CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khu chung cư cao cấp tọa lạc ở trung tâm thành phố, quần áo vứt đầy mặt đất, váy áo bị xé toang, đồ lót, cà vạt...
Ánh mắt đê mê, long lanh hơi nước, Luna rất đẹp, một vẻ đẹp giao hòa giữa quý phái và thuần khiết, Yoona đột nhiên dừng lại, nhìn Luna đăm đăm.
"Yoona, sao thế?" Ham muốn bị khơi dậy lại đột ngột dừng lại khiến Luna cực kỳ khó chịu, trong giọng nói có sự mê hoặc khó tả.
Ánh mắt của Yoona thâm trầm, gương mặt tinh xảo đến yêu nghiệt nhìn không ra cảm xúc.

Khuôn mặt người con gái phía dưới bất giác biến thành gương mặt đang mỉm cười như bị "liệt mặt" của Seohyun, đó cũng là gương mặt rất thuần khiết.
Yoona bất giác chợt nghĩ đến nếu như lúc này đang nằm dưới mình là Seohyun, cô ta sẽ có biểu cảm gì? Yoona thật sự đã nhìn đủ nụ cười liệt mặt công thức ấy của cô.
"Yoona..." Luna bất an kêu lên.
Yoona ngồi dậy khỏi người Luna, chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch, mặt không một chút biểu cảm đi đến trước cửa sổ, nhìn đèn hoa rực rỡ bên ngoài, trông Yoona hết sức lạnh lùng.
Yoona bị sao vậy?
Sao lại nghĩ thành Seohyun?
Luna không hiểu vì sao Yoona dừng lại, từ đằng sau ôm lấy Yoona, muốn hôn lên môi Yoona, Yoona không nói không rằng chỉ nghiêng đầu tránh, đôi môi của Luna rơi trên cằm Yoona.
Luna cười khổ, kết cục như vậy dường như không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Đôi môi là khu vực cấm của Yoona.
Bất kể quan hệ giữa họ thân mật đến đâu Yoona cũng chưa bao giờ hôn cô.

Yoona cũng không cho ai hôn lên môi mình.
Ánh mắt Yoona rơi vào cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, khuôn mặt tinh xảo tao nhã dưới sắc đêm trở nên mờ ảo.
"Yoona... sao thế?" Luna là cô gái thông minh, đau khổ và đố kỵ chỉ là một chút thoảng qua, trước mặt Yoona lúc nào cô cũng dịu dàng, ân cần.
"Hôm nay gặp appa."
Luna nhẹ nhàng ôm lấy Yoona từ phía sau, cô cũng đoán được, bao nhiêu năm nay, mỗi lần sau khi gặp ông Im , Yoona thường trở nên mất kiểm soát. "Không sao đâu, không việc gì." Giọng nói êm ái như sự vỗ về của người mẹ thổi qua trái tim Yoona
Yoona, các cơ đang căng cứng cũng dần dần thả lỏng.
Luna chỉ biết Yoona là con riêng, mẹ của Yoona là một vũ nữ, một mình nuôi dưỡng Yoona suốt mười năm, năm Yoona 10 tuổi mới trở về Im gia.
Yoona chưa từng nhắc đến mẹ mình, không một ai biết bà chết như thế nào.
"Yoona, từng thực lòng yêu ai chưa?" Luna dịu dàng hỏi, một tay đặt lên vị trí trái tim của Yoona, nơi này, từng là của ai chưa?
Ánh mắt Yoona lướt qua bàn tay trắng mịn trước ngực.
Yêu, đó là cái gì?
Không yêu thì khi biệt li sẽ không đau đớn, không khóc lóc, không khép mình lại như một kẻ ngốc, cũng không mất đi cũng khí để tiếp tục sống.
Yoona đã chịu đủ nỗi đau đớn mất mát rồi.
Mẹ, ... còn có... còn có ai nữa? Yoona không nhớ rõ, luôn cảm thấy vẫn còn có ai đó, chỉ là Yoona không nhớ nổi gương mặt của cô ấy, nhưng Yoona biết, bọn họ đều đã rời xa mình.
Yoona từng thử bắt lấy, nhưng ngón tay chỉ giữ lại cô liêu.
Không giữ lại được bất cứ thứ gì.
Nếu như quên đi cái lạnh lẽo, nỗi cô đơn trống trải lúc đêm về, Yoona thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, Yoona không muốn lại một lần nữa chịu đựng nỗi mất mát.
Có một số thứ với một số người, không thể chấp nhận thua cuộc, nên không có dũng khí để thử.
Mặc dù bên ngoài đều nói Luna là người con giá mà Yoona yêu thương, tình cảm sâu đậm.
Thế nhưng, làm gì có ai yêu bạn gái sâu sắc mà lại không ngừng thay người tình chứ? Như vậy làm sao cô có thể chịu đựng được.

Luna biết, Yoona chỉ là cô đơn...
Và thiếu cảm giác an toàn mà thôi.
Nói như vậy, nhất định rất buồn cười, trên thương trường hô mưa gọi gió, tác phong tàn bạo như Yoona thiếu cảm giác an toàn?
Đúng là chuyện khó tin, nhưng Luna biết, Yoona đích thực thiếu thốn tình cảm, bởi vì đã từng khép mình 3 năm, từng mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, Yoona đối với cả thế giới đều lạnh lùng.
Thế nhưng đôi khi cô cảm thấy, Yoona như đang chờ đợi ai đó.
Yoona thường nhìn vào mắt cô mà thất thần, Yoona chưa từng hôn môi cô, nhưng Yoona thường xuyên hôn mắt cô, nhẹ nhàng, thương tiếc.
Chỉ có khoảnh khắc đó, Luna mới cảm thấy mình được yêu thương.
Trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn, cô biết, thực ra tất cả người tình của Yoona đều là thế thân cho người khác, mà người đó là ai, cô điều tra bao nhiêu năm nay, đều không hay biết.
Rốt cuộc là thần thần thánh phương nào, có thể khiến Yoona nhớ nhung đến tận bây giờ.
"Luna, nếu như ngày nào đó Yoona kết hôn, nhất định sẽ chọn em." Yoona nói, ngũ quan tinh xảo tỏa ra một thứ trầm tĩnh đến băng giá, Yoona hứa hẹn không một chút do dự.
Luna gật đầu, dịu dàng mỉm cười, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
"Cảm ơn." Luna cười dịu dàng, Yoona bỗng cảm thấy có chút khó chịu, cả ngày tâm trạng căng thẳng, mất kiểm soát, khiến Yoona có chút mệt mỏi khi đối mặt với sự dịu dàng của Luna.
Yoona lướt qua chiếc áo khoác trên đất, nhặt lên, vừa mặc vừa nói, "Yoong đi trước đây, ngủ ngon."
Nói xong không đợi Luna trả lời, Yoona đã mở cửa đi mất. Điều này càng khiến Luna bất ngờ hơn, bởi vì từ lúc quen nhau đến tận bây giờ, Yoona cũng chưa từng xưng hô thân mật như vậy với cô, Yoona không bao giờ xưng là Yoong mà chỉ là tôi với em.nên hôm nay làm Luna bất ngờ hơn


Chiếc Rolls Royce màu bạc lao đi trên đại lộ đêm, đèn dưới đường hầm khi sáng khi tối, phản chiếu lên gương mặt tinh xảo của Yoona thêm một phần nguy hiểm lãng du biên duyên.
Xe đột nhiên phanh gấp, bánh xe cọ sát trên đường gây ra một âm thanh chói tai, Yoona đập mạnh tay lên vô lăng, gục cả người lên đó, ánh đèn mờ ảo bên đường rọi lên tấm lưng thẳng tắp của Yoona một lớp ánh sáng mỏng manh.
Đột ngột ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo như tượng tạc tăng thêm phần tà khí, cả người trong màn đêm như được nhuộm lên một thứ màu sắc tà muội, Yoona rút điện thoại ra.
Có chút hơi do dự, Yoona bấm số.
Trong chung cư của Seohyun, nhạc chuông điện thoại vang lên, Seohyun đang tắm liền kêu Yoonhyun nghe máy.
Yoonhyun đang trải giường cho cô, nhìn lên màn hình hiển thị, YoongByun?
"Cô Seo, quảng trường trung tâm ra đây một lát." Giọng nói thấp trầm mang từ tính có tính mệnh lệnh quen thuộc của Yoona.
Khóe môi Yoonhyun nở một nụ cười rạng rỡ, lẽ nào là Im Yoona?
"Cô câm rồi à?" thấy cô không trả lời, Yoona mất kiên nhẫn chế giễu.
Người này tính cách có vẻ không tốt lắm, thảo nào mỗi lần umma về nhà đều mang vẻ mặt bị giày vò đến bơ phờ.
"Cô là ai?" lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Yoona, nói chuyện với Yoona, tâm trạng Yoonhyun có chút phức tạp.
Có chút phấn khích, có chút hân hoan, như đứa trẻ nỗ lực để được khen ngợi, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn lúc bình thường mấy phần.
Giọng nói trẻ con khiến Yoona hơi sững người, Yoona nhìn lại điện thoại một cái, nhíu mày hỏi: "Cháu là ai?"
"Cháu là Seo YoonHyun."
Giọng nói trong trẻo non nớt khiến tâm trạng phiền não của Yoona lập tức thoải mái lên rất nhiều.
"Bảo chị cháu ra nghe máy." Biết đối phương là trẻ con, giọng điệu của Yoona trở nên nhẹ nhàng hơn, nhóc này họ Seo, Seohyun cũng còn trẻ, Yoona tất nhiên nghĩ đây là em cô.
Trong lòng bất tri bất giác khinh bỉ, nhìn xem, đứa bé này lễ phép biết bao, giọng nói nghe mà khiến người ta thoải mái, cùng một mẹ sinh ra sao mà khác xa nhau đến vậy.
"Chị gái?" Yoonhyun kéo dài giọng, khẽ cười, đây là người ta nói chứ không phải nhóc nói nhé, nhóc chỉ không phản bác mà thôi.
Pháp luật không quy định, nhất định phải phản bác sai lầm của một người khi người đó nói ra trước.
Cửa nhà tắm bật mở, Yoonhyun cười nói: "Cô chờ một lát."
"Yoongie à, điện thoại của ai thế?" Seohyun vừa lau tóc vừa hỏi.
"Họ Im ạ."
Tay Seohyun ngừng lại, khăn tắm rơi xuống đất, cô đơ ra như khúc gỗ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Yoona bóp cổ muốn giết cô.
Cô hốt hoảng lao đến cướp lấy điện thoại, bịt lấy ống nói, thản thốt nhìn Yoonhyun.
Yoonhyun mỉm cười, nhún vai, bắt khăn tắm lên giúp cô lau tóc.
Seohyun lo lắng bất an, tim đập dữ dội, bởi vì căng thẳng, giọng của cô hơi run run, "Chủ.... Chủ tịch, có việc gì không ạ?"
"Quảng trường trung tâm, ra đây một lát."
"Vừa nãy...chờ đã, bây giờ đã 10h đêm rồi."
"Một thư ký đúng nghĩa, điều cơ bản nhất phải làm được là gọi lúc nào đến lúc đó."
Yoona nói xong, quyết đoán dập máy, Seohyun bừng bừng nổi giận, chết tiệt, tôi không làm nữa có được không?
"Umma, bình tĩnh."
"Umma, bình tĩnh."
"Yoongie, con nói gì với cô ta?" Seohyun lo lắng bất an, việc gì cô cũng có thể ung dung đối mặt, chỉ có Yoonhyun là khiến cô bấn loạn chân tay.
"Umma, cô ấy nói bảo chị cháu ra nghe máy, con định bảo umma là umma của con, umma liền ra rồi." Giọng nói nhẹ nhàng của Yoonhyun an ủi cô.
Vậy là tốt rồi, trái tim treo tít trên cao của Seohyun cuối cùng cũng rơi xuống, có cảm giác nguy hiểm như bước hụt chân trên miệng vực lại được kéo lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro