ℎ𝑜̂́𝑖 ℎ𝑎̣̂𝑛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi gặp lại Sanghyeok, anh đang cùng Bora mua rau ngoài chợ.

Trong khu chợ lớn ồn ào, anh đứng ngơ ngác trên nền đất lầy lội, nhìn Bora và người bán rau ở một bên không ngừng mặc cả qua lại, nhất quyết đòi dì cho cô một nắm hành lá.

Cuối cùng, dì xua tay cáu kỉnh, khinh thường nói: "Đừng mua, không có tiền thì đi về , cô có thể ăn loại đồ ăn nào mà không phải trả tiền chứ?."

"Gió Tây Bắc!"¹

¹:Nghĩa gốc: uống gió Tây Bắc
Nghĩa bóng: dùng để ví von với việc không có tiền

Sanghyeok trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, anh mặt đỏ bừng quay người muốn rời đi, lại bị Bora kéo lại, cùng dì tranh cãi: "vậy cháu không muốn hành lá, dì cho cháu một củ tỏi"

Bà dì chửi rủa một cái, nhét một đầu tỏi vào túi Bora , kiêu ngạo nhìn Sanghyeok bên cạnh.

"Anh thấy sao?Em rất tuyệt phải không ?" nhưng anh lại cúi đầu không nói gì, ngón tay cầm túi cũng cứng đờ.

Cô chủ trẻ từng là một người giàu có có thể chi năm con số cho những chiếc nấm cục đen tại một nhà hàng michelin.

Bây giờ lại đang đánh nhau với bà dì ở nơi công cộng vì hai xu, thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Người tài xế ở một bên nói nhỏ: "Lee thiếu gia ngày xưa mua xe thể thao mấy chục triệu không chớp mắt, bây giờ còn phải mặc cả một nắm hành lá, thật đáng thương."

Tôi hạ kính xuống, nhìn đi chỗ khác: "lái xe đi.

Ba tháng trước, Sanghyeok vẫn còn là một thiếu gia ăn mặc bảnh bao.

Lần đầu tiên anh gặp Bora là một sự tình cờ.

Nhà họ Lee có gia thế khá thân sâu, cha Lee là người giàu nhất tỉnh, là con trai cả trong gia đình, Sanghyeok đi đến đâu cũng là ngôi sao nổi tiếng, luôn được một đám đàn em theo sau.

Và Bora là sinh viên nghèo duy nhất trong trường đại học quý tộc của chúng tôi, chỉ riêng học phí hàng năm đã lên tới một triệu.

Cả gia đình cô sống trong một khu ổ chuột ở ngoại ô và cô được nhận vì có thành tích tốt.

Nói một cách logic, giữa hai người họ không nên có bất kỳ sự giao thoa nào

Cho đến một lần Sanghyeok đang dạy bảo người bạn cùng lớp một bài học thì bị Bora bắt gặp.

______

Cô ta lao tới đánh nhẹ cánh tay đang giơ lên của Sanghyeok, cau mày nói: "sao cậu có thể bắt nạt bạn học của mình?!"

"Sanghyeok, cậu cho rằng trong nhà có mấy đồng tiền xấu là quan trọng sao? hãy xin lỗi người bạn cùng lớp này đi!"

Từ trước đến nay chưa từng có người dám đánh hắn, Sanghyeok sững sờ tại chỗ. Sau đó, anh bắt đầu gây rắc rối với Bora bằng nhiều cách khác nhau.

Anh ta bắt nạt và trêu chọc Bora, coi thường và làm nhục cô trước mặt mọi người, bắt cô chạy việc vặt cho anh ta... nhưng Bora chưa bao giờ chịu khuất phục.

Tôi không biết Sanghyeok yêu Bora từ khi nào, có lẽ đó là lúc cô ấy khóc đến đỏ mắt và không cúi đầu trước Sanghyeok.

Sanghyeok bắt đầu ngày càng chú ý đến cô hơn.

Anh ta quan tâm đến mọi thứ về cô ấy và luôn tìm nhiều lý do để ở bên cô ấy, ngay cả khi đi học về cũng không đi ô tô cùng tôi mà vụng về đi theo Bora lên xe buýt.

Anh nói không thể không yêu Bora, anh còn nói rằng Bora là một người mạnh mẽ, tốt bụng và khác biệt.

Đó là tia sáng soi sáng cuộc đời anh. Vì lý do này, anh ấy đã không ngần ngại đưa Bora đến tận cửa nhà tôi trong bữa tiệc sinh nhật của tôi và nói rằng anh ấy sẽ hủy hôn ước với tôi.

Mẹ Lee tức giận đến suýt ngất đi, bà chỉ vào mũi Sanghyeok chửi: "Con điên à? Hôm nay con đã nói điều gì đó trước mọi người? Con muốn Wangho làm gì?"

"Người phụ nữ này có gì hay ho, cô ta cho con ăn bùa mê thuốc lúa gì?"

Sanghyeok nắm tay Bora, cau mày nói: " Đủ rồi tôi chịu đủ sự đạo đức giả của các người rồi!"

"Bora nghèo, nhưng cô ấy khác với các người, cô ấy chân thật và tốt bụng, tốt hơn gấp vạn lần Wangho, Wangho thậm chí còn không xứng xách giày cho cô ấy!"

Tôi choáng váng.

Tôi không ngờ Sanghyeok sẽ nói với tôi như vậy.

Anh ấy thường trêu chọc tôi anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, khi chúng tôi còn trẻ và mơ hồ, anh ấy còn gọi tôi là vợ.

Tôi tưởng anh ấy thích tôi nhưng bây giờ sự chán ghét không che giấu trong mắt anh là rất thật.

Tôi nhìn Bora, kiên quyết nói: "lòng tốt của cô chỉ là hạ nhục một người khác bằng cách nắm tay vị hôn phu của cô trong ngày sinh nhật của tôi thôi sao?"

"cô biết tôi đã đính hôn với Sanghyeok, tại sao cô còn ở bên anh ta?"

Mặt Bora đỏ bừng, sau đó cô ta đứng thẳng người, vẻ mặt không chút sợ hãi.

"Wangho, Sanghyeok không phải đồ vật, anh ấy không phải công cụ để đem ra kết hôn trao đổi lợi ích, anh ấy là người sống!. Tôi hy vọng cậu có thể chúc phúc cho chúng tôi."

" Liên hôn?" tôi nói hai chữ này, cười mỉa mai.

Tôi không biết tại sao cô ấy lại nghĩ chúng tôi là liên hôn, có lẽ Sanghyeok đã nói với cô ấy.

Nhưng lần đính hôn này không được coi là liên hôn, dù sao nhà tôi cũng làm về mạng lưới internet, còn nhà họ Lee lại làm công nghiệp nên không có mối liên hệ nào.

Chỉ là hai nhà là bạn bè, tôi và Sanghyeok từ nhỏ đã là bạn thân của nhau nên họ cho rằng chúng tôi rất hợp nhau.

Sanghyeok lúc đó cũng không phản đối.

Bây giờ có vẻ như tôi là kẻ ác đã cướp bóc dân thường.

Mẹ Lee tức giận lùi lại, giọng nói bắt đầu run rẩy.

"Sanghyeok, đưa cô ta ra ngoài! Tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý để hai người ở cùng nhau, anh xin lỗi Wangho ngay!"

Thân hình gầy gò của Bora run lên, cô lớn tiếng nói trong nước mắt: "bác là mẹ của Sanghyeok, làm sao bác có thể coi anh ta như tài sản của mình?"

"bác nên tôn trọng anh ấy, anh ấy là con trai của bác, chứ không phải là công cụ của bác anh ấy là một người tự do với cá tính độc lập!"

Đó là một bài phát biểu đầy nhiệt huyết, nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ Sanghyeok, người đang nhìn cô ta bằng đôi mắt sáng ngời, không ai khác có thể cảm kích được.

Mẹ Lee cười lạnh, cố gắng nín thở: "hỏi nó xem lúc đính hôn là chúng tôi ép buộc hay trói không? lúc đó nó đích thân đồng ý, bây giờ cô lại nói với tôi là tôi không tôn trọng nó? không tôn trọng ai?!"

"Lúc đó đích thân nó đã hứa, bây giờ cô lại nói với tôi rằng tôi không tôn trọng con trai mình, ai khinh thường ai?"

Bora cũng ở trong phòng, lại nói tiếp: "Dì ơi, tình cảm sẽ thay đổi, hơn nữa đây chỉ mới đính hôn chứ chưa kết hôn"

"Anh ấy mới bao nhiêu tuổi? người không thể tiếp tục giam cầm Sanghyeok anh ấy cần tự do, đây là hôn nhân sắp đặt!"

Mẹ Lee hít một hơi thật sâu nói: "đây là việc của nhà tôi, không đến lượt người ngoài chỉ trích. Tôi muốn hỏi cha mẹ cô đã dạy cô như thế nào, mà lại thành người can thiệp vào hôn nhân của người khác, mà không biết xấu hổ như thế"

Mẹ Lee đập bàn: " cô thật vô liêm sỉ!"

Bora rơi nước mắt nói: "không, cháu và sanghyeok thật sự yêu nhau. sanghyeok căn bản không yêu cậu ấy, đính hôn mà không có tình yêu căn bản không tính là gì! Xin bác hãy để Sanghyeok đi"

Sanghyeok cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "con căn bản không yêu Wangho, sao mẹ lại ép con như vậy! trước đây con chưa từng gặp Bora, cho nên con còn tưởng rằng mình có thể ở bên ai đó, nhưng bây giờ rằng con đã gặp được cô ấy, cô ấy là người duy nhất trong trái tim con."

Nghĩ lại ngày đó, tôi vẫn không hiểu rõ ràng Sanghyeok có thể chấm dứt hôn ước với tôi theo cách không làm tổn hại đến thể diện hai nhà, chỉ cần anh ấy nói riêng với tôi, tôi sẽ đồng ý với anh ấy.

Cha Lee và mẹ Lee không phải là những kẻ hợm hĩnh, và họ có thể đồng ý để họ ở bên nhau.

Nhưng anh ta đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của cả hai gia đình theo cách như vậy, khiến tôi hoàn toàn trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Có lẽ anh ấy đang hy sinh tôi để thể hiện lòng trung thành với mối quan hệ của anh ấy với Bora.

Cuối cùng, bố mẹ Lee chỉ có sự thất vọng trong mắt. Họ nhìn Sanghyeok và đưa ra tối hậu thư.

"Nếu anh muốn ở bên cô ta thì không sao. Vậy thì đừng quay lại nữa, mọi chuyện của nhà họ Lee đều không liên quan gì đến anh, em trai anh sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lee, chúng tôi sẽ coi anh như người dưng"

"Gia đình hay thứ mà anh gọi là tình yêu, anh chọn đi"

Sanghyeok không do dự mà nắm lấy tay Bora rời đi trước sự chứng kiến của mọi người.

Nó có vẻ giống như một âm mưu thô tục trong một chương trình truyền hình nào đó về việc tranh giành cả thế giới vì tình yêu.

Sanghyeok quyết định từ bỏ gia đình vì một người phụ nữ, điều này khiến trái tim họ hoàn toàn tan nát.

Nhà họ Lee đã lấy lại quyền thừa kế của Sanghyeok, lấy lại toàn bộ nhà cửa, ô tô, du thuyền của anh và chặn thẻ của anh.

Nhưng dù vậy, Sanghyeok vẫn không thay đổi ý định.

Cảm giác chiến đấu với cả thế giới vì người yêu của mình có thể còn là một sự lãng mạn khó cưỡng hơn đối với họ.

Tin tức về tôi lan truyền khắp trường, khi tôi đi học trở lại, mấy người bạn tỏ ra thương hại tôi và nhốt Bora vào phòng tắm khi tan trường để thay tôi trút giận.

Sau khi vào phòng tắm, tôi nhìn thấy Bora mặc một chiếc váy đồng phục học sinh không vừa vặn, co ro trong góc, đầu và mặt đều đầy nước, nhưng trong mắt lại đốt lên ngọn lửa không cam lòng.

"Wangho, Sanghyeok nếu anh ấy biết được sẽ không buông tha cho cậu!"


Tôi nhìn cô ta một lúc và đột nhiên cảm thấy hơi chán.

Tôi xua tay nói: "thả cô ta ra ngoài đi, đừng làm thế nữa, chán lắm."

Mặc dù tôi thích Sanghyeok nhưng tôi đã không còn nghĩ đến người này vào ngày anh ta hạ nhục tôi ở bữa tiệc sinh nhật.

Tình yêu rất quan trọng với tôi nhưng không phải là quan trọng nhất

Về phần Bora, chúng tôi vốn không cùng một thể loại. Tôi ghét cô ta, nhưng tôi quá lười để gây rối với hạng người như vậy

Đang định quay người đi ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Lập tức, Sanghyeok xuất hiện ở cửa, nhìn Bora một cái, trong lòng tức giận, lao tới ôm lấy cô, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh lùng.

"Wangho, không ngờ cậu lại là loại người này! Tôi cùng cậu hủy bỏ hôn ước, bởi vì tôi không thích cậu, cô ấy không liên quan, cậu sao có thể ác độc như vậy!"

Tôi choáng váng, sự chán ghét trong mắt anh quá rõ ràng, dù tôi đã muốn buông anh ra, nhưng lúc này trong lòng tôi vẫn thấy lạnh buốt.

"tôi không..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Sanghyeok đã ngắt lời tôi: "ngoài cậu còn có thể là ai? Cậu vẫn đang nói dối!"

Hắn sờ lên vết đỏ trên mặt Bora, trên mặt hiện lên một tia hận ý:"sao cậu dám đánh cậu ấy?"

Tôi nhìn Bora, từ lúc vào đến giờ tôi chưa hề chạm một ngón tay vào cô ta.

Nhưng lúc này, cô ấy đang co rúm lại trong vòng tay Sanghyeok, run rẩy, không nói một lời, cho rằng tôi đã đánh ả

Nhìn Bora mà Sanghyeok không thể chịu đựng được nữa, anh ta đứng dậy với đôi mắt đỏ hoe và tóm lấy cổ tôi.

"nếu cậu dám đánh cậu ấy, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp đôi!"

Bạn bè ở bên nhanh chóng tiến tới kéo anh ta đi, Sanghyeok không hề tỏ ra thương xót, tôi đỏ mặt, cúi xuống và ho ra nước mắt.

"Cút ra ngoài, hôm nay ta nhất định phải đánh cậu ta!"

Sanghyeok còn đang giãy giụa. Trước đây, không ai dám ngăn cản hắn khi hắn nói lời này, nhưng bây giờ anh đã mất tài sản thừa kế.

Những người trong vòng bạn bè của chúng tôi thực sự rất thực tế, để trừng phạt Sanghyeok, cha mẹ Lee đã chuyển cổ phần cho em trai Lee minhyung.

Nói cách khác, họ rất nghiêm túc và không cố gắng dọa Sanghyeok

Sanghyeok đã hoàn toàn bị đuổi ra khỏi vòng tròn này, quả nhiên có vài người bạn đang cười đùa nhưng tay lại không hề thả lỏng.

"Lee thiếu gia, chỉ là vậy thôi, tại sao cậu phải nghiêm túc như vậy khi đó chỉ là trò đùa giữa các bạn cùng lớp mà thôi"

"đúng vậy, nếu Wangho bị đánh sẽ là chuyện lớn. Lee ca, chuyện này hiện tại anh không thể giải quyết được, anh em làm việc này là vì lợi ích của anh."

Sắc mặt Sanghyeok xám xịt, hiển nhiên anh ta biết hôm nay không thể chạm vào tôi được.

Anh ta đột nhiên tách ra khỏi những người khác, bế Bora đang sắp khóc lên, quay sang tôi và nói một cách hung dữ:

"Wangho, cậu làm tôi kinh tởm thật đấy. điều tôi hối hận nhất trong đời là đã đính hôn với cậu."

Tôi giấu những ngón tay run rẩy và lạnh lẽo của mình ra sau lưng, nở một nụ cười vô hình:

"Đó là sự thật hay chỉ là sự trùng hợp thôi, tôi làm sao mà biết được."

Cha mẹ của nhà họ Lee cho biết việc cắt mọi nguồn thu nhập của Sanghyeok không phải chuyện đùa.

Khi đóng học phí cho học kỳ mới,   cô giáo gọi tên 2 học sinh lần đầu chưa đóng học phí : " Sanghyeok, Bora."

cô đẩy kính lên, cau mày nói: "hai người sao vậy? đây là trường học, không phải làm từ thiện!"

"học phí phải được đóng trong tuần này, nếu không cô cậu không cần đến trường!" tôi gần như bật cười.

Có vẻ như nhà họ Lee đã gây áp lực lên nhà trường. Trước kia giáo viên sao dám nói chuyện với Sanghyeok như vậy, Lee gia nắm cổ phần lớn nhất trong trường, đầu tư vào trường học ít nhất chín chữ số.

Bình thường giáo viên sẽ muốn đem Sanghyeok lên trời, nhưng bây giờ có lẽ đã nhận được chỉ thị của nhà họ Lee, muốn dạy cho hắn một bài học

Sanghyeok và Bora đứng trước mặt mọi người, Bora đã quen với tình huống này.

Không có gì, chỉ cắn môi cúi đầu không nói.

Cô là sinh viên tuyển sinh đặc biệt, không cần đóng toàn bộ học phí, chỉ cần đóng sách vở và phí đồng phục, tổng cộng chỉ tốn mấy nghìn tệ.

Sanghyeok thì khác, học phí hàng năm của anh là hơn một triệu, trung bình mỗi quý là hơn hai trăm nghìn.

Bây giờ anh ấy không có một xu nào, Sanghyeok đỏ mặt không chịu được, mà không nói được lời nào.

Học phí chỉ khoảng 200.000 nhân dân tệ, trước đây Sanghyeok đã tiêu nhiều hơn số tiền này để uống rượu trong một đêm trong quán bar.

Nhưng bây giờ anh chỉ có thể bị sỉ nhục trước công chúng vì số tiền ít ỏi mà trước đây trong mắt anh không đáng kể

anh nắm chặt tay, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói với tay sai cũ ở bên cạnh: "mấy đứa cho anh mượn trước, lát nữa anh sẽ trả lại cho em"

Thái độ của hắn vẫn trịch thượng như ngày nào, trước đây những người em này đều đối xử với hắn rất tôn trọng để được vào nhà họ Lee.

Nhưng lúc này bọn họ lại cười lạnh nói: "Lee ca, anh đang làm khó chúng tôi rồi. Hai trăm nghìn cũng không nhiều, nhưng bây giờ làm sao trả được?"

"đúng vậy," đối phương trong mắt mang theo ý cười nhưng giọng điệu lại có phần mỉa mai.

"Tôi không thể để cậu làm thêm để trả nợ cho anh em, chúng tôi không thể chịu nổi."

"anh Lee, tôi khuyên anh nên đưa bạn gái nhỏ của anh đến trường công lập, đây vốn không phải là nơi để anh ở, đừng ép buộc bản thân. Lee thiếu gia chắc sẻ không để anh em hỗ trợ anh đến hết cuộc đời đâu nhỉ?

Sanghyeok quá kiêu ngạo và coi thường những người anh em của mình, thường xuyên đánh đập và mắng mỏ họ.

Trước đây, bọn họ có thể dung túng hắn chỉ là do cần bám lấy nhà họ Lee.

Bây giờ khi họ thấy anh đã hoàn toàn không còn gì nữa, cơn tức giận mà họ phải chịu đựng trước đó lần lượt bộc phát, và tất cả đều bắt đầu chế nhạo anh.

Sanghyeok sững sờ tại chỗ, nhìn những người anh em cũ này, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Tôi nhếch mép lên, tôi nghĩ ngày này chắc chắn sẽ kiến Sanghyeok nhớ đến cả đời.


Từ hôm nay trở đi, anh sẽ biết mình đã từ bỏ những gì vì cái gọi là tự do và tình yêu.

Bora thấy tâm tình anh không ổn liền ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng thì thầm:"Không sao đâu Sanghyeok, chúng ta vẫn có thể làm thêm, nếu không em có thể đến gặp ông chủ xin ông ấy tăng lương cho em..."

Càng nói, giọng cô càng trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả khi được tạm ứng, cô ấy cũng không thể có được 200.000 nhân dân tệ cùng với tiền lương của mình.

Sanghyeok toàn thân run lên, đột nhiên hai mắt Bora sáng lên, quay sang tôi nói:"Wangho, cậu cùng Sanghyeok quan hệ tốt như vậy, vì sao không trả học phí cho anh ấy?"

Tôi sửng sốt trong giây lát, lời nói của Bora tự nhiên đến mức tôi nhất thời không biết phải nói gì.

Hai giây sau, tôi thắc mắc: "con mắt nào của cậu có thể thấy chúng tôi có mối quan hệ tốt vậy?"

"Trước đây không phải hai người là một cặp chưa kết hôn sao?" tôi bị sốc.

Trong mười bảy năm đầu đời, tôi chưa bao giờ gặp một người vô liêm sỉ như Bora.

Và khi cô ta nói điều này, khuôn mặt cậu ấy thực sự bối rối, tôi chỉ nghi ngờ liệu não của tôi bị hỏng hay của cô ta bị hỏng.

Tôi lười để ý đến cô ta và nháy mắt với bạn tôi ở bên cạnh.

Người bạn hiểu ý, đứng dậy, khoanh ngực nói: "muốn có tiền cũng không phải là không thể, cậu có thể lạy bé đẹp của tôi thì tôi đưa cho cậu 10.000 nhiêu đó đã đủ nâng cao giá trị của cậu chưa?"

Bora hai tay nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: "sao các người có thể làm như vậy? chúng ta không phải là bạn cùng lớp sao? giúp đỡ lẫn nhau thì có gì sai?"

Bora còn nói thêm:"Wangho, chiếc túi cậu đang mang có giá hàng trăm nghìn, cậu thà tiêu tiền vào việc phù phiếm vô nghĩa này hơn là giúp đỡ bạn mình?"

"mày nghĩ mày là ai mà dám làm bạn với bé đẹp hoho chan của tao?"

Một người bạn mỉa mai: "là do bạn sống trong khu ổ chuột hay vì cậu có khuôn mặt to?".

Tôi nhìn Bora, bình tĩnh nói: "cậu không cần phải bắt cóc tôi về mặt đạo đức, tôi tiêu tiền thế nào là việc của tôi, cậu có quyền gì mà ý kiến ?"

"nếu cậu thích xin tiền người khác đến vậy..." tôi bắt chéo chân, bình tĩnh nói: " cậu có thể tìm một cái bát đi ra ngoài xin ăn, một ngày kiếm được 180 tệ cũng không sao, chỉ cần như vậy là đủ hỗ trợ cậu rồi"

"Đủ rồi!"

Sanghyeok oán hận nhìn tôi một cái: "Cậu cho rằng tôi thèm tiền của cậu?!"

"Wangho, tôi thật đúng là không nhìn lầm cậu, cậu cùng những người này giống nhau, đều là dối trá cặn bã!"

Tôi cười.

"Dối trá cặn bã làm sao so với chỉ biết trơ mặt cùng người đòi tiền không có đạo đức bắt cóc đạo đức ỷ mạnh hơn a?"

Sanghyeok cứng người lại, anh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, ánh mắt chế nhạo của người xung quanh rơi vào trên người anh.

Anh đã quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông, nhưng đó chắc chắn là điều khiến anh khó chịu nhất.

Sanghyeok đạp đổ bàn, cầm cặp sách không nói một lời xoay người rời đi.

Học phí của Sanghyeok rốt cuộc đã được đóng rồi.

Lúc anh quyết liệt với gia đình, trên tay đeo một khối Vacheron Constantin, cha mẹ Lee phỏng chừng không nhớ ra, cũng không theo.

Đồng hồ bán được hơn bảy mươi vạn, vừa vặn đóng học phí ba quý còn lại của hắn.

Lúc giữa giờ, tôi vốn định lên sân thượng một lát, lại phát hiện Sanghyeok và Bora ở phía trên.

Bora từ phía sau ôm lấy Sanghyeok, nghẹn ngào nói:

"Đều là bởi vì ở cùng một chỗ với em mới khiến anh chịu nhiều ủy khuất như vậy."

"Sanghyeok, anh nói chúng ta như thế nào mà khó khăn như vậy, cảm giác cả thế giới đều không muốn chúng ta bên nhau."

"Anh có hối hận vì đã ở bên em, anh sẽ bỏ em lại không?"

cô ta đứng sau lưng Sanghyeok, nên không thấy khuôn mặt anh tuấn của Sanghyeok hiện lên một tia do dự.

Mi tâm hắn vặn thành chữ Xuyên thật sâu, sau đó thở dài, xoay người ôm lấy Bora, ngữ khí có chút mờ mịt, không biết là đang thuyết phục Bora hay là đang thuyết phục chính mình.

"Anh không hối hận, anh sẽ không bỏ lại em."

Ánh mắt hắn hung ác:

"Bọn họ hiện tại khinh thường anh, cho rằng không có Lee gia thì không làm ra trò chống gì."

"Anh càng muốn đám người này nhìn xem, không dựa vào Lee gia Sanghyeok anh cũng con mẹ nó có thể tự đi lên!"

"Anh sẽ không trở về, em yên tâm, chúng ta phải sống thật tốt."

Bora thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, em tin anh.

"Wangho, bọn họ thích anh, đều là bởi vì anh là đại thiếu gia Lee gia."

Cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nói: "Nhưng em không giống, em chỉ vì anh là anh."

"Sanghyeok, anh nhất định sẽ thành công".

Đôi uyên ương nghèo túng này ở trên sân thượng ôm nhau động viên, bộ dáng ngây thơ lại ngu xuẩn làm tôi cười.

Sao trước đây tôi không phát hiện Sanghyeok ngu ngốc như vậy?

......

Sanghyeok bắt đầu đi tìm việc làm.

Cái tôi của hắn rất cao, lúc nghỉ hè thực tập ở công ty con Lee gia cũng mang danh hiệu Tiểu Lee tổng.

Người trong công ty đều khen tặng hắn, không dấu vết mà vuốt mông ngựa, khen hắn kỳ tài ngút trời, tuổi trẻ tài cao, tương lai nhất định có thể

Làm ra một phen sự nghiệp lớn.

Sanghyeok đại khái là cho là thật, tìm đều là một ít quản lý viên, quản lý đầu tư các loại công việc lợi nhuận cao.

Anh ta nói mình rất hiểu thị trường chứng khoán, có thể điều hành thị trường chứng khoán, nhưng người ta vừa nhìn tuổi tác và trình độ học vấn của anh ta thậm chí còn không thèm phỏng vấn.

Cơ hội cũng không cho, trực tiếp để cho hắn cút đi, mắng hắn đến quấy rối.

Không có Lee gia, ai còn nhận ra hắn là ai?

Sanghyeok liên tiếp vấp phải thất bại, cuối cùng chỉ có thể tìm một công việc giao đồ ăn bên ngoài, xe điện vẫn là của Bora.

Mỗi buổi tối tan học hắn liền đi ra ngoài đưa đồ ăn bên ngoài, hắn ngược lại coi như là một người đàn ông, dùng thu nhập của mình nuôi Bora.

Tôi vốn cần làm ba công việc, hiện tại đều từ chức.

Một ngày vào nửa tháng sau, sau khi tan học tôi ngồi xe đi ngang qua một con hẻm, con hẻm này là nơi tụ tập côn đồ gần trường học.

Hầu như ngày nào cũng có người yêu đương vụng trộm hoặc đánh nhau ở đây.

Nhìn một đám người tụ tập cùng một chỗ, tôi trước khi thu hồi tầm mắt một giây lại phát hiện bên trong có hai thân thể quen thuộc.

Sanghyeok và Bora đang đứng trong góc, Bora đối diện với tên côn đồ nói một cách chính nghĩa:

"Sao các cậu có thể bắt nạt bạn học?!Mau xin lỗi vị bạn học này!"

Người bị đánh trên mặt đất sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng kéo váy cậu:

"Không có việc gì, chúng ta chỉ là...... đùa giỡn, cậu đừng như vậy."

Bora không hề sợ hãi: "Cậu đừng sợ, có chuyện gì cứ nói ra, tôi và bạn trai tôi đều sẽ giúp cậu."

"Như vậy, chúng ta bây giờ liền đi nói cho giáo viên, đi!"

Mấy tên côn đồ thiếu chút nữa tức cười:

"Ngu ngốc ở đâu ra? Còn kiện thầy nữa". Anh tiến lên đẩy mạnh Bora một cái:" Em kiện đi, ha ha ha."

Bora lảo đảo một bước, túm lấy tay Sanghyeok xin giúp đỡ:

"Sanghyeok!"

Đối phương có bảy tám người, bên Bora chỉ có cô và Sanghyeok.

Sanghyeok cũng không phải kẻ ngốc, nhíu mày kéo cô:

"Quên đi, đừng xen vào việc của người khác. Chúng ta đi thôi."

Bora mở to hai mắt, nghiêm túc nói: "Sanghyeok, sao anh có thể như vậy!Đây chính là bạn học của chúng ta mà."

Bạn học bị đánh trên mặt đất đều sắp khóc: "Cậu, tôi cầu xin cậu, cậu mau đi đi, vốn dĩ tôi không có chuyện gì, cậu nhất định phải xem tôi bị đánh đúng không?"

"Không được!"

Bora cự tuyệt: "cậu như vậy là tiếp tay cho kẻ xấu, cậu đừng sợ, đi, chúng ta cùng đi tìm giáo viên ".

"Con mẹ nó đầu óc mày có vấn đề à?"

Mấy tên côn đồ rốt cuộc nhịn không được, mắng một tiếng muốn tát Bora.

Cô ta vội vàng trốn sau lưng Sanghyeok, cả kinh kêu lên:

"Sanghyeok, anh phải bảo vệ em a."

Mắt thấy hôm nay sẽ bị đánh, Sanghyeok bất đắc dĩ nói: "anh trai đừng xúc động, hôm nay chuyện này coi như bạn gái tôi không đúng.Chuyện này coi như xong đi, tôi thay em ấy nói xin lỗi các người".

Bora lại không chịu, túm lấy áo của hắn trách trách móc:

"Sanghyeok, anh có còn là đàn ông hay không!"

"Người khác muốn đánh bạn gái anh ,anh còn xin lỗi làm gì!"

Bora sống chết không cho Sanghyeok đi, mấy người lôi lôi kéo kéo Sanghyeok chỉ có thể chống lại mấy tên côn đồ, lúc trước hắn luyện tập

Quá tán đả cùng Thái quyền, thế nhưng song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh đã bị đè trên mặt đất đánh loạn một trận!

Bora trốn thật xa, ở một bên khóc hô to:

"Dừng lại, các ngươi đừng đánh nữa. Dừng tay a!"

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng!

Nếu như nói trước đó tôi còn bởi vì Sanghyeok trước mặt mọi người hủy bỏ hôn ước với tôi mà tức giận, hiện tại tôi chính là thật sự rất bình tĩnh.

Bora có lẽ là một kiếp nạn của Sanghyeok, cậu ta chính là tới tra tấn Sanghyeok đi!

Rất hiển nhiên cô ta đây là lại đem chuyện lúc trước dùng trên người Sanghyeok lên mấy người kia, chỉ tiếc Sanghyeok tuy rằng bình thường cũng rất lăn lộn, nhưng tốt xấu gì cũng là người nghe đạo lý, mới có thể bị ả ta cảm hoá.

Loại côn đồ quanh năm lăn lộn trong xã hội này ai quan tâm bộ dạng của cô ta chứ!

cô ta đây không phải là thiếu đòn sao?!

Không đúng, bị đánh không phải Bora, là Sanghyeok.

Tài xế cẩn thận nói: "Thiếu gia, chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

Tôi nhìn Sanghyeok mặt đầy máu, khóe miệng dần nở nụ cười.

"Không cần."

Vì người mình yêu mà bị đánh, hắn nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng.


Sanghyeok mấy ngày liền cũng không tới trường, nghe nói là bị đánh rất thảm.

Nhưng mà thảm hại hơn chính là Bora đã nghỉ việc bán thời gian, Sanghyeok không đi làm, bọn họ sẽ không có thu nhập.

Vì thế Sanghyeok chỉ có thể kéo thân thể mang thương tích kiên trì đi đưa đồ ăn bên ngoài, gian nan mà nuôi sống bọn họ, thậm chí còn muốn nuôi thêm ba mẹ Bora.

Ba mẹ Bora đều nghiện đánh bạc, trước kia về nhà chỉ cần thua tiền liền đánh Bora.

Hiện tại Sanghyeok còn phải chia ra một phần tiền cho ba mẹ Bora đi đánh bạc.

Chỉ vỏn vẹn hai tháng trôi qua, cả người hắn liền gầy trông thấy, tính cách hăn hái cùng ngang ngược biến mất.

Hầu như không còn, thay vào đó là quầng thâm thật sâu cùng mệt mỏi đầy người.

Lúc tan học, mấy bạn học ngồi xe sang trọng trong nhà ra ngoài tìm niềm vui, tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt Sanghyeok hiện lên một tia hâm mộ.

Bora ở một bên đẩy hắn:

"Đứng đó làm gì, đi đi?"

"Ồ."

Sanghyeok thu hồi tầm mắt, cúi đầu đẩy chiếc xe điện cũ nát định đi giao đồ ăn bên ngoài.

Ngay lúc đi qua chỗ rẽ, đột nhiên một con mèo chui ra cọ cọ mắt cá chân Bora.

Bora cười ngồi xổm xuống, từ trong cặp sách lấy ra hộp pate mèo mở ra đưa tới trước mặt mèo con, sờ sờ đầu nó.

"Tiểu Bạch gần đây béo rồi, nó giống như mang thai."

"Sanghyeok, anh nói nếu nó sinh mèo con, chúng ta ôm một con nuôi được không?"

Việc cho mèo ăn, đã từng là một nguyên nhân khiến Sanghyeok yêu cô ta

Khi đó tôi sẽ ôm mèo hoang đi triệt sản, sau đó tìm người nhận nuôi, còn bora thì mua một ít thức ăn cho mèo .

đến và cho mèo ăn.

Sanghyeok cảm thấy tôi máu lạnh lòng dạ độc ác, nói Bora dễ mềm lòng lại còn thiện lương.

Nhưng bây giờ, anh lại không cười nổi nữa, chỉ phiền não xoa xoa mi tâm.

"Chúng ta hiện tại ngay cả chính mình đều nuôi không nổi, lấy đâu ra dư thừa tiền thừa nuôi mèo a?"

"Chỉ còn 3000 đồng, nửa tháng kế tiếp tiền ăn ở chỗ nào còn chưa biết đây."

Nói xong, hắn dừng lại, nhìn về phía hộp mèo trên mặt đất.

"Đồ hộp mèo của em ở đâu ra? Mua lúc nào?"

Bora không hề phát giác, ánh mắt cong cong tranh công.

"Em mua lúc khuyến mãi , cái này đồ hộp giá gốc muốn 50-60 tệ rồi, hiện tại mua hai mươi lon chỉ cần 200 tệ."

"Một lon, có phải rất rẻ không?"

Sanghyeok ngây ngẩn cả người.

Bora chỉ lo cúi đầu sờ mèo:

"Anh xem Tiểu Bạch thật đáng yêu a, vô ưu vô lo."

"Lúc trước Wangho còn nói muốn mang nó đi triệt sản, thật là tội, sao cậu ta có thể tước đoạt quyền lợi sinh con của Tiểu Bạch chứ?"

cô ta phát hiện Sanghyeok vẫn không nói gì, ngẩng đầu lên:

"Sanghyeok?"

Sanghyeok nhắm mắt lại, nhịn rồi lại nhịn rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa

Hắn một cước đá bay đồ hộp mèo trên mặt đất, mèo con giật mình kêu meo meo một tiếng rồi chạy vào trong góc, Bora vừa sợ vừa giận:

"Sanghyeok, anh làm gì vậy?!"

"Anh làm nó sợ rồi kìa!"

Sanghyeok nắm chặt hai tay, trong mắt chậm rãi nổi lên tơ máu.

"Bora, em có biết hay không anh vì cho ba mẹ em tiền, vì nuôi sống em, anh con mẹ nó trên người mang theo thương tích vẫn phải đi làm ."

"Mang đi!"

"Chúng ta đã không có tiền, chúng ta một phân tiền cũng không có, tất cả tiền của anh đều bị ba mẹ em cướp đi!"

"Thuốc của bệnh viện cũng không dám kê đơn, anh không thể nằm viện, anh chỉ có thể về nhà một mình chịu đựng!"

"Em có biết hay không anh đưa một đêm thức ăn bên ngoài có thể kiếm bao nhiêu tiền, em bây giờ còn có tâm tư cho mèo ăn?!"

"Em mua đồ hộp này hơn 200 tệ tiền anh phải làm bao lâu mới có thể kiếm về em biết không?!"

Bora tức giận, cao giọng nói:

"Cũng không phải em bắt anh nuôi, lại nói trước đó em quan tâm Tiểu Bạch, anh cũng không có nói cái gì a!"

Trong mắt Sanghyeok hiện lên một tia tuyệt vọng, tiến lên bắt lấy cổ áo Bora.

"Tôi là vì ai mà đoạn tuyệt với gia đình?!"

"Tôi là vì ai mà bị thương!"

"Nếu cô không khuyến khích tôi hủy bỏ hôn ước với cậu ấy trong bữa tiệc sinh nhật của Wangho, ba mẹ tôi sẽ không đuổi tôi ra khỏi nhà."

"Phải không?"

"Nếu không là cô dùng cái lí lẽ ngu ngốc kia nhất định muốn đi khiêu khích những người khác tôi sẽ bị thương sao?!

"Bora, con mẹ nó cô tỉnh táo một chút được không!"

"Nhưng đó là bạn học của chúng ta, chẳng lẽ em có thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt sao?"

"Vậy cô chịu bị đánh đi, đừng chỉ biết đem tôi đẩy ra đi, nhìn tôi bị đánh cô chỉ biết báo cảnh sát ?!"

"Em đây không phải sợ hãi sao, hơn nữa anh cũng không có chuyện gì a, em là bạn gái của anh, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt nhìn em bị đánh sao?"

......

Hai người càng cãi càng kịch liệt, cuối cùng Sanghyeok nhịn không được nói:

"Con mẹ nó tôi thật hối hận cùng cô ở chung một chỗ, tôi hiện tại lưu lạc thành như vậy tất cả đều là nhờ cô ban tặng!"

"Em đâu có cầu xin anh ở bên em!" Bora khóc lóc "Không muốn ở bên em, anh có thể chia tay với em."

Sanghyeok không cãi nhau với cô nữa.

Hắn như là mệt mỏi tới cực điểm, lại như là giải thoát, nhìn cô bình tĩnh nói:

"Được rồi. Bora, vậy cứ như vậy đi."

Dứt lời anh ném chiếc xe điện trong tay đi, không chút do dự sải bước rời đi.

"Sanghyeok! Sanghyeok......"

Mặc cho Bora ở phía sau khóc lóc gọi hắn, hắn cũng không quay đầu lại.

Sanghyeok không tiếc buông tha hết thảy cũng muốn theo đuổi tình yêu, chỉ duy trì ngắn ngủi ba tháng.

Ngắn đến gần như có chút buồn cười.

Tôi chưa từng nghi ngờ Sanghyeok thật sự yêu Bora.

Hắn được nuông chiều lớn lên như vậy đại thiếu gia có thể vì Bora chịu nhiều khổ như vậy, đã chứng minh hắn có bao nhiêu thích cô ấy

Chỉ là phần thích này quá mức yếu ớt, vừa mới trải qua gió táp mưa sa liền tan.

Hắn rốt cục phát hiện, cái gọi là tự do của tình yêu, ở trước mặt hiện thực có bao nhiêu rẻ tiền.

Không chịu nổi một đả kích.

Hắn thử về nhà, nhưng cửa lớn Lee gia đối với hắn đóng chặt.

Sanghyeok còn có em trai Lee minhyung, quan hệ hai người từ nhỏ đã không tốt lắm.

Sanghyeok khinh thường Lee minhyung, lúc trước thường tìm đủ loại lý do khi dễ em ấy.

Hắn nói Lee minhyung bề ngoài nhìn không tranh sự đời, nhưng kỳ thật sau lưng luôn nghĩ biện pháp âm thầm đối phó với hắn.

Lee minhyung sinh muộn hơn Sanghyeok một năm, cho nên bố mẹ Lee ngay từ đầu là muốn cho Sanghyeok kế thừa gia nghiệp.

Minhyung chỉ cần làm một người giàu có nhàn rỗi là được rồi.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hôm nay hắn rốt cục có cơ hội này, làm sao có thể còn để cho Sanghyeok trở về.

Không biết hắn là như thế nào ở bố mẹ Lee trước mặt khiêu khích, tóm lại bọn họ đối với Sanghyeok đã đau thấu tâm

Cho dù Sanghyeok khẩn cầu thế nào cũng không cho hắn về nhà.

"Lúc ấy là chính miệng anh nói, gia đình thân nhân đều không quan trọng bằng yêu tinh kia."

"Đây là con đường anh tự lựa chọn, bây giờ bất kể thế nào, anh đều phải thừa nhận sự thật."

Sanghyeok cùng đường xuống tìm tôi.

Từ khi hắn đơn phương giải trừ hôn ước đến bây giờ, lần đầu tiên cúi đầu với tôi

Có lẽ là mấy ngày nay hắn đã điều chỉnh thái độ nên thái độ của Sanghyeok đã không còn từ trên cao nhìn xuống:

"Wangho, lúc trước anh giải trừ hôn ước trong tiệc sinh nhật em, là anh hồ đồ, khiến em chịu ủy khuất."

Sanghyeok đã từng anh tuấn kiệt ngạo, giống như là trong phim truyền hình bá chủ nam chính.

Hiện tại hắn cúi đầu, lại cũng học được tạm nhân nhượng vì lợi ích .

Tôi không nhìn anh: "Không có việc gì, tôi chịu chút ủy khuất này tính là gì, nghe nói anh vừa làm công vừa bị đánh, so với tôi còn hơn...ủy khuất hơn nhiều."

Hắn nắm chặt nắm đấm, nén giận nuốt lời:

"Đúng, anh đáng bị như thế , về sau sẽ không bao giờ nữa."

"Chúng ta tiếp tục hôn ước được không, anh cam đoan sau này sẽ không xúc động như vậy nữa, coi như anh xin lỗi em, được không?"

"Tốt?"

Tôi cười nhạo:

"Ngươi nằm mơ đấy, tôi là người thừa kế Han gia , anh bây giờ thành ra vậy, anh cũng xứng cùng tôi đính hôn?"

Hắn kiên nhẫn lại nói: "Ba mẹ anh là bởi vì anh hủy bỏ hôn ước mới đem anh đuổi ra ngoài, chỉ cần hôn ước của chúng ta tiếp tục bọn họ sẽ không như vậy nữa, đến lúc đó anh lại còn có thể kế thừa Lee gia."

Tôi im lặng.

Đến bây giờ tôi mới hiểu được, Sanghyeok vì sao lại thích Bora.

Bởi vì từ đầu đến cuối, bọn họ đều là cùng một loại người.

Ích kỷ, vô sỉ, bọn họ mới thật sự là đồng loại.

Tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói:

"Sanghyeok, tôi không hiểu anh như thế nào có mặt mũi tới nói với tôi những lời này."

"Anh muốn theo đuổi cái gọi là tình yêu nhất thời, liền không để ý tôi cùng nhà của tôi mất mặt mũi trước mặt mọi người như thế nào mà hủy bỏ hôn ước."

"Hiện tại anh muốn trở lại Lee gia, lại muốn tiếp tục hôn ước."

Ta híp mắt nói, "Cuộc sống của người khác đều phải vì anh phục vụ, trái đất đều phải xoay quanh anh có phải không?"

Sanghyeok mặt đỏ tới mang tai: "Không phải, anh thật sự hối hận."

"Bora căn bản không giống như anh tưởng tượng, cô ta chính là một nhân cách dối trá, đầu óc cô ta quả thực có vấn đề!"

"Ừ, anh dối trá, ba mẹ tôi dối trá, Bora cũng dối trá, Sanghyeok anh không dối trá"

Tôi cười lạnh:"anh sao không đi chết đi?"

Tôi trả lại cho anh ta những lời mà anh ta đã làm nhục vào thời điểm đó.

"Sanghyeok, anh thật làm cho tôi ghê tởm.Chuyện tôi hối hận nhất đời này, chính là đã từng đính hôn với anh."

Sanghyeok cuối cùng vẫn không thể trở lại Lee gia.

Hắn cảm thấy tất cả đều là lỗi của Bora, nếu như không phải cô ấy quyến rũ hắn, hắn sẽ không rơi vào kết cục này.

Hắn hoàn toàn hận Bora, vì trả thù Bora mà sau khi làm lành với cô, anh cố ý giày vò cô, thậm chí để cho cô có con.

Sau đó lại hung hăng ném cô ấy đi.

Bora sau khi sinh non bị đả kích lớn, thành tích vốn rất tốt đã xuống dốc không phanh, bị trường học đuổi học.

Nhà cô cũng không có năng lực chuyển cô đến trường khác, Bora chỉ có thể từ bỏ đi học bắt đầu đi làm thêm.

Tôi gặp lại cô ấy khi cô ấy đang phát tờ rơi bên góc phố vào mùa đông.

Gió lạnh đã làm khuôn mặt trắng nõn của cô ta đỏ bừng, cô quấn một chiếc khăn quàng cổ rất cũ, đang run rẩy cố gắng đem tờ rơi nhét vào tay người qua đường.

"Tiệm cắt tóc mới khai trương giảm giá 30%, tiên sinh xem một chút đi."

Người qua đường không kiên nhẫn đẩy ra:

"Đã nói không cần, cô có bệnh à"

......

Tôi nhìn một lúc rồi trèo lên cửa sổ xe.

Đối với Bora, tôi đã không còn hận nữa

Cô ấy đã trả giá cho lỗi lầm của mình.

Thậm chí có đôi khi tôi còn phải cảm ơn cô ấy đã giúp tôi nhận rõ bộ mặt thật của Sanghyeok.

Lại nghĩ tới những thời gian thanh mai trúc mã kia, tôi chỉ buồn nôn.

......

Sanghyeok ngược lại là vẫn học xong cấp ba, chỉ tiếc Lee gia vẫn là không cho hắn sinh hoạt phí, hắn phải vẫn làm công nuôi sống chính mình

Thành tích căn bản không tăng lên được, cuối cùng chỉ đậu đại học nhỏ nào đó với học phí rẻ.

Mà em trai hắn Lee minhyung đã đi lên con đường bố mẹ Lee từng an bài cho hắn, đến học viện thương mại Harvard du học, tốt nghiệp

Sau đó trực tiếp trở về tiếp nhận gia nghiệp.

......

Năm năm sau, tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nước, tiếp nhận công ty trong nhà.

Tôi có bạn trai, điều kiện gia đình không kém nhà tôi nhiều lắm, người rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt.

Quá khứ kia hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

Buổi tối bạn trai tôi lái Rolls Royce tới đón tôi, lúc đi ngang qua một giao lộ chờ đèn đỏ, tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người.

"Thứ bảy này chúng ta đi ăn quán mới ở phố Nam đi, ba sao Michelin mới mở, nghe nói bít tết nhà anh ta làm rất khá."

Tôi nhìn người đi xe điện, mặc một bộ đồng phục màu vàng.

Dáng người hắn rất cao, ngồi trên xe điện nhỏ, thoạt nhìn có chút co quắp và buồn cười.

Hắn lau bông tuyết bay đến trên mắt, rút tay về trong ống tay áo giữ ấm có chút dơ bẩn.

Sanghyeok.

Lâu lắm rồi tôi không gặp hắn.

Mấy năm nay quan hệ giữa nhà tôi và Lee gia từ sau vụ việc kia có chút xa lạ, nghe nói sau đó bố mẹ Lee từng muốn đón Sanghyeok.

Trở về, nhưng Lee minhyung đã cầm quyền không đồng ý, bố mẹ Lee cũng không có biện pháp.

Sanghyeok cứ như vậy bị Lee gia hoàn toàn vứt bỏ.

Thiếu niên hăng hái, anh tuấn ngang ngược trong trí nhớ kia, đơn bạc bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua, liền hoàn toàn tiêu tán.

rốt cuộc tụ tập không nổi nữa.

Tôi nhất thời có chút hoảng hốt, hoài nghi có phải nhìn lầm hay không.

Cửa sổ xe hạ xuống, hắn dường như nhận ra tôi đang nhìn hắn.

Tầm mắt của chúng tôi ở ngựa xe như nước trên đường cái đối diện, hắn giống như bị bỏng mãnh liệt quay đầu đi.

Một lát sau, lại cẩn thận từng li từng tí xoay lại, nhìn tôi há miệng, vẻ mặt phức tạp khó tả.

Dường như muốn nói điều gì đó.

Nhưng đèn xanh sáng lên, chiếc Rolls-Royce màu đen nhanh chóng bỏ lại chiếc xe điện phía sau, không bao lâu sau không còn nhìn rõ nữa rồi.

Tôi rốt cuộc cũng không nghe được cuối cùng hắn rốt cuộc nói cái gì.

"wangho?"

Bạn trai thấy tôi không phản ứng, quay đầu gọi tôi.

Tôi phục hồi tinh thần lại, cười cầm lấy tay anh ấy:

"Được."

Sanghyeok bây giờ thế nào, đều không liên quan đến tôi.

Con người luôn phải trả giá cho sự ngu xuẩn và tùy hứng của mình.

Chỉ là lúc trước, Sanghyeok nói chắc chắn mình sẽ không hối hận.

Không biết bây giờ hắn lại nhớ tới trước kia mà nhớ lại chính mình đã từng ngu xuẩn rồi tự hối hận hay không .

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro