Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho nhào tới trên người Lee Sanghyeok, giống như chiếc lá dập dìu đong đưa vậy, đôi mắt trong veo đến lạ, "Sanghyeok, may mà anh tới rồi, tôi suýt nữa là bị ức hiếp đó."

Người bị hại, bị ức hiếp mở miệng bla bla, người ức hiếp kẻ khác thì mở miệng nhả ra hai cái răng.

Lee Seokhoon:....

Lee Sanghyeok:....

Han Wangho thấy anh không nói chuyện, đặt mông ngồi lên đùi anh, dụi dụi vào người Lee Sanghyeok, vô cùng tủi thân, "Anh không tin tôi?"

Lee Sanghyeok nhìn cậu ở cự li gần, ngẩng đầu lên, im lặng một lúc, "Không có."

Han Wangho: "Vậy sao anh không nói gì."

Lee Sanghyeok nhất thời cứng họng, Han Wangho nổi giận, "Anh không tin tôi?"

Lee Sanghyeok từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, "Không có."

Han Wangho bĩu mỗi đến mức treo được cả can dầu, "Vậy tại sao anh không nói gì?"

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, "Tôi cần thời gian."

Han Wangho thắc mắc, "Thời gian để làm gì?"

Lee Sanghyeok nhìn hai cái răng đầy máu kia, "Thuyết phục bản thân mình."

"...."

Han Wangho: "Anh bây giờ không cần thuyết phục bản thân nữa."

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn cậu, "Tại sao?"

Han Wangho nghiêm túc, "Đây chính là sự thật."

Lee Seokhoon vừa mở miệng liền chảy máu:....

Vừa định mở miệng phản bác, ngay sau đó liền thấy Han Wangho dùng hai tay ôm đầu Lee Sanghyeok, "Cho dù không phải là sự thật thì anh cũng phải tin tưởng tôi vô điều kiện."

Lee Sanghyeok mở miệng, "Tại sao?"

Han Wangho nói, "Bởi vì anh là bạn đời của tôi."

Mặt Lee Sanghyeok nhất thời ngây ra, không kịp hoàn hồn.

"Huống hồ" Han Wangho cố tình cúi đầu khóc thút thít trên đùi anh, giơ tay chỉ về phía Lee Seokhoon đang nôn cả máu, "Chính anh ta ăn hiếp tôi."

"..." Lee Seokhoon nổi gân xanh, "ĐM mày!!!"

Câu này vừa nói xong, miệng lại đầy máu.

"Anh nghe thấy rồi chứ!"

Han Wangho chỉ về phía người kia để Lee Sanghyeok nhìn, "Hắn còn mắng tôi."

Lee Seokhoon:....

Han Wangho giơ tay ra, cố ý chui đầu vào vòng tay anh, "Hắn vừa rồi còn nói là muốn lột đồ tôi ra."

Lee Sanghyeok nghe xong liền nhíu mày.

Khuôn mặt Han Wangho đầy vẻ nhịn nhục nhìn Lee Sanghyeok, "Tôi sống chết giữ lấy, hắn ra liền ép buộc."

Sau đó nghẹn ngào, "Tôi bị thương rồi nè."

Lee Seokhoon nuốt xuống một ngụm máu, "Ở đâu cơ?"

Lee Sanghyeok:....

Lee Seokhoon không thể tin được nhìn Han Wangho khóc lóc trong vòng tay Lee Sanghyeok. Khi cậu ta đấm hắn một đấm đâu có như vậy.

Han Wangho nghiêng đầu nhìn Lee Seokhoon một cái, sau đó kéo ống tay áo, để lộ ra cánh tay trắng nõn, "Đây nè."

Dưới ánh trăng, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn như tay trẻ con kia là dấu hằn đo đỏ, bây giờ màu sắc đã nhạt thành hồng rồi.

Xem chậm chút nữa...Là không thấy gì luôn rồi.

"Anh xem" Han Wangho đưa khuỷu tay đến trước mặt Lee Sanghyeok, "Đau lắm."

Lee Sanghyeok:....

Lee Seokhoon tức hộc máu, "Đây cũng tính là bị thương."

Han Wangho nghiêng đầu nhìn hắn, "Anh dám nói đây không phải anh làm?!"

Lee Seokhoon: "Con mẹ nó chứ, đợi thêm chút nữa là tan mất mẹ rồi!"

"...."


Lee Seokhoon nhặt hai chiếc răng của mình lên, ánh mắt như thẩm phán nhìn Han Wangho, nhưng chỉ cần mình không chột dạ....

Ánh mắt Han Wangho nhìn chằm chằm hắn thật lâu, sau đó quay đầu, "Anh đánh tôi rồi."

Lee Seokhoon:....

Lee Seokhoon hít sâu một hơi, "Chứng cứ đâu?"

Han Wangho chỉ cánh tay mình, "Đây chính là chứng cứ."

Nhưng vừa cúi đầu nhìn, vết hằn hồng nhạt trên tay sớm đã biến mất.

Han Wangho:....

Han Wangho xắn tay áo lên, sau đó nhìn Lee Sanghyeok, "Anh cũng nhìn thấy rồi, là anh ta đánh tôi đúng không?"

Lee Sanghyeok:....

Han Wangho: "Anh nói gì đi."

Lee Sanghyeok giống như đang thuyết phục chính mình vậy, lạnh nhạt thốt ra một chữ, "Phải."

Lee Seokhoon tức giận cực độ, loạng choạng đi về phía trước, "Anh cả, anh nói vậy có còn chút lương tâm nào không?"

"Anh nhìn em đi."

Lee Sanghyeok đưa mắt nhìn Lee Seokhoon phun ra một ngụm máu.

Lee Seokhoon lại chỉ vào Han Wangho, "Anh nhìn cậu ta xem."

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn Han Wangho đang làm vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Rốt cuộc ai là người bị hại?"

Lee Sanghyeok:....

"Cậu nói tôi ức hiếp cậu nhưng đến ngay cả một chứng cứ cũng không có."

Sau đó chìa hai chiếc răng đầy máu trong lòng bàn tay ra, "Mà tôi thì lại có chứng cứ."

Lee Sanghyeok ung dung, thản nhiên nhìn Han Wangho, "Cậu?"

Han Wangho hệt như chú thỏ con bị dọa sợ, lắc đầu nguầy nguậy, "Tôi không biết."

Sau đó đưa mắt nhìn hai chiếc răng kia, "Bạo lực lắm luôn á, tôi sao có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy được."

Mặt Lee Seokhoon tê liệt, "Cậu mới đi đường quyền vào mặt tôi, làm tôi rớt hai cái răng."

"Không hề."

Han Wangho mặt đầy sợ hãi xua tay, "Sao tôi có thể làm ra chuyện đó chứ."

"Tôi bình thường đến ngay cả một con kiến cũng đạp không chết, sao có thể ra tay đánh người."

Khá khen cho một đóa bạch liên hoa.

Sau đó dùng ánh mắt ỷ lại nhìn anh, "Sanghyeok."

Lee Sanghyeok giống như người máy không cảm xúc, "Cậu ấy nói không có."

"..." Lee Seokhoon chỉ cái miệng đầy máu của mình, "Vậy mặt tôi là chuyện gì đây, vừa rồi ở đây trừ tôi và cậu ra ra thì không có người thứ ba."

Han Wangho mở miệng, "Tôi không biết, có thể là tự anh vấp ngã."

Lee Seokhoon tức đỏ mắt, bước đến muốn túm lấy cậu, "Cậu giỏi nói quá nhỉ, cái gì cũng để cậu nói!"

Ai ngờ ngay sau đó lại thấy người đàn ông giơ tay lên bảo vệ cậu, Lee Seokhoon bất ngờ, "Anh cả, anh có ý gì đây?"

Lee Sanghyeok không mở miệng.


Lee Seokhoon nghiêng đầu nhổ một ngụm nước miếng lẫn máu, "Anh cả, anh không nhầm đấy chứ, lại đi bảo vệ cậu ta."

Han Wangho nghe vậy liền không vui, "Chồng của tôi không bảo vệ tôi, lẽ nào bảo vệ cậu?"

Lee Seokhoon: "Cậu!"

Han Wangho kiêu ngạo ngẩng đầu, giống như chó dựa hơi chủ vậy.

Lee Seokhoon nhìn hai người, đột nhiên bật cười, "Lee Sanghyeok, con mẹ nó, không phải là đã thích cậu ta rồi đó chứ."

"Anh đừng quên, lúc đầu các người kết hôn thế nào, cái tên khốn dính lấy anh này thật sự quá đê tiện."


Lee Seokhoon vừa nói xong, trước mặt ngay lập tức xuất hiện một bóng đen.

"ĐM!!!"

Bụng Lee Seokhoon nhói lên một cơn đau, nháy mắt dạ dày như quặn thắt, ôm bụng ngồi thụp xuống đất nôn khan.

Han Wangho cho người ta thêm một đường quyền rồi một lần nữa ngồi lại trên đùi Lee Sanghyeok, "Vừa nãy hình như hắn ta cũng bị thương như vậy đó."

Lee Sanghyeok:....

Lee Seokhoon ôm bụng, mặt nhăn nhó, lần này cũng không tranh biện với Han Wangho nữa, mà chuyển qua một hướng khác, "Lee Sanghyeok, không ai có thể hiểu rõ hơn anh, ban đầu Han Wangho vì cái gì mà kết hôn với anh."

"Cái tên ăn cây táo rào cây sung như cậu ta anh phải rõ nhất chứ, nếu không thì anh cũng đâu đề phòng cậu ta."

Sau đó nhìn Han Wangho đang ngồi trên đùi người ta, "Nhưng anh bây giờ lại đi bảo vệ cậu ta, không cảm thấy nực cười sao?"

Mắt Lee Sanghyeok tối lại, "Cậu muốn nói gì?"

"Không có gì."

Lee Seokhoon cười, nhe hàm răng đầy máu, "Tôi chỉ muốn khiến anh tỉnh táo lại thôi, tôi vừa nãy đã hỏi giúp anh rồi."

Nói rồi chỉ vào Han Wangho: "Cậu ta kết hôn với anh chỉ vì háo sắc ham tiền của anh mà thôi."

Lee Seokhoon ác liệt nhìn về phía Han Wangho, ai ngờ đối phương không chút chột dạ.

Han Wangho nhìn hắn, "Nếu không thì vì cái gì?"

Nói rồi ôm lấy cánh tay Lee Sanghyeok, "Tôi chính là thích anh ấy vừa giàu vừa đẹp trai."

Lee Seokhoon: "Anh cả, anh bị cậu ta lừa rồi, cậu ta căn bản không yêu anh, kết hôn với anh chỉ vì lợi ích!"

"Sanghyeok, anh đừng tin hắn, lời hắn nói vừa nghe liền biết ngay không phải thật."

Lee Sanghyeok:?

Han Wangho nghiêm túc, "Hắn ta ngậm máu phun người!"

"...."

"Hắn ta đang đố kị."

Sau đó nhào tới, nói bên tai anh: "Tôi yêu anh nhất, trên đời này chỉ yêu một mình anh."

Lee Seokhoon giậm chân, "Tôi đố kị cái gì?!"

"Anh cả, anh cũng nhìn thấy rồi đó, vết thương trên mặt và trên người tôi đều do cậu ta, anh bây giờ nói cho dễ nghe thì là hoạt động không tiện, anh không sợ sau này cậu ta sẽ ra tay với mình sao?"

Han Wangho giơ tay che tai Lee Sanghyeok lại, "Anh đừng nghe hắn nói bậy, tôi yêu anh còn không hết, sao nhỡ làm đau anh."



Chính vào lúc Lee Seokhoon và Han Wangho đang tranh cãi, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào.

Không ít người, không ngừng đi đến vườn hoa, dẫn đầu là Lee lão gia và Lee Suryeon đang đỡ ông, Lee Seongwoong và những người khác theo sau.

Thấy Lee Sanghyeok ra ngoài đã lâu chưa quay lại, có người liền đề xuất ra ngoài đi dạo cho tiêu thực, tiện thể tìm người.

Ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy khung cảnh đặc sắc này.

Lee lão gia nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt, "Chuyện gì đây?!"

Lee Seokhoon bước đến, "Ông nội."

Han Wangho đứng dậy khỏi người Lee Sanghyeok, cũng gọi theo, "Ông nội!"

Lee Seokhoon chỉ vào Han Wangho, "Con chỉ là đến nói chuyện với cậu ta vài câu, ai ngờ cậu ta lại ra tay đánh người."

Lee lão gia nhíu mày.

Han Wangho mở miệng nói: "Con không có, là anh ta tự ngã."

Lee Suryeon vội vàng xoa dịu, "Ông nội, đây nhất định là có hiểu lầm gì đó."

"Có gì mà hiểu lầm, chị cả, chị không nhìn thấy miệng em sao?"

Lee Seokhoon vừa nói xong liền khiến ánh mắt mọi người tập trung vào miệng mình, chỉ thấy đối phương lúc nói chuyện còn đang chảy máu.

Lee lão gia nhìn Han Wangho, mở miệng, "Thật là cậu?"

Han Wangho vừa định mở miệng, ai ngờ cổ tay lại bị người ta nắm chặt, trực tiếp kéo mình về bên người.

Đôi mắt đen láy của Lee Sanghyeok sâu không lường được, "Không phải cậu ấy."

Lee lão gia thấy Lee Sanghyeok mở miệng liền trầm mặc, Lee Sanghyeok là do một tay ông nuôi lớn, bây giờ thất thế rồi nhưng tình cảm vẫn còn đó, tâm trạng đột nhiên phức tạp.

Lee Seokhoon: "Vậy anh cả nói xem, em sao lại bị thương."

Han Wangho tức giận, "Tự cậu ngã."

Lee Seokhoon: "Tôi tự ngã mà bản thân còn có thể không biết sao?!"

"Vậy cậu lấy video giám sát ra cho mọi người xem đi!"

Ai ngờ câu này vừa nói xong, mắt Lee Seokhoon lập tức dại ra, hắn thật sự tính sót rồi, nếu như lấy video giám sát ra trước mặt mọi người, chỉ có thể nhìn thấy cảnh hắn bám riết lấy Han Wangho rồi bị đối phương đấm cho một phát.

Nếu như Lee lão gia không ở đây thì hắn còn có thể tìm đường sống trong cái chết, nhưng Lee lão gia ở đây rồi, ông căn bản sẽ không cho hắn có cơ hội biện giải.

Thấy hắn im lặng, Lee lão gia mở miệng, "Vết thương trên mặt con thật sự do cậu ta?"

Lee Seokhoon nhất thời siết chặt nắm đấm, sau đó nghiến chặt răng rít ra hai chữ, "Không phải."

Lee lão gia dường như vừa nhìn đã đoán được chuyện xảy ra giữa họ, bây giờ làm rõ mọi chuyện cũng chỉ thêm mất mặt trước họ hàng, thuận thế cho một đường lui, "Nếu đã là hiểu lầm thì giải tán hết đi."

"Con cũng mau mau đến bệnh viện xử lý đi."

Nói rồi một lần nữa để Lee Suryeon đỡ mình, đưa mọi người rời đi.


Lee Seokhoon nghiến răng nhìn Han Wangho, "Cậu giỏi thật đó, một đấm này cũng ác lắm."

Han Wangho khiêm tốn cúi đầu, "Không cần khách sáo."

"...."

Lee Seokhoon ôm mặt rời đi, không hề dừng lại.


Lee Minhyeong không đi theo đoàn người mà tiến đến, "Cậu út thật sự là bị anh đánh?"

Han Wangho: "Ừ ."

"Móa ơi ha ha ha ha ha ha, anh đỉnh của chóp luôn á."

Han Wangho nhìn Lee Minhyeong đang cười như điên, "Nhỏ tiếng thôi."

Lee Minhyeong:?

"Người đều đã phải nhập viện rồi, chúng ta vui vừa phải thôi."

"...."

Lee Minhyeong nhìn Han Wangho mà nuốt nước miếng, thật sự không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, sau đó lắp ba lắp bắp nói, "Không ngờ anh còn lợi hại như vậy, có thể đánh ra nông nỗi đó."

Han Wangho ngại ngùng cúi đầu, "Mọi người đều là họ hàng, phải để cho người ta một con đường lui."

Lee Minhyeong: "..."

Đã vào viện luôn rồi đó.

Lee Minhyeong hít sâu một hơi, thốt lên một âm thanh đầy nghi hoặc, "Anh đánh cậu út như nào, nắm đấm?"

So với Lee Seokhoon thì Han Wangho trông yếu ớt hơn hẳn, hai người nếu như đánh nhau, theo lý mà nói, người bị thương không thể là Lee Seokhoon được.

Han Wangho giơ tay lên, chiếc nhẫn trên tay phát ra ánh sáng chói lọi.

Lee Minhyeong: "Trứng bồ câu?"

Han Wangho: "Hợp kim cứng nhất."

"...."

Giỏi quá rồi.

Không bao lâu sau Lee Minhyeong đã bị Lee Suryeon gọi về, Han Wangho thấy vậy cũng đẩy Lee Sanghyeok đi, "Chúng ta cũng về nhà thôi."


Hai người chào Lee lão gia xong thì lái xe rời đi, khi đang dừng đèn đỏ, Han Wangho quay qua nhìn anh, nói: "Lúc nãy sao anh lại ra ngoài?"

Lee Sanghyeok nhìn cậu, không nói gì.

Han Wangho thăm dò, "Nghe hết rồi?"

"Không có."

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, "Khi tôi tới răng cậu ta đã rơi rồi."

Han Wangho:....

Chàng thanh niên đỏ mặt giải thích, "Thật ra tôi bình thường không có bạo lực vậy đâu, hôm nay nhất thời xúc động."

Lee Sanghyeok lại nhìn cậu, không nói gì.

Han Wangho bị nhìn đến mức da đầu tê rần, "Nếu như nghĩ kĩ lại thì anh có thể biết ngay tôi đánh người là có lý do mà."

Sau đó bịa ra một cái cớ sứt sẹo, "Nếu như không phải vấn đề ở hắn ta thì sao tôi không đánh người khác mà cứ nhằm vào hắn."

Lee Sanghyeok: "Vì xung quanh không có ai."

"...."

Han Wangho nghiêm túc, "Vì hắn ta kiếm chuyện với tôi."

Thấy anh im lặng, Han Wangho mở miệng, "Anh trách rôi?"

Lee Sanghyeok: "Không có."

Han Wangho nhìn mặt anh, không hiểu sao trong lòng lại bùng lên cơn giận, "Anh đang trách tôi."

Lee Sanghyeok: "Tôi đã nói tôi không có."

"Anh có!"

"Anh trách tôi đánh người ở Lee gia gây phiền phức cho anh."

Han Wangho bĩu môi, đúng lúc này đèn chuyển xanh, anh đang định mở miệng nói chuyện, cậu liền thu tầm mắt lại, tiếp tục lái xe.

Cả đoạn đường trong xe đều im phăng phắc.

Mãi đến khi về nhà, vào phòng, Lee Sanghyeok mới mở miệng, "Tôi không trách cậu."

Han Wangho quay đầu đi, không thèm để ý.

Lee Sanghyeok tiến đến kéo cánh tay cậu, "Han Wangho."

Han Wangho không thèm nhìn, "Làm cái gì?"

"Cậu đang giận dỗi gì vậy?!"

Han Wangho tự nhận mình là một người khá vô tư, nhưng cũng không làm sao ngăn được những lời nói hèn hạ vang lên bên tai, lúc này, cái cảm giác uất ức khi bị người ta sỉ nhục dâng lên trong lòng, không sao phai nhạt, "Tôi nào có."

Nói rồi quay người lên lầu, nhưng cánh tay rắn chắc của đối phương lại không chịu buông.

Lee Sanghyeok thấy vậy thở dài.

Han Wangho tức giận, "Anh mất kiên nhẫn với tôi?!"

Lee Sanghyeok: "Tôi còn chưa nói gì mà."

Han Wangho: "Vậy sao anh lại thở dài?"

"Vậy cậu hỏi chính mình xem sao lại không nghe lời như vậy."

Lee Sanghyeok kéo cậu đến bên mình, "Han Wangho, hôm nay cho dù cậu đánh cậu ta vì lý do gì, tôi đều không trách cậu."

Han Wangho vẫn bĩu môi như trước, "Vậy tại sao anh không mở miệng."

Lee Sanghyeok thắc mắc, "Mở miệng gì cơ?"

"Mở miệng mắng hắn ta."

Còn chưa đợi Lee Sanghyeok thắc mắc, Han Wangho đã nói tiếp: "Lúc đó ở trên xe, khi tôi nói Lee Seokhoon không phải với tôi, anh nên cùng tôi mắng hắn chứ."

"Vì tôi không mắng cậu ta nên cậu mới giận?"

Han Wangho gật đầu, "Vậy mới hợp lẽ thường chứ."

Lee Sanghyeok không hiểu, "Tại sao?"

"Bởi vì tôi với anh mới là người một nhà, anh phải bênh tôi, khi tôi nói xấu hắn ta, anh phải cùng tôi nói xấu."

Mặt anh ngơ ngác.

Han Wangho nghiêm mặt, "Anh hiểu chưa?'

Người đàn ông gật đầu.

"Lee Seokhoon là tên khốn nạn."

Lee Sanghyeok giống như người máy không cảm xúc, máy móc mở miệng, "Tên khốn nạn."

Han Wangho nghe vậy mới hài lòng, sau đó nghi hoặc hỏi, "Vừa rồi trên xe sao anh không nói mà về nhà mới nói."

"Vì cậu đang lái xe."

"Cái này với lái xe có liên quan gì đâu?"

Lee Sanghyeok im lặng một lúc, nói, "Cậu không biết?"

Han Wangho:....

Đối phương không nói gì, nhưng giống như đều nói cả rồi.

Nhìn sắc mặt cậu tốt lên, Lee Sanghyeok thầm thở phào.


Mấy ngày sau đó Han Wangho như thường lệ mà nấu một ngày ba bữa cho Lee Sanghyeok, chủ nhật, trời vừa sáng Han Wangho đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, "Xin chào."

Giọng Son Siwoo từ đầu dây bên kia truyền đến, "Dậy chưa đó?"

"Thu dọn đồ đi thôi."

Han Wangho nghe thấy giọng đối phương, lập tức tỉnh táo lại không ít, "Tới rồi?"

Son Siwoo: "Không sai, tới rồi."

Han Wangho xuống giường bắt đầu mặc quần áo, "Không phải nói là một tuần sau sao?"

Son Siwoo: "Cậu ở nhà mấy ngày rồi?"

Han Wangho ngủ đến mụ mị đầu óc, nhất thời chưa phản ứng kịp, "Bảy ngày nè."

Son Siwoo: "Một tuần con mẹ nó chứ chính là bảy ngày!!!"

"...."

Han Wangho nhanh chóng thu dọn hành lý, thời gian gấp gáp, không kịp làm bữa sáng nên đành pha cho Lee Sanghyeok một bát mì, tiện thể để lại một mảnh giấy.

Đợi đến khi ngồi lên xe rồi, cái trán trắng trẻo của cậu đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Son Siwoo: "Cậu làm cái gì mà mệt ra nỗng nỗi này."

Han Wangho há miệng thở, "Thức dậy."

"...."

Lúc này, mái tóc vểnh lên của cậu chính là minh chứng cho một buổi sáng đầy vội vã.

Nhìn Han Wangho đã mệt như chó, Son Siwoo mở miệng, "Cậu là hình tượng gì vậy?"

Han Wangho: "Chủ gia đình ra ngoài kiếm tiền."

Sau đó hỏi ngược lại đối phương: "Không giống hả?"

Son Siwoo mặt đầy bất lực, "Giống."


Hai người một đường vội vã, cũng may khi Han Wangho đến trường quay thì đang trong thời gian chuẩn bị tạo hình.

Nhà tạo mẫu vò đầu Han Wangho, "Vai này của cậu quay thêm hai ngày là đóng máy rồi."

Han Wangho: "Vậy thì khá nhanh đó."

Nhà tạo mẫu: "Sau khi đóng máy có dự tính gì không?"

Han Wangho không chút nghĩ ngợi, "Về nhà."

"..." Nhà tạo mẫu: "Tôi nói về sự nghiệp cơ."

"Đi bước nào hay bước đó."

Nhà tạo mẫu tươi cười: "Không ngờ cậu lại là người thích chắc chắn như vậy."

Han Wangho: "Dù sao cũng nửa năm mới làm việc một lần."

"...."

Han Wangho thay phục trang xong liền đến trường quay, Kim Jiwon thấy cậu liền bước đến, "Đã lâu không gặp."

Han Wangho cũng chào hỏi cô, "Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi chứ?"

"Giải quyết xong hết rồi."

Nói rồi Kim Jiwon kéo Han Wangho qua một góc, "Hôm nay có người đến tham ban, làm gì cũng phải cẩn thận đó."

(tham ban: nhà đầu tư đến quan sát tiến độ)

Han Wangho có chút khó hiểu, "Tại sao phải cẩn thận?"

"Người đến tham ban là người trong nhà Son Seokkoo, đến rồi thấy ai không thuận mắt là kiếm chuyện liền."

Phân cảnh này là cảnh trước khi Kiwoo tỏ tình với nữ chính, tổng cộng chỉ có hai câu thoại, mời nữ chính ngày mai gặp nhau trên cầu.

Han Wangho và Kim Jiwon bắt đầu quay, xung quanh có không ít người nhìn.

Kim Geobu đứng giữa đám đông, "Chính là cậu ta?"

Son Seokkoo gật đầu.

"Cũng không có gì đặc biệt."

Son Seokkoo hiếm khi không hất mặt lên trời, "Anh ấy rất đặc biệt, không giống những người khác."

"Ví dụ?"

"Anh ấy mắng em."

"..."

Kim Geobu nhìn Son Seokkoo, nhất thời cảm thấy hắn như một tên cuồng ngược đãi vậy, "Nếu như chú thích cứ lấy tiền chơi không phải là được rồi sao."

"Không thể dung tục như vậy, cái em muốn là tình yêu."

Son Seokkoo: "Em không thể khiến anh ấy yêu em sao?"

"Dựa vào đâu?"

Son Seokkoo vừa định mở miệng, ngay lập tức nghe ông anh nhà mình nói: "Dựa vào cái tính cách khó ưa của chú?"

"..." Son Seokkoo nghiến răng, "Dựa vào trái tim chân thành của em."

Kim Geobu cẩn thận đánh giá cậu giữa đám đông, không hiểu sao cứ cảm thấy quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra.

Sau đó cũng không tự làm khó mình, dù sao nghĩ không ra cũng không có gì quan trọng cả.

"Anh đợi đi, đợi quay xong em sẽ bày tỏ lòng mình với anh ấy, cho anh ấy một kinh hỉ."

Kim Geobu: "Chú cảm thấy đây là kinh hỉ?"

Son Seokkoo: "Em thích anh ấy, cái này không đủ kinh hỉ sao?"

"Chú chỉ giống anh mỗi điểm này."

"Đẹp trai nhiều tiền?"

"Đủ tự tin."

"...."

Kim Geobu cũng không đả kích hắn nữa, điện thoại trong túi rung lên, "Anh đi nghe điện thoại."

Son Seokkoo bực bội xua tay, "Đi mau đi."


Kim Geobu cũng không đi xa.

"Hôm nay tạm hoãn đón."

Kim Geobu nhướng mày, "Tôi cũng đang có ý này, hôm nay có chút việc."

"Còn chưa về nước?"

"Về từ hôm qua rồi."

"Vậy là chuyện gì?"

"Chuyện chung thân đại sự của em trai tôi."

Sau đó Kim Geobu hỏi, "Bên cậu có tiếng gì rột rột thế?"

"Ăn mì gói."

"Chậc, chuyện gì thế này, mặc dù hôn lễ của cậu tôi không về kịp nhưng gần đây nghe nói cái tên tiểu yêu cậu cưới về chăm cậu đến từng chân tơ kẽ tóc mà."

Kim Geobu hứng thú, "Cuộc sống sau hôn nhân thế nào?"

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn mảnh giấy nhỏ trên bàn, "Cũng khá tốt."


Phía bên kia Han Wangho vừa quay xong, đang nói cảm ơn với các nhân viên trong đoàn lại đột nhiên bị chặn lại.

Nhìn thấy đôi lỗ mũi quen thuộc, Han Wangho mở miệng, "Đã lâu không gặp."

Son Seokkoo vừa định mở miệng lại nghe thấy cậu thẳng thắn: "Không gặp cũng được."

"...."

Son Seokkoo hít sâu một hơi, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

Chàng thiếu gia bị hỏi còn có chút ngại ngùng, "Chúng ta đi đến nơi không người nói chuyện."

Han Wangho quyết đoán từ chối, "Không được."

"Tại sao, tôi tìm anh nói chuyện đó!"

Son Seokkoo khó hiểu nhìn Han Wangho, giống như nói chuyện với cậu là đang cho cậu một ân huệ vậy.

"Chỉ là không muốn thôi."

"Tôi muốn tỏ tình với anh."

Han Wangho giật mình, "Vậy thì nên tìm nơi không người thôi."

"...."

Hai người đi đến một góc, Son Seokkoo sắp xếp từ ngữ trong lòng, "Tôi..."

Han Wangho: "Tôi từ chối."

Son Seokkoo kinh ngạc, "Tại sao?"

"Vì tôi không thích cậu."

"Tại sao anh không thích tôi?"

Han Wangho ngây người, cậu không tự biết nghĩ hả?

Son Seokkoo không từ bỏ, "Nhưng mà, Han Wangho, tôi thích anh, lần trước chúng ta tranh cãi tôi đã bị anh thu hút, anh là người đầu tiên dám nói chuyện kiểu đó với tôi."

Han Wangho: cắm mặt xem điện thoại trên tàu điện ngầm

Han Wangho không thể cứng chọi cứng với tên thiếu gia này, uyển chuyển nói, "Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi từ chối."

Son Seokkoo nghẹn ngào, "Tại sao, lẽ nào tôi không đẹp trai sao?"

"Không có tiền sao?"

"Không, là vấn đề của bản thân tôi."

"Vấn đề gì?'

"Không thích người như cậu."

Son Seokkoo tức giận, "Anh không thích tôi chỗ nào, tôi sửa, không được sao?"

"Tôi thích dáng vẻ cậu không thích tôi của trước đây."

"..." Son Seokkoo hít sâu một hơi, "Trừ cái này ra, anh còn không thích gì?"

Han Wangho không chút do dự, "Tôi không thích trẻ tuổi nhiều tiền."

Son Seokkoo nhỏ hơn Han Wangho hai tuổi nghiến răng, "Còn gì nữa?"

"Thích người lạnh nhạt một chút."

"Còn gì nữa?!"

"Không dùng lỗ mũi nhìn tôi."

"...."

Son Seokkoo nghiến chặt răng, "Anh..."

Han Wangho giơ một tay lên, "Là tôi không biết tốt xấu."

"Cậu rất tốt, tôi không xứng, quên tôi đi, tìm người khác tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro