Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này hoàng hôn đang dần buông, Han Wangho ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, đi về phía nhà.

Khi vào cửa còn cố ý giấu chiếc túi giấy trên tay ra sau lưng, cuộc sống vẫn luôn cần một vài cảm giác nghi thức.

Han Wangho trước tiên đưa cái đầu bông xù của mình nhìn quanh, sau khi xác nhận Lee Sanghyeok không ở lầu một mới cầm túi giấy tung ta tung tăng đi vào.

Về phòng thay đồ trước rồi mới cầm đồ đi đến cửa thư phòng của Lee Sanghyeok.

Cốc cốc-- hai tiếng, bên ngoài truyền đến giọng nói tươi sáng như ánh mặt trời không bao giờ tàn lụi của chàng thanh niên, "Sanghyeok, tôi về rồi!"

Lee Sanghyeok đang ở trong thư phòng xem lại tư liệu về Han Wangho mà anh đã cho người điều tra lại, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, không một động tác thừa đem xấp giấy trong tay bỏ vào ngăn kéo.

Khi đến mở cửa liền bắt gặp nụ cười xán lạn như hoa hướng dương của Han Wangho.

Lee Sanghyeok nhìn một cái, sau đó vào thẳng vấn đề, "Chuyện gì?"

Hai mắt Han Wangho sáng long lanh, "Tôi mua quà về cho anh."

Nói rồi đưa túi giấy trong tay nhét vào tay đối phương.

"Anh xem xem có thích không, tôi xuống lầu nấu cơm trước nhé."

Nói rồi còn chưa đợi đối phương trả lời đã quay người xuống lầu.

Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn túi giấy trong tay, sau đó mở ra, bên trong là một chiếc thảm đan thủ công màu đỏ.

Bàn tay cầm túi giấy như đóng băng, rồi lại nhìn chân mình, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, sau đó người đàn ông ném chiếc thảm thủ công kia lên sô pha, không thèm nhìn thêm cái nào nữa.


Trong thùng rác phòng ăn và nhà bếp không có hộp đồ ăn đặt bên ngoài, nghĩ rằng bữa trưa hôm nay Lee Sanghyeok không ăn, bữa tối Han Wangho cố ý nấu nhiều hơn một chút.

Đợi đến khi Lee Sanghyeok xuống phòng ăn liền nhìn thấy một bát cơm còn chất cao hơn cả núi cơm hôm qua nữa.

Nếu như hôm qua là cái đồi, vậy thì hôm nay chính là đỉnh núi.

Lee Sanghyeok: "...."

Sau khi hai người ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm, Han Wangho ngoài việc ban đầu hỏi về hương vị món ăn ra thì sau đó không nói thêm gì nữa.

Cậu cúi đầu và cơm vào miệng, nhưng vì kiếp trước ăn được một bữa no là phải chịu một bữa đói nên cậu trước giờ rất nghiêm túc với việc ăn cơm.

Sau khi ăn no, Han Wangho vỗ vỗ chiếc bụng trắng nõn của mình, ngửa bụng trên ghế như phơi cá khô.

Sau đó ngước mắt nhìn đối phương vẫn còn đang ăn.

Han Wangho thỉnh thoảng nhìn qua, sức ăn của Lee Sanghyeok còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, hơn nữa, quả thật là một động vật ăn thịt, cũng sẽ ăn rau nhưng cực kì ít, có thể nói là chỉ ăn những thứ mình vừa mắt.

Đời đối phương đặt đũa xuống, Han Wangho mới mở miệng hỏi: "Quà có thích không?"

Lee Sanghyeok ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mong đợi của đối phương, sau đó mở miệng đáp qua loa, "Thích."

Han Wangho thấy đối phương không có cảm xúc gì, "Tôi cảm thấy anh đang lừa tôi."

Lee Sanghyeok: "Lời nói dối thiện chí."

"...." Han Wangho mím mím môi, sau đó thăm dò, hỏi: "Anh không thích?"

Lee Sanghyeok trầm mặc, nhìn ánh mắt đầy mong chờ của đối phương, lời nói bảo đối phương lấy về đã đến bên môi lại không tài nào nói ra được, sau đó khô khan mở miệng, "Không ghét."

Khi anh vừa mở túi giấy ra và nhìn thấy đồ bên trong quả thật có chút bất ngờ, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, mỗi một chuyện đều nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.

Trên tấm thảm thủ công này không có gì cả. Đây có phải là sự khiêu khích của đối phương dành cho anh.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngây ngô đầy chờ mong của chàng thanh niên ngay lúc này, Lee Sanghyeok biết mình đã nghĩ nhiều rồi, là anh quá hèn.

Không ghét = thích.

Với năng lực thấu hiểu người khác đến kinh người, Han Wangho cúi đầu cười thẹn thùng, nhất thời cảm thấy mình như đang nuôi con vậy đó.

Đột nhiên cảm thấy lòng mình bao la, rộng mở ra không ít.


Thời gian nhìn nhau cũng không quá năm phút, nhưng có thể là do hai người một thì ra ngoài làm việc, một thì không ăn cơm trưa, nên mới lúc này mới đói như lang như hổ.

Sau đó Han Wangho thẳng thắn quyết định hơn chín giờ sẽ ăn bữa khuya.

Lee Sanghyeok sau khi về đến phòng, đưa mắt nhìn chiếc thảm thủ công nằm yên trên sô pha, trong đầu lóe lên ánh mắt chờ mong của Han Wangho trên bàn ăn.

Muốn đưa tay lấy, trong lòng đột nhiên lại vang lên một giọng nói.

Lỡ đâu cậu chỉ là diễn thì sao?

Lại nữa, Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, suy nghĩ này của anh đã bắt đầu xuất hiện sau vụ hỏa hoạn đó. Đây là sự cảnh giác và mất lòng tin của anh đối với thế giới này.

Nhưng vẫn tốt hơn so với việc bị người khác lừa, anh rụt tay lại, cuối cùng cũng không cầm chiếc thảm thủ công trên sô pha lên.


9 giờ tối, Han Wangho đúng giờ lên gõ cửa phòng.

Lee Sanghyeok cất tài liệu vào ngăn kéo, "Chuyện gì?"

Giọng của đối phương từ ngoài cửa truyền vào, "Ra ngoài ăn bữa khuya nào!"

Lee Sanghyeok nhìn đồng hồ, hàng chân mày rậm nhíu lại, "Không ăn."

"Đừng mà" Han Wangho đứng ngoài cửa kiên trì, "Cứ như vậy thì buổi tối có ngủ ngon được không?"

Mặt Lee Sanghyeok hiện lên chút nghi hoặc.

Sau đó cửa thư phòng bị đẩy từ ngoài vào, cái đầu bông xù của Han Wangho ngó vào trong, "Ăn bữa khuya mới không gặp ác mộng."

Lee Sanghyeok:....

Lee Sanghyeok lớn bằng chừng này rồi, chưa bao giờ ăn gì vào giờ này, ban đầu còn khịt mũi dè bỉu Han Wangho ăn vào giờ này.

Đến khi tới phòng ăn, ăn hết đa số đồ ăn mới phát hiện rằng, hình như thật sự rất vui.


Tối muộn, Han Wangho tắm rửa thay đồ ngủ xong thì đi đến phòng Lee Sanghyeok, chúc đối phương một câu ngủ ngon, tới đây mới kết thúc một ngày bận rộn và lên giường.

Vốn tưởng rằng bản thân hôm nay mệt như vậy thì sẽ ngủ rất say, ai ngờ cậu lại nằm trừng mắt nhìn trần nhà. Tuyệt vời, căn bản là ngủ không được.

Hóa ra sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay so với việc chạy 2000m mấy ngày trước thì không đáng là gì cả.

Han Wangho giống như chú mèo con nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng dậy, xuống giường, đi đến bên cửa sổ sát đất.

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, gió cũng rất nhẹ, chúng nó dường như đều biết nói.

Gió đêm thổi vào tai dưới ánh trăng, giống như đang nói, "Còn không ngủ thì mẹ nó chứ, cậu chờ đột tử chết đi."

"...."

Han Wangho rùng mình một cái, chú chim đỗ quyên nhỏ dưới ánh trăng đang vỗ cánh bay về tổ.


Từ lúc chụp hình mẫu xong, cả một tuần sau Han Wangho cũng không nhận được thêm công việc nào, không phải cậu không muốn mà là không ai đến tìm.

Nghĩ lại thì cũng đúng, chỉ mấy nhãn hàng tào lao càng làm càng lỗ, chỉ biết đốt tiền mới tìm đến cậu.

Sau buổi trưa, Han Wangho nằm trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ sát đất tắm nắng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Han Wangho thoải mái híp híp mắt, giống như một chú mèo Ba Tư nhàn hạ, rảnh rỗi vẫy vẫy cái đuôi lớn dưới ánh mắt trời.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của người đàn ông từ trên đầu truyền xuống, "Tối mai có một bữa tiệc chiêu đãi, cần cậu đi cùng với tôi."

Han Wangho lười biếng mở mắt ra, liền nhìn thấy Lee Sanghyeok theo chiều ngược.

Ngoại hình của đối phương không có gì để soi mói, nhưng khi nhìn ngược thì cứ là lạ, Han Wangho không nhịn được mà bật cười.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của chàng thanh niên cười đến xán lạn, dường như còn rực rỡ hơn cả ánh nắng chói chang này.


Chiều tối hôm sau có người đến đưa trang phục phải mặc khi đến bữa tiệc, Han Wangho không phân biệt được tây trang và lễ phục của nam thì có gì khác biệt, chọn đại một bộ mặc lên người.

Đợi đến khi lên xe mới không nhịn nổi tò mò, hỏi: "Chúng ta đến tiệc chiêu đãi của ai thế?"

Lee Sanghyeok nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe đối phương hỏi, không mặn không nhạt mở miệng, "Đại thọ tám mươi của lão gia tử Bae gia."

Han Wangho nghe xong miệng liền há hốc thành hình chữ O.

Hai người rất nhanh đã đến nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, là một tòa dinh thự vô cùng xa hoa.

Han Wangho đẩy Lee Sanghyeok đi vào, phát hiện người bên trong thật sự không ít, mấy tên phú nhị đại từng gặp ở hôn lễ cũng đến đây.

Hai người đi đến sảnh chính, thấy một ông lão được mọi người vây quanh ở cách đó không xa, liền biết ngay đó là chủ nhân của bữa tiệc mừng thọ hôm nay.

"Sức khỏe và tinh thần của ông Bae thật là tốt, không hề nhìn ra là người đã tám mươi, trông cứ như bốn, năm mươi tuổi vậy."

"Khí phách của ông Bae không hề thua kém năm đó!"

"Cháu của chú Bae hôm nay đặc biệt đem đến nấm linh chi chất lượng cao."

"Ông Bae cát nhân thiên tướng."

Han Wangho đẩy Lee Sanghyeok đến đứng cách đó không xa, nghe đám người nhắm mắt nịnh hót.

Ở các bữa tiệc, những chuyện như thế này nhìn đến quen luôn rồi, Han Wangho chỉ cảm thấy cách xưng hô này hơi chướng tai. Bọn họ xưng hô cứ như là anh em chung một nhà vậy, nhưng trên thực tế thì căn bản không có quan hệ họ hàng gì.

Lee Sanghyeok hình như cũng không thích những sự kiện như thế này cho lắm, hôm nay vốn chỉ là đến góp mặt mà thôi.

"Đợi lát nữa rồi hãy qua đó."

Han Wangho nghe xong thì gật gật đầu, đợi đám người kia giải tán mới chầm chậm đẩy người qua đó.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ tới nơi, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, "Ba, khi đầu tư cổ phiếu cho anh cả ba đâu có nói như vậy, ba bảo con giúp anh cả lên được vị trí còn trống kia thì con cũng sẽ không chịu tổn thất gì, nhưng bây giờ thì sao?!"

Mùi hóng hớt.

Bae lão gia tử nhìn con gái út, "Đều là người một nhà, nói cái gì mà tổn thất không tổn thất chứ, con giúp anh cả con còn cần báo đáp sao, không biết anh em giúp đỡ lẫn nhau là gì cả, sau này ta chết đi rồi, anh em tụi con còn đến thế nào nữa."

Vẻ mặt người phụ nữ kia đầy đau khổ, "Ba, ba nói gì vậy chứ!"

Han Wangho coi như đã nghe hiểu rồi, đây chính là chuyện Bae lão gia tử trọng nam khinh nữ, bảo con gái giúp con trai giải quyết mớ hỗn độn kia rồi còn lật mặt bẫy người ta.

Nhưng suy cho cùng vẫn là chuyện của nhà người ta, người ngoài không tiện chen vào.

"Được rồi, chuyện này đến đây thôi, đừng chọc ta giận vào ngày vui như hôm nay."

Bae lão gia tử thấy có người đến liền xua tay đuổi người đi, "Chịu thiệt là phúc, ta hi vọng con hiểu được đạo lý này."

Sau khi ngươi phụ nữ rời đi, Han Wangho đẩy Lee Sanghyeok lên phía trước, nhất thời cũng không biết chúc gì, im lặng hồi lâu mới nói ra một câu, "Chúc ngài phúc như Đông Hải."


Bae Junsik:....

Lee Sanghyeok:....

Không biết có phải là liên tưởng đến điều gì đó hay không, phạm vi không quá nửa mét xung quanh đều yên tĩnh lại.

Han Wangho cúi đầu nhìn Lee Sanghyeok, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội.

Cậu thật sự là không nghĩ ra từ ngữ gì nữa.

Lee Sanghyeok khụ khụ hai tiếng, mở miệng, "Ông Bae sanh thần vui vẻ."

Sắc mặt Bae Junsik trầm hẳn xuống, nhưng những người đến dự tiệc xung quanh cũng không tiện nói gì.

Hai người nói vài câu khách sáo xong, Han Wangho rất thức thời mà đẩy người đi.

Sảnh lớn dinh thự có không ít người, Han Wangho giống như một chút ong mật chăm chỉ đẩy Lee Sanghyeok xuyên qua dòng người, đường đi ngoằn ngà ngoằn ngoèo như con rắn ham ăn vậy.

Khi đi đến khu bàn ăn khá ít người, Han Wangho mới nhìn sắc mặt người kia, mở miệng, "Ban nãy tôi nói sai gì sao?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu một cái, người phía sau cúi thấp đầu như đang tự kiểm điểm, "Không có."

Anh và Bae Junsik chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt vài lần, hôm nay đến cũng chỉ là góp mặt mà thôi.

Han Wangho nghe vậy liền thở phào.

Lee Sanghyeok nhìn cậu, thật ra cũng không thể trách cậu, cậu nói chuyện không có vấn đề gì, chỉ là lão già đó tự mua dây buộc mình mà thôi.

Han Wangho quan sát xung quanh, hóa ra người có tiền làm tiệc sinh nhật đều linh đình như vậy.

Lee Sanghyeok: "Đang nhìn gì đó?"

Han Wangho nhất thời cạn kiệt từ ngữ: "Ở đây thật hoành tráng, thật khí phách."

Lee Sanghyeok nhìn qua nhìn lại cũng không cảm nhận được gì, rất bình thường.

"Ngưỡng mộ?"

Han Wangho lắc lắc đầu: "Tàm tạm."

Bốn bề rực rỡ, tráng lệ, cho dù là cả đời thì cậu cũng không thuê nổi.

Vừa nghĩ đến sự thê thảm của kiếp trước, Han Wangho khẽ thở dài, cũng không biết có chiếc hũ nhỏ nào đựng cậu vào không.

Lee Sanghyeok nghiêng đầu qua nhìn người ta, ánh mắt của chàng thanh niên ảm đạm, tâm trạng không vui lắm.

Tưởng rằng đối phương vẫn để tâm chuyện ban nãy nói sai.


Hai người hôm nay ra ngoài đều chưa ăn bữa tối, bụng Han Wangho đã hơi đói nên đi đến khu đồ ăn lấy hai phần bánh nhỏ.

Cầm một đĩa đung đưa trước mặt Lee Sanghyeok, "Ăn không?"

Lee Sanghyeok nhìn cậu một cái, anh trước giờ không thích đồ ngọt, "Không ăn."

Han Wangho "ồ" một tiếng, Lee Sanghyeok nhìn bàn tay trước mặt lấy chiếc bánh về, đột nhiên cảm thấy hụt hẫng khó tả.

Tâm trạng của mọi người tối nay đều không mấy vui vẻ, ngón tay người đàn ông gõ gõ trên xe lăn, sau đó quay đầu mở miệng nói gì đó.

Một giây sau liền nhìn thấy Han Wangho vui vẻ cầm hai chiếc bánh ngồi ăn.

Lee Sanghyeok:....

Là anh nghĩ nhiều rồi.

Han Wangho cũng không chú ý tới chuyện đối phương không thích ăn đồ ngọt, có một lần cậu nấu canh ngọt ở nhà, đối phương ăn đến sạch sẽ.

Nhưng dù sao cũng không thể để người ta nhịn đói, bằng không, không biết có bị lão âm binh này ghi tên vào sổ sinh tử không nữa.

Sau đó Han Wangho cúi người cố định lại xe lăn, "Đợi tôi một chút."

Nói rồi quay người rời đi.

Khi quay lại, trên tay bưng thêm hai đĩa sứ trắng, bên trong đựng không ít đồ ăn, đa số đều là các loại thịt.

Thường thì khi đến những sự kiện như thế này, mọi người sẽ chỉ ăn cho hương cho hoa thôi, đa số chủ yếu đến là vì mối quan hệ làm ăn.

Nhất thời có không ít người nhìn cậu, Han Wangho cũng không để tâm, nhưng cậu biết Lee Sanghyeok là một tên da mặt mỏng, đợi những ánh mắt chú ý bớt đi một chút, Han Wangho mới đi đến bên anh, đưa đồ ăn qua.

Han Wangho nhìn Lee Sanghyeok giống như một người cha vậy, "Anh ăn trước một ít đi, đợi về nhà rồi tôi lại nấu cho anh ăn."

Ngón tay Lee Sanghyeok nắm chặt lại, nhìn thịt trên đĩa, không nhúc nhích.

"Sao không ăn vậy?"

Han Wangho nhìn anh, lẽ nào muốn ăn cơm cậu nấu.

Cảm giác tự hào đột nhiên dâng trào.

Sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Không có dao nĩa."

"..." Han Wangho, "Ồ."


Trong sảnh lớn, tiếng người cười nói ồn ào.

"Tên què chết tiệt Lee Sanghyeok kia cũng tới sao?"

Giọng Bae Dongho đầy vẻ khó tin.

Người bên cạnh, "Đến rồi, vừa mới chào hỏi ông Bae xong."

"Tố chất tâm lý của hắn cũng mạnh thật đó, đã thành ra như vậy rồi mà còn cố chấp đến đây rước buồn bực."

Giọng nói đầy vẻ khinh thường, "Xấu mặt biết bao."

Bae Dongho và Lee Sanghyeok thời đi học cùng học trong một trường danh tiếng ở nước ngoài, khi đó họ đã có mâu thuẫn với nhau rồi, sau khi về nước, Lee Sanghyeok nổi danh khắp chốn, hắn rõ ràng rất ghét đối phương, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải nở nụ cười.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lee Sanghyeok xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giờ chỉ là một tên què bán thân bất toại, Lee gia cũng không coi trọng anh nữa, còn không phải là để người ta tùy tiện đưa ra nhào nặn sao.

Bae Dongho chớp đôi mắt tà ác, "Hắn ta hôm nay tới một mình sao?"

Người kế bên, "Không, tới cùng với người vợ nam hắn mới cưới."

Bae Dongho hỏi, "Vợ nam?"

Người kế bên gật gật đầu, "Kết hôn một tuần trước, đối phương là một người đàn ông."

Bae Dongho đột nhiên cười phá lên, "Lee Sanghyeok hắn ta cũng có ngày hôm nay?" Đối phương cười cực kì lố lăng, nhìn hắn lớn tiếng cười, người kế bên cũng cười theo.

Má ơi, cứ cười như vậy quai hàm có trật không đây?!Thật sự sẽ không trật quai hàm chứ?! Chỉ cần Lee Sanghyeok sống không tốt, vậy thì hắn sẽ sống rất tốt.

Bae Dongho trước tiên nói với Bae Junsik rằng mình muốn ra ngoài hít thở một chút, sau đó liền quay người đi tìm Lee Sanghyeok.

Cũng không tính là khó tìm, tìm được người ở một nơi đất khá bằng phẳng.

Lee Sanghyeok đang ngồi trên xe lăn ăn đồ ăn, bên cạnh là một người đàn ông dáng người thẳng tắp.

Bae Dongho vuốt vuốt cằm, thì ra đó là người vợ nam của tên què chết tiệt Lee Sanghyeok kia.

Sau đó, chỉ thấy thanh niên kia quay người, đi đến nơi cách đó không xa, lấy cho anh một ly nước.

Hai mắt Bae Dongho sáng rỡ, ngoại hình cũng được đấy.

Hắn thì cả nam lẫn nữ đều không kiêng, nhìn người đứng kế bên Lee Sanghyeok, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Người vợ nam của tên què chết tiệt kia rất hợp gu hắn, đưa đẩy với người ta thì vừa có thể vui vẻ, vừa có thể sỉ nhục Lee Sanghyeok, một công đôi chuyện.

Bae Dongho đứng đó quan sát mà hành động, rất nhanh đã tìm được cơ hội.


Han Wangho lúc nãy ăn bánh không cẩn thận làm kem dính lên cổ tay áo, bây giờ mới phát hiện ra, giá trị của bộ đồ này không nhỏ, nếu không xử lý kịp thời thì thật là đáng tiếc.

"Tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Lee Sanghyeok ngước mắt nhìn cậu, không nói gì.

Đợi người mới rời đi được vài bước, Bae Dongho đã nhấc chân theo sau.

Nhưng Han Wangho trời sinh đã mù phương hướng, không tìm được nhà vệ sinh mà lại đi tới vườn hoa bên ngoài.

Bae Dongho thấy khung cảnh không tệ, chỉnh lại cổ áo từ từ xuất hiện sau bụi hoa, còn tiện tay ngắt một đóa hoa.

Bụi hoa:....

Han Wangho thấy nơi đi đến không đúng liền quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Bae Dongho đột nhiên xuất hiện chặn lại.

Trong miệng Bae Dongho ngậm một cành hoa đỏ thắm, "Chào buổi tối."

Han Wangho:....

Mấy tên ngáo trên đời cũng không ít, nhưng cậu không ngờ rằng lại vây quanh mình nhiều đến vậy.

Xuất phát từ phép lịch sự, Han Wangho còn không mặn không nhạt trả lời lại một câu, "Chào buổi tối."

Nói xong liền nhấc chân định rời đi.

Bae Dongho vội vàng chặn đường, "Tôi muốn làm quen với cậu một chút."

Sau đó cũng không cho người ta cơ hội từ chối, "Cậu biết tôi là ai không?"

Người này lúc nãy cậu đã gặp qua, là người đứng bên cạnh gọi Bae Junsik là ông nội, nhớ đến cách gọi con cháu kỳ lạ của nhà bọn họ...

"Biết" Han Wangho tự tin nở nụ cười, "Cháu trai."

"...."

Bae Dongho nghiến răng, bị đối phương chọc tức đến mức không nói nên lời.

Nhưng nhớ lại mục đích mình đến đây thì cũng không nói gì, mà chầm chậm nói: "Tôi tên Bae Dongho."

"Ồ, chào anh Bae Dongho" Han Wangho, "Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu."

Bae Dongho: "Chúng ta lát nữa mới nhắc đến chuyện này được không?"

"Tôi muốn tìm hiểu về cậu nhiều hơn, nhưng tôi vẫn chưa biết tên của cậu."

Han Wangho quay người, "Không nói thì thôi."

Bae Dongho:!

"Đừng đi mà!"

Nói rồi như sợ người ta đi mất, "Cậu nói tên cho tôi, tôi nói cho cậu nhà vệ sinh ở đâu."

Han Wangho:.... Không biết thì nói đại đi.

Thấy người ta chậm chạp không nói, Bae Dongho nghi hoặc hỏi: "Cậu không có ý gì với tôi sao?"

Han Wangho dùng ánh mắt kì thị nhìn hắn, "Không có."

Bae Dongho, "Không có cũng không sao, tôi có ý với cậu là đủ rồi, cậu từ ngày hôm nay trở đi có thể tìm hiểu về tôi."

Nói xong lấy bông hoa ngậm trong miệng ra đưa đến trước mặt Han Wangho, "Cậu đẹp như ánh trăng đêm nay vậy, đóa hoa này tặng cậu.

Han Wangho ngửa cổ nhìn trời, hôm nay, mẹ nó chứ, căn bản không có trăng.

Lắc lắc đầu tỏ ý không nhận.

Bae Dongho không từ bỏ, cầm hoa sấn tới trước mặt người ta, "Nhận đi mà, tôi vì cậu mà si mê."

"Ngại gì chứ, lẽ nào chưa từng có ai tặng hoa cho cậu."

Han Wangho nhìn hắn, cũng không biết con mắt nào của đối phương thấy cậu ngại.

"Không cần đâu, sau này trên mộ tôi sẽ mọc."

Bae Dongho:....

"Không nhận cũng không sao."

Nói rồi vứt bông hoa qua một bên, mắt nhìn thẳng Han Wangho, "Nhưng cậu phải biết tôi và cậu hôm nay gặp nhau là cực kì có duyên."

"Nghiệt duyên?"

"...."

Bae Dongho nghiến răng, không ngờ người này lại khó tiếp cận đến vậy, nhất thời cắn chặt quai hàm.

Han Wangho không muốn ở đây phí thời gian với người khác, quay người định đi.


Ai biết được một giây sau trên vai truyền đến một lực, Han Wangho không đề phòng bị người ta đẩy vào tường.

"Bộp--" Bae Dongho chống một tay lên tường, muốn làm một tư thế ép tường thật là ngầu.

Vừa định nói gì đó, giây sau chỉ thấy người trước mặt cúi người lách ra từ khe hở. Han Wangho sau khi chui ra thì di chuyển nhanh như chớp, không thèm quay đầu lại.

Một lần nữa đi về phía dinh thự, Han Wangho lượn thêm hai vòng nữa mới tìm thấy nhà vệ sinh.

Lee Sanghyeok ngồi trong hội trường lớn nhìn đồng hồ, đã hơn hai mươi phút kể từ khi đối phương rời khỏi.

Trong đầu đột nhiên nhớ ra chuyện đối phương hình như mù phương hướng vào ngày kết hôn, ánh mắt của người đàn ông tối lại, giơ tay di chuyển xe lăn.

Han Wangho ở trong nhà vệ sinh rửa sạch tay áo, cửa vừa mở lại đóng, ngước mắt lên liền nhìn thấy tên điên trong vườn hoa ban nãy đang bước vào.

Han Wangho thấy vậy, chân mày khẽ nhíu lại, rõ ràng hôm nay mới gặp lần đầu tiên, cũng không quen biết gì, không hiểu nổi đối phương sao lại cứ âm hồn bất tán như vậy.

Sau khi đi vào, hắn không trực tiếp nói chuyện mà đứng ở bồn tiểu ngoài cùng huýt sáo.

Han Wangho nghiêng đầu qua nhìn một cái, không biết đối phương có cái tật kì quái gì, đi vệ sinh mà còn muốn để người khác nhìn.

Bae Dongho lần này không rào trước đón sau như lúc ở vườn hoa, mà trực tiếp nói, "Cậu là người vợ nam mà tên què chết tiệt Lee Sanghyeok kia cưới về."

Han Wangho nghe cách xưng hô của đối phương, lập tức trừng lớn mắt.

Big gan! (To gan)

Vậy mà lại có người dám xưng hô như vậy với Lee Sanghyeok.

Thấy người ta liếc mắt nhìn mình, Bae Dongho tiếp tục nói: "Tôi trước đó cũng nghe người khác nói rồi, cậu kết hôn với tên què chết tiệt kia là vì tiền, nhưng tên què chết tiệt kia giờ đã rớt đài rồi, đến hôn nhân cũng phải mang ra làm giao dịch."

"Nhưng tôi thì không giống vậy, cậu muốn thứ gì tôi đều có thể cho cậu, hơn nữa..." nói rồi dùng ánh mắt đánh giá Han Wangho, "Tên què chết tiệt kia cũng không thỏa mãn được cậu, chi bằng theo tôi đi."

Han Wangho nghe xong liền lắc đầu, đối phương vẫn còn quá non.

Thấy đối phương lắc đầu, Bae Dongho rõ ràng là bị chạm đến lòng tự tôn, "Tại sao, tôi có chỗ nào không bằng hắn ta."

Han Wangho quay đầu đi, "Anh đừng nên hỏi nữa."

Cậu dù sao cũng không thể nói rằng sau này khi Lee Sanghyeok trở mình, sẽ chỉ xem bọn họ như hạt đậu cỏn con.

Nhưng đối phương vẫn không chịu từ bỏ, "Không được, cậu nhất định phải cho tôi một lý do!"

Han Wangho nhìn đối phương từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở "hạ thân" người ta, "Cái đó của chồng tôi siêu bự."

Lee Sanghyeok ở ngoài cửa:....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro