Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho:!!!

Nhìn mặt cô, Han Wangho đỏ mặt, "Không phải như cô nghĩ đâu!"

Song Jia: "Tôi nghĩ thế nào cơ?"

Han Wangho: "Chúng tôi chỉ đơn thuần vào đó nói chuyện thôi à."

Song Jia nhìn cậu, "Hai cậu nói chuyện mà phải cởi quần áo?"

Han Wangho lập tức đỏ hết cả tai, miệng như cứng lại, "Cô nghe tôi giải thích đi."

Song Jia bịt tai, điên cuồng lắc đầu, "Tôi không nghe!"

"Tôi không nghe!"

"Tôi không nghe!"

"...."

Thấy Han Wangho bị ghẹo đến đỏ mặt, Song Jia mới chịu dừng, "Được rồi, ghẹo cậu chơi thôi."

"Đi, đi nhặt củi về nhóm lửa."

Nét quẫn bách trên mặt Han Wangho lúc này mới bớt đi đôi chút, "Đi đâu nhặt vậy?"

Song Jia chỉ một nơi cách đó không xa, "Sau núi và rừng cây đều được, đi đâu trước?"

Jeong Jihoon vuốt cằm, "Ra sau núi trước đi, đi tới đây một chuyến mà chỉ vào rừng cây thì chẳng có gì thú vị cả."

"Được, vậy ra sau núi trước."

Han Wangho nhìn qua, đi một chuyến chắc chắn tốn không ít thời gian, "Có thể đợi tôi chút không?"

Song Jia nghi hoặc nhìn cậu, "Cậu muốn làm gì?"

Han Wangho chạy như điên về lều, thò đầu vào, "Sanghyeok, tôi đi nhặt củi một lúc nhé."

Lee Sanghyeok vừa mặc đồ xong, nhìn cậu, hờ hững đáp lại một tiếng "ừm".

Han Wangho chớp chớp mắt với anh, "Đừng nhớ tôi đấy nhé."

Nói rồi lùi đầu ra.

Đợi Han Wangho quay lại, chỉ thấy hai người nhìn mình với ánh mắt kì lạ.

Han Wangho có chút ngại ngùng cúi đầu, "Hai người nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngại đó."

"...."

"...."

Han Wangho gãi đầu, "Sao vậy?"

Song Jia: "Chỉ mình cậu có đôi?!"

Jeong Jihoon: "Chỉ mình cậu có người tìm?!"

Han Wangho thử hỏi: "Lẽ nào không phải sao?"

Song Jia và Jeong Jihoon nghe xong liền giật mình.

Han Wangho nhìn hai người, "Hai người có người yêu không?"

"...."

Nhào vô, tổn thương lẫn nhau đi nào.

Song Jia giơ tay bịt miệng Han Wangho lại, tránh để cậu tiếp tục bô bô cái miệng, "Được rồi, đi thôi."


Mấy người họ đến sau núi, vừa nhặt củi vừa ngắm cảnh.

Khi đến một sườn núi, Jeong Jihoon kinh ngạc phát hiện: "Ê!"

"Hai người qua đây đi."

Han Wangho đang hái hoa dại đứng bật dậy: "Sao đó?"

"Qua đây là biết ngay."

Sau khi hai người Song Jia và Han Wangho đi lại, Jeong Jihoon chỉ về một nơi xa: "Ở đây có thể ngắm mặt trời mọc và lặn."

Nói rồi chỉ vào một con đường nhỏ, đó là con đường đi lên đỉnɦ núi, chắc chắn có thể ngắm rõ hơn.

Han Wangho há hốc miệng hình chữ O: "Thật sao?"

Cảnh mặt trời mọc cậu mới chỉ nhìn thấy trên TV thôi.

Jeong Jihoon gật đầu: "Nhưng mùa hè trời sáng rất sớm, nếu như muốn ngắm thì phải đến đây từ ba giờ, trễ một chút là không được rồi."

Han Wangho cầm hoa dại trong tay, mặt hướng về phía đó rồi nghiêng đầu nhìn qua đường lên đỉnɦ núi.

Lúc này, Han Wangho vừa ôm củi, vừa cầm hoa, Song Jia nghi hoặc: "Không phải là đến nhặt cành khô sao?"

"Cậu hái hoa làm gì?"

Han Wangho cười đến xán lạn: "Tôi hái cho Sanghyeok."

Song Jia: "Chỉ mình cậu có đôi?!"

"Không sai" Han Wangho mỉm cười tự tin: "Chỉ mình tôi có."

"...."

Nói rồi lại ngồi xổm xuống hái, Song Jia cũng ngồi xuống: "Người chị em, cậu nói tôi nghe xem đời sống hôn nhân thế nào, có tốt không?"

Han Wangho nghĩ ngợi một lúc: "Tốt lắm ó."

Có ăn, có uống, có tiền.

Song Jia nhìn cậu: "Vậy hai người có cãi nhau không?"

"Cãi nha."

Song Jia kinh ngạc: "Cậu và Sanghyeok vậy mà còn cãi nhau nữa hả?!"

Han Wangho thắc mắc, tính tình Lee Sanghyeok có tốt hả, không giống nha.

Sau đó thăm dò hỏi: "Tại sao không thể?"

"Cậu ấy cũng cãi nhau với cậu?"

"Đúng vậy."

Song Jia: "Tôi cứ tưởng là mình cậu solo."

"...."


Dựng lều xong thì mấy người đã phân công công việc rõ ràng, ba người Song Jia nhặt củi, Park Jaehyuk và bạn bè thì dựng khung sắt và bếp.

Park Jaehyuk xắn tay áo lên tới khuỷu, từ trong lều bước đến chỗ Park Dohyun cách đó không xa: "Làm gì đó?"

Cơ thể Park Dohyun chợt cứng đờ, sau đó nhìn anh trai nhà mình một cái: "Có làm gì đâu nờ."

"Vậy chú vào lều ngoan ngoãn ngồi đó đi."

Park Dohyun: "Em ra ngoài dạo cho khuây khỏa."

"Lạc đường rồi anh lại phải đi tìm chú."

"..." Park Dohyun nhíu mày: "Sao anh lại nói em như vậy, em ra ngoài đi dạo cho giải tỏa cảm xúc thôi mà."

Park Jaehyuk không thèm nhìn hắn lấy một cái, cúi đầu dựng giá sắt: "Chú có tâm trạng gì để giải tỏa hả."

Park Dohyun: "Em thất tình đó."

"Chú có tình để thất hả?"

Park Dohyun:...

Park Jaehyuk là một tên trai thẳng: "Đến khởi đầu còn không có, làm gì có cửa để thất tình."

"...."

Park Dohyun lập tức tức giận: "Anh quá đáng rồi đó!"

Nói rồi bắt đầu đâm vào tim y: "Chỉ có anh từng yêu, không xem người ta ra cái gì, để người ta chạy mất mới đi tìm, bây giờ không phải cũng chưa tìm ra sao."

Park Jaehyuk lập tức đen mặt: "Chú..."

Bạn bè kế bên vội vàng lên tiếng: "Được rồi, được rồi."

Park Jaehyuk nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo: "Đừng làm chuyện khiến anh mày mất mặt."

Anh trai nhà mình giận rồi, Park Dohyun rụt cổ, không dám hó hé tiếng nào.

Anh bạn kế bên hòa giải: "Cậu tức giận với em trai làm gì, nó tổn thương tình cảm thì cứ để nó ra ngoài dạo đi."

Park Jaehyuk nhìn Park Dohyun không dám hó hé đứng đó, chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim: "Quay lại trước khi trời tối."

Park Dohyun lập tức gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."

Nói rồi bước nhanh về phía rừng cây, hắn ngồi trong lều nghe mấy người kia nói định đi nhặt củi, cũng muốn đi theo nhưng lại sợ Park Jaehyuk mắng, đợi người đi được một khoảng thời gian nhất định rồi mới kiếm cớ ra ngoài tìm người.

Nhưng hắn tìm một vòng quanh rừng cây, phát hiện trong này rất nhiều người, nhưng không có Han Wangho, vò đầu bứt tai, ủ rũ quay về.

Nhưng đợi đến khi về tới lại phát hiện anh trai nhà mình không biết đã đi đâu rồi.

Park Dohyun hỏi người kế bên: "Anh em đâu?"

"Ra bờ suối rửa rau rồi."

Park Dohyun nghe xong ồ ồ hai tiếng rồi định quay người vào lều nằm một đống, nhưng còn chưa đi được vài bước thì người bạn đằng sau lại nói tiếp: "Aiya!"

"Lão Park quên mang rau thơm rồi, anh mang qua cho cậu ấy."

"Chú đi ngó thử Sanghyeok xem cậu ấy có cần gì không thì giúp đỡ một chút."

Park Dohyun vốn định đi thì chợt dừng lại, không biết nghĩ gì, biểu cảm trên mặt rất khó đoán, dù sao hắn cũng là diễn viên, trong cuộc sống có thể không hiểu biết lắm, nhưng đối với nghề nghiệp thì lại rất chuyên nghiệp.

Quay người lại, gật đầu với đối phương: "Biết rồi."

"Chú cái thằng nhóc này dễ nói chuyện quá nhỉ, vậy mà anh trai chú cứ chê suốt."

Park Dohyun thắc mắc: "Chê em cái gì?"

"Thằng bé xui xẻo."

"...."

Park Dohyun nhìn bóng người rời đi, đợi bóng dáng người ta hoàn toàn biết mất, không nhìn thấy được nữa mới đi đến lều của Lee Sanghyeok.


Park Dohyun không chút khách sáo vén lều ra: "Anh Sanghyeok, không, Lee Sanghyeok, lại đây nói chuyện chút."

Người đàn ông vốn đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt ra nhìn hắn, rõ ràng chỉ một ánh mắt, lại làm Park Dohyun đơ người, sức uy hϊếp không giống người thường.

Lee Sanghyeok nhìn hắn một cái, lại một lần nữa nhắm mắt: "Không có gì để nói."

Park Dohyun không coi ai ra gì, giậm châm: "Sao lại không có, anh ra đây nói chuyện xem nào."

Người đàn ông không nhúc nhích khiến Park Dohyun hơi nổi cáu: "Là về Han Wangho."

Anh ngước mắt lên.

Park Dohyun đẩy Lee Sanghyeok đến một vùng đất bằng ít người lui tới, chỉ sợ Park Jaehyuk quay lại sẽ đánh hắn, vả lại ở đây không có ai làm phiền. Nhưng tình địch thấy nhau liền đỏ mắt, sắc mặt hai người đều không được tốt.

Park Dohyun cũng không vòng vo, nhìn anh, thẳng thắn nói: "Tôi thích Han Wangho."

Mắt Lee Sanghyeok tối lại: "Nên?"

Park Dohyun: "Tôi hi vọng anh có thể lùi một bước, để Han Wangho lựa chọn tôi."

Lee Sanghyeok nhìn người nhỏ hơn mình tám tuổi đang đứng trước mặt: "Tôi đã từ rất lâu rồi chưa nghe thấy câu nói nào trẻ con đến vậy."

Park Dohyun vội nói: "Tôi không hề đùa với anh."

Nói rồi tiến lên một bước: "Tôi thật lòng thích Han Wangho."

Lee Sanghyeok hỏi này đáp nọ: "Vậy sao chú không đi nói với cậu ấy."

Park Dohyun có chút hụt hẫng gục đầu xuống: "Tôi nó rồi, anh ấy không đồng ý."

"Vậy sao?"

Lời nói của anh ngập tràn tư thái của người thắng cuộc.

Park Dohyun: "Đương nhiên rồi, tôi vừa thích anh ấy thì đã nói ngay cho anh ấy biết rồi, anh ấy không đồng ý, tôi muốn dùng cách khác để có được anh ấy."

Lee Sanghyeok nhíu chặt chân mày, giọng lạnh đi: "Chú làm gì rồi?"

"Tôi muốn dùng tiền bao nuôi anh ấy, nhưng anh ấy cũng không đồng ý."

Ánh mắt Lee Sanghyeok đầy nham hiểm: "Cậu ấy có lòng tự trọng."

"Anh ấy chê không đủ."

"...."

Ngón tay Lee Sanghyeok siết lại, đột nhiên nhớ đến số tiền trong chiếc thẻ vàng mình đưa cho Han Wangho.

Park Dohyun một lần nữa ưỡn ngực: "Mặc dù anh ấy từ chối tôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi không có cơ hội."

Lee Sanghyeok lạnh nhạt: "Cậu ấy từ chối chú là đã hết cơ hội rồi đó."

"Nếu như hết cơ hội thì chúng tôi sẽ không gặp lại thế này!"

Park Dohyun cãi lí: "Tất cả có thể chứng minh rằng duyên phận giữa chúng tôi chưa tận, tôi vẫn còn cơ hội."

Lee Sanghyeok nhướng mày nhìn hắn: "Anh cậu nói cậu là diễn viên?"

Park Dohyun không biết tại sao đối phương lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Đúng thế, sao nào?"

Lee Sanghyeok nhìn hắn: "Sau này bớt đóng mấy phim tình cảm lại, chỉ là phim thôi."

"...."

Park Dohyun vội nói: "Vậy cũng không liên quan đến Han Wangho, tôi thật lòng thích anh ấy, cho dù hiện tại biết anh ấy đã kết hôn rồi, nhưng tôi vẫn cứ thích anh ấy, hơn nữa..."

Ánh mắt Lee Sanghyeok lạnh lùng: "Hơn nữa cái gì?"

Park Dohyun bị ánh mắt của anh làm mềm nhũn cả nhân, nhưng vẫn hít sâu một hơi, nói: "Tôi hợp với anh ấy hơn anh."

Nói rồi Park Dohyun chỉ tay về phía đối phương: "So với anh thì tôi có thể đem lại cho anh ấy một cuộc sống tốt hơn."

Lee Sanghyeok nhíu mày: "Chú có biết cậu ấy thích mẫu người như thế nào không?"

"Đương nhiên biết, anh ấy đã nói với tôi cả rồi."

"Nói thế nào?"

"Nói thích người giàu lớn tuổi."

Lee Sanghyeok: "Tuổi chú có lớn bằng tôi không?"

"...."

"Có giàu hơn tôi không?"

"...."

Lee Sanghyeok dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn: "Chú không hợp với cậu ấy đâu."

Bị người ta xem thường, lòng tự tôn của Park Dohyun bị đả kích, thẹn quá hóa giận, nói: "Đó cũng chỉ là tạm thời thôi!"

"Tôi có tương lai, anh có không?!"

Mắt Lee Sanghyeok trầm xuống, trong đôi mắt đen láy kia lóe lên sự hung ác: "Chú cũng dám nói lắm."

Park Dohyun nói xong cũng tự thấy sợ, nhưng nhìn anh ngồi trên xe lăn, không biết tại sao lại thấy mình có ưu thế hơn: "Tôi chỉ nói chuyện thực tế, tôi còn trẻ cũng có thể kiếm tiền, nếu như Han Wangho theo tôi, tôi sẽ tốt với anh ấy gấp ngàn vạn lần. Chứ không phải để anh ấy phải lao tâm nhọc sức như anh."

Lee Sanghyeok: "Cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi."


Câu nói này, đứng trước lợi ích và tiền tài thì chẳng là gì cả.

Park Dohyun nhìn anh, sống hơn hai mươi năm rồi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, may mắn được sinh ra trong một gia đình thượng lưu giàu có, sự tự đại của hắn trước đây khiến hắn cảm thấy cho dù mình có sinh ra trong một gia đình nghèo khổ thì cũng có thể có được ngày hôm nay.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lee Sanghyeok, hắn biết mình sai rồi.

Park Dohyun nói chuyện mà hai tay đều run rẩy: "Lee Sanghyeok, tôi biết anh tài giỏi, có mưu lược, biết nhìn xa trông rộng, tầm nhìn vô hạn."

Giọng nói khẽ thả lỏng: "Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của trước kia."

"Anh không thể đứng dậy được nữa rồi...."

"Tôi thừa nhận thủ đoạn và tài năng của anh trước đây, nhưng bây giờ anh đã không còn là Lee Sanghyeok của ngày xưa nữa."

Anh rủ mắt xuống, bóng tối che khuất hốc mắt, trông không có chút tinh thần nào, giọng nói lạnh lùng: "Chú muốn nói gì?"

"Anh không giữ được người ta đâu." Trán Park Dohyun toát một lớp mồ hôi mỏng: "Huống hồ giữa hai người chỉ là cuộc hôn nhân lợi ích, vốn không có tình cảm."

Lee Sanghyeok lạnh lùng nhìn hắn: "Ai nói với chú?"

"Không cần ai nói tôi cũng biết, anh không có tình cảm với Han Wangho."

"Nên là?"

"Vậy tại sao anh không để anh ấy đi?".

Park Dohyun hít sâu một hơi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng lớn: "Anh ấy rời xa anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn nhiều."

Đôi con ngươi đen láy của Lee Sanghyeok trông thật đáng sợ, ngón tay khẽ gõ nhịp lên xe lăn: "Nếu tôi không làm vậy thì sao?"

Park Dohyun: "Vậy thì anh quá ích kỉ rồi, không công bằng với Han Wangho."

Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp xen lẫn trào phúng: "Ai nói với chú rằng giữa chúng tôi cần sự công bằng?"

Park Dohyun trừng mắt: "Anh..."

Lee Sanghyeok nhìn hắn: "Tôi sẽ không để em ấy đi."

Park Dohyun nuốt nước miếng: "Vậy nếu như tự Han Wangho muốn đi, có phải anh sẽ thả người không?"

Lee Sanghyeok lại nhìn hắn, đáp án thể hiện rõ qua sự im lặng.

Park Dohyun tức giận: "Anh như thế này khác nào đang kiểm soát quyền tự do của anh ấy?"

"Vậy thì thế nào?"

Ánh mắt Lee Sanghyeok trở nên nham hiểm, đôi môi mỏng khép mở như lưỡi dao xé gió lạnh: "Nếu em ấy dám bỏ đi, tôi sẽ đánh gãy chân, lột hết quần áo, nhốt trong phòng. Cho dù có bò trên đất một cách xấu xí như loài sâu bọ, cùng đừng hòng ra ngoài."

Hai tay Park Dohyun run rẩy, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.

"Anh... anh..."

Nghe được đáp án điên cuồng từ miệng anh, Park Dohyun nhất thời nói không nên lời.

Lee Sanghyeok: "Em ấy cho dù có chết cũng phải chết bên tôi."

Ánh mắt của anh như đang bóp chặt lấy cuống họng hắn, hơi thở tắc nghẽn, Park Dohyun mềm nhũn hai chân, hoảng sợ đến mức ngồi bệt mông xuống đất.

Lee Sanghyeok nhìn hắn, giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng hắn vậy: "Thu lại mấy cái tâm tư đó của chú đi, chỉ cần tôi không thả người, Han Wangho cả đời này cũng đừng hòng rời đi."


Park Dohyun lập tức nghiến chặt răng, vừa định nói thì đó thì lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Park Dohyun!!!"

Park Dohyun lập tức hoàn hồn lại, sự dũng cảm vừa rồi biến mất trong nháy mắt, hệt như một quả bóng xì hơi vậy, nhìn Park Jaehyuk đứng cách đó không xa: "Anh."

Park Jaehyuk đen mặt nhìn hai người phía trước: "Hai người ở đâu làm gì?"

Lee Sanghyeok: "Nói chuyện."

"Thật sao?"

Park Jaehyuk dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Park Dohyun: "Chú không nói ra lời nào không nên nói đó chứ?"

Trán Park Dohyun lập tức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu không nói gì.

Park Jaehyuk bước đến bên Lee Sanghyeok: "Được rồi, mau về thôi."

Nói rồi đẩy người rời đi, Park Dohyun thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Đến khi đưa Lee Sanghyeok về an vị trong lều rồi, Park Jaehyuk mới nhìn qua Park Dohyun, nói: "Chú qua đây với anh."

Park Dohyun lập tức run sợ: "Sao?"

Park Jaehyuk mất kiên nhẫn: "Bảo chú qua thì cứ qua đi, phí lời vậy làm gì."

Park Dohyun nơm nớp lo sợ theo anh trai nhà mình đến một góc khất cách đó không xa.

"Nói đi, lúc nãy chú nói gì với người ta rồi?"

Park Dohyun vừa nghe liền vội nói: "Anh à, lúc nãy tụi em chỉ nói chuyện thôi mà."

Park Jaehyuk đen mặt: "Chú nghĩ anh sẽ tin?"

Da đầu Park Dohyun tê rần: "Lee Sanghyeok không phải cũng nói vậy sao?"

"Park Dohyun!"

Park Dohyun bị dọa đến run bần bật, cúi đầu: "Không... Không nói gì..."

"Nói!"

"Em chỉ bảo anh ta hãy để Han Wangho đi!"

"Han Wangho theo em sẽ tốt hơn anh ta!"

Park Dohyun vừa nói xong liền cảm thấy bụng mình đau nhói, mồ hôi lạnh toát ra, ôm bụng ngồi trên đất.

"Park Dohyun, mẹ nó chứ, trước đó anh đã nói với chú thế nào hả?"

"Con mẹ nó, anh đã bảo chú biết điều một chút!"

"Cho dù chú có thích Han Wangho hơn nữa thì thế nào, cậu ấy kết hôn rồi, kết hôn với anh em của anh mày đó!"

Park Dohyun gượng dậy: "Vậy thì thế nào, Lee Sanghyeok cũng đâu có thích Han Wangho, còn không để anh ấy đi, còn đáng khinh hơn em."

"Anh ta có thể làm gì cho Han Wangho, anh ta bây giờ tàn phế, không đứng dậy được nữa rồi, đến cả đi đâu cũng cần có người giúp."

Park Jaehyuk tức đỏ mắt: "Lời này chú cũng nói rồi?"

Park Dohyun sững người.

Park Jaehyuk tức giận đạp mạnh người ta một cái: "Mẹ nó, anh đang hỏi chú đó?!"

Park Dohyun bị đá lên vai đau điếng, cũng tức lên: "Phải!"

"Em nói hết với anh ta rồi, lẽ nào em nói gì sai sao?!Anh ta không phải là tàn phế sao?!"

Nói rồi nhớ lại những suy nghĩ bẩn thỉu đối với Han Wangho được nói ra từ miệng của Lee Sanghyeok, Park Dohyun càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Tuyệt đối không phải là người bình thường.

Park Jaehyuk xách người từ trên đất lên: "Chú có biết Lee Sanghyeok tại sao lại què không?"

"Chú còn lấy người ta ra làm trò đùa, mẹ nó chứ, chú có chút lương tâm nào không hả? Lee Sanghyeok vì đi cứu người, bị đè dưới đống đổ nát nên mới không đứng dậy được nữa!" Anh hỏi chú, nếu như xung quanh chú là một biển lửa, chú có chạy không, có chạy không hả?!"

Park Jaehyuk gào khàn cả giọng: "Lee Sanghyeok không phải không thể chạy ra ngoài, không phải không có cơ hội để chạy...Nhưng cậu ta vẫn lựa chọn quay lại cứu người, biết vì sao không? Chỉ vì... Con mẹ nó chứ, cậu ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc! Nếu đổi lại là chú, chú có làm được không?! Nếu đổi lại là chú, chú có quay lại không?!"

Park Dohyun nhìn Park Jaehyuk trước mặt, bị dọa đến mức run lẩy bẩy: "Anh..."

"Chú con mẹ nó chứ đừng gọi tôi là anh, có anh em nào như chú không?! Chỉ có tình yêu của chú mới là yêu, người khác thì không sao?!"

Hốc mắt Park Dohyun nháy mắt đỏ hoe, lúc này mới biết những lời vừa rồi mình nói với người ta hoang đường và nực cười đến mức nào: "Anh, em cũng hết cách rồi, em thích Han Wangho, em thật sự rất thích anh ấy..."

Nói rồi Park Dohyun túm lấy cánh tay Park Jaehyuk hệt như một người sắp chết đuối túm lấy cọng cỏ bên bờ sông vậy: "Nếu em không làm vậy thì em sẽ thật sự không còn cơ hội nữa, em... Em biết em như vậy rất khốn nạn..."

"Anh..."

Nhìn Park Dohyun lệ chảy thành hàng, Park Jaehyuk nhất thời không rõ trong lòng đang có tư vị gì, sau đó bất lực thả cổ áo Park Dohyun ra: "Chú bây giờ thành ra thế này cũng có trách nhiệm của anh. Nếu như anh không dung túng chú thì cũng không ra nông nỗi này."

Park Jaehyuk bất lực nhìn Park Dohyun ngã ngồi trên đất, đen mặt nói: "Lát nữa phải đi xin lỗi người ta."

Nói xong liền cất bước rời đi, Park Dohyun ngồi bệt trên đất hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.


Đợi đến khi mấy người đi kiếm cúi trở về, mặt trời sáng rực như quả cam cũng sắp lặn.

Han Wangho đặt cành khô mình đã kiếm được kế bên bếp lò, sau đó cầm khóm qua dại đã hái hớt ha hớt hải chạy về lều.

"Sanghyeok~"

Nhưng vừa vén lều lên lại phát hiện ra bên trong có ba cái đầu.

Han Wangho:???

Lẽ nào cậu mở cửa sai cách rồi?

Sau đó thả xuống, vén lên lại lần nữa, vẫn là ba cái đầu.

Park Jaehyuk thấy cậu về, mở miệng: "Cậu về đúng lúc lắm."

Han Wangho: "Đánh bài thiếu một chân hả?"

"...."

Han Wangho nói rồi cởi giày, vào ngồi cạnh Lee Sanghyeok, nhét khóm hoa vào tay anh: "Không chơi ăn tiền, tránh xa bài bạc cá độ chút."

Park Jaehyuk:...

Lee Sanghyeok:....

Park Dohyun:...


Park Jaehyuk: "Không phải chơi bài."

Han Wangho nghi hoặc: "Vậy mấy người tụ tập ở đây làm gì?"

Park Jaehyuk nhìn qua Park Dohyun, vừa định mở miệng thì nghe Lee Sanghyeok nói: "Bọn họ đi ngay bây giờ."

Park Dohyun có chút kinh ngạc nhìn Lee Sanghyeok.

Park Jaehyuk đã đưa người đến nói xin lỗi rồi, cũng nhìn ra ý trong mắt Lee Sanghyeok liền đứng dậy, đem Park Dohyun ra khỏi lều.

Lee Sanghyeok không muốn để Han Wangho biết. Vì anh cảm thấy mất mặt.

Park Jaehyuk chỉ sợ mài sắt chẳng nên kim, đá Park Dohyun một cái: "Chú sau này ngoan ngoãn chút cho anh."

Park Dohyun xoa xoa chỗ chân bị đá đau, không dám hó hé.


Trong lều, Han Wangho nhìn hoa mình đã hái cho anh: "Thế nào?"

"Có đẹp không?"

Lee Sanghyeok nhìn nhìn, hờ hững đáp một tiếng: "Ừm."

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Han Wangho nghe xong liền lấy đóa hoa màu đỏ khá lớn cài lên tai Lee Sanghyeok, sau đó cười ngây ngô: "Như vậy càng đẹp hơn."

"Em thích không?"

Han Wangho ngây người.

Lee Sanghyeok nhìn cậu, hỏi lại lần nữa: "Em có thích không?"

Han Wangho ngây người một lúc mới vội nói: "Đương nhiên là thích."

Ánh mắt anh hiếm có mà hiện lên sự do dự: "Em thích tôi hay thích tiền của tôi?"

Han Wangho có chút bất ngờ: "Sao lại hỏi vậy?"

Lee Sanghyeok: "Tôi chỉ quan tâm đến câu trả lời."

Han Wangho không chút do dự: "Thích hết."

"Chỉ được chọn một cái."

"Không chọn được."

Ánh mắt Lee Sanghyeok trầm xuống, ngay sau đó thấy cậu thẹn thùng cúi đầu: "Tôi thích tất cả thuộc về anh, bao gồm cả tiền của anh."

"...."

Lee Sanghyeok nhìn người trước mắt, nhất thời không hiểu vừa rồi mình đang mong đợi điều gì.

Han Wangho nhặt củi cả một buổi chiều đã hơi mệt, sau đó nghiêng người dựa vào Lee Sanghyeok: "Mượn anh dựa một chút."

Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Han Wangho nhìn đóa hoa đỏ bên tai anh, mỉm cười: "Anh thế này đẹp lắm."

Chàng thanh niên chỉ hé mắt nhìn, nhưng cũng biết bản thân Lee Sanghyeok vốn đã đẹp rồi.

Sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó: "Tôi hôm nay đi nhặt củi thì phát hiện ra nơi có thể ngắm bình minh đó."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, gần như ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của đối phương: "Em muốn đi?"

Han Wangho ngập tràn khát khao gật đầu.

Lee Sanghyeok: "Vậy em đi đi."

"Nhưng tôi muốn anh đi cùng cơ."

Nói rồi mặt Han Wangho lộ vẻ chán nản: "Chỉ là có chút khó khăn."

Lee Sanghyeok nhìn xuống chân mình, vừa định mở miệng bảo em có thể tìm người khác thì đã nghe Han Wangho nói tiếp: "Ba giờ đã phải dậy rồi."

Lee Sanghyeok:....

"Chỉ vì cái này?"

Han Wangho gật đầu: "Lúc đó trời còn chưa sáng."

Sau đó nhìn Lee Sanghyeok: "Anh gọi tôi dậy nhé."

Lee Sanghyeok: "Tôi có nói mình muốn đi sao?"

Han Wangho nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: "Anh không đi hả?"

"... Đi."


Đêm trên núi nhiệt độ xuống thấp, Han Wangho bọc chân anh kín mít rồi mới đẩy anh ra ngoài ăn cơm.

Ngồi bên bếp lửa, cơm còn chưa nấu xong nên định nướng ít marshmallow lót dạ.

Han Wangho cầm xiên lên, ngồi nướng hệt như một ông cụ, sau đó nhìn qua bên cạnh: "Vai cậu sao vậy?"

Park Dohyun giật mình: "Không sao."

Han Wangho nhìn vai trái của hắn: "Bị thương hả?"

Park Dohyun lấp liếm: "Ngã cái thôi."

Han Wangho gật đầu: "Đúng là tác phong của cậu."

"...."

Han Wangho nói xong quay đầu nhìn, phát hiện marshmallow sắp cháy rồi, vội vàng kéo về thổi thổi, cũng may còn cứu được, chỉ là có một viên hơi cháy.

Han Wangho nhìn marshmallow hơi cháy, sau đó cười một cái. Viên này cho Lee Sanghyeok ăn thôi~

Sau đó cầm xiên nướng chạy như điên đến bên Lee Sanghyeok: "Anh ăn."

Lee Sanghyeok:....

Hai mắt Han Wangho sáng long lanh: "Ăn đi!"

Anh há miệng cắn một miếng, nhưng không giống như bên ngoài, bên trong marshmallow vẫn còn nóng hôi hổi, Lee Sanghyeok lập tức hít hà.

"Xuýt..."

Han Wangho giật mình: "Sao vậy, bỏng rồi hả?!"

Nói rồi vội vàng ôm lấy cái đầu chó của anh, thổi thổi vào miệng.

Lee Sanghyeok thấy môi cậu ngày càng gần, vừa định quay đầu đi, liếc qua lại thấy Park Dohyun đang nhìn về phía mình.

Sau đó dừng lại động tác, để mặc cậu thổi vào miệng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro