chap 2(chân thành!!!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và em đã quên nhau được 2 năm , tưởng chừng như hai người đã quên người còn lại, nhưng đối với Quang Anh 2 năm chẳng nhằm nhò gì với tình cảm của anh cả , em ơi" cảm xúc anh mang chân thành "/ "Sao chẳng ngoảnh lại nhìn về phía anh"

ngày chứng kiến em rời bỏ mình theo người còn gái ấy, anh đã ko còn là chính mình,anh nhịn ăn nhịn uống không ngủ nhiều ngày liên tiếp nhìn anh hốc hác thiếu sức sống nhường nào. Bạn bè, người thân khuyên anh quên em đi ,nhưng nói quên thì quên được sao em ơi . chính bản thân anh nhiều lúc cũng tự hỏi " Định nghĩa tình yêu là gì?/ Mà dễ đến rồi lại rời đi / chỉ là bài toán khó anh chưa thể giải/ đáp án chúng ta dừng lại ". Hay tại anh chưa cho em cảm giác được yêu thương.

Không đâu anh ơi, em biết anh yêu thương em nhường nào, nhưng trái tim em lại dành cho cô ấy, đấy là suy nghĩ của 1 năm trước. Giờ đây em đã thật sự đau khổ khi biết tình cảm của mình lại bị lấy ra làm trò cười cho lũ người ấy, họ sỉ nhục em, đánh đập em , hành hạ em,... Những ngày tháng ấy như là địa ngục đối với em, dần dần em càng sống khép kín, không muốn tiếp xúc với ai ,đúng căn bệnh trầm cảm đã tìm tới em, em đau lắm anh ơi nhưng em nhận ra chính mình mới là người rời bỏ anh mà đi .

Nhưng có vẻ ông trời vẫn tiếc thương cho mối tình này. Vào cái ngày định mệnh ấy, anh bắt gặp em đang đi mua đồ , nhưng sao chông em gầy đi nhiều, khuôn mặt thiếu sức sống ấy như đẫm cả trăm mũi tên vào tim anh. Cảm nhận được ai đó nhìn chằm chằm vào mình , quay đầu thấy anh đang lao tới mình, hoảng hốt em nhanh chân chạy. Nhưng đi chưa được 2 bước anh đã bắt được tay em kéo vào lòng ôm thật chặt, em cũng hoảng lắm cố dứt anh ra mà không được.

"Yên nào, cho anh ôm chút nữa được không, anh nhớ em."- anh nói với chất giọng run run như sắp khóc, thấy vậy em cũng mềm lòng để anh ôm chút nữa, thật ra thì em cũng nhớ anh muốn được anh ôm vào lòng.Nhớ những ngày mà hai người  hạnh phúc , em luôn được anh yêu chiều hết mực, mà em bật khóc ngay trong vòng tay của anh. Thấy em khóc, anh vội buông em ra vì sợ mình ôm lâu quá khiến em khó chịu, nhưng anh đâu biết đây là lúc em cần anh nhất , nên em càng khóc to hơn . Thấy thế ,anh liền hiểu ra mà kéo em ôm vào lòng dỗ dành,em giờ thì như con nít khóc sướt mướt mãi thôi, anh dỗ mãi không chịu nín gì cả.

Thế là hai người đứng đó ôm nhau cả tiếng đồng hồ, nhưng khi chỉ còn nghe tiếng khóc thút thít của em, anh vô tình để ý đến những vết thương, vết bầm trên người em. Như bị thôi miên anh cởi bỏ chiếc áo khoác hờ bên ngoài của em, thì điên tiết, mắt anh đỏ ngầu và hơn hết trên mặt anh đã biến mất nét dịu dàng bạn nãy. Nhìn cảnh này, em chỉ biết tháo chạy nhưng càng dãy dụa thì anh càng nắm chặt bả vai của em khiến nó đau nhói làm em kêu lên một tiếng

"Ưm...đau em, anh bỏ ra đi mà" Đột nhiên anh cất giọng, nhưng nó trầm và đáng sợ hơn nhiều, khiến em bất giác run lên từng đợt, anh hỏi:
" AI! Ai đã làm em ra thế này hả!!!" Em chỉ biết run run trả lời, mặt thì mếu máo như gặp phải điều gì đáng sợ lắm mà đáp lại anh.

" Là do...e...em ạ "

" NÓI DỐI!!!Em nghĩ em qua mặt được anh sao ."

" Anh cho em một cơ hội nữa, NÓI!!!"

Lúc này em sợ lắm anh chưa bao giờ cáu gắt như thế với em cả , điều này đã trực tiếp khiến em khóc thật lớn.Nước mắt em rơi lã chã, nhìn em giờ thật đáng thương. Anh biết mình sai liền cuống cuồng xin lỗi em, tay thì lau sạch nước mắt trên mặt em .

"Anh xin lỗi, anh lại làm em đau nữa rồi..."-anh

" Hức... em cũng xin lỗi Quang Anh ạ "-em

" Không sao , không sao! . Vậy nói cho anh biết ai đã làm em ra thế này ."- anh

" Dạ... là Nguyễn Ánh ạ, cô ấy đe dọa nếu em nói với anh thì sẽ làm hại anh nên em không giám nói, em sợ..."( Đây là nhân vật ko có thật , nếu có trùng tên thì cho mình xin lỗi nha)

Liệu người ấy có yêu em chân thành.

Nếu khóc cứ chạy lại với anh .

Sau khi biết được sự thật, anh đã trình báo lên công an về việc lũ người kia có hành vi bạo lực và giam cầm người khác trong một thời gian dài, điều này cũng đủ để lũ kia ngồi bóc lịch vài năm rồi. Đồng thời anh cũng đưa em về nhà mình để tiện chăm sóc cho em vì anh biết em đã chịu quá nhiều đau khổ, giờ đây chính anh sẽ chữa lành mọi vết thương cho em. Một năm sau khi sự việc kia kết thúc, em đã vui vẻ,mở lòng hơn với anh , nên anh quyết định hôm nay chính anh sẽ tỏ tình em thêm một lần nữa, anh sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của anh đến từ sự chân thành.

" Hoàng Đức Duy, anh thích em làm người yêu anh nhé, anh hứa sẽ yêu thương em, chăm lo cho em cả đời này!!!"

" Xin lỗi anh, em không thể..."nghe em nói, người anh cứng đờ, anh ko tin những gì mình nghe thấy chẳng lẽ sự chân thành anh dành cho em không đủ đổi lấy tình cảm của em sao .

" Nhưng mà là không thể từ chối, em đồng ý làm người yêu anh mà " anh ngỡ ngàng bật ngửa, tưởng mình bị từ chối ai ngờ lại bị em lừa cho một vố, lúc nãy anh còn tính nằm ra đường ăn vạ nhưng chắc giờ không cần nửa rồi.

Thế là tình cảm của anh đã được đáp lại, không một từ nào có thể diễn tả hạnh phúc trong anh bây giờ.

END CHAP

Văn phong mình lủng củng, với sai chính tả thì mọi người cho mình xin ý kiến nha và mình hứa sẽ cố gắng khắc phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro