Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho gọi xe đi đến địa điểm mà Song Jia đã nhắn cho, là một quán cà phê tọa lạc ở trung tâm thành phố.

Nhưng cách nói trong ngành- quán cà phê không lợi nhuận này giống hệt như một loại bùa chú vậy, cho dù có là ở trung tâm thành phố thì lúc này trong quán cũng không có bao nhiêu khách.

Han Wangho cất bước đi vào, chuông treo ở cửa vì cửa đóng mở mà vang lên âm thanh trong trẻo.

"Xin chào quý khách!"

Nhân viên bước đến, "Tiên sinh đi một mình sao?"

Han Wangho xua tay, "Không, tôi tìm người."

Nói rồi vừa ngước mắt liền nhìn thấy Song Jia đang ngồi bên cửa sổ. Vị trí mà Song Jia đang ngồi không tệ, kế bên cửa sổ, còn có cây xanh.

Khi cậu nhìn thấy đối phương, Song Jia cũng đồng thời nhìn thấy cậu, sau đó giơ cánh tay vẫy vẫy cậu, "Han Wangho, ở đây nè."

Han Wangho bước về phía cô.

Lúc này, trên người chàng thanh niên đang mặc áo thun oversize màu trắng, đầu tóc đã được chải chuốt, ánh nắng chiếu lên mái tóc cậu, trông hệt như một sinh viên mới ra trường vậy.

Sau khi Han Wangho ngồi xuống, đối phương quả nhiên không nói gì về cách ăn mặc của cậu, mà vô cùng tự nhiên, thân thiết hỏi: "Muốn uống gì?'

"Nước là được rồi."

Hai người nói chuyện phiếm chờ đối tượng xem mắt xuất hiện.

Han Wangho uống một ngụm nước, "Bác gái tìm cho cô mấy đối tượng xem mắt?"

Song Jia giơ ngón tay lên, "Ba người." Sau đó thở dài, "Nếu như không thành thì sau này sẽ càng nhiều, thật ngưỡng mộ cậu khi không gặp phiền phức như này."

"Tôi kết hôn rồi." Han Wangho giơ tay trái ra, nhẫn kim cương to như trứng bồ câu lấp lánh dưới ánh nắng.

Song Jia: "...."

"Cậu lát nữa ngồi ở chỗ bên cạnh, đợi người đến rồi thì đánh giá giúp tôi."

Han Wangho giơ tay làm động tác OK.

"Mục tiêu hôm nay, giành được trái tim một người, khỏi phải xem mắt nữa."

Khi đối tượng xem mắt nhắn với Song Jia là sắp tới, Han Wangho tự động bưng ly nước của mình lên, đến bàn bên cạnh ngồi xuống.


Người đầu tiên bước vào là một chàng thanh niên khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, Han Wangho chớp chớp mắt quan sát.

Ai giờ Song Jia và đối phương mới nói chuyện được vài câu thì đối phương đã đứng dậy rời đi.

Han Wangho nghi hoặc đi lại, "Sao vậy?"

"Không phải đang nói chuyện vui hay sao?"

Song Jia mặt đầy vẻ từng trải, "Nói ba câu không câu nào không nhắc đến mẹ, tôi còn tưởng cậu ta đến tìm tôi về làm ba cậu ta đó."

Han Wangho: "..."

"Cứ xem tiếp người phía sau, chắc chắn sẽ không giống người đầu tiên."


Vừa nói xong thì cửa quán cà phê lại vang lên tiếng mở cửa, thấy là một người đàn ông, Han Wangho vội vàng quay về chỗ vừa nãy của mình.

Người đàn ông đó mặc tây trang, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đeo kính gọng vàng, nhưng sau khi đi vào quán cà phê vẫn luôn nhíu chặt mày.

Sau khi nhìn thấy Song Jia liền bước đến, ngồi xuống xong còn lấy giấy lau bàn trước mặt mình.

Song Jia nhìn động tác tỉ mỉ của y, mở miệng, "Chào anh."

Người đàn ông tháo kính xuống, "Chào cô, tôi hôm nay đến xem mắt với cô."

Song Jia gật đầu.

Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, trực tiếp nói: "Cho hỏi Song tiểu thư có những yêu cầu gì về nửa kia?"

Song Jia suy nghĩ một lúc, "Chung thủy là được."

Ai ngờ vừa nói xong thì điện thoại để kế bên liền hiện ra tin nhắn.

Song Jia hơi liếc mắt qua nhìn.

Han Wangho: "Chung thủy là điều căn bản, không phải yêu cầu!"

Mặt chó nghiêm túc.jpg

Song Jia vội vàng sửa lại, "Là người là được rồi."

Han Wangho: "..."

Người đàn ông: "Không có gì khác nữa?"

Song Jia lắc lắc đầu, con người cô không có yêu cầu gì nhất định đối với tình yêu.

Người đàn ông ho khẽ hai tiếng, "Nếu như Song tiểu thư không có yêu cầu gì khác thì tôi xin nói về yêu cầu của mình."

"Đàn ông kiểu thành gia lập nghiệp cũng không ít, tôi hi vọng sau khi chúng ta kết hôn, cô sẽ chăm lo việc trong nhà, đương nhiên sản nghiệp hai nhà cũng rất nhiều, điều kiện vật chất tôi cũng sẽ đáp ứng đầy đủ cho cô."

Song Jia: "Không, tôi chỉ đến xem mắt, không có ý định kết hôn."

Mà đối phương giống như không nghe thấy vậy, "Cho hỏi Song tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi."

Song Jia: "Ba mươi."

Người đàn ông kia nhíu chặt mày, "Vậy cô đã qua độ tuổi thích hợp nhất để sinh con rồi, tôi nghĩ Song tiểu thư..."


Cạch!

Người đàn ông kia còn chưa nói xong, trên bàn đã vang lên một tiếng động cực lớn. Han Wangho đập tay lên bàn, ly nước trên bàn phát ra một âm thanh chói tai.

Người đàn ông nhìn qua, "Cậu là?"

Han Wangho dõng dạc nói, "Người qua đường ."

Song Jia:....

Người đàn ông kia:....

Người đàn ông nhíu mày, "Vị tiên sinh qua đường này có ý kiến gì với chúng tôi sao?"

Han Wangho: "Chỉ là có một câu hỏi."

Người đàn ông:?

Han Wangho nhìn y, "Không biết sao hạn sử dụng của người nhà anh lại ngắn như vậy?"

Người đàn ông lập tức trừng lớn mắt.

Nói rồi quay qua nói với Song Jia: "Xem ra tỉ lệ t*ng trùng sống của anh trai này không cao đâu, hai người đã định trước là không thành."

Người đàn ông tức giận đứng bật dậy: "Cậu!"

Han Wangho ngẩng đầu đầy cao ngạo, trên mặt viết hai chữ lớn. SAO NÀO.


Cuối cùng màn xem mắt này cũng kết thúc trong thất bại, đối tượng xem mắt thứ ba càng trực tiếp hơn.

Trực tiếp không đến.

Song Jia và Han Wangho đứng bên đường uống nước mơ có gas, "Xem ra vẫn phải tiếp tục cuộc đời không cần đàn ông."

"Đều là người lưu lạc cõi nhân gian, gặp nhau hà tất quen biết!" Song Jia ngẩng đầu uống cạn nước có gas của mình, "Han Wangho, sau này chúng ta hợp lại với nhau đi."

Han Wangho mỉm cười, nói: "Cô nói lời ngốc nghếch gì vậy."Giọng cười của thanh niên trong trẻo, đôi mắt như phát sáng.

"Không có đàn ông nào thèm cô, nhưng tôi thì có."

Song Jia:....

Han Wangho uống nước mơ có gas, phụt---

"Khụ khụ, cô làm gì vậy?"

Han Wangho bị người ta vỗ lưng một cái thật đau.

Song Jia nhìn cậu một cái, "Đây là cái giá của việc phản bội tự do để bỏ theo trai."

Han Wangho: "..."

Hai người đứng bên đường, Han Wangho nhìn đồng hồ, đã ra ngoài ba tiếng rồi, nên về thôi.

Nhưng trùng hợp là điện thoại của Song Jia lại reo lên, là điện thoại của đối tượng xem mắt thứ ba đến trễ kia gọi tới. Nhưng dù sao cũng là do người nhà tìm đến, Song Jia không thể không bắt máy, chỉ sợ đối phương mách chuyện này với mẹ cô.

Cuối cùng người gặp tai ương vẫn là cô.

Sau khi nghe điện thoại xong, Song Jia thở dài.

Han Wangho ngậm nước mơ có gas trong miệng nhìn qua, nuốt nước có gas trong miệng xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Song Jia ngẩng đầu 45° nhìn trời, "Người thứ ba nói đang trên đường, lát nữa sẽ tới."

Han Wangho gật gật cái đầu bông xù ồ ồ hai tiếng, "Vậy cô có muốn tiếp tục không?"

Song Jia lắc đầu.

"Tôi cảm thấy tôi hôm nay đến không phải để xem mắt."

Han Wangho:?

Song Jia cảm thán sâu sắc cho phận mình, "Đến để lịch kiếp."

Nhìn người bạn duy nhất vì xem mắt mà ủ rũ, buồn rầu, chú chim đỗ quyên nhỏ nhúc nhích đôi cánh, nhất thời không biết nên an ủi như thế nào.

Han Wangho nhìn Song Jia đang bùng nổ cảm xúc kiểu đời không còn gì để luyến tiếc, "Đừng..."

Song Jia ngẩng đầu nhìn cậu.

Han Wangho nuốt nước miếng, thăm dò nói: "Tôi từ chối thay cô."

"Người chị em!"

Song Jia dang rộng vòng tay, Han Wangho thấy vậy thì hơi khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn cho đối phương một cái ôm động viên.

Ngay lúc Han Wangho nhẹ nhàng vỗ về lưng cô và ản ủi...

Song Jia: "Tôi chỉ chờ mỗi câu này của cậu."

Han Wangho:....


Hai người quay lại quán cà phê ban đầu, chỉ là, người lần này ngồi ở vị trí xem mắt đổi thành Han Wangho.

Sau khi hai người đến không lâu, đối tượng xem mắt thứ ba cũng đến ngay sau đó.

Han Wangho nhìn y, so với hai người trước thì đối phương trông bình thường hơn không ít. Khiến cậu không khỏi nghĩ rằng hóa ra thế giới này vẫn có người bình thường.

Người kia sau khi tiến vào liền đưa mắt nhìn quanh, không nhìn thấy Song Jia, trên mặt bắt đầu xuất hiện sự lưỡng lự.

Han Wangho vẫy vẫy tay với đối phương, "Ở đây."

Đối phương nhìn Han Wangho một cái, rồi lại chỉ chỉ vào người mình giống như đang hỏi.

Han Wangho gật gật đầu.

Đối phương bước đến nhìn Han Wangho, sau đó thăm dò: "Song tiểu thư mới đi Thái về hả?"

Song Jia ngồi phía sau:....

"...." Han Wangho, "Không, Song tiểu thư vẫn đang ở trên mảnh đất tổ quốc thân yêu, tôi là bạn của cô ấy."

Đối phương có chút nghi hoặc, "Vậy Song tiểu thư đâu?"

"Tôi đến để xem mắt với cô ấy."

Han Wangho thản nhiên mở miệng, "Song tiểu thư hôm nay có chút việc, không thể đến được, nên tôi đến thay cô ấy."

Đối phương nhíu mày, "Là do có chuyện gì gấp sao?"

Han Wangho: "Đời người có ba cái gấp."

"...."

Đối phương nhìn cậu, mở miệng hỏi: "Cho hỏi phải xưng hô thế nào?"

"Han Wangho."

"Cậu chính là Han Wangho!"

Đối phương chấn kinh nhìn người trước mặt, "Thì ra cậu trông như thế này!"

Han Wangho:....

Anh vậy là lịch sự đó hả?

Shin Sehoon nhìn người trước mặt, "Trước đây chính cậu là người đã làm cho Bae Dongho ra nông nỗi kia."

Mặt Han Wangho đầy nghi hoặc, "Thế nào cơ?"

Shin Sehoon: "Không ra con người."

"...."

Người trong giới kinh doanh đa số đều quen biết nhau, hơn nữa tuổi tác ngang ngửa, mà mùi hôi thối cũng giống hệt nhau, mấy tên phú nhị đại sáp lại ăn chơi nhảy múa với nhau là chuyện bình thường.

Bae Dongho cũng từng kể về Han Wangho với bọn họ, nói mình đã gặp không ít ác mộng.

Trước đây trong giới cũng chưa từng nghe thấy cái tên Han Wangho này, nhưng sau khi đối phương kết hôn với Lee Sanghyeok thì cũng có chút tiếng tăm.

Y vốn tưởng rằng Han Wangho xấu đến mức khiến người ta phát tởm, không ngờ vẻ ngoài lại đẹp như vậy.

Thật ra sau khi nghe Bae Dongho kể về người này, y lúc gặp Han Wangho trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao thì Bae Dongho cũng có thể nói là thủ lĩnh của nhóm phú nhị đại chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết như bọn họ, có thể đả kích đối phương đến nông nỗi đó, chàng thanh niên có gương mặt trông không chút tính công kích nào ngồi trước mặt này tuyệt đối không đơn giản.

Lẽ nào là... Giải heo ăn thịt hổ?

Shin Sehoon nuốt ực một ngụm nước miếng rồi lại nghiêm túc nói, "Cậu hôm nay đến là để thay Song tiểu thư tìm hiểu về tôi sao?"

Han Wangho nhìn qua, "Tôi đến thay cô ấy từ chối anh."

Han Wangho quan sát biểu cảm của đối phương, không biết tại sao cậu hình như lại nhìn thấy trên mặt của đối phương một chút... Sợ hãi?

Sắc mặt Shin Sehoon có chút mất tự nhiên, ho khẽ hai tiếng, "Tôi hôm nay đến là để xem mắt với Song tiểu thư, hai chúng tôi còn chưa gặp mặt, cô ấy không hiểu gì về tôi, vừa đến liền từ chối hình như không được tốt cho lắm."

"Huống hồ" Shin Sehoon ngẩng đầu nhìn Han Wangho một cái, sau đó tung tuyệt chiêu sát thủ: "Tôi là người được mẹ của Song tiểu thư mời tới, tin rằng bác gái cũng rất hài lòng về tôi, bằng không cũng sẽ không liệt tôi vào danh sách lựa chọn con rể của mình."

Han Wangho vừa nhìn liền thấu suy nghĩ của đối phương, nhìn trên cổ áo đang mở của đối phương còn lưu lại một dấu vết đỏ chói, mở miệng, "Anh đến đây với mục đích kết hôn đúng chứ."

Shin Sehoon có chút kinh ngạc, "Sao cậu biết."

Người như tên phú nhị đại này kiếp trước Han Wangho gặp nhiều rồi, đối phương đang nghĩ gì, cậu nhìn một cái là biết ngay.

"Nhà anh cũng đang hối anh kết hôn."

Shin Sehoon nhíu mày.

Han Wangho thả lỏng cánh tay, "Nhưng anh vẫn chưa muốn từ bỏ cuộc sống phong lưu ong bướm của mình, nên mới muốn xem mắt với một người môn đăng hộ đối rồi cưới về cho yên lòng người nhà, sau đó lại ra ngoài tiếp tục chơi bời."

Bị đối phương nói trúng tim đen, da đầu Shin Sehoon tê rần.

Han Wangho nhìn hắn một cái, "Nhưng anh đã ở bên ngoài chơi bấy bá, bẩn thành như vậy rồi thì còn có cô gái tốt nào chịu lấy anh chứ, tôi nghĩ mẹ của Song tiểu thư cũng chẳng qua là bị những lời ngon tiếng ngọt của anh làm mờ mắt mà thôi."

Shin Sehoon đứng bật dậy, nhất thời không nói nên lời, "Cậu...."

Sau đó Han Wangho liền tiến hành mười phút giáo dục về nam đức cho Shin Sehoon.

Đầu năm nay có ai không phải là người tốt nghiệp khoa nam đức chứ.

Shin Sehoon ngồi tại chỗ cúi đầu, nhất thời sợ hãi bội phần, cuối cùng cũng thấu hiểu nỗi khổ của Bae Dongho.

"Cậu đả kích người như thế này sẽ gặp báo ứng đó!"

Han Wangho không thèm để tâm.

Thấy không kích thích được đối phương, Shin Sehoon đứng dậy không cam lòng nói: "Tôi... Tôi nhất định sẽ theo đuổi bằng được Song tiểu thư, để cậu phải hối hận với những điều mà mình đã nói ngày hôm nay và xin lỗi tôi!"

Han Wangho nhìn y rồi cũng đứng dậy, không hề tức giận với những lời chửi bới của y.

Sau đó khẽ bật cười.

Shin Sehoon:?

Khóe môi Han Wangho nhoẻn một nụ cười, "Đừng kiếm chuyện với bạn tôi, chơi với tôi sẽ có được vài điều hay đó."

Shin Sehoon:....

Aaaaaaaaaaa!


Khi sắp chạy ra khỏi cửa quán cà phê thì bị Han Wangho gọi lại.

"Đợi đã!"

"Anh giúp tôi gửi cho Bae Dongho vài lời."

Thật ra đối với chuyện lần trước làm tổn thương đến tâm hồn mong manh yếu đuối của đối phương, cậu khá là áy náy. Shin Sehoon dừng chân, quay lại nhìn cậu.

Han Wangho vắt óc suy nghĩ một câu an ủi, "Anh ta không nhỏ, thật ra cũng khá to."

Shin Sehoon: ".... Cậu là ma quỷ hả?"

Han Wangho:....

Nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy thậm chí trông còn khá chật vật của đối phương, Han Wangho lặng lẽ thở dài.

Song Jia chứng kiến tất cả:....


Han Wangho nhìn đối phương, "Được rồi, tôi cũng phải về rồi, nếu không Sanghyeok sẽ không có cơm ăn mất thôi."

Song Jia kinh ngạc, "Cậu còn biết nấu cơm hả!"

Sau đó bắt đầu đánh giá người ta, "Tôi thấy cậu không giống người biết nấu cơm."

Han Wangho lúc này mới nhớ tới hình tượng nhân vật của mình, ngại ngùng nói: "Tôi bằng lòng vì Sanghyeok mà làm tất cả."

Song Jia vỗ tay.

Khá khen cho một tình yêu cảm động trời xanh.

Han Wangho nói lời tạm biệt với cô rồi rời khỏi quán cà phê.

Nhìn đồng hồ thấy sắp sáu giờ rồi, Han Wangho từ trong túi lấy tấm thẻ vàng ra nhìn một cái, cái này là cách đây không lâu Lee Sanghyeok đưa cho cậu để chi tiêu hằng ngày.

Cũng coi như là một tên cẩu nam nhân có lương tâm.

Han Wangho lấy điện thoại ra gọi điện, chuông reo một hồi đầu dây bên kia mới bắt máy.

Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, "Chuyện gì?"

Han Wangho mở miệng, "Anh đợi thêm chút nữa nhé, tôi về ngay đây."

Lee Sanghyeok: "Tôi không đợi cậu."

"... Ồ" Han Wangho cũng không để bụng, "Tối nay muốn ăn gì?"

Lee Sanghyeok: "Gì cũng được."

Một giây sau Lee Sanghyeok liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của chàng thanh niên: "Vậy ăn rau xào nhé."

Lee Sanghyeok: "...."

Đợi đối phương đọc tên món xong, Han Wangho mới cúp máy.


Han Wangho đi siêu thị lớn mua đồ để tối nay nấu ăn trước, khi đợi xe lại phát hiện tiệm trà sữa ở đối diện bên kia đường. Nhìn chiếc taxi không người ngồi cách đó không xa, lại nhìn qua tiệm trà sữa bên kia đường.

......

"Lấy tôi hai ly trà sữa trân châu có đá, cảm ơn!"

Nhân viên nhìn chàng thanh niên đẹp trai trước mặt, vội nói "vâng".

"Ê ê, mày nhìn anh đẹp trai đằng trước đi, đẹp trai ghê á!"

Cô gái bị bạn mình vỗ vai, cười nhe răng, nói: "Đã nói là trai đẹp, còn có thể không đẹp sao?"

Hai mắt cô bạn sáng rực, cực kì muốn thử, "Chúng ta đến xin kết bạn đi."

"Có được không đó?"

"Lỡ người ta có bạn gái rồi thì sao?"

"Có bạn gái rồi thì sau này không chia tay hay sao?"

"Cứ xin cái đã."

Cô gái còn có chút do dự, "Vậy lỡ người ta từ chối thì sao."

"Chuyện đó thì tao cũng hết cách."

Cô bạn vỗ vai đối phương, "Nhìn tao này."

Bước thẳng đến bên cạnh Han Wangho, nói với nhân viên: "Làm phiền cho tôi một ly trà sữa khoai môn trân châu."

Sau đó sờ vào túi, "Aiya, quên mang điện thoại rồi."

Khi đang đợi trà sữa, Han Wangho nhìn qua đối phương một cái, chỉ thấy đối phương mói với mình: "Anh đẹp trai, tôi quên mang điện thoại rồi, anh có thể giúp tôi trả tiền không?"

"Tôi nhờ bạn cầm giùm điện thoại rồi, bây giờ tôi đi lấy, lát nữa chuyển lại qua Kakaotalk cho anh, anh yên tâm, tôi hay đến quán này lắm, không lừa anh đâu."

Han Wangho nghe xong cũng không cảm thấy gì, gật đầu, "Được."

Nói xong liền lấy điện thoại ra quét mã của quán.

Người kia giả vờ ra khỏi quán tìm người.

"Được rồi, đã thành công một nửa, Kakaotalk sẽ lập tức tới tay, mày đợi tin tốt của tao đi."

Sau đó quay người, lại một lần nữa bước nhanh vào tiệm trà sữa.

"Anh đẹp trai, tôi trở lại rồi đây, cho hỏi bao nhiêu tiền."

Han Wangho nhìn số tiền trên điện thoại, mở miệng nói: "5000 Won."

"OK" đối phương lấy điện thoại ra, "Vậy anh đẹp trai, anh quét tôi hay tôi quét anh đây."

Han Wangho lướt điện thoại, "Cô quét tôi đi."

Nói rồi bàn tay cầm điện thoại giơ ra.

Nhìn mã thanh toán trên màn hình.

Đối phương:....

Ý gì đây!

Miệng người kia mấp máy, sau đó giơ tay lên quét mã thanh toán.

Đúng lúc trà sữa trân châu làm xong rồi, Han Wangho cầm trà sữa trên tay, định quay người rời khỏi tiệm trà sữa.

"Đợi đã!"

Đối phương giơ tay níu tay cậu lại.

Han Wangho nghi hoặc quay đầu lại nhìn, đôi mắt hiện lên chút khó hiểu.

Người kia thấy Han Wangho muốn đi liền sốt ruột, "Anh đẹp trai, lúc nãy cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi có thể biết tên của anh không?"

Han Wangho nghe xong liền mở một nụ cười tự tin, thản nhiên nói: "Jeong Jihoon."

Khăn quàng đỏ trước ngực lại càng thêm tươi thắm.

Đối phương:....

Đối phương tiến về trước một bước, cố gắng tìm tiếng nói chung với Han Wangho, "Anh đẹp trai tốt bụng thật đó, anh là người ở đâu vậy."

Han Wangho ngượng ngùng gãi đầu, vờ như đang suy nghĩ, "Người kế thừa của xã hội chủ nghĩa."

"...."

Đối phương hít một hơi thật sâu, "Vậy cho hỏi có thể thêm Kakaotalk không?"

Han Wangho lắc đầu.

Đối phương trừng lớn mắt, "Tại sao?"

Han Wangho rất tự nhiên nói, "Trên điện thoại cô không có sao?"

Đối phương cúi đầu nhìn app trên điện thoại mình, "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro