còn việc trả một số tiền thuê nhà thì em tính sao—" Lee Sang-hyuk chỉ vào tâm nhĩ trái của mình. Và sau khi nói xong, anh nắm lấy cổ áo của Han Wanghao với đôi mắt mở to và hôn cậu.

Mọi chuyển động đều chậm rãi và sâu lắng như một bộ phim cũ được chiếu từng khung hình.

Han Wanghao nằm ngửa trên giường đôi, chỉ cảm thấy mái tóc còn ướt của đối phương phả vào trán mình, đôi mắt mèo sâu thẳm, đầu lưỡi mềm mại giữa môi và răng, cùng với nụ cười lạnh lẽo, sự pha trộn của nóng và ẩm mũi...

Nụ hôn của Lee Sang Hyuk sâu nhưng dịu dàng, đủ lâu và không thể cưỡng lại để khiến người ta cảm nhận được sự hung hăng bị kìm nén của anh ấy.

Mà Han Wanghao chỉ là ngây ngốc đáp lại, đem từng tế bào sức lực đều đáp lại nụ hôn, toàn tâm toàn ý để cho đối phương, người được mình gọi là hyung biết tình cảm của mình đối với anh ấy..

Đó là thích, kiểu thích khiến môi và răng dính chặt vào nhau.

Nó kéo dài như hiện tượng mặt trời mọc nhiều lần, cho đến khi cả hai thở dốc rồi mới miễn cưỡng tách ra.

"Vốn định ngày mai anh sẽ tỏ tình với em, nhưng không ngờ vừa ra khỏi phòng tắm liền phải đối mặt em mất rồi." Lee Sang Hyuk bất đắc dĩ, có chút ngọt ngào nói.

"Không biết anh sẽ còn định giả ngốc đến bao giờ... Nếu biết thì em đã đợi thêm một ngày rồi, tội lỗi quá." Khóe miệng cậu bị hôn đỏ lên, nắm lấy áo đối phương chuẩn bị thực hiện lại lần nữa.

Còn Lee Sang Hyuk mỉm cười, dang rộng vòng tay nhìn người mình mong đợi bấy lâu, dự định sẽ ở bên Wanghai suốt đời không chút e dè.

Không có Han Wanghao trong chuyến hành trình của SKT năm 2017. Anh đơn độc ở một nơi khác và chống đỡ mọi lời lăng mạ, bình luận không hay bằng đôi tay gầy guộc của mình.

Trong hành trình tương lai, Lee Sang Hyuk sẽ không để cậu vắng mặt thêm một lần nào nữa. Họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời, cho dù khung cảnh thế nào cũng sẽ có hai người ở bên nhau.

Có những hố đen không đáy trong mắt của những người yêu nhau.

Và có ánh sáng nhiệm màu ở cuối hố đen.

•—Fin—•

Notes:

Tên fic theo tiếng Fendai Chaozicao Ngôn ngữ hoa: Chờ đợi / Lời tỏ tình.

Vài tuần trước, Wanghao đã bị mắng thậm tệ khi thi đấu tại Giải vô địch thế giới, vì vậy tôi đã viết nó, và giọng nói "Tôi thực sự muốn thấy họ hạnh phúc" xuất hiện trong tim tôi.

Tôi hy vọng Han Wanghao và Lee Sang Hyuk được bình an và hạnh phúc.

P/S: Bản dịch mà tôi được sử dụng ở đây đề cập đến tên được dịch chính thức, nhưng mặc dù tôi biết tên của Wang Hao được công bố trong LGD là Wang Ho, nhưng tôi vẫn chọn Wang Hao, đó là sở thích cá nhân.

___Hoàn___

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/27161429/chapters/66334121?show_comments=true&view_full_work=false#main
___

Một chiếc fic từ tháng 10, 2020. Tớ vô tình kiếm được và cảm thấy nó soft xỉu. Nên là tớ đã dịch. Trong khi tớ vẫn còn ngậm fic [ChoDeft] Bốn mùa🥲🥲cíu tớ.

Fic không có quá nhiều đột phá hay quá đặc biệt nhưng tớ thật sự thấy nó vô cùng đáng yêu.
___
Pepwwppi
20.07.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro