🌕•12•🌑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi ánh sáng của mặt trời len lỏi qua cửa sổ, Lee Sanghyuk tỉnh dậy với cảm giác thư thái chưa từng có. Anh mở mắt ra và thấy con hồ ly nhỏ đang cuộn tròn bên cạnh mình, chiếc đuôi xù lên như một cái chăn ấm áp. Cảnh tượng này khiến anh mỉm cười một cách nhẹ nhàng, cảm giác như đêm qua không phải là một giấc mơ mà là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Lee Sanghyuk nhẹ nhàng ngồi dậy, không muốn làm con hồ ly tỉnh dậy. Anh đứng dậy và nhìn quanh gian phòng, với những vết máu và bụi đất còn sót lại trên sàn, anh quyết định dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Mặc dù anh chưa bao giờ tự tay nấu ăn cho ai ngoài chính mình, nhưng sự hiện diện của con hồ ly khiến anh cảm thấy cần phải chăm sóc cho nó một cách tận tình.

Khi anh đứng bên bếp, những suy nghĩ của anh dạt dào về cuộc gặp gỡ kỳ lạ này. Anh nhớ lại cảnh con hồ ly cắn tay mình, cảm giác đau đớn đó không chỉ là về thể xác mà còn là biểu hiện của sự sợ hãi sâu sắc. Anh tự hỏi liệu con vật có đang tìm kiếm một nơi an toàn và sự chăm sóc mà nó không thể tìm thấy ở đâu khác. Anh cảm thấy một nỗi đau âm ỉ khi nghĩ đến những khó khăn mà con hồ ly có thể đã trải qua.

Khi món cháo đã sẵn sàng, Lee Sanghyuk quay trở lại phòng, đặt một chén chao trắng nhỏ bên cạnh con hồ ly đang ngủ. Anh nhẹ nhàng vuốt dọc bộ lông đánh thức nó, đôi mắt của con hồ ly mở ra từ từ, nhìn anh với vẻ tò mò và hơi mệt mỏi. Anh mỉm cười, giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như đêm qua.

"Chào buổi sáng, bạn nhỏ. Dậy thôi, ta đã chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi."

Con hồ ly ngáp dài rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn có chút dè dặt nhưng không còn sự hoang dại như trước. Khi nó nhìn thấy cháo, sự tò mò và đói bụng làm cho nó tiến lại gần, đôi mắt sáng lên. Lee Sanghyuk cảm thấy một niềm vui nhỏ bé khi thấy con hồ ly ăn uống ngon lành. Anh ngồi xuống cạnh, quan sát và cảm thấy hài lòng khi thấy con vật nhỏ cảm thấy an toàn và thoải mái.

"Ăn từ từ nhé, kẻo nóng."

Anh nhịn cười nói, cố gắng giữ giọng mình không quá lớn để không làm con hồ ly hoảng sợ.

"Nếu ngươi thấy còn đói, ta sẽ lấy thêm. Đừng ăn vội quá, nghẹn mất."

Khi bữa sáng đã kết thúc, Lee Sanghyuk bắt đầu chuẩn bị thuốc để chăm sóc vết thương của con hồ ly. Tắm một cách đàng hoàng cho nó rồi băng bó lại vết thương ở chi trước.

Mặc dù anh đã làm điều này nhiều lần cho chính mình mỗi khi đi săn bắt ở rừng vô tình bị thương, nhưng việc chăm sóc cho một sinh vật nhỏ bé và dễ thương khiến anh cảm thấy trách nhiệm hơn bao giờ hết. Anh không thể không cảm thấy sự kết nối sâu sắc với con hồ ly, như thể nó đã trở thành một phần của cuộc sống anh một cách tự nhiên.

"Vết thương sẽ lành ngay thôi."

Lee Sanghyuk vừa lẩm bẩm khi mân mê bộ lông đã sạch sẽ tinh tươm của con hồ ly.

"Nhưng trước tiên, ta muốn biết thêm về ngươi. Bạn nhỏ đến từ khu rừng nào nhỉ và vì sao lại bị thương rồi cô đơn thế này?"

Mặc dù con hồ ly không thể trả lời những câu hỏi của anh, nhưng sự chăm sóc tận tình của Lee Sanghyuk đã giúp nó cảm thấy yên tâm hơn. Khi vết thương được băng bó cẩn thận, con hồ ly ngẩng đầu lên, ánh mắt của nó chứa đựng sự biết ơn và lòng tin. Lee Sanghyuk cảm thấy một sự gắn bó sâu sắc với con vật, và điều này làm cho anh càng quyết tâm bảo vệ và chăm sóc cho nó.

Thấy con hồ ly đưa đôi mắt long lanh nhìn về ánh sáng nơi cửa, Lee Sanghyuk mỉm cười. Bạn nhỏ muốn đi dạo rồi nè.

Khi anh ẵm hồ ly đi ra ngoài, Lee Sanghyuk cảm thấy ánh sáng của mặt trời làm dịu đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng.

Con hồ ly liền vui vẻ như được trở về với rừng xanh của mình, nó giãy dụa khỏi vòng tay Lee Sanghyuk cố nhảy xuống đất. Anh lo lắng vết thương sẽ chảy máu nên đã cố kìm nó lại. Chậm rãi và cẩn trọng cúi xuống đặt nó xuống đất một cách nhẹ nhàng, còn không quên vuốt ve mái đầu của nó.

Con hồ ly nhỏ chạy cà nhắc quanh sân, cảm giác vui vẻ và tự do, khiến cho trái tim anh tràn đầy niềm vui và sự bình yên. Lee Sanghyuk không khỏi nhắc nhở vài câu và vội đuổi theo:

"Chạy chậm thôi, bị chạm vết thương bây giờ."

Anh cảm nhận được sự thay đổi trong con vật, từ một sinh vật hoang dại, đầy sợ hãi, giờ đây đã dần mở lòng và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.

"Ta không biết ngươi có ở lại đây lâu không, nhưng hãy ở bên ta lâu chút nhé, bạn nhỏ hồ ly."

Lee Sanghyuk nói, giọng anh ấm áp và chân thành.

Mặt trời lên cao và ngày mới bắt đầu, Lee Sanghyuk ngồi đọc sách trên chiếc ghế gỗ bên dưới bóng cây thụ bằng lăng và con hồ ly nhỏ đang khập khiễng chạy nhảy một cách không uyển chuyển quanh cây. Thi thoảng nó sẽ dụi cái đầu nhỏ của mình vào chân anh gầm gừ mấy tiếng nhỏ thỏa mãn trong cổ họng.

Họ cùng nhau tạo nên một khoảnh khắc yên bình và đầy ý nghĩa, mở đầu cho một chương mới trong cuộc sống của cả hai, nơi sự kết nối và tình thương sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Lee Sanghyuk giữ lại trang sách bị gió thổi thốc qua, đưa mắt nhìn đến chỗ của hồ ly nhỏ mình mới gặp hôm qua.

Có lẽ trang sách vô vị của Lee Sanghyuk đã vô tình bị con hồ ly nhỏ này đi ngang qua để lại một vệt mực đỏ bắt mắt rồi!

Màu đỏ nổi bật hẳng là cũng sẽ khiến cho cuộc đời đơn côi này của Lee Sanghyuk phải thay đổi!

___tbc___

Nếu hoa đã héo úa tàn phai thì cùng trồng nó lại nhé!
Nếu mưa to nhưng không có ô thì cùng đội mưa để hát vang ca khúc tự do!
Nếu không còn gì cả thì hãy cứ sống đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống!

Vẫn là một vài dòng câu chữ của bn mình, mình sẽ không nói hay bàn luận gì về chuyện này. Vì mình biết bản thân mình không có quyền hạn can thiệp sâu vào vấn đề này. Mình chỉ ủng hộ, tự hào và yêu thương các anh mà thoai. Mình hi vọng mọi người đến Pepwwppi với một trái tim yêu thương❤️‍🔥

___
Pepwwppi
3.8.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro