2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lee Sang Hyuk nhìn chiếc ghế sau của chiếc xe bị sập xuống, và không thể tưởng tượng được nếu anh ấy xuống xe muộn hơn một chút, mọi chuyện sẽ như thế nào
Wang Ho nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, và thầm thở dài. nhẹ nhõm khi biết rằng Lee Sang Hyuk đã trốn thoát một lần nữa.
Anh quay đầu nhìn người điều khiển cần cẩu, lập tức nhíu mày, quả nhiên người này được Cục quản lý thời gian phái tới để thu hồi linh hồn, Lee Sang Hyuk hẳn là bị người này đẩy xuống cầu thang
Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể của hắn không khỏi run lên, trượt xuống cánh tay của Lee Sang Hyuk, ngồi bệt xuống
"Wang Ho, Wang Ho" Thấy vậy, Lý Sang Hyuk vội vàng ngồi xổm xuống đỡ Wang Ho, lo lắng hỏi.
Wang Ho còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại cảm giác cổ họng lại bắt đầu trắng bệch, muốn mở miệng nói cái gì, lại môi răng đều dính máu. Ngay giây tiếp theo, mắt anh tối sầm lại và gục vào vòng tay của Lee Sang Hyuk.
  13
  Khi Wang Ho tỉnh lại lần nữa, anh ấy đang nằm trên giường bệnh để truyền dịch. Anh nghiêng đầu và nhìn thấy Lee Sang Hyuk đang nhìn chằm chằm vào mình và chống tay để kìm nén cơn buồn ngủ, tay anh bị Lee Sang Hyuk nắm lấy, và người bên cạnh giường chỉ cần cử động nhẹ là tỉnh dậy.
  "Tỉnh rồi à?" Thấy Wang Ho tỉnh dậy, Lee Sang Hyuk lập tức vui vẻ lên, đi ra ngoài gọi bác sĩ vào. Cầm một chiếc đèn pin nhỏ, bác sĩ kiểm tra Wang Ho, và cuối cùng điều chỉnh các thiết bị chức năng quan trọng xung quanh anh ta.
  "Truyền lọ này xong, anh sẽ không sao cả." Bác sĩ cũng rất kinh ngạc, người đưa anh ta rõ ràng là chảy máu tai mũi họng, dấu hiệu sinh tồn rất yếu, nhưng tại sao dù trang thiết bị tiên tiến đến đâu đi nữa, anh ta không thể phát hiện ra người này mắc bệnh gì.
  "Nói cho anh biết, em làm sao vậy." Thấy bác sĩ rời đi, Sang Hyeok vươn tay nắm lấy tay Wang Ho, đem tay đặt ở trên má của hắn, hắn nắm chặt, không cho cậu có nửa điểm nhượng bộ cơ hội. , ngay cả Wang Ho cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy không chịu nổi của Lee Sang Hyuk.
  "Anh à, em không sao, thật đấy." Wang Ho nở một nụ cười, và đưa tay vuốt nhẹ lông mày của Lee Sang Hyuk.
  "Em có chuyện gì muốn giấu anh sao, tại sao không nói cho anh chúng ta cùng nhau giải quyết. Hàn Quốc không ổn, chúng ta sẽ đi Mỹ, đi Anh, đi Đức, thế giới là lớn như vậy, sẽ có nơi chữa khỏi khuất mắt của 2 chúng ta" Lee Sang Hyuk nói và cho biết Anh định gọi thư ký của mình để thu xếp vé máy bay nhưng Wang Ho đã vội ngăn anh lại.
  "Nằm với em một lát đi anh, em nhớ anh lắm." Wang Ho đưa tay nắm lấy năm ngón tay của Lee Sang Hyuk, dùng ngón cái xoa nhẹ. Lee Sang Hyuk quay lại, đôi mắt trong veo ban đầu giờ đỏ ngầu, Wang Ho không biết mình đã thức bao nhiêu đêm.
  "Em đã gặp Park Jae Hyuk chưa?" Lời nói của Lee Sang Hyuk như sấm sét xuyên qua bầu trời đêm, Wang Ho khó tin nhìn người trước mặt, vẻ mặt không chút che giấu đương nhiên đưa ra câu trả lời.
  "Anh anh . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . làm sao biết . . . . . . . . . . . Lẽ ra anh không có trí nhớ như trước đây, tại sao Lee Sang Hyuk ở thời gian và không gian này lại biết đến sự tồn tại của Park Jae Hyuk
  "Em uống bao nhiêu lần rồi?" Lee Sang Hyuk không trả lời câu hỏi của Wang Ho mà đưa ra câu hỏi tiếp theo.
  "Ba mươi lăm lần." Wang Ho vốn định không giấu diếm gì, kể hết mọi chuyện, nhưng dần dần anh nhận ra có gì đó không ổn. Nếu như Lee Sang Hyuk hiện tại có trí nhớ, như vậy Lee Sang Hyuk trước kia sẽ không nghe theo lời nhắc nhở của Wang Ho, chẳng lẽ hắn biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện mà vẫn hào hiệp chết đi, chỉ để lấp đầy gánh nặng của Wang Ho hồn.
  "Chết tiệt!" Wang Ho ngồi thẳng dậy và lao đến chỗ Lee Sang Hyuk, rút ​​kim truyền dịch ra, hai tay giữ chặt cổ áo của Lee Sang Hyuk, hai mắt đỏ hoe và gân xanh nổi lên.
  "Anh cái gì cũng biết! Anh còn không làm! Anh muốn chết sao! Lee Sang Hyuk, nói cho em biết! ANH muốn chết sao!" Hắn gần như tức giận gầm lên.
  "Wang HO..." LEE Sang Hyuk giơ tay đỡ lấy Han Wang Ho, ngăn anh ta trượt khỏi giường với lực quá mạnh và ngã xuống.
  "Lee Sang Hyuk, anh không có trái tim, sao anh có thể để em mất anh hết lần này đến lần khác, tại sao anh lại làm như vậy, nói cho em biết tại sao! Tại sao anh hết lần này đến lần khác bỏ rơi em!" Đôi vai rắn chắc của Lee Sang Hyuk, như muốn trút bỏ sự suy sụp của ba mươi lăm chu kỳ, mỗi khi Lee Sang Hyuk bị đánh, anh đều âm thầm chịu đựng và không hề phản kháng. Anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm người đàn ông hung dữ này, lông mày nhíu lại như một con dao đang vặn vẹo trái tim anh.
  "Bởi vì anh không thể sống thiếu em, Wang Ho, anh không thể sống thiếu em." Khi Han Wang Ho đánh Lee Sang Hyuk lần cuối, Lee Sang Hyuk đã đưa tay ra để ngăn chiếc búa nặng.
  "Anh đã nói, anh muốn bảo vệ em" Lee Sang Hyuk hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Wang Ho với một giọng khóc. Anh nhìn người yêu cười gượng gạo trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, dang rộng vòng tay ôm lấy anh thật chặt, khóc thật to trong vòng tay anh.
  Phải, Wang Ho đã thua Lee Sang Hyuk ba mươi lăm lần, nhưng Lee Sang Hyuk đã thua Wang Ho sáu mươi chín lần. Anh phải tuyệt vọng biết bao khi chết đi sống lại một cách hào phóng, tình yêu này quá đau đớn và nặng nề. Hóa ra họ yêu nhau hơn cả yêu chính bản thân mình.
  14
  "Vậy mỗi lần du hành thời gian trở về, em sẽ trở về thời điểm nào?
Mỗi lần trở về, em đều là hậu bối, muốn cùng anh trải qua hai năm khổ cực khi chúng ta bắt đầu sống chung. Anh biết không, em thực sự yêu anh trai mình quá nhiều." Wang Ho dựa vào cánh tay Lee Sang Hyuk và khẽ nguyền rủa. Anh ấy nói rằng đó là một khoảng thời gian khó khăn, nhưng trong thâm tâm Wang Ho biết rằng kể từ khi Lee Sang Hyuk rời bỏ anh ấy hết lần này đến lần khác, anh ấy cảm thấy rất hạnh phúc ngay cả khi họ đang ăn xin dưới hố cầu.
  "Sinh viên năm nhất." Lee Sang Hyuk thản nhiên nói.
  "Sinh viên năm nhất của em, sinh viên năm nhất của anh?" "Sinh viên năm nhất của em"
  Wang Ho, người vẫn đang dùng ngón tay uốn tóc cho Lee Sang Hyuk, đột nhiên dừng lại.
  "Khi em còn là sinh viên năm nhất, chúng ta không biết nhau." Wang Ho ngồi thẳng người.
  "Không, nếu anh trở lại vào năm thứ nhất, anh không biết chính xác em năm thứ nhất có đức tính gì sao?" Wang Ho che môi và trừng mắt nhìn, năm thứ nhất của anh ấy giống như một con bướm xã giao, biết.
  "Em giống như là đứa trẻ, cho dù không có trí nhớ, em cũng khó mà không biết." Sang Hyeok nheo mắt nhìn Wang Ho, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
  "Vậy thì anh còn hứa ở bên em..." Wang Ho vừa muốn đánh chết Lee Sang Hyuk, nhưng nắm đấm của anh như đông cứng lại trong không trung, anh chợt nhận ra một điều.
  "Diễn đàn của trường đó...?"
  "em nhờ anh Jun Sik làm việc đó." Lời nói của Lee Sang Hyuk khiến Wang Ho há hốc mồm đến mức có thể nhét cả quả trứng vào đó.
  "Vậy vụ cá cược...?"
  "Cuối cùng thì anh cũng phải trả tiền để Jun Sik mời em đi ăn tối." Lee Sang Hyuk đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Wang Ho lật người, ôm lấy cổ Lee Sang Hyuk, vùi đầu vào hõm cổ anh và ưỡn người đầy âu yếm.
  "Làm sao vậy?" Lee Sang Hyuk có chút ngứa ngáy, liên tục tránh ra, nhưng Wang Ho nhất quyết không buông tay.
  "Anh à, em rất nhớ anh." Những lời này giống như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, Lee Sang Hyuk dừng động tác né tránh, ngược lại còn xoay người ôm lấy Wang Ho. Khóe mắt Wang Ho ươn ướt không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không phải lại làm ra vẻ quyến rũ mà nghĩ rằng mỗi lần Lee Sang Hyuk sẽ quay lại khoảng thời gian Wang Ho không có. Biết anh, Han Wang Ho không thể ngờ rằng nếu anh quay lại với Lee Sang Hyuk một mình Nếu anh không thích thời gian của riêng mình, anh phải đau lòng đến mức nào, thật không thể chấp nhận được.
  Hóa ra trong quán cà phê, anh từng kiêu hãnh thắng được Lee Sang Hyuk trong lần chạm mặt đầu tiên, đây hoàn toàn không phải là lần gặp đầu tiên, tất cả những chi tiết anh cố tình sắp đặt chỉ là một phần trong vô số cuộc hội ngộ với Lee Sang Hyuk.
  "Anh à, lần này chúng ta cùng nhau đối mặt, được không? Để cho em cũng bảo hộ "
  "Được rồi." Wang Ho duỗi ngón tay út ra, Lee Sang Hyuk nhìn thấy ngón út này liền đáp lại, anh rút móc câu ra dấu, sau đó cúi người hôn lên chiếc nhẫn phalanx của Wang Ho.
  "Chúng ta nhất định có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn này. Vương Hạo, ta vĩnh viễn bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi nữa."
  15
  "Anh à, em cảm thấy có người theo dõi." Lee Sang-hyuk nhìn thấy tin nhắn của Wang Ho, anh vẫn đang họp nên lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp.
  "Gửi địa điểm cho anh" Lee Sang Hyuk chạy đi để lại một căn phòng đầy cổ đông, nhưng Jun Sik trông thật ngu ngốc, và bây giờ anh ta còn bị gọi là một cái chổi lau mông.
  Không lâu sau, Lee Sang Hyuk nhận được địa chỉ vị trí từ Wang Ho, anh chạy một mạch đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lên xe, gửi địa chỉ vị trí đến định vị trên điện thoại di động rồi lập tức lái xe đến vị trí của Wang Ho.
  "Wang Ho, nơi này." Wang Ho địa điểm là một trung tâm thương mại, hắn vốn tưởng rằng loại này tương đối lớn trung tâm mua sắm, lưu lượng người qua lại tương đối lớn, thông thường quản lý thời không sẽ không chọn loại địa điểm này xuất phát.
Nhưng khi anh ấy chọn nơ cho Lee Sang Hyuk, anh ấy luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, Wang Ho không thể thoát khỏi cái nhìn chằm chằm này, nhưng mỗi lần anh ấy quay đầu lại bất ngờ, anh ấy không thể thấy ai nhìn chằm chằm vào mình.Bản thân tôi, tôi độc hại với chính mình.
  "Anh Xianghe." Wang Ho chạy lon ton đến bên Lee Sang Hyuk, anh ta giữ chặt quần áo của Lee Sang Hyuk không chịu buông ra.
  "Không sao, anh ở đây." Lý Sang Hyuk vỗ vai Wang Ho, anh cảnh giác nhìn những người xung quanh, cố gắng bắt một hoặc hai kẻ khả nghi, nhưng anh không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngay khi anh mất cảnh giác, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đi thẳng về phía họ. Con ngươi của Lee Sang Hyuk hơi co lại, và anh kéo Han Wang Hao để bảo vệ anh ta sau lưng. Wang Ho chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một tiếng nổ, người đàn ông mặc vest đen rút súng bắn Lee Sang Hyuk không chút do dự.
  Wang Ho nhìn Lee Sang Hyuk ngã xuống đất như một chiếc lá rơi, còn chưa kịp phản ứng thậm chí hét lên một tiếng thì đã thấy một người đàn ông khác mặc âu phục từ xa đi tới, trong nháy mắt trên trán anh ta còn có một khẩu súng chống lại bên kia, và giây tiếp theo bên kia bóp cò một cách tàn nhẫn, đưa mọi thứ trở về con số không.
  16
  "A!" Wang Ho hai chân run rẩy tỉnh lại, nhưng lần này tỉnh lại không phải trên giường, mà là trên xe buýt. Wang Ho vuốt tóc, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hình ảnh vừa rồi bị bắn vẫn còn hiện lên trong đầu. Hắn chống đỡ đầu, đau đến nhíu mày, chậm rãi hạ tay xuống, chỉ thấy giữa kẽ ngón tay có mấy sợi chỉ bạc.
  Dây bạc--
  Wang Ho lập tức lấy điện thoại ra mở chế độ chụp ảnh tự sướng, nhìn thấy màu tóc hiện tại của mình là màu bạc. Màu bạc là màu cậu ấy nhuộm khi mới bước vào năm thứ nhất đại học. Wang Ho liếc nhìn, thấy trong tay anh ta có một chiếc vali màu nâu đỏ, đây là ngày anh ta đi báo cáo, cho nên chiếc xe buýt anh ta đi bây giờ chính là chiếc xe anh ta gặp tai nạn.
  Đầu óc Wang Ho quay cuồng quay cuồng, nếu như hôm nay trên xe buýt không xảy ra chuyện gì, như vậy Cục quản lý Thời Gian cũng sẽ không nhúng tay vào, mọi chuyện sẽ quay trở lại từ đầu. Wang Ho nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, nhìn quang cảnh xung quanh, anh có cảm giác sau khi đèn giao thông đi qua sẽ đụng phải một tên say rượu lái xe chở ga. Bởi vì tai nạn xe cộ rất bi thảm, hắn từ đó đến nay giao lộ này ptsd.
  Nghĩ ra một cách, làm thế nào tôi có thể dừng lại. Wang Ho đứng dậy, cố gắng lao lên đầu xe để ngăn tài xế dừng xe.
  "Tài xế, bụng của tôi đau quá, đau sắp chết, anh có thể quay đầu lại đưa tôi đi bệnh viện được  sao?" Wang Ho ôm bụng giả bộ rất khó chịu, tài xế liếc mắt nhìn Wang Ho một cái. và thấy vẻ mặt của anh ấy vặn vẹo.
  "Tôi không thể dừng lại ở đây. Vẫn còn rất nhiều hành khách trên xe buýt. Còn thế này thì sao? Cứ đợi cho đến xe cập bến tiếp theo. Cậu xuống ở bến đó và bắt taxi đến bệnh viện. Cách đây không xa đâu cậu. "
Sự từ chối của tài xế khiến Wang Ho đổ mồ hôi đầm đìa. Anh ấy không thể hét lên rằng anh ấy không thể đi tiếp. Nếu anh ấy la hét sắp xảy ra tai nạn xe thì anh ấy không phải coi như bệnh nhân  bị đau bụng mà bị coi như người bị bệnh tâm thần .
  Hết đèn đỏ, tài xế khởi động xe buýt, Wang Ho thực sự muốn đẩy tài xế ra và dừng xe lại, nhưng lớp vỏ bảo vệ xe buýt chết tiệt đã ngăn cản anh ta một chút nào đâm vào tài xế. Wang Ho ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt đang chầm chậm chuyển động, Wang Ho nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuộc sống cũng có thể quay trở lại quỹ đạo.
  Anh sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương anh, cùng anh nắm tay đi đến một cuộc đời trọn vẹn nhất. Có lẽ cái này cũng không tệ, Wang Ho nghĩ như vậy. Hắn bình tĩnh nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận kịch liệt va chạm, chờ đợi màu đỏ tươi bao trùm toàn bộ thế giới của hắn.
  "Tiểu tử, đừng ngồi ở chỗ này, đi ngồi trên ghế đi." Wang Ho cảm giác được có người kéo mình, chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái tóc hoa râm lão bà. Anh bối rối nhìn quanh, và tất cả các hành khách đều nhìn anh như thể họ là những kẻ ngốc.
  Han Wang Ho đột nhiên đứng dậy, xe buýt vẫn chạy về phía trước một cách an toàn, đã đi qua ngã tư, không xảy ra tai nạn gì, chuyện gì đang xảy ra vậy. Wang Ho có chút mơ hồ, mãi cho đến khi xách vali xuống xe, trong lòng vẫn còn cảm giác ngây ngẩn cả người.
  Cảm giác giẫm trên mặt đất không chân thực này khiến hắn có chút mơ hồ, chuyện gì xảy ra, hắn không có chết. Wang Ho đứng ở cổng trường đại học, vẫn còn bàng hoàng.
  "Học trưởng, em là sinh viên năm nhất à? Để anh xách hành lý giúp em." Vali của Wang Ho được một người khác xách lên, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng đội mũ đen của người kia, tựa hồ mơ hồ vừa ở trên xe buýt. Bây giờ, đã thấy anh chàng này. Bên kia từ từ quay lại, và Wang Ho cứ như đóng băng tại chỗ. Mái tóc xoăn nhẹ, đôi môi mèo độc đáo và giọng nói lạnh lùng quen thuộc đều nói lên rằng anh và Lee Sang Hyuk đã gặp lại nhau ở thời gian và không gian này.
  Wang Ho không kiểm soát ôm lấy Lee Sang Hyuk, rõ ràng anh cảm thấy cơ thể người kia cứng lại, Han Wang Ho ngay lập tức nhận ra rằng Lee Sang Hyuk ở giai đoạn này vẫn chưa nhận ra mình.
  "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bạn học, nhìn qua có chút giống bằng hữu của tôi, tôi trong nháy mắt liền nhận ra bạn học là hắn." Wang Ho xua tay liên tục, xin lỗi như gà mổ thóc.
  Lee Sang Hyuk định mở miệng nói gì đó, nhưng điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, anh mở máy bắt máy.
  "À, tôi đã gọi cho cục giao thông" "Làm sao cậu biết được?
À... Tôi tình cờ thấy người tài xế mua rượu. Tôi nhìn anh ta uống rất nhiều rượu soju rồi lái xe bus. Tôi muốn ngăn anh ta lại, nhưng người tài xế không nghe. Đến nơi, nên gọi trực tiếp cho cục giao thông. Dừng lại, phải không? Điều đó thật tuyệt, tên của tôi? Không thành vấn đề."
  Lee Sang Hyuk cúp điện thoại, nhìn Wang Ho đang mở to hai mắt kinh ngạc, bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
  "Wang Ho, anh nói sẽ vĩnh viễn bảo hộ em."
  Chỉ cần ta có thể chờ đợi, mùa xuân sẽ luôn đến, tương lai của chúng ta có thể mong đợi, tương lai của chúng ta sẽ còn dài, chúng ta - còn rất lâu để yêu nhau, và còn rất nhiều thanh xuân để chờ đợi.
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro