Phần 1 - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Artemis rời đi, để lại tôi đứng cau mày sau chị ấy, suy nghĩ về những lời chị nói trước khi gập những cơ bắp dưới cánh tay mình lại và cúi xuống nhìn...Tôi không bao giờ có được sự mạnh mẽ như người chị gái yêu thích vận động của tôi, và tôi không biết liệu mình có muốn vĩnh viễn sống cuộc đời của một trinh nữ hay không. Tôi cũng không biết liệu mình có thể chối từ trước tình yêu đến từ trái tim, thể xác mãi mãi hay không nữa.

Tìm một người chồng....

Đương nhiên, mẹ sẽ không bao giờ cho phép tôi kết hôn. Bà nói với một người phụ nữ, chẳng điều gì có thể tệ hại hơn hôn nhân, và bà đưa nữ thần Hera ra làm ví dụ. Nếu đến nữ hoàng của các vị thần còn không thể có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thì liệu ai có thể đây? Hôn nhân chính là ngục tù vùi chôn phụ nữ, các nữ thần....Đó là những gì mẹ nói. Tôi biết tất cả về sự ma quỷ của đám đàn ông và cả nỗi thèm khát, ham muốn của bọn họ...nhưng không phải tất cả đều xấu. Họ không phải, nếu không phụ nữ đã không yêu thương họ sâu đậm như vậy.

Một chú chim vỗ cánh bay ngang qua phía trên, nó lập tức kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm cho những giây phút ngọt ngào này. Một sinh vật tuyệt đẹp với đôi cánh màu xanh dương và cặp mắt đen láy lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi quyết định đi theo nó, xuyên qua đám cây rừng và đi tới một con lạch nhỏ, nhảy nhót trên những tảng đá nửa chìm dưới nước để băng qua bờ bên kia. Tôi đã gần như ngã nhào xuống, khi một trong những phiến đá bấp bênh dưới sức nặng cơ thể tôi và thậm chí hơi hét lên vì bất ngờ khi chân tôi trượt xuống lớp nước nhớp nhúa đó, bùn đất bám dính lấy những ngón chân.

Tôi cố lấy lại thăng bằng rồi quay lại với chú chim nhỏ, chạy theo nó, muốn xem xem nó sẽ bay về đâu, với hai tay tôi dang rộng ra.

Đôi lúc, tôi tự hỏi cảm giác khi được bay sẽ như thế nào.

Thi thoảng tôi thích tưởng tượng rằng mình có cánh, giống như Eros...một đôi cánh to lớn, lộng lẫy tuyệt đẹp có thể phủ rộng lên cả cơ thể tôi.

Nếu tôi là một con chim, tôi có thể đi thật xa...Tôi sẽ được nhìn thấy mọi loài sinh vật và tất cả những vùng đất xa lạ....Tôi có thể quan sát cuộc sống của những con người phàm trần và giúp đỡ họ những điều mình có thể...Tôi có thể làm mọi chuyện mà tôi muốn, khi tôi muốn và chẳng có ai để tôi buộc phải trả lời...Tôi có thể hoàn toàn tự do...và tự do là một suy nghĩ kì quái, thực sự vậy.

Người bạn của tôi đậu xuống một cành vững chãi của một cây cổ thụ cao, nơi nó bay liệng xung quanh một cái tổ nhỏ với những chú chim non mới nở. Tôi khẽ nhón chân, lắng nghe những thanh âm của chúng và bắt đầu trèo lên cây để có thể tới gần hơn. Nó khiến tôi mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ để có thể trèo lên đó, mặt tôi đỏ ửng và mồ hôi túa ra ướt đầm khi lên tới nơi. Chim mẹ đang kiểm tra những đứa con của nó, nhảy nhót xung quanh tổ trước khi cất cánh bay đi lần nữa để tìm thức ăn.

Hai chân tôi dạng ra trên cành cây, trườn đến gần hơn nữa khi tôi đang ở ngay phía trên tổ của chúng.

Những chú chim con là nhuững sinh vật nhỏ xíu với làn da ửng đỏ và chỉ có ít một túm lông xám bên dưới, đôi mắt to tròn phồng căng bên dưới mi.

Chúng không xinh đẹp cho lắm, nhưng một ngày nào đó chúng sẽ thật thu hút, lộng lẫy, giống như mẹ chúng vậy, và tôi cúi xuống mỉm cười với lời hứa đó.

Thả lỏng khuỷu tay dựa trên thân cây, tôi quan sát chúng mở miệng, tin tưởng rằng thế giới này sẽ chăm sóc cho chúng, bởi chúng chẳng có bất cứ thứ gì để có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Giống như tôi...

"Những chú chim nhỏ đáng yêu". Tôi thì thầm một khúc hát để làm chúng cảm thấy thoải mái hơn, chạm hai gót chân vào với nhau bên dưới cành cây với cằm thả lỏng trên hai tay mình. "Một ngày nào đó các em sẽ trở thành những sinh vật lộng lẫy, tuyệt đẹp".

Bỗng tôi nghe có tiếng bước chân và tò mò nhìn xuống, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc sẫm màu dừng lại ngay dưới cây cổ thụ của tôi.

Anh ta là người trần và tôi nhanh chóng giấu kín mình, vì vậy anh ta không hề nhìn thấy tôi trong lúc đang lẩm bẩm gì đó . Người đàn ông nghĩ chỉ có một mình ở đây nên đang tập đi tập lại những lời tỏ tình. Con người hiếm khi đi vào tận vùng đất này, nơi những cánh rừng thiêng liêng, thần thánh của mẹ tôi ngự trị, vì vậy tôi cúi xuống thêm một chút nữa để nhìn cho rõ sinh vật kì quặc mà tôi rất hiếm khi gặp kia, hơn cả cả những chú chim hay sâu bướm. Tôi cười khúc khích khi nhận ra anh ta đang cầm trong tay bông hoa của tôi....bông hoa vàng bốn cánh mà tôi tạo ra trước đó và không gì khác.

"Ông ấy đồng ý".

Anh ta giấu vội bông hoa ra sau lưng ngay khi giọng nói thứ hai vang lên. Giọng của một người phụ nữ....cô gái có mái tóc đen dài, với những lọn xoăn rối bất trị đổ xuống sau lưng cô. Cả hai đều có làn da rám nắng, mái tóc sẫm màu và đều xinh đẹp. Tôi khá thích người trần và mỉm cười sung sướng trước niềm hạnh phúc của họ.

"Cha đã đồng ý". Cô gái nói khi nhảy ào vào vòng tay của người đàn ông. Anh ta bật cười và đón lấy cô, hôn cô thật sâu, thật nồng nàn và đặt cô xuống lại trên chân mình. Cả hai mặc trang phục làm từ lông cừu đươc cắt may rất sơ sài, trông có vẻ luộm thuộm và không mấy sạch sẽ.

Tôi luôn thấy những con người phàm trần nghèo khổ lại được sống một cuộc đời giàu sang nhất trong tất cả.

"Cha nói chúng ta có thể kết hôn. Cha em đang nói chuyện với cha của chàng về của hồi môn của em, ngay lúc này. Ôi, em thực sự rất hạnh phúc".

Người đàn ông cười lớn và đưa cho cô gái bông hoa của tôi. Cô nhận lấy và trao cho anh một nụ cười xinh đẹp nhất, trước khi kéo người yêu của cô xuống cho một nụ hôn sâu, nóng bỏng và kéo dài khác. Tôi khẽ chạm lên môi. tự hỏi cảm giác khi được hôn như vậy sẽ ra sao, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và cũng thích thú với suy nghĩ đó.

Tôi lại cúi nghiêng người thêm chút nữa để có thể nhìn rõ hơn, gần như rơi xuống và phải tự ép bản thân lại để không bị bổ nhào xuống đầu hai người họ.

"Ta yêu nàng". Chàng trai nói, trượt một bàn tay lên khuôn mặt người yêu mình. "Ta đã yêu nàng ngay từ lúc nhìn thấy nàng lấy trộm cái bánh mì đó của ta". Cô gái cười lớn rồi bắt đầu bật khóc vì hạnh phúc. "Ta có cảm giác như ta đã yêu nàng cả cuộc đời mình và ta sẽ tiếp tục yêu nàng cho tới khi thần chết mang ta đi. Ta thề điều đó, ở đây, ngay lúc này, trước mặt tất cả các vị thần trên đỉnh Olympus. Ta không thể chờ đợi được cho đến lúc nàng trở thành vợ ta".

"Em cũng yêu chàng". Cô gái thổn thức qua những nụ cười, khi cô kéo anh ta lại gần mình hơn nữa. "Và chàng sẽ là chồng của em".

Họ bắt đầu hôn nhau và tôi biết sớm thôi họ sẽ làm tình. Dù hành động ấy hoàn toàn xa lạ với tôi, nhưng tôi biết được mục đích của nó và tôi đã từng nhìn thấy trước đây ở những người phàm trần, những con người sống gần khu rừng linh thiêng này. Người trần và việc làm tình của họ trông có vẻ rất vội vàng và kì lạ....thậm chí cả những âm thanh họ tạo ra cũng thật ngốc nghếch...nhưng, một phần trong tôi lại thích điều đó. Một phần trong tôi nghĩ rằng đó là một thứ gì đấy tuyệt đẹp theo một cách xấu xí, và tôi phải tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi làm chuyện như vậy...và rằng đó không chỉ là ham muốn, khao khát thể xác mà còn vì tình yêu.

Tôi nghĩ nó hẳn là một điều tuyệt vời để chia sẻ cùng với một người nào đó khác...

"Persephone".

Tôi chớp mắt ngạc nhiên và nhìn xuống, nhận ra Artemis đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lá sẫm với trang sức bằng vàng lấp lánh được chạm khắc theo hình một chiếc gạc hươu đeo trên cổ chị. Chị ấy chẳng quan tâm gì đến những người trần và việc yêu đương của họ ngay gần đó. Ánh mắt của chị chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Em đã nói sẽ không đến muộn".

"Đã tới giờ rồi sao?".Tôi hỏi và chị đập mạnh tay vào thân cây.

Đôi tình nhân nghe thấy tiếng động đó, và họ ngay lập tức dắt nhau chạy đi, tay trong tay.

"Đúng thế". Chị ấy hét lên khi tôi bắt đầu tụt xuống, tiếng tim đập lùng bùng trong tai. "Cha đang gọi em! Em phải đi cùng với chị ngay".

"Tại sao?". Tôi hỏi khi trượt xuống phần còn lại của thân cây, cuối cùng tiếp đất với một tiếng uỵch lớn.

Artemis không trả lời, chị chỉ nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng dậy.

"Em cần phải thay đồ". Tôi lí nhí nhưng chị bắn cho tôi cái nhìn tăm tối.

"Không có thời gian cho việc đó nữa".

Chúng tôi cùng nhau chạy ra khỏi khu rừng, để có thể đi lên, để cho ánh sáng mang chúng tôi về nhà trên đỉnh núi Olympus lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro