chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quay trở lại phòng giam của mình cùng lúc với Alphys được đưa vào. Ngay sau khi dây xích được mở khóa, tôi vội vã chạy đến Alphys và ôm chầm lấy cô ấy.
"Cô có ổn không?" Tôi hỏi rồi buông tay. Undyne bế Alphys lên và ôm trước khi cô có thể trả lời. Tôi cười khúc khích khi Undyne quay Alphys xung quanh và sau đó đặt cô ấy xuống cũi.

"Tôi ổn," cô ấy nói nhưng ngay lập tức ho. Tôi làm cho cô ấy nằm xuống và hỏi cô ấy những gì bác sĩ nói. Đó là một cơn hen thực sự tồi tệ. Bác sĩ nói rằng sẽ mất ít nhất một tuần để Alphys phục hồi sau đó. Cô không được phép ra ngoài và bữa ăn của cô phải được mang đến cho cô.
Các lính canh không hài lòng về điều đó và quyết định làm cho Undyne và tôi làm điều đó. Chúng tôi không bận tâm mặc dù. Trong tuần tới, chúng tôi đã ăn bữa ăn bên trong với Alphys và nói chuyện với cô ấy trong thời gian ở sân. Cả Undyne và tôi đều vui vì điều này vì chúng tôi phải tránh xa G.
Tôi phát hiện ra trong một cuộc nói chuyện của chúng tôi rằng một số lính canh đã đưa G vào phòng giam của chúng tôi, theo yêu cầu của anh ta. Anh ta tấn công Undyne nhưng cô nói điều đó không thành vấn đề vì cô đã nhận được một số cú đánh tốt vào anh ta. Cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy đã bị gãy tay. Tôi đã đề cập rằng tôi thấy anh ta trên đường đến văn phòng cai ngục và không thấy một diễn viên nào. Undyne nhún vai và quyết định rằng anh ta sẽ nhanh chóng lành lại. Tôi nghĩ rằng đó là một chút vô lý nhưng để nó một mình.

Trong thời gian chữa bệnh của Alphys, chúng tôi đã lên kế hoạch về cách lấy chìa khóa. Tôi nói với họ về việc nhìn thấy nó và chúng tôi quyết định lần duy nhất tôi có thể giật nó là khi người cai ngục gọi tôi lại. Điều đó có nghĩa là tôi phải tìm ra cách để anh ấy lại gần và giữ anh ấy lại gần trong khi tôi giật chìa khóa, lấy nó ra khỏi chiếc nhẫn và đặt phần còn lại của chìa khóa vào túi anh ấy. Chắc chắn không dễ.
Đó chỉ là một ngày khác trong phòng giam. Chúng tôi đang ngồi cùng nhau, xem xét các chiến lược để vuốt chìa khóa. Không ai trong số họ là tốt. Chúng tôi mải mê với những gì chúng tôi đang thảo luận đến nỗi chúng tôi đã không chú ý đến người bảo vệ cho đến khi anh ta tát vào sau đầu tôi.

Trong một giây, Undyne ngồi đó, cũng sốc như tôi, rồi cô lao vào. Nắm lấy cổ áo bảo vệ, cô nhấc anh ta lên và đập anh ta vào song sắt. Tôi nhăn mặt khi nghe tiếng anh đâm vào kim loại nhưng tôi rất vinh dự khi Undyne muốn bảo vệ tôi.

"Có một vấn đề?" Cô gầm gừ với người bảo vệ, tất cả các răng của cô lộ ra trong một cái nhăn mặt chết chóc.
Anh cố gắng bóp nghẹt một câu trả lời nhưng cổ áo đang nghiền nát cổ anh. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng không ai trong số những người bảo vệ trong nhà tù sẵn sàng giúp đỡ anh ta.

"Undyne," tôi đặt một tay lên vai cô ấy, "Hãy xem anh ấy muốn gì." Tôi nói nhỏ nhẹ để tôi không làm cô ấy buồn và nở một nụ cười.
Tôi quan tâm đến cô ấy nhiều hơn là cho các vệ sĩ nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn anh ta bị sặc đến chết.
Cô gầm gừ. "Khỏe!" Cô ném anh xuống đất. "May mắn cho ngươi , chú chó nhỏ này không muốn ta giết ngươi. Chạm vào cô ấy một lần nữa và nó không thành vấn đề với những gì cô ấy muốn." Undyne giơ móng vuốt lên một cách tượng trưng.
"Một vị khách," người bảo vệ cố ho ra, giữ chặt cổ họng.
"Cô ấy không muốn nhìn thấy chúng," Undyne ra lệnh.
"Chỉ một ... một thám tử," anh nói.
Một vài lính canh khác kéo anh ta ra khỏi phòng giam và sau đó nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Tôi nhìn Undyne và cô ấy nhún vai. "Bạn có lẽ nên đi."

Tôi siết chặt cánh tay cô ấy khi tôi đi qua. Tôi nhận ra tuyến đường đến trung tâm tham quan. Không có nhiều tù nhân ở đó và cái bàn với vị khách của tôi ở góc xa, nơi không ai có thể nghe thấy.
Có một người đàn ông, mặc bộ đồ màu nâu, ngồi vào bàn quay lưng về phía tôi. Tôi đi quanh bàn và bị sốc khi tìm thấy Thám tử Mullins, viên cảnh sát điều tra vụ án của tôi.
Anh mỉm cười với tôi trong khi người bảo vệ xích chân tôi xuống bàn. "Làm thế nào cô làm được, Frisk?" anh ân cần hỏi.
"Đối tác của bạn đâu?" Tôi lo lắng hỏi. Đối tác của anh ta là một thằng ngốc thực sự. Anh ta là người thuyết phục tôi là người gây ra tội ác, có lẽ vì Chara đã làm anh ta bị thương quanh ngón tay. Anh ấy đến sau tôi rất chăm chỉ sau cuộc phỏng vấn với Chara. Đó là đối tác của anh ta, Mullins, người đã cho tôi lợi ích của sự nghi ngờ.
"cô đã sẵn sàng để ra khỏi đây?" anh hỏi thẳng thừng.
"anh không thể làm điều đó", tôi nói, tò mò. Mullins là một người rất lén lút, với lý do tất nhiên.
"Không, nhưng cô có thể." Anh ta nở một nụ cười rộng trên khuôn mặt.
"Làm sao?" Tôi tin tưởng Mullins. Anh ấy đã làm hết sức để giữ tôi ra khỏi tù. Anh ấy thậm chí còn làm chứng chống lại đối tác của mình cho tôi. Tuy nhiên, tôi không thể tự nói với anh ấy sự thật. Đó không phải là sự thiếu tin tưởng; Tôi không thể phản bội Chara. Cho dù cô ấy có bật tôi bao nhiêu, làm tôi đau, tôi vẫn luôn bị mắc kẹt với cô ấy. Tôi là người giữ trọng lượng của "mối quan hệ chị em" và tôi chưa sẵn sàng để từ bỏ điều đó.
"Tôi chỉ cần cô nói cho tôi sự thật Frisk."   Tôi bắt đầu ngắt lời. "Không, tôi biết bạn vô tội. Cả hai chúng tôi đều biết bạn đã không giết người đàn ông đó. Tại sao cô lại tự trừng phạt mình vì tội ác của chị gái mình?"
"Tôi không phải. Tôi đã làm điều đó", tôi nói dối.
"Frisk, côcó thực sự muốn ở đây không? Chỉ mới một tháng rưỡi thôi. Hãy nhìn lại bản thân , cô đang đứng và cô đã cắt giảm tất cả để có nghĩa là cô đã bị đánh. Đây không phải là con người của cô,Frisk. Cô tốt bụng, và cô  không giết người đàn ông đó. Cô không muốn được tự do à? "

Tôi thở dài khi biết không có gì để tranh cãi với anh. "Tất nhiên tôi muốn được tự do ... nhưng còn Chara thì sao? Tôi không thể làm điều này với chị ấy."

"Tại sao không? Chị ấy không quan tâm đến cô. Cô ấy không quan tâm đến bất cứ ai. Chara là một người tự ái thực sự. Thậm chí là một kẻ tâm thần. Cô ấy đã sử dụng cô và cô biết điều đó. Cô cần phải lo lắng về bản thân mình ngay bây giờ

"Nhưng Mullins." Tôi không biết phải nói gì.

"Không nhưng tôi muốn cô nghĩ về nó. Tôi đã giữ hồ sơ của cô ở khu vực cấm nhưng nó đã được gửi đi ngay hôm nay. Cô sẽ được chuyển đến một phòng giam khác với một tù nhân tồi tệ hơn bất kỳ ai bạn ở cùng Bây giờ ,điều đó sẽ không kết thúc tốt cho cô Frisk.  Tôi đã ký. Tôi không muốn cô chết. Tôi sẽ quay lại và tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của cô." Anh ta vỗ nhẹ vào tay tôi.

"Xin cô, Frisk!Thế giới này cần ánh sáng của cô."

Tôi nhìn Mullins bước ra ngoài, nghiêm túc xem xét lời đề nghị của anh ta. Nếu ... nếu tôi lấy thì sao? Tôi mỉm cười khi cảm giác quyết tâm quen thuộc tràn ngập tâm hồn tôi.

Quay trở lại phòng giam của tôi, Undyne đã thúc giục tôi ,kể về vị khách của mình. Alphys tò mò nhưng quá ngại ngùng để hỏi. Cô ấy mỉm cười và khoanh tay trong khi Undyne nói xấu tôi về điều đó.

"Được rồi được rồi!" Tôi nói, đưa hai tay lên đầu hàng. Tôi đưa cho cô ấy một bản tường thuật nhanh và quan sát khi lông mày của cô ấy bị sốc.

"Vì vậy, cô thực sự vô tội?"

"Chà, ừ," tôi nói, dò dẫm với ngón tay cái của tôi.

"Vậy tại sao cô ở đây?" Chữ tượng hình lầm bầm.
"Tôi bảo hiểm cho ..."

"Cho ai?" Undyne đã không có nó. Cô thực sự muốn biết.
"Chị tôi."

Undyne nhớ chuyến thăm từ trước. "Tại sao?" Cô hỏi hoài
nghi.

Tôi thở dài, "Bởi vì cô ấy là chị gái của tôi."

"Cô ấy là một con chó nhỏ," Undyne gầm gừ. "Cô ấy cần đánh đập."

Tôi nhăn mặt, nhớ đến một đứa trẻ từ trường mà nghĩ thế. Nó đã không kết thúc tốt đẹp cho anh ta.

"Tốt hơn hết là tránh xa cô ấy ra," tôi nói với giọng điệu xì hơi. Thực tế đã bắt đầu đánh tôi. Không có cách nào tôi có thể đi lên chống lại Chara. Ở trong tù hay không, cô ấy rất nguy hiểm và cô ấy đã đưa nó ra cho tôi.
"Sao cũng được," Undyne nói, chán nản.

Chuông thời gian sân đã tắt nhưng không ai trong chúng tôi di chuyển. Không ai trong chúng tôi đã bận tâm để di chuyển. Chúng tôi đã không ở bên ngoài ít nhất một tháng vì vậy không ai trong chúng tôi chuẩn bị cho một người bảo vệ mở cửa và ra lệnh cho chúng tôi ra ngoài. Không ai di chuyển lúc đầu hoặc lúc nào cho đến khi người bảo vệ rút một con dơi ra khỏi thắt lưng của anh ta và đe dọa chúng tôi với nó. Undyne nhảy dựng lên, sẵn sàng chiến đấu nhưng tôi đã kéo cô ấy và Alphys ra khỏi hội trường với tất cả các tù nhân đang hối hả.
Chúng tôi bị đẩy với tốc độ nhanh hơn bình thường khi các tù nhân chạy qua chúng tôi, gấp rút / chiến đấu để ra ngoài. Tôi nhăn mặt khi có ai đó vuốt móng vuốt nhọn của mình vào bên cạnh tôi, ném tôi trở lại vào Undyne. Cô ấy bắt tôi và vượt qua tôi qua Alphys. Undyne biến mất vào đám đông.

Tôi lo lắng nhìn Alphys, người đang đổ mồ hôi từ tất cả các hoạt động. Ngay khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi tuyên bố và khu vực trống của hàng rào và khiến Alphys nín thở. "Cậu không sao chứ?" Tôi hỏi khi cô ấy thở không nặng nề.

"Y ... yeah," cô trả lời một cách nhẹ nhàng.

Tôi siết chặt cánh tay cô ấy và hướng sự chú ý của mình đi để quét đám đông cho Undyne. Sự chú ý của tôi dao động khi tôi nhận thấy ánh sáng lóe lên từ một mảnh kim loại sáng bóng. Vì mọi thứ trong nhà tù đều phủ đầy rỉ sét, tôi quay lại nhìn.
Người đàn ông cá sấu Undyne kiểm tra tôi đang cầm dao đâm vào cổ người. Anh mỉm cười, máu dâm dục trong mắt anh. Con người không nói gì, lườm lại, không chịu lùi bước mà cũng không đánh nhau. Tôi chờ đợi với hơi thở bị cấm đoán, hy vọng điều này sẽ không kết thúc một cách lộn xộn.

Một người đàn ông tóc bạc tôi không chú ý, đi ngang qua tôi, liếc nhìn tôi từ khóe mắt màu xanh nhạt. Rồi anh bước tới người đàn ông cá sấu và đặt tay lên vai anh. Đó là một cử chỉ đe dọa hơn bất cứ điều gì khác. Người đàn ông thì thầm điều gì đó nghiêm khắc vào tai con quái vật. Tôi nhìn trong sự kinh ngạc khi con quái vật gật đầu ngượng ngùng và lùi lại.

"Này," Undyne nói một cách lén lút trước mặt tôi.

"Ôi, Undyne! Y đâu rồi ..." Tôi thấy những vệt máu vương vãi trên bộ jumpsuit( hình như là đồ ngủ, mk cũng ko rõ) của cô ấy. Cô đang giấu tay vào túi quần. Tôi quyết định tốt hơn là không hỏi. Cảm thấy tiếc cho bất cứ ai cô ấy tấn công, tôi hỏi, "Đó là ai?"
"Người nào?"

Tôi gật đầu với nơi người đàn ông tóc bạc đang đứng nhưng anh ta đã biến mất. "Đừng bận tâm."

"Bất cứ vật nuôi nào. Cô có ổn không Alphys?"
"Ừ, j ... tốt thôi."

Undyne đẩy mình giữa Alphys và tôi và hỏi tôi, "Cô thấy gì?"
Tôi nói với cô ấy những gì tôi vừa chứng kiến ​​và từ đôi mắt mở to của Alphys tôi có thể nói tôi là nhân chứng duy nhất. Khi tôi mô tả người đàn ông để Undyne, đôi mắt cô nheo lại. Cô đứng lên cao hơn và khoanh tay trước ngực.

"Cô có chắc chắn về điều đó?" Cô hỏi sau khi tôi mô tả anh ta.
"Đúng. Anh ta là ai?"

Tất cả Undyne sẽ nói là "Rắc rối."
Sau một thời gian làm phiền cô ấy, tôi bỏ cuộc và hướng sự chú ý đến những tù nhân đông đúc. Có một năng lượng kỳ lạ rung lên trong không khí. Sân không ồn ào và ít đánh nhau hơn, trừ sự cố dao. Các tù nhân đứng thành nhóm lớn, nói chuyện với nhau. Ngay cả một số băng đảng đối thủ đã nói chuyện một cách hòa bình.

Undyne và tôi liếc nhìn nhau, không ai trong chúng tôi thích điều này.

Undyne, Alphys và tôi theo dõi tất cả họ một cách thận trọng, cũng chăm chú lắng nghe, hy vọng một số thông tin. Mọi người dường như cũng cảnh giác với chúng tôi, giữ khoảng cách tốt, đủ xa để chúng tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Chỉ có một sinh vật khác ngoài chúng tôi không liên quan. Sinh vật đó là G. Anh ta đang dựa vào bê tông / gạch với một chiếc ủng chống lên tường. Hút một điếu thuốc, tôi có thể thấy mống mắt phát sáng của anh ta qua làn khói dày; anh đang lườm tôi. Khi anh ta lọt vào mắt tôi, anh ta cười nham hiểm và nháy mắt.
Tôi cau mày ghê tởm và ngước nhìn Undyne và thấy cô ấy lườm G.

"Tôi ghét anh ta," cô lẩm bẩm dưới hơi thở, với chính mình hơn là với tôi.

G đứng dậy như thể anh sẽ đến đây. Undyne chú ý và nhanh chóng di chuyển Alphys và tôi đến một vị trí khác trên hàng rào. Chúng tôi bị che giấu bởi những hàng tù dày nhưng tôi có thể nghe thấy G cười tàn nhẫn.
Các tù nhân nói chuyện với nhau cho đến khi chuông reo, báo hiệu chúng tôi vào trong. Undyne đã đi vào giữa các tù nhân để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào nhưng cô có vẻ thoải mái hơn. Tôi đoán nó có liên quan đến sự gia tăng vết máu trên bộ jumpsuit của cô ấy.
Đột nhiên G chỉ cách chúng tôi vài bước chân. Anh vẫy tay khi đi qua; tất cả các tù nhân đã ném mình ra khỏi đường đi khi anh ta bước đi. "Hẹn gặp lại Dove sau," anh gọi lại cho tôi, kiếm cho tôi nhiều ánh mắt từ hầu hết các tù nhân nữ.
"Tuyệt," tôi rên rỉ. Undyne kẹp một tay lên vai tôi và đẩy tôi về phía trước.

_________________________________

Chap này dài quá, mị kệt sức rồi

Cầu vote
Cầu lượt xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#frisk