[Fan-Fiction] [YunJae] No Name (Chap 1 ~ 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[FANFIC] No Name

Author: Chan Sung Hyo

...

Chap 1

Cantin trường Cao trung Sky.

Bàn trong cùng, cạnh cửa sổ.

Có 2 nam sinh.

1 người đang chăm chú vào suất cơm của mình.

Còn một người, tay thìa, tay đũa, huơ huơ trước mặt, miệng thì ba hoa chích choè những chuyện đâu đâu.

-Này Yunho, sáng nay lại có người vấp ngã khi nhìn tôi đấy. Nghe bảo là hot boy khối 10. Hot boy gì chứ? Tôi thấy cậu ta còn không bằng 1/10 cậu chứ chưa tính đến những nam sinh khác đẹp hơn cậu gấp vạn lần...

Người kia vẫn im lặng...

-Tối nay Siwon bên lớp SJ13 có mời tôi đi sinh nhật, cậu nghĩ tôi nên đi không? Tôi nghi ngờ cậu ta thích tôi.

Im lặng.

-Này, tôi đang hỏi cậu đó Yunho!

(vẫn) Im lặng.

-YAH! Jung Yunho!

-Biết rồi! Có điếc đâu, đi thì cứ đi đi.

-Nói thế mà cũng nói được à? 

-Chứ giờ cậu bảo tôi nói sao? Tôi xong rồi đó, cậu ăn nhanh còn về lớp, lát nữa là tiết Lý của thầy Lee, tôi không điểm danh hộ được đâu!

Nói xong một tràng Yunho đứng dậy đi thẳng, để lại con nai vàng ngơ ngác mang tên Kim Jaejoong.

-Người đâu mà khó ưa! Tên Siwon đó muốn gì chẳng lẽ cậu đây không biết? Người ta tôn trọng thì mới hỏi vậy thôi mà cục cằn với người ta, thấy ghét! - Jaejoong dằn mạnh thìa cơm xuống chiếc hộp đáng thương.

-Jaejoong oppa? - một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng cậu.

-Ji Hye? Em làm gì ở đây? - Hoá ra là Ji Hye, em gái Yunho.

-Anh trai em không đi cùng oppa ạ?

-Cậu ấy về lớp rồi? Em muốn tìm cậu ấy sao?

-Dạ, em muốn...

-Cứ nói đi, lát anh chuyển lời cho.

-Oppa bảo với anh ấy... -Ji Hye ngập ngừng - hôm nay là hạn cuối đóng học phí...

-À, bao nhiêu vậy em? -Jaejoong rút ví ra.

-150.000 won ạ. Oppa bảo anh ấy giùm em nhé!

-Này, em cầm lấy đi! - Jaejoong đưa 2 tờ giấy bạc mệnh giá 100.000 won cho Ji Hye.

-Cái này...

-Cứ cầm lấy, lát về anh đòi Yunho sau.

-Dạ, em cảm ơn oppa!

Jaejoong nhìn theo con bé cho đến khi nó khuất dạng sau cánh cửa. Rõ khổ! 2 anh em mồ côi bố, mẹ thì đau yếu. Cả nhà chỉ biết trông chờ vào vài đồng lương thất nghiệp của mẹ và chút tiền từ công việc làm thêm của Yunho. Nhiều lần Jaejoong muốn giúp đỡ nhưng Yunho cứ chối đây đẩy. Người đâu mà ngang dữ! Jaejoong chán nản xách cặp về lớp, cơm còn nguyên đó. Cứ mỗi lần nghĩ đến Yunho trong lòng cậu lại trào dâng một cảm xúc không tên, khiến cậu nhức nhối vô cùng.

Lớp 12 - DB5

-Hey! Thầy vào lớp chưa? - Jaejoong thập thò ngoài cửa lớp, nhấm nháy với Yunho ngồi ngay sát cánh cửa ra vào phía cuối lớp.

-Chưa đâu, vào đi nhanh lên! - Yunho giục.

Jaejoong chạy như bay vào chỗ ngồi, thật may cho cậu khi vừa đặt mông xuống ghế thì giáo sư Lee hầm hầm bước vào lớp. Đặt chiếc cặp xuống bàn, giáo sư lấy sổ ra điểm danh.

-Jung Yunho!

-Có!

-Park Yoochun!

-Có!

-Kim Junsu!

-Có!

-Shim Changmin!

-Có

-Kim Jaejoong!

Cậu hai Kim chợt nảy ra ý định trêu chọc vị giáo sư già khó tính này.

-Dạ có iem...-Jaejoong bịt mũi, giả giọng eo éo như con gái.

-Jaejoong? - giáo sư Lee đẩy gọng kính lên cao, đưa mắt dò xét cả lớp. - Hôm nay hết người để nhờ điểm danh hay sao mà nhờ cả con gái điểm danh hộ thế? Ai vừa điểm danh hộ Jaejoong đứng lên tôi xem!

-Thưa thầy! Hôm nay em có mặt ở đây thì cần gì người điểm danh hộ ạ? - Jaejoong đứng phắt dậy.

-Thế sao tôi vừa nghe thấy giọng con gái?

-Dạ đâu có, giọng em vẫn thế mà! - Jaejoong tỉnh bơ. - Chắc tại thầy già rồi nên nghe lẫn thôi.

-Em... Em dám nói tôi như vậy? Được lắm! Xuống cuối lớp đứng, nhanh! - Giáo sư Lee tức nổi gân xanh. Ông ghét nhất ai nói ông già, kém minh mẫn. Vậy mà hôm nay Kim Jaejoong dám nói thế ngay trước mặt ông, trước mặt rất nhiều người. Nhìn đám học sinh đang rúc rích cười làm ông càng sôi máu!

-Em về chép bài ngày hôm nay 10 lần, tiết sau nộp cho tôi!

-Vâng ạ! - Jaejoong đứng cuối lớp vẫn dương dương tự đắc. 10 lần chứ 100 lần cậu đây cũng chẳng sợ! Rồi sẽ có ối kẻ tự nguyện chép thay cho cậu. Cậu là ai nào? Đại mĩ nhân Kim Jaejoong chứ ai! Bao nhiêu kẻ si mê cậu, cậu chẳng đếm xỉa đến ai. Cậu chỉ chú ý đến một người thôi. Đó là cái tên đầu đất đang ngồi chép bài chăm chú mà quay lưng lại với cậu này!

*veo*

ngắt một bông hoa giả treo trang trí ở cánh cửa, cậu ném về phía Yunho.

-Cái gì? - Dường như biết chắc thủ phạm là ai nên Yunho không quay lại mà đáp luôn.

-Chép bài giùm tôi! - Jaejoong nói với lên.

-Biết rồi! Đang chép này!

-YUNHO! Em muốn xuống đứng cùng Jaejoong cho có anh em đồng đội không?

-Dạ em xin lỗi thầy! -Yunho đứng lên xin lỗi giáo sư Lee đồng thời quay xuống lườm xéo Jaejoong một cái.

Chap 2

Tan học.

-Yunho, đèo tôi về. Đứng cả buổi mỏi chân quá. - Jaejoong lẽo đẽo đi theo Yunho.

-Gọi tài xế riêng của cậu đến đón đi, tôi còn đi làm.

-Tôi đi làm cùng cậu!

-Cậu đi làm? - Yunho ngạc nhiên - Cậu đi phá tôi thì có. Thôi ở nhà đi!

-Không! Tôi muốn đi cùng cậu cơ! - Jaejoong nhảy phóc lên xe Yunho, ôm chặt lấy anh.

-Rồi, tôi thua cậu. Buông tôi ra cái coi. Ôm gì kì quá!

-Có gì mà kì? Ấm mà! - Jaejoong dụi dụi đầu vào lưng Yunho như chú mèo con.

Yunho lắc đầu ngao ngán phóng xe đi, đằng sau anh Jaejoong vẫn không thôi ý định ôm lấy anh.

Bar Mirotic.

-Đến rồi đó, xuống đi! - Yunho quay lại nói với con mèo nhỏ Jaejoong.

-Ồ, là đây hả? Cậu làm gì ở đây?

-Bồi bàn. -Yunho dắt xe vào chỗ để xe của nhân viên.

-Có thế thôi á? Tôi tưởng cậu phải làm nghề gì có giá hơn chứ? Trai bao chẳng hạn.

Có một luồng điện phóng thẳng vào người Jaejoong.

-Giỡn thôi mà, gì mà nhìn tôi dữ vậy? - Jaejoong cười giả lả.

-Cậu cứ liệu hồn đấy! - Yunho quắc mắt. - Đi theo tôi, nhớ đi sát vào, trong này đông người và phức tạp lắm!

-Tôi đâu phải trẻ con chứ? -Jaejoong trề môi.

-Nói nhiều quá, đi thôi! - Yunho cầm tay Jaejoong lôi đi. Anh không để ý rằng có người đang lơ lửng trên không vì hành động này. 

/Cậu ấy cầm tay mình, cầm tay mình kìa. Có phải là một bước tiến không ta?/

Phía trong Bar

-Yunho đến sớm quá vậy? Mĩ nhân nào đây? Người yêu cậu à? - một đồng nghiệp đến bắt chuyện với Yunho. Chưa đến giờ cao điểm nên khách chưa có nhiều, nhân viên thường tranh thủ ăn tối hoặc tán gẫu với nhau.

-Dạ không, bạn học của em thôi ạ! - Yunho lễ phép đáp lại. Câu trả lời của anh khiến ai kia hụt hẫng. 

/Bạn học thôi ư?/

Jaejoong vùng vằng gỡ tay mình ra khỏi tay Yunho. Đáng ghét, cứ đồng ý thì chết ai? Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

-Jaejoong! Đi đâu đấy? - Yunho hét lên.

-Vệ sinh! - Jaejoong đáp cụt lủn. Cậu cần làm gì đó để tỉnh táo. 

Phòng vệ sinh.

*xè*

vặn vòi nước, Jaejoong hất tới tấp nước lên mặt. Nhìn thẳng vào gương, cậu tự cười chính mình. Đại mĩ nhân à? Con nhà giàu à? Cậu mỉm cười khinh bỉ, tất cả những thứ đó để làm gì khi người cậu yêu không yêu cậu? Mọi quan tâm, cố gắng của cậu dành cho người ta để nhận về cái danh "bạn học" trong lòng họ. Có đáng không?

-TAO HỎI MÀY CÓ ĐÁNG KHÔNG? ĐÁNG KHÔNG HẢ JAEJOONG?-Cậu gầm lên giận dữ.

Cậu bật cười một cách đau đớn. Trách ai được chứ? Là do cậu quá ngốc thôi mà. Rửa lại mặt một lần nữa, cậu dùng nước tạo kiểu cho mái tóc của mình. Mở cặp, cậu lấy ra lọ nước hoa xịt lên người. Cởi 2 khuy áo, khoe ra khuôn ngực cơ bắp trắng ngần, sắn tay áo cao hơn một chút. Phải, đây mới là Kim Jaejoong, một Kim Jaejoong chịu chơi chứ không phải một con đỉa luôn bám theo người ta!

Bước ra ngoài với bộ dạng đó Jaejoong lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Bar đã bắt đầu đông khách, không tránh khỏi những ánh nhìn ham muốn đang hướng về phía cậu. Cậu biết điều đó, nhếch mép một cái, cậu tiến về phía quầy batener.

-Whisky đỏ! - Cậu gõ nhịp lên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh.

-Của quý khách đây ạ! - Một ly rượu nhỏ được đẩy về phía cậu. Nhâm nhi ly rượu, cậu tự hứa với mình hôm nay sẽ phải uống thật say, đến khi nào tống được cái tên chết tiệt ấy ra khỏi đầu thì thôi!

-Này cưng, sao ngồi một mình buồn thế? Có muốn ra nhảy với anh không?-một tên nham nhở nào đó đến ve vãn cậu.

-Biến!-Cậu gầm gừ trong cổ họng.

-Sao cưng phũ thế?-Tên đó vẫn không buông tha cậu.

-Có muốn ngày mai mày đi bằng 2 đầu gối không hả?-Uy lực cậu hai Kim bộc phát.

-Đẹp mà chảnh dữ!-tên đó đành cúp đuôi chuồn lẹ.

Cậu cứ ngồi đó uống hết ly này đến ly khác, cũng không rõ là bao nhiêu ly nữa. Mắt cậu đã mờ đi, nhưng cậu vẫn tỉnh. Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn màu nhấp nháy khiến đầu óc cậu quay cuồng. /Yunho, Yunho đâu? Đèo tôi về, tôi muốn về/

-Jaejoong? Cậu làm gì thế này? Sao lại uống rượu? Ăn mặc thế này là sao? - Yunho đặt vội chiếc khay lên bàn mà đỡ lấy Jaejoong. Quản lý vừa yêu cầu anh lên phục vụ trên tầng 2, mấy khách hàng trên đó quay anh như chong chóng khiến anh chẳng còn thời gian mà thở chứ nói gì đến việc để mắt đến cậu. Trong lòng anh nóng như lửa đốt, biết ngay cậu lại gây chuyện mà!

-Yunho, tôi muốn về, đèo tôi về đi! - Jaejoong cầm chặt cổ áo Yunho lắc lư.

-Được rồi, tôi đưa cậu về!

Yunho giao lại công việc cho đồng nghiệp rồi dìu Jaejoong về. /Cái tên ngốc này, đến bao giờ mới khiến tôi hết lo lắng đây? Toàn gây chuyện không đâu!/

Chap 3

Nhà Jaejoong.

-Ưm...ư... - Jaejoong cựa mình trên chiếc giường êm ái. Ánh nắng ngoài kia len lỏi qua những tấm rèm làm cậu chói mắt.

-Aishiiiii! Nhức đầu quá!-Cậu uể oải ngồi dậy, có vẻ nhưng cậu vẫn chưa định thần lại được. Cậu nheo mắt nhìn xung quanh, căn phòng quen thuộc của cậu đây mà. Jaejoong xỏ đôi dép bông vào rồi bước về phía nhà tắm, đầu cậu nặng quá!

-Cậu chủ, sao không ngủ thêm chút nữa đi? Thôi để tôi đi nấu canh giải rượu, tối qua cậu uống gì mà say dữ quá!-Cô giúp việc nói ngay khi cậu mò vào bếp.

Rượu? À đúng rồi, tối qua cậu có uống rượu tại chỗ làm của Yunho, uống nhiều lắm. Nhưng sao cậu lại về nhà được? 

-Tôi về bằng cách nào thế?

-Cậu Yunho đưa cậu về. Cậu ấy còn dặn tôi sáng nay xin nghỉ hộ cậu nữa.

-Đem đồ ăn lên phòng cho tôi nhé!

Jaejoong buồn bã trở về phòng mình./Mày lại làm phiền người ta nữa rồi Jaejoong, chẳng trách người ta ghét mày! Giờ người ta muốn mày nghỉ để khỏi làm phiền người ta đó!/. Dòng suy nghĩ ấy lại khiến hai hàng nước mắt của cậu chảy dài. Nghỉ học cũng tốt, hiện giờ cậu cũng chẳng biết đối mặt với người ta thế nào. 

Bữa trưa, canteen trường Cao trung Sky.

Yunho vừa ăn suất cơm của mình vừa tranh thủ chép bài cho Jaejoong. Không biết bây giờ cậu đã hết say chưa. Rượu mạnh mà uống nhiều dữ vậy, thật chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì nữa.

-Anh!

Có tiếng gọi làm phân tán tư tưởng Yunho.

-Ji Hye? Có chuyện gì không? Nếu không có gì quan trọng thì về nhà nói, anh đang bận!

-Em nói nhanh thôi!-Ji Hye đặt tờ 50.000 won lên bàn nói nhỏ -Đây là tiền thừa, anh cầm lấy trả lại Jaejoong oppa giùm em. Tối qua anh về muộn quá, sáng nay anh lại đi sớm nên em chưa kịp đưa.

-Tiền thừa nào đây? - Yunho ngạc nhiên.

-Thì tiền thừa học phí đó, Jaejoong oppa chưa nói gì với anh sao? Hôm qua em tìm anh nhưng không thấy, em nhờ anh ấy chuyển lời đến anh cho em xin tiền học phí. Anh ấy đưa cho em 200.000 won và bảo sẽ đòi anh sau. Em nộp hết có 150.000 won thôi, đây là tiền thừa, anh phụ vào rồi trả anh ấy giùm em. - Ji Hye giải thích.

-Em lấy tiền của cậu ấy sao?

-Em chỉ vay thôi mà. Anh hai sao thế?

-Thôi không sao, em về lớp đi. Nhớ là đừng bao giờ vay tiền hay nhận bất cứ thứ gì từ Jaejoong biết chưa?

-Vâng, em biết rồi ạ, em xin lỗi.

-Ừ, đi đi.

Yunho thở mạnh một cái, vậy là anh lại mang ơn cậu rồi!

Ring... Ring...

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung lên bần bật, Jaejoong với tay lên tắt nó đi. Cả ngày hôm nay cậu chỉ biết ngủ. Bữa sáng, bữa trưa, bữa điểm tâm chiều đã được cô giúp việc bày cả ra đó mà cậu có thèm động đến đâu. Ăn vào bây giờ chắc cậu ói ra hết quá!

Cốc cốc

-Vào đi!

-Cậu chủ, cậu Yunho đến tìm cậu.

-Bảo cậu ấy về đi, tôi mệt!

-Cho tôi xin 5 phút thôi, không hơn!-Yunho xuất hiện sau lưng cô giúp việc khiến Jaejoong giật mình mà ngồi bật dậy.

-Cô ra ngoài đi, đem giùm tôi 2 ly nước lên đây. -Jaejoong quay sang nói với cô giúp việc.

-Vâng! - cô giúp việc làm theo lời dặn của Jaejoong.

-Có gì nói đi. -Jaejoong không nhìn Yunho nhưng vẫn hỏi.

-Cậu khoẻ chưa? Sao tối qua uống nhiều thế?

-Cậu quan tâm đến tôi sao? - Jaejoong quét ánh mắt lạnh lùng lên người Yunho.

-Cậu nói thế là sao? Bạn bè quan tâm đến nhau là chuyện thường mà!

-Haha... Bạn bè? Ừ, bạn bè! Hết 5 phút rồi đó, cậu về đi! -Jaejoong nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu.

-Cậu giận gì tôi phải không Jaejoong? Nếu tôi có gì làm cậu phật ý thì cho tôi xin lỗi. Jaejoong à!-Yunho lay lay người Jaejoong.

-Chẳng có gì cả, cậu về đi. Tôi mệt!-Jaejoong cáu.

Yunho lặng đi vài giây trước thái độ của Jaejoong. Nhất định cậu đang có chuyện gì giấu anh, nhưng thôi, nếu cần cậu sẽ tự động kể. Xưa nay cậu chưa giấu anh chuyện gì mà.

-Cho tôi xin vài giây nữa thôi, đây là tiền hôm qua cậu cho Ji Hye vay, tôi trả lại cậu. Cảm ơn cậu!-Yunho đặt tiền lên bàn rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. -À, cậu mệt thì cứ nghỉ học đi, tôi chép bài hộ cậu cũng được.

Yunho đi hẳn rồi Jaejoong mới hé chăn ra, nhìn xấp tiền trên bàn mà cậu thấy chạnh lòng. Sự giúp đỡ của cậu người ta cũng không nhận nữa. Cậu đáng ghét đến thế sao? Chưa bao giờ Jaejoong thấy ghét bản thân mình như thế. Cậu cần làm gì đó để giải toả ngay tâm trạng này nếu không cậu tức mà chết mất! Shopping là lựa chọn hàng đầu. Cậu đứng dậy thay quần áo rồi đón taxi đến khu mua sắm gần nhà! Thú vui của cậu lúc chán đời là đốt tiền hoặc than vãn kể lể với Yunho. Tình cảnh bây giờ thì chỉ có đốt tiền là khả dụng thôi.

Chap 4

Trung tâm mua sắm Purple Line.

Jaejoong đẩy xe hàng qua khu quần áo. Mỗi lần rơi vào tình cảnh này cậu lại khuân cả đống quần áo về nhà. Số quần áo cậu mua mà không mặc chắc có khi còn nhiều hơn số quần áo ở đây quá. Bố mẹ chẳng quan tâm gì đến cậu, tối ngày tiệc nọ tiệc kia, cậu có làm gì cũng chẳng ai quan tâm. Hơn ai hết, Jaejoong cần lắm một yêu thương từ ai đó dành cho cậu.

Đi qua khu thực phẩm, cậu chợt dừng lại nghĩ ngợi một lúc. Có nên mua chút gì đó về nấu ăn không nhỉ? Cậu thích nấu ăn lắm nhưng ít có cơ hội thể hiện. Năm cuối cấp nên cậu không ở nhà nhiều, mà có được nghỉ thì cậu cũng đi theo làm phiền Yunho. Nghĩ đến Yunho mới nhớ, dạo này cậu ta gầy quá, thấy xót xót. Cả em gái cậu ta nữa. Cậu biết bây giờ đám con gái cứ thích kiêng khem cho dáng đẹp nhưng cũng cần phải ăn cho đủ chất. Còn mẹ Yunho, dạo này có còn ốm nặng nữa không? Nghĩ một hồi cậu quyết định rẽ vào trong mua chút thức ăn đem đến cho nhà Yunho. Cậu quan tâm đến nhà anh chứ không riêng gì anh. Lý do chính đáng mà!

Kinh...coong...

Cậu bấm chuông cửa nhà Yunho. Trên tay là rất nhiều đồ ăn và mấy bộ quần áo cậu vừa mua. Trời cũng đã nhập nhoạng tối, tiện thể ở lại nấu bữa tối cho mẹ và em gái Yunho luôn. Chắc tối muộn cậu ta mới về, cậu không việc gì phải ngại.

-Jaejoong? Con tới tìm Yunho à? Nó đi làm rồi con ạ. -Mẹ Yunho ra mở cổng. -Vào đây đã con!

-Dạ, con đến chơi với cô và em chứ Yunho thì ngày nào con chẳng gặp. -Jaejoong bước vào căn nhà nhỏ có một mảnh vườn trồng hoa ly trắng ngay lối vào, Jaejoong rất thích khu vườn ấy. Lần đầu đến nhà Yunho cậu đã tự nhủ sau này sẽ chăm sóc cho vườn hoa ấy thật cẩn thận, nhưng giờ thì có lẽ chẳng còn cơ hội ấy nữa. Cậu cười nhạt. Thôi, đặt chuyện ấy qua một bên, cậu đến đây để thăm mẹ Yunho cơ mà. -Cô dạo này vẫn khoẻ chứ ạ?

-Cũng khá rồi con ạ. Dạo này không phải uống thuốc nữa nên cũng đỡ một phần cho Yunho. Con ngồi chơi uống nước, cô đang dở nồi canh trong bếp. Tối nay con ở lại ăn cơm với mẹ con cô nhé, Ji Hye sắp về rồi. Còn thằng Yunho chắc phải 10h nó mới về.

-Dạ! À cô ơi, con có mua chút đồ ăn cho cô tẩm bổ. Để con phụ cô nấu bếp nhé? 

-Aigoo...cái thằng bé này, đến chơi với cô là tốt rồi còn bày đặt quà cáp làm gì nữa!

-Chỉ là tiện đường thôi mà cô. -Jaejoong sắn cao tay áo, năng nổ nhận nhiệm vụ đầu bếp chính cho bữa tối hôm nay.

-Con khéo thật đấy Jaejoong, sau này ai lấy được con là có phước lắm đó! -Mẹ Yunho khen khi Jaejoong trổ tài nấu nướng.

-Cô quá khen, con chỉ làm theo sở thích thôi mà. -Jaejoong khiêm tốn. /Thế mà có người có phước mà không biết hưởng đấy cô ạ!/

-WOW~ mùi gì thơm vậy mẹ? Ơ, Jaejoong oppa? Anh đến chơi à? - Ji Hye đi về là lao ngay vào bếp. Mấy món ăn của Jaejoong thơm quá mà!

-Em đi học về rồi à, em rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi! -Jaejoong cười tươi với con bé.

-YES, SIR!

-Cái con bé này, lớn rồi mà cư xử như con nít ấy! - Mẹ Yunho thở dài - Chẳng biết bao giờ nó mới đảm đang được như con nữa. Cô đau ốm liên miên nên chẳng còn sức mà dạy bảo nữ công gia chánh cho nó nữa.

-Cái đó cứ để từ từ cô à. Em nó còn nhỏ mà! -Jaejoong hoàn thành nốt món ăn cuối cùng.

-Yunho ở lớp nó học hành thế nào con? Cô thấy nó đi làm đến tối muộn mới về, về rồi chỉ kịp tắm là lăn ra ngủ vì mệt. Cô sợ nó mải lo kiếm tiền mà xao nhãng việc học.

-Không sao đâu ạ, cậu ấy vẫn là quán quân trong lớp mà cô. Thầy chủ nhiệm còn nói cậu ấy rất có thể được tuyển thẳng vào đại học Kyung Hee nữa!

-Thế vậy là cô yên tâm rồi!

Jaejoong nhìn nét lo lắng trên khuôn mặt xanh xao của mẹ Yunho mà thấy tội mình to quá! Suốt ngày bắt Yunho chép bài giùm, rồi sáng sớm đến đón đi học. Cậu chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân mà chưa một lần đặt mình vào địa vị của anh mà suy ngẫm. Anh có biết bao nhiêu việc phải làm mà cậu còn hành anh như người hầu người ở. Chẳng trách mà Yunho ghét cậu đến thế. Có lẽ cậu nên từ bỏ ý định theo đuổi anh mà thay vào đó cậu sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn, anh cần có một chỗ để dựa vào mỗi lúc mệt mỏi và cậu sẽ là điểm tựa ấy cho anh. Dù Yunho không yêu cậu nhưng cậu cũng không thể vì thế mà bỏ rơi anh, càng không thể ghét anh được! Vì cậu đã quá yêu để không thể ghét!

Chap 5

Jaejoong vui vẻ dùng bữa với gia đình Yunho. Mỗi lần đến đây cậu luôn được đón tiếp như một thành viên trong gia đình, cậu thấy rất ấm áp.

-Thôi cô à, có lẽ con xin phép về, cũng muộn rồi.

-Con về một mình có ổn không? Yunho nó sắp về rồi, con ráng đợi thêm chút nữa để Yunho đưa con về. -Mẹ Yunho lo lắng hỏi.

-Con là con trai mà cô, sao có chuyện gì xảy ra được chứ? Cô cứ nghỉ đi, hôm nay con làm phiền cô nhiều rồi.

-Có gì đâu mà phiền, con đến chơi cô vui lắm. Nhà có 3 mẹ con, Yunho thì đi học rồi đi làm, Ji Hye đang ôn thi chuyển cấp nên cũng chẳng ở nhà. Cô ở nhà có mỗi mình à! Khi nào rảnh con cứ ghé qua chơi.

-Jaejoong oppa thỉnh thoảng qua đây nấu cơm cho em nha! Em thích đồ ăn anh nấu lắm! -Ji Hye cười híp mắt.

-Cái con bé này, liệu mà học nữ công gia chánh đi. Coi anh Jaejoong đó, anh ấy là con trai mà còn đảm hơn con nữa! -Mẹ Yunho nạt Ji Hye.

-Cô cứ khen con hoài-Jaejoong đỏ mặt. -Con sẽ ghé qua đây thường xuyên hơn, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ chán con thôi! -Jaejoong đùa.

-Mẹ! Con về rồi! -Yunho dựng xe ở ngoài cửa, chào lớn.

-Anh hai! Có anh Jaejoong tới nhà mình chơi này. Anh ấy còn đem nhiều đồ ăn đến nữa. -Ji Hye chạy ra đón Yunho.

-Jaejoong? Cậu khoẻ chưa mà đã đi lại lung tung thế này?

-Con ốm sao Jaejoong?-Mẹ Yunho hỏi.

-Dạ không, con chỉ uống chút rượu nên say thôi mà. Không sao đâu cô à! - Jaejoong cười tươi, cậu đang chứng tỏ rằng mình vẫn ổn.

-Về nghỉ sớm đi con. Khổ, sao lại uống rượu chứ! Yunho đưa bạn về đi con.

-Thôi để con tự về ạ! Con chào cô! Ji Hye, anh về nhé!

Jaejoong đi ra phía cửa, phớt lờ sự có mặt của Yunho.

-Để tôi đưa cậu về! -Yunho kéo tay Jaejoong lại.

Trong lòng Jaejoong dậy sóng. Nửa vui mừng, nửa sợ hãi. Ai mà không vui khi được gần người mình yêu chứ. Nhưng cậu cũng sợ lắm cái cảm giác ấy! Cảm giác hạnh phúc khi được ở bên người ta, được người ta quan tâm, chăm sóc. Nhưng tất cả chỉ là do cậu tự tưởng tưởng ra mà thôi, thực tế Yunho đâu có quan tâm gì đến cậu! Yunho muốn đưa cậu về chẳng qua là vì mẹ cậu ta muốn thế thôi phải không? Chẳng biết giải quyết tình huống này thế nào, cậu đành đáp:

-Tùy! -Rồi cậu tự động mở cổng đi ra khỏi nhà Yunho.

-Lên xe đi! -Yunho gọi, Jaejoong làm theo như một cỗ máy. 

-Yunho này! -Jaejoong gọi khẽ.

-Huh?

-Tôi...ôm cậu được không? -Ngồi sau tấm lưng rộng lớn ấy Jaejoong không kìm lòng mình lại được.

-Thì cứ ôm đi, mọi lần cậu ôm tôi đâu có cần tôi cho phép đâu!

Chỉ chờ có thế, Jaejoong lập tức quàng tay qua bụng Yunho. Cậu không ôm chặt như những lần trước nữa, cậu hiểu được rằng chặt chẽ quá sẽ khiến người ta khó chịu. Đầu cậu dựa khẽ vào lưng Yunho, ấm áp quá, an toàn quá!

-Yunho này...-Jaejoong lại gọi.

-Nói gì nói đi, sao cứ kêu tên tôi hoài vậy? Bình thường cậu đâu có thế này? Jaejoong, cậu đang giấu tôi chuyện gì đúng không? -Yunho phát bực với thái độ từ tối qua đến giờ của Jaejoong. Anh không quen một Jaejoong lầm lì ít nói như thế, nghe những câu chuyện không đầu không đuôi nhảm nhí hết sức của cậu nhiều quá nên anh quen rồi. Đối mặt với một Jaejoong thế này thật sự khiến anh khó chịu.

-Cậu thấy tôi có phiền phức không?

-Sao lại hỏi thế?

-Tôi hỏi thế nào thì cậu cứ trả lời thế ấy đi.

-Tất nhiên là phiền rồi! Cậu suốt ngày trốn học, bỏ tiết rồi bắt tôi điểm danh hộ, chép bài hộ. Cậu có biết tôi bị thầy Lee sờ gáy bao nhiêu lần rồi không? Còn nữa, giờ nghỉ trưa của tôi đã bị cậu biến thành giờ tư vấn tâm lý cho cậu rồi đó. Người ta thích cậu, mời cậu đi đây đi đó cậu cũng đem ra kể cho tôi. Cậu biết điều ước duy nhất của tôi là gì không? Là có một ngày cậu bị viêm họng để lỗ tai tôi được rảnh đó.

-Hức... Hức...

-Jaejoong! Cậu khóc đấy à? -Yunho dừng xe lại, quay lại nhìn Jaejoong. -Yah, tôi chỉ giỡn thôi mà, người đâu mau nước mắt dữ vậy? -Dưới ánh đèn cao áp Yunho nhìn rõ đôi mắt ngấn nước của Jaejoong.

-ĐI CHẾT ĐI JUNG YUNHO. UỔNG CÔNG TÔI COI CẬU LÀ BẠN TỐT MÀ CẬU NỠ ĐỐI XỬA VỚI TÔI NHƯ VẬY HẢ?

-Tôi... Tôi chỉ giỡn thôi mà! CHỈ GIỠN THÔI! -Yunho phải hét lên để át tiếng khóc của Jaejoong.

-Hức... Chỉ giỡn thật hả? Hức...

-Thật!

-Dám thề không?

-Dám chứ sao không? Thôi nín đi, tôi đưa cậu về. 

-Ừ

- Đến nhà rồi, vào đi! -Yunho dừng xe trước cửa nhà Jaejoong.

-Này, mấy năm nay tôi có làm phiền cậu thì cậu bỏ qua cho tôi nha! -Jaejoong xuống xe, quay lại nói với Yunho thêm mấy câu. -Từ nay tôi sẽ cố gắng không làm phiền cậu nữa! Đừng ghét tôi nha~

-Tôi đâu nói tôi ghét cậu?

….

Chap 6

-Vậy đã bao giờ... Cậu xem tôi hơn một người bạn chưa? -Thu hết can đảm Jaejoong mới dám hỏi.

-Huh? Cậu hỏi vậy là sao? -Yunho ngơ ngác.

-Cậu có thích tôi không? -Trước sự ngớ ngẩn của Yunho, Jaejoong buột miệng hỏi thẳng.

-Tất nhiên là có rồi, không thích cậu thì sao tôi chơi với cậu?

-YAH! Ngốc quá đi! Tôi không hỏi cái chuyện đó, ý tôi là... Là cậu...cậu có tình cảm đặc biệt gì với tôi không? Có gì đặc biệt hơn so với Yoochun, Junsu, Changmin không?

Yunho ngẫm nghĩ một lúc mà vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Jaejoong thì vẫn chưa tin được mình có thể hỏi những câu như thế. Nhưng sao mà Yunho ngốc quá đỗi như vậy? Người ta nói đến nước ấy mà vẫn không hiểu ý người ta sao? Thật muốn đấm cho một trận quá đi. Hừ hừ!

-Ừm... Hình như là có! -Yunho gật gù.

-Aigoo... Có là có mà không là không! Hình như là cái giống gì chứ? - Jaejoong phát cáu vì không nhận được câu trả lời dứt khoát từ Yunho.

-Ừ thì có! Được chưa? Sao tự dưng cậu lại hỏi tôi như thế?

-Vì... Tôi thích cậu! -Jaejoong nói nhanh rồi chạy biến vào nhà, để mặc bức tượng hình con gấu đứng trơ ra ở đó. Bất ngờ! Quá bất ngờ!

Sáng hôm sau.

Giờ lý thầy Lee.

Vẫn cái dáng bộ đó, vẫn hành động đó, giáo sư Lee đã khiến biết bao thế hệ học sinh phải sợ sệt. Tiết học hôm nay cũng không khá gì hơn. Sau cái màn điểm danh vô bổ đó, như thường lệ thầy lôi sổ điểm ra kiểm tra bài cũ. Chợt thầy khựng lại vài giây, hình như thầy vừa nhớ ra điều gì quan trọng lắm.

-Kim Jaejoong! -Thầy ngẩng lên nhìn về phía dãy bàn sát cửa.

-Dạ? -Jaejoong đứng dậy, mặt ngu ngu.

-Lần trước tôi có yêu cầu em chép phạt 10 lần, em đã chép chưa?

-Em... -Jaejoong bặm môi suy nghĩ, chết tiệt! Sao lần này không có ai xung phong chép hộ cậu chứ? Chẳng nhẽ cậu "mất giá" rồi sao?

-Này, cầm lấy đem lên nộp đi! -Yunho đẩy xấp giấy dày cộm về phía Jaejoong. Anh lại chép phạt hộ cậu đây mà.

Jaejoong hết nhìn thầy lại nhìn Yunho. Nếu như bình thường thì cậu sẽ mang lên mà nộp ngay nhưng hôm nay thì khác.

-Thưa thầy, em chưa chép ạ! -Jaejoong thẳng thắn trả lời. Cậu đã quyết rồi, từ nay cậu sẽ không làm phiền Yunho nữa, cậu sẽ tự lo cho bản thân mình.

-Thôi được, tôi sẽ thưa chuyện này cho thầy giáo chủ nhiệm của em biết. Còn bây giờ em ra ngoài cho tôi còn dạy bài mới. Tôi không chấp nhận một học sinh coi thường giáo viên ngồi trong giờ học của tôi! Đề nghị em ra ngoài ngay để không mất thời gian của lớp!

Jaejoong ngoan ngoãn ra ngoài cửa lớp đứng. Trước khi đi cậu đã nhìn thấy ánh mắt của Yunho, có vẻ như anh đang giận cậu. Cũng phải, công sức anh bỏ ra để chép phạt hộ cậu đâu phải ít, thế mà cậu... Tự dưng thấy có lỗi với Yunho quá!

Phòng Giáo viên Chủ nhiệm.

-Jaejoong, em đã biết lỗi của mình chưa? -Thầy chủ nhiệm nhìn thẳng vào mặt Jaejoong mà hỏi.

-Dạ, em biết rồi ạ! Em xin lỗi thầy! -Jaejoong cúi đầu nhận lỗi.

-Người em cần xin lỗi là thầy Lee chứ không phải tôi! Em biết thầy ấy khó tính như thế nào rồi mà còn trêu tức thầy ấy vậy hả? Thầy ấy hoàn toàn có quyền huỷ điểm tổng kết của em. Năm nay đã là lớp 12, em có định thi đại học không thế Jaejoong?

-Dạ... -Jaejoong không cãi. Căn bản là cậu đang nghĩ cách đối mặt với Yunho. Tự dưng tối qua tỏ tình với cậu ta, sáng nay đến lớp còn không dám bắt chuyện với cậu ta nữa, ngại quá!

-Thầy biết em không được cha mẹ quan tâm chu đáo nhưng em lớn rồi, cũng nên ý thức những hành động của mình đi. Thôi cũng muộn rồi, em đi ăn cơm đi rồi còn vào lớp. Hy vọng trong thời gian tới tôi không phải giải quyết những rắc rối do em gây ra!

-Vâng, em chào thầy! -Jaejoong nhanh chóng đi về phía canteen.

Từ xa cậu đã nhìn thấy Yunho, cậu ta lại vừa ăn vừa học. Chẳng trách suốt ngày đau dạ dày.

Jaejoong lẳng lặng quăng cặp sách xuống chiếc ghế bên cạnh, Yunho đã gọi sẵn cơm cho cậu. Hôm nay có canh kim chi và một chút thịt bò hầm, toàn những thứ cậu thích.

Từ lúc cậu có mặt ở đây đến giờ Yunho vẫn không mảy may để ý đến Jaejoong, cậu lại chẳng biết bắt chuyện từ đâu, thành ra cả 2 cứ im lặng như thế.

-Chuyện cậu nói hôm qua... Là thật chứ? -Yunho gấp cuốn sách lại quay sang nhìn Jaejoong.

-Chuyện gì?-Jaejoong ngừng nhai.

-Thì chuyện cậu bảo cậu thích tôi đó!

-Ừm, không thật chẳng nhẽ tôi đùa? -Cậu tiếp tục với suất cơm của mình.

-Nghiêm túc chứ?

-Đã bảo tôi không đùa mà! -Jaejoong gắt lên nhưng lại thấy thái độ của mình hơi quá. -Xin lỗi, tôi không cố ý to tiếng với cậu.

Chap 7

-Cậu không chê tôi nghèo hèn hay sao?-Yunho ngập ngừng.

-Đồ khùng! Nghèo thì không có quyền yêu à? Hỏi thừa quá! Mà sao cậu hỏi kĩ vậy? Tôi nói có một câu mà cậu thắc mắc hàng vạn câu!

-Có lẽ... Tôi cũng thích cậu. Thích cậu như cậu thích tôi đó. Bấy lâu nay tôi cứ thắc mắc hoài về cảm xúc của tôi khi ở cạnh cậu...

Jaejoong đứng hình toàn thân, duy chỉ có con tim cậu là đập nhanh hơn thường lệ, cậu có cảm giác nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình mà chạy đến ôm chầm lấy Yunho.

-Jaejoong, nãy giờ tôi nói cậu có nghe không đó?

Im lặng.

-Jaejoong? -Yunho lay lay người Jaejoong.

-Tát tôi một cái đi!-Jaejoong bất thần nói.

-Cậu mê sảng hả? Tự dưng kêu tôi tát cậu?

-Thì tôi sợ mình mơ nên mới nhờ cậu tát tôi đó! Tát đi!

*bốp*

Cái tát không mạnh, chỉ đủ để Jaejoong nhận thức được là cậu đang tỉnh hay mơ thôi.

-Tôi đang tỉnh đúng không? -Jaejoong xoa xoa má mình khiến nó đỏ au lên.

-Ừ!

Mắt Jaejoong sáng hơn bao giờ hết, cậu túm chặt lấy tay của Yunho.

-Cậu thích tôi thật hả? 

*gật gật*

*CHỤT*

Jaejoong bất ngờ hôn lên má của Yunho rồi chạy biến đi. Yunho ngồi im ở đó, 2 gò má anh đỏ hơn cà chua chín, cả người anh lâng lâng như bay trên mây vậy. Mọi tiếng xì xào về anh và cậu đang ngày càng rõ rệt nhưng anh vẫn không thay đổi tư thế. Mãi cho đến khi có người hét:

-JAEJOONG NGÃ CẦU THANG!

Yunho mất vài tik tak để hoàn hồn rồi chạy như bay về phía cầu thang, Jaejoong đang la khóc ở đó, mọi người có ý muốn giúp Jaejoong nhưng đều bị cậu gạt ra. Chẳng hiểu cậu đang muốn gì nữa.

-Sao thế này? Đi đứng kiểu gì thế hả? -Yunho lách người qua đám đông, ngồi xuống cạnh Jaejoong.

-Chạy nhanh quá...hức... Trượt chân...hức... -Jaejoong mếu máo.

-Coi như kiếp trước tôi mắc nợ cậu. Lên đi! -Yunho quay lưng lại để Jaejoong trèo lên. Anh xốc cao cậu trên lưng rồi chạy đến phòng y tế. Anh đâu để ý rằng trên lưng anh có một thiên thần đang toả sáng bằng nụ cười mãn nguyện. /Yunho, cậu cứ thế này thì bảo sao tôi không yêu cậu được cơ chứ/

Phòng y tế.

-AAAAAAAA!!!!!- Tiếng hét của Jaejoong vang khắp cả trường. Bên cạnh cậu Yunho đang cắn răng chịu đựng. Tưởng chỉ một mình cậu đau thôi sao? Anh cũng đau lắm chứ! 10 vết móng tay của cậu đang yên vị trên bắp tay anh này. Có vết còn sắp sửa rớm máu.

-Xong rồi đó, cháu chỉ bị trẹo chân thôi. Bác đã chỉnh lại rồi. Tránh vận động mạnh trong vài ngày tới để bình phục hẳn nhé! -Vị bác sĩ ân cần dặn dò bạn trẻ Kim. -Thôi nào, nam nhi đại trượng phu, mới có chút thế mà mặt mày đã méo xẹo là sao? Cười tươi lên bác xem nào. -Bác sĩ chọc cho Jaejoong cười.

-Bác cứ thử bị như cháu xem bác có cười nổi không! -Jaejoong gắt um lên.

-Jaejoong!-Yunho lườm. -Dạ, cảm ơn bác , vậy cháu đưa bạn ấy về lớp học được chưa ạ? -Anh lễ phép hỏi vị bác sĩ.

-Rồi, 2 cháu cứ về lớp đi. Sau này nhớ đi đứng cho cẩn thận đấy! -Bác sĩ cười hiền.

-Dạ, cháu nhớ rồi. Bác vất vả quá! -Yunho tỏ vẻ biết ơn, anh quay lại ra hiệu cho Jaejoong.

-Cháu...cảm ơn bác ạ! Chúng cháu xin phép về lớp. -Jaejoong miễn cưỡng làm theo. Thật tình cậu bực mình với ông bác sĩ này lắm, người ta đau muốn chết mà còn... Chẳng nhẽ nam nhi đại trượng phu thì không được đau?

-Ừ, 2 đứa đẹp đôi lắm! -Ông bác sĩ nói với theo khi Yunho cõng Jaejoong ra ngoài cửa. Câu nói ấy của ông khiến Jaejoong không giấu được nụ cười. Còn Yunho chỉ biết đi thật nhanh trước khi ông ấy phát hiện ra khuôn mặt đỏ lựng của anh. Anh thấy mình dạo gần đây giống con gái quá. Động tý là đỏ mặt!

-Cậu đưa vở đây tôi chép bài cho, chân cẳng như thế cứ nghỉ đi. -Yunho ngỏ ý muốn giúp Jaejoong chép bài.

-Tôi có ghi bài bằng chân đâu mà cậu phải lo. -Jaejoong từ chối. -Chú ý nghe giảng đi, đây là môn thi đại học đấy!

Yunho sững sờ trước một Jaejoong như vậy. Hằng ngày cậu mà chịu để yên cho anh học đã là cả một kì tích rồi. Đằng này cậu còn nhắc anh chăm học. Vừa nãy cậu ngã... có đập đầu vào đâu không?

Tan học.

Yunho đèo Jaejoong về, trước đây vẫn thế và giờ vẫn thế. Có lẽ cả đời Jung Yunho sẽ không thoát khỏi bàn tay ma quái của Kim Jaejoong! 

-Yunho này, chúng ta như thế này... Có được gọi là một cặp không?

-Không gọi một cặp chẳng lẽ hai cặp?-Yunho đùa.

-YAH! Tôi nghiêm túc đó!-Jaejoong đánh mạnh vào lưng Yunho.

-Đau tôi! Thì tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, chẳng là một cặp thì là gì?-Yunho xoa xoa cái lưng tội nghiệp.

-Nói vậy có nghĩa là cậu đồng ý làm người yêu tôi rồi hả?

….

To be continue…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro