Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naomi Jaffe Tanaka phải ghìm mình để không nhảy cẫng khỏi bàn làm việc và đi một điệu jig khi đặt điện thoại xuống. Chị đã tìm thấy cô ta! Sau bao công sức lùng sục, cuối cùng chị đã tìm được Cô nàng Ngổ ngáo của mình! Lập tức chị gọi thư ký vào và ra một loạt mệnh lênh.


"Đừng tìm cách liên lạc; tôi muốn tự tiếp cận cô ấy. Chỉ cần kiểm tra lại thông tin của tôi cho chắc chắn."


Thư ký của chị ngẩng lên khỏi sổ ghi chép. "Có khả năng cô ấy từ chối không?"

"Tôi nghĩ khó lắm, với cái giá chúng ta đưa ra." Nhưng dù tự tin đến đâu chăng nữa, bẩm sinh Naomi vẫn là người lo xa, và chị biết mình sẽ không nhẹ nhõm cho đến khi có được một chữ ký trên dòng kẻ chấm của một bản hợp đồng không thể hủy bỏ. "Tôi muốn bay đi càng nhanh càng tốt. Hãy báo ngay cho tôi khi cô sắp xếp xong."

Sau khi cô thư ký ra khỏi phòng, Naomi chần chừ vài giây rồi quay số căn hộ của mình. Chuông cứ đổ từng hồi, nhưng chị không gác máy. Anh trai chị có ở đấy; vận may của chị không to đến độ khiến cho ông anh chị biến mất một cách thần kỳ. Đáng lẽ chị đừng bao giờ đồng ý cho ông ấy ở lại nhà mình. Nếu có ai ở BS&R phát hiện ra – "Trả lời đi, quỷ tha ma bắt."

Đường dây kêu lách cách. "Đây là nhà thổ và lò hỏa thiêu Saul. Lionel xin nghe."

"Anh không thể nói xin chào như người bình thường được à?" chị gắt gỏng. Sao chị lại đẩy mình vào tình cảnh này chứ? Phía cảnh sát muốn hỏi Gerry vài câu, nhưng anh lại nhận được tin mật rằng bọn họ định khép anh vào tội buôn bán ma túy, nên anh nhất quyết không ra mặt. Đến thuốc lá Gerry cũng không còn hút, nói gì ma túy, và chị không nỡ lòng nào tống anh ra đường. Chị cũng nếm đủ sự mất lòng tin vào cảnh sát để không muốn giao anh cho một hệ thống luật pháp bất ổn.

"Nói chuyện tử tế bằng không anh gác máy," anh nói.

"Ghê nhỉ, nếu em thực sự xấu xa thì anh sẽ dọn đi chứ?"

"Cô có thư cảm ơn từ Hội Bảo vệ Trẻ em. Đóng góp rất nhiều tờ năm mươi đô."

"Anh không được phép đọc mail của em."

"Đang cố mua một chỗ trên thiên đường à, em gái?"

Naomi không sa vào cãi lộn với anh. Im lặng một lúc, rồi anh miễn cưỡng nói. "Xin lỗi. Tại anh chán muốn điên."

"Anh có đọc thông tin về trường luật em để lại cho anh không?" chị làm ra vẻ tình cờ hỏi.

"Ôi mẹ kiếp, đừng bắt đầu chuyện này nữa đi."

"Gerry..."

"Anh không bán mình đâu."

"Anh thử nghĩ xem, Gerry. Vào trường luật không phải là bán mình. Anh có thể phát huy năng lực khi làm việc trong một hệ thống –"

"Cô thôi đi được không? Ngoài kia thế giới sắp nổ tan tành rồi . Thêm một tay luật sư nữa cũng chẳng thay đổi được gì hết."

Bất chấp sự phản đối kịch liệt của anh, chị cảm thấy ý nghĩ vào trường luật đối với anh không ghê tởm như anh tỏ vẻ. Nhưng chị biết anh cần thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo, nên chị không thúc ép. "Gerry này, em phải đi xa vài ngày. Anh làm ơn hãy dọn đi lúc em về."

"Cô đi đâu?"

Chị nhìn quyển sổ tay trên bàn giấy và mỉm cười một mình. Trong hai tư giờ nữa, hợp đồng Cô nàng Ngổ ngáo sẽ được ký, đóng dấu, và chuyển đi. "Em tới một nơi tên là Wynette, Texas," chị nói.

***

Vận quần jeans, đi sandals, và diện một trong những chiếc áo cánh cotton rực rỡ của Miss Sybil, Francesca ngồi cạnh Dallie trong một honky-tonk (Một dạng quán bar chơi nhạc đồng quê phổ biến ở miền nam và tây nam nước Mĩ) tên Roustabout. Sau gần ba tuần ở Wynette, cô chẳng đếm được họ đã đến địa điểm chơi đêm được ưa chuộng nhất thị trấn này bao lần. Bất chấp ban nhạc đồng quê giọng rè, khói thuốc mù mịt, và giấy kếp Halloween màu cam và đen xấu đui treo trong quán, cô nhận ra mình thực sự thích chỗ này.

Người dân ở Wynette hết thảy đều quen biết tay golf nổi tiếng nhất thị trấn, nên hai người luôn bước vào quán trong điệp khúc "Chào Dallie" vang lên trên những chiếc ghế đẩu Naugahyde và tiếng tưng tưng của những cây guitar Hawaii. Nhưng tối nay, lần đầu tiêng có những tiếng "Chào Francie" lác đác trong đó, khiến cô mừng khôn xiết.

Một vị khách nữ quen của quán đẩy chiếc mặt nạ phù thủy lên đầu và hôn má Skeet thật kêu. "Skeet, con gấu già, nhất định em phải đưa được anh đến bệ thờ."

Skeet cười khùng khục. "Cô quá trẻ so với tôi, Eunice. Làm sao tôi theo kịp cô nổi."

"Anh nói đúng điểm quan trọng đấy." Eunice cười khanh khách rồi rời đi cùng một cô bạn mặc bộ trang phục harem rất không khôn ngoan khi phơi cả phần eo đẫy đà ra.

Francesca mỉm cười. Dù Dallie mang vẻ mặt cau có suốt cả tối, tâm trạng cô vẫn vui vẻ. Hầu hết khách trong quán Roustabout ăn vận như thường ngày là quần jeans và mũ cao bồi, nhưng đã có vài ba người diện đồ Halloween và tất cả bartender đều đeo kính với mũi cao su.

"Đằng này, Dallie!" một phụ nữ gọi. "Bọn này chuẩn bị thi đớp táo trong xô nước cặn."

Dallie giáng hai chân trước ghế xuống sàn, túm tay Francesca, và lẩm bẩm, "trời ạ, đó là tất cả những gì tôi cần. Không nói chuyện nữa, mẹ kiếp. Tôi muốn nhảy."

Cô có nói chuyện đâu, nhưng vẻ mặt anh hằm hằm quá khiến cô không dám chỉ ra. Cô chỉ đứng dậy và đi theo anh. Khi anh lôi cô băng qua phòng đến chỗ máy hát, cô thấy mình đang nhớ lại buổi tối đầu tiên anh đưa cô đến Roustabout. Mới cách đây ba tuần thôi ư?

Tối hôm đó những hồi ức về Blue Choctaw vẫn tươi nguyên trong tâm trí cô, nên cô không khỏi lo lắng. Dallie đã kéo cô ra sàn nhảy, mặc cho cô phản đối, nhất định đòi dạy cô điệu nhảy Texas hai bước và bài hát Cotton-Eyed Joe. Được hai mươi phút, mặt cô đã đỏ bừng và da dính mồ hôi. Cô chỉ muốn thoát thân đến nhà vệ sinh và chỉnh trang lại. "Em nhảy đủ rồi, Dallie," cô nói với anh.

Anh đã dẫn cô ra giữa sàn nhảy lát gỗ. "Chúng ta chỉ đang làm ấm người thôi."

"Em đủ ấm rồi, cảm ơn anh."

"Vậy sao? Còn tôi thì chưa."

Nhịp nhạc nhanh hơn và vòng ôm của Dallie nơi eo cô siết lại. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng mắng mỏ của Chloe vượt lên trên tiếng nhạc, bảo rằng cô sẽ chẳng có ai yêu nếu trông không xinh đẹp, và trong cô bắt đầu cuộn lên những làn sóng bất an. "Em không muốn nhảy nữa," cô kiên quyết, cố giằng ra.

"Chà, tệ thật, vì tôi vẫn muốn." Dallie chụp lấy chai Pearl khi đi qua bàn của họ. Không lỡ mất nhịp nào, anh tu một hơi, rồi ấn chai bia vào môi cô và nghiêng nó lên.

"Em không –" cô nuốt và bị nghẹn vì bia tràn vào miệng. Dallie lại đưa chai lên miệng mình và nốc cạn. Những lọn tóc ướt mồ hôi bết vào má cô và bia chảy xuống cằm cô. "Tôi sẽ bỏ anh," cô đã đe dọa, giọng vút lên. "Tôi sẽ ra khỏi cái sàn này và ra khỏi đời anh mãi mãi nếu anh không để cho tôi đi ngay bây giờ."

Anh chẳng thèm để ý, chỉ nắm hai bàn tay ẩm ướt của cô và ép cô sát vào người mình.

"Tôi muốn ngồi!" cô yêu cầu.

"Tôi thật sự không quan tâm em muốn gì." Hai bàn tay anh lần ngược lên dưới hai cánh tay cô, đúng nơi mồ hôi loang ướt áo.

"Xin anh đấy, Dallie," cô kêu lên, đầy nhục nhã.

"Ngậm miệng lại và nhúc nhích chân đi."

Cô đã tiếp tục năn nỉ anh, nhưng hoài công. Son môi của cô đã trôi sạch, phần dưới hai cánh tay trở nên kém duyên rành rành, và cô có cảm giác chắc chắn là mình sẽ òa khóc.

Đúng lúc ấy, ngay giữa sàn nhảy, Dallie ngừng di chuyển. Anh nhìn cô, rồi cúi xuống, hôn lên miệng cô hãy còn nồng mùi bia. "Mẹ kiếp, em đẹp thật," anh thì thầm.

Lúc này cô nhớ lại những lời êm ái ấy khi anh kéo cô chẳng lấy gì làm nhẹ nhàng qua những dải cờ giấy đuôi nheo màu cam và đen tới chỗ máy hát. Sau ba tuần làm điệu bộ, tạo dáng, và cố làm nên phép màu với những loại mỹ phẩm rẻ tiền, chỉ một lần duy nhất cô moi được lời khen của anh về ngoại hình của mình – và đó là lần trông cô kinh khủng nhất.

Anh va vào hai người đàn ông trên đường đi và chẳng buồn xin lỗi. Tối nay anh ấy bị sao vậy? Francesca tự hỏi. Sao anh ấy cư xử thô lỗ thế? Ban nhạc đã tạm nghỉ, anh lục túi quần jeans tìm đồng hai lăm xu. Một tràng những tiếng rên cất lên cùng với vài tiếng huýt sáo.

"Đừng để anh ta làm thế, Francie," Curtis Molloy bảo to.

Cô ngoái lại ném cho anh ta một nụ cười ranh mãnh. "Rất tiếc, nhưng anh ấy to con hơn tôi. Thêm nữa, anh ấy sẽ trở nên cực kỳ xấu tính nếu tôi tranh cãi với anh ấy." Chất giọng Anh Quốc của cô kết hợp với ngôn ngữ địa phương của họ khiến họ cười ha hả, đúng như cô đoán.

Dallie đập rầm rầm hai cái nút anh đã đập cả tối nay mỗi khi ban nhạc ngừng chơi, rồi đặt chai bia lên nắp máy hát. "Nhiều năm rồi tôi chưa nghe Curtis ba hoa lắm thế," anh bảo Francesca. "Em thực sự đánh thức được hắn đấy. Ngay cả cánh phụ nữ cũng bắt đầu thích em." Lời lẽ của anh nghe miễn cưỡng hơn là hài lòng.

Cô phớt lờ tâm trạng tồi tệ của anh khi điệu nhạc rock bắt đầu cất lên. "Thế còn anh?" cô vui vẻ hỏi. "Cũng thích em chứ?"

Thân hình vận động viên của anh chuyển động theo hợp âm đầu tiên của bài "Born To Run," quẩy nhạc của Springteen duyên dáng không kém điệu Texas hai bước. "Tất nhiên rồi," anh cau có. "Tôi không coi trọng một phụ nữ lăng nhăng đến độ vẫn sẽ ngủ với em nếu tôi không thích em hơn nhiều so với lúc trước. Khốn thật, tôi thích bài hát này."

Cô đã trông chờ một lời tuyên bố lãng mạn hơn, nhưng với Dallie cô đã học được cách bằng lòng với những gì có được. Cô cũng không chia sẻ sự cuồng nhiệt của anh đối với bài hát được anh bật hoài trên máy hát. Dù không hiểu hết lời bài hát, cô cũng kết luận được rằng phần về những kẻ lang thang sinh ra để phiêu bạt như chúng ta có lẽ là điều Dallie rất thích ở bài hát. Sự đa cảm không hợp lắm với mường tượng của cô về hạnh phúc gia đình, nên cô bỏ qua phần lời và tập trung vào phần nhạc, khớp những chuyển động cơ thể mình với chuyển động của Dallie khi cô cố học thật tốt điệu vũ trong phòng ngủ của họ. Anh nhìn vào mắt cô và cô nhìn vào mắt anh, và âm nhạc lướt quanh họ. Cô cảm tưởng như có một cái khóa vô hình nào đó đã khóa họ vào với nhau, và rồi bầu không khí bị phá vỡ khi bụng cô quặn lên khó chịu.

Mình không có thai, cô tự nhủ. Không thể có chuyện đó. Bác sĩ đã bảo cô rất rõ ràng rằng cô không thể mang thai cho đến khi bắt đầu có kinh nguyệt trở lại. Nhưng cảm giác buồn nôn dạo gần đây đã làm cô lo lắng đến độ hôm qua trong thư viện cô đã lén xem quyển sách Làm Cha Mẹ về chủ đề mang thai trong lúc Miss Sybil không để ý. Trong nỗi hốt hoảng tột độ, cô đã đọc thấy toàn điều ngược lại và cô thấy mình đang điên cuồng đếm ngược về tối đầu tiên cô và Dallie ngủ với nhau. Chính xác là gần một tháng trước.

Họ nhảy một bản nữa rồi trở về bàn, tay anh đặt nơi eo lưng cô. Cô thích sự đụng chạm của anh, cảm giác của một phụ nữ được che chở bởi người đàn ông quan tâm đến cô ấy. Có lẽ mọi sự không đến nỗi tệ nếu như cô thực sự có thai, cô nghĩ khi ngồi xuống bàn. Dallie không phải loại đàn ông dúi cho cô mấy trăm dollar và chở cô đến một đến một cơ sở phá thai trong vùng. Không phải cô mong muốn có con, nhưng cô đang bắt đầu hiểu được rằng mọi thứ đều có giá của nó. Có lẽ một cái thai sẽ khiến anh có trách nhiệm với cô, và một khi anh thực hiện trách nhiệm đó thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cô sẽ động viên anh bớt rượu chè và chuyên tâm vào sự nghiệp hơn. Anh sẽ bắt đầu chiến thắng những giải đấu và kiếm đủ tiền để họ mua một ngôi nhà trong một thành phố nào đó. Nó sẽ không phải là một cuộc sống quốc tế thời thượng mà cô vẫn vẽ ra cho mình, nhưng cô không cần cuộc sống nhộn nhịp ấy nữa, và cô biết cô sẽ hạnh phúc chừng nào Dallie vẫn yêu cô. Họ sẽ cùng nhau đi khắp đó đây, và anh sẽ chăm sóc cho cô, và mọi thứ sẽ hoàn hảo.

Nhưng bức tranh ấy không được vững chắc lắm trong trí cô, nên cô cầm chai Lone Star lên nhấp một ngụm.

Một giọng phụ nữ kéo dài nghe uể oải như mùa hè Texas Indian phá ngang những suy nghĩ của cô. "Này Dallie," giọng nói đó cất lên dịu dàng, "có ghi được điểm birdie nào cho em không đấy?"

Francesca cảm thấy sự thay đổi ở anh, một sự cảnh giác lúc trước chưa hề có, và cô ngẩng đầu lên.

Đứng trước bàn họ và đang nhìn xuống Dallie bằng đôi mắt xanh lam tinh quái là người phụ nữ đẹp nhất Francesca từng thấy. Dallie bật dậy với một tiếng kêu trầm trầm và ôm choàng lấy cô ta. Francesca cảm thấy thời gian đóng băng tại chỗ khi hai tạo vật tóc vàng mỹ miều kề sát mái đầu vào nhau, hai người con thuần chủng của nước Mĩ trong chiếc quần jeans denim bản xứ và giày cao bồi bạc màu, những con người siêu phàm đột nhiên khiến cô thấy mình nhỏ bé và quá sức tầm thường. Người phụ nữ đội mũ rộng vành hất làn tóc mây buông xõa một cách sexy trên vai, chiếc áo sơ mi mở ba cúc trên để lộ kha khá khoảng ngực đầy đặn ấn tượng. Một chiếc thắt lưng da rộng bản thắt quanh vòng eo nhỏ nhắn, chiếc quần jeans ôm sát hông tạo thành hình chữ V ở vùng tam giác trước khi suôn một đường mượt mà theo đôi chân thon dài miên man.

Người phụ nữ nhìn vào mắt Dallie và nói một câu rất nhỏ chỉ mình Francesca nghe lỏm được. "Anh không nghĩ em sẽ bỏ anh một mình trong ngày Halloween đấy chứ, anh yêu?" cô ta thì thầm.

Nỗi sợ vốn như một bàn tay lạnh ngắt bóp chặt tim Francesca đột ngột dịu xuống khi cô nhận ra trông họ rất giống nhau. Đương nhiên rồi...lẽ ra cô khỏi cần giật mình. Đương nhiên là họ giống nhau. Người phụ nữ này chỉ có thể là em gái Dallie, cái cô Holly Grace lúc ẩn lúc hiện.

Không bao lâu sau, Dallie xác nhận danh tính cô ta. Buông nữ thần tóc vàng ra, anh quay sang Francesca. "Holly Grace, đây là Francesca Day. Francie, hãy làm quen với Holly Grace Beaudine."

"Xin chào," Francesca mỉm cười vồn vã đưa tay ra. "Tôi ắt sẽ nhận ra cô là em gái Dallie ở bất cứ đâu; hai người giống nhau như tạc."

Holly Grace đẩy vành mũ lên cao một chút và quan sát Francesca bằng đôi mắt xanh lam trong veo. "Xin lỗi đã làm cô thất vọng, nhưng tôi không phải là em gái của Dallie."

Francesca ngẩn ra nhìn cô ta.

"Tôi là vợ của Dallie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro