01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🎬🎬🎬

"Tớ sẽ không hôn trên màn ảnh đâu." Kim Hyukkyu nói thẳng thừng lần thứ mười triệu kể từ khi Lee Sanghyuk trèo qua cửa sổ nhà cậu.

"Nhưng Hyukkyu cậu phải làm thế. Đó là một phần của cốt truyện, cậu không thể bỏ qua nó được." Lee Sanghyuk cố giải thích với cậu. Đây không phải là lần đầu tiên Hyukkyu nói rằng cậu sẽ không làm điều gì đó trong những bộ phim của Sanghyuk, nhưng cuối cùng thì cậu ấy vẫn luôn thực hiện.

Tuy nhiên, lần này cậu ấy đặc biệt cứng đầu.

Kim Hyukkyu góp mặt trong mọi bộ phim ngắn mà Sanghyuk thực hiện. Hyukkyu luôn đóng vai chính trong mọi tiểu phẩm bằng cách này hay cách khác. Cậu ấy không thể ngừng xuất hiện trong đó. Đặc biệt là khi họ đã quay một số cảnh trước đó rồi.

Sanghyuk thực sự đang quỳ cạnh giường Hyukkyu, nơi Hyukkyu đang đọc sách, cố gắng thuyết phục cậu.

Hyukkyu thẳng thừng phớt lờ anh, điều này Sanghyuk đã quen nhưng không sẵn lòng chấp nhận. Đặc biệt là không phải bây giờ. Sanghyuk lấy cuốn sách cậu đang đọc và đặt nó sang một bên. "Cậu sẽ làm hỏng kịch bản nếu cứ như thế này."

Sanghyuk chộp lấy cuốn sách và nhấc nó ra khỏi tầm với của Hyukkyu. Hyukkyu nghiêng người cố giật lấy nó từ tay anh và mặc dù Sanghyuk chỉ cách cậu vài inch nhưng nó vẫn là thứ gì đó.

"Được rồi, hãy cho tớ biết lý do và tớ sẽ xem xét. Đó thực sự chỉ là một nụ hôn Hyukkyu. Nó không có ý nghĩa gì cả. Cậu không giống Junsik chút nào."

Mặt Hyukkyu trở nên khó chịu và chóp tai cậu chuyển sang màu đỏ tươi. Mắt Sanghyuk mở to và anh hơi hạ khuỷu tay xuống. Ôi chúa ơi, Hyukkyu có crush à?

Hyukkyu giật cuốn sách khỏi tay anh và ngồi xuống xa nhất có thể so với Sanghyuk. "Ra ngoài đi, tớ còn bài tập phải làm."

Ôi không. Sau nhiều năm làm bạn, Sanghyuk có thể nhìn thấy những dấu hiệu cách xa cả dặm. Hyukkyu đang khép mình lại và điều duy nhất Sanghyuk có thể làm là tuyệt đối không nghe lời cậu khi cậu bảo ra ngoài. Nếu anh làm vậy, cậu ấy có thể sẽ không cho anh quay lại.

Sanghyuk bò lên giường từ chỗ anh đang quỳ dưới đất. "Đợi, đợi đã. Nếu cậu thích cậu ta thì điều này còn tốt hơn đúng không? Đây là lý do hoàn hảo để cậu thực hiện một động thái. Một nụ hôn có thể thay đổi tất cả!"

Các bánh răng đang quay trong đầu Sanghyuk. Nếu họ quay cảnh hôn thì Junsik sẽ hoàn toàn phải lòng Hyukkyu và rủ cậu ấy đi chơi! Sanghyuk thực sự khá hào hứng với điều này. Hyukkyu chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai. Ít nhất, cậu ấy không nói điều đó cho đến khi vượt qua được chuyện đó. Sanghyuk chưa bao giờ bắt gặp cậu ở giữa chuyện này. Và nghĩ rằng anh có thể giúp thực hiện điều này? Sanghyuk nghĩ mình sẽ là một vị thần tình yêu tuyệt vời.

Hyukkyu vùi mặt vào tay. "Làm ơn ngừng nói chuyện này lại."

Sanghyuk cố gắng gỡ tay Hyukkyu ra khỏi mặt cậu. "Này, Hyukkyu, sao cậu lại xấu hổ thế." Sanghyuk cau mày. Anh ghét việc Hyukkyu bắt đầu trốn tránh.

"Cậu lo lắng rằng nụ hôn sẽ tệ? Junsik siêu kinh nghiệm nên sẽ không tệ đâu."

"Ờm. Nhưng vấn đề là, Junsik thực sự...tớ đã không hôn ai trong...một thời gian rồi." Mặt Hyukkyu đỏ bừng như biển báo dừng khi nói câu đó.

"Hyukkyu, cậu sẽ không tệ đâu, thật đấy. Không phải, điều đó là không thể."

Hyukkyu nhìn anh đầy hoài nghi.

"Đây, đến hôn tớ đi và cậu sẽ thấy nó giống như đi xe đạp. Cậu không bao giờ quên đâu."

Hyukkyu nheo mắt nhìn anh như thể đang muốn xem Sanghyuk có nghiêm túc hay không.

Sanghyuk đang nghiêm túc. Sự nghiệp làm phim của anh phụ thuộc vào nó! Ngoài ra, anh cảm thấy hơi có lỗi vì đã khiến Hyukkyu xấu hổ như vậy. Có lẽ đó là lý do tại sao Hyukkyu không nói với Sanghyuk ngay từ đầu về tình cảm của cậu ấy. Anh không muốn Hyukkyu hối hận vì đã nói với anh.

"Điều đó hơi kỳ lạ." Có vẻ như đó là một trong những lựa chọn hay ho hơn mà Hyukkyu đã chọn để nói.

"Cái gì? Làm sao có thể kỳ quái? Chúng ta đã biết nhau đủ lâu rồi. Nếu cậu hôn dở, chẳng phải cậu muốn người mà cậu tin tưởng chứng kiến ​​trước sao?"

Hyukkyu rên rỉ. "Cậu vừa nói nó không thể tệ được. Vậy là cậu đã nói dối à?"

"Có thể, nhưng sẽ không! Cậu sẽ ổn thôi, đừng lo lắng! Chúng ta sắp tập luyện phải không? Hầu hết mọi người thậm chí còn không luyện tập."

Sanghyuk nắm lấy cả hai tay Hyukkyu và kéo cậu ra khỏi bức tường, tiến lại gần giữa giường.

Bây giờ họ đang ngồi bắt chéo chân đối diện nhau. Hyukkyu có lưng thẳng như tấm ván giống như một nhà sư nào đó và Sanghyuk đang chỉnh sửa tư thế của mình cho phù hợp với cậu. Điều đó khiến anh phải nhìn xuống một chút để bắt gặp ánh mắt của Hyukkyu và Hyukkyu phải nhìn lên một chút.

"Điều này thật kỳ lạ." Hyukkyu lẩm bẩm.

"Chỉ kỳ lạ nếu cậu nói nó kỳ lạ thôi." Sanghyuk bĩu môi.

Nhưng Hyukkyu nói đúng. Thật kỳ lạ nếu Sanghyuk nghĩ quá nhiều về chuyện đó. Anh quyết định chọn không. Anh lau tay vào chiếc quần chơi bóng rổ của mình và sau đó quyết định giữ chúng ở đó. Họ sẽ không cần đến bàn tay của họ.

"Được rồi, vậy khi cậu hôn-"

Hyukkyu phát ra một âm thanh không vui trong cổ họng. Rõ ràng, thảo luận về cách hôn thực sự không phải là cách Hyukkyu thích. Có vẻ như cách cậu thích là được hôn người thực hiện trước.

Hyukkyu vòng tay qua cổ Sanghyuk và kéo anh xuống cách mặt mình vài inch, khiến Sanghyuk dừng lại giữa câu, miệng vẫn há hốc sẵn sàng nói hết câu. Có một khoảnh khắc Hyukkyu tìm kiếm điều gì đó trong mắt Sanghyuk. Và Sanghyuk không biết điều đó.

Cuối cùng, Sanghyuk có đủ thời gian để ngậm miệng lại và Hyukkyu tìm thấy (hoặc quyết định rằng điều đó không quan trọng) dường như bất cứ thứ gì cậu đang tìm kiếm, bởi vì cậu đẩy mình lên vài centimet cuối cùng để chạm vào môi Sanghyuk.

Lúc đầu chỉ là ấn thôi. Chỉ là miệng cả hai đang ngậm chặt vào nhau. Nhưng nó mềm. Môi Hyukkyu thật sự rất mềm. Và bàn tay cậu bao phủ toàn bộ phía sau cổ của Sanghyuk cho đến hết. Thậm chí có thể hơn một chút, điều đó thật điên rồ. Hyukkyu nhỏ con hơn anh gần như về mọi mặt. Anh thậm chí còn không nghĩ mình có thể lớn hơn theo cách này. Anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Ngay khi Sanghyuk bắt đầu nghĩ rằng mình có thể tiếp tục như thế này thì Hyukkyu thở dài và Sanghyuk cảm thấy bàn tay trên cổ mình đã lỏng ra.

Sanghyuk di chuyển trước khi kịp suy nghĩ.

Anh bắt đầu di chuyển miệng mình về phía Hyukkyu để giữ cậu không rời đi. Hyukkyu không đồng ý ngay lập tức nhưng cũng không rút lui. Và ngay sau đó cậu cũng bắt đầu di chuyển miệng mình về phía Sanghyuk.

Nó không nhanh hay gì cả. Nó thực sự rất chậm, như thể đó là một phần trong một bộ phim hành động trong đó siêu anh hùng đang chiến đấu giữa chừng và đạo diễn yêu cầu bật hiệu ứng chuyển động chậm để thực sự ghi lại tất cả các pha cận chiến, nhưng hiểu rồi! Người anh hùng luôn chiến thắng.

Hôn nhau không giống như bước vào trận chiến cuối cùng với kẻ phản diện, nhưng Sanghyuk cũng có cảm giác như mình đang chiến thắng. Vì vậy có lẽ nó giống những bộ phim tình cảm hài mà Hyukkyu luôn chọn khi đến lượt cậu chọn phim.

Sự chậm rãi dần hình thành và dù chậm rãi đến mấy, sự phấn khích của Sanghyuk bắt đầu chiếm lĩnh. Họ chỉ đồng ý hôn nhau, nhưng hôn nhau có thể có rất nhiều thứ! Họ không bao giờ làm rõ định nghĩa. Và giờ Hyukkyu chỉ hé miệng vừa đủ để Sanghyuk đưa lưỡi vào. Sanghyuk sẽ không để anh bị treo cổ đâu.

Tay Sanghyuk bắt đầu hoạt động, không còn bị giới hạn bởi ý chí tinh thần muốn giữ chúng trên đùi mình nữa. Họ chuyển từ chỗ của anh sang chỗ của Hyukkyu.

Chết tiệt, Hyukkyu đang mặc quần short.

Ý nghĩ bắt đầu và kết thúc ở đó.

Beeeeeeeeep!

Một chiếc xe máy bấm còi. Tiếng chó hoang sủa. Một bà cô ở ngoài mắng chú lái xe coi chừng và chú cũng mắng lại sao cô cũng không coi chừng được.

Và Hyukkyu với Sanghyuk chỉ cách nhau một cánh tay. Ngực lên xuống không đồng bộ.

Hyukkyu đang nhìn chằm chằm. 'Lại'. Và Sanghyuk ước gì anh có thể nói ra điều mình đang nghĩ. Nhưng anh không bao giờ có thể khiến Hyukkyu nói bất cứ điều gì cho đến khi cậu sẵn sàng.

Vì vậy, Sanghyuk làm điều mà anh luôn giỏi, đó là lấp đầy sự trống rỗng bằng càng nhiều lời nói càng tốt. Môi anh ấy di chuyển một dặm mỗi phút.

"Điều đó-điều đó thực sự tốt! Nhìn đi! Cậu không có gì phải lo lắng. Chỉ cần làm thế và cảnh quay sẽ-nó sẽ thực sự tuyệt vời." Sanghyuk luyên thuyên, tìm từ ngữ khi anh tiếp tục nói và rồi anh nhớ ra lý do tại sao họ thực sự làm điều này ngay từ đầu. "Và Junsik-"

Sanghyuk dừng lại, nhận ra giữa chừng anh đã nghĩ rằng cậu không thực sự muốn nhắc đến Junsik chút nào.

"Và Junsik sẽ thích nó." Hyukkyu kết thúc giúp anh. Cậu nói chậm rãi, chờ Sanghyuk nói...

Sanghyuk chỉ đồng ý vì đây là về Junsik. Tất cả là vì Junsik. "Vâng! Chính xác! Junsik sẽ thích nó, thực sự, thực sự thích nó. Anh ấy-"

Hyukkyu đưa tay bịt miệng Sanghyuk. "Làm ơn đừng nói nữa." Hyukkyu cầu xin.

Lúc này tai Hyukkyu đã đỏ bừng và má cậu ửng hồng dữ dội. Mặc dù nghe có vẻ khó chịu nhưng cậu thực sự không tỏ ra khó chịu với Sanghyuk. Trên thực tế, cậu trông vừa xấu hổ vừa thích thú trước sự thiếu kiềm chế của Sanghyuk.

Lee Sanghyuk tận dụng cơ hội để giải tỏa không khí. Anh lè lưỡi làm ướt lòng bàn tay Hyukkyu.

Kim Hyukkyu lùi lại với vẻ mặt chán ghét. "Ối! Sanghyuk!" Hyukkyu lau tay vào chiếc quần đùi của mình (giờ Sanghyuk mới nhận ra đó thực ra là chiếc quần đùi mà anh đã để ở đây vài tuần trước).

Sanghyuk bật cười khúc khích khi nhìn thấy khuôn mặt của Hyukkyu. Không khí được giải tỏa. Mọi thứ đều ổn.

Sanghyuk thả mình xuống giường, hai tay gối sau đầu, thở dài hài lòng. Anh nhìn thấy từ khóe mắt Hyukkyu đang nhìn anh. Nếu đây là người khác thì Sanghyuk sẽ hỏi liệu họ có thích những gì ta vừa làm không, nhưng đây là Hyukkyu và Sanghyuk không nghĩ anh có thể nói điều đó mà không bị Hyukkyu ném thứ gì đó vào mình.

Hyukkyu quyết định không nói ra bất cứ điều gì mình đang nghĩ bởi vì cậu chỉ lấy cuốn sách đã bị vứt đi trước khi hôn và tựa vào tường.

Sanghyuk rút điện thoại ra và nhắn tin cho Kyungho.

Sanghyuk

Hyukkyu đồng ý rồi!

Kyungho

?? Làm thế nào mày thuyết phục được nó?

Sanghyuk nhìn sang Hyukkyu, người đang chúi mũi vào cuốn sách lần nữa. Vết ửng hồng trên má cậu lúc trước đã dịu đi, nhưng môi cậu vẫn còn hơi hồng.

Sanghyuk đỏ mặt quay đi, nhớ lại chính mình đã góp phần khiến nó trông như thế. Một vẻ tự mãn hiện lên trong nụ cười của anh khi anh đáp lại Kyungho.

Sanghyuk

Em rất giỏi thuyết phục mọi người mà!

🎬🎬🎬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro