1. tuyết mỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Món quà đẹp nhất đêm Giáng Sinh chính là món quà mà bạn tự tặng cho chính mình"

1

Còn nhớ cái lần đầu tiên bọn họ đi chơi với nhau, tuyết rơi trắng xóa. Quả thật gọi là "đi chơi với nhau" nghe vừa đúng lại vừa không đúng. Đúng là khi ấy Wangho đang nằm vắt vẻo trên sô pha, rúc cả người vào chăn bông. Bỗng điện thoại trên tay kêu lên bíp bíp vài tiếng, rồi dòng tin nhắn không thể thẳng thừng hơn bật lên.

"Em có muốn đi đâu với nhau vài vòng không?"

Wangho vừa đọc tin nhắn vừa tủm tỉm cười. Từ trước đến nay, chưa có ai tán tỉnh em theo kiểu thô thiển như thế bao giờ. Còn không đúng vì bình thường người ta chỉ dùng từ "đi với nhau" khi muốn hàm ý một mối quan hệ ám muội nào đấy. Còn Wangho và Sanghyeok thì không, hoàn toàn không.

Lee Sanghyeok, theo như em biết, là kiểu người không quan tâm hay nói trắng ra là còn chẳng thiết tha gì việc tìm người yêu. Hình như hồi xưa anh cũng từng quen một, hai người gì đó nhưng chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi. Còn Wangho thì vừa mới chia tay, và cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến việc tìm một anh người yêu mới hay bất cứ điều gì tương tự. Hơn nữa cả hai cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người mà Wangho cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, đi ăn, đi chơi, tới một nơi nào đó. Một người mới quen đủ để chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy...

Và sự thật là Wangho đã đồng ý với lời mời mọc mà mới ban nãy em còn thấy nó dở hơi. Cả hai rong ruổi dọc bờ sông Hàn, giữa đường thì tuyết rơi. Lúc đó, Lee Sanghyeok quay sang, vừa cười vừa bảo.

- Wangho có biết không, anh không nhớ mình đã đọc ở đâu đấy, người ta bảo hai người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp tuyết rơi là về sau sẽ lấy nhau đấy!

Han Wangho lại phì cười, tự nhiên ý nghĩ phải vặn lại cái kiểu cưa cẩm ngớ ngẩn nảy nhảy ra trong đầu em.

- Thế thì em cứ chọn đúng mùa đông mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng được ít nhất một người để lấy phải không?

Nhưng rồi Wangho lại chạnh lòng nhớ về người con trai mình vừa chia tay, em và anh ta đã có bao lần đi chơi gặp tuyết. Ủa mà có phải đó là lần duy nhất không nhỉ? Chẳng biết nữa, chỉ nhớ loáng thoáng hình như lúc đó anh ta nhìn sang Wangho, thở dài. Còn em chỉ chuyên chú phóng tầm mắt ra ngoài ngắm nghía. Bên ngoài cửa kính, tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết cứ rơi xối xả lên mặt kính ô tô, cần gạt hoạt động liên tục mà cũng chẳng ăn thua gì mấy.

- Anh chẳng nhìn thấy gì cả.

- Thế thì dừng lại đi anh, nhìn tuyết bay bay như này cũng hay ấy chứ.

Anh ta ngoan ngoãn nghe lời, đậu xe lại ở một góc đường. Chẳng ai nói với ai em gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập khắp không gian.

"Last Chritstmas, I gave you my heart. But the very next day, you gave it away..."

Chẳng biết anh ta còn nhớ không, hôm ấy Wangho cố tình diện một chiếc sweater kín cổ cùng quần short ngắn chỉ đến nửa đùi. Mấy bông tuyết bay lất phất đập lên mặt kính trông như rơi xuống cổ áo Wangho, to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất, để đến những bông tuyết khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế. Đẹp thật, đẹp kiểu thơ thẩn ấy.

2

Nếu như có điều gì khiến Han Wangho ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh ta không nghèo. Thực ra Wangho cũng không phải thiếu tiền, lại không muốn bị người ta hiểu nhầm, khi nhìn vào em và những câu chuyện cũ.

"Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều đến cái đã qua, có để làm gì đâu." - anh ta nói như vậy trong một lần khác, khi cả hai đang đi dạo với nhau, và các loa phát thanh dọc bờ sông Hàn thì đang ra rả hết công suất "Khẩn cấp, khẩn cấp. Tuyết rơi dày đặc tại các khu vực ven biển thuộc tỉnh Nam Chungcheong và tỉnh Jeolla. Sức gió lên đến 55 km/giờ làm gia tăng cảm giác lạnh giá thực tế tại hầu hết các khu vực...". Và để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu xám xịt, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng gồng xe để tránh tuyết là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Wangho nhìn bầu trời xù xì đen kịt, rồi lại nhìn anh, châm chọc.

- Thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần nào đi chơi cũng gặp tuyết không?

- Chắc là họ lấy nhau và sống với nhau đến cuối đời chứ gì.

- Anh nói như phim ấy - Wangho bĩu môi.

Wangho biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên Wangho lại thở dài. Cả cái môi lẫn mấy bộ phim đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Phim thì bao giờ cũng đẹp và chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ta đã từng nói mấy câu như vậy, trong một lần tránh tuyết, cả hai trú lại ở một hiên nhà. Tuyết cũng rơi dày như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa lạnh, nhưng vui vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả.

Có phải lúc đấy anh đang xoay vô lăng, ngoảnh đầu nhìn sang Wangho không nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng trông Wangho rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, cảm giác hơi vô thực, theo kiểu có giơ tay ra cũng không chạm vào được.

- Wangho đừng buồn nữa - anh dịu dàng nói.

Em nhìn vào mắt anh ta, lúc ấy em không muốn cái nhìn kiểu ấy chút nào, không một chút nào cả.

- Anh cứ đi tiếp được không?"m

- Được, nhưng vì sao?

- Vì ở phía ấy có tuyết, em thích được ngắm tuyết.

Anh không nói gì lặng lẽ lái xe đi. Cả hai lướt qua những luồng xe vội vã, những mặt người lo âu... Anh ta chiều ý Wangho, dù biết rằng em nhìn tuyết rơi thế này cũng chỉ để buồn thêm mà thôi.

3

- Nhìn trời quang thế này chả biết đâu tối nay lại có tuyết không chừng - Son Siwoo vừa với tay lấy gói snack vừa bực dọc.

- Cái trời dở hơi này cứ kiểu gì, ban ngày nắng nhưng cũng chỉ lâm râm thế này thì cũng chả đi ra đường được. Tối lại tuyết rơi trắng cả trời, cũng lại chẳng đi được đâu. Nhỡ hết bao nhiêu việc.

- Tao vẫn đi đấy chứ có ảnh hưởng gì đâu.

- Thế thì mày phải đợi tao kiếm được quả bốn bánh nào đã nhé - Đấy, Wangho tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác.

- Tao đùa đấy, chẳng có ý gì hết, mà cũng chẳng ai có ý gì cả. Vấn đề chính là ở mày kia, mày không dứt bỏ được những chuyện cũ nên cứ ngồi đó mà tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Toàn mày dựng lên hết thôi. Cái gì đã qua thì cho qua luôn, cứ nghĩ mãi thế đến bao giờ?

Ừ nhỉ, mình còn vương vấn với chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? Hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạnh lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh, xao động. Chẳng lẽ lại ước tuyết rơi thật dày để vùi lấp đi tất cả à?

4

Rồi đến hôm ấy, hôm Lee Sanghyeok đợi em ở đầu đường ấy.

- Tối nay chắc chẳng có tuyết đâu.

- Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích tuyết rơi. Mà hôm nay anh không đi xe à.

- Vì anh nghĩ trời sẽ không có tuyết thật mà, anh cũng muốn được như những người bình thường khác cơ.

- Nghĩa là sao?

- Là được đón em và được đưa em về đến tận cửa, không phải luôn ở ngoài ngõ như thế này.

- Ừ, em hứa.

Sanghyeok nắm tay em, lâu lắm rồi Wangho mới lại nắm tay một người con trai như thế này, cùng anh la cà khắp các con phố, giữa đông đúc người và xe. Nhưng không còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải, có lẽ đã qua hết rồi.

- Wangho có biết tại sao anh lại thích tuyết không?

- Vì lúc tuyết rơi anh không bị lạnh như những người khác lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa chứ gì.

Sanghyeok cười.

- Wangho lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì tuyết rơi thì anh cảm giác không khí rất trong lành, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp tuyết là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn mãi được, phải không Wangho?

Wangho lặng im, có lẽ anh nói đúng, mà đúng là Sanghyeok nói đúng, chỉ vì em không chịu nghĩ thế mà thôi... Anh vẫn nắm chặt tay em đi giữa dòng người và xe. Giữa một bầu không khí ngột ngạt các loại mùi, mùi khói từ xe cộ, mùi thức ăn từ hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc áo măng tô dài lướt qua trên đường... Wangho nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười.

- Anh Sanghyeok sai rồi, sẽ có tuyết đấy. Em ngửi thấy cái mùi "trong lành" anh nói đây này?

Rồi ngay lập tức, mấy bông tuyết bé tẹo bay lất phất trên trời, nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi Sanghyeok.

- Đấy thấy chưa?

- Mình đi về phía đó nhé? - Lee Sanghyeok hỏi.

- Anh không sợ lạnh à?

- Lạnh gì, có em ở với anh thì sao lạnh được, anh thích được bình thường như mọi người mà.

Wangho nhè nhẹ gật đầu, bọn họ siết chặt tay nhau, chạy vù đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có tuyết rơi, và có cả Lee Sanghyeok nữa.

.

P/S: Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ nhaaa ☃️❄️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro