Chương 28: Người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minseok nhìn về phía đường xa, chiếc xe đen đã đi khuất từ lâu, nhưng ánh mắt cậu vẫn thẫn thờ nhìn theo, mọi thứ vẫn như một cơn mơ, xảy đến như trong tíc tắc, hơi ấm vẫn đọng trên bờ môi, bàn tay anh xoa nhẹ trên tóc dường như vẫn có cảm giác, Minseok giống như không còn ở hiện tại, vẫn có thể cảm nhận được hình bóng của anh 

- Này Minseok đứng ngơ ra đấy làm gì, không vào trong à?

Anh cậu mở cửa gọi lớn, Minseok giật mình quay lại, cậu trở về với thực tại, tay gõ nhẹ lên đầu rồi nhanh chóng đi vào nhà. 

Một ngày dài trôi qua, Minseok mệt mỏi vào phòng nằm xuống giường, hôm nay cậu cùng gia đình đã đi thăm vài người họ hàng, mẹ cậu đã mua hàng đống quà để biếu, đương nhiên là cậu và anh trai sẽ phải chịu trách nghiệm khênh vác đống quà đó. Với một thân hình bé cùng chiếc lưng lúc nào cũng đau nhức thì việc vác thứ gì đó quá khổ cũng khiến cậu mệt mỏi cả ngày. 

Nằm trên giường, cậu thở dài, cả ngày hôm nay bận bịu chẳng thể xem điện thoại, chẳng biết anh có liên lạc với cậu không, chẳng rõ anh ở một nơi nào đó có nhớ cậu hay không. Cầm điện thoại lên, màn hình sáng với cái tên mà cậu mong chờ nhất hiện lên "Minseok à, em đang bận sao?", cậu lật tức ngồi bật dậy, nhìn những dòng tin nhắn anh gửi trước đó cậu bắt đầu áy náy, nhập tin nhắn gửi anh mà cứ xóa đi rồi viết lại "Hôm nay cả nhà em đi thăm nhà họ, bận quá nên em không xem được tin nhắn, em xin lỗi". Tin nhắn mới chỉ được gửi đi vài giây, bên kia đã nóng vội gọi đến cho cậu, Minseok cũng nhanh chóng bắt máy 

- Sanghyeok huyng? 

- Minseok à, hôm nay em bận lắm sao? 

- Em sang chơi bên nhà bác... cũng phải chuẩn bị thêm vài thứ.. nên em không xem được tinh nhắn... em xin lỗi 

- Em không có lỗi gì cả, em không cần phải xin lỗi, anh chỉ là muốn được nghe giọng của em 

Minseok nghe anh nói, môi mím lại tủm tỉm cười, hai má đỏ lên như trái cà chua cậu ngượng ngùng đến nỗi không biết đáp lại anh như thế nào

- Minseok à, anh nhớ em 

- Anh... nhớ em... sao? 

- Rất nhớ em 

- Nhưng... chúng ta vẫn gặp nhau sáng nay mà

- Vậy là Minseokie đã quên anh rồi sao, Minseok không nhớ anh rồi 

- Không....Không phải.... mà..., em.... cũng ...nhớ anh  

- Minseok nhớ anh hả? Vậy anh đến bên Minseokie của anh nhé? 

- Không được, anh không được đến 

- Tại sao vậy? 

- Nếu anh đến... anh sẽ lại đi.... em sẽ... lại càng..... nhớ anh.....

- Minseok à, em nói lại được không? 

- Em không biết đâu.... anh không được đến đây đâu đấy 

Sanghyeok bên kia chỉ bật cười, cậu nói rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe thấy hết mọi thứ, không thể liên lạc với cậu cả một ngày như khiến anh phát điên rồi, anh đã định ngay lật tức trở lại nhà cậu để tìm cậu, nhưng dù gì anh cũng phải kiềm chế lại, Sanghyeok là người không thích chờ đợi, nhưng đây là cách duy nhất có thể từ từ kéo cậu gần lại bên, nên anh phải thật bình tĩnh

- Nếu Minseokie không muốn vậy anh cũng sẽ không làm, nhưng mà anh muốn được đền bù, anh đã đợi tin nhắn của Minseok cả một ngày dài đó 

- Vậy anh muốn đền bù gì ạ? 

- Đến lúc chúng ta gặp lại, anh sẽ đòi sau, em phải đáp ứng mọi thứ đấy nhé 

MInseok mỉm cười, hóa ra Sanghyeok cũng là người biết nũng nịu như thế, đôi mắt tràn ánh sao như chìm đắm trong hương vị của tình yêu 

- Được thôi, anh muốn gì em sẽ cho anh cái đó 

- Em.... phải giữ lời đấy 

Hai con người, ở hai nơi, chỉ có thể nghe giọng nhau qua điện thoại, nhưng chỉ cần như thế, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc rồi. Hia người cứ thế nói những câu chuyện vu vơ với nhau, chỉ là những câu chuyện đôi lúc có phần vô nghĩa hay những lời than vãn của cậu vì một ngày phải mệt mỏi vác đồ đi chơi, anh vẫn lắng nghe cậu, nghe giọng nói của cậu. Minseok nằm trên giường, vô thức cười khi nghe anh nói, cậu cứ như được nâng lên bởi đám mây màu hồng tràn tình yêu

- Minseok à, con làm gì thế? 

Mẹ cậu nhẹ mở cửa hỏi cậu, Minseok vội vàng bật dậy 

- Con đang nói chuyện điện thoại thôi ạ 

- À vậy hả, Hyukkyu có gọi con đó, chút nữa gọi lại cho thằng bé nhé 

- Hyukkyu huyng?.... à vâng 

Mẹ cậu đóng cửa rời đi, Minseok gãi đầu rồi mau chóng cầm tiếp tục nghe điện thoại từ anh 

- Em xin lỗi, mẹ em mới vào 

- Em có người gọi đến sao? 

- À.... Hyukkyu huyng có gọi thì phải, em sẽ gọi cho anh ấy sau 

- Ừm.. Nghe nói cậu ấy bị tai nạn, em có đến thăm cậu ấy không? 

- Trước lúc về Busan em có đến, huyng ấy cũng ổn hơn rồi, em nghĩ là anh ấy sẽ sớm trở lại thi đấu thôi 

- Vậy sao, anh cũng mong là cậu ấy sẽ sớm khỏe lại 

- Huyng ấy sẽ sớm khỏe lại thôi mà, huyng ấy cùng anh cũng thi đấu cùng nhau từ lâu rồi nhỉ? À hai người là bạn học cùng cấp ba mà 

- Cùng nhau sao? Anh và cậu ấy toàn đối đầu nhau đấy chứ

- Vâng.... hai người cũng chưa từng chung đội 

- Minseok à, nếu chọn giữa anh và Hyukkyu em sẽ chọn ai? 

- Sao.... anh lại hỏi như vậy? 

- Anh chỉ thắc mắc thôi, nhưng anh cũng muốn biết câu trả lời 

- Ơ.. thì... em... 

- Em không thể chọn sao? 

- Ý em là... hai người đều là những người đặc biệt riêng 

- Đặc biệt như thế nào? 

- Hyukkyu huyng giống như là người anh, dù anh ấy đôi lúc cứ tỏ ra không quan tâm nhưng huyng ấy vẫn lo lắng 

- Vậy còn anh? 

- Anh á.... không phải.... anh là.... người yêu của em sao.....

- Đúng rồi nhỉ, anh chính là người yêu của Minseokie 

Kết thúc cuộc gọi với Sanghyeok, cậu vẫn nhìn màn hình điện thoại, miệng vẫn tủm tỉm cười "anh là người yêu của Minseok" đúng rồi, giờ anh đã là người yêu của em rồi, em đã có người yêu rồi, Sanghyeok - Faker là bạn trai của em đó, chỉ nghĩ đến vậy thôi, cậu đã như muốn hét lên cho toàn thể mọi người nghe thấy rồi, Minseok ngại ngùng dịu mặt vào trong chăn, hai má hây hây đỏ lên, cậu đang thật sự bị nhấn chìm trong tình yêu này rồi

Tiếng điện thoại lại reo lên làm cậu bật tỉnh, "Hyukkyu hyung" gọi đến, cậu mới nhớ ra là phải gọi lại cho anh, nhanh chóng bắt máy 

- Hyukkyu huyng, em có chút việc bận nên chưa gọi lại cho anh, em xin lỗi nhé 

- Minseok à, chúc mừng năm mới 

- Chúc mừng năm mới Hyukkyu huyng, anh mau chóng khỏe lại trở về thi đấu nhé 

- Minseok à, anh đã gọi cho mẹ em 

- Vâng, mẹ em cũng nói với em rồi 

- Sanghyeok đã đến sao? 

-..... Vâng 

- Em và hắn ở chung phòng hả? 

- .... Vâng nhưng sao thế anh? 

- Minseok à, em chẳng nghe lời gì hết, anh nói rằng tránh xa hắn ra rồi mà 

- Hyung à, anh sao vậy, anh ấy là đồng đội của em, sao phải tránh xa chứ? 

- Hắn ta không như em nghĩ đâu, em có thể chỉ là xã giao với hắn, không tiếp xúc quá nhiều với hắn là được 

- Huyng à, chúng ta nói về chuyện khác được không, em không muốn phải cãi nhau với huyng đâu 

- Vừa rồi em đã gọi điện với tên đó sao? 

- HUYNG À, dừng lại đi, Sanghyeok huyng là người tốt, anh đừng nói về anh ấy như thế nữa, em sẽ giận huyng đấy 

- Giận anh? Tại sao chứ? Anh đang lo lắng cho em thôi Minseok à 

- Anh lo lắng hơi quá rồi đó, anh đừng như vậy nữa

- Minseok à, anh chỉ muốn tốt cho em thôi 

- Hyukkyu huyng, anh đừng quản em như vậy nữa, anh đâu có quyền gì trong cuộc sống của em đâu chứ

- Em nói gì cơ? Em dám nói với anh như thế sao? 

- Em... em xin lỗi, nhưng anh đừng như vậy nữa, em tự biết phải làm gì 

- Minseok à, em... không còn ngoan nữa rồi, em... cần phải được dạy lại thôi 

- Huyng đang nói gì vậy? 

*Tút... tút* 

Đầu dây bên kia vụt tắt, đây là lần đầu tên cậu cùng Hyukkyu có nhiều mâu thuẫn như thế, cũng là lần đầu tiên cậu dám cãi lại anh, mặc dù hơi áy náy vì đã nặng lời với anh nhưng cậu thấy cậu nói đúng, cậu không còn là đứa trẻ chứ mãi theo sau anh, nghe theo lời anh dăm dắp nữa, cậu đã có cuộc sống của riêng mình, và cậu sẽ tự quyết định mọi thứ. 

Ở một nơi nào đó trong lòng Seoul, những tấm hình thân mật, bằng chứng quỷ vương cùng người đi rừng Peanut được tập hợp lại trên màn hình máy tính, điện thoại trên bàn sáng lên "Han Wangho" người đàn ông với đôi mắt như lửa đốt cầm điện thoại lên 

- Cũng lâu rồi chúng ta không liên lạc nhỉ, anh có một vài thứ muốn cho em xem, em từng nói em muốn quay lại với người đó đúng chứ 

-..........

- Anh sẽ giúp em, Wangho à. 



Bonus: Xin chào cả nhà iu của Datte, dạo nì bận quá mọi người thông cảm nhoa huhu

Anh định nàm rì bé Minxi vậy anh Lý Tương Hách ;)))))))))) 

2 tuần tới là tôi siêu rảnh nên tôi sẽ cố bù đắp cho cả nhà thật chiều chương mới nhóe. Iu cạ nhà 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro