Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đi mua hàng giảm giá ở siêu thị vào lúc 8 giờ sáng đều là các bác trai bác gái đã về hưu, các ông các bà vừa đi thể dục buổi sớm về. Sanghyeok và Wangho trẻ tuổi chen trong đám người vốn đã rất kỳ quái rồi, hai người họ 1 cao 1 thấp, mua đồ ăn mà còn nắm tay nhau, đứng cùng nhóm người trung niên lớn tuổi tựa như hạc trong bầy gà.

Wangho đã ba lần để ý thấy có người cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, không nhịn được nói với Sanghyeok: "Thả tay ra đã nhé."

Sanghyeok đang gõ dưa hấu, nghe vậy lập tức quay đầu lại, vừa hoảng sợ vừa tủi thân nhìn cậu: "A? Sao lại thế?"

". . ." Wangho há miệng, "Không có gì."

Mua xong thức ăn hai người tính tiền rồi đi về, sau khi Wangho mở cửa vào nhà rồi mới phát hiện Sanghyeok đứng trước cửa nhà đối diện nhìn chằm chằm vào mình. Cậu bật cười, mở cửa rộng ra một chút hỏi: "Sao vậy?"

"Nhà tớ không có ai." Sanghyeok nói, "Hôm nay thay quần áo, không mang theo chìa khóa."

"Vậy cậu vào nhà tớ ngồi một lúc đi." Wangho nói.

Wangho vào phòng thay quần áo, cậu đoán hôm nay có lẽ sẽ không ra ngoài nữa nên vào phòng vệ sinh tẩy trang, đỡ phải nghe mẹ nhắc nhở. Thu dọn xong cậu quay phòng khách, nhìn thấy Sanghyeok đang ưỡn ngực thẳng lưng ngồi trên ghế sopha, giương mắt nhìn màn hình TV.

Wangho nhìn hắn, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Sanghyeok phản chiếu từ màn hình TV, khó hiểu nói: "Cậu không bật TV mà cũng có thể nhìn nghiêm túc vậy à?" Nói xong cậu đi tới, bật TV chỉnh đại một kênh bất kỳ.

"Uống nước không?" Wangho hỏi.

"Không cần đâu, cám ơn." Sanghyeok nói xong, qua mấy giây lại lúng túng nói, "Ừm, không được, tớ hơi khát, rót giúp tớ một cốc đi."

Wangho bó tay lắc đầu, đi rót nước cho Sanghyeok, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lần này hai người cùng xem TV với nhau.

Một lúc sau, Wangho không nhịn nổi quay đầu qua nói: "Rốt cuộc cậu đang căng thẳng gì thế?"

"Hả? Tớ —" Sanghyeok lúng túng: "Đâu có..."

"Vậy sao không nhìn tớ? Cũng không nói chuyện với tớ nữa?" Wangho không chịu bỏ qua nhìn hắn.

Yết hầu Sanghyeok lên xuống hai cái, từ từ quay đầu nhìn Wangho.

"Bởi vì, trong nhà có mỗi hai đứa..." Sanghyeok nói được một nửa, sờ lên cái cổ nóng bừng của mình, bối rối nhìn Wangho.

"Vậy thì sao chứ." Wangho nói, "Trước kia có lần cậu tới, nhà tớ cũng đâu có ai."

"Đâu có giống!" Sanghyeok mặt đỏ tía tai nói, "Khi đó chúng ta đã hẹn hò đâu..."

Wangho nhìn hắn, từ từ trợn mắt nhìn.

"Ồ —" Wangho hiểu ra, "Chưa hẹn hò thì được, hẹn hò rồi thì không được?" Cậu híp mắt lại, hai má hồng hồng, trông như một con cáo tinh ranh.

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Wangho hơi nghiêng đầu.

"Gì mà nghĩ gì, tớ chẳng nghĩ gì cả!" Sanghyeok dùng sức lắc đầu.

"Ồ — vậy sao mặt cậu đỏ thế?" Wangho chống một tay lên ghế sopha, nghiêng người về phía trước. Cậu vừa nói vừa giơ tay còn lại ra, mu bàn tay man mát xoa lên mặt Sanghyeok một cái.

Sanghyeok giật mình, nắm lấy cổ tay cậu, chật vật nói: "Cậu đừng —"

Wangho nhướn mày, buồn cười không chịu được: "Đừng cái gì? Tớ chạm vào bạn trai mình một chút mà cũng không được à?"

"Aizz cậu, cậu..." Sanghyeok thật đúng là hết cách với Wangho, hắn lúng túng muốn chết rồi, đang không biết nói gì, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Sanghyeok vội đứng dậy: "Cháu chào cô —"

"Sanghyeokie đến chơi à." Mẹ Wangho cười một tiếng, "Cô với mẹ cháu vừa di chợ mua thức ăn, mẹ cháu cũng về rồi đấy."

"Dạ, vâng, vậy cháu về đây ạ." Sanghyeok nói xong thì nhấc túi đồ mình mua ở siêu thị lên.

"Sao mặt đỏ thế?" Mẹ Wangho kinh ngạc nói, "Wangnie cũng vậy, nếu nóng thế sao không bật điều hòa lên?"

Sanghyeok và Wangho đưa mắt nhìn nhau, xua tay lia lịa nói: "Không, không sao đâu cô ơi, cháu không nóng! Cháu về đây ạ."

"Lần sau lại qua chơi nhé!"

"Dạ, vâng!" Sanghyeok vội vàng xách đồ ra khỏi nhà Wangho. Lúc về phòng của mình, hắn vẫn thấy nóng không chịu được. Bật điều hòa xong, lại thuận tay cầm quạt quảng cáo phát ở bên ngoài lên quạt mấy cái, một lát sau mới thấy nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống.

Sanghyeok ngã xuống giường, trong đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Vẻ mặt Wangho trách hắn vì không nhìn cậu ấy, Wangho đỏ mặt, còn cả bàn tay mát lạnh của Wangho chạm lên mặt mình. Mỗi một chi tiết liên quan đến Wangho đều hiện đi hiện lại rất nhiều lần trong đầu Sanghyeok, hắn lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như lại tăng lên rồi. Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì ban nãy đã đờ ra như khúc gỗ, nhưng muốn hắn làm gì đó, hắn lại thấy quá đường đột, bởi vì hai người họ còn chưa hẹn hò được mấy bữa...

Sanghyeok cảm thấy ngực mình căng chặt, ngứa ngáy, muốn nói gì đó cho Wangho nghe. Chỉ nói thôi thì không đủ, phải gặp Wangho, phải ôm cậu một cái mới đủ. Nhưng vậy thì bám người quá, bọn họ mới tách ra chưa tới mấy phút đâu!

Càng nghĩ càng thấy loạn, Sanghyeok ngồi dậy, chỉnh nhiệt độ xuống đến 18 độ C, rồi lại cắm đầu vào gối.

Đương lúc chán nản, di động đột nhiên rung lên. Hắn nhìn di động, nhảy dựng lên khỏi giường, vừa xoa xoa gò má nóng rực vừa chạy ra cửa ban công, vội vàng mở cửa ra.

Wangho đang ngẩn người nằm bò ở lan can đối diện, cậu nhìn thấy Sanghyeok, đứng thẳng dậy nói: "Xin lỗi nhé, cậu vừa về mà lại quấy rầy cậu rồi." Cậu xấu hổ cười một tiếng, "Không hiểu sao đột nhiên tớ rất muốn nhìn thấy cậu, nên mới nhắn tin cho cậu."

Sanghyeok kinh ngạc nhìn gò má hồng hồng cùng đôi mắt sáng lấp lánh của Wangho.

— Thì ra trong chuyện này, bọn họ giống nhau.

Hắn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro