Chương 17: Cuốn sách mở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luce ngã sụp xuống chiếc giường khiến tấmnệmlò xo cũ kỹ rung lên bần bật. Sau khi bỏ chạy khỏi nghĩa địa—và Daniel—cô gần như lấy hết sức bình sinh mà chạy về phòng. Cô thậmchí còn chẳng thèmbật đèn lên thế nên mới bị vấp mạnh chân vào ghế. Cô cuộn tròn ngườilạinhư quả bóng và nắmchặt bàn chân đau điếng. Ít nhất đó còn là nỗiđau thể xác mà cô có thể ứng phó được, thứ gìđó hiện hữu rõ ràng và thuộc về thế giớithực này. Cô mừng vìcuốicùng cũng được ở một mình.

Bỗng có tiếng gõ cửa phòng cô. Cô còn chưa kịp định thần.

Luce mặc kệ tiếng gõ cửa. Cô không muốn gặp ai hết, và cho dù là ai đi nữa cũng sẽ biết mà bỏ đi. Lại một tiếng gõ nữa. Hơi thở nặng nề và khò khè, có cả tiếng hổn hển hắng giọng nữa.

Là Penn.

Cô không muốn gặp Penn vào lúc này. Cô càng không muốn tỏ ra điên rồ nếu phải cố giải thích tất cả sự việc xảy đển với cô tròng vòng haimươitừ giờ trở lạiđây hoặc phát điên lên mà cố trưng ra một bộ mặt thản nhiên như không và giấu nhẹmmọichuyện đi.

Cuối cùng, Luce nghe thấy tiếng bước chân của Penn rời đi trên dãy hành lang. Cô thở phào một hơi mà ngay sau đó đã biến thành tiếng thút thít daidẳng và cô độc.

Cô rất muốn trách Daniel vì đã công kích vào thứ cảmxúc mất-kiểm-soát bên trong cô này, và trong một chốc, cô thử mường tượng đến một cuộc sống không có cậu ấy. Ngoạitrừ điều đó là không thể. Giống như việc cố nhớ lạiấn tượng đầu tiên về ngôinhà sau khibạn sống ở đó một thời gian dài. Daniel đối với cô, cũng đáng quý như vậy. Và giờ đây cô phải tìmbằng được cách hoá giải mọi chuyện kỳ quáimà cậu ấy nóivớicô tốinay.

Nhưng chỉ mới nghĩ đến đó, cô đã lại quay cuồng trong những câu chuyện cậu kể về những khoảng thời gian họ ở bên trong trong quá khứ. Có thể Luce không nhớ chính xác được những khoảnh khắc cậu ấy miêu tả hay những địa danh cậu ấy nhắc đến, nhưng theo một cách kỳ lạ, những chuyện đó không gây ngạc nhiên là mấy. Tất cả những chuyện ấy lạicó gìđó thân quen vô cùng.

Ví như chẳng hiểu sao cô luôn ghét quả chà là. Chỉ cần nhìn thấy chúng thôi, cô cũng có cảm giác buồn nôn rồi. Cô bắt đầu mè nheo là cô bị dị ứng cho nên mẹ cũng không nhét chúng vào bánh nướng nữa. Và cô lúc nào cũng van vỉ bố mẹ cho cô đến Brazil bằng mọigiá dù cô không thể giảithích được tạisao mình muốn tớiđó. Lạicòn những bông mẫu đơn trắng nữa chứ. Danieltừng đến bệnh viện tặng cô một bó mẫu đơn sau vụ cháy thư viện. Chúng luôn luôn có gìđó khác thường nhưng lạirất thân thuộc.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng cô xámxịt màu chì chỉ còn vài áng mây trắng lững thững trôi qua. Phòng cô tối đen nhưng những bông hoa nở rộ nhạt nhòa bên bậu cửa sổ phòng cô lạilờ mờ nổilên. Chúng ngụ ngay ngắn trong lọ đã một tuần nay rồivà không có lấy một cánh hoa héo úa.

Luce ngồidậy và hít lấy mùihương ngọt ngào của chúng.

Cô không thể trách cứ gì Daniel. Phải, đúng là chuyện cậu ấy kể nghe thật điên rồ nhưng cậu ấy cũng không làmgì sai—chính cô mới là ngươi hết lần này tới lần khác đến bên cậu ấy mà nói chắc rằng họ đã từng gặp nhau. Và không chỉ có vậy. Cô cũng chính là người nhìn thấy những cáibóng, là ngườiluôn dính líu vào những cáichết của những ngườivô tội. Cô đã cố không nghĩtớiTrevor và Todd lúc Daniel bắt đầu nói về cái chết của chính cô—làmthế nào cậu ấy có thể nhìn cô chết nhiều lần đến thế. Nếu chẳng hay có thước nào đo được điều ấy thì Luce rất muốn hỏi xemliệu Daniel từng bao giờ có cảmgiác phải chịu trách nhiệmchưa. Vì đã để mất cô. Liệu cuộc sống hiện thực của cậu ấy có đầy bímật, xấu xa và hơn cả là cảmgiác tộilỗinhư cô phảiđốimặt hàng ngày không.

Cô thả người ngồi thụt sâu xuống cái ghế tựa, bằng cách nào đó đã trôi tuột ra giữa căn phòng. Au. Khi lần xuống bên dưới, tay cô mò được vật gìđó cưng cứng mà cô vừa ngồilên, một cuốn sách dày.

Luce lò dò đến bên tường và bật nhẹ công tắc đèn rồi nheo mắt trong ánh sáng huỳnh quang lờ nhờ. Cô chưa từng thấy cuốn sách trong tay mình trước đây. Nó có bìa màu xámnhợt vớinhững góc sờn và lớp keo màu nâu vụn ra ở đáy của gáy sách.

Những ngườiGiámsát:Thần thoạivề Châu Âu thờikỳ Trung cổ. Cuốn sách của tổ tiên nhà Daniel.

Nó nặng và ámmùikhói. Cô lôitờ giấy nhắn được kẹp ở bìa trước cuốn sách.

Ừ, tớ đã tìm được chìa khoá phụ và vào phòng cậu mà không được phép. Xin lỗi nhé. Nhưng chuyện này là KHẨN CẤP!!! Và tớ không thể tìmđược cậu ở đâu cả. Cậu đã đi đâu? Cậu cần phải xemcái này sau đó chúng ta cần họp mặt bàn bạc. Khoảng một giờ nữa tớ sẽ lạiqua. Cứ cẩn thận ngâmcứu đi.

Chụt choẹt, Penn

Luce để mẩu nhắn bên cạnh lọ hoa và mang cuốn sách lại giường. Cô ngồi xuống, hai chân đung đưa bên mép giường. Chỉ cầm cuốn sách trong tay thôi cũng khiến cô có một cảmgiác kỳ lạ, ấmáp lan toả dưới làn da mình. Cuốn sách trong tay cô dường như có sức sống.

Cô mở nó ra, thấp thỏmxemcó phải đọc những mục lục đầy những con chữ học thuật cứng nhắc hay đào bới trong mớ số trăng ở đằng sau trước khitìmđược bất cứ điều gìlờ mờ liên quan tớiDaniel.

Cô chẳng cần giở quá trang tiêu đề là bao.

Dán bên trong bìa trước của cuốn sách là một bức hình cũ màu nâu đỏ. Đó là một tấmdanh thiếp hình kiểu cổ, được in trên giấy nhũ vàng. Aiđó viết nguệch ngoạc bằng bút mực ở bên dưới:Helston, 1854.

Một sức nóng truyền đikhắp làn da cô. Cô cởiphắt cáiáo len đen qua đầu, chỉmặc mỗiáo ba lỗ mà vẫn thấy nực.

Giọng nói của Daniel khi nãy vang vọng từ góc sâu nhất trong tâmtrí cô. Tôi bị nguyền phải sống bất tử, cậu ấy đã nói vậy. Cứ mỗi mườibảy nămemlạixuất hiện. Emphảilòng tôivà tôiđến vớiem. Và nó giết chết em.

Tráitimcô đập mạnh.

Emlà tình yêu của tôi, Lucinda . Vớitôi, emluôn tồn tại.

Luce tìmthấy một bức hình được dán bên trong cuốn sách. Bố cô, một chuyên gia tìmtòi nghiên cứu nhiếp ảnh sẽ phải kinh ngạc về độ bảo trìquá tốt của tấmhình, giá trịcủa nó phảicao đến mức nào.

Luce, mặt khác, lại chămchú ngắmnhững người bên trong bức hình. Bởi vì, nếu mọi lời mà Daniel nói không phải sự thật thì cái này cũng chẳng ío nghĩa lý gìhết cả.

Một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc cắt gọn nhạt màu và đôi mắt còn nhạt màu hơn, tư thế hết sức lịch thiệp trong chiếc áo vét đen phong độ. Chiếc cằm nghếch lên và hai bên gò má cương nghị khiến cho vẻ ngoài vốn đã thanh lịch của ông ta lại càng thêm cao quý, nhưng chính đôi môi của ông ta mới khiến Luce để ý. Chính xác là nụ cười của ông ta, kết hợp với ánh nhìn trong đôi mắt, chừng đó biểu cảmchính là những gìLuce đã thấy trong tất cả những giấc mơ của mình mấy tuần gần đây. Và, qua haingày nay, cô đã thấy tận mắt ngườithật.

Người đàn ông này giống y hệt Daniel. Là Daniel, người đã nói yêu cô—và rằng cô đã đầu thai hàng tá lần rồi. Là Daniel, người nói biết bao điều mà Luce không muốn nghe và rồiphảibỏ chạy. Là Daniel, ngườicô đã bỏ lạidướigốc đào trong nghĩa địa.

Có lẽ họ chỉ giống hệt nhau vậy thôi. Một người họ hàng xa chẳng hạn, có khi chính là tác giả cuốn sách, người đã truyền lại gen của mình thẳng tắp xuống cho Danieltrong cây phả hệ của dòng họ cũng nên.

Ngoạitrừ việc ngườiđàn ông trong bức hình ngồibên cạnh một phụ nữ trẻ trông cũng quen đến giật mình.

Luce gí sát cuốn sách vào mặt, mê mải ngắmchân dung người phụ nữ. Cô ấy mặc một bộ váy lụa bồng diềmxếp nếp màu đen, bó sát từ thân trên đến eo và phồng dần từng lớp rộng xuống bên dưới. Găng ống màu đen phủ kín đến hai cổ tay cô ấy, để lộ những ngón tay trần trắng nõn. Những chiếc răng nhỏ xinh hé lộ giữa đôi môi đang nở nụ cười nhã nhặn. Cô có làn da mịn và sáng hơn người đàn ông. Đôimắt sâu thẳmđược viền quanh bởihàng lông midày. Suốitóc đen tuyền dày mượt dợn sóng đến tận thắt lưng.

Phải mất một lúc Luce mới nhớ mà thở ra nhưng vẫn không khỏi căng thẳng dán chặt mắt vào cuốn sách. Người phụ nữa trong bức hình này ư?

Là cô.

Hoặc Luce đúng và ký ức của cô về Daniel là từ chuyến đi bị lãng quên tới thành phố Savannah, nơi họ ăn vận sang trọng rồi chụp mấy kiểu ở Buồng Chụp Ảnh Tự Động Lấy Ngay mà cô không nhớ—hoặc là Danielđã kể sự thật.

Luce và Danielđã quen biết nhau lâu lắmrồi.

Từ những khoảng thờigian khác biệt hoàn toàn.

Cô thở không ra hơi nữa. Cả cuộc sống của cô chòng chành giữa những cơn sóng tâmtưởng dữ dội, mọi thứ đều biến thành những câu hỏi—những cáibóng đen đúa ghê tởmámtheo cô, cáichết khủng khiếp của Trevor, những giấc mơ.

Cô phải đi tìmPenn. Nếu có ai đó giải thích được tất thảy những chuyện vô lý này, thì đó chỉ có thể là Penn. Kẹp cuốn sách cổ bí hiểmđó dướicánh tay, Luce rờiphòng và phinhư bay tớithư viện.

Thư viện thật ấmáp và vắng vẻ nhưng có gìđó trên những cáitrần nhà cao vợivà những hàng kệ sách kéo dàinhư vô tận kia khiến Luce thấy thấp thỏmlo sợ. Cô nhanh chân bước tớibàn tiếp tân mới, trông vẫn thật khô khan và thiếu sức sống. Cô lướt qua những danh mục thẻ chưa dùng đến chồng đống ở đó và khu sách thamkhảo dài dằng dặc cho tới khi đến được chỗ những chiếc bàn dài trong khu học nhóm.

Thay vìPenn, Luce lạithấy Arriane ở đó, đang chơicờ vua vớiRoland. Cô nàng gác cả chân lên ghế và độicáimũ lưỡitraisọc. Tóc cô nàng ẹp dướimũ và Luce lần nữa để ý thấy, lần đầu tiên kể từ sau buổisáng hômđó cắt tóc cho Arriane, vết sẹo bóng láng, trắng như cẩmthạch dọc dàitrên cổ cô nàng.

Arriane đang tập trung cao độ vào bàn cờ. Một que sôcôla đang ngúng nguẩy giữa hai môi khi cô nàng suy tính nước đi tiếp theo. Roland thì xoắn xoắn mớ tóc xoăn của mình thành hai cái cu ở trên đầu. Cậu ta sắc mắt liếc dè chừng Arriane, ngón út gõ nhẹ vào một quân cờ.

"Chiếc tướng nhà cu," Arriane mừng rỡ reo lên, gạt đổ quân vua của Roland vừa lúc Luce dừng lại trước bàn của họ. "Lululucinda," Arriane ngân nga, mắt ngước lên nhìn. "Cậu chơitrốn tìmvớitớ đấy phỏng."

"Không phảiđâu."

"Tớ có nghe nói một số chuyển về cậu," Arriane nói khiến Roland phải ngẩng đầu lên chăm chú nghe. "Không nhiều lời, không viện cớ. Thế có nghĩa là ngồixuống và khaira. Mau."

Luce gì chặt cuốn sách vào trước ngực. Cô không muốn ngồi xuống. Cô muốn lùng sục khắp cái thư viện này để mà tìm Penn. Cô không thể nóichuyện gìvớiArriane được—nhất là trước mặt Roland đang dọn mớ đồ của cậu ta lấy chỗ trống bên cạnh cho cô ngồi.

"Cùng ngồiđi," Roland lên tiếng.

Luce miễn cường ngồixuống mép ghế. Cô sẽ chỉngồi lạimấy phút thôi. Đúng là đã mấy ngày nay cô không gặp Arriane và xét theo tình cảnh bình thường thìcô thật sự thấy nhớ phong cách kỳ lạ của cô bạn này.

Nhưng hiện tại hoàn toàn không phải tình cảnh bình thường và Luce cũng không thể nghĩ đến chuyện gì hơn ngoại trừ tấm hình trong cuốn sách.

"Vì tớ vừa xử món cờ vua với Roland xong nên chúng ta chơi trò mới nào. Trò 'ai đã thấy bức ảnh phạmtội của Luce hômtrước'thế nào?" Arriane châmchọc, bắt chéo haitay lên bàn.

"Cái gì?" Luce nhảy dựng lên. Cô đè chặt tay xuống bìa cuốn sách, cảm thấy rõ sự căng thẳng của mình bao trùm bầu không khí. Đáng lẽ ra cô không nên mang bức hình tớiđây.

"Cho cậu đoán ba lần," Arriane đảo mắt, nói như hạ lệnh. "Molly đã chộp được cảnh cậu lên một con xe đen ngày hômqua sau giờ học."

"À." Luce thở dài.

"Nó định mách lẻo với Randy," Arriane tiếp tục. "May mà tớ ra tay kịp thời. Hừm." Cô nàng bật tay tanh tách. "Nào, giờ thì phiền cậu báo ân lại bằng cách nói cho tớ nghe—họ bắt cậu đi gặp bác sỹ tâm thần ngoài trường à?" Cô nàng hạ thấp giọng xuống mức thì thào và gõ gõ bộ móng xuống mặt bàn. "Hay là cậu trốn đigặp ngườiyêu hử?"

Luce liếc nhìn Roland, kẻ đang ngồiyên lặng nhìn cô.

"Đều không phải," cô thành thật. "Tớ chỉra ngoàimột lát để nóichuyện vớiCam. Nó không hẳn là—" "Bingo! Trả tiền đi, Arri," Roland cườinhăn nhở, kêu lên. "Nợ tớ mườiđô nhá."

QuaihàmLuce trễ xuống.

Arriane vỗ vỗ tay cô an ủi. "Không có gì to tát đâu, bọn này chỉ cá cược một tí cho xôm chuyện thôi mà. Tớ cá là cậu trốn đi với Daniel. Roland thìchọn Cam. Cậu hạingân khố của tớ rồiđấy Luce. Tớ không thích thế đâu."

"Tớ cũng có gặp Danielmà," Luce nói, cũng không biết vìsao cô lạicảmthấy cần đính chính lạichuyện đó. Chẳng nhẽ cuộc đờihọ chẳng còn gìhay ho để làmhơn là túmtụmtán phét xemcô làmgìkhirảnh à?

"Ô," Roland kêu lên thất vọng. "Ly kỳ rồiđây."

"Roland." Luce quay sang cậu ta. "Tớ muốn hỏicậu vàiđiều."

"Cứ nói đi." Cậu ta rút ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút từ trong túi chiếc áo sọc đen trắng của mình. Cậu ta cầmbút thẳng trên cuốn sổ như một anh bồi chực ghi yêu cầu của khác hàng. "Cậu muốn gì nào? Cà phê? Rượu? Tớ chỉ lấy mấy thứ khó nhằn vào thứ Sáu hàng tuần thôinhé. À, hay cậu muốn tạp chíđồ trụy?"

"Chuốc lá?" Arriane xung ý kiến, ngọng líu ngọng lô vìmảinhaique sôcôla trong miệng. "Không." Luce lắc đầu. "Không phảimấy thứ đó."

"Được rồi, vậy là yêu cầu đặc biệt. Tớ để danh mục đồ trong phòng rồi." Roland nhún vai. "Cậu có thể qua đó xemsau—"

"Tớ không cần cậu lấy gìcho tớ cả. Tớ chỉmuốn biết—" Cô nuốt khan. "Cậu là bạn của Danielđúng không?" Cậu ta lạinhún vai. "Tớ không ghét con trai."

"Nhưng cậu có tin cậu ấy không?" cô hỏi. "Ýtớ là nếu cậu ấy nóivớicậu điều gìđó nghe thật điên rồ, làmsao cậu có thể tin cậu ấy chứ?"

Roland nheo mắt nhìn cô, dường như bịkhựng lạitrong giây lát nhưng Arriane đã nhanh như cắt nhảy lên bàn ngồi, chân đung đưa bên cạnh Luce. "Vậy chính xác thìchúng ta đang nóivề cáigìđây?"

Luce đứng dậy. "Thôibỏ đi." Lẽ ra cô không nên đề cập đến chuyện này. Cả mớ hỗn loạn những chitiết vụn vặt cứ cùng lúc ập đến cô. Cô vớ lấy cuốn sách trên bàn. "Tớ phảiđiđây," cô nói. "Xin lỗiđã làmphiền."

Cô đẩy cái ghế vào và bỏ đi. Bước chân cô nặng nề mà lại như mơ hồ, đầu cô đã quá tải rồi. Một luồng gió khẽ thổi qua khiến phần tóc phía sau gáy cô phập phồng, cô liền dáo dác nhìn ngó xemcó phải những cái bóng không. Chẳng có gì hết. Chỉ là cái cửa sổ cao tít gần trần thư viện để mở. Chỉ là một chiếc tổ chimnhỏ xíu rúc trong góc mở hẹp của cửa sổ. Đưa mắt rà soát khắp thư viện lần nữa, Luce mới thấy thật khó để tin vào đôi mắt mình. Chẳng có dấu hiệu nào của chúng cả, không thấy những cái tua đèn xì ghê tởmhay cả mảng trời xám xịt khuấy động đến rùng rợn ở trên đầu—nhưng Luce có thể cảm nhận được sự nghẹt thở đặc trưng của chúng, gần như ngửi được mùi lưu huỳnh mằn mặn của chúng ở trong không khí. Chúng ở đâu nếu không theo ámcô? Cô luôn nghĩ đến chúng mỗi khi phải ở một mình. Cô chưa từng nghĩ xem liệu những cái bóng có đi đến những nơi khác, làm những chuyện khác—dằn vặt những người khác hay không. Có phảiDanielcũng nhìn thấy chúng không?

Rẽ vào góc phòng thẳng tới những buồng máy tính ở cuối thư viện, Luce cứ nghĩ sẽ tìm thấy Penn ở đó, cô đi nhanh và va mạnh vào cô Sophia. Hai người đều suýt ngã, cô Sophia phải túmlấy Luce để giữ thăng bằng. Cô ấy mặc một chiếc quần jean thời trang và áo cánh dài màu trắng với một chiếc áo len đỏ đính hột cườmquấn quanh vai. Gọng kính kimloại ánh xanh gắn với một sợi dây xỏ hột cườm nhiều màu vòng quanh cổ. Luce ngạc nhiên khinhận thấy lực bàn tay của cô ấy thật mạnh.

"Xin lỗicô," Luce lẩmbẩm.

"Sao thế, Lucinda, có chuyện gì à?" Cô Sophia áp bàn tay lên trán Luce. Mùi phấn rôm trẻ em từ hai tay cô ấy xộc vào mũi Luce. "Trông emkhông được khoẻ."

"Luce nuốt khan, ước rằng mình đừng có phát khóc lên chỉvìcô quản thư tỏ ra quan tâmđến mình. "Emkhông khoẻ."

"Cô biết mà," cô Sophia nói. "Emkhông lên lớp hômnay và cũng không thamdự buổi Giao lưu tối quan. Emcó cần đi khámbác sỹ không? Nếu cáihộp đồ y tế của cô không bịcháy ra tro thìcô đã cho emcặp nhiệt độ ngay được rồi."

"Không, vâng, emkhông biét nữa." Luce giơ cuốn sách ra trước mặt cô quản thư và dự định nói với cô Sophia mọi chuyện, bắt đầu từ đầu là từ khinào đây?

Chỉ là, cô thấy không cần thiết. Cô Sophia liếc cuốn sách một cái, thở dài và trao cho Luce ánh mắt thống hiểu. "Cuối cùng thì em cũng tìmra nó, phảikhông? Lạiđây, chúng ta nóichuyện."

Đến cả cô quản thư cũng biết nhiều hơn Luce về cuộc sống của chính cô. Những kiếp sống ư? Cô không thể hiểu nổi nó thì có ý nghĩa gìvà làmsao lạicó thể như vậy được.

Cô đitheo cô Sophia tớimột chiếc bàn ở góc cuốikhu tự học. Liếc qua, cô vẫn có thể nhìn thấy Arriane và Roland từ đây nhưng chí ít họ cũng không thể nghe được gìtừ đấy.

"Làmthế nào emtìmđược đến tận cuốn sách này?" Cô Sophia vỗ vỗ tay Luce và đẩy gọng kính của mình lên. Đôi con ngươi nhỏ như haiviên ngọc traiđen hấp háy đằng sau cặp kính. "Đừng lo. Emkhông gặp rắc rốigìđâu, emthân mến."

"Em không biết nữa. Penn và em đã đi tìm nó. Thật là ngu ngốc. Chúng em nghĩ tác giả cuốn sách này hẳn có họ hàng gì đó tới Daniel nhưng cũng không chắc lắm. Cứ khi nào chúng emđi tìmnó thì nó lại đang ở diện bị kiểmtra. Rồi thì, tối nay emvề phòng, Penn đã để nó lạitrong phòng em—"

"Vậy là Pennyweather cũng biết về nộidung của nó à?"

"Emkhông biết," Luce lắc đầu nói. Cô có thểmcảmthấy mình đang huyên thuyên nhưng lại không thể bắt bản thân imđi được. Cô Sophia giống như một người bà thông tuệ và lập dị mà Luce chưa từng có. Người bà thật sự của cô thì lúc nào cũng chỉ chămchămmột mong ước được mua sắmthả phanh trong cửa hàng tạp hoá. Hơn nuẽa, cảmgiác được nói hết ra với một ai đó thật tuyệt. "Emvẫn chưa tìm thấy bạn ấy, chỉ vì em đi gặp Daniel và thường thì cậu ấy hành xử rất kỳ quặc nhưng tối qua cậu ấy lại hôn em và chúng em ở bên ngoàicho đến khi—"

"Gượmđã, emthân mến," cô Sophia nói, có chút cao giọng, "nhưng emvừa mớinóiDanielGrigoriđã hôn emư?"

Luce bịt miệng bằng cả hai tay. Cô không thể tin là mình lại lỡ miệng nói ra chuyện đó với cô Sophia. Hẳn cô đã mất tự chủ thật rồi. "Emxin lỗi, chuyện đó quả thật là ko đúng đắn. Và thật đáng xấu hổ. Emcũng không biết sao mình lại làmthế." Cô lấy tay quạt quạt hai má nóng bừng.

Trời cũng đã về khuya. Đi quang qua khu tự học, Arriane oang oang nói với Luce, "Cámơn vì đã nói với tớ!" Mặt cô nàng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng cô Sophia kéo sự chú ý của Luce về với mình khi cô ấy lấy cuốn sách trong tay Luce. "Nụ hôn của emvà Daniel không đơn thuần chỉlà 'không đúng đắn', emthân mến, nó thường là bất khả thi." Cô ấy vuốt cằmvà ngước mắt nhìn trần nhà. "Vậy có nghĩa . . . ôi, không lẽ nào lại. . ."

Những ngón tay của cô Sophia bắt đầu thoăn thoắt lật giở cuốn sách, dò từng trang vớimột tốc độ phithường. "Cô nói'thường thì'là có ý gìạ?" Luce chưa từng cảmthấy xa rờicuộc sống thực tạinhư thế này.

"Quên nụ hôn đi." Cô Sophia vẫy vẫy tay trước mặt Luce khiến cô sửng sốt. "Còn chưa qua một nửa chuyện. Nụ hôn chẳng có ý nghĩa gìtrừ phi. . ." Cô ấy lẩmnhẩmmột mình rồilạiquay về vớiviệc dò những trang sách.

Cô Sophia biết gì chứ? Nụ hôn của Daniel là tất cả đối với cô. Luc mông lung dõi theo những ngón tay bay của cô Sophia cho đến khimột trang sách đập vào mắt cô.

"Lật lại," Luce kêu lên, giơ tay ngăn cho cô Sophia dừng lại.

Cô Sophia từ từ ngả người sang ngó khi Luce lật lại những trang sách mỏng, phai. Đây rồi. Cô áp tay mình lên tim. Ở lề trang sách có hàng loạt những bức vẽ phác thảo bằng loại mực đen nhất. Phác hoạ qua loa nhưng được vẽ bởi một đôi tay hào hoa, khéo léo. Bởi một người thực sự tài ba. Luce đưa những ngón tay chạmvào những hình vẽ phác đó, lướt theo từng đừng nét của chúng. Những đường cong trên bờ vai người phụ nữ, nhìn từ đằng sau, mái tóc cô ấy được búi thấp. Hai đầu gối trần mềmmại bắt chéo lên nhau, kéo lên cái eo thon mờ ảo. Cổ tay thon dàichìa ra một bàn tay đầy những cánh hoa mẫu đơn trắng, to.

Những ngón tay Luce bắt đầu run rẩy. Một cục ứ nghẹn đang dâng lên trong cổ họng cô. Cô không biết tại sao thứ này, vượt qua cả những chuyện cô được mắt thấy tai nghe hôm nay, lại đẹp—lại bi đến vậy—đủ khiến nước mắt cô trào ra. Bờ vai, đầu gối, eo thon này... tất cả đều là của cô. Và cô biết—hết thảy những đường nét này đều do chính tay Danielhọa.

"Lucinda." cô Sophia trông rất lo lắng, từ từ dịch chiếc ghế ra khỏibàn. "Em—emvẫn thấy ổn đấy chứ?" "Ôi, Daniel," Luce thìthào, bỗng dưng muốn được ở bên cậu ấy ghê gớm. Cô gạt nước mắt.

"Hắn ta bịnguyền rủa, Lucinda," cô Sophia đột nhiên nóibằng một giọng lạnh lùng. "Cả haingườicác ngươi."

Nguyền rủa. Daniel cũng từng nói cậu ấy bị nguyền rủa. Suy cho cùng mọi chuyện cậu ấy nói cũng chỉ có từ này là điểm chính. Nhưng cậu ấy ámchỉbản thân. Chứ không phảicô.

"Nguyền rủa ư? Luce nhắc lại vu vơ. Chỉ là, cô không muốn nghe thêmbất kỳ điều gì nữa. Những gì cô muốn làmbây giờ là đi tìm cậu ấy.

Cô Sophia búng tay cáitách trước mặt Luce. Luce chạmphảiđôimắt của cô Sophia, chầmchậm, uể oải, ánh cườimơ màng.

"Ngươi vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn," cô Sophia lẩmbẩm. Cô ấy đóng cuốn sách lại thật mạnh, khiến Luce định thần lại và rồi đặt tay lên mặt bàn. "Cậu ta có nóigìvớiemnữa không? Sau khihôn ấy mà?"

"Cậu ấy nóivớiem," Luce mở miệng. "Nghe rất điên rồ." "Mọichuyện vẫn thường như vậy."

"Cậu ấy nói hai chúng em, chúng emlà một đôi tình nhân bất hạnh." Luce nhắmchặt mắt, nhớ lại hàng dài những chuyện ở nhiều kiếp trước mà cậu ấy kể. Lúc đầu cáisuy nghĩđó khiến cô thấy xa lạ nhưng bây giờ cô thấy mình dần quen vớinó, cô nghĩđây hẳn là một chuyện tình lãng mạn nhất từng có trong lịch sử nhân loại. "Cậu ấy nói về tất cả những khoảng thời gian chúng emyêu nhau, ở Rio và

Jerusalem, ở Tahiti—"

"Đúng là nghe có hơiđiên thật," cô Sophia nói. "Vậy là, tất nhiên, emsẽ không tin cậu ta chứ hả?"

"Ban đầu thì emkhông tin," Luce nói, nhớ lại về sự nóng nảy bất đồng của hai người họ dưới gốc cây đào. "Cậu ấy mở màn bằng việc lôi Kinh thánh ra, khiến bản năng của emtrỗi dậy, emkhông muốn nghe—" Cô căn vào lưỡi. "Không có ý gì đâu ạ. Ýemlà, emnghĩ lớp học của cô rất hay."

"Không cần phải thế. Người ta vẫn thường rụt rè né tránh những quan điểm đạo đức tôn giáo ở lứa tuổi của em mà. Em cũng như mọingườithôi, Lucinda."

"Ồ." Luce bẻ khớp tay. "Nhưng emkhông có quan điểmđạo đức tôn giáo. Bố mẹ emkhông tin vào nó nên—" "Aicũng có có niềmtin vào một thứ gìđó. Chắc emcũng đã làmlễ rửa tộirồichứ?"

"Chưa ạ, nếu cô không tính cái bể bơi được xây dưới khu cầu nguyện của nhà thờ đằng kia," Luce bẽn lẽn nói, trỏ ngón cái ngược về phía nhà thể chất của trường Kiếmvà Thánh Giá.

Đúng là cô có mừng lễ Giáng sinh, cô cũng tới nhà thờ ít lần, và kể cả cuộc sống của cô khiến chính cô và những người quanh cô phảikhổ sở thìcô vẫn tin tưởng rằng có aiđó hoặc điều gìđó ngoàikia đáng để tin vào. Vớicô thìchỉcần chừng đó là đủ rồi.

Qua căn phòng, cô nghe thấy tiếng động lớn. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Roland ngã khỏi ghế. Lần cuối cô liếc nhìn sang đó, cậu ta đang ngả ngườira, ngồibấp bênh bằng haichân sau của cáighế và bây giờ xemra trọng lực tráiđất đã chiến thắng.

Khi cậu ta laọng choạng suýt ngã, Arriane đã chạy lại giúp. Cô nàng nhìn qua chỗ Luce và vẫy tay loạn xạ. "Cậu ta ổn!" cô nàng kêu lên vuimừng. "Dậy đi!" cô nàng nóirõ to vớiRoland.

Cô Sophia vẫn ngồi im với hai tay đặt trên đùi dưới gầm bàn. Cô ấy hắng giọng vài lần, lật lại bìa trước của cuốn sách và lướt tay qua tấmhình rồinói, "Cậu ta còn tiết lộ thêmgìnữa không? Emcó biết Daniellà aikhông?"

Từ từ ngồithẳng lạitrên ghê, Luce hỏilại, "Cô biết ạ?"

Cô quản thư nói giọng cứng nhắc. "Tôi nghiên cứu về mấy thứ này. Tôi là một học giả. Tôi không vướng mắc vào những vấn đề tầmthường của tráitim."

Đó là những lờicô Sophia nói—những mọithứ từ tĩnh mạch đang dập dọc cổ cô ấy cho đến những giọt mồ hôilấp lánh không thấy rõ lấmtấmtrên trán cô ấy nóivớiLuce rằng câu trả lờicho câu hỏicủa cô là phải.

Trên đầu họ, chiếc đồng hồ cổ khổng lồ màu đen đã điểmđến số mười một. Chiếc kimgiây run rẩy nỗ lực chạy về đúng chỗ của nó. tiếng chuông điểmgiờ vang lên thật lâu, chen ngang vào cuộc nói chuyện của họ. Luce chưa từng để ý tiếng đồng hồ lại to đến thế. Lúc này, cứ mỗitiếng chuông lạikhiến cô nhức nhối. Cô đã không ở bên Danielquá lâu rồi.

"Daniel nghĩ rằng . . . ," Luce bắt đầu nói. "Tối qua, lúc chúng emtrao nhau nụ hôn đầu, cậu ấy nghĩ emsẽ chết." Cô Sophia trông không có vẻ gìngạc nhiên như Luce tưởng. Luce lạibẻ khớp tay. "Nhưng điều đó thật điên rồ, phảikhông ạ? Emchẳng biến điđâu hết." Cô Sophia tháo kính xuống và day day haicon mắt nhỏ tin hin của mình. "Chỉbây giờ thôi."

"ÔiChúa ơi," Luce thìthào, cảmnhận thấy một cơn hãihùng y như lúc cô phảibỏ lạiDanielở nghĩa địa. Nhưng sao lạithế? Có điều gìđó cậu ấy chưa nóivớicô—điều gìđó mà cô biết nó có sức mạnh khiến cô hoặc là sợ hãigấp bộihoặc là bớt sợ hơn. Điều gìđó cô biết là đã tồn tạisẵn trong mình nhưng cô lạikhông tin vào nó. Sẽ không tin cho đến khicô thấy lạikhuôn mặt của cậu ấy.

Cuốn sách vẫn để mở lộ ra tấmhình. Trên đó, nụ cười của Daniel trông thật lo âu, như thể cậu ấy biết—vì cậu ấy nói mình luôn như vậy—cáigìđang lẩn khuất quanh đó. Cô không thể tưởng tượng nổicậu ấy còn phảitrảiqua những gìlúc này. Để mở lạitrang sử thần bí lạ kỳ mà họ đã sẽ chia vớinhau—chỉđể nhận lạiphản ứng kịch liệt của cô. Cô phảiđitìmcậu ấy.

Cô đóng cuốn sách lạivà kẹp nó dướicánh tay mình. Rồicô đứng dậy và đẩy ghế vào. "Emđịnh điđâu?" Cô Sophia lo lắng hỏi.

"TìmDaniel." "Tôisẽ đivớiem."

"Không," Luce lắc đầu, hình dung ra cảnh mình chạy đến ôm choàng lấy Daniel với cô quản thư của trường chạy theo phía sau. "Cô không cần phảiđiđâu ạ. Thật sự không cần."

Cô Sophia đang tất bật vớiviệc cúixuống buộc lạidây haichiếc giày của mình. Rồicô ấy đứng lên và đặt một tay lên vaiLuce.

"Tin tôi đi," cô ấy nói, "Tôi nên đi. Trường Kiếmvà Thánh Giá nổi tiếng với tinh thần bảo vệ học viên. Emkhông nghĩ là chúng tôi lạiđể học viên tùy ý chạy quanh trường vào giờ này chứ?"

Luce đành miễn cưỡng dẫn cô Sophia cùng đi đến cổng trường. Cô âmthầmrền rĩ. Sao không mang nốt toàn bộ người trong trường đi cùng luôn, để mọi người tha hồ hưởng thụ vở kịch vui này? Molly thì có thể chụp ảnh, Camđánh nhau thêmtrận nữa. Sao không bắt đầu luôn tạiđây đi, rồikéo Arriane vớiRoland vào—cô nhận ra khingước lên nhìn, hạingườibọn họ đã biến mất.

Cô Sophia, sách cầmtrong tay, đã hămhở dẫn đầu tới cửa trước của thư viện rồi. Luce phải chạy theo bắt kịp cô ấy, vụt nhanh qua khu danh mục thẻ, tấmthảmBa Tư bị cháy xémcạnh bàn tiếp tân và những khung kính chứa đầy hiện vật của cuộc Nội Chiến ở khu vực đặc biệt bên cháiphía đông, nơicô nhìn thấy Danielvẽ khu nghĩa địa vào đêmđầu tiên cô tớithư viện này.

Họ bước ra ngoài màn đêmẩmướt. Một đámmây vương qua che phủ mặt trăng và cả ngôi trường chìmtrong bóng tối đen đặc. Rồi như thể trong tay có la bàn, Luce cảm thấy mình được dẫn thẳng tới những cái bóng. Cô biết chính xác chúng đang ở đâu. Không phải trong thư viện nhưng cũng không xa đây lắm.

Cô cũng không thể trông thấy chúng nhưng cô có thể cảm nhận được chúng, đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Một cảm giác ngứa ngáy, ghê sợ, ámảnh bao trùmlàn da cô, thấmvào tận xương cốt và máu cô giống như axit. Lẩn khuất sục xạo rồi kết tụ lại khiến cả khu nghĩa địa—và cả khu phía sau đó—nồng nặc mùi lưu huỷnh tanh hôi của chúng. Chúng hiện giờ đã trở nên to hơn, mạnh hơn trước rồi. Dường như không khítrong cả ngôitrường giờ đây đã ámthứ mùimục rữa hôihámghê tởmcủa chúng.

"Danielở đâu?" Cô Sophia lên tiếng hỏi. Luce nhận ra rằng mặc dù cô quản thư biết kha khá về chuyện quá khứ nhưng gần như mù tịt về những cáibóng. Điều này khiến Luce cảmthấy sợ hãivà cô độc, cảmthấy phảichịu trách nhiệmvớibất cứ chuyện gìcó thể xảy ra.

"Em không biết," cô nói, cảm thấy như không thể hít thở đủ oxy trong bầu không khí ngột ngạt, nhầy nhụa đêm nay. Cô không muốn nói những điều mà cô biết sẽ đưa họ đến gần hơn—rất gần—với mọi thứ đe doạ đến cô. Nhưng cô phải đến bên Daniel. "Em bỏ cậu ấy lạinghĩa địa."

Họ nhanh chân băng qua bãisân trường, tránh những vũng bùn còn đọng lạitừ trận mưa rào hômtrước. Chỉcòn vàingọn đèn sáng trong khu ký túc xá phía bên phảihọ. Qua những ô cửa sổ có chấn song, Luce nhìn thấy một đứa con gáimà cô biết đang mê mảiđọc một cuốn sách. Họ học cùng mấy lớp buổi sáng. Cô ta có vẻ ngoài trông khắc khổ với cái mũi xỏ khuyên và tiếng nhảy mũi nhỏ xíu—nhưng Luce chưa từng nghe cô ta nói chuyện. Cô không thể biết nổicô ta đang đau khổ dằn vặt hay vui sướng hưởng thụ cuộc sống nữa. Luce tự ngẫmvào giây phút này:Nếu cô được đổivịtrívớicô gáiđó—ngườichẳng bao giờ phảilo nghĩvề kiếp trước của mình, hay những cái bóng ma quỷ, hay về cáichết của haicậu traivô tội—liệu cô có đổikhông?

Khuôn mặt của Daniel—cáicách khuôn mặt ấy tắmtrong thứ ánh sáng tímdịu nhẹ khicậu ẵmcô về phòng sáng nay—hiện ra trước mắt cô. Mái tóc vàng óng của cậu. Ánh mắt dịu dàng mà tinh tường của cậu. Cái cách môi cậu chạmvào cô mang cô rời xa khỏi mọi bóng tối. Vìcậu ấy, cô có thể chịu đựng tất cả những chuyện này, thậmchíhơn thế nữa cũng được.

Chỉlà, nếu cô biết hơn thế nữa là hơn bao nhiêu.

Cô và cô Sophia đi nhanh về phía trước, qua những dãy ghế khán đài cọt kẹt trên bãi sân, rồi qua cả sân bóng. Cô Sophia quả thực sung sức. Luce sẽ thấy lo ngạivề tốc độ của họ nếu ngườiphụ nữ này không chạy trước cô mấy bước.

Luce kéo lê đôi chân mình. Nỗi sợ phải đối mặt với những cái bóng giống như một cơn cuồng phong thổi ngược từ từ cản cô lại. Và khi cô còn trụ lại được thì một trận lợmgiọng ào ạt dâng lên cho cô biết rằng cô vừa vặn nhìn thấy những thứ tămtối kia có thể làmđược những trò gì.

Tại cổng nghịa đại, hai cô trò dừng lại. Luce run rẩy, tự ômchặt lấy người, thảmbại trong việc che giấu nỗi sợ của bản thân. Một cô gáiđang đứng quay lưng lạivớihọ, nhìn chằmchằmxuống khu mồ mả bên dưới.

"Penn!" Luce gọi, vuimừng vìtìmthấy bạn mình.

Khiquay lạivớihọ, mặt Penn nhìn táimét. Cô nàng mặc một chiếc áo gió màu đen, bất chấp trờinóng, cặp kính của Penn mờ đidưới làn hơinước vìđộ ẩmquá cao. Penn đang run rẩy, hệt như Luce.

Luce thở hổn hển. "Có chuyện gìvậy?"

"Tớ tới tìm cậu," Penn nói, "và rồi một đám người chạy đằng này. Họ chạy xuống đây." Cô nàng chỉ về phía những cánh cổng. "Nhưng tớ kho-o-ông thể."

"Cáigìvậy?" Luce hỏi. "Cáigìở dướiđó?"

Nhưng kể cả có hỏi, cô cũng biết cái gì ở dưới đó, cái mà Penn không bao giờ có thể thấy. Nhưng cái bóng đen đặc quánh đang dụ dỗ Luce đến vớichúng, và Luce thìhoàn toàn cô độc.

Penn chớp mắt lia lịa. Cô nàng trông vô cùng khiếp hãi. "Không biết," cuối cùng cô nàng cũng lên tiếng. "Ban đầu tớ nghĩ đó là pháo hoa. Nhưng chẳng có gìbắn lên trờicả." Penn rùng mình. "Có gìđó rất tồitệ sắp xảy ra. Tớ không biết đó là gìnữa."

Luce hít vào một hơivà ho sặc sụa vìhít phảimột bụmlớn lưu huỳnh. "Làmsao, Penn? Làmthế sao mà cậu biết?"

Cánh tay Penn rung lên dữ dội khi cô nàng chỉ tay xuống vùng trũng trung tâm của khu nghĩa địa. "Nhìn thấy cái đó không?" cô nàng nói. "Có gìđang lập lòe dướiđó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro