Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho chạy vụt qua dãy hành lang dài, bốn bề đều vô cùng xa hoa, đẹp đẽ, nhưng cậu lúc này không hề có tâm trạng ngắm nhìn.

Còn không chạy nữa là đến cái mạng cũng không còn!

Gần như đang chạy với tốc độ chạy 1000m trong giờ thể chất thời trung học, nhưng hành lang lại dài không thấy điểm cuối.

Han Wangho vì chạy quá nhanh mà thở dốc một cách mãnh liệt.

Cái hành lang này dài muốn chết!

Trống ngực cậu đập thình thình, giống như có cả vạn con marmota đang không ngừng chạy nhảy trong đó, trên hành lang này có không ít phòng, nếu như cậu không chạy nhanh một chút thì lát nữa sẽ có người bước ra, vậy thì không còn cơ hội nào cho cậu chạy trốn nữa.

Rất nhanh, Han Wangho liếc thấy một cánh cửa có phong cách châu Âu phía trước hành lang dài, lớp kính trên cửa tựa như đang phát ra ánh sáng.

Không!Đó không phải là ánh sáng. Đó là thánh quang của Chúa Jesus!

Cậu chỉ cần chạy ra khỏi đó thì sẽ lần nữa có được tự do, hướng về cuộc sống mới!

Trên mặt Han Wangho xuất hiện một nụ cười, Chúa ơi!


"Được rồi!"

"Con và Lee Sanghyeok là anh em lâu năm, chỉ bởi vì cậu ấy bị người ta tính kế mà con phải cách xa cậu ấy sao?"

Jeong Jihoon mất kiên nhẫn ứng phó với cha mẹ ở đầu dây bên kia.

Trước khi Lee Sanghyeok xảy ra chuyện, Lee gia vẫn luôn chống lưng cho nhà họ, nửa năm trước sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà liệt nửa người, cha hắn cùng em trai cùng cha khác mẹ đã liên kết với các cổ đông khác bắt đầu bóc lột tất cả mọi thứ của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok thân mang trọng thương, biết được bản thân mình nửa đời còn lại có khả năng sẽ không đứng dậy được nữa, anh nhất thời khó có thể tiếp nhận việc mình ngã một lần rồi không gượng dậy được, tính tình ngày càng trở nên cổ quái, âm u thất thường.

Lee Seongwoong lấy tình trạng tâm lý của con trai cả làm lý do, để con trai út Lee Seokhoon tiếp nhận mọi thứ trong tay Lee Sanghyeok, bên cạnh đó, những lão cổ đông bị Lee Sanghyeok tuổi trẻ khí thịnh vượt mặt ở công ty sớm đã nhìn anh không vừa mắt, mượn ý của Lee Seongwoong, góp gió thành bão, chiếc ghế điều hành của Lee Sanghyeok nhanh chóng bị treo lơ lửng.

Bây giờ mặc dù vẫn còn tên ở công ty, nhưng chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, người trong nghề đều là cáo già, sớm đã nhìn ra Lee Sanghyeok của bây giờ đã không còn huy hoàng như xưa nữa, thức thời xóa bỏ tất cả giới hạn.

Bởi vậy, cho dù hôm nay Lee Sanghyeok có kết hôn, thì các gia tộc lớn nhận được thiệp mời cũng không được mấy người tới dự.

"Nếu như không có chuyện gì khác thì con cúp máy đây."

Jeong Jihoon mất kiên nhẫn cúp máy, bực bội vò đầu. Hít một hơi thật sâu.

Ngày vui của anh em, nên vui vẻ một chút. Jeong Jihoon đi đến cửa, vừa kéo cửa ra!

Một chiếc bóng trắng vui mừng như điên chạy vụt qua.

Jeong Jihoon:?.

Jeong Jihoon nhất thời tưởng mình hoa mắt, sau đó chỉ nghe "rầm---" một tiếng, cửa hành lang dài chỉ còn lại hai cánh cửa đang liên tục khép mở như cánh bướm vì tác dụng của lực quán tính.


Han Wangho đẩy cửa như mở ra bước nhảy vọt của đức tin, cậu tự do rồi, bây giờ, ngoại trừ pháp luật ra thì không có gì có thể trói buộc cậu nữa rồi.

Nhưng vừa mới chạy ra được vài bước, cậu đã bị bức tường trắng cao lớn trước mặt chặn đường.

Han Wangho:?

Đây không hề giống với tưởng tượng của cậu.

Han Wangho nhìn bức tường trước mặt, sau đó quay đầu, toàn thân chấn động, đôi mắt mở to.

Trước mặt cậu là một tòa giáo đường khổng lồ, nguy nga, trang nghiêm, thiêng liêng bất khả xâm phạm, Han Wangho từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một tòa kiến trúc nào to lớn như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm.

Kiếp trước cậu chẳng qua chỉ là một thị dân nhỏ bé, một người bình thường giữa hàng vạn chúng sinh, cho dù có nhìn thấy những thứ này thì cũng chỉ là lướt qua trên TV mà thôi.

Han Wangho nhìn giáo đường trước mặt, nhất thời không dời mắt được.

Đây cũng!

Quá đỉnh rồi đó!!!

Han Wangho như nhà quê lên tỉnh ngẩng đầu nhìn, tòa kiến trúc nguy nga khổng lồ trước mặt đập vào mắt cậu, nhưng cậu lại nhanh chóng lắc lắc đầu.

Đây không phải là lúc để ngắm cảnh, cậu bây giờ phải chạy ra ngoài mới được.

Han Wangho đi vòng qua bức tường cao, muốn tìm lối ra, nhưng cậu trời sinh đã mù phương hướng, sau khi đi một vòng lớn vẫn về lại chỗ cũ.

Han Wangho:!.

Thật thần kì.


Hàng chân mày thanh tú của Han Wangho nhíu chặt, địa hình của tòa giáo đường này rất phức tạp, căn bản không để tên nhà quê như cậu có cơ hội đi ra ngoài.

Nghiêng đầu nhìn qua cánh cửa mà trước đó cậu xông ra, đó dường như là con đường duy nhất mà cậu có thể đi.

Han Wangho có chút mệt mỏi dựa vào tường, đôi mắt khẽ rủ xuống, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng vì chạy loạn một hồi mà rơi xuống trước trán, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên giật mình một cái.

Ban nãy bị sự đáng sợ của nhân vật phản diện làm cho mụ mị đầu óc, bây giờ bình tĩnh lại mới nghĩ tới. Thật ra cậu có chạy thì cũng chỉ có một con đường chết.

Trong sách, pháo hôi là kẻ chết đầu tiên trước mặt phản diện, chính là vì bỏ trốn ngay trong ngày kết hôn, để lại một mình Lee Sanghyeok ở lễ kết hôn bị người ta sỉ nhục, cười nhạo, mất hết mặt mũi.

Han Wangho đứng đó, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lòng lại lạnh như mùa đông tháng chín.

Sau đó Wangho dựng thẳng ngón giữa trắng nõn của mình lên trời. Không có gì, chỉ là mắng chửi cái thế giới này thôi.

Han Wangho có chút bất lực đứng tại chỗ, không biết đi đầu về đâu, trên bãi cỏ bên ngoài giáo đường nở rất nhiều hoa, không phân phân biệt được giống loài nên cứ gọi chúng là hoa dại vậy.

Cậu giơ tay ngắt một đóa hoa, "Về! Không về! về! "

Từng cánh, từng cánh hoa rơi xuống trước mắt. Nhìn cánh hoa cuối cùng còn sót lại trên cành, Han Wangho hít sâu một hơi, "Về."

Han Wangho nhìn nhụy hoa bị mình nhổ trọc lóc, nhất thời cảm thấy khó xử.

Sau đó não nhanh chóng vận hành, nếu như bây giờ cậu bỏ trốn, chắc chắn sẽ không thoát được con đường chết, quay về thay đổi tình tiết trong sách có khi lại sống lâu thêm được một chút.

Mắt Han Wangho rực sáng, đúng vậy! Cậu chỉ cần không tự tìm đường chết như nguyên chủ, rất có thể phản diện sẽ cho cậu một con đường sống.

Suy cho cùng thì những người Lee Sanghyeok báo thù sau khi trở mình đều là những kẻ nhân lúc anh tàn phế mà bỏ đá xuống giếng.

Han Wangho một lần nữa động viên chính mình, mặc dù bây giờ cậu không có bất kì định hướng gì với cuộc đời rách nát như chó cắn này, nhưng sống được ngày nào hay ngày đó.

Sau đó sửa sang lại bộ lễ phục trắng trên người, cậu nhất định phải để lại ấn tượng tốt trước mặt phản diện mới được. Nhưng Han Wangho rất nhanh đã ủ rũ như mèo con mới chui ra từ trong ụ đất, như lá bị người ta ngắt khỏi cành.

Khi cậu mới xuyên qua và chưa làm chủ được cơ thể này, đã lưu lại ấn tượng đầu tiên cho phản diện rồi. Đàn ông không thể nói không được! Nhưng vừa mở miệng đã nhắm vào phương diện đó.

Mặc dù ngoài mặt, thái độ của Lee Sanghyeok không có bất kì thay đổi gì, nhưng cái lão âm hiểm giả heo ăn thịt hổ này chắc chắn đã sớm ghi hận trong lòng rồi.

Han Wangho nhất thời suy nghĩ không thông, rõ ràng trước đó cậu đã chết đói rồi, bây giờ sao lại để cậu chết đi sống lại một lần nữa. Chỉ có thể là trò đùa ác ý của ông trời.

Han Wangho cúi đầu nhìn bộ lễ phục trắng trên người, chất liệu và đường may đều vô cùng đẹp và tinh tế.

Nhìn trang phục trên người mình, không ít những số không nhảy ra trước mắt cậu, từng cái chục, trăm, ngàn, vạn!

Han Wangho hít sâu một hơi. Đáng giá!

Han Wangho trước đó giống như trái cà héo đột nhiên xốc lại tinh thần, vừa định đi lại vào cửa liền phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Kết hôn, sao trước ngực cậu không cài hoa?

Han Wangho không biết hôn lễ của người giàu là như thế nào, nhưng khi cậu đi ăn tiệc thì chú rể đều đặc biệt được cài một đóa hoa trước ngực. Mặc dù cậu chủ yếu là đi ăn tiệc, nhưng có một vài chuyện vẫn để lại chút ấn tượng.

Han Wangho hồi tưởng, hình như trước ngực Lee Sanghyeok cũng không có, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn tường.

Hoa dại không biết tên:!.


"Wangho!"

Lee Seokhoon tìm trái tìm phải, tìm một lượt quanh giáo đường, cuối cùng cũng tìm được Han Wangho ở chỗ bức tường trắng.

Chỉ thấy Han Wangho đang cúi người, trong tay cầm một đóa hoa dại, miệng khép mở lẩm bẩm điều gì đó.

Lee Seokhoon bước lên phía trước.

"Đừng ngắt hoa dại bên đường, đừng hái, đừng hái hoa trắng! "

Lee Seokhoon:!.

Lee Seokhoon cố ép bản thân khôi phục lại vẻ mặt bình thường, chuyện hắn cần làm bây giờ là mang Han Wangho đào hôn, để người anh cả kia của hắn phải bị cười ta sỉ nhục, cười nhạo giữa hôn lễ.

Lúc nhỏ, trước khi hắn được nhận về Lee gia, trùng hợp học chung một trường mẫu giáo với Han Wangho, sau này, khi biết Lee Sanghyeok sắp cưới Han Wangho, hắn mới tìm cơ hội để gặp mặt Han Wangho.

Han Wangho căn bản không nhớ ra hắn là ai, nhưng Lee Seokhoon nói dối rằng lúc nhỏ Han Wangho từng cứu hắn, hắn luôn ghi nhớ trong lòng rồi dần trở thành ái mộ, lời ngon ngọt luôn treo trên miệng, không ngừng tặng quà xa xỉ.

Cũng may Han Wangho cũng không phải người có đầu óc gì, nhìn những món đồ có giá trị trước mặt thì ngay lập tức bị mê hoặc.


Trước hôn lễ một tuần, Lee Seokhoon càng tốt với Han Wangho hơn gấp bội, cũng chỉ vì ngày hôm nay có thể khiến Lee Sanghyeok xấu mặt.

"Wangho!" Kéo Han Wangho vốn đang ngồi ngắt hoa dại đứng dậy.

Nhìn người đàn ông trước mặt mà mặt mày mờ mịt.

Anh là ai vậy?

Han Wangho ban đầu còn chưa hoàn hồn lại, nhìn miệng người đàn ông trước mặt đang đóng mở như cái máy nói: "Wangho, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!"

"Tôi biết cậu không muốn gả cho anh tôi, đều trách tôi không đủ năng lực để ngăn cản tất cả chuyện này."

Nói rồi phẫn nộ đấm vào tường một cái.

Han Wangho:?.

Cậu hình như đã biết tên ngáo trước mặt này là ai rồi!

Bá tổng trong tiểu thuyết bá tổng, em trai cùng cha khác mẹ của phản diện- Lee Seokhoon, đồng thời cũng là gian phu cắm thêm sừng cho phản diện!!!

Han Wangho nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

Đừng có chơi trò đó với anh dâu là tôi nhé.

Ai ngờ đối phương căn bản không để ý đến vẻ mặt đầy ghét bỏ của Han Wangho, tiến lên phía trước kéo cổ tay Han Wangho: "Wangho, tôi đưa cậu đi, đi đến một nơi chỉ có hai ta, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi ta."

Có mùi đó rồi á!

"Thật ra tôi! "

"Tin tôi đi, tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây! "

"Cái đó! "

Lee Seokhoon tự biên tự diễn, Han Wangho căn bản không có cơ hội chen vào. Sau đó chỉ thấy Lee Seokhoon một hai kéo Han Wangho trèo lên tường.

"Wangho, cậu nhìn xem, thế giới ngoài kia rộng lớn như vậy, thế nào cũng sẽ có nơi cho chúng ta dung thân."

Han Wangho:?.

"Thật tôi muốn quay về kết hôn với anh trai cậu."

"Nói dối!"

Han Wangho:?.

"Wangho, tôi không cho phép cậu lừa dối chính bản thân mình, lừa dối tình cảm của chúng ta."

Người này hình như mắc bệnh gì nặng lắm.

"Tôi nào có."

"Được rồi" Lee Seokhoon đưa tay chặn miệng Han Wangho Lại, "Tôi hiểu cả mà, tôi hiểu hết."

Cậu hiểu cái rắm á!!

"Hôn lễ sắp sửa bắt đầu rồi, nếu còn không đi nữa thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất."

Cậu cũng biết hôn lễ sắp bắt đầu rồi hả, còn không đi nữa thì tôi không kịp mất.

Han Wangho không có thời gian ở đây dài dòng với hắn, quay đầu muốn nhảy xuống, ai biết được Lee Seokhoon lại túm chặt cậu, bắt đầu chơi bài tình cảm.

"Wangho, cậu còn nhớ trước đây khi ở trường mẫu giáo, không ai chịu chơi với tôi, chỉ có mình cậu hát cho tôi nghe không?"

"Bài hát đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, Tiểu Yến Tử mặc áo hoa, mùa xuân năm nào cũng đến đây, tôi hỏi Tiểu Yến Tử vì sao đến! a!!!!"

Han Wangho không nhịn nổi nữa, đạp hắn rớt xuống tường.

"Yến Tử nói, cậu con mẹ nó tự lo cho xong bản thân mình đi.".


Han Wangho nhìn Lee Seokhoon bị đạp ngã trên bụi cỏ bên ngoài bức tường của giáo đường một cái.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Sau đó hất đầu một cách kiêu ngạo nhảy về lại phạm vi trong giáo đường.

Tôi cao quý lắm, cậu không xứng.

Han Wangho cúi người nhặt những đóa hoa dại ban nãy rơi đầy đất, từ trong đó chọn ra một đóa hoa trắng nhụy vàng trông tao nhã nhất, cài lên túi trước ngực lễ phục.

Cánh hoa trắng theo gió lay động, cành lá xanh cài trong lớp vải, phối hợp vô cùng hài hòa với bộ lễ phục màu trắng.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt rủ xuống, hàng lông mi dài và rậm đổ bóng dưới ánh nắng mặt trời, trước trán là vài cọng tóc khẽ bay bay.

Không ngờ có một ngày cậu lại kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro