𝑞𝑢𝑎𝑦 𝑑̄𝑎̂̀𝑢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngược, OE, đổi top
cp chính: chonut
cp phụ: fakenut

01

Sau ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, một tin đồn chấn động lan truyền khắp toàn trường.

Học thần thanh lãnh đứng đầu lớp Sanghyeok và hoa khôi trường Miyeon đang hẹn hò.

Là bạn chung của hai nhân vật nổi tiếng trong trường, lần đầu tiên tôi ở trong trường học bị đông đảo bạn học quấn lấy hóng chuyện.

"Ba người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cậu hẳn là biết nội tình đi?"

Tôi nhìn ánh mắt tò mò hóng chuyện của mọi người.

Nhớ tới video nhìn thấy cách đây không lâu, tôi thấy cay đắng trong lòng.

Nếu không phải lần này Miyeon chạy 800 mét, thể lực chống đỡ không nổi, bị ngã sấp xuống đường băng chạy, Sanghyeok lập tức xông lên ôm cô đến phòng y tế.

Vẻ mặt lo lắng của hắn lúc ấy bị mọi người chụp được.

Thì tôi đến bây giờ cũng không biết.

Thì ra Sanghyeok thích Miyeon.

Thật ra tôi sớm nên biết.

Nhiều lần Miyeon tới tìm chúng tôi, xuyên qua cửa kính bên ngoài phòng học, tôi rõ ràng đã thấy Sanghyeok đang nhìn về phía Miyeon, trong ánh mắt đều mang theo vui vẻ.

Sao tôi có thể phản ứng chậm chạp như vậy chứ.

Sanghyeok và Miyeon, bất kể là từ gia thế hay là tướng mạo, đều là một đôi trời sinh.

Một người là học thần, một người là hoa khôi trường.

Sanghyeok có người mình thích thì phải quan tâm đến người đó.

Có lẽ là mấy năm nay đồng hành cùng bọn họ quá lâu, dần dần làm cho tôi quên mất, tôi vốn không cùng tầng lớp với bọn họ.

Chỉ là bởi vì mẹ tôi làm việc ở nhà Sanghyeok, cho nên tạm thời tôi mới cùng bọn họ tiếp xúc với nhau.

Nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ chân chính hòa nhập vào trong giới của bọn họ.

Miyeon tùy tiện mua một cái váy, liền bằng với một tháng tiền lương của mẹ tôi.

Giày của Sanghyeok trị giá chưa bao giờ dưới bốn con số...

Nghĩ đến đây, tôi nhét món quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị cho Sanghyeok vào trong ngăn bàn học.

Cảm xúc nhạt dần: "Chuyện của bọn họ, tôi không rõ lắm."

"Cậu làm sao có thể không biết?"

Giọng điệu của ai đó có chút gay gắt.

Những người khác cũng phụ họa: "Cậu cũng không phải muốn giúp bọn họ che giấu đi? Cũng đừng gạt chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không nói cho giáo viên đâu!"

"Đúng vậy, lúc Sanghyeok nhìn thấy Miyeon ngã sấp xuống đường chạy, một mặt khẩn trương lo lắng, nói không thích chúng tôi cũng không tin!"

Các bạn học một câu lại một câu chất vấn, đem bàn học của tôi vây kín từ trong ra ngoài, không một khe hở.

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua tôi có cảm giác tồn tại như vậy.

Nhưng giờ phút này, tôi thấy rất phiền với loại cảm giác tồn tại này.

Tôi không kìm được cảm xúc:

"Tôi đã nói tôi không biết! Các cậu nghe không hiểu à?"

Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với bạn học, mọi người đều sững sờ.

Có người dịch sang một bên nửa bước, lộ ra một khe hở.

Vì thế tôi nhìn thấy, Sanghyeok và Miyeon đang ở bên ngoài đám người.

Không biết họ trở về từ phòng y tế của trường từ lúc nào.

Giờ phút này, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ, vai chạm vai, nhìn hết sức đẹp mắt.

Làm thu hút hầu hết các bạn học ở trong phòng học và ngoài hành lang.

Mà đôi mắt lãnh đạm của Sanghyeok quét qua tôi: "Cậu theo tôi qua đây một chút."

Trước ánh mắt tò mò và hóng chuyện của mọi người, hắn gọi tôi ra ngoài.

Không hề lo lắng người khác sẽ hiểu lầm cái gì.

Trên thực tế, cũng quả thật không cần có loại lo lắng này.

Sau tất cả, không ai nghĩ rằng hắn và tôi sẽ có bất cứ chuyện gì.

02

"Tại sao hôm nay cậu lại bảo Miyeon chạy 800 mét cho cậu?"

Giọng điệu chất vấn của Sanghyeok mang theo chút trách móc, khiến lòng tôi trong nháy mắt như tiến vào hầm băng.

"Lúc trước tôi đã nói với cậu, không muốn chạy thì đừng tham gia."

"Giữa cuộc thi lại bỏ chạy, bảo Miyeon dọn dẹp cục diện rối rắm cho cậu, còn làm hại cậu ấy thiếu chút nữa xảy ra chuyện."

Ra là định định tội cho tôi.

Tôi muốn nói với hắn, chạy 800 mét không phải là thứ tôi muốn báo danh, mà là có ai đó đã chơi xấu báo danh tôi lên.

Tôi muốn nói với hắn rằng chạy 800 mét không phải là tôi không muốn chạy, mà là hôm nay mẹ tôi ngất xỉu, và tôi đã ở bệnh viện chăm sóc bà cả ngày.

Muốn nói cho hắn biết, tôi không có để cho Miyeon giúp tôi chạy, tôi chỉ là nói cho ủy viên thể dục, để cho cậu ấy tìm người khác, nhưng không biết tại sao lại biến thành Miyeon......

Nhưng mà lời nói đến bên miệng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sanghyeok, tôi đột nhiên không muốn giải thích nữa.

Hắn thích Miyeon, bất kể tôi có nỗi khổ gì hay không, gián tiếp làm hại Miyeon, là sự thật.

Hắn biết tôi không phải cố ý, hắn chỉ là vẫn muốn trách tôi.

Trách tôi làm hại người trong lòng hắn.

Vì vậy, những lời giải thích cũng không làm cho hắn cảm thấy tốt hơn.

03

"Xin lỗi."

Tôi cúi thấp mắt, nói xin lỗi.

Sanghyeok nhíu mày: "Cậu không nên xin lỗi tôi, cậu nên nói với Miyeon."

"Được."

Có lẽ là do tôi trả lời quá nhanh, quá quyết đoán.

Hắn lại nghẹn họng.

Lông mày nhíu càng sâu.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng.

Tôi không nhìn hắn, xoay người đi đến phòng học của Miyeon.

Miyeon không học cùng lớp với tôi và Sanghyeok.

Ngày thường, cùng tan học, cùng ăn cơm, cùng về nhà đều là do Miyeon chủ động tới tìm tôi và Sanghyeok, sau đó ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.

Trước kia tôi chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ba người chúng tôi đều là bạn tốt.

Thế nhưng hôm nay, tôi mới phát hiện, mình tựa như một cái bóng đèn khổng lồ, mỗi ngày nằm ngang giữa bọn họ, cản trở bọn họ đến với nhau.

Nói không chừng bọn họ đã sớm thấy tôi phiền nhưng tôi lại không biết.

Nhưng trước kia không biết thì quên đi, bây giờ đã biết, tôi tự nhiên sẽ không mặt dày quấn lấy bọn họ nữa.

Trong mấy ngày liền, tôi cũng không cùng bọn họ ăn cơm trưa trên sân thượng nữa.

Tan học cũng tìm lý do ở lại, từ chối đi cùng bọn họ.

Cuối tuần bọn họ hẹn nhau ở thư viện, Miyeon gọi tôi, tôi cũng không đi.

Có lẽ việc tránh mặt đột ngột là quá cố ý.

Sanghyeok cuối cùng cũng nhận ra.

Sau khi Miyeon tan học lại tới gọi chúng tôi, tôi vừa đưa bài thi chưa làm xong, Sanghyeok đã đi tới trước bàn tôi.

"Bài thi nào cậu chưa làm xong?"

Giọng điệu chất vấn quá mức sắc bén.

Tôi lại có chút chột dạ: "Rất nhiều."

"Rất nhiều là bao nhiêu, làm nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa xong?"

"Đầu óc tôi ngốc, không biết làm, làm rất chậm."

"Không biết làm tại sao không tới tìm tôi?"

Sanghyeok một câu lại một câu ép hỏi, trong nháy mắt đã làm cho cảm xúc tích góp từng tí một nhiều ngày của tôi khó có thể che giấu.

Đang muốn mất khống chế, Miyeon đi tới ngắt lời: "Sanghyeok, cậu làm gì vậy, dọa Wangho rồi."

Miyeon kéo tay tôi: "Đừng làm nữa, hôm nay là sinh nhật Sanghyeok, cậu không định tham gia sao?"

Nói đến sinh nhật, tôi ngẩn ra.

Đôi mắt lành lạnh của Sanghyeok đối diện vẫn nhìn tôi chằm chằm như cũ, giống như đang trách cứ tôi thậm chí ngay cả chuyện này cũng có thể quên.

Cuối cùng, tôi bị Miyeon mạnh mẽ lôi kéo đi cùng bọn họ.

04

Sanghyeok là phú nhị đại, tiệc sinh nhật đương nhiên sẽ không đơn giản.

Khi ba người chúng tôi đến tiệc sinh nhật, Sanghyeok và Miyeon là nhân vật nổi tiếng, thoáng cái đã bị mọi người vây quanh.

Mà tôi thì trong nháy mắt chìm ngập trong đám người.

Không ai tới nói chuyện.

Lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng như thế, sự chênh lệch giữa tôi và bọn họ.

Thật ra tôi và Sanghyeok quen nhau từ hồi cấp hai, Miyeon thì mới quen từ cấp ba.

Nhưng tính cách cô ấy rất tốt, vừa gặp đã thân với tôi, thường xuyên tới tìm tôi, dần dà, cũng quen thuộc với Sanghyeok.

Mà sau khi chơi chung, ba người chúng tôi cũng mới phát hiện, thì ra Miyeon cũng ở cạnh tiểu khu nhà Sanghyeok.

Hai người họ là hàng xóm.

Tuy rằng gặp nhau muộn một chút, nhưng số mệnh đã định trước hai người, gặp nhau có muộn hơn nữa, họ cũng sẽ đến với nhau.

Cách biển người mênh mông, tôi nhìn Sanghyeok và Miyeon bị một đám người xô đẩy.

Nhìn mọi người trêu chọc bọn họ xứng đôi, Miyeon lộ ra nụ cười thẹn thùng, Sanghyeok cũng khẽ nhếch môi.

Đột nhiên cảm thấy hôm nay, tôi đi theo bọn họ tới đây là rất tự tìm mất mặt.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc mà không để lại quà tặng.

Sau khi về đến nhà, tôi cũng đi ngủ sớm.

Nhưng mà nửa đêm, đột nhiên nghe được có người gõ cửa.

Tôi tưởng đó là mẹ tôi, mơ màng đi ra mở cửa.

Lại thấy Sanghyeok đứng ở cửa.

Hắn trầm mặt: "Cậu rời đi sao không nói một tiếng?"

Tôi không hiểu giọng điệu không vui này của hắn là vì sao, tôi có ở đấy hay không, đối với hắn mà nói rất quan trọng sao?

Trong nhóm, mọi người gửi tới video sinh nhật của hắn, hắn chơi không phải rất vui vẻ sao?

"Quà sinh nhật của tôi đâu?"

Hắn đột nhiên hỏi.

Tôi nhớ tới món quà mình đã chuẩn bị trước mấy tháng, lại nhớ tới trong video sinh nhật, khăn quàng cổ Miyeon tặng cho hắn trị giá mấy vạn đồng.

Đột nhiên có chút lúng túng cùng khó xử.

Quà tặng giống nhau coi như xong, còn hết lần này tới lần khác một cái thì đắt đến thái quá, còn một cái thì rẻ chỉ vài nhân dân tệ.

Thậm chí khăn quàng cổ của tôi còn đan cực xấu.

"Tôi quên mất, không có chuẩn bị."

Hơi thở Sanghyeok như dừng lại.

Lúc hắn còn muốn nói thêm gì nữa thì hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Tôi lùi bước, đóng cửa lại.

05

Sanghyeok dường như vì tôi không chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn nên rất tức giận, hơn một tuần không thèm để ý đến tôi.

Có lẽ hắn cho rằng tôi vẫn sẽ giống như trước kia, chủ động xin lỗi.

Nhưng lần này thì không.

Hơn nữa tôi còn chủ động xin đổi chỗ ngồi với giáo viên.

Rời khỏi bàn trước của hắn.

Sanghyeok thân phận đặc thù, thế cho nên mỗi tháng phải đổi chỗ ngồi, hắn cũng chưa bao giờ phải đổi.

Mà tôi mang danh là bạn tốt của hắn, cũng được hắn đặc quyền xin cho không cần đổi chỗ cho nên trước giờ tôi vẫn luôn ngồi bàn trước hắn.

Bây giờ tôi đột nhiên chuyển đi, mặt Sanghyeok tối sầm lại.

Hắn kéo tôi xuống cầu thang hỏi tôi có ý gì.

Tôi muốn đi lại bị hắn ấn vào tường.

Trong lúc lôi kéo, Miyeon từ dưới lầu đi lên, vừa lúc bắt gặp.

Rõ ràng tôi và Sanghyeok không làm gì, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Miyeon, tôi lại không hiểu sao có một tia chột dạ và khó xử như khi bị bắt gian.

Mà sau hôm đó Miyeon nói bóng nói gió hỏi tôi: "Có phải cậu cũng thích Sanghyeok không?"

Cô ấy dùng là "cũng" là có ý gì, không cần nói cũng biết.

"Wangho, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ không hy vọng chúng ta bởi vì Sanghyeok mà bất hòa, cậu biết không?"

Rõ ràng Miyeon vẫn là thái độ và giọng điệu trước kia.

Nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy thật xa lạ.

Hoặc có lẽ, tôi vốn chưa bao giờ thật sự hiểu cô ấy.

Bởi vì một giây sau, khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô ấy đột nhiên ở trước mặt tôi, giẫm hụt ngã xuống cầu thang.

May mà Sanghyeok kịp thời xuất hiện, đỡ được cô.

Mà cô ấy lại nhìn về phía tôi: "Không phải Wangho làm, chúng tớ vừa mới xảy ra tranh chấp nhỏ, là do tớ không đứng vững."

Lời này nhìn giống như đang giải thích, nhưng kì thực càng nói càng giống như là đang che dấu.

Cách hơn mười bậc cầu thang, tôi nhìn thấy ánh mắt Sanghyeok nhìn tôi là sự lạnh lẽo và thất vọng.

Hắn không tin tôi.

Lòng tôi trong nháy mắt chìm xuống vực sâu.

Tôi xoay người định đi.

Sanghyeok lại mang theo vẻ mặt âm trầm khác thường đuổi theo, đi hai ba bước ngăn tôi lại.

"Cậu gần đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Không phải cậu ấy nói rồi sao, là do cậu ấy không đứng vững. Làm sao, cậu còn muốn tìm tôi tính sổ?"

"Xin lỗi đi."

「......」

Hắn gắt gao kéo cổ tay tôi, dùng sức rất mạnh.

Đau đến nỗi tim tôi thắt lại.

"Cậu không xin lỗi?"

Ánh mắt hắn lạnh như băng, như có thể xuyên thấu mà đâm vào tim tôi.

Như thể hôm nay tôi không xin lỗi thì không thể đi.

Im lặng một phút, tôi cố nén sự chua chát nói: "Sanghyeok."

Hắn nhíu mày.

Tôi gằn từng chữ: "Cậu thật xấu tính khi cố phải dẫm đạp lên tôi."

Hắn giật mình, có chút kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi hất tay hắn ra, trở về phòng học.

Đây là lời cứng rắn nhất tôi đã nói với Sanghyeok.

Cũng là câu nói cuối cùng tôi nói với hắn khi còn là học sinh.

Bởi vì sau đó, tôi liền cùng mẹ chuyển đi nơi khác.

Ngày rời khỏi nhà họ lee, tôi do dự hồi lâu, vẫn không nỡ vứt chiếc khăn quàng cổ kia đi.

Vì thế tôi lén lút trở về trường, nhét khăn quàng cổ vào bàn học đằng trước Sanghyeok.

Lại tiện tay để lại lời nhắn:

[Tôi cảm thấy cậu sẽ là một người tốt, tặng cậu!]

Tôi không biết ai sẽ ngồi ở bàn đó sau khi vào năm học mới.

Cũng không biết, đồ tôi để lại sẽ có thể bị người khác coi là rác mà vứt đi hay không.

Tôi đem tình cảm đối với Sanghyeok cùng với chiếc khăn quàng cổ kia để hết lại ở quá khứ.


06

Sau khi chuyển trường, tôi xóa phương thức liên lạc của Sanghyeok, cũng đổi số điện thoại mới.

Để nhanh chóng thích ứng với môi trường mới và không để ảnh hưởng đến việc học tập, toàn bộ thời kỳ cấp ba, mỗi ngày tôi đều vùi đầu khổ học.

Việc học hành bận rộn khiến tôi gần như không có thời gian suy nghĩ về quá khứ.

Nhoáng một cái đã năm năm trôi qua.

Tôi không nghĩ sẽ gặp lại Sanghyeok.

Ngày hôm đó, tôi đi gửi giấy tờ cho khách hàng.

Đột nhiên trời mưa to, tôi không xuống núi được nên phải ở tạm khách sạn trên núi.

Ở đại sảnh khách sạn đụng phải Sanghyeok.

Bên ngoài mưa rền gió dữ, xung quanh ồn ào náo động.

Cách năm năm thời gian, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, thế giới của tôi trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng như cát bụi.

Tôi lập tức nhận ra Sanghyeok.

Cùng với Miyeon bên cạnh hắn.

Năm năm sau, họ vẫn ở bên nhau.

Tuy rằng đã sớm đoán được khả năng này, nhưng lúc thật sự nhìn thấy, trái tim vẫn không thể tin ngừng lại một chút.

Tôi ước gì họ không nhận ra tôi.

Bởi vì giờ phút này tôi cả người chật vật.

Mà họ ăn mặc lộng lẫy, bước vào cùng với một nhóm người cùng tuổi, cả đám người đều thong dong, điềm tĩnh.

Hoàn toàn trái ngược với tôi.

Nghe cuộc trò chuyện thì hình như là họ đặc biệt tới đây chơi.

"Làm sao vậy, anh lee?"

Thấy Sanghyeok vẫn đứng bất động, có người khó hiểu mở miệng hỏi hắn.

Sanghyeok vẫn nhìn tôi như cũ, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt gì đó.

Tôi giả vờ như không biết, đi ngang qua bọn họ.

Nhận thấy được động tác nhấc chân của hắn, tôi vô thức tăng tốc độ, nhưng giây tiếp theo vẫn bị hắn giữ chặt cổ tay.

"Cậu lại định bỏ đi mà không nói một lời nào nữa à?"

Giọng điệu chất vấn có chút run rẩy và khàn khàn.

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực hắn cực mạnh, giống như sống c.h.ế.t không buông.

"Buông tay!"

Hắn cau mày, đang muốn nói gì đó, thì đám bạn phía sau hắn đã theo kịp.

"sanghyeok, anh đang chào hỏi ai vậy? Gặp được bạn bè à?"

Tầm mắt mọi người đồng loạt rơi xuống trên người tôi.

Khi nhìn thấy Sanghyeok kéo tay tôi, trên mặt mọi người mỗi người có một biểu cảm khác nhau, có người len lén nhìn về phía Miyeon.

Miyeon gượng cười: "Wangho, sao cậu lại ở đây? Hơn nữa, sao nhìn cậu lại chật vật như vậy?"

Trong lúc nói chuyện, nhìn ¹cô ta có vẻ như đang quan tâm đến hoàn cảnh của tôi nhưng thực ra trong lời nói đều có hàm ý cố ngăn cản tôi và Sanghyeok.


Miyeon vừa nói lời này, mọi người cũng đều tập trung chú ý vào tôi.

Khi nhìn thấy tôi một thân ướt đẫm, thậm chí toàn thân quần áo mặc vào cộng lại cũng không vượt quá 300 nhân dân tệ, những công tử nhà giàu này mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Có người thốt lên: "Anh lee, anh còn biết người như vậy sao?"

Có người nói thẳng: "Cái túi này là hàng A, tôi nhớ rõ cái túi này trên toàn thế giới chỉ có một, anh trai tôi đã mua tặng nó cho bạn gái!"

Không có ý xấu.

Nhưng tôi vẫn bị những từ như "người như vậy", "hàng A" đâm cho một dao.

Trên thực tế, tôi cũng không theo đuổi hãng hàng lớn gì, cũng không có ý định mua hàng A.

Cái túi này là ông chủ văn phòng luật sư của tôi đưa cho tôi, ổng nói sẽ trừ tiền ăn nửa tháng của tôi.

Nói tôi đại diện cho tiêu chuẩn chọn người của luật sư, đi ra ngoài gặp khách hàng cũng không thể quá khó coi.

Tôi thực sự không đủ khả năng để mang nó, nhưng sẽ tốt hơn nếu mang một sản phẩm hạng A đi gặp khác hàng.

Nhưng trước mắt, lần đầu tiên tôi mang cái túi này ra ngoài, lại bị bọn Sanghyeok đụng phải.

Còn bị chỉ ra trước mặt mọi người.

Tôi bực bội không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Sanghyeok.

Đoán chừng giờ phút này hắn lại giống như trước kia, chê tôi làm mất mặt hắn.

"Anh sanghyeok, chị miyeon, hai người có quan hệ gì với cậu ấy?"

Sanghyeok nhìn tôi, chần chừ một lát.

"cậu ấy là..."

Thấy Sanghyeok khó xử, tôi thay hắn tiếp lời: "Bạn học cấp ba, không quen lắm."

Dứt lời, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

"Wangho......"

"Wangho, nếu trùng hợp gặp nhau như vậy, chúng ta cùng chơi đi?"

Miyeon đột nhiên nhiệt tình kéo tay tôi nói.

Nhìn như thân mật, nhưng tôi vẫn bắt được ánh mắt lúc Miyeon cầm tay tôi, trong mắt chợt lóe lên sự ghét bỏ.

Trước kia tôi ngu ngốc, không nhìn ra mọi chuyện, thế nhưng bây giờ sau khi bị ông chủ ở văn phòng luật sư cho rèn luyện, tôi lại nhìn Miyeon, mới phát hiện, người này rõ ràng chính là một tiểu nhân hai mặt.

Trước kia cùng tôi chơi chung, có lẽ là bởi vì tôi quen Sanghyeok.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn giá trị lợi dụng, Miyeon làm những thứ này là vì cái gì?

07

"Không cần."

Tôi lạnh lùng rút tay ra: "Tôi còn có việc bận, mấy người chơi đi."

Vừa định đi, Sanghyeok lại ngăn tôi lại: "Cậu có việc gì?"

Giọng điệu chất vấn như thể hiển nhiên, giống như năm năm trước vào ngày sinh nhật hắn chất vấn tôi: "Cậu còn chưa làm xong bài nào?"

Tôi đột nhiên có chút bực mình, vẻ mặt lạnh lùng: "Mắc mớ gì tới cậu?"


Hắn sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trầm xuống: "Wangho, năm năm không gặp, cậu hiện tại có bản lĩnh rồi đúng không, nhìn thấy tôi không chào hỏi coi như xong, còn đối với tôi có cái loại thái độ này?"

"Wangho, chúng tớ vẫn coi cậu là bạn, tớ cho rằng cậu cũng vậy. Không nghĩ tới cậu lại chuyển trường cũng không nói với chúng tớ một tiếng, tớ cùng Sanghyeok thật sự rất buồn."

Miyeon cuống quít tiếp lời Sanghyeok.

Nhìn như đau buồn, nhưng ý tứ tuyên bố chủ quyền quá rõ ràng.

Sanghyeok đứng bên cạnh cô ta, cũng không phản bác gì, giống như Miyeon nói, lộ ra vẻ mặt chỉ trích tôi, rất thất vọng về tôi.

Tôi đang lo lắng không biết làm sao thoát khỏi hai người này thì bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc:

"Wangho, lại đây - -"

Giọng điệu có chút mệt mỏi, như đang ra lệnh lại mang theo chút ghét bỏ.

Ngoài ông chủ của tôi Jihoon ra thì còn ai vào đây nữa?

Mọi người nghe tiếng xoay người nhìn lại, Jihoon lười biếng đứng ở cửa lớn khách sạn.

Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng khí chất kiêu ngạo lại càng nổi bật hơn.

"Anh? Sao anh lại tới đây?"

Người lên tiếng chính là cô gái nói tôi có cái túi hàng A.

Jihoon lại không nhìn cô ấy, chỉ đi tới trước mặt tôi: "Em là rùa đen sao, như vậy cũng có thể nhịn được?"

「......」

"Ngay cả heo cũng có miệng, em không có miệng sao?"

Vẻ mặt anh ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sanghyeok cau mày xen vào: "Anh là ai, dựa vào cái gì mà nói em ấy?"

"Tôi cho em ấy tiền, cậu nói xem?"

Lời này có chút nghĩa khác, sắc mặt Sanghyeok khẽ biến.

Những người phía sau cũng vậy.

Em gái Jihoon lại kinh hô: "Anh, cậu ấy không phải là người yêu của anh chứ?! Cái túi anh mua chính là cho cậu ấy?"

Không phải túi giả?

Tôi sửng sốt.

Jihoon bên cạnh lạnh lùng nhìn lướt qua em gái anh: "Minhyung, em có muốn anh mua cho em một cái loa không? Em có thể lớn tiếng thêm một chút."

" đính chính minhyung là tên con gái nhe hỏng phải con heo bự vãi nhái âu "

Jihoon thấy người liền mắng, ngay cả em gái anh cũng không tha.

Trong lúc mọi người còn đang bàng hòang, anh ấy đã kéo tôi đi.

Vì thế tôi cũng không nhìn thấy, đôi mắt đen lóe qua của Sanghyeok sau lưng tối sầm lại.

Hắn muốn đuổi theo, lại bị Miyeon giữ chặt: "Hôm nay sinh nhật tớ, cậu có thể đừng đi được không? Như vậy khiến tớ rất mất mặt."

08

Trên núi có rất nhiều người phải ở lại trú mưa, tất cả khách sạn đều bị người ta đặt kín.

Tôi không nỡ ở phòng tổng thống, tôi bảo lễ tân khách sạn tạm thời cho tôi ở đại sảnh ở một đêm.

Không ngờ Jihoon lại đến.

Sau khi đi theo anh vào phòng tổng thống anh ấy đặt, tôi mới tìm lại được hồn của mình.

"Ông chủ, sao anh lại ở đây?"

Anh cởi áo khoác âu phục, tự nhiên ngồi trên sô pha.

"Tôi vốn dĩ đã ở chỗ này?"

Vốn là ở chỗ này, tại sao hôm nay còn muốn tôi mang giấy tờ đến?

Hơn nữa rõ ràng đồng nghiệp ở văn phòng luật đã nói hôm nay anh ấy mở phiên tòa, bốn giờ chiều mới có thể kết thúc mà.

Tôi muốn hỏi nhưng không dám.

Dù sao Jihoon nổi tiếng là người độc mồm độc miệng trong giới, đặc biệt thích mắng chửi người, giống như vừa rồi vậy.

Tôi vào mới làm việc ở văn phòng luật sư ba tháng, đã bị anh ấy mắng qua không dưới ba mươi lần.

Điều anh ấy mắng tôi nhiều nhất chính là nói tôi ngốc.

Đầu óc ngu ngốc, cái miệng cũng ngu ngốc.

Tôi đang cúi đầu thất thần, đột nhiên cảm giác tầm mắt tối sầm lại, một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, dọa tôi nhảy dựng.

"Ông chủ......"

"Chậc."

Jihoon yên lặng nhìn tôi vài giây rồi mới thu hồi tầm mắt, đứng thẳng người:

"Em cũng không đẹp mấy, thế mà cũng có thể rơi vào chuyện tình tay ba đẫm máu à?"

"Làm sao anh biết quan hệ của tôi với bọn họ?"

"Em không phải nên phản bác câu nói trước của tôi à?"

"Hả?"

Jihoon vẻ mặt tức giận nói: "Trợ lý Han, lúc người khác mắng mình xấu, lúc ấy không phải mình nên mắng lại sao?"

"Nhưng những điều anh nói đều là sự thật."

Jihoon nghẹn họng.

"Coi như là sự thật, cũng phải mắng lại chứ, em không có tôn nghiêm sao. Trợ lý Han, gặp loại chuyện này cũng đừng nghĩ tại mình, hãy mắng lại người khác, hiểu chưa?"

"Nhưng anh là ông chủ của tôi..."

"Tôi là ông chủ của em thì sao? Tôi là ông chủ của em cho nên tôi có thể tùy tiện mắng em, cậu ta là người em thích cho nên cũng có thể tùy tiện vũ nhục em à? Trợ lý Han, em luôn thích tìm các loại lý do biện hộ cho sự yếu đuối của mình."

「......」

"Có một người nổi tiếng đã từng nói, người đến 20 tuổi mà chưa thử điên một lần chính là không có tương lai. Em đã 22 tuổi rồi."

"Ông chủ, người nổi tiếng kia cũng từng nói, người đến 30 tuổi rồi mà vẫn điên, chính là không có tiền đồ."

"Trợ lý Han, em nói xem tôi giống như người không có tiền đồ sao?"

Jihoon khinh thường chậc một tiếng: "Câu nói trên chỉ nhằm vào người bình thường, tỷ như em. Những người thiên tài như tôi, lúc nào cũng có tư cách nổi điên."

"...... Ông chủ, anh không phải là người ảo tưởng bình thường."

"Sai, người không có thực lực mới gọi là ảo tưởng. Loại người như tôi, gọi là tự nhận rõ chính mình."

Dừng một chút, nhớ tới cái gì, anh đột nhiên nổi trận lôi đình: "Trợ lý Han, tôi còn chưa có 30 tuổi, em không cần phải tự làm tròn!"

「......」

Quả nhiên, các đồng nghiệp ở văn phòng luật sư nói sau khi ông chủ qua sinh nhật 28 tuổi, đối với tuổi tác của mình đặc biệt mẫn cảm, là thật.

09

Tôi không biết Sanghyeok làm sao có được phương thức liên lạc của tôi.

Tôi vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của hắn.

"Bây giờ cậu đang ở cùng với ông chủ của cậu à?"

Lúc này mới qua mấy giờ, hắn đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Jihoon, tôi có chút kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến Sanghyeok cũng không phải người bình thường, đoán chừng quan hệ rộng, điều tra chuyện của tôi rõ ràng cũng không phải việc khó gì.

"Có việc cứ nói, tôi còn phải đi ngủ."

"...... Wangho, mấy năm nay tôi một mực suy nghĩ một vấn đề, lại nghĩ như thế nào cũng không rõ. Cậu rốt cuộc vì cái gì lại biến thành như vậy? Vì cái gì giống như đang giận tôi? Hơn nữa thái độ cậu đối với Miyeon cũng rất lạnh nhạt, cậu ấy không phải là bạn tốt nhất của cậu sao? Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, cậu đã quên rồi sao?"

Tôi cảm thấy cảm xúc mình vừa bình tĩnh lại lại chuẩn bị dâng lên.

Không biết vì sao, Sanghyeok luôn có năng lực làm cho tâm tình tôi kích động.

Bất kể là khổ sở, hay là tức giận.

Có lẽ là lời nói Jihoon nói với tôi đêm nay đối với tôi có ảnh hưởng, thế cho nên tôi không nhịn được mắng lại:

"Sanghyeok, chúng ta trước kia không phải bạn bè, cho tới bây giờ cũng không phải."

Phía đối diện im lặng vài giây.

"Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy?"

"Đúng."

Hai người có mối quan hệ không bình đẳng, làm sao có thể làm bạn bè được?

Lúc học trung học, vẫn có người gọi đùa tôi là người hầu của hoa khôi trường, khi đó Sanghyeok không phủ nhận, còn cười theo.

"Cho nên những chuyện trước kia khi chúng ta chơi chung tính là cái gì?"

"Cậu đang nói về hoa khôi trường và người hầu nhỏ của cô ta sao?"

"Tôi chưa từng nghĩ như vậy, Miyeon cũng chưa từng nghĩ như vậy!"

"Vậy cậu thật sự hiểu Miyeon, khẳng định cô ta không nghĩ như vậy sao?"

"Những năm này cậu không từ mà biệt, Miyeon ấy vẫn luôn quan tâm, nhớ nhung cậu, mỗi ngày đều rất khổ sở, cậu vậy mà ở sau lưng nói cậu ấy như vậy..."

"Chậc, còn không chịu cúp điện thoại? Em không thấy ghê tởm, nhưng tôi thấy phiền."

Jihoon không biết đi vào lúc nào, cầm lấy di động.

Trước khi cúp máy, còn mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng của Sanghyeok truyền đến:

"Trong phòng cậu tại sao lại có giọng đàn ông? Là Jihoon sao? Cậu và anh ta không phải cấp trên cấp dưới sao, vì sao hơn nửa đêm còn ở bên nhau?"

Nhưng mà không có ai trả lời hắn, lưu lại chỉ là một trận tiếng bíp.

Nhìn Jihoon chỉ mặc một áo choàng tắm, còn buộc khá hở hang, tôi chần chờ nhắc nhở: "Ông chủ, anh vẫn nên mặc thêm một bộ quần áo đi!"

"Làm sao vậy, khó coi à?"

"Cũng không phải, chỉ là hơn nửa đêm, một cô nam quả nữ..."

"Trợ lý Han."

Jihoon vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Đầu óc em đang suy nghĩ cái gì? Cả ngày chỉ nghĩ những thứ này có đúng không, trách không được em chỉ là trợ lý luật sư."

"...... Ông chủ, tôi là trợ lý luật sư là bởi vì giấy phép hành nghề luật của tôi chưa đủ. Hơn nữa, tôi vẫn còn trẻ."

「......」

Jihoon quả nhiên không chịu nổi khi người khác nhắc tới tuổi tác, mặt đen lại.

Sau một lúc lâu, anh mới sâu kín nói: "Trợ lý Han nếu như có thể sử dụng kĩ năng làm tôi tức c.h.ế.t dùng ở trên người đôi cẩu nam nữ kia, tôi sẽ rất vui mừng."

Cẩu nam nữ?

Tôi bị sốc bởi những lời này của Jihoon.

Nhìn bề ngoài anh ấy tự phụ tao nhã, thân sĩ khiêm tốn.

Thế nhưng tại sao mỗi lần nói chuyện, anh ấy đều phá hư khí chất trên người như vậy......

Nhớ tới cái gì, tôi đột nhiên nói: "Ông chủ, cái túi anh đưa cho tôi..."

"Cái túi kia làm sao vậy? Em chê tôi lấy tiền đắt? Đây đã là tôi cho người giảm giá rồi, không cần phải bàn cãi nữa. Không muốn thì ném đi, tiền tôi sẽ không trả lại đâu."

Anh ấy cũng không thèm nghe, quay đầu bước đi.

Tôi: "..."

10

Mưa một đêm còn chưa ngừng, tất cả mọi người vẫn phải ở lại.

Jihoon dường như bề bộn nhiều việc, từ khi tôi tỉnh lại liền thấy anh ấy bận rộn họp, gọi điện thoại.

Cũng không biết người bận rộn như vậy, tối hôm qua vì sao bị động kinh, đột nhiên chạy lên núi, còn bị mắc kẹt ở chỗ này với tôi.

Lúc ra ngoài căn tin khách sạn ăn sáng, tôi từ xa đã nhìn thấy Sanghyeok và Miyeon.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bọn họ lại đi về phía tôi.

Bên cạnh còn có ba người bạn của bọn họ, một người trong số đó là em gái của Jihoon.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Sanghyeok hỏi.

Hắn đến gần tôi mới phát hiện, sắc mặt hắn vô cùng không tốt, giống như là một đêm không ngủ ngon.

Chẳng lẽ tối hôm qua tổ chức sinh nhật, bọn họ chơi quá vui, một đêm không ngủ?

Không đợi tôi đáp lại, hắn liền đến ngồi ở bên cạnh tôi.

Sắc mặt Miyeon nhất thời cứng đờ, rồi cũng yên lặng đi đến đối diện ngồi xuống.

Ba người bạn đi theo bọn họ sắc mặt khác nhau, cũng tự tìm vị trí ngồi xuống.

Tôi vốn cũng không đói lắm, cầm lấy đĩa ăn vừa định đứng dậy, Sanghyeok đột nhiên buông đũa xuống.

Âm thanh rất lớn, mọi người xung quanh đều dừng bước nhìn lại.

Đôi mắt đen của hắn nhìn tôi: "Cậu nhất định phải như vậy sao?"

"Tôi cho rằng tối hôm qua trong điện thoại chúng ta đã nói rất rõ ràng."

Nghe tôi nói như thế, sắc mặt Sanghyeok lại trầm xuống.

Miyeon ngồi đối diện sắc mặt cũng biến đổi.

Nhưng vẫn cười mở miệng: "Sanghyeok, tối hôm qua bảo cậu gọi Wangho tới tham gia sinh nhật tớ, cậu ấy vẫn không có tới, không phải cậu đã quên nói đó chứ?"

"Tối hôm qua cậu ấy bận rộn như vậy, làm gì có thời gian tới gặp chúng ta."

"Bận? Đêm hôm khuya khoắt, có thể bận cái gì?"

"Tiểu thư à, mấy năm nay cậu nhớ cậu ấy vô ích, một số người máu lạnh vô tình, không đáng để cậu lo lắng."

Hai người một người nói qua một người nói lại, âm dương quái khí.

Tôi lười phản ứng, đứng dậy muốn đi.

Sanghyeok thay đổi, không nói nữa, vội vàng giữ chặt tôi: "Chúng ta nói chuyện đi."

"Nói chuyện gì vậy, Wangho, em lại đây cho tôi."

Jihoon đột nhiên xuất hiện.

Giọng điệu ra lệnh khiến tôi giật mình, theo bản năng hất tay Sanghyeok ra, đi về phía anh.

"Ông chủ."

Jihoon cong khóe môi, lộ ra vẻ mặt "hiền lành" mỉm cười: "Tối hôm qua tôi đã nói với em như thế nào?"

"...... Ông chủ, tôi chỉ cảm thấy cãi nhau không có ý nghĩa."

"Trợ lý Han, em định đem tôi tức c.h.ế.t rồi đem em làm cô nhi à?"

「......」

Jihoon trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Minhyung từ nãy giờ vẫn ngừng thở yên lặng ăn dưa, giờ phút này đi đến phía Jihoon trước mặt.

"Anh, sao anh lại ở đây? Là công việc sao?"

"Đừng đến gần anh như vậy."

"Vì sao?"

"Xấu."

Minhyung: "......"


11

Lúc tôi bị Jihoon mang đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn mắng.

Nhưng thật bất ngờ, anh lại không nói gì, chỉ bảo tôi ăn no rồi cùng anh trở lại làm việc.

"Tuy rằng chúng ta hiện tại bị kẹt ở chỗ này tránh mưa, nhưng điều kiện có kém hơn nữa chúng ta cũng phải cố gắng tạo ra một môi trường làm việc. Hiểu không, trợ lý Han?"

Tôi nhìn phòng tổng thống xa hoa xung quanh, lại nhìn Jihoon vẻ mặt nghiêm túc, chần chờ gật đầu: "Ồ."

"Vụ án này tôi có thêm mấy yêu cầu, em sửa lại hợp đồng một chút."

"Được."

Tôi nhìn yêu cầu mới của Jihoon, hơi chần chừ: "Ông chủ, chúng ta tăng giá cao như vậy, khách hàng có tức giận không?"

"Hợp tác là hai bên tự nguyện, nếu họ không vui thì có thể tìm người khác. Nhưng vụ kiện này quá mức khó khăn, ngoài tôi ra thì không ai có thể giúp họ được."

"Thật sự còn rất tự tin."

"Trợ lý Han, em phải nhớ kỹ, khi thực lực em đủ mạnh, thế giới sẽ nhân nhượng em."

"......Ồ."

"Khi em yếu đuối, sự im lặng của em là ngu ngốc, sự thờ ơ của em là hèn nhát, sự thân thiện và dễ gần của em chỉ như là những kẻ chân chó."

"Ông chủ, tôi biết rồi!"

"Chậc. Tính khí thất thường của em chính là EQ thấp."

「......」

12

Phòng Tổng thống có dịch vụ suối nước nóng miễn phí.

Jihoon nói không thể lãng phí, bảo tôi nhất định phải đi ngâm mình trong suối nước nóng.

Tôi vừa mới đi vào, liền đụng phải Miyeon.

Nhưng nhìn tư thế kia của cô ta, không giống như là đến ngâm mình, giống như là nhìn thấy tôi đến, mới cố ý theo tới.

"Wangho, có tiện tâm sự không?"

Miyeon lại lộ ra vẻ mặt giống như lúc trước muốn tính kế tôi, tôi cảnh giác nhìn cô ta:

"Cô muốn nói chuyện gì?"

"Cậu có phải đang giận tớ hay không? Bởi vì ta năm năm trước tớ không cẩn thận ngã sấp xuống, Sanghyeok quá mức lo lắng, hiểu lầm cậu."

"Cô suy nghĩ nhiều rồi, chuyện của năm năm trước, tôi đã sớm quên."

"Vậy sao?"

Miyeon thản nhiên cười: "Vậy cậu còn thích Sanghyeok không?"

Còn thích Sanghyeok không?

Thật ra sau đó tôi đã tự hỏi mình câu hỏi này vô số lần.

Trước khi Sanghyeok xuất hiện lần nữa, tôi không biết.

Nhưng sau khi gặp lại Sanghyeok, hình như tôi đã có một chút kết quả.

"Xem ra là vẫn còn thích. Cho nên lần này là cậu cố ý tới nơi này để tình cờ gặp cậu ấy sao? Cậu muốn cùng tớ tranh đoạt? Nói như thế nào thì chúng ta cũng là chị em tốt, cậu đoạt bạn trai của bạn thân thì có vẻ không tốt đi?"

Thời gian tôi xuất thần, Miyeon liền tự mình bổ não.

"Cậu không thể cướp cậu ấy khỏi tay tớ đâu. Chưa kể tớ và Sanghyeok đã ở bên nhau ngần ấy năm, chúng tớ sắp đính hôn. Vốn dĩ cậu chỉ là con trai của một bảo mẫu, mẹ cậu ấy không thích cậu, nếu không thì mẹ cậu đã không bị đuổi đi."

"Mẹ tôi bị đuổi đi?" - Tôi khiếp sợ ngắt lời: "Sao cô biết?"

Cô ta lại cười, cũng không trả lời.

Chỉ là tầm mắt quét qua bốn phía, bỗng nhiên cô ta đi tới bên bờ nước, làm bộ giẫm lên không.

Trước khi ngã xuống, cô ấy kéo tay tôi, làm cho người ta nhìn từ xa giống như là bị tôi đẩy.

Khi nghe được tiếng nước ào ào, tôi không nói lên lời.

Xem ra lại dùng lại chiêu cũ.

Đoán chừng Sanghyeok đang ở gần đây!

Quả nhiên, tiếng kêu cứu của Miyeon đã khiến Sanghyeok chú ý tới.

Sanghyeok khiếp sợ nhìn tôi đứng bên cạnh, lại nhìn Miyeon trong nước.

Mắt thấy đối phương sắp bị "dìm chết", hắn nhảy xuống đem người kéo lên.

Bởi vì đều chuẩn bị ngâm suối nước nóng, cả hai người đều mặc rất ít, lại đều ngấm nước.

Lúc hai người đi lên, ôm nhau có chút thân mật mà mập mờ.

Mà Sanghyeok dường như không ý thức được, hoặc là cũng không ngại thân mật với Miyeon.

Hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi: "Wangho! Tôi vẫn cho rằng cậu trước kia là không cẩn thận, xem ra cậu thật là ác độc! Cậu vì sao lại đối với cô ấy như vậy? Cậu tức giận cũng nên có mức độ thôi chứ!"

"Sanghyeok, không phải, không phải, không phải Wangho đẩy tớ, là tớ không cẩn thận bị ngã."

"Cậu không cần phải che giấu cho cậu ấy, cậu không thấy cậu ấy vừa rồi thờ ơ đứng ở bên cạnh, căn bản cũng không quan tâm đến cậu sao?

"Chậc."

Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời và đi đến chỗ họ.

"Đúng, không sai, là tôi đẩy."

Jihoon nói thời điểm âm mưu chống lại ai đó, phải nhanh chóng và tàn nhẫn, không thể cho đối phương có cơ hội phản ứng.

Vậy nên.

"Sanghyeok."

Tôi nhấc chân hướng Sanghyeok đạp một cái, trên người hắn đều là nước, ma sát trên mặt đất rất trơn, thoáng cái đã bị tôi đạp vào trong nước.

Miyeon khiếp sợ trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng, tôi lại đạp thêm cô ta xuống.

"Nhìn rõ chưa, lần này mới là tôi đẩy."

Động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng cũng khiến người chung quanh chú ý.

Bất quá mọi người cũng không phải lo lắng vấn đề ai bị ngã, mà là - -

"Người đàn ông này sao lại chạy đến chỗ suối nước nóng của nữ?"

"Hình như là đôi tình nhân nhỏ, nhìn thật không có tố chất, ngang nhiên ở chỗ này làm cái gì không biết. Định play ngoài trời à?"

Sanghyeok đứng ở trong nước, nước còn chưa tới thắt lưng.

Vẻ mặt hắn xấu hổ, đời này hắn còn chưa từng mất mặt như vậy.

Hắn chỉ có thể đen mặt nhìn tôi: "Wangho!"

"Đây không phải là sắp bị chết đuối sao, kêu cha gọi mẹ cái gì?"

Quả nhiên, thời điểm thích hợp con người vẫn nên phát điên thì hơn.

Bây giờ tôi mới cảm nhận được niềm vui của Jihoon.

Mỗi ngày đều được chửi mắng, thật sự phải vui vẻ đến mức nào chứ.

13

Tôi không biết tại sao chuyện xảy ra ở suối nước nóng, Jihoon lại biết được.

Trên đường xuống núi, lần đầu tiên anh khen tôi:

"Trợ lý Han, tôi vốn cảm thấy em đã hết thuốc chữa, nhưng hiện tại xem ra còn có chút hy vọng. Lần này em làm tốt lắm."

Thật ra tôi lúc ấy chính là bị tức giận, mới mất lý trí làm ra loại chuyện khác người này.

Nhưng hiện tại, lý trí trở về, khi đối mặt với Jihoon, tôi lại sợ.

Đã thế, Jihoon còn nói muốn thưởng cho tôi.

"Không cần đâu, ông chủ - -"

"Thưởng cho em mấy vụ án lớn! Trở về tăng ca đi!"

"..." Tôi lại cảm ơn anh quá cơ.

"Như thế nào, không vui? Tôi cũng tăng ca cùng em, em ấm ức cái gì?"

"Ông chủ, anh tăng ca là vì chính anh, tôi tăng ca là vì giúp anh kiếm tiền. Anh nói xem?"

"Ha? Trật tự rõ ràng, không tồi."

"..." Lại lựa chọn xem nhẹ lời nói của người khác rồi.

14

Tôi vốn tưởng rằng lần trước đạp Sanghyeok xuống nước, hắn hẳn sẽ tức giận, sẽ không bao giờ tới tìm tôi nữa.

Không ngờ, tôi vừa trở về làm việc một tuần, đã gặp lại hắn ở gần công ty.

"Wangho."

Đến gần mới phát hiện hôm nay hắn đeo một cái khăn quàng cổ.

Nhìn thấy đường đan trên khăn quàng cổ kia, tôi vô thức nhíu mày.

Quá quen thuộc......

"Tôi có lời muốn nói với cậu."

Tôi nhíu mày: "Sao, lại muốn thay bạn gái cậu tới tìm tôi tính sổ? Đừng mơ nữa, tôi sẽ không xin lỗi."

"...... Miyeon không phải bạn gái tôi. Cho tới bây giờ cũng không phải."

Tôi hơi kinh ngạc, không hiểu hắn đang ầm ĩ chuyện gì.

"Thật xin lỗi, là lúc trước tôi hiểu lầm cậu. Tôi không nghĩ tới Miyeon lại tự mình nhày xuống suối nước nóng."

Nói xong, hắn đột nhiên lấy chiếc khăn quàng cổ xuống đưa cho tôi.

"Khăn quàng cổ này là của cậu, mấy năm nay tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận."

"Tôi nhớ rõ tôi chưa từng đưa cho cậu."

"Cậu không đưa cho tôi, nhưng cậu vốn định tặng cho tôi, không phải sao?"

Tôi kinh ngạc vì không hiểu tại sao hắn lại biết.

Nhưng một giây sau, một ngọn lửa vô hình bốc lên.

"Cho nên cậu vẫn luôn biết?"

Trong mắt hắn hiện lên một tia chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Tôi chỉ là đã từng thấy cái khăn này trong bàn học của cậu. Sau khi cậu chuyển đi, tôi nhìn thấy nó xuất hiện ở bàn học trước..."

"Cậu đừng nói nữa."

Âm thanh bình tĩnh, không có nửa điểm dao động.

Lông mi Sanghyeok run rẩy.

"Đây là quà sinh nhật cậu định tặng tôi đúng không, nhưng tại sao đêm đó cậu lại không đưa cho tôi?"

"Cậu cảm thấy tại sao?"

"Có phải cậu hiểu lầm tôi và Miyeon ở bên nhau không?"

Tôi nhíu mày, cố nén bực bội.

Hắn có chút sốt ruột: "Gần đây tôi mới hiểu vì sao cậu đột nhiên xa lánh tôi, thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không ở bên Miyeon!"

"Đủ rồi." Tôi ngắt lời.

Hắn cẩn thận nhìn tôi.

Tôi châm chọc cười: "Cậu đừng giả bộ vô tội. Cậu là người trong cuộc đấy, bao nhiêu lần bị người khác trêu chọc cậu và Miyeon đang yêu nhau, chính cậu không rõ sao?"

"Tôi, tôi chỉ là cảm thấy tất cả mọi người đang đùa thôi..."

"Ừ, đùa thôi... cho nên khi có người nói tôi là người hầu, là tay sai của Miyeon, cậu cho rằng đó là trò đùa nên cũng cười theo họ?"

Sắc mặt Sanghyeok trắng bệch: "Không phải như vậy..."

"Không phải như vậy, vậy là như kia à?"

Giọng điệu âm dương quái khí của Jihoon từ phía sau truyền đến.

Tôi nhìn lại.

Jihoon cười nhìn tôi: "Trợ lý Han, muộn năm phút. Tháng này không có lương chuyên cần."

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn về phía người khởi xướng.

Sanghyeok cúi đầu: "Wangho, nếu thiếu thì tôi tiếp tế cho cậu."

"Nhân viên của tôi, đến phiên cậu phải lo lắng à?"

Jihoon khinh bỉ liếc Sanghyeok một cái:

"Em trai, loại thủ đoạn này của cậu lừa gạt loại người ngu ngốc như trợ lý Han thì được, nhưng ở chỗ tôi thì không đủ dùng."

Sanghyeok nhíu mày: "Chuyện giữa tôi và em ấy, liên quan gì đến anh?"

"Tức giận? Chột dạ?"

"Ông chủ..." Tôi kéo kéo ống tay áo của Jihoon, ý bảo anh thu liễm một chút.

Jihoon lại hất tay tôi ra.

"Em thật sự cảm thấy cậu ta không nhìn ra nhỏ trà xanh thích cậu ta sao?"

"Cậu ta đã sớm biết em và nhỏ trà xanh đều thích mình, nhưng cậu ta lại giả vờ như không biết."

"Cậu ta vừa hưởng thụ sự sùng bái hèn mọn của em, lại hưởng thụ sự hâm mộ của người khác khi biết hoa khôi trường thích mình. Loại đàn ông này không được nha!"

Jihoon nhấp một ngụm trà xanh, Sanghyeok sắc mặt không tốt lắm, tôi thật sự lo lắng sợ hai người đánh nhau trước cửa công ty.

Hết lần này tới lần khác Jihoon người này còn một chút không chịu thu liễm, lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai của tôi:

"Không nói đến chuyện trà xanh hãm hại em ba lần, cậu ta lại còn không phân biệt được thủ đoạn của trà xanh! Nếu cậu ta không phân biệt được thủ đoạn của trà xanh, vậy loại đàn ông này không cần cũng được."

Dừng một chút, nhớ tới cái gì, anh lại bổ sung:

"Đương nhiên, nếu cậu ta có thể phân biệt được mà lại còn giả ngu, vậy loại đàn ông này lại càng không được nha!"

"Ông chủ, biết anh lợi hại, biết rồi biết rồi."

"Biết là được, vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi làm trước đây."

"..." Cũng không cần phải báo cáo cho tôi anh định làm gì.

15

Jihoon vừa đi, Sanghyeok dường như là vừa sống lại.

Hắn tuyệt vọng nhìn tôi: "Wangho, thật sự không phải như lời anh ta nói. Khi đó tôi thật sự không biết. Tôi chơi cùng Miyeon chỉ là bởi vì tôi cho rằng cậu ấy là bạn của cậu. Tôi chỉ là bởi vì cậu, mới trở thành bạn của cậu ấy."

"Nhường nhường. Tôi phải đi làm."

"Lần Miyeon ngã xuống cầu thang, kỳ thật tôi cũng không phải hoàn toàn tin cậu ấy, chỉ là lúc ấy cậu không để ý tới tôi, tôi mới tức giận."

"Cho nên là nói, tất cả đều là lỗi của người khác, cậu không sai một chút nào có đúng không?"

"Tôi......"

"Cũng đúng. Cậu quả thật không sai. Thích cậu, là vấn đề của tôi, cậu hoàn toàn không cần bởi vì tôi thích cậu thì cậu phải chịu trách nhiệm với cảm xúc của tôi."

"Wangho......"

Trong mắt hắn vừa lóe lên ánh sáng, tôi liền lạnh lùng ngắt lời: "Sanghyeok, tôi đã từng thích cậu. Nhưng bây giờ không còn thích nữa, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau trong yên bình."

"Không có khả năng! Tôi không tin!"

"Cậu muốn tin hay không thì tùy."

Tôi vừa muốn đi, hốc mắt hắn liền đỏ bừng: "Cậu không cần tôi nữa sao?"

"Sanghyeok, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi."

Đã từng, bởi vì thích hắn, cho nên tôi mới bị người khác có cơ hội làm tổn thương.

Hôm nay, tôi không muốn làm tổn thương chính mình nữa.

"Vứt chiếc khăn quàng cổ đó đi, đó không phải cho cậu."

Sắc mặt Sanghyeok hoàn toàn trắng bệch.


16

Sanghyeok và Miyeon không biết là quá ăn ý, hay là thương lượng xong rồi.

Buổi sáng Sanghyeok tới tìm tôi, buổi chiều Miyeon tới tìm Jihoon.

Tôi không hiểu, Miyeon tới tìm Jihoon làm cái gì?

Bởi vì quá mức tò mò, tôi lấy hết can đảm đi nghe lén.

Ai ngờ, vừa tới gần đã nghe thấy Miyeon bôi nhọ tôi:

"Wangho thật may mắn, tuy rằng tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, trình độ học vấn cũng bình thường, nhưng lại có thể làm cho người đường đường là đại ma vương giới luật sư vì cậu ta mà làm đến nước này."

"Cô gái, cô mới mấy tuổi, cứ giả tạo như vậy, cô là trà xanh tinh chuyển thế à?"

Miyeon tức đến nghẹn họng, "jeong luật sư, anh thích cậu ta, anh không cảm thấy bị mất giá sao?"

"Người có ý nghĩ như cô mới bị mất giá. Ai thích cô được thì đúng là mắt mù mà."

Cái miệng này của Jihoon đúng là rất1 độc.

Không so sánh thì không biết, có so sánh mới phát hiện, lúc anh ấy mắng tôi vẫn còn nhẹ nhàng chán.

Không ngờ chỉ mắng tôi ngốc thôi.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không là do cô xúi giục mẹ Sanghyeok đuổi việc mẹ Wangho, cũng đuổi họ ra khỏi thành phố A thì Wangho cũng sẽ không chuyển trường học, cũng sẽ không sinh ra một loạt hiệu ứng bươm bướm, gặp tôi. Cho nên, còn phải cảm ơn cô, cô gái độc ác."

Cái gì? Mẹ phải nghỉ việc đến nơi khác là do Miyeon làm?

" luật sư xem ra tra được rất nhiều chuyện, anh thật sự là thích nó . Nhưng tôi không hiểu, anh cùng Sanghyeok, các người vì cái gì đều thích cậu ta?"

"Cô đang hỏi ý kiến tôi? Phí tư vấn của tôi rất đắt, một vấn đề mười vạn đồng."

「......」

"Bình thường tôi nói chuyện với người khác đều tính theo giây, hôm nay vẫn là tiện nghi cho cô rồi."

"Jihoon anh có bệnh à!"

Tôi còn đang đắm chìm trong nguyên nhân mẹ nghỉ việc, bất ngờ Miyeon đột nhiên mở cửa đi ra, vừa vặn đụng phải tôi.

Miyeon trừng mắt liếc tôi một cái, đỏ mắt bỏ chạy.

Tôi nhìn Jihoon trong phòng khách đối diện, nhớ tới vừa rồi anh ấy không có phủ nhận nói thích tôi, nhất thời có chút chột dạ.

Đang muốn chạy trốn, Jihoon liền gọi tôi lại: "Chạy cái gì, lá gan không nhỏ, dám nghe lén?"

"...... Ông chủ, tôi sai rồi."

"Em không có gì muốn hỏi?"

"Có!"

Anh nhướng mày.

"Miyeon vì sao lại tới tìm anh? Vừa rồi cô ta nói anh làm đến nước này, anh đã làm gì vậy?"

"Em tò mò cái này?"

Tôi gật đầu.

"Chậc, với đầu óc em, tôi rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ..."

Dừng một chút, anh tức giận: "Chuyện xảy ra giữa em và cô ta ở suối nước nóng, anh bảo em gái anh ghi âm lại, anh chỉ gửi ghi âm cho nhà họ lee mà thôi."

Tôi kinh ngạc, người này sao lại ghi âm kịp thời như vậy?

"Anh đã sớm dự đoán được cô ta sẽ tính kế tôi? Sao anh lại hiểu cô ta như vậy?"

"Chậc, ai hiểu cô ta chứ, tôi chỉ là người nhìn rõ tâm tư của mỗi người thôi."

"..." Được, lại bắt đầu khoe khoang rồi.

17

Đã lâu không có tin tức của Miyeon và Sanghyeok, mỗi ngày tôi đều bận rộn trong công việc, thiếu chút nữa quên mất hai người này.

Nhưng mà vào một ngày, Jihoon đột nhiên đem điện thoại di động của anh ấy đưa cho tôi, để tôi xem một đoạn video.

Thì ra là hai nhà Sanghyeok và Miyeon tổ chức tiệc đính hôn cho bọn họ, nhưng Sanghyeok lại không xuất hiện, chỉ để lại một đoạn VCR đã được ghi âm trước.

Trong video, hắn giống như uống rượu say, không để ý đến hình tượng thanh lãnh của mình nhiều năm, nói thẳng có chết cũng sẽ không lấy người phụ nữ ác độc này.

Tiệc đính hôn có rất nhiều người tới, hắn vừa làm ra chuyện này liền khiến cho Miyeon mất hết thể diện.

Nghe nói sau khi tiệc đính hôn kết thúc, hai ngượi họ đánh nhau.

Tình nghĩa tuổi trẻ quen biết, cuối cùng kết thúc trong không vui.

「......」

Khi tôi đi làm về, gặp Sanghyeok ở gần nhà.

Tôi vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn đi lên liền nắm lấy tay tôi.

"Wangho, cho tôi thêm một cơ hội nữa được không, tôi từ nay về sau nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, tôi thật sự từ đầu đến cuối đều chỉ thích một mình cậu mà thôi..."

Tôi có chút bất đắc dĩ: "Sanghyeok, tôi đã nói rồi, tôi không còn thích cậu nữa."

"Wangho, em thử khách khí một lần nữa xem?"

Một giọng nói nham hiểm vang lên từ phía sau.

Là Jihoon.

"Sao anh lại ở đây?"

Jihoon trừng mắt nhìn tôi, không để ý tới tôi, chỉ nhìn Sanghyeok: "Em ấy là của tôi, người không liên quan cút xa ra."

Không thể không nói, Jihoon vẫn là rất dọa người.

Sanghyeok thành thật hơn rất nhiều.

Jihoon kéo tôi ra phía sau anh, nhìn tôi: "Em đến bao giờ mới có thể mạnh mẽ hơn chút?"

Tôi bị Jihoon trừng đến mức có chút hoài nghi, nếu hôm nay tôi không nói gì anh ấy sẽ không buông tha tôi.

Sanghyeok vẫn nhìn tôi.

Tôi trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn:"Sanghyeok, cậu cút đi, tôi không muốn gặp lại cậu. Nhìn thấy cậu tôi liền thấy ghê tởm."

Sắc mặt Sanghyeok trắng bệch, trước mặt một người đàn ông khác, hắn cảm thấy nhục nhã trước nay chưa từng có.

"Cậu nghiêm túc sao?"

"Vô cùng nghiêm túc."

Sanghyeok chán nản quay đầu.

"...... Được."

Người vừa đi, Jihoon liền chậc một tiếng.

"Em nhất định phải dịu dàng nói 'Cút' như vậy?"

"Tôi cũng biết tính cách của mình không được ưa thích, cũng có nhiều người ghét bỏ, nhưng tôi không muốn như vậy mà. Tôi chính là như vậy, có thể làm gì đây?"

"Tôi không ghét bỏ."

"Hả?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Anh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Ít nhất có tôi không ghét bỏ."

「......」

Tim đột nhiên đập thật nhanh là có chuyện gì vậy?

Đột nhiên nghĩ đến vấn đề lần trước bị tôi xem nhẹ, đầu óc tôi co giật, không tự chủ được thốt ra: "Ông chủ, có phải anh thích tôi không?"

"Rất rõ ràng."

"..." Tại sao lại có người kiêu ngạo thừa nhận mình thích một người như vậy?

Trước đây tôi tự ti như vậy...

"Vì sao anh lại thích tôi? Như lời Miyeon nói, tôi không tốt chút nào..."

"Chậc, cô ta nói cái gì chính là cái đó à? Em dễ dàng bị người ta ¹PUA như vậy sao?"

¹PUA: thao túng, kiểm soát tâm lý.

Dừng một chút, anh đổi giọng nói: "Bất quá, tôi thích bộ dạng uất ức của em."

"..." Bộ dạng uất ức?

Thấy tôi nhìn anh, Jihoon hiếm khi có chút ngượng ngùng, đem đầu của tôi đẩy ra.

"Tính cách của em, kỳ thật cũng không có gì không tốt cả. Thế giới này luôn cho phép có một số người an tĩnh, vụng về."

"Vậy tại sao anh luôn muốn tôi thay đổi?"

"Tôi không phải muốn em thay đổi, tôi chỉ hy vọng khi em gặp phải chuyện thì không nên làm ủy khuất chính mình."

Tim lại đập thình thịch.

Tôi ngước mắt nhìn anh.

Dưới ánh trăng nửa xe tối nửa sáng, ánh mắt người đàn ông chân thành tha thiết: "Em có thể im lặng, có thể ngốc nghếch, nhưng em không thể để người khác khi dễ, bắt nạt."

「......」

Thời gian không biết qua bao lâu.

Dưới ánh trăng, giọng nói yếu ớt của tôi phát ra: "Ông chủ, lúc trước anh luôn mắng tôi, tôi có bóng ma tâm lý."

"...... Vậy sau này tôi không mắng em nữa? Em suy nghĩ lại xem?"

"Tôi có thể suy nghĩ lâu hơn không?"

"Em muốn bao lâu?"

"...... Không biết."

18

Đêm đó tôi không đáp ứng đề nghị kết giao của Jihoon.

Tôi vừa mới tốt nghiệp, đối với Jihoon có địa vị xã hội chênh lệch quá lớn.

Tôi sợ mình sẽ giống như trước đây, luôn coi trọng, để ý người khác, cuối cùng lại cảm thấy tự ti.

"Ông chủ, tôi sẽ cố gắng hướng về phía trước, đuổi kịp anh!"

Jihoon ha hả một tiếng, ở trước máy tính ngẩng đầu: "Trợ lý Han, tôi là thiên tài, em là người thường. Em đời này, làm sao có thể đuổi kịp tôi?"

"Ông chủ, không phải anh nói sau này sẽ không mắng tôi sao?"

"Tôi đâu có mắng em? Tôi ăn ngay nói thật cũng không được à?"

「......」

"Được rồi, tôi sai rồi. Về sau nhất định không nói nữa."

"Hôm qua anh cũng nói như vậy!"

"Trợ lý Han, em được voi đòi tiên quá, bình thường tôi chỉ cho phép bạn gái tôi được voi đòi tiên thôi."

"...... Ông chủ, tôi đi làm trước đây."

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?"

"Được."

Jihoon khẽ mỉm cười: "Đi thôi!"

[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro