Ngày mai vẫn đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Sanghyeok thân mến,

Mở đầu thế này cứ gượng gạo thế nào anh nhỉ. Tại cũng lâu quá rồi em đã không viết bức thư nào cho anh, từ hồi 2018. Vậy chắc anh đang thắc mắc sao tự dưng bây giờ em lại viết cho anh? Thì thật ra em cũng chẳng biết nữa? Em vừa ký kết hợp đồng với HLE hôm nay, xong bỗng dưng rất muốn viết gì đó, rất muốn thổ lộ vài điều với anh.

Không biết nói sao để cho anh hiểu nhỉ: ừm, anh có cảm thấy lạ không? Đột nhiên em cảm thấy rất lạ, khi nhận ra chúng ta đã xa nhau rất nhiều năm rồi. Em đã quen việc anh không còn bên cạnh, những đồng đội của chúng ta cùng mỗi người một lối đi, nhiều người cũng chẳng còn bước tiếp trên sự nghiệp tuyển thủ này. Lâu rồi cũng không nhớ tới những trò đùa ngốc nghếch của anh, cũng chẳng lăng xăng mang nước mang bánh cho ai lúc stream sau anh. Rõ ràng đều là những điều quá thân thuộc, nhớ lắm như mới chỉ là ngày hôm qua vậy, nhưng thật ra đã xa thật xa rồi. Sẽ không bao giờ quên mùa hè năm ấy, pháo hoa giấy của MSI thật đẹp, đẹp tới mức cả đời em sẽ khắc sâu ở trong tim. Nhưng ngày mai rồi sẽ đến, nắng vẫn ươm vàng như mùa hè năm đó vậy. Chỉ tiếc sân khấu đó đã không còn chúng ta, vì pháo hoa rực rỡ thế nào rồi cũng phải tàn. Ôi, sao những ngày vui bao giờ cũng ngắn ngủi....

Thực ra lúc bắt đầu viết lá thư này, em có lục lại những lá thư cũ mà ta viết cho nhau năm ấy. Em tìm tung cả ký túc xá lên mà chẳng thấy đâu cả rồi mới nhận ra: ừ nhỉ, đây là ký túc xá, em đâu có mang theo chúng đến đây, chắc chúng đang ở nhà. Nhưng rồi em nghĩ hoài cũng chẳng thể nghĩ ra em đã cất chúng ở đâu trong nhà. Những lá thư đó chính là vật chứng cho con đường hai ta đi chung với nhau, chắc chắn năm ấy em đã cất chúng một cách thật cẩn trọng, nhưng giờ đến chỗ cất cũng chẳng còn nhớ nữa. Có lẽ khi khoảng cách của con tim đã quá lớn, đến mức những trang thư cũng cảm nhận được, thì chúng nó cũng tự bay theo mây ngàn, lang thang vô định không ngày về.

Sao từ nãy giờ em cứ nói cái gì mà sầu não thế nhỉ? Thôi để đổi sang điều gì vui hơn nha. Anh Sanghyeok, chúc mừng anh đạt được chức vô địch Chung Kết Thế Giới. Từ lúc đó tới giờ em vẫn chả chúc anh một câu một tử tế nào cả, thật là có lỗi quá. Thôi biết sao được, em ngại mà. Thôi để bây giờ em khen anh bù nhé. Sau chức vô địch này, nhiều người nói anh đã hồi xuân, quay lại đỉnh cao. Nhưng với em thì điều đó hoàn toàn sai, anh chưa bao giờ đi xuống cả, mà vẫn sải chân trên con đường huyền thoại đó. Con đường mà bước chân anh vẫn tung hoành từ những ngày đầu tiên, gió vẫn đang hát bài ca ngang trời về anh. Thần của Liên Minh Huyền Thoại làm gì có ai thay thế được anh chứ?

Anh Sanghyeok, năm qua của em có những ngày buồn, cũng có những ngày vui. Nhưng dù là lúc nào, khi cảm xúc của em trào dâng cao nhất, thì khi nhắm mắt em lại được thấy mùa hè ta của nhau. Một mùa hè đẹp nhất. Không biết anh có thấy điều đó không? Dù có hay không, thì em vẫn cầu nguyện cho một năm tới của chúng ta sẽ thật thành công, để mỗi khi em và anh nhắm mắt vẫn cảm thấy thật hạnh phúc nhưng những ngày hè đã cũ.

Bức thư này em sẽ không gửi cho anh đâu, hoặc ít nhất không phải bây giờ. Chỉ là cảm xúc của em khi viết nó em vẫn sẽ gửi cho anh. Còn về cách nhận, hừm, có bao giờ anh không nhận được đâu nhỉ?

Peanut, Han Wangho

"Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng
Mà người biến mất, như pháo hoa tàn
Dòng thư trao nhau năm ấy, theo mây ngàn.....

Ngày mai vẫn đến, gió hát ngang trời
Còn mình nhắm mắt, không nói một lời
Lại được thấy, mùa hè ta gặp nhau....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro