CHAP 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về, cả Yoona và Seohyun đều không nói năng gì, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tim Seohyun đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, trí óc bình thản không thể bình thản thêm được nữa.

Yoona đột ngột thắng xe, Seohyun hoang mang, ánh mắt thâm trầm của Yoona nhìn xoáy vào cô, "Năm nay cô rốt cục bao nhiêu tuổi?"

"27"

"27?" Yoona kéo dài giọng đầy bỡn cợt, "Con cô mấy tuổi rồi?"

"Chủ tịch, đây là vấn đề riêng của tôi." Seohyun nhẹ nhàng trả lời, "Chủ tịch, chẳng phải lúc nào cũng nhấn mạnh phải công tư phân minh sao?" giọng điệu kiểu gì vậy, chẳng phải cô cũng chỉ hơn tôi một tuổi thôi ư, coi thường tôi còn trẻ vậy mà đã có con, cô tự coi thường chính mình được rồi.

Yoona dường như không nghe thấy lời cô nói, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đầy nguy hiểm, "Lần trước người nghe điện thoại là con cô?"

Seohyun không trả lời, coi như mặc nhận.

Ngón tay Yoona chậm rãi gõ nhịp trên vô lăng, từng tiếng từng tiếng rất có quy luật, mỗi tiếng gõ như gõ vào trái tim Seohyun, nặng nề và ngột ngạt.

"Cô Seo, cô thật là khéo giả vờ."

Yoona rất phẫn nộ, lửa giận bốc lên từ tận sâu đáy lòng, gần như muốn thiêu rụi lý trí của Yoona.

Hễ nghĩ tới bộ dạng xinh đẹp của cô ở dưới người khác uyển chuyển thừa hoan, ánh mắt Yoona thoáng qua một tia phẫn nộ mang tính hủy diệt.

Chỉ hận không thể xé tan vẻ tốt đẹp của cô.

Còn tên nào đã từng sở hữu cô.

Yoona bỗng kinh ngạc, ánh mắt càng thêm thâm trầm, Yoona điên rồi sao?

"Cô Seo, cô chưa kết hôn nhưng lại có con, ba của đứa bé là ai? Là Choi Siwon sao?"

"Bị tai nạn... qua đời rồi." Seohyun nhẹ nhàng trả lời, khuôn mặt toát ra một nét bi thương.

Yoona nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, nghĩ đến mình cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, đến tận năm mười tuổi mới trở về Im gia, trong lòng bất giác đau nhói.

Trầm ngâm.

Tai nạn, mẹ của Yoona, cũng vì...

"Chủ tịch, sau này tiệc tùng của Choi gia, chủ tịch để người khác đi cùng đi."

"Thế nào? Cô không thoải mái à?" Yoona cười nhạt.

"Im gia, Choi gia hai nhà có ân oán gì là chuyện của hai người, đừng lôi tôi vào cuộc, chủ tịch, tôi chỉ là nhân viên của cô, không phải là công cụ báo thù của người khác." Seohyun mỉm cười rất nhẹ nhàng, "Choi lão gia và Im lão gia âm thầm đấu đá mấy chục năm trời, nay lại đến lượt cô và Siwon công khai tranh giành, nhưng đó là thế giới của các người, không liên quan đến tôi, xin đừng phá hoại cuộc sống bình lặng của tôi."

Ánh mắt Yoona trở nên độc ác, "Cô tưởng muốn rút lui là được à? Cô Seo, cô ngây thơ quá đấy."

"Có ai nói với cô rằng cô rất bỉ ổi không?"

Yoona cười một cách kỳ quái, dửng dưng như không, khoảng cách giữa bọn họ lại thêm một tia lạnh lẽo, giống như một lớp mai rùa vậy: "Người nói tôi bỉ ổi nhiều như thế, thêm cô thì đã làm sao?"

Bỉ ổi ư?

Seohyun, thế giới của cô quá thuần khiết.

Dường như còn chưa biết thế nào gọi là bỉ ổi.

Tôi.... Sớm đã trầm luân ở địa ngục rồi.

Cả đời, đen tối.

Seohyun cảm thấy như nghẹt thở, cô nổi giận, con người này sao có thể dùng giọng điệu này nói ra lời nói thản nhiên như vậy chứ, rõ ràng là rất để tâm nhưng lại giả vờ thanh thản hơn bất cứ ai.

Cô, rất ghét Yoona như vậy.

"Cô Seo, cô rất giống một người." Yoona đột nhiên nói, ánh mắt rơi trên gương mặt Seohyun, có chút rung động thoáng qua trong chớp mắt, "Nếu như không phải tuổi tác chênh nhau quá nhiều, tôi gần như cho rằng.... cô biết không? Mấy ngày nay nhìn khuôn mặt cô, tôi chỉ muốn xé tan cô ra."

Ánh mắt Seohyun hơi sững sờ, Yoona lại như không có chuyện gì, quay nhìn cảnh đêm, "Yên tâm, chỉ là nói vậy thôi."

Trái tim Seohyun đập mạnh, EunSeo ư? Người này là ai, tại sao lại có thể khiến cho Choi lão gia mặt mày biến sắc như vậy, người tình cũ của ông ta ư?

Yoona lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, đưa cho Seohyun, trái tim cô khẽ thắt lại, cầm lấy bức ảnh, mặt hơi biến sắc.

Bức ảnh này đã lâu rồi, nước ảnh đã ố vàng.

Người con gái trong ảnh thuần khiết đáng yêu, mặc bộ đầm dạ hội màu xanh lam, gần giống với bộ mà cô đang mặc, trước ngực cô gái cũng đeo một sợi dây chuyền, chính là sợi dây chuyền Rose Tear.

Seohyun kinh ngạc nhìn bức ảnh, gương mặt của người con gái đó thật sự giống cô đến bảy tám phần, đặc biệt là đôi mắt...

"Hai người rất giống nhau phải không? Nếu bà ấy không phải đã qua đời cách đây mấy chục năm, có lẽ tôi đã cho rằng hai người là chị em."

Ngũ quan tinh xảo của Yoona nở một nụ cười quái dị, nhìn có chút âm hiểm, "Tôi lúc nào cũng cảm thấy cô rất quen mắt, chỉ là quên mất đã gặp ở đâu, hóa ra chính là bức ảnh này, nếu không phải hôm đó về Im gia, nhìn thấy bức ảnh này trong thư phòng, tôi thật sự quên mất, hóa ra còn có sự tồn tại của người phụ nữ này."

"Chính vì vậy cô mới dẫn tôi đến buổi tiệc hôm nay?"

"Cô rất thông minh."

"Cảm ơn chủ tịch khen ngợi, có điều trên đời này, những người giống nhau rất nhiều."

Seohyun nhẹ nhàng giấu đi nỗi chấn động trong lòng, xem ra là ân oán tình thù giữa Choi lão gia và Im lão gia.

Nói như vậy, tác giả thật sự của sợi dây chuyền này, không phải là Yoona?

Nói như vậy, Yoona, đang ăn cắp ý tưởng của người khác?

Choi lão gia và Im lão gia nhất định biết chuyện này, tại sao không ai nói gì?

Seohyun cảm thấy bái phục Yoona, đã ăn trộm ý tưởng của người khác mà lại làm rất quang minh chính đại, hùng hồn mạnh mẽ đến như vậy, quả thực hiếm có, đúng là ghê gớm.

"Chờ đã, sao cô biết nhà tôi?" đến khi Seohyun phát hiện ra thì xe của Yoona đã cách khu chung cư một đoạn không xa rồi, cô lập tức nâng mức cảnh giác cấp mười hai.

Yoona lạnh lùng quét mắt nhìn cô, giống như đang nhìn một con ngốc, "Trên hồ sơ có viết."

"Cái đó, dừng ở đây được rồi, bên đó không dễ... quay xe." Seohyun bịa tạm ra một lý do, thản nhiên yêu cầu xuống xe.

Yoona không chút động lòng, "Cô nói nhăng cuội gì vậy?"

Rõ ràng một con đường rộng rãi thênh thang như vậy, không dễ quay xe? Mở mắt nói xằng, Seohyun, cô đang sợ cái gì.

Xe dừng lại trước chung cư của Seohyun, cô căng thẳng nắm chặt chiếc đầm dạ hội, hoang mang đến mức dây an toàn cũng không tháo đã lật đật định mở cửa xuống xe, kết quả bị giật ngược trở lại.

Đột nhiên, cánh tay dài của Yoona vươn tới, một tay ấn bàn tay của Seohyun, nhướn mày, ngăn cản không cho cô xuống xe.

Seohyun phát hiện quả tim của mình ngày càng không ra sao, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

"Cô Seo, cô đang sợ điều gì?"

Tâm trạng Yoona rất vui vẻ.

Tôi sợ gặp phải con cô.

"Chủ tịch, tôi không hiểu cô đang nói gì?"

"Không hiểu?" Yoona nở nụ cười ám muội, càng áp sát cô hơn gần như dán lên tấm thân mềm mại của cô, lên tiếng như ma than, "Cô hình như rất không muốn tôi phát hiện ra điều gì đó?"

Yoona, cô cũng đáng sợ vừa thôi chứ?

So với cố gắng lảng tránh của Seohyun, tâm tư của Yoona đã không còn ở việc bức hỏi bí mật của cô nữa, toàn bộ tâm tư của mình đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.

Lễ phục của Seohyun vốn đã được thiết kế trễ ngực, thân thể của Yoona gần như ép lên người cô, ưu thế chiều cao của cả hai khiến Yoona có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh trước ngực, làn da trắng mịn như tuyết ngưng, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.

Ánh mắt Yoona hơi tối lại, hai ngọn đuốc nhảy nhót trong mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mềm mại của cô, yết hầu co lại, ánh mắt càng rừng rực, yết hầu chuyển động, cuối cùng không thể kiềm chế.

Nồng nhiệt hôn lấy đôi môi đã quyến rũ Yoona cả buổi tối.

Seohyun mở to đôi mắt, .... nhịp tim đột ngột tăng nhanh, tốc độ nhanh đến mất kiểm soát khiến tay chân cô đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Yoona, điên rồi sao?

Yoona không biết mình bị làm sao?

Tại sao lại hôn cô một cách manh động như vậy?

Tại sao vậy?

Trong ký ức Yoona, Yoona chưa từng hôn một người con gái nào.

Yoona cảm thấy, gắn bó tâm hồn với một ai đó là một điều rất thần thánh.

Rất nhiều đôi tình nhân có thể nhất thời nồng thắm, nhưng có bao nhiêu đôi vợ chồng có thể gắn bó trọn đời với nhau.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Yoona, môi đã rời ra.

Hơi thở của hai người hơi loạn, ánh mắt Yoona khóa chặt lấy Seohyun.

Seohyun vùng đẩy Yoona ra, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe.

Gió mát lịm thổi tới, nhưng cũng không thể làm dịu đi đôi má đang nóng bỏng và đỏ bừng của cô được.

"Cô Seo, xem ra cô còn rất non có thật cô và Siwon đã yêu nhau bảy năm rồi không?" Yoona cũng xuống xe, khoanh tay trước ngực cười mà như không.

Seohyun mỉm cười, "Chủ tịch, thực ra kỹ thuật của cô cũng còn rất non, làm sao mà có thể chê tôi chứ."

Gương mặt yêu nghiệt của Yoona lập tức đen sì.

Khi bị nghi ngờ kỹ thuật hôn không giỏi, giống như nghi ngờ năng lực chỗ nào đó của mình vậy, là điều rất cấm kỵ.

Tổn thương tự tôn.

Yoona trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như muốn xé toang bộ lễ phục trên người cô ra, đè lên xe kiểm chứng năng lực của mình.

Seohyun cảm thấy nguy hiểm cận kề, khẽ hắng giọng, "Chủ tịch, tôi đến nhà rồi."

Yoona nheo mắt nhìn cô, lạnh lùng đứng đó không chút động đậy.

Seohyun toàn thân cứng đờ.

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy cô cũng không nghe ra sao? Im Yoona, cô bị thiểu năng từ bao giờ thế?

Yoona ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, khóe môi nhếch lên nói: "Cô Seo không mời tôi uống nước hay sao?"

Seohyun hóa đá rồi, đờ người ra nhìn bóng người nhỏ xíu thấp thoáng trên lầu...

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lấy từ trong ví ra bốn won, nở một nụ cười đẹp rạng ngời khiến người khác phải lóa mắt, từ tốn đặt trong tay Yoona.

"Chủ tịch, đi về bên trái 20m, rẽ phải, có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô cứ tự nhiên, coi như tôi mời cô, ngủ ngon, tạm biệt." Seohyun bày ra một tư thế rất tao nhã, dường như mời Yoona uống chai nước là ban cho Yoona một ân huệ lớn vậy.

Nói xong, cô không đủ can đảm đối diện với khuôn mặt tím xanh vì giận của Yoona, rất thức thời, nhanh chóng chuồn vào trong chung cư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro