Famtomas ?????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I - Buổi tắm của công chúa Sonia

Bốn tháng trôi qua kể từ ngày ông Etienne Rambert được Toàn Đại Hình Cahors tha bổng, một sự trắng án giật gân gây bao trấn động.

Nhưng rồi dư luận công chúng cũng nhạt dần mặc dù đã theo dõi vụ án rắc rối của lâu đài Beaulieu khá sát sao và cũng hầu như đã quên hẳn vụ ám sát huân tước Beltham, một tội ác vẫn chưa được giải thích…

Chỉ có Juve là không để cho mình lãng quên trong khi phải lo toan bao công việc hàng ngày.

Juve vẫn tiếp tục giám sát những khu phố nghèo khổ đầy bí hiểm của Paris, nghiên cứu các thảm kịch xảy ra hàng ngày làm vấy máu thành phố thủ đô của nước Pháp.

Bề ngoài làm ra vẻ không hoạt động gì nhưng thực ra ông vẫn rình rập theo dõi những thủ phạm đã gây nên những vụ án mạng làm ông bối rối nhất từ trước tới nay!...

Lức này là cuối tháng sau, thời gian mà Paris từ đầu xuân đầy rẫy những khách du lịch, nay bắt đầu trở nên vắng vẻ dần.

Tại khách sạn Royal-Palace nơi tập trung đông khách tứ phương mà bề mặt mở ra đến hai trăm mét và góc của nó chính là góc của Quang trường Ngôi Sao, mọi hoạt động đang đà sôi nổi. Tất cả mọi nhân viên đều chạy tới chạy lui trong cách phòng khách ở tầng trệt, trong những gian sảnh ngay cửa ra vào...

Đây là giờ mà khách ở tại khách sạn Royal-Palace đi dự dạ hội buổi tối hoặc xem hát về vì thế cho nên trong cách tiền sảnh của khách sạn rộng lớn này xuất hiện một hàng người bất tận gồm các ông mặc đồ đen, thanh niên trẻ mặc lễ phục buổi tối và các bà lịch sự trong những chiếc áo hở cổ.

Một chiếc ô tô tuyệt đẹp đỗ dưới hàng cột.

Trưởng nhân viên khach sạn, ông Louis, trân trọng cúi chào như ông vẫn thường làm trước các khách hàng nổi tiếng:

- Dạ thưa bà công chúa đã về đấy ạ? – Ông nghiêm trang lễ phép hỏi.

Bà khách khẽ gật đầu khẳng định một cách dễ thương, thế là ông Louis lệnh ngay cho một người hầu:

- Gọi thang máy cho bà công chúa Sonia Danidoff!...

Vài phút sau, sự xuất hiện thanh lịch mà tuy chỉ thoáng qua ở tiền sảnh cũng đủ gây xáo động cho mọi người, biến mất sau cánh cửa thang máy đi lên những tầng trên.

Công chúa Sonia Danidoff là một khách hàng quan trọng của Royal-Palace, chỉ một mình nàng chiếm trọng cả một căn hộ gồm bốn phòng lớn ở tầng ba.

Sự thực thì nàng công chúa, trên cả hai cương vị của mình, đều đáng được tận hưởng một sự xa hoa như thế. Không những của cải của nàng bạt ngàn, nàng lại còn thuộc gia đình cao quý bậc nhất thế giới, bởi vì, do cuộc hôi nhân với ông hoàng Danidoff, nàng đã trở thành chị em con chú con bác ruột với hoàng đế nước Nga.

Mới khoảng ba mươi tuổi, công chúa Sonia không những xinh mà còn đẹp là khá. Đôi mắt xanh tạo nên sự tương phản đặc sắc và hấp dẫn với bộ tóc đen nhánh được tết lại thành những bím dày bao quanh khuôn mặt.

Là người thuộc giới ăn chơi thương lưu mỗi năm nàng ở Paris ít nhất sáu tháng, và bao giờ cũng ở khách sạn Royal-Palace theo mốt Mỹ, đây là khách sạn quen thuộc được nhiều người biết tới trong các phòng khách hào hoa nhất Paris.

Đức hạnh của nàng thì không chê trách vào đâu được; những kẻ noi xấu không tìm cách gì phê bình được nàng trên phương diện này đành chuyển hướng việc nàng luôn tới Paris thành mục đích chính trị; chắc hẳn nàng có vai trò bí mật nào đó... Tuy nhiên không ai xác minh được điều này.

Vào tới căn hộ, nàng lướt qua phòng khách lớn, vào ngay phòng ngủ, bật luôn hai công tắc điện làm cả văn phòng sáng trưng.

- Nadine! - Nàng gọi bằng giọng trịnh trọng.

Một cô gái đột nhiên tỉnh dậy, vọt ra từ chiếc đi -văng thấp ẩn trong góc phòng.

- Nadine! - Công chúa ra lệnh. - Bỏ áo măng-tô ra cho ta và gỡ tóc giùm ta, ta mệt lắm.

Trong khi khoác lên vai bà chủ một chiếc áo mặc trong nhà rộng thùng thình, cô hầu gái mạnh dạn nói:

- Tối nay không nóng mấy công chúa nhỉ?

Nadine là một cô bé vùng Circascie (vùng bắc Caucase), dáng mảnh dẻ, nhanh nhẹn, tóc nâu, đôi mắt sâu thẳm trong đó lấp lánh một ngọn lửa u buồn.

Công chúa sốt ruột. Nadine đang ngủ trong khi chờ bà chủ có lẽ bị đánh thức đột ngột nên tay chân cứ lóng ngóng, hai ba lần làm công chúa phải kêu lên:

- Cẩn thận chứ nào!

Lại một cử chỉ hậu đậu nữa của cô tớ gái làm bà chủ bực mình; công chúa không kịp suy nghĩ lấy bàn tay dài và khô lướt nhẹ vào má cô hầu.

Nadine đỏ mặt nhảy ra sau, hai mắt đầy phản kháng

- Con không muốn bị đánh! - Cô ta kêu lên, trong khi công chúa nạc nhiên nhìn chăm chăm vào cô ta.

- Nadine, - công chúa ra lệnh, - quỳ xuống xin lỗi ta không ta đuổi!...

Nadine vâng lời, hối lỗi quỳ xuống chân công chúa, công chúa hài lòng, nâng cô ta dậy bằng một cử chỉ thân thương:

- Thôi được rồi, ta không giận con đâu, thôi không cần con nữa, để ta một mình.

Nhưng Nadine, xấu hổ vì đã để mình đi đến hoạt động phản kháng vừa qua, nài nỉ:

- Để con cởi quần áo cho bà đã...

- Không, - công chúa nói, - lên buồng ngủ đi, muộn rồi.

Rồi bỗng thay đổi ý định, nàng đưa tay lên trán như để làm dịu bớt chứng đau dây thần kinh rồi nói tiếp:

- À thôi, có lẽ đi tắm một cái ta sẽ đỡ mệt, vào chuẩn bị cho ta...

Mười phút sau cô tớ gái ra gọi bà chủ đang đứng mơ mộng ở ban công và bằng một bộ điệu khúm núm hôn rất nhanh mấy ngón tay chủ, thì thầm:

- Xong rồi ạ, tất cả đã sẵn sàng.

Vài phút sau, công chúa Sonia Danidoff, áo quần đã cởi bỏ một nửa, chuẩn bị đi vào phóng tắm bỗng trở lại giữa phòng ngủ mà mình vừa bước ra.

- Nadine, - nàng gọi, - còn đấy không con?

Không có tiếng trả lời.

- Ta mơ rồi, - công chúa nói, - hình như ta nghe tiếng chân bước...

Công chúa soát nhanh lại một lượt căn phòng, liếc ra ngoài phòng khách sáng đèn rực rỡ, trở lại giường ngủ kiểm tra lại bảng các loại chuôn cho phép gọi các nhân viên khác nhau tỏng khách sạn cũng như các đầy tớ riêng, thấy ổn cả bèn yên tâm đi vào phóng tắm, cởi bỏ nốt quần trên người, nhấn mình vào làn nước phảng phất hương thơm...

Sonia Danidoff, phía sau được một bóng đèn mờ tỏa ảnh sáng dìu dịu chiếu tỏ, khoan khaois thấy đỡ mệt hẳn đi. Bỗng dưng một tiếng sột soạt đâu đó khiến nàng giật mình, nàng đứng dậy khỏi bồn tắm, quay mình lại nhìn không thấy gì hết.

Nàng tự nhủ:

- Ta căng thẳng thần kinh quá rồi!

Rồi nàng mở một quyển sách ra độc. Chợt bên tai nàng vang lên một giọng lạ lùng, tinh nghịch. Một người nào đó đứng sau nàng đọc to lên dòng chữ nàng vừa đọc xong.

Sonia Danidoff chưa kịp thốt một tiếng kêu, làm một cử chi, thì một bàn tay mạnh mẽ đã bịt lấy miệng nàng, một bàn tay khác nắm chặt cổ tay nàng ngăn nàng nhấn nút chuông gắn ngay trên tường phía trên bồn tắm giữa các vòi nước.

Sonia Danidoff tưởng ngất đi đến nơi, nàng đã tính đến một cơn sốc khủng khiếp, một khẩu súng lục gí vào nàng nhằm giết chết nàng. Nhưng bàn tay trên miệng nàng lỏng dần ra, cảnh tay nàng cũng đỡ bị giữ chặt, con người vô hình và bí ẩn kinh, kẻ đã làm nàng hết hồn đến thế, đi vòng quanh bồn tắm ra đứng trước mặt nàng.

Nàng công chúa khiếp vía ngắm nhân vật đáng sợ:

Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc cực kỳ lịch sự; bộ lễ phục buổi tối cắt rất khéo, chứng tỏ người khách kỳ lạ này không phải bọn bẩn thỉu trong các kha nhà lụp xụp của Paris mà Sonia Danidoff đã đọc qua mô tả trên sách báo.

Hai bàn tay người ấy trắng muốt, được chăm chút sạch sẽ; con người sang trọng mang một bộ râu đen lớn tỏa hình cánh quạt, đầu hơi hói trên vầng trán đã sẵn cao. Tuy nheien Sonia Danidoff không khỏi lấy làm lạ vì cái đầu to một cách thô thiển của người lạ mặt đồng thời nhận ra mặt hắn có nhiều vết nhăn ở hai bên thái dương...

Sonia Danidoff, không thốt nổi một lời, đôi môi run rẩy, theo bản năng nàng lại cố đứng lên định bấm vào chuông điện, nhưng bằng một cử chỉ nhanh và mạnh kẻ lạ mặt giữ lấy vài nàng ngăn nàng thực hiện ý định của mình rồi mìm một nụ cười bí hiểm.

Với vẻ hào hoa phong nhã không lấ gì làm chắc là như vậy thật, hắn thì thầm:

- Trời ơi! Bà đẹp quá!

Sonia Danidoff đỏ mặt và cảm động, lại đắm mình xuống bể tắm. Gắng nén xúc động, nàng hỏi:

- Ông là ai, ông muốn gì? Không trốn ngay đi tôi gọi người đến bây giờ...

- Tốt nhất là bà đừng kêu!... Kêu là chết. - Kẻ lạ mặt gay gắt ra lệnh. Rồi thoáng một nụ cười mỉa mai hắn bảo: - Bấm chuông thì khó lắm, bà thẹn thùng đến thế kia mà... phải đưa tấm thân ra khỏi nước tắm này... với lại tôi không cho... mặc dù ngắm bà tôi sung sướng xiết kể...

Công chúa nghiến răng lại ngắt lời:

- Nếu ông muốn lấy tiền, lấy đồ trang sức, thì lấy đi. Rồi biến!...

Người đàn ông liếc nhanh mấy chiếc vòng, nahanx công chúa để trên xích đông bên cạnh trước khi tắm.

- Mấy thứ trang sức này thì cũng được đấy, nhưng cái nhẫn mặt đá kia khá hơn kìa!

Hắn kéo bàn tay công chúa về phía mình, siết chặt nó rồi ngắm nghĩa món trang sức công chúa đeo trên ngón nhẫn của nàng.

Bàn tay công chúa run lên.

- Bà đừng lo, - hắn khuyên, - ta cùng nhau truyện trò một chút nếu bà muốn!

Rồi nghỉ một lát hắn nói thêm:

- Đồ trang sức còn gì là hấp dẫn khi mắt đi tính cách của mình, tôi muốn nói khi nó không gắn liền với người đeo nó. Ngược lại chiếc vòng đeo tay siết lấy côt tay, chiếc vòng đeo cổ ôm lấy cái cổ, cái nhẫn vừa khít vào ngón tay...

Công chúa Sonia Danidoff, trắng nhợt như một xác chết, không hiểu kẻ đến thăm bí ẩn này muốn đi đến đâu hãi hùng từ chối:

- Ấy chiếc nhẫn này không tháo ra được đâu, nó quá khít chặt vào ngón tay mất rồi...

Người đàn ông mỉm một nụ cười cay độc:

- Xin trả lời vào công chúa là tháo ra chẳng khó khăn gì, ai muốn chiếm được của bà món trang sức này chỉ có một việc đơn giản là...

Hắn thờ ơ thò tay vào túi áo gi-lê giấy một con dao cạo nhỏ, mở ra, đơn đi đưa lại trước mắt công chúa lưỡi dao sắc lấp lánh khiến nàng công chúa sợ đến rùng mình không hiểu thế nào, hai mắt như điên dại.

- Một người khéo tay, - hắn nói - tiện ngón tay đeo một vật quý giá như thế này chỉ vài giây chứ mấy, lưỡi dao sắc như thế cơ mà...

Rồi, trong khi công chúa giật nảy mình phát khiếp thì giọng hắn lại dịu ngọt:

- Đừng sợ hãi quá thế, tôi đâu phải loại trộm tầm thường ở khách sạn, hoặc trộm thượng hạng, kẻ cướp đường? Ôi, thưa công chúa, chẳng lẽ bà có ý nghĩ ấy! Bà không biết bà quá đẹp, khiến người ta có những say mê mãnh liệt đưa đến hành động bất thường nhất?

Giọng người đàn ông thực thà, đôi mắt sáng lên ánh tôn kính chân thành đến nỗi công chúa phần nào yên tâm:

- Nhưng, - nàng hỏi, - tôi có quen ông đâu?...

- Càng hay chứ sao, - người đàn ông trả lời vừa kéo một chiếc ghế thấp lại gần rồi ngồi xuống, từ lục này ra vẻ thân thuộc, tỳ tay vào thành bồn tắm, - ta vẫn có thời gian làm quen với nhau kia mà. Tôi biết bà là ai, thế là đủ!

- Thưa ông, - Sonia Danidoff ngắt lời, càng yên tâm nàng càng nổi giận, - tôi không hiểu ông nói đùa hay nói thật nhưng thái độ của ông vô cùng ghê tởm...

- Nó chỉ độc đáo thôi thưa công chúa, và tôi tin rằng nếu để người ta giới thiệu tôi với bà tại một trong số vô vàn phòng khách mà tôi và bà thường lui tới hẳn bà chẳng đoái hoài đến tôi làm gì; nhưng với kiểu nhìn tôi đăm đắm như thế này hẳn từ nay trở đi không một chi tiết nào trên khuôn mặt tôi còn xa lạ với bà nữa và tôi chắc chắn dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa bà sẽ nhớ mãi kỷ niệm này.

Công chúa Sonia cố mỉm miệng cười và lấy lại tự chủ, nàng tự hỏi không hiểu tên này là loại nào mà mình phải dây với đây.

Hình như người đàn ông đọc được ý nghĩ của nàng, đến lượt hắn mìm cười:

- Thưa công chúa, tôi mong bà tin cậy tôi hơn, sự việc như vậy sẽ thu xếp tốt hơn nhiều.

Và, thấy công chúa tỏ cử chỉ phủ nhận:

- Vậy là, - người đàn ông nói, - đã năm phút nay bà không cố gọi chuông nữa, đấy là một tiến bộ... Hơn nữa, xem ra chẳng hay ho gì nếu như bà công chúa Sonia Danidoff, vợ của vị đại nội đại thần, chị em họ với hoàng đế quốc Nga, lại gọi tất cả bọn kẻ hầu người hạ của khách sạn đến coi bà phô tắm thân lộ liệu trong bồn tắm trước mặt một người đàn ông mà bà không hề quen biết!...

Nàng công chúa tỏ ý phản kháng, người đàn ông nói tiếp:

- Tiếng vang của sự kiện kỳ quặc này thế nào chẳng đến tai ông hoàng Danidoff.

- Nhưng, - người đàn bà khốn khổ van nài, - ông bảo cho... làm sao ông vào được nơi đây?

- Đó không hải vấn đề, - kẻ kia đáp - vấn đề đặt ra bây giờ là làm sao tôi ra khỏi đây... bởi vì, bà biết không, tôi đâu thô lỗ muốn kéo dài cuộc gặp mặt này, chỉ vinh dự xin bà cho phép được gặp một buổi chiều nào đó trong tương lai?...

- Chà, thí dụ như...

Nhưng người đàn ông đã quay đầu và bằng cử chỉ tự nhiên nhất trên đời thò tay vào trong bồn tăm lôi ra chiếc nhiệt kế ra, đây là chiếc nhiệt kế đặt trên một miếng phao bằng li-e nổi trên làn nước tỏa hương.

- Ba mươi độ bách phân, - hắn đọc lên, - nước nguội rồi đây, phải mau ra thôi công chúa ạ...

Sonia, sững sờ, không hiể nên cười hay nên giận.

Kẻ lạ mặt muốn chinh phục nàng bằng phương pháp độc đáo này vì hắn nghĩ làm thế sẽ chắc ăn hơn?...

- Ra khỏi đây?

Người đàn ông lắc đầu.

- Xin làm ơn, - nàng càng nài nỉ, - xin hãy thương một người đàn bà lương thiện.

Hắn có vẻ suy nghĩ.

- Kể ra cũng khó nghĩ, - hắn thì thầm, - giờ ta phải quyết định nhanh cho bà khỏi bị lạnh... Ồ, đơn giản thôi công chúa ạ... Bà biết rõ chiếc áo khoác mặc trong nhà của bà treo ở chỗ nào trong phòng tắm này, tôi sẽ tắt đèn, và chắc bà sẽ mò mẫm với được nó, trong bóng tối bà khỏi phải thẹn thùng ngượng ngập gì...

Thế là hắn đến đến chỗ công tắc để tắt đèn nhưng đột ngột lại quay lại bồn tắm.

- Tôi quên mất nút chuông tai hại này, nhỡ ra bà vô ý nhấn nó rồi sau đó lại hối tiếc thì sao?

Để thể hiện suy nghĩ bằng hành động, tên lạ mặt lấy dao cạo cắt phăng hai sợ dây điện ở cách khá xa mặt đất.

- Thế là hết đường! - Hắn nói. - Nhưng còn hai sợi dây điện chạy dọc bên tường kia, chúng chạy tới đâu nhỉ? Chi bằng cẩn tắc vô áy náy... Ngộ nhỡ một dây chuông nữa thì sao?

Tên lạ mặt lại đưa lưỡi dao ra, cúi xuống cắt nốt hai dây điện ấy, nhưng lưỡi dao vừa chạm tới dây dẫn, một ngọn lửa rùng rợn lóe lên, hắn vội nhảy ra sau, vứt lưỡi dao đi.

- Mẹ kiếp, - hắn lẩm bẩm, - bà thích nhé? Tôi bị bỏng tay nặng đây này, hẳn là dây đèn rồi!

Và thấy Sonia Danidoff vẫn chăm chăm nhìn hắn một cách lo ngại, hắn tiếp:

- Yên tâm, tôi còn một tay lành, thừa sức tắt đèn.

Và hắn tiến đến chỗ công tắc.

Sonia Danidoff đứng dậy trong bồn tắm giờ cảnh tay sờ soạng theo một vòng cung. Chẳng thấy gì cả. Nàng đành bước một chân ra khỏi bồn tắm, rồi chân kia, nhảy vọt đến chiếc ghế trên đó nàng đã vứt chiếc áo khoác mặc trong nhà, lóng ngóng mặc vào người, đi dép vào, đứng im một giây rồi quyết định rất nhanh: ra bật đèn.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Tên lạ mặt không còn ở trong phòng tắm nữa.

Sonia Danidoff đi về phía phòng nàng... Đầu kia phòng hắn đang cười với nàng!

- Công chúa, bà thấy tôi lịch sự chưa nào, đâu để bà lúng túng khi từ bồn tắm bước ra?

- Thưa ông, - Sonia Danidoff nói, - kiểu đùa của ông, xin thề với ông là đã kéo dài quá lâu rồi đấy. Mời ông đi cho! Tôi muốn thế!

- Tôi muốn thế? - Người đàn ông lặp lại. - Đây là một cách nói mà người khác ít khi dùng với tôi. Nhưng tôi tha cho bà, vì bà không biết. Quả tôi quên chưa kịp tự giới thiệu. Xin lỗi đã vô tâm. Mà bà đang nghĩ đến cái gì vậy?

- Công chúa Sonia Danidoff hầu như nghe một cách đãng trí kẻ lạ mặt nói dông nói dài những lời nghe phát bực mình. Một cảm giác mới hầu như bóp nghẹt tim nàng, một mối lo ngại, một mối nghi ngờ khiến nàng thất thần!

Giữa nàng và tên lạ mặt bí hiểm là một tủ bàn giấy nhỏ trên có đặt một khẩu súng lục xinh xinh nam xà cừ mà Sonia Danidoff luôn cầm theo mình ban đêm khi đi ra ngoài. Công chúa sủ dụng rất thuần thục vũ khí này.

Sonia tự hỏi: chỉ cần nàng nắm được nó sẽ dễ dàng bắt kẻ lạ mặt kia phải tuân lời.

Nàng cũng biết ở trong tủ bàn giấy mà nàng hé mở đó có cái ví trong đầy những tờ bạc tổng cộng 120 ngàn franc mà nàng để vào đó trước khi tắm. Sáng nay nàng vừa rút từ két khách sạn ra số tiền đó để sáng mai thanh toán những món đã đến hạn. Không biết chiếc ví còn trong ấy không, biết đâu đây chỉ là một tên lưu manh tầm thường thì sao?

Như đọc được ý nghĩ công chúa, tên lạ mặt bảo:

- Công chúa ạ, bà có ở kia một vật để bày chơi mà ít khi người ta bắt gặp trong phòng một phụ nữ!

Người đàn bà trẻ bước về một bước về phía tủ bàn giấy: tên lạ mặt lập tức nhảy đến đó cướp lấy khẩu súng lục!

Sonia Danidoff làm một cử chỉ kinh hoàng trong khi người đàn ông trấn tĩnh nàng:

- Công chúa đừng sợ, không bao giờ tôi muốn hại bà; chỉ ít phtus nữa thôi, tôi sẽ sung sướng nộp lại bà vũ khí này; xin phép bà cho tôi biến nó thành ra vô hại đã...

Chỉ trong một giây hắn đã khéo léo nhấc ra sáu viên đạn trong ổ đạn, rồi bằng một cử chỉ lịch thiệp, hắn đưa thứ vũ khí không còn nguy hiểm ấy nữa cho nàng công chúa kém theo những lời hóm hỉnh sau:

- Xin bà đừng cười tôi thận trọng một cách quá đáng, dễ xảy ra tai nạn như chơi ấy chứ!

Công chúa cố làm sao đến gần tủ bàn giấy xem cái ví còn ở đó không nhưng tên lạ mặt luôn cản đường nàng. Hắn ra sức mỉm cười, ra sức làm những cử chi thân thiện, tuy nhiên vẫn không rời mắt khỏi Sonia Danidoff lấy một phút.

Đột nhiên hắn rút dodognf hồ:

- Hai giờ sáng rồi! - Hắn nhận xét - Nhanh gớm! Công chúa ạ, tôi không muốn lạm dụng bên bà lâu hơn nữa... Tôi phải đi thôi!

Và chẳng thèm chú ý đến tiếng thở dài nhẹ mình của công chúa, hắn nói tiếp với giọng trên sân khấu:

- Tôi không đi qua cửa sổ như một tình nhân, cũng không qua ống khói lò sưởi như một tên trộm, cũng không qua cánh cửa bí mật ẩn sau tường như bọn cướp trong truyện cổ tích, mà như một con người lịch sự tới chào thăm người đàn bà duyên dáng nhất thế giới: qua cửa ra vào!

Kẻ lạ mặt làm một cử chi như ra đi nhưng trở lại:

- Bây giờ bà làm gì đây, hả công chúa? - Hắn hỏi - Câu hỏi của tôi có thể hơi tò mò tuy nhiên tôi vẫn cần phải biết; bởi vì biết đâu sau khi tôi đi bà phát hiện ra chuyện chẳng lấy gì làm hay ho khiến bà nảy ác tâm? Không cần biết đi đến scandal ra sao, tôi vừa quay đi bà kêu ầm lên goi mọi người thfi sao?

Công chúa theo bản năng nhìn vào chiecs tủ bàn giấy hé mở, hẳn là trong đó không còn cái ví nữa rồi!

Làm gì đây?

- Này đây! - Người đàn ông kêu lên, phá tan im lăng, làm cho Sonia Danidoff bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ. Hắn nói: - Đầu óc tôi để đâu rồi nhỉ? Công chúa ơi, vừa nãy tôi quên tự giới thiệu...

Hắn móc một danh thiếp từ trong túi ra:

- Công chúa ơi, - hắn nói thêm, vừa tiến đến chiếc tủ bàn giấy, - bà chịu khó để tôi nhét tấm danh thiếp này vào khe tủ bàn giấy ngay cạnh đây nhé!

Trong khi công chúa thốt lên một tiếng nghẹn ngào, người đàn ông nhìn nàng như ra lệnh, hắn nói luôn nhằm thực hiện kế hoạch vừa tuyên bố:

- Và bây giờ, - tên lạ mặt nói tiếp, tiến về phái nàng công chúa mà hắn ép phải giật lùi tới tận gian tiền phòng bên cạnh hành lanh, - bà là con người lịch thiệp tao nhã, phải đưa khách ra tận cửa chứ!

Rồi đổi giọng, hắn ra lệnh:

- Từ lúc này trở đi, im lặng, không một hành động, không một tiếng kêu, cho tới khi ta ra khỏi đây, nếu không ta giết!

Cố sức không để bị ngất, Sonia Danidoff đi ra tiền phòng dưới ánh mắt mê hoặc của tên lạ mặt, nàng từ từ vặn khóa, mở cửa cho hắn lách ra, một giấy sau hắn đi mất.

Nhảy vào phòng, Sonia Danidoff ấn tất cả các chuông có trong phòng và vốn là người nhanh trí nàng điện thoại ngay xuống cửa khách sạn:

- Không được cho ai ra khỏi đây, họ vừa ăn trộm của tôi!

Rồi ngón tay nàng ấn mạnh vào nút chuông cấp cứu khiến tiếng reo thảm khốc vang rền trong phòng những người canh đếm vốn có ở từng tầng khách sạn một, chuoogn này kêu rú lên rất kinh khiếp chỉ dùng trong những ca đặc biệt.

Trong hành lang ầm ào cả lên những tiếng động, những giọng nói, công chúa biết người ta chạy đến cứu nguy, nàng chạy ra tiền phòng mở cửa.

- Ngăn nó lại!... Ngăn nó lại!... - Sonia Danidoff gào lên. - Hắn vừa đi ra, lâu đen, vận bộ xi-mô-king...

(Trong khi đó, ở nơi khác)

- Anh đi đâu vậy? Có chuyện gì thế? - Người gác cổng ở trong phòng trực đầu gian cảnh sát công hỏi.

Một thanh niên từ thang máy ra:

- Tôi không biết, - anh ta nói, - có trộm trong khách sạn, Người ta đang kêu ở đằng kia kìa!...

- Không phải ở tầng anh à?... - Người gác cổng hỏi - Anh ở tầng mấy?

- Tầng hai...

- Được rồi! - Người gác cổng bảo - Họ kêu ở tầng ba. Anh chạy lên xem đi, xem có chuyện gì?

Quay gót anh thanh niên lực lưỡng mặt mày nhẵn nhui, tóc hung đỏ, lại lên thang gác mà anh ta vừa đi xuống.

Anh ta lên tầng ba, thang máy dựng lại ngay cửa phòng công chúa Sonia Danidoff, bà ta đang đứng ở cửa, Muller, người canh đêm đang trấn an bà. Bà công chúa máy móc lật lên lật xuống các ngon tay tấm danh thiếp màu trắng mà người khách kỳ lạ để lại vào chỗ chiếc ví đựng 120 ngàn franc; dĩ nhiên trên danh thiếp không in một cái tên nào.

Hai anh hầu phòng phụ trách tầng đi gõ cửa từng phòng một trên tầng ba và gọi các đầy tớ khác ra hết từ phòng phục vụ.

- Thế nào? - Ông Muller hỏi anh chàng tóc hung vừa ra khỏi thagn máy, mà ông không quen mặt - Anh ở đâu tới ấy nhỉ?

- Tối mới vào làm ở tầng hai ạ, - tay hầu phòng đáp, - ông gác cổng cử tôi lên đây xem có chuyện gì?

- Dĩ nhiên là người ta ăn cắp của bà công chúa, - Muller bảo... - Nhưng có lẽ trước tiên phải đi báo cảnh sát đã...

- Để tôi chạy đi thưa ông!

Gần như ngay lúc đó, anh hầu phòng của tầng hai xuống dưới nhà. Anh ta kéo tay ông gác cổn, giật điện thoại khỏi tay ông ta:

- Mở cửa cho tôi ngay ông ơi, cho tôi chạy đến Sở cảnh sát...

Người gác cổng vội vã mở cửa khách sạn...

***

Một tiếng kêu hoảng hốt thét lên từ tầng năm . Những người trên đó, ngạc nhiên thấy cái thang máy đi lên dừng lại không ai bước ra, mở cửa thang máy ra thì trong thang máy một đống quần áo với một bộ râu, một bộ tóc giả!

Hai bà hầu phòng ngớ người cùng một cậu bồi chạy việc ngắm kỹ các đồ lề nói trên, chua nghĩ đến việc báo cáo lãnh đạo khách sạn việc phát hiện này ngay.

Trong lúc đó, người ta đánh thức ông Louis, phụ trách nhân sự. Ông này chẳng hiểu mô tê gì khi nghe cấp dưới báo cáo không đầu không đuôi do quá sợ hãi, mặc vội quần áo chạy theo những mê lộ của khách sạn lên tới hành lang tầng ba. Giữa đường ông bị bà nam tước Van Den Rosen, một trong những khách hàng lâu đời nhất của khách sạn, một bà góa đứng tuổi, đứng lại và rên rỉ với ông:

- Ông Louis ơi! - Bà này nức nở như lả xuống đất. Người ta vừa lấy trộm của tôi chiếc vòng nam kim cương tôi để trên bàn trong hộp tư trang trước lúc tôi xuống ăn cơm rồi!

Ông Louis sững sờ hết cả người không tìm được từ nào để trả lời, hơn thế nwuax ông Muller lại chạy tới báo tin cho sếp:

- Nó vừa trấn cái ví của công chúa Sonia Danidoff nhưng tôi đã cho đóng cổng khách sạn lại rồi, không thằng nào thoát được...

Bà công chúa Sonia Danidoff lại gần ông Louis và cung cấp thêm các thông tin cho ông...

Đúng lúc đó hai bà hầu phòng từ tầng năm xuống, mang theo các quần áo, bộ râu giả và bộ tóc giả tìm thấy trong thang máy, hai bà đặt tất cả xuống đất. Trong khi ông Louis ngày càng ngơ ngác không hiểu gì về những diễn biến xảy ra quá nhanh trước mắt ông, ông Muller chợt nghĩ ra nắm lấy cánh tay sếp.

- Ông Louis, thằng hầu phòng mới ở tầng hai là thằng nào vậy?

Vừa vặ lúc này một hầu phòng xuất hiện ở cuối hành lang, đây là một người đã đứng tuổi tóc hói và bạc trắng, ông ta từ từ đi lại.

Ông Louis trông thấy ông ta.

- Thì đây, ông này chứ ai, tên là Arnold. - Ông Louis không hiểu tầm quan trọng của vấn đề, nhìn ông Muller đáp.

- Thôi chết rồi trời ơi! - Muller gào lên... - Còn thằng trẻ trẻ tóc hung?!

- Thằng nào? - Ông Louis lại hỏi, lắc đầu ra hiệu không hiểu người mà ông Muller muốn nói là ai...

Ông Muller vội ba chân bốn cẳng chạy xuống cửa khách sạn.

- Có ai đi ra không? - Ông lo lắng hỏi người gác cổng.

- Làm gì có ai ạ! - Ông này trả lời. - Trừ ra, dĩ nhiên, anh chàng hầu phòng ở tầng hai mà ông sai ra Sở cảnh sát...

- Thằng tóc hung ấy à?

- Vâng, tóc hung, - ông gác cổng điềm tĩnh trả lời.

Trong khi đó công chúa Sonia Danidoff nằm trong chiếc ghế bành thấp có nệm, đang được Nadine, cô gái vùng Circascie săn sóc, tay công chúa vẫn cầm tấm danh thiếp tên trộm bí ẩn để lại, kẻ đã khéo léo nẫng gọn của nàng cả một gia tài!

Dần dần nàng tỉnh táo hẳn tuy nhiên vẫn còn nhìn đi nhìn lại tấm danh thiếp như bị mê hoặc. Nhưng lần này đôi mắt ngơ ngác của nàng trợn tròn lên vì kinh ngạc. Trên tấm các, suốt từ nãy đến giờ vẫn trắng tinh, bỗng hiện lên mờ mờ một hàng chữ, và công chúa đọc thấy:

"Fan... tô... mas!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro