Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cửa hàng đồ ngọt

Chương 27




——————————————————




Phía công ty giữ im lặng vài ngày, đợi cho đa số thái độ trên Internet hòa hoãn rồi mới lộ một mặt, chính thức hủy bỏ lệnh cấm của Yuko. Sada ngầm mắng bọn họ là các lão hồ ly, cáo già xảo quyệt mượn gió lái thuyền.


Kojima ở cùng Yuko hơn nửa tháng, trong thời gian đó chỉ phụ trách ba bữa cơm cho Yuko. Hầu như ngày nào Yuko cũng có công việc, Kojima chỉ phụ trách làm cơm sáng và tối cho nàng. Hình thức Kojima vợ yêu khởi động, sẽ từ rất sớm mơ mơ màng màng rời giường, cột tóc làm bữa sáng cho nàng. Bữa sáng hoàn tất mới nhào lên giường đè cho Yuko thức, Yuko chậm chậm rời giường, Kojima chui vào ổ chăn Yuko từng ngủ tiếp tục giấc nồng.


"Lúc ra ngoài nhớ khóa kỹ cửa." Mỗi ngày không thay đổi dặn một lần.


"Ừm." Yuko ngồi trên giường híp mắt một hồi cho tỉnh, khom lưng hôn lên môi Kojima một cái.


Bộ phim mới của Yuko mỗi ngày đều quay đến hai giờ sáng, ăn cơm ở phim trường, về nhà thì tắm một chút liền đi ngủ. Kojima sẽ ôm chăn One Piece ngồi trên sofa, xem DVD chờ nàng. Lý do nàng chờ Yuko rất đơn giản:


【Hy vọng Yuko về nhà có thể nhìn thấy tôi đầu tiên.】


Nàng muốn xây dựng không phải bầu không khí tình nhân, mà là nhà.


Yuko sao lại không rõ.




——————————————————




Trước đó khi Kojima không có nhà, mẹ Yuko đến tìm nàng, nhắc đến quan hệ của cả hai. Cho đến giờ Yuko vẫn rất nghe lời mẹ nói, lúc trước mẹ nhắc đến cũng chỉ dịu ngoan biểu đạt ý kiến. Lúc này mẹ lại nhắc đến một lần nữa, nói nàng chọn con đường này, sau này có lẽ sẽ hối hận, phải suy nghĩ rõ ràng.


"Con biết." Yuko nói với bà, "Nhưng mà mama, nếu như đánh mất Kojima-chan, con nhất định sẽ hối hận."


Không xác định được sẽ có chuyện hối hận hay không, cũng không xác định được chuyện nhất định sẽ hối hận, nàng lựa chọn người nàng yêu trước.


"Con đã quyết định xong cả rồi."


"Vâng."


"Không lo lắng đến cảm nhận của mama sao?"


Yuko gập người chín mươi độ: "Con xin lỗi."




——————————————————




"Rốt cuộc cũng quay phim xong rồi?"


"Rốt cuộc cũng xong rồi." Yuko ghé vào giường, Kojima giúp nàng xoa bóp chân, để nàng thả lỏng cơ thể cứng đơ do phải đứng một thời gian dài.


"Không cần làm điểm tâm cho cậu hả?"


"Ừa." Yuko trở người, mặt hướng lên trên, "Ngày mai đến lượt tớ làm."


"A, cơ bụng." Kojima-chan có phát hiện trọng đại.


"Không thể nào!" Yuko liền ngồi dậy, "Sao có thể?"


Kojima đưa tay chọt chọt: "Ế? Mất tiêu rồi."


"Chờ chút! Đừng có dọa tớ sợ a!"


Kojima tiếp tục chọt chiếc eo nhỏ đường cong lưu sướng.


". . . Nhột."


"Chọt chọt chọt chọt chọt."




——————————————————




Giữa tháng tám Kojima mới trở về nhà của mình. Việc dọn dẹp vẫn do Yuko phụ trách, lần này Kojima ở bên cạnh hỗ trợ, đổi sofa thay drap giường trong trong ngoài ngoài thay đổi không xót thứ gì. Khi coi như đã dọn dẹp hoàn tất, Kojima vào bếp làm cơm, đãi Yuko món nàng thích ăn nhất.


"Kojima-chan saikou!" Yuko dựng ngón cái cho vợ yêu, chụp lại đồ ăn Kojima làm cho nàng đăng lên blog. Kojima bưng cơm cho nàng chụp, một gương mặt mộc nhìn qua chính là dáng vẻ một người vợ.


—— vợ yêu của Oshima Yuko.




——————————————————




Saki khá bội phục Oikawa, rốt cuộc nghị lực như thế nào mới có thể quyết chí không bỏ cuộc khi đối phương rõ ràng đã có một tình yêu chân thành. Người như thế hoặc là kẻ ngu si, còn không là thần kinh có vấn đề. Saki cảm thấy Oikawa có cả hai, hơn nữa còn không nhẹ. Đây là chưa kể, có một cô bé trong cửa hàng không biết nghĩ gì, mà đem nàng xếp vào hàng nữ phụ, viết ra một câu chuyện tình tay ba cẩu huyết. Đương nhiên nội dung chính là Kojiyuu, phụ là sự ái mộ của Oikawa đối với Kojima-chan, phụ của phụ là tình đơn phương của Saki với Oikawa.


Bốn người nhận được kịch bản cùng một ngày, Oikawa trưng gương mặt ngạc nhiên nhìn Saki. Saki yên lặng khép kịch bản lại, đi tới bàn các cô gái đưa kịch bản, gõ mỗi người một cái.


"Oh! Yeah! Good!" Yuko đánh giá khá cao kịch bản đó, "Mấy màn hun hít của tôi và Kojima-chan có thể nhiều hơn một chút, cảnh H cũng thích hợp —— "


Kojima nhận kịch bản từ trong tay Saki, đi tới sau lưng nàng gõ đầu nàng.


"Đau quá!" Yuko ôm đầu vẻ mặt ai oán, "Đánh riết ngu giờ!"


Kojima lại gõ nàng phát nữa.




——————————————————




Bộ phim điện ảnh mới của Yuko chính thức khởi chiếu cuối tháng tám, mấy ngày đầu chiếu phim Yuko ở bên ngoài lo tuyên truyền, dự tiệc rượu họp báo, gần như bận đến không có thời gian nhìn điện thoại. Bận đến nỗi những ngày này nàng cũng không lái xe, để xe công ty trực tiếp đưa nàng về nhà. Kojima sau khi kết thúc công việc cầm chìa khóa đi đến nhà nàng, giúp nàng làm cơm khuya chờ nàng thức rồi ăn.


Yuko sẽ thức dậy khoảng 11 - 12 giờ, không sai biệt lắm lúc đó Kojima cũng chuẩn bị xong. Người tỉnh ngủ ngồi xuống sofa, một tay ôm eo vợ yêu, há miệng muốn Kojima đút nàng. Kojima gắp rau xanh quay đầu lại đút nàng, tiện thể bản thân cũng nếm thử.


"Hạnh phúc như đang nằm mơ ấy." Yuko lộ ra biểu tình thỏa mãn, "Nè, có thể nào ngày mai tớ thức dậy, phát hiện mình đang ngủ ở phim trường không?"


Kojima giúp nàng lau dầu mỡ bên mép: "Vậy cậu sẽ không thích tớ nữa?"


"Không có." Yuko nhắm mắt, cằm cọ cọ lên cổ nàng, "Tớ sợ Kojima-chan không thích tớ."


Nhiều người cười tớ đơn phương, cảm thấy tớ đáng thương.


"Vậy cậu nhanh đi ngủ đi, tớ còn lâu mới thích cậu."


"Ê hê hê hê hê~ "




——————————————————




Phía công việc Yuko đã hoàn thành, ngày hôm sau nằm lỳ trên giường lười biếng ngủ. Sada nói với Kojima, bộ điện ảnh này đã đem đi tham dự bầu chọn, danh sách cụ thể tháng sau là có.


"Tôi vẫn chưa đi xem." Yuko vẫn luôn ngủ, nàng không muốn đi một mình.


"Lần này Yuko rốt cuộc cũng đến đỉnh thành công rồi, dựa vào cái này giải thưởng cầm chắc trong tay."


"Vậy à." Tùy ý trả lời, tim lại đập gia tốc.


"Hai người không phải có việc gì gạt tôi chứ?"


"Không có." Kojima nói, "Yuuchan thức rồi, tôi cúp đây."




——————————————————




【Nếu như bộ phim lần này có thể đạt được giải thưởng tớ ước mong, thì cùng nhau quay về Saitama nói chuyện với người nhà Kojima-chan.】


【Rời bỏ giới nghệ sĩ, sau đó cùng ở bên nhau.】


Có thể sao, Yuuchan.


Cậu ấy đang ngủ, tôi vừa mới duỗi tay đến trước mặt cậu ấy, đã bị bắt được.


【Đừng có nghịch a.】 Cậu ấy nói, kéo tay tôi để tôi nằm xuống bên cạnh.


【Có thể sao, Yuuchan.】


Cậu ấy sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ mặt tôi: 【Có thể, đừng lo lắng.】


【Ừm.】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro