Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeong Jihoon nghe xong liền căng thẳng, đứng tại chỗ, hai mắt ngây ngốc nhìn Han Wangho, sau đó có chút sùng bái, nói: "Không ngờ cậu còn biết nhiều thứ như vậy."

Han Wangho xua tay: "Kinh nghiệm tích lũy được đó."

Jeong Jihoon căng thẳng, nhìn chằm chằm chú gà rừng béo tròn kia: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Han Wangho: "Để nó đi đã."

Jeong Jihoon "ok"


Mười phút sau...

Jeong Jihoon tê hết cả chân: "Sao nó còn chưa đi vậy?"

Han Wangho suy nghĩ: "Có thể đó là ổ của nó."

Jeong Jihoon giật mình: "Cái ổ này cũng táo bạo quá rồi đó, nếu như bị thú săn mồi hay người nào đó nhìn thấy chỉ có chết."

Han Wangho lắc đầu: "Anh không hiểu đâu."

Jeong Jihoon:?

"Những kẻ đi săn chân chính thường sẽ xuất hiện với hình dáng của con mồi."

Jeong Jihoon thật thà: "Hóa ra là vậy."

Hai người bất động, đứng đó thêm mười phút, Jeong Jihoon: "Han Wangho, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Han Wangho đè thấp giọng: "Lén đi, đừng kinh động đến nó."

Jeong Jihoon: "Không thành vấn đề."

Sau đó chỉ thấy hai người giống như ăn trộm vậy, lén la lén lút rời đi. Đợi đến khi đi xa rồi, hai người không hẹn mà cùng thở phào.

Jeong Jihoon: "Vừa rồi nguy hiểm thật, cũng may có cậu."

Han Wangho: "Quá khen."


Sau đó lại nhìn Jeong Jihoon, Han Wangho đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Sao trước giờ tôi chưa từng gặp mẹ của Sanghyeok?"

Câu hỏi đột nhiên xuất hiện, Jeong Jihoon cũng không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi lại: "Sanghyeok chưa nói với cậu?"

Han Wangho lắc đầu.

Jeong Jihoon thấy vậy nhất thời khó xử, dù sao cũng là chuyện của anh em thân thiết, hắn nói ra ngoài hình như không được tốt cho lắm.

"Chuyện này hay là cậu cứ đi hỏi Sanghyeok đi."

Han Wangho nhớ lại lần trước khi bị sốt anh đã gọi mẹ: "Là chuyện đau lòng sao?"

Jeong Jihoon gật đầu: "Có thể coi là vậy."

Han Wangho: "Vậy anh kể với tôi đi."

Jeong Jihoon lắc đầu: "Chuyện của anh em, nói ra ngoài không tốt."

Han Wangho nghiêm mặt: "Tôi không phải người ngoài."

"Không phải, không phải." Jeong Jihoon cảm thấy mình nói chuyện thật vụng về: "Tôi chỉ là sợ Sanghyeok không vui."

Han Wangho mặt đầy nghiêm túc: "Anh kể với tôi đi, tôi đảm bảo không kể với ai."

"Thật sao?"

"Thật."

Han Wangho: "Ở đây ngoài anh và tôi ra thì đâu có người thứ ba."

Jeong Jihoon cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Thôi được."

"Thật ra mẹ của Sanghyeok đã li hôn với Lee Seongwoong và ra nước ngoài sống từ khi cậu ấy học cấp ba."

Han Wangho tò mò: "Tại sao vậy?"

Jeong Jihoon: "Cậu biết Lee Seokhoon chứ?"

"Biết."

"Vào lúc Sanghyeok đang học cấp ba thì Lee Seongwoong đã mang đứa con ngoài giá thú này về, bác gái vốn là hạ mình gả cho Lee Seongwoong, giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của ông ta, nhưng lại bị đối xử như vậy."

Han Wangho nhíu mày: "Thật chó má!"

"Ai nói không đâu chứ!"

Jeong Jihoon: "Bác gái sau khi biết được thì li hôn với Lee Seongwoong rồi ra nước ngoài, lúc đó vốn là muốn hai chị em họ theo cùng, nhưng hai chị em đều không theo mẹ."

Han Wangho: "Tại sao vậy?"

Jeong Jihoon nói tiếp: "Lúc đó, Sanghyeok muốn giữ sức để sau này đoạt lấy cả Lee gia, đến lúc đó, bác gái có thể quay về rồi, nhưng bác gái sau khi biết hai chị em họ đều không theo mình liền dứt khoát rời đi, không thèm nghe lời giải thích. Hiểu lầm chưa được giải quyết này cứ trôi qua nhiều năm vậy đó. Sanghyeok cũng từng đi tìm, nhưng không tìm thấy.Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Sau khi hai người li hôn, Lee Seongwoong liền đón bà hai về, nhưng chưa được hai năm thì tự tử rồi."

Han Wangho nghe xong liền giật mình.

Jeong Jihoon kể tiếp: "Lúc đó chúng tôi đang học 12, Sanghyeok là người đầu tiên phát hiện ra. Mà Lee Seokhoon cứ một mực nói, mẹ hắn là do Sanghyeok hại chết."

Han Wangho nghe xong liền phẫn nộ: "Dựa vào đâu mà nói vậy, hắn có chứng cứ không?"

Sắc mặt Jeong Jihoon liền khó coi: "Hắn nói người cuối cùng mẹ hắn gặp trước khi tự tử là Sanghyeok, nên khăng khăng cho rằng Sanghyeok là người hại chết bà ta."

Han Wangho đột nhiên cảm thấy Lee Sanghyeok thật sự quá khổ, trước kì thi đại học còn vướng mắc chuyện như vậy.

Jeong Jihoon nói xong liền nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói với Han Wangho: "Tôi nói với cậu hết rồi, cậu đừng có mà bán đứng tôi đó."

Han Wangho vỗ ngực: "Không đâu, anh yên tâm, cảm ơn anh đã chịu kể cho tôi nghe."

Jeong Jihoon gãi đầu: "Thật ra cũng không có gì, sau này cậu tốt với Sanghyeok một chút."


Hai người quay lại khu cắm trại, những người khác đang nhàm chám đánh bài.

Song Jia nhìn thấy hai người, lập tức vẫy tay: "Mau lại đây."

Han Wangho và Jeong Jihoon đi đến: "Đang đánh bài?"

Song Jia: "Không sai, đang đấu địa chủ, chỉ thiếu hai người thôi."

Han Wangho nhìn mấy người xung quanh: "Đấu địa chủ không phải là ba người sao?"

"Đúng vậy."

"Hình như cũng đâu thiếu hai chúng tôi."

Song Jia giơ một ngón tay ra, lắc lắc: "Vẫn thiếu."

Sau đó chỉ mấy người kia: "Bọn họ đều không chơi nữa."

Han Wangho nghi hoặc: "Tại sao?"

Song Jia nở một nụ cười tự tin: "Bọn họ thua đủ rồi."

"...."

Hai tên thường dân không có tài đánh bài.

Sau đó Song Jia bắt đầu xả bài: "Hai người ngồi đi, đến lượt hai người rồi."

Han Wangho nhìn quanh: "Sanghyeok đâu?"

"Về lều rồi."

"Vậy tôi đưa anh ấy ra đây xem đánh bài."

Song Jia dùng ánh mắt của cao thủ: "Sao cũng được~"


Han Wangho đứng dậy, chạy như điên đi tìm người: "Sanghyeok."

Lee Sanghyeok vốn đang đọc sách, ngước mắt lên: "Về rồi hả?"

"Ừm ừm" Han Wangho nhìn anh, hỏi: "Anh có chán không?"

"Tàm tạm."

"Vậy hay ra ra ngoài xem đánh bài với tôi đi?" Nói rồi nhấc một tay lên: "Tôi giỏi lắm đó."

Lee Sanghyeok:....

"Bây giờ?"

Han Wangho gật đầu, sau đó liền bước đến giúp anh đứng dậy: "Đi thôi."


Sau khi hai người đến, bài poker chính thức bắt đầu.

Ở đây, Song Jia và Jeong Jihoon không thiếu tiền, Han Wangho cán bộ kỷ luật không cá độ, đương nhiên thua bài phải có chút hình phạt khác.

Song Jia suy nghĩ: "Có dám chơi lớn không?"

Han Wangho và Jeong Jihoon lập tức hồi hộp: "Cô định chơi thế nào?"

"Nếu như thua, nông dân phải ẵm địa chủ, đứng lên ngồi xuống hai mươi lần."

Jeong Jihoon giật mình: "Vậy thì tôi chiếm ưu thế rồi."

Ở đây to cao nhất là Jeong Jihoon trên một mét chín.

Song Jia nhìn hắn một cái: "Cậu có cơ hội làm địa chủ không hả?"

Jeong Jihoon đen mặt: "Cậu xem thường ai đấy?"

Song Jia: "Không tệ."

Jeong Jihoon thuận thế lôi kéo Han Wangho: "Chúng ta cùng lật đổ cậu ấy."

"Như vậy không lịch thiệp chút nào, hơn nữa..."

Jeong Jihoon nghi hoặc: "Hơn nữa cái gì?"

Han Wangho thẹn thùng cúi đầu: "Tôi có cơ hội làm địa chủ."

"...."


Vì chia bài trên thảm nên mọi người trực tiếp ngồi ra đất, Han Wangho sau khi bốc được bài đẹp thì dùng một động tác vô cùng tự nhiên ngả ra sau, dựa vào chân Lee Sanghyeok.

Sau đó cầm bài trên tay, phe phẩy: "Anh thấy bài đẹp không?"

Lee Sanghyeok: "Bình thường."

Jeong Jihoon nhìn qua: "Sao cậu còn nhờ sự trợ giúp bên ngoài thế?"

Han Wangho nhướng mày nhìn hắn: "Anh cũng chơi chiêu này đi."

Jeong Jihoon nhìn mấy người xung quanh thua đến mức nghi ngờ nhân sinh, lạnh mặt: "Bọn họ không xứng."

"...."

Anh vậy là lịch sự đó hả?

Jeong Jihoon huých huých Song Jia kế bên: "Han Wangho nhờ trợ giúp bên ngoài kìa."

Song Jia bày ra điệu bộ của kẻ chiến thắng: "Đứng trước mặt chị thì đều là rác."

Jeong Jihoon:....

Song Jia nhìn Han Wangho, cố ý nói: "Hơn nữa, Sanghyeok cũng không biết đánh bài."

Han Wangho lặng lẽ nhìn Lee Sanghyeok, sau đó nịnh nọt: "Không sao, tôi tin anh ấy."

Vậy là sau đó cứ có bài xấu thì Han Wangho sẽ kêu Lee Sanghyeok, bài đẹp thì không thèm kêu. Ví dụ hoàn hảo cho câu miệng thì nói không nhưng cơ thể lại rất thật thà.

Cuối cùng hai người Han Wangho và Jeong Jihoon thua bài đến mức nghi ngờ nhân sinh, sau khi địa chủ thắng lợi thêm một lần nữa, Han Wangho dẹp bài, dáng vẻ như chẳng còn hứng thú gì với phần đời còn lại: "Cũng may không chơi ăn tiền."

Lee Sanghyeok:....

Sau đó Han Wangho ẵm Song Jia đứng lên ngồi xuống hai mươi lần, chân run lẩy bẩy đẩy Lee Sanghyeok về lều.


Han Wangho nằm bò trên túi ngủ nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn Lee Sanghyeokg đang xụ mặt.

Han Wangho vội hỏi: "Sao vậy?"

Lee Sanghyeok quay đầu đi, giọng nói hờ hững: "Không có gì."

"Anh không vui?"

"Không."

"Xạo" Han Wangho: "Tại sao không vui?"

Thấy anh không chịu nói, cậu chỉ đành đoán mò: "Vì vừa rồi tôi không tin anh?"

Lee Sanghyeok không nói gì.

Han Wangho sáp lại, miệng nhỏ bắt đầu bla bla: "Không phải tôi sợ thua rồi thì phải ôm người ta, sẽ khiến anh không vui hay sao, nên khi Song Jia nói anh không biết đánh bài tôi mới hơi xoắn xuýt chút thôi."

Nhưng sau cùng thua bài thì người bị phạt vẫn là cậu, cậu cũng đâu có mất hứng.

Lee Sanghyeok nhướng mày: "Em rất tin tưởng Song Jia?"

Han Wangho gật đầu, nhưng vẫn không quên nịnh nọt: "Nhưng đương nhiên là không bằng anh."

Thấy anh im lặng, Han Wangho: "Sao anh không nói gì thế?"

Lee Sanghyeok: "Không có gì."

Han Wangho cười hí hí nhìn anh: "Đừng có mất hứng nữa mà, cùng nhau ngả lưng một lúc đi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, tối còn ngắm sao băng nữa."

Sau đó Han Wangho kéo anh nằm xuống, chơi cả một buổi chiều, Han Wangho nghỉ ngơi một lúc rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm "phương pháp massage của chuyên viên vật lí trị liệu."

Sau đó cũng lên mạng mua vài cuốn sách về vật lí trị liệu và bấm huyệt, nghiêng đầu nhìn qua Lee Sanghyeok, lúc này anh vẫn đang nhắm mắt.

Han Wangho xem cách massage trên mạng rồi thử lên chân mình trước, cảm thấy không có vấn đề gì liền khe khẽ tiến lại gần Lee Sanghyeok.

"Sanghyeok?"

Anh không lên tiếng.

"Sanghyeok, anh ngủ chưa?"

Thấy anh không có dấu hiệu tỉnh lại, động tác của Han Wangho bắt đầu mạnh dạn hơn một chút.

Han Wangho giơ tay chạm vào bắp chân Lee Sanghyeok, nhưng vừa chạm một cái, cậu lại sững người.

Chân của anh không chắc khỏe như nửa thân trên, thậm chí vì thời gian dài không đi lại mà các cơ đều bắt đầu teo lại.

Môi Han Wangho hơi mím lại, không biết tại sao, trong lòng bỗng dâng trào một loại cảm xúc không tên, hơi đắng nghẹn nơi cổ họng.

Nhưng Han Wangho vẫn dùng cách massage mới vừa học, nhẹ nhàng bóp bóp bắp chân anh, vì không phải dân chuyên nghiệp nên Han Wangho cũng không dám ấn mạnh, sợ ấn hỏng mất chân anh.

Lee Sanghyeok không biết Han Wangho đang làm gì, nhưng vừa rồi khi cậu gọi, anh quả thực là cố ý không trả lời, vì muốn xem xem, Han Wangho sẽ làm gì sau khi xác nhận anh đã ngủ rồi.

Sau đó Lee Sanghyeok hơi hé mắt ra, liền nhìn thấy Han Wangho đang cúi đầu massage chân cho mình, chân anh không cảm nhận được nhưng tim lại run lên.

Han Wangho massage bao lâu thì Lee Sanghyeok nằm bấy lâu.


Sau khi trời tối, Han Wangho liền háo hức đẩy người ra ngoài chuẩn bị ngắm sao băng: "Sanghyeok, anh nói xem, sao băng lúc nào mới tới vậy?"

"Không biết."

"Vậy chúng ta cứ đợi ở bên ngoài đi."

Sau đó không lâu, tất cả những người lên núi cắm trại đều bước ra khỏi lều, từng giây từng phút đợi ngắm sao băng.

Han Wangho kích động xoa xoa tay: "Sanghyeok, anh nghĩ xong điều ước chưa?"

"Tôi không tin mấy thứ này."

Han Wangho ồ ồ, nhưng vẫn tích cực chào hàng: "Lỡ đâu có thật thì sao?"

Nhưng một lần đợi này là cả buổi tối, mãi đến gần nửa đêm mới có sao băng quét qua.

Han Wangho vội vàng nhắm mắt lại cầu nguyện.

"Tôi ước mình giàu phất lên trong một đêm!"

"Tôi ước mình luôn có người yêu thương!"

"Tôi ước tương lai của mình sẽ có hi vọng!"

Han Wangho đang nhắm mắt cầu nguyện ngơ luôn rồi, bây giờ cách cầu nguyện đều khác hết rồi sao?

"Tôi ước có thể thăng chức tăng lương!"

"Tôi ước...."

Nhìn người ta ước nguyện từng câu từng câu, Han Wangho cũng có chút động lòng: "Sanghyeok, anh nói xem, điều ước nói ra rồi có còn thành hiện thực được nữa không?"

Lee Sanghyeok nhíu mày: "Em có thể thử xem."

"Tôi ước!"

Han Wangho hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, dùng hết sức lực hét lớn: "Chân của Lee Sanghyeok sớm ngày khỏe lại!!!"


Han Wangho dùng hết sức lực hét thật to, nhưng giữa một đám đông hỗn loạn lại cực kì nhỏ bé, giọng cậu nhanh chóng bị dìm xuống, giống như một làn gió nhẹ lướt qua, không thổi bay nổi một thứ gì.

Nhưng giọng nói này lại vang lên một cách rõ ràng trong tai Lee Sanghyeok.

Khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt của anh bỗng thảng thốt nhìn người đứng trước mặt, biểu cảm kinh ngạc ngàn năm có một, cổ họng như bị thứ gì làm nghẹn lại, không thể thốt lên dù chỉ một lời.

Han Wangho hét xong thở dốc vài hơi, quay đầu nhìn anh: "Sanghyeok, anh không ước sao?"

Lee Sanghyeok hoàn hồn lại, ánh mắt lướt đi lướt lại trên người Han Wangho, quay đầu đi, từ chối: "Tôi không tin những thứ này."

Han Wangho cúi người xuống nhìn anh: "Vậy thì thử nói ra điều ước."

Nói rồi còn sợ anh không hiểu phong tình nói không có, vội nói: "Nghĩ kĩ đi, kiểu gì cũng có, lỡ đâu người khác hỏi thì sao?"

"...."

Han Wangho giống heo ủi bắp cải mà dụi dụi Lee Sanghyeok: "Nói cái đi, đây là lần đầu tiền chúng ta cùng ngắm sao băng đó, lưu lại chút kỉ niệm."

Lee Sanghyeok im lặng một lúc.

Han Wangho: "Nếu anh không muốn nói ra, có thể ước trong lòng."

Lúc này anh mới thỏa hiệp, sau đó, Han Wangho tò mò hỏi: "Ước gì đó?"

Lee Sanghyeok lạnh nhạt trả lời: "Bí mật."

Han Wangho nhìn anh: "Không nói thật sao?"

Lee Sanghyeok gật đầu, sợ cậu quấn lấy làm nũng, đang định mở miệng từ chối thì nghe thấy cậu nói: "Tôi tôn trọng anh."

"...."

Đáng chết, cậu thật là chu đáo mà.


Sau đó Han Wangho liền ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm, Song Jia từ cách đó không xa đi đến, trong tay cầm máy chụp ảnh: "Sanghyeok, Wangho, tôi chụp cho hai người một tấm."

Mắt Han Wangho liền sáng rỡ: "Được."

Sau đó cúi người xuống cho cao bằng Lee Sanghyeok.

"Chụp đi."

Song Jia nhìn nhìn: "Hai người thân mật chút đi."

Han Wangho nghĩ ngợi một chút: "Cũng đúng."

Chân mày Lee Sanghyeok giật một cái, nuốt nước miếng, ngay sau đó, Han Wangho nắm tay anh, làm động tác "yeah".

Song Jia:....

Lee Sanghyeok:....

Han Wangho cực kì hài lòng, rồi lại chợt nghĩ đến điều gì đó: "Có thể đợi chút không?"

Song Jia vui vẻ trong lòng: "Cậu muốn đổi tư thế hả?"

"Cũng không phải."

"Vậy chứ định làm gì?"

Han Wangho nghiêng đầu nhìn qua Lee Sanghyeok, đắng lòng nói: "Lát nữa chụp thêm một tấm."

"...."

Han Wangho ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy anh như này là đẹp trai nhất."

Lee Sanghyeok nhìn qua cậu, nói gì đó.

Song Jia thấy ai người chuẩn bị xong rồi liền bấm chụp, khi xem lại mới thấy khóe miệng Lee Sanghyeok đang cong lên.

Sau khi chụp hình, Han Wangho lại ngắm bầu trời đêm, sau đó bước đến sau lưng Lee Sanghyeok: "Chúng ta về nghỉ ngơi thôi."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, có chút bất ngờ: "Không ngắm nữa hả?"

Cho dù là trước khi đến khu cắm trại, hay cực khổ mấy ngày nay, Han Wangho cũng chỉ vì muốn được ngắm sao băng, hơn nữa, cũng không phải là khát vọng ở mức bình thường.

Han Wangho lắc đầu: "Đã hơn mười hai giờ rồi, buổi tối trời lạnh, ở bên ngoài nhiều không tốt cho sức khỏe."

Lee Sanghyeok mở miệng: "Em có thể ngắm thêm một lúc."

Han Wangho lắc đầu: "Không cần đâu."

"Tại sao?"

Ngay sau đó, chỉ thấy cậu tươi cười rạng rỡ: "Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội mà, đợi chân của anh khỏe rồi, chúng ta sẽ đi không dưới một lần đâu."

Ngón tay Lee Sanghyeok siết lại, muốn nói gì đó.


Hai người quay lại lều, Han Wangho vẫn theo quy trình giống hôm qua, đỡ anh chui vào túi ngủ.

Sau đó ghé đầu lại, hỏi: "Sanghyeok, mấy ngày nay anh chơi có vui không?"

Lee Sanghyeok híp mắt nói: "Tàm tạm."

Han Wangho vô thức mà sát lại gần anh: "Vậy anh thấy lúc nào là vui nhất?"

Lee Sanghyeok im lặng một lúc: "Ngắm bình minh."

Han Wangho ồ ồ hai tiếng rồi như sâu lông, tiếp tục rúc vào người anh, đồng thời nhanh chóng chen chân mình vào giữa chân anh: "Tôi cũng thấy vậy."

Lee Sanghyeok im lặng nhìn cậu.

"...."

Han Wangho thẹn thùng cúi đầu: "Như này ấm hơn chút."

Sau đó vội chuyển chủ đề: "Mai là về nhà rồi, anh có nhớ nhà không?"

"Là cảm giác gì?"

Đối với anh mà nói, nhà cũng chỉ là một nơi để ở, có thể đổi bất cứ lúc nào, nên không có tình cảm gì.

Giọng Han Wangho rất nhẹ: "Tôi nhớ nhà rồi."

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn cậu: "Han gia?"

"Nhà của chúng ta."

Anh bỗng cứng đờ, sau đó nói một câu: "Mai là có thể về rồi."

Nói rồi nhắm mắt lại.


Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, trời trong nắng ấm, mấy người họ sau khi tỉnh dậy thì thi nhau thu dọn đồ đạc, lều trại, chuẩn bị xuống núi.

Park Dohyun mặc dù đang trong trạng thái thất tình, nhưng nghĩ đến chuyện khi về sẽ được ngồi cùng một xe với Han Wangho, trong lòng cũng có chút an ủi.

Ai ngờ Park Dohyun vừa mở cửa xe ra liền xụ mặt: "Sao lại là anh?"

Jeong Jihoon:....

Hắn khiến người ta thấy phiền đến vậy sao?

"Sao không thể là tôi?"

Park Jaehyuk cũng đã liệu trước rồi, Lee Sanghyeok biết tâm tư của Park Dohyun, sẽ không thể nào để cậu ngồi chung xe với thằng nhóc con đó được.

Jeong Jihoon bất bình phẫn nộ: "Nhà tôi và Sanghyeok không cùng hướng, tách hai người ra hai xe còn phải chạy thêm một vòng."

Park Dohyun không nói gì nữa, mất hết tinh thần leo lên xe.


Vì đường đi hết mấy tiếng đồng hồ, Han Wangho trực tiếp lên xe đánh một giấc, đợi đến khi tỉnh lại thì đã về tới nhà.

Han Wangho mang đồ và đỡ Lee Sanghyeok xuống xe, sau đó vẫy tay với mấy người trong xe: "Tạm biệt~"

"Bye bye."

Việc đầu tiên Han Wangho và Lee Sanghyeok làm sau khi về nhà là về phòng mình tắm rửa.

Tắm xong, Han Wangho nằm phơi mình trên giường, sau đó bấm điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia lập tức bắt máy.

Son Siwoo rống lên: "Cậu còn biết đường gọi điện cho tôi hả, mấy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy?"

Han Wangho ong ong lỗ tai kéo điện thoại ra xa: "Mấy ngày nay tôi lên núi cắm trại, tín hiệu không tốt, không nhận được cuộc gọi."

Sau đó còn không quên nói: "Nhưng tôi về tới nhà, thấy cuộc gọi nhỡ của anh là gọi qua liền đó."

Son Siwoo nghe xong thì bớt giận không ít.

Han Wangho: "Anh tìm tôi là có công việc sao?"

"Không sai."

"Không phải hôm đó lúc quay về tôi đã nói rồi sao, gần đây trong nhà có chuyện."

Nghe thấy lời tuyên ngôn không màng đến sự nghiệp của đối phương, Son Siwoo nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Han Wangho cũng không giấu giếm: "Vị kia trong nhà dạo này phải tập luyện, tôi phải ở bên anh ấy."

"Cái lão biến thái đó, không, chân của lão baby đó không tốt?"

Han Wangho: "Đúng vậy."

"Tôi biết ngay mà."

"Sao anh biết vậy."

"Rõ rành rành ra đó."

Han Wangho giải thích: "Thật ra anh ấy cũng không phải là già lắm..."

"Tôi biết" Son Siwoo cắt lời, cố gắng lựa chọn từ ngữ: "Hắn ta chỉ là sống hơi lâu một chút."

"...."

"Chuyện cậu đóng bộ phim kia, đa số người trong nghề đều biết, phim của đạo diễn lớn rất khác biệt, cho dù cậu chỉ đóng một vai phụ nhỏ bé trong đó cũng đã đem lại cơ hội làm ăn rồi."

Sau đó nhắc nhở: "Tôi tìm cho cậu một hợp đồng quảng cáo rồi, nếu như bàn chuyện ổn thỏa rồi thì không ít tiền đâu, mấy ngày tới cậu đừng có mà chạy lung tung, nếu như bàn xong rồi tôi sẽ báo cậu ngay, đưa cậu đến công ty kí hợp đồng."

Han Wangho gật đầu rồi hỏi: "Vậy có cần đi nơi khác không?"

"Có thể có."

Han Wangho nghe xong liền khó xử.

Son Siwoo bất lực: "Cậu không thể vì cái lão baby kia mà từ bỏ sự nghiệp được, có sự nghiệp là có tiền đó!"

"Tiền đó!"

Han Wangho nghe xong, ngại ngùng gãi đầu: "Thật ra tôi ở bên anh ấy cũng có tiền mà."

"...."

Son Siwoo hít sâu một hơi: "Cậu mấy ngày tới đừng chạy lung tung là được."

Han Wangho liền đáp ok


Sau đó lại nằm bò trên giường một lúc rồi mới xuống lầu nấu cơm tối. Vẫn là chén cơm cao như đỉnh núi, ba món một canh bị hai người ăn sạch sành sanh.

Han Wangho nhìn anh, mím mím môi.

Lee Sanghyeok đang uống nước: "Muốn nói gì thì nói đi."

"Chúng ta vừa mới ăn xong liền đi nằm sẽ không tốt đâu."

Lee Sanghyeok có chút bất ngờ nhìn cậu.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Han Wangho hơi khó hiểu: "Sao vậy?"

"Tôi cứ tưởng em không hiểu đạo lý này."

"...."

Dù sao thì trước đây khi ở nhà, Han Wangho ăn xong liền nằm ngửa bụng phơi cá trên sô pha.

Han Wangho đỏ mặt: "Không phải là gần đây mới ngộ ra sao."

"Không tệ."

Không biết tại sao, trong lời nói của đối phương, Han Wangho nghe ra được chút trào phúng.

Cẩu nam nhân!!!

Han Wangho hít sâu một hơi: "Anh không cảm thấy chúng ta nên làm chút gì đó sao?"

Thấy anh không trả lời, Han Wangho thử thăm dò: "Chi bằng chúng ta đứng một lát đi."

Nói rồi còn giơ hai ngón tay lên, làm một khoảng cách nho nhỏ.

Lee Sanghyeok nghe xong liền nhíu mày.

Han Wangho vội nói: "Đứng có thể hỗ trợ tiêu hóa."

Nói rồi liền tiến đến, cúi người bắt đầu bóp chân cho anh, trong sách nói phải massage trước rồi mới bắt đầu thì sẽ tốt hơn.

Lee Sanghyeok nhìn động tác của Han Wangho, vừa nhớ lại những gì trước đó muốn làm, sự thay đổi từ tận sâu trong lòng ngày càng lớn hơn, rõ ràng trước đây anh cũng từng nghĩ đến nhưng khi nhìn người trước mắt lại khiến anh chùn bước. Điều này không giống anh, hoặc có thể nói là không giống anh của trước kia.

Han Wangho bóp chân cho anh một lúc, sau đó đẩy anh tới bên tường, bởi vì mới bắt đầu nên đứng dậy dựa vào tường là tốt nhất, Han Wangho biết không thể nào thành công trong một lần, nhưng lòng vẫn đầy hăng hái.

Lee Sanghyeok tràn đầy sức sống trong video kia rồi sẽ quay trở lại.


Han Wangho hít sâu một hơi: "Sanghyeok, tôi đỡ anh dậy nhé."

Nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống lại thấy anh sắc mặt vô cùng khó coi.

"Sanghyeok..."

Lồng ngực Lee Sanghyeok phập phồng, cổ toát mồ hôi lạnh: "Hôm khác đi."

Han Wangho biết đối phương đang chùn bước, nhưng bước này nhất định phải làm: "Hôm nay luôn đi."

Nói rồi tiến đến đỡ anh, Lee Sanghyeok túm cậu lại: "Hôm khác đi."

Han Wangho cúi người bắt đầu nhìn anh: "Sanghyeok, chúng ta chỉ đứng một lúc thôi, tôi sẽ làm cùng anh mà."

Lee Sanghyeok cúi đầu nghiến chặt răng hồi lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn Han Wangho, trong mắt lóe lên tia sáng lạ kì: "Em làm cùng tôi?"

Tia sáng đó yếu ớt, giống như đôi con ngươi xanh lục hung ác trong màn đêm vậy, chỉ nhìn chằm chằm thôi cũng khiến người ta thấy áp lực.

Han Wangho gật đầu: "Đương nhiên rồi, anh làm gì tôi đều sẽ làm cùng anh."

Khóe miệng Lee Sanghyeok nhếch lên, hai mắt nhìn chằm chằm cậu: "Vậy sao?"

Thấy anh hơi thả lỏng rồi, Han Wangho vội nói: "Đúng vậy, chúng ta tập chút trước đã."

Giọng Lee Sanghyeok có chút hứng khởi: "Tôi có nhất thiết phải làm không?"

Han Wangho bắt đầu khởi động: "Tôi đỡ anh, chúng ta cùng nhau tập đứng lên là được rồi."

Sau đó dặn dò: "Nếu như anh cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với tôi."

Lee Sanghyeok đặt tay lên cánh tay cậu, giống như không thể chờ đợi được nữa: "Vậy bắt đầu thôi."

Đối với sự chủ động của anh, Han Wangho có chút bất ngờ, nhưng vẫn tiến đến đỡ anh dậy, vì Lee Sanghyeok khá nặng nên hơi tốn sức.

Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn chiếc cổ trắng trẻo của cậu, giọng đầy hứng khởi: "Tôi cần làm gì?"

Han Wangho thở dốc đỡ anh đến bên tường: "Chúng ta tựa vào tường trước đã, khoan hãy đứng, từ từ cũng được, không sao."

"Vậy tôi thử xem sao nhé?."

"Đương nhiên là được."

Lee Sanghyeok tựa vào tường nhìn chân mình, hoàn toàn quên mất Han Wangho vẫn luôn đỡ lấy mình: "Tôi đứng dậy được rồi?!"

"Tôi đứng dậy được rồi?!"

Han Wangho mệt toát cả mồ hôi, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ra có gì đó không đúng, Lee Sanghyeok có gì đó không đúng.

Lúc này, trên mặt anh là sự hứng khởi bình thường không hề có, đôi mắt sáng đến dọa người, Han Wangho sững người.


Lee Sanghyeok lại lần nữa mở miệng: "Em tránh ra đi, tôi muốn tự mình đứng một lúc."

"Chúng ta hôm nay mới đứng lên lần đầu tiên, nên để tôi đỡ anh vẫn tốt hơn.

Ai ngờ khuôn mặt vốn đang vui vẻ của anh liền biến sắc, ánh mắt hung ác nhìn Han Wangho: "Tôi bảo em cút, em nghe không hiểu sao?"

Han Wangho sững sờ: "Sanghyeok..."

"Cút ra!"

Nói rồi gạt tay cậu ra, Han Wangho lảo đảo, trực tiếp ngã ngồi trên đất.

Mà trong lúc Han Wangho bị gạt ra, Lee Sanghyeok cũng đồng thời ngã mạnh xuống đất.

"Sanghyeok!"

Han Wangho giật mình, vội vàng đứng dậy muốn đỡ lấy anh, nhưng vừa rồi bị ngã đau ê ẩm, chỉ có thể bò đến.

Han Wangho vừa lại gần Lee Sanghyeok thì đã bị anh túm lấy cổ áo: "Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"

Hốc mắt anh đỏ lên, dùng sức túm lấy Han Wangho, trực tiếp kéo cậu từ trên đất dậy, răng nghiến chặt đến mức như ngay lập tức có thể cắn đứt cổ Han Wangho.

Giọng nói khàn đi đầy phẫn nộ: "Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro